Sư sĩ truyền thuyết - Chương 246 + 247

Chương 246: Người phụ nữ phiền phức

A Liên nhìn Diệp Trùng
theo sau lưng Donald, không khỏi cả kinh, khi nàng ở quầy tiếp tân hôm đó, ấn
tượng khá sâu với thiếu niên chỉ có xưng hiệu thợ cải tạo quang giáp trung cấp
này. Mấy hôm nay, nàng vẫn luôn bận rộn với việc tuyển mộ, hoàn toàn không biết
thiếu niên này đã được nhận, lúc này thấy hắn theo sát sau lưng Donald, cũng
khó trách lại kinh ngạc.

Diệp Trùng lại không hề
chú ý tới A Liên, ngày đăng ký hôm đó, mọi chú ý của hắn đều đặt trên những
người báo danh xung quanh, A Liên tuy là người đẹp, nhưng đối với kẻ không hiểu
phong tình như Diệp Trùng mà nói, không hề có đủ lực hấp dẫn. Thứ Diệp Trùng
nhìn thấy là đám đông người sau lưng người phụ nữ này, mấy người này ai nấy đều
trên bốn mươi tuổi, mà hai tay bọn họ gần như đều có một lớp chai dày, Diệp
Trùng gần như lập tức hiểu ra, mấy người này nhất định là kẻ được chọn trong
những người báo danh đó.

A Liên hơi cong người
với Donald: - Tổng giám, mọi người đã tới đủ. - Khi ngước mắt thì phát hiện
thiếu niên đó lại đứng ngang hàng với tổng giám Donald, trong lòng không khỏi
hơi ngạc nhiên, bất cứ người có kinh nghiệm làm việc nào đều tuyệt không đứng
ngang hàng với cấp trên trong lúc cấp trên đang giáo huấn, lúc này đứng sau
lưng cấp trên nửa bước mới là cách đứng chính xác.

Thiếu niên này không hề
có kinh nghiệm làm việc, A Liên đưa ra kết luận trong lòng, nhưng thấy trên mặt
tổng giám Donald không có bất cứ vẻ không vui nào.

Donald không chút biểu
tình gật đầu, nhìn xung quanh, đột nhiên hỏi: - Thu tiểu thư chưa tới à?

A Liên cung kính nói: -
Thu tiểu thư có việc, không rút ra được thời gian, nàng nói mọi thứ đều nghe
theo dặn dò của tổng giám.

Donald ừ một tiếng, sau
đó quay mắt đối diện mọi người: - Các vị đã được chọn, vậy năng lực của các vị
nhất định sẽ không có vấn đề lớn, chỉ cần các vị nỗ lực làm việc, ta nghĩ mọi
thứ các vị muốn có được đều không thành vấn đề. Đối với nội dung công việc cụ
thể của các vị, mọi người chắc đều nhận được rồi. Tóm lại, ở chỗ này, dựa trên
thực lực mà nói chuyện.

Mọi người phía dưới ai
nấy nghiêm túc nghe dạy bảo. Donald là ai? Lão chính là người duy nhất có xưng
hiệu đại sư ở hành tinh Minh Hồng, là thần tượng trong lòng hơn nửa số người ở
đây. Ngược lại, Diệp Trùng lúc này đứng yên không động đậy bên cạnh Donald lại
có chút nổi bật.

- Ta nghĩ nội dung công
việc từng người các người, các người chắc cũng biết, ta không có nhiều thời
gian như thế để quản các người. Đây là phụ tá Cao Dã của ta, có vấn đề gì các
người có thể đi tìm hắn. Hắn cũng sẽ phụ trách công việc kiểm tra các người.

- Lời nói vừa ra, phía
dưới lập tức nhao nhao.

Từ A Liên, gần như mọi
người ở dưới đều cho rằng Diệp Trùng là học sinh của đại sư Donald, cho dù hiện
giờ có nhiều học viện, nhưng vẫn có một số người thích nhận học trò truyền
thống như ngày xưa. Nhưng thiếu niên này trông ra chỉ khoảng hai mươi tuổi, làm
sao có thể đảm đương trọng nhiệm như vậy?

