Sư sĩ truyền thuyết - Chương 279
Chương 279: Hải Liên
Hải Liên nhìn Cự phù
trùng trước mặt, khóe miệng bất giác nổi lên nét cười ngắn ngủi, con Cự phù
trùng này sức tàn lực kiệt, nhiều nhất chỉ cần năm phút thì sẽ chết trên tay
mình. Điều khiển quang giáp “Minh Nguyệt” yêu quý của mình, nghiêm chỉnh mà
thoải mái thực hiện né tránh, động tác của nó nhanh nhẹn mà ưu nhã, súng tụ
quang hình chữ V Minh Nguyệt trang bị chốc chốc lại bắn ra từng chùm năng lượng
chói mắt, lập tức đánh lên người Cự phù trùng thành từng lỗ máu một.
Trên người Cự phù trùng
đã lủng lỗ chỗ, động tác của nó cũng càng lúc càng chậm, trong con mắt màu xanh
lục lộ sự bi ai nồng đậm.
Một chùm tia năng lượng
chính xác bắn trúng giữa hai mắt Cự phù trùng. Oành, Cự phù trùng ngửa mặt té
xuống, cặp mắt màu xanh lục nhìn lên bầu trời, rồi dần dần mất đi sự lấp lánh.
Hải Liên lắc lắc đầu,
nếu như mình có một cây súng bắn tỉa quy pháp, nào phải dùng nhiều thời gian
thế này, đối với kỹ xảo xạ kích của mình, Hải Liên có tự tin tuyệt đối. Nhưng
giá của một cây súng bắn tỉa quy pháp đối với loại người nghèo như hắn mà nói,
quả thật là chỉ có thể là ảo tưởng mà thôi, hơn nữa số lượng súng bắn tỉa quy
pháp trên thị trường vẫn luôn cực hiếm.
Súng bắn tỉa quy pháp
là vũ khí đặc hữu của tộc Shelley, mỗi năm tộc Shelley chỉ bán ra một lượng
súng bắn tỉa quy pháp nhất định, thật sự là có cầu mà không cung, trừ thế gia
thật sự, người thường cho dù có tiền cũng mua không được, ài, bình dân như mình
cũng không cần có suy nghĩ không đúng phận thế này, ai bảo mình không chịu gia
nhập mấy thế gia đó chứ? Hải Liên không khỏi cười cười tự chế giễu mình.
Nhìn tới Cự phù trùng
đã chết trên mặt đất, trong lòng Hải Liên vẫn có chút tự hào, người chỉ dựa vào
quang giáp Minh Nguyệt mà có thể vào sâu trong vành đai toái tinh tử vong, còn
có thể săn giết được Cự phù trùng không nhiều. Giá của Cự phù trùng trên thị
trường khá cao, thu hoạch lần này đủ để mình đổi một cái quang giáp cao cấp hơn
rồi. Nghĩ tới chỗ này, trong lòng Hải Liên không khỏi vui vẻ hơn. Cự phù trùng
cực khó săn giết, tuy không thể coi là da cứng thịt thô, nhưng công kích mạnh
mẽ và di động tốc độ cao làm rất nhiều sư sĩ đều cảm thấy cực kỳ đau đầu, hơn
nữa Cự phù trùng chỉ có ở sâu trong vành đai toái tinh tử vong. Sự nguy hiểm
của vành đai toái tinh tử vong có thể nói là không ai không biết, không ai
không hiểu, rất ít người dám tới chỗ này săn bắt, càng không cần nói đi sâu vào
trong.
Hải Liên lăn lộn ở chỗ
này tròm trèm đã ba năm, trước mắt chỗ này cũng là chỗ sâu nhất hắn có thể tới
được, chỗ sâu hơn, hắn cũng không dám khinh suất thử, chỉ hy vọng lần này có
thể đổi được một cái quang giáp cao cấp hơn, đối với vùng đất không biết phía
trước, hắn có sự tò mò mãnh liệt.
Là một thợ săn tự do có
ba năm kinh nghiệm phong phú, Hải Liên ở trong đám thợ săn cũng coi như là có
chút danh tiếng, nhưng hắn vẫn luôn kín tiếng, rất ít người biết thực lực thật
sự của hắn, nhưng cho dù là vậy, vẫn có mấy thế gia tới tìm hắn, hy vọng mời
hắn gia nhập, nhưng đều bị hắn uyển chuyển từ chối.
