Sư sĩ truyền thuyết - Chương 290

Chương 290: Chị em họ Mễ

Hai người Mễ Tô và Mễ
Kỳ nhìn phong cảnh như tranh hai bên đường, cảnh tượng hoàn toàn khác với lầu
cao chi chít, quang giáp đan xen thường thấy lúc trước, nhất thời không khỏi
hứng thú trào dâng, có đôi chút lưu luyến không muốn về. Sau lưng bọn họ, một
người trung niên không nhanh không chậm đi theo, trên tay xách túi lớn, túi
nhỏ, vẻ mặt thong dong.

Mễ Kỳ không kiềm chế
được cảm xúc nói: - Chẳng trách ông chú không chịu rời khỏi đây, em cũng không
muốn trở về. - Mễ Kỳ, mười bảy, mười tám tuổi, tướng mạo khá tuấn tú, trong
từng cái nhấc chân giơ tay đều mang theo chút phong phạm của con cháu thế gia,
ôn văn nho nhã, trên đường chốc chốc lại có ánh mắt lướt qua của tiểu cô nương.
Nhưng Mễ Kỳ rõ ràng đã sớm quen với việc này, nhìn như không thấy, thần thái tự
nhiên.

Mễ Tô không khỏi tán
đồng nói: - Ừm, ông chú người vì gia tộc mà cực khổ hơn nửa đời người, bây giờ
có thể tìm được một nơi an hưởng tuổi già thế này, cũng là hạnh phúc lớn rồi a.
- Mễ Tô là chị của Mễ Kỳ, chị em hai người cùng mẹ sinh ra, từ nhỏ cảm tình đã
cực tốt.

Chính ngay lúc này, máy
liên lạc trên cổ tay người trung niên sau lưng vang lên. Hai chị em Mễ Tô, Mễ
Kỳ ở phía trước không khỏi dừng bước, xoay người nhìn người trung niên. Người
trung niên vội vàng mở máy liên lạc, chưa nói hai câu vẻ mặt đã sa sầm lại,
thấp giọng nói hai câu, đóng máy liên lạc lại.

Nhìn thấy vẻ mặt người
trung niên không tốt, Mễ Tô không khỏi nhẹ giọng hỏi: - Vân thúc, xảy ra chuyện
gì?

Người trung niên được
gọi là Vân thúc cong người trả lời: - Đại tiểu thư, vừa rồi bộ nghe ngóng trong
tộc nói rằng xung quanh hành tinh Nguyệt Mang hơi không bình lặng, hình như có
dấu vết hoạt động của hải tặc.

- Hành tinh Nguyệt
Mang? - Mễ Kỳ nghe tin không khỏi hơi nhíu mày: - Đây không phải là nơi chúng
ta phải qua sao?

- Đúng, tộc trưởng cho
chúng ta thuê nhiều người chút, không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn. - Vân thúc
nói.

Bọn họ lần này đặc biệt
vì thăm hỏi ông chú. Ông chú trước giờ không thích nhiều người, cho nên người
bọn họ dẫn theo không hề nhiều.

Nhưng điều không ngờ là,
đi được nửa đường, đột nhiên nghe nói sự kiện tám giới giả đại khai sát giới và
ba đại thế gia đối đầu ở Cơ Nguyên thành của hành tinh Lạc Huyền. Cảm nhận sâu
sắc sự trọng đại của vụ việc, hai người Mễ Kỳ và Mễ Tô thương lượng một phen,
liền phái đám hộ vệ này đi thăm dò tin tức, chỉ giữ lại Vân thúc từ nhỏ đã thấy
bọn họ lớn lên ở bên cạnh. Ba người cải trang thành du khách bình thường, ngồi
tàu vũ trụ tới hành tinh Dật Cúc, dọc đường khá là yên ổn.

Mễ Tô do dự một lát,
không khỏi mở miệng nói: - Đệ đệ, hay là đợi một khoảng thời gian nữa hãy đi?

- Vậy làm sao được? - Mễ
Kỳ quả đoán cự tuyệt, kiêu ngạo nói: - Kiểm tra con em trong tộc lập tức sẽ bắt
đầu, em là con tộc trưởng làm sao có thể không lấy mình làm gương?