A Liên cũng nhịn không
được thất thanh kêu lên, nhưng lập tức phản ứng lại, nàng mau chóng dùng tay
bụm miệng. Nhưng sự kinh ngạc đậm đặc lộ ra trong cặp mắt vẫn rất rõ ràng.
Trong sở nghiên cứu trước giờ chưa từng có nghiên cứu viên trẻ thế này, chứ
đừng nói còn cho hắn phụ trách công việc kiểm tra, vốn dĩ ở vị trí này ai nấy
đều là nghiên cứu viên lâu năm đức cao vọng trọng, kinh nghiệm phong phú. Bọn
họ vô luận là năng lực, hay là thanh danh, đều có thể phục chúng. Nhưng thiếu
niên này cũng chỉ có xưng hiệu thợ cải tạo trung cấp thôi a, hơn nữa tuổi tác
còn trẻ thế này, tổng giám Donald nghĩ sao vậy chứ?

Trong lòng Diệp Trùng
cũng cả kinh, hơn nữa thầm kêu khổ, hắn xông bừa vào đây, chỉ là muốn thâm nhập
từ bên trong vào tập đoàn Prime, từ đó tìm kiếm manh mối liên quan tới Cao Thế
Xương. m thầm và không làm người ta chú ý mới là thứ hắn muốn nhất, nhưng nhiệm
vụ Donald giao cho hắn hiện giờ lập tức đẩy hắn ra trước đầu sóng ngọn gió.

Nhưng năng lực khống
chế tốt làm hắn ở bề ngoài, ít nhất xem ra vô cùng bình tĩnh.

Donald vô cùng vừa ý
với phản ứng của mọi người, còn sự bình tĩnh của Diệp Trùng càng làm lão mừng
hơn. Từ mấy nhiệm vụ mà mấy hôm nay lão giao cho Diệp Trùng, lão có thể nhìn
ra, thiếu niên chỉ có xưng hiệu thợ cải tạo quang giáp trung cấp này, năng lực
thực tế của hắn thậm chí có thể vượt qua thợ cải tạo quang giáp cao cấp thông
thường, mà năng lực sáng tạo của hắn càng là thứ mà hầu hết thợ cải tạo quang
giáp không có.

Đây là một người trẻ
tuổi đáng để bồi dưỡng. Cho nên Donald mới đưa ra quyết định này, huống chi lão
rất hiểu ý nghĩa thực tế của sở nghiên cứu này. Đối với cấp trên mà nói, hạng
mục mà mấy người này phụ trách chẳng qua đều là danh nghĩa mà thôi, chỉ là công
sức bề ngoài làm cho người bình thường coi. Mà bản thân lão cũng có thí nghiệm
cần tiếp tục của mình, lão không muốn lãng phí thời gian xử lý mấy việc vô ý
nghĩa này. Cứ coi như Diệp Trùng làm mọi thứ rối tung cả lên cũng không có bất
cứ quan hệ gì. Donald cũng hy vọng công việc này có thể làm cho Diệp Trùng thêm
kinh nghiệm. Với lão, đây chính là thứ người trẻ tuổi thiếu.

Diệp Trùng không nói
gì, sự trầm ổn hắn thể hiện ra làm Donald có chút vừa ý, sau đó tuyên bố giải
tán.

- Phụ tá Cao, đối với
bố trí của ma trận này, người xem có vấn đề gì không.

- Phụ tá Cao, người xem
sơ đồ thiết kế mạch quang mới này xem, tôi tại sao tìm không ra vấn đề bên
trong chứ?

-------------

Yêu cầu trợ giúp kiểu
này quá nhiều, Diệp Trùng ở sở nghiên cứu đã có được sự tôn trọng của mọi
người. Sau khi Thu Mạn trở về, đối với quyết định này của Donald không tỏ ra
bất cứ dị nghị gì. Mà biểu hiện tiếp theo của Diệp Trùng lại làm mọi người đều
cả kinh.