Hắn thích tự do, trời
sinh yêu mạo hiểm, một khi gia nhập thế gia nào đó, tuy cuộc sống sẽ tốt hơn,
nhưng lại phải nhìn sắc mặt người ta mà làm việc, nào có tự do tự tại như bây
giờ.
Khi quang giáp Minh
Nguyệt gập eo, đang chuẩn bị thu thập con Cự phù trùng trên đất này, đột nhiên,
hắn nghe thấy một tiếng rít kỳ dị.
Đây là một loại tiếng
rít hắn chưa từng nghe qua, chẳng lẽ là dã thú mình chưa từng thấy qua? Hải
Liên không khỏi khẩn trương, dã thú của vành đai toái tinh tử vong đều khá
cường hãn, thu thập Cự phù trùng đã tốn của hắn khá nhiều tinh lực, năng lượng
của quang giáp cũng tiêu hao khá lớn, nếu như lại tới dã thú gì đó, vậy thì
nguy hiểm rồi.
Tiếng rít này truyền
lại từ chỗ sâu trong vành đai toái tinh tử vong, một loại dã thú chưa biết đến
từ chỗ sâu của vành đai toái tinh tử vong, trong lòng Hải Liên lập tức dậy lên
xung động quay đầu bỏ chạy.
Mau chóng liếc nhìn màn
hình, hắn liền ngây người ra, trên màn hình trống không, cái gì cũng không có.
Làm sao có thể, trang bị của Minh Nguyệt tuy không xem là quá cao cấp, nhưng
tốt xấu gì cũng coi như là quang giáp trung cấp, hệ thống quét hình nó trang bị
có tính năng ổn định, năng lực chống nhiễu khá mạnh, về phương diện chính xác
trước giờ đều có biểu hiện làm người ta vừa ý.
Tiếng rít sắc nhọn càng
lúc càng lớn, giống như tiếng lưỡi đao lướt qua không khí ở tốc độ cao.
Không đúng, nhất định
có cái gì đó, trong lòng Hải Liên lập tức đưa ra phán đoán, trên màn hình vẫn
trống không, không ổn, trái tim đập mạnh, sự kinh khủng bùng lên, nhưng hắn rất
mau liền đưa ra phản ứng chính xác, mau chóng mở hệ thống quét hình quang học.
Hình ảnh hệ thống quét
hình quang học truyền lại làm hắn lập tức ngớ người ra.
Trời ạ, đây là cái gì?
Trên không, vô số quái
vật đủ màu sắc với tốc độ cực kỳ kinh người bay về phía bên này, mấy quái vật
này thể hình hẹp dài, xung quanh lại gắn một miếng đại loại như vây cánh, chỉ
là mép mấy cái vây cánh này sắc bén tới mức giống như lưỡi đao đã mài qua. Ở đỉnh
đầu của nó, mọc ra một cái gai dài sắc nhọn.
Đây là dã thú gì?
Khi nhìn thấy loại quái
vật này đông nghìn nghịt trên màn hình, da đầu hắn như phát nổ.
Hắn bây giờ ngay cả
dũng khí bỏ chạy cũng không có, tốc độ của mấy dã thú bay này quả thật quá đáng
sợ. Tốc độ quang giáp Minh Nguyệt của mình, hắn vốn dĩ vẫn luôn khá là vừa ý,
quang giáp Minh Nguyệt tuy ở những phương diện khác không hề coi như xuất sắc,
nhưng ở phương diện tốc độ, quang giáp Minh Nguyệt có thể coi như là nổi trội
trong những quang giáp trung cấp, Hải Liên cũng chính là dựa vào tốc độ của
Minh Nguyệt mới dám đi sâu vào vành đai toái tinh tử vong, nhưng trước mặt mấy
dã thú chưa biết này, Minh Nguyệt chậm giống như ốc sên bò vậy.
Lần này chết chắc rồi!
Mặt Hải Liên xám ngoét.
Dã thú rợp trời rợp đất
tràn đầy sát cơ, điều làm hắn cảm thấy đáng sợ nhất lại là mấy dã thú này vậy
mà lại hiểu phối hợp chiến thuật.
Hắn không kiềm chế được
nhắm tịt hai mắt, chờ đợi cái chết tới, Hải Liên không tin trong vài đai toái
tinh tử vong lại có dã thú nào theo chủ nghĩa hoà bình, hơn nữa, theo như kinh
nghiệm của hắn, càng là dã thú sinh sống sâu trong vành đai toái tinh thì càng
cường hãn.