Mễ Tô không khỏi ngán
ngẩm, nàng hiểu rõ em trai vô cùng, chịu ảnh hưởng của cha, chỉ cần vừa dính
tới việc trong tộc, hắn liền có bộ dáng này.

- Xem ra chúng ta chỉ
đành thuê thêm một số người rồi. - Trong lời nói của Vân thúc có chút không lạc
quan, ông đã nhìn tiểu thư và công tử từ nhỏ lớn lên, cũng biết tính khí của
hắn.

Mễ Tô không khỏi nhíu
mày: - Sư sĩ nơi này cũng không biết trình độ thế nào? Nếu như có một sư sĩ
đoàn cỡ lớn thì tốt rồi.

Vân thúc không nói gì,
nhưng trong lòng lại không cho là đúng, kinh nghiệm của ông tự nhiên không phải
hai người công tử, tiểu thư từ nhỏ đã được sự che chở trong tộc mà lớn lên có
thể so sánh được. Nơi này vừa nhìn liền biết kinh tế không đủ phát đạt, ông đã
hoàn toàn có thể xác định trình độ sư sĩ địa phương thế nào.

Nhưng trước mắt lại
không có cách nào, chỉ đành đi một bước tính một bước, đi thuê người là phương
pháp giải quyết tốt nhất.

Chính ngay lúc mọi
người âu sầu, máy liên lạc lại vang lên, nhưng lần này lại là của Mễ Tô.

Nhìn người gọi tới, Mễ
Tô không khỏi cười nói: - Là Thanh tỷ. - Mễ Kỳ vội vàng nhảy sang một bên,
giống như nghe thấy ôn thần vậy, biểu tình này làm Vân thúc ở một bên nhìn thấy
mà muốn cười.

- Thanh tỷ, chị về nhà
rồi? - Hình ảnh Phàn Thanh trên màn hình rất rõ ràng, nhưng nàng hiện giờ đang
lười biếng nằm trên giường. Phàn gia và Mễ gia quan hệ cực tốt, Mễ Tô từ nhỏ
thường chơi cùng nàng, vô cùng quen thuộc với phòng của nàng.

- Đúng vậy, lần này
cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, hì hì, tiểu Tô Tô, ngươi khẳng định đoán
không ra kẻ hoàn thành nhiệm vụ lần này là sư sĩ đoàn nào! - Trong sự lười
biếng mang theo vài phần đắc ý, nàng cũng chỉ có ở trước mặt người bạn thân
trong khuê phòng này của mình mới lộ ra vẻ ngây thơ thế này.

Chơi từ nhỏ tới lớn, Mễ
Tô lẽ nào không biết Phàn Thanh đang nghĩ cái gì, nhếch miệng cười, phối hợp
nói: - Chẳng lẽ là Douglas? - Douglas là một sư sĩ đoàn cực kỳ nổi tiếng, số
người của bọn họ không hề nhiều, nhưng ai nấy đều là tinh anh. Nghe nói bọn họ
kiểm tra thành viên mới cực kỳ nghiêm khắc, có thề gia nhập Douglas, điều này
đối với thực lực của bản thân hắn chính là một loại khẳng định. Do thành viên
của Douglas không hề nhiều, cho nên bọn họ bình thường rất ít nhận mấy nhiệm vụ
cỡ lớn đó, mà để ánh mắt nhắm vào mấy nhiệm vụ độ khó cao, nhiệm vụ cần số
người không hề nhiều đó. Nhưng thù lao của mấy nhiệm vụ này, cái nào cũng cực
cao, cho nên thu nhập của bọn họ cũng vô cùng khả quan.

- Douglas? Không phải! -
Phàn Thanh lắc lắc đầu, nàng lúc trước từng làm ăn vài lần với Douglas, đối với
thực lực của họ ngược lại khá hiểu rõ.

Mễ Tô tiếp tục đoán: - Vậy
thì chính là Tam Diệp Trùng? - Tam Diệp Trùng là một sư sĩ đoàn cỡ lớn, thế lực
cực rộng, đoàn trưởng Lạc Như Phong của bọn họ giao du rất rộng, với các thế
lực lớn đều có giao tình không tồi, cũng có giao hảo với Mễ gia, Phàn gia.

- Cũng không phải. - Vẻ
đắc ý trên mặt Phàn Thanh càng đậm.