Ngay cả Donald đã đẩy
Diệp Trùng tới vị trí này cũng cả kinh. Lão vốn dĩ không ngờ Diệp Trùng có thể
làm mấy việc này tốt như vậy, lão cho rằng, thiếu niên này dù là thiên tài thế
nào, chẳng qua cũng chỉ là một thiếu niên hai mươi tuổi, tri thức tích lũy lại
cần thời gian.

Nhưng biểu hiện của
Diệp Trùng quả thật là làm người ta quá kinh ngạc.

Cơ sở của Diệp Trùng
vững chắc, lĩnh vực liên quan lại rộng, làm người ta không khỏi hoài nghi hắn
chẳng lẽ kiếp trước là một đại sư quang giáp? Gần như tất cả vấn đề tới tay hắn
đều có thể giải quyết dễ dàng, tuy mấy vấn đề này chưa chắc đã khó khăn, nhưng
trong đó không thiếu một số lĩnh vực quang giáp vô cùng ít được chú ý.

Thầy của hắn là ai? Là
nhân vật thế nào mà có thể dạy ra một học sinh như vậy chứ?

Mà điều làm người ta
khen ngợi nhất là hắn đưa ra sáng tạo vô tận, không theo quy củ, vĩnh viễn
không bị quy tắc trói buộc. Mấy sáng kiến này không cái nào không cực kỳ thực
dụng, nhiều lúc mọi người đều hoài nghi hắn có phải là một vị thợ cải tạo quang
giáp lão luyện biết quang giáp đã mấy mươi năm hay không. Người trẻ tuổi đều có
sáng tạo sục sôi, nhưng hầu hết trong đó đều không thể thực hiện, rồi chuyển
đổi thành sản phẩm thật sự.

Đây chính là khoảng
cách giữa hiện thực và lý tưởng.

Chỉ có thợ cải tạo
quang giáp thật sự có kinh nghiệm phong phú mới có thể thật sự xử lý mối quan
hệ giữa hai thứ này. Rất mau, nghiên cứu viên của chỗ này phát hiện phụ tá trẻ
tuổi tên gọi Cao Dã này, xuất phát điểm của tất cả sáng kiến của hắn đều đứng
trên sản xuất hiện thực. Sự chu đáo không tương xứng với tuổi tác này, nhận
được sự khen ngợi của mấy nghiên cứu viên này.

Không khí của sở nghiên
cứu này khá tốt, thực lực Diệp Trùng biểu hiện ra cũng làm người ta không thể
nói gì, không ai hoài nghi tính chính xác của quyết định này của Donald.

Nói thật, loại không
khí này đối với biểu hiện của Diệp Trùng mà nói có sức hấp dẫn cực kỳ, nhưng
cũng may hắn vẫn không quen tình cảnh hiện tại của mình. Cảm giác của hắn vô
cùng nhạy, người phụ nữ tên gọi Thu Mạn đó, vô cùng chú ý tới mình. Mấy lần,
Diệp Trùng bắt gặp tinh quang thoáng qua trong ánh mắt đầy tiếu ý đó của nàng
ta.

Người phụ nữ này làm
Diệp Trùng rất đau đầu, khóe miệng của nàng luôn luôn treo nụ cười như có như
không. Diệp Trùng phát hiện, vô luận là ai, trước mặt nàng ta đều thiếu sức đề
kháng, ngay cả lão già Donald cũng không ngoại lệ. Gương mặt già nua như vỏ cây
của lão mà cũng trở nên đỏ lựng.

Điều này làm Diệp Trùng
vô cùng cảnh giác, cho nên mỗi lần nhìn thấy người phụ nữ này, hắn đều không
dám có bất cứ sơ suất nào. Nhưng cũng may tới tận lúc này, không có xảy ra bất
cứ tình huống đặc biệt nào. Sự lợi hại của người phụ nữ này vẫn ra ngoài dự liệu
của Diệp Trùng, có lúc chỉ một ánh mắt, Diệp Trùng liền cảm thấy trái tim mình
bỗng đập nhanh hơn, tăng tốc mà không có bất cứ dấu hiệu nào.