Nhưng hắn đợi cả nửa
ngày, sự đau đớn dữ dội trong dự tưởng lại không hề xuất hiện.
Ôm theo tâm trạng thấp
thỏm, hắn mở mắt ra, nhưng cảnh tượng trước mắt làm hắn lại một lần nữa ngây
ngốc ra. Mấy dã thú kỳ hình quái trạng này vây lấy hắn, nhưng lại không có lao
bổ tới. Tự biết chết chắc, hắn lúc này ngược lại trở nên bình tĩnh, tò mò đánh
giá mấy quái vật trước mắt này.
Đột nhiên, quái vật đen
thui để lộ ra một lối đi, trông phô trương như vậy thì chắc là chỉ huy của đám
dã thú này. Kết quả một màn trước mắt suýt nữa làm mắt hắn rơi luôn ra ngoài,
một cái quang giáp bay tới từ trong đám quái vật này.
Vậy mà lại là quang giáp,
kẻ chỉ huy của mấy cái quang giáp này lại là một cái quang giáp? Hải Liên phát
hiện đầu óc vẫn luôn khá nhanh nhạy của mình lúc này đã hoàn toàn bị đoản mạch,
căn bản không biết trước mắt rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
- Ngươi đã bị bắt. - Trong
giọng nói hờ hững lộ ra sự lạnh lùng, nghe thấy làm sau đầu hắn phát lạnh.
Chính như thế, Hải Liên
mơ mơ màng màng trở thành tù binh của đám quái vật này, khi hắn nhìn thấy một
người nhảy ra từ mấy quái vật này, Hải Liên suýt nữa thì hôn mê, việc kỳ quái
hắn nhìn thấy quả thật là quá nhiều rồi, kích thích trái tim phải chịu cũng
thật sự là quá nhiều rồi, nếu như ngày nào cũng thế này, Hải Liên tin rằng mình
chỉ cần vài ngày, rất có khả năng sẽ vì trái tim bị kích thích quá độ mà chết.
Đám người này chính là
thôn dân Tang gia do Diệp Trùng dẫn đầu.
Sự công kích của Thiết
bức điểu di trú cuối cùng lấy sự thành công của Tang gia thôn mà kết thúc.
Nhưng sự tấn công điên cuồng năm ngày cuối cùng của Thiết bức điểu cũng làm
người của Tang tộc chịu áp lực trước giờ chưa từng có, ngay cả Diệp Trùng cũng
không thể không tự mình lên áp trận. Uy lực của đạn nổ mạnh trong mấy ngày này
cũng cực kỳ huy hoàng, Thiết bức điểu dày đặc làm thôn dân ném đạn nổ mạnh phía
dưới căn bản không cần nhắm, bọn họ chỉ cần chú ý đừng đánh trúng quang giáp
bên mình là được.
Cuộc chiến bảo vệ Tang
gia thôn kéo dài gần ba mươi ngày cuối cùng cũng tuyên cáo kết thúc, mà kiểm kê
cuối cùng cũng đã có, nhân viên tử vong của Tang tộc cao tới năm ngàn người,
trong đó số người tử vong ngày đầu tiên là nhiều nhất, đặc biệt là ba ngàn
người chủ động xuất hiện trong đợt tấn công đầu tiên đó. Sau niềm vui sống sót
sau khi trải qua kiếp nạn, toàn thôn chìm vào trong bi thương, năm ngàn người
chết làm nguyên khí Tang gia thôn tổn thương nặng, nhưng không lâu sau đó, ba
trăm người Tang Hoả an toàn trở về đó lại mang tới cho mọi người một niềm vui
đặc biệt.
Mấy người Tang Hoả từng
bay tới chỗ sâu của Thiên vực trì, khu vực vốn dĩ là chỗ sinh hoạt của Thiết
bức điểu hiện giờ trống không, bọn họ ở chỗ đó phát hiện ra lượng lớn Đê nhiệt
thạch và Lưu kim quặng. Phát hiện này ít nhiều làm cho mọi người hưng phấn thêm
vài phần, Lưu kim quặng và Đê nhiệt thạch hiện giờ đã thành vật tư quan trọng
nhất của Tang gia thôn. Trưởng thôn Tang Đức lập tức hạ lệnh ở chỗ đó tìm một
chỗ có thể cho thôn dân sinh sống mà dễ dàng phòng thủ.