Mễ Tô hơi cười, nhẹ
giọng nói: - Vậy thì ta không biết rồi. - Quan hệ khá nhiều với Phàn Thanh
chính là hai sư sĩ đoàn này, sư sĩ đoàn khác, nàng không hề hiểu rõ.

- Ta biết ngươi đoán
không ra. - Phàn Thanh cười hì hì: - Sư sĩ đoàn này chỉ có nửa sao.

- Nửa sao? - Mễ Tô
không khỏi ngạc nhiên vô cùng: - Sư sĩ đoàn nửa sao thì có ích gì? - Tuy đối
với việc bên ngoài không hề quen thuộc, nhưng thường thức cơ bản nhất, Mễ Tô
vẫn rất rành rẽ. Đánh giá của sư sĩ đoàn là dùng uỷ thác nó hoàn thành làm tham
chiếu, sư sĩ đoàn nửa sao thuộc về sư sĩ đoàn tầng thấp nhất. Giống như Douglas
và Tam Diệp Trùng, đều là sư sĩ đoàn năm sao.

Phàn Thanh không cho
rằng đúng nói: - Ta lúc đầu cũng cho rằng như vậy, nhưng sư sĩ đoàn này hình
như có thêm người mới, thực lực tăng mạnh. Bọn họ lại tìm thấy ba cây Liên Y
Lan.

- Ba cây? - Mễ Tô bụm
miệng, thất thanh kêu lên. Nàng quen biết với Phàn Thanh từ nhỏ, tự nhiên biết
Liên Y Lan quý giá và khó kiếm tới mức nào, bây giờ lại nghe nói có người tìm
thấy ba cây Liên Y Lan, nhất thời kinh ngạc vô cùng.

- Đúng a, sư sĩ đoàn
này có điểm rất cổ quái. - Rướn người lười biếng, Phàn Thanh ở trước mặt Mễ Tô,
không chút cố kỵ bày ra thân thể hoàn mỹ của mình. - Bọn họ lại không đi hành
tinh phát đạt, mà đi hành tinh Dật Cúc. Ngươi nói cổ quái không?

- Hành tinh Dật Cúc? - Trước
mắt Mễ Tô sáng lên, Mễ Kỳ và Vân thúc bên cạnh nghe nói đồng thời nhìn nhau.

- Đúng vậy. Cái chỗ
chim không thèm ỉa đó cũng không biết có gì tốt. - Phàn Thanh không kiềm được
nói tục một tràng.

- Thanh tỷ, người lại
nói bậy rồi. - Mễ Tô trách cứ một câu, tiếp theo biện minh nói: - Cảnh sắc của
hành tinh Dật Cúc rất ưu mỹ, ta và đệ đệ đều ở bên này. Đúng rồi, Thanh tỷ,
thực lực bọn họ thế nào?

Phàn Thanh lộ ra dáng
vẻ trầm tư: - Không biết, nhưng chắc là không yếu, hơn nữa dường như có chút cổ
quái. Nhưng từ gã mặt nạ kỳ quái ngày hôm đó mà xét, thân thủ chắc là không tồi.

- Gã mặt nạ? Cách gọi
này thật sự có chút kỳ quái.

- Đúng vậy, nghe nói là
phong tục đặc hữu của bọn họ, còn nói cái gì mà trừ người thân, người khác nhìn
thấy thì không chết không thôi. Hắc hắc, tiểu Tô Tô, hay là, người đi gỡ mặt nạ
bọn họ xuống xem sao, xem thử bọn họ có nỡ làm hại một đại mỹ nhân như ngươi
không? Hì hì, ai da, không đúng, không đúng, phỏng chừng bọn họ trực tiếp đem
người thành người thân của bọn họ luôn, người thân? Tình nhân! Ha ha. - Phàn
Thanh dường như nghĩ tới việc buồn cười gì đó, cười ngã cười nghiêng.

- Không đứng đắn! - Mễ
Tô lườm Phàn Thanh một cái, lại không cẩn thận lộ ra vẻ phong tình vạn chủng. -
Thanh tỷ, người có cách nào liên hệ với bọn họ không?

Phàn Thanh không khỏi
ngừng cười, kỳ quái nói: - Tiểu Tô Tô tại sao nghĩ tới cần cách liên hệ với bọn
họ?