Khi lần đầu tiên gặp
phải tình huống này, Diệp Trùng suýt chút nữa là hồn phi phách tán, cho rằng
mình bị một kiểu tấn công không biết. Công kích âm thanh? Nhưng may mà hắn rất
mau liền hiểu chuyện gì xảy ra.

Sinh lý học không hề
học phí a, đây là suy nghĩ đầu tiên trong lòng hắn lúc đó.

Diệp Trùng trước giờ
chưa từng nghĩ qua lực sát thương của ánh mắt một người lại có thể tới mức độ
này, nhưng may mà năng lực khắc chế của Diệp Trùng cũng rất kinh người, tuy
trái tim nhấp nhỏm, nhưng vẻ mặt lại không có chút thay đổi nào. Điểm này cũng
làm người ta chậc lưỡi kêu lạ, cả sở nghiên cứu cũng chỉ có mình Diệp Trùng là
đàn ông mà có thể thản nhiên trước mặt Thu Mạn.

Từ sau việc lần đó,
Diệp Trùng vẫn luôn vô cùng để ý tới phản ứng bản năng của mình, hắn không cảm
thấy loại phản ứng bản năng này có gì không tốt, chỉ là cảm thấy mình trong
loại trạng thái thế này thì vô cùng bất an và nguy hiểm.

Diệp Trùng nhớ không
biết ai từng nói, khác biệt giữa người và động vật chính là con người có thể
khắc chế bản năng của mình.

Với lại, đại hán mặt
không chút biểu tình ở sau lưng người phụ nữ này, Diệp Trùng cũng không dám có
bất cứ sơ sẩy nào. Tuy Diệp Trùng tìm không thấy lý do đối phương tấn công
mình, nhưng tình huống trước mắt không rõ, ở trước mặt một cao thủ võ thuật như
vậy mà thất thần, nếu như xảy ra gì bất ngờ, vậy khẳng định là đủ để mình chết
vài lần.

Thu Mạn xinh đẹp cười một
cái, gọi: - Cao Dã.

Như hoa tươi nở rộ, mọi
người trong phòng trừ Diệp Trùng ra đều xuất hiện sự thất thần tạm thời, vẻ mặt
Diệp Trùng cứng nhắc ờ một tiếng, trong lòng lại đau đầu. Loại tình huống này
đã sớm không phải là lần đầu rồi, nhưng Diệp Trùng lại không có biện pháp gì.
Trước mắt, biểu hiện của hắn đã làm người ta chú ý rất nhiều, nếu như lại không
thấy người phụ nữ này, chỉ e phiền phức càng lớn cũng sẽ tới trên người mình.

Trong thời gian ngắn,
Diệp Trùng không hề muốn gặp phiền phức, nhưng điều này không có nghĩa hắn sợ
phiền phức. Diệp Trùng cúi đầu, ai cũng không nhìn thấy, tia quang mang thoáng
qua trong mắt hắn đó.

Chương 247: Lần này lớn chuyện rồi

Đối với gã đàn ông
trước mặt này, Thu Mạn làm sao cũng không sao nhìn thấu, hắn vô luận lúc nào
cũng lạnh nhạt như vậy, Thu Mạn trước giờ chưa từng thấy biểu hiện khác trên
mặt hắn, ngay cả cặp mắt đó cũng nhìn không thất bất cứ dao động nào. Thu Mạn
không hề là một người phụ nữ cuồng vọng, tự đại, nhưng đối với bản thân, nàng
có nhận thức vô cùng rõ ràng, nhưng vô luận nàng trêu chọc thế nào, gã đàn ông
trước mắt này giống như một tảng đá không có sinh mạng vậy, không hề động đậy.
Điều này làm nàng chán nản vô cùng.