Điều làm mọi người vui
mừng không ngờ là bọn họ lại phát hiện ở chỗ này lượng lớn các hang động, mấy
hang động này kết nối với nhau, số lượng rất nhiều, đủ để chứa mấy mươi vạn
người. Phát hiện này làm tinh thần mọi người phấn chấn. Ở Thiên vực trì, hang
động là chỗ sinh sống lý tưởng nhất, nếu như sinh sống trong hang động, cho dù
là Thiết bức điểu có tới cũng tuyệt không có được tiện nghi.
Trải qua một phen suy
nghĩ kỹ càng, trưởng thôn Tang Đức quyết định toàn thôn thực hiện di dời tập
thể.
Tới nơi này rồi Diệp
Trùng mới phát hiện nơi này quả là một bảo địa, khoáng thạch nơi này có hàm
lượng phong phú, trong đó có rất nhiều loại là thứ Diệp Trùng chưa từng thấy
qua. Thiết bức điểu sinh sống ở chỗ này rất nhiều năm, khu vực rộng lớn rơi vãi
rất nhiều xương sau khi Thiết bức điểu chết đi để lại, hơn nữa đất đai ở chỗ
này đã trải qua cải tạo bởi phân Thiết bức điểu, vô cùng phì nhiêu, dùng để
trồng Lam quả thích hợp vô cùng. Xung quanh chỗ này còn phân bố rất nhiều trọng
lực vực, có thể tiến hành nuôi trồng nấm xám.
Mọi người trong Tang
tộc đầy lòng tin vào tương lai, có quang giáp tông ủi và đạn nổ mạnh, lại thêm
một căn cứ phòng thủ thiên nhiên như hang động thế này, bọn họ đã ở vào thế bất
bại rồi.
Với lại, lần di trú trở
về lần nữa của Thiết bức điểu đã là việc của hai trăm năm sau. Điều duy nhất
làm Tang tộc cảm thấy không vừa ý là, do nguyên nhân thú triều, dã thú ở nơi
này đã bị dọn sạch trơn. Trong thời gian khá dài, thức ăn thịt sẽ xuất hiện sự
thiếu hụt tương đối, nhưng may mà có Lam quả, thức ăn ngược lại dư dả đủ xài.
Hơn nữa, có quang giáp tông ủi, phạm vi săn bắt của bọn họ so với ngày trước
thì lớn hơn nhiều.
Sau khi trải qua sự
hưng phấn lúc đầu, Tang gia thôn lại rơi vào sự yên tĩnh như mọi khi.
Diệp Trùng trong thời
gian này đã làm vài việc, cải thiện đạn nổ mạnh, uy lực đạn nổ mạnh sau khi cải
thiện so với lúc trước thì lớn hơn nhiều, nâng cao mức độ lợi dụng của phiên
bản giản hoá của động cơ Vận mệnh đối với Đê nhiệt thạch, làm cho tốc độ và lộ
trình lớn nhất của quang giáp tông ủi đều có sự nâng cao khá lớn. Diệp Trùng
còn chế tạo động cơ mini bằng xương rồi từ đó chế tạo tên lửa nổ mạnh. Uy lực
của loại tên lửa nổ mạnh có xạ trình cực xa này cực kỳ kinh người, nhưng chỉ
đáng tiếc là không có hệ thống khoá mục tiêu tự động, độ chính xác không sao
làm người ta vừa ý. Nhưng rất nhanh, Diệp Trùng liền tìm ra phương pháp sử dụng
tốt nhất, đó chính là oanh tạc kiểu bao phủ, điều này có thể bổ sung sự khiếm
khuyết của độ chính xác ở mức độ nhất định, mỗi một cái quang giáp tông ủi cũng
thực hiện cải tạo, gắn thêm khoang phóng, dùng để bắn tên lửa nổ mạnh.
Vật liệu xương ở chỗ
này làm Diệp Trùng yêu thích vô cùng, vốn dĩ hắn còn muốn dùng những vật liệu
xương này chế tạo lại Hàm gia. Đáng tiếc Hàm gia không giống quang giáp tông
ủi, kết cấu phức tạp hơn nhiều, không có máy móc gia công chính xác, Diệp Trùng
căn bản không cách nào ra tay.