Mễ Tô không khỏi nói
một lượt tình hình ở chỗ này, vẻ mặt Phàn Thanh bất giác trở nên ngưng trọng,
trầm ngâm một hồi, rồi mới nói: - Các ngươi đi thử xem cũng tốt, tình hình bọn
họ khá cổ quái, ta cũng không rõ lắm, nhưng mọi thứ phải cẩn thận chút, không
được dễ dàng để lộ thân phận. Đáng tiếc nhà ta ở bên đó không có sư sĩ trú đóng,
nếu không cũng không cần thuê sư sĩ đoàn.

- Ừm, biết rồi. - Mễ Tô
ngoan ngoãn trả lời.

- Đúng rồi, tiểu Kỳ Kỳ
đâu? - Phàn Thanh hỏi.

Cơ nhục trên mặt Mễ Kỳ
ở bên cạnh giật giật, đột nhiên ôm bụng hét thảm: - Ai da, bụng ta đau chết
được...

Đột nhiên xoay người,
hét lớn chạy trối chết.

Mễ Tô bụm miệng cười,
Phàn Thanh trên màn hình tức nói: - Tiểu Kỳ Kỳ này, hừ hừ...

Trong một khe núi hoang
vắng không bóng người, một tàu vũ trụ đỗ lại, rõ ràng chính là Hoa hoa công tử.
Chỉ là vẻ ưu nhã của Hoa hoa công tử lúc này đã hoàn toàn biến mất, vỏ ngoài
của chiến hạm đã bị hư hỏng nặng nề, dấu vết méo mó thấy khắp nơi.

Trong Hoa hoa công tử.

Tiểu Thạch đầu vẫn vùi
đầu tính toán, bên cạnh hắn, Trúc Linh hí hoáy với Quá Dực của nàng, quang giáp
át chủ bài của Tông sở ngày trước trên tay nàng giống như đồ chơi vậy, chỉ là
ánh mắt của nàng chốc chốc lại rơi trên người tiểu Thạch đầu. Thu Mạn yên tĩnh
ngồi ở đó, không biết đang nghĩ cái gì, Liên Nguyệt ở một bên nhìn ngắm si mê,
liên tục lẩm bẩm một mình, nếu như người có thính lực cao minh nhất định có thể
nghe được.

- Đường cong của cái
cằm thật là hoàn mỹ a!

- Làn da như tuyết, hơi
thở như lan, hic, sóng mắt lưu chuyển, chậc chậc, không hổ là cực phẩm trong
lòng sắc lang.

...

- Kỳ quái, tại sao lại
có cảm giác quen thuộc? - Nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, mắt điện tử của Mục nhấp
nháy một trận.

Đại trưởng lão của Tông
sở hiện giờ có thể nói là đau đầu cùng cực, tình thế gần đây đột nhiên khẩn
trương, toàn bộ lực lượng trên tay đột nhiên bị giam chân. Người đi hành tinh
nguyên sinh đó lần trước không có một ai quay lại, ngay cả bất cứ tin tức nào
cũng không truyền ra. Mỗi lần nghĩ tới việc này, đáy lòng lão lại dâng lên dự
cảm không may mạnh mẽ. Lão đã liên tục phái ra năm nhóm nhân viên, nhưng lại
giống như bỏ muối vào biển, hoàn toàn không có bất cứ hồi âm nào, ngay cả tổ
ngôn ngữ cũng không có. Nơi đó giống như một hố đen, nuốt chửng tất cả mọi thứ.

Nơi đó rốt cuộc xảy ra
chuyện gì?

Chính ngay lúc lực
lượng trên tay lão thiếu trước hụt sau, cấp trên lại đột nhiên truyền tới mệnh
lệnh. Mệnh lệnh yêu cầu mấy vị át chủ bài như Phượng Túc lập tức hoả tốc trở
về. Nói thực, khi lão nhìn thấy mệnh lệnh này, quả thật là rất kinh ngạc. Nhiều
năm như vậy, mệnh lệnh cấp trên yêu cầu cấp dưới trở về hỗ trợ vẫn là lần đầu
xảy ra.