Lần đầu tiên nàng hoài
nghi sức hấp dẫn của mình. Đồng thời cũng vô cùng tò mò với gã đàn ông tên gọi
Cao Dã này, nàng có thể cảm thấy được đối phương nhất định có mục đích riêng.
Mặc dù Cao Dã không hề có cử động khác với người thường nào, nhưng Thu Man tin
rằng, hắn nhất định là tới vì cái gì đó, có lẽ đây chỉ là một loại trực giác,
nhưng nàng tin tưởng nó vô cùng.

Bất quá, dù sao nơi này
cũng chẳng có cơ mật gì, Thu Mạn không thể không đắc ý nghĩ, đây có lẽ là một
trò chơi thú vị a.

- Cao Dã, nghe nói công
việc của ngươi gần đây làm không tồi a. - Thu Mạn cười mỉm chi, trên gương mặt
trắng mịn nõn nà hiện ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào, ánh mắt câu lấy hồn phách
người ta lộ ra vẻ quyến rũ, không khí trong cả căn phòng gần như cũng mang theo
chút ngọt ngào, thứ duy nhất làm người ta cảm thấy có chút lạnh lẽo lại là A
Quảng ở sau lưng nàng vẫn mặt không cảm xúc, ánh mắt trống rỗng thờ ơ.

Diệp Trùng không có
chút dao động nào, tình huống thế này hắn đã trải qua mấy lần, đối với loại
trêu chọc mức độ này, hắn đã hoàn toàn có thể khắc chế. Hắn không nói gì, người
phụ nữ trước mặt này toả ra khí tức nguy hiểm, Diệp Trùng lần nào cũng cực kỳ
cẩn thận.

Giống như biết Diệp
Trùng sẽ không mở miệng, Thu Mạn cười cười, từ ghế đứng lên, còn không chút
kiêng kỵ vươn vai lười nhác, đường cong hoàn mỹ mà rung động hồn phách lộ ra rõ
ràng trước mặt Diệp Trùng, nếu như chỗ này còn có người khác, chắc hẳn sẽ phun
máu mà chết.

Sự chú ý của Diệp Trùng
đã đặt toàn bộ vào hoàn cảnh xung quanh và trên người A Quảng sau lưng Thu Mạn.
Đây là một trong những phương pháp Diệp Trùng nghĩ ra, Thu Mạn hiện giờ trong
mắt hắn chẳng qua cũng chỉ là một sinh vật biến dị hình người mà thôi, con
người sẽ có xúc động với sinh vật biến dị sao?

Bước chân khẽ di
chuyển, Thu Mạn chậm rãi đi tới bên cạnh Diệp Trùng, nụ cười mê người trên mặt
làm người ta không sao dời ánh mắt đi, làn thu ba động lòng người trong mắt
càng phong tình vạn chủng.

Tới trước mặt Diệp
Trùng, cặp mắt xinh đẹp của Thu Mạn không chớp nhìn vào mắt Diệp Trùng, thân
thể hơi nghiêng tới trước, cảnh tượng trước ngực như ẩn như hiện.

Diệp Trùng mặt vẫn
không đổi đứng yên bất động, giống như trước mắt hắn hoàn toàn là không khí, mà
cặp mắt đáng ghét đó vẫn như trước, không chút dao động.

Tên đáng chết này! Thu
Mạn không khỏi hơi bực trong lòng, nhưng nụ cười tên mặt càng xán lạn hơn, hơi
hơi nâng cằm, động tác này cũng cực kỳ có sức sát thương, tới trước mắt, Thu
Mạn cảm thấy những thứ mình vừa mới làm đã là lần làm tốt nhất từ nhỏ tới lớn.

Tới gần như vậy, mỗi
một chi tiết trên mặt Diệp Trùng nàng đều có thể nhìn rõ ràng. Trừ sự dao động
nhẹ của cơ nhục do hô hấp chậm sâu của đối phương mang lại, nàng không nhìn
thấy bất cứ động tác nào khác của cơ nhục, mà cặp mắt của hắn vẫn không có bất
cứ dao động nào như thế.