Làm tốt mấy công việc
chuẩn bị này, Diệp Trùng lập tức đưa ra yêu cầu đầu tiên của mình với trưởng
thôn Tang Đức. Trưởng thôn Tang Đức không do dự chút nào, lập tức cho Diệp
Trùng năm ngàn người như yêu cầu. Năm ngàn người này gần như là chiến sĩ tinh
nhuệ nhất của cả Tang gia thôn. Có không ít người chủ động yêu cầu tham gia,
thí dụ như Tang Phổ, Tang Lăng, Tang Thiết, Tang Hoả, còn có Tang Phàm và tất
cả học sinh của Diệp Trùng. Nhưng Diệp Trùng chỉ chọn Tang Phàm và sáu học
sinh, học sinh khác bị hắn ra lệnh ở lại trong thôn.
Năm ngàn cái quang giáp
tông ủi mang theo đủ thức ăn và Đê nhiệt thạch, xuất phát dưới sự lãnh đạo của
Diệp Trùng. Diệp Trùng không biết mấy người Mục Thương rốt cuộc hiện đang thế
nào, nhưng đây là nỗ lực lớn nhất hắn có thể làm ra trước mắt.
Năm ngàn cái quang giáp
thực hiện lùng sục kiểu quét lưới trong cả biển sương đỏ. Biển sương đỏ quả
nhiên không hề có bất cứ uy hiếp nào đối với toàn cốt quang giáp, quang giáp
tông ủi đi lại tự nhiên ở trong đó. Điều làm Diệp Trùng kinh ngạc nhất là cảm
giác phương hướng của mấy người Tang tộc này cực tốt, trong hoàn cảnh như vậy,
bọn họ không nhờ bất cứ công cụ nào mà vẫn có thể bảo trì phương hướng chuẩn
xác như vậy, làm Diệp Trùng kinh ngạc không thôi.
Trong sương biển đỏ,
bọn họ không phát hiện chút dấu vết của Hoa hoa công tử, cũng không phát hiện
thứ nào có thể dính chút quan hệ với mấy người Mục Thương. Điều này làm người
vẫn luôn tâm chí kiên định như Diệp Trùng cũng cảm thấy vô cùng buồn bực.
Quang giáp tông ủi có
thể nói là công cụ đi lại tốt nhất trong biển sương đỏ, không chỉ sương đỏ
không có bất cứ tác dụng cản trở nào đối với nó, hơn nữa bốn miếng cánh xương
của nó trong lúc bay tốc độ cao có thể dễ như trở bàn tay cắt đứt mấy sợi tơ kỳ
quái màu đỏ dẻo dai vô bì đó, trái lại, Diệp Trùng thu thập không ít những sợi
tơ kỳ quái màu đỏ.
Mấy người Diệp Trùng từ
đầu này của biển sương đỏ bay tới đầu kia, Diệp Trùng đang chuẩn bị thực hiện
thăm dò khu vực chưa từng qua này. Có quang giáp tông ủi, Tang tộc hiện giờ đã
có năng lực di dời khoảng cách xa, hoàn cảnh của Thiên vực trì nói thật không
hề quá thích hợp với sự phát triển của Tang tộc, nếu như có thể tìm thấy một
nơi sinh sống càng tốt hơn, có thể làm cho Tang tộc trước giờ nhân khẩu vẫn
luôn không quá hưng vượng lại một lần nữa tiến tới sự lớn mạnh.
Không tìm thấy Mục
Thương, trong lòng Diệp Trùng tự nhiên là lạc lõng, nhưng không còn cách nào
cũng chỉ đành tạm thời bỏ chuyện này xuống, trước khi chưa tìm thấy đường về,
sinh sống cùng Tang tộc là lựa chọn duy nhất trước mắt của hắn. Trong phạm vi
năng lực của mình, vì Tang tộc làm một chút việc, bản thân Diệp Trùng cũng rất
vui vẻ. Huống chi, mấy ngày này vẫn luôn sống cùng Tang tộc, cùng sánh vai
chiến đấu, nói không có chút cảm tình nào, đó là lừa người. Hắn cũng hy vọng
Tang tộc có thể sống tốt hơn.
Không ngờ, vẫn chưa
thăm dò hoàn tất nơi này thì đã gặp được Hải Liên.
Mỗi người đều hiểu rõ,
một cái quang giáp xuất hiện ở chỗ này, đây rốt cuộc là có ý gì.