Đi ra từ chỗ đó, lão tự
nhiên là biết, lực lượng phe mình ở chỗ đó cường đại tới mức nào. Bây giờ lại
phải điều người từ chỗ lão về, thế nào không làm lão kinh ngạc chứ?

Trên mặt lão hiện giờ
chỉ còn cười khổ, lão không có dũng khí chống lại mệnh lệnh.

- Cái gì? Bọn họ từ
chối tham quan? - Mễ Tô nhẹ che miệng lại, kinh ngạc nói.

Mễ Kỳ lúc này không
khỏi cũng vô cùng kinh ngạc, là con trai lớn của thế gia, hắn nào đã ăn qua món
canh đóng cửa thế này, - Ừm, em nói có thể tham quan cứ địa của bọn họ một chút
không, bọn họ lại nói không thể, thật là tức chết mà! - Mễ Kỳ tức giận nói.

- Thật sự có chút kỳ
quái a. - Mễ Tô trầm ngâm nói.

- Ừm, có chút kỳ quái. -
Vân thúc tán đồng nói: - Thông thường mà nói, sư sĩ đoàn đối với loại yêu cầu
này rất ít khi từ chối, bởi vì như vậy có thể thể hiện lực lượng của bọn họ với
bên uỷ thác, bọn họ bây giờ lại từ chối, cổ quái!

- Vậy bọn họ có nhận uỷ
thác không? - Mễ Tô nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi.

- Bọn họ nói gặp mặt
rồi nói chi tiết. - Mễ Kỳ có chút do dự nói.

Quả lão đại ở sở uỷ
thác buồn chán ngủ gà ngủ gật, trưa đột nhiên nhận được một tin liên lạc, nói
là Phàn Thanh giới thiệu tới. Đang sầu vì không có uỷ thác, Quả lão đại mừng
rơn, nhưng đối phương đưa ra yêu cầu tham quan, làm hắn có chút khó xử.

Sau khi liên hệ với
Diệp Trùng, yêu cầu này bị Diệp Trùng dứt khoát phủ định.

Đùa à, cứ địa cái gì
cũng không có, toàn bộ đều là quang giáp. Năm ngàn người của mình, thực lực ai
nấy đều có thể ngang vai với giới giả. Nhưng phàm là cao thủ, thường có thể từ
rất nhiều chỗ nhỏ nhặt nhìn ra. Chỉ e mấy người này vừa tới, ngày hôm sau tin
tức này phỏng chừng đã thành tin tức chấn động nhất của thiên hà Hà Việt.

Trước mắt, tiền tuy là
rất quan trọng, nhưng an toàn là trên hết a. Diệp Trùng sở dĩ chọn hành tinh
Dật Cúc, an toàn chính là một trong những nguyên nhân quan trọng trong đó. Hành
tinh Dật Cúc nằm ở rìa vành đai toái tinh tử vong, chỉ cần tình hình vừa không
ổn, Diệp Trùng liền có thể mang theo người Tang tộc tiến vào vành đai toái tinh
tử vong. Vành đai toái tinh tử vong giống như một lối ngầm cực tốt, địa hình
phức tạp của nó có thể làm cho kẻ địch không cách nào hình thành hợp vây với
bọn họ, không có ai quen thuộc với địa hình vành đai toái tinh tử vong hơn bọn
họ. Hơn nữa, lối vào biển sương đỏ cũng chính là ở trong vành đai toái tinh tử
vong, liên hệ giữa Thiên vực trì và hành tinh Dật Cúc có thể làm cực kỳ kín
đáo.

Vĩnh viễn không được
bộc lộ tất cả thực lực của mình, đối với một điểm này, Diệp Trùng(1) có thể có
thể hội rất sâu sắc.

Lão đại chân chính lên
tiếng, lão đại trên danh nghĩa này cũng chỉ đành theo đó mà nói. Quả lão đại có
thể tưởng tượng được sự phẫn nộ của đối phương, theo như luật lệ của sư sĩ
đoàn, cách làm này vô nghi là cực kỳ không tôn trọng đối với phe uỷ thác, huống
chi là do Phàn Thanh giới thiệu tới, có thể không có lai lịch sao?

Chữ Trùng trong
Tam Diệp Trùng ở đây là con sâu, không phải chữ Trùng có nghĩa trùng lặp, trùng
phùng, tầng lớp trong tên của Diệp Trùng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3