Thu Mạn không cam tâm
tiếp tục thu hẹp khoảng cách của hai người, cặp môi ấm nóng của nàng gần như
dán vào mặt Diệp Trùng, nhấc tay phải lên, nhẹ nhàng thò về phía mặt Diệp
Trùng, cả cảnh tượng ám muội nói không ra lời, thứ duy nhất rõ ràng có chút bất
ngờ lại là A Quảng cho dù là trong tình huống thế này vẫn theo sau lưng Thu Mạn
như cũ.

Diệp Trùng hoàn toàn
không để ý tới Thu Mạn đang từ từ kéo gần khoảng cách với mình, phần lớn sự chú
ý của hắn đều đặt trên A Quảng cũng đang tới gần mình, gã này rất nguy hiểm,
Diệp Trùng đánh giá trong lòng.

Hơi thở ấm nóng phả
trên mặt Diệp Trùng.

Diệp Trùng bỗng nhiên giật
mình!

Thu Mạn mừng thầm, gã
đàn ông từ lúc vào thì vẫn luôn không có bất cứ biến hoá nào trước mặt cuối
cùng đã có biến hoá.

Diệp Trùng có thói quen
giữ một khoảng cách nhất định với người khác, mà nếu như bị một sinh vật biến
dị tới gần như vậy, Diệp Trùng vẫn không bất cứ động tác nào, vậy hắn không
phải là Diệp Trùng rồi.

Đồng tử Diệp Trùng đột
nhiên co lại, gần như là vô thức, tay trái của Diệp Trùng đột nhiên gập khuỷu
giơ lên, bắt lấy cái tay gần như sắp đụng vào mặt mình.

- A! - Thu Mạn nhịn không
được kêu lên đau đớn. Diệp Trùng nào có khái niệm thương hương tiếc ngọc nào,
trong đầu hắn, đối diện hắn lúc này chỉ là một sinh vật biến dị mà thôi, Cái
nắm này của Diệp Trùng dùng lực rất lớn, cổ tay của Thu Mạn đau đớn muốn gẫy,
mà mặt nàng càng thêm hoa dung thất sắc.

Rắc rắc, tiếng xương vỡ
nghe thấy rõ ràng.

Tấn công liên hoàn là
một loại phương thức Diệp Tùng thường dùng nhất. Chỉ cần một khi thành công,
vậy công kích tiếp theo sẽ lũ lượt theo sau. Trong mắt hắn, toàn thân sinh vật
biến dị hình người đã mất đi sự cân bằng lúc này đều là kẽ hở, mà ánh mắt của
hắn cũng tự nhiên khoá chặt cổ họng của Thu Mạn. Năm ngón tay tay phải của Diệp
Trùng hơi cong, như tia chớp chộp tới cổ họng đối phương!

Trong cặp mắt mê người
đó của Thu Mạn hiện giờ chỉ có sự khủng bố và hoảng sợ vô tận.

Bộp, một cái tay cản
tay phải của Diệp Trùng! Sức mạnh của cái tay này vượt ra khỏi tưởng tượng của
Diệp Trùng, mà đồng thời, một đạo kình phong đánh tay trái của hắn, lùi ra sau
một bước nhỏ.

Ngước mắt nhìn, thứ
Diệp Trùng nhìn thấy là một cặp mắt vô tận chiến ý. Đôi tay A Quảng xoay chuyển
xảo diệu, Thu Mạn liền bị hắn nhẹ nhàng đặt ở sau người.

Diệp Trùng lúc này mới
bừng tỉnh ngộ, trước mặt mình nào phải là sinh vật biến dị hình người nào, mà
là Thu Mạn.

A Quảng chỉ thủ thế,
nhưng không hề tiến lên.

Nhìn Thu Mạn đã đau đớn
tới mức chảy cả nước mắt ở đó, Diệp Trùng lạnh lùng nói: - Xin đừng tới quá gần
ta. - Nói xong liền xoay người đi về phía cửa.

A Quảng không hề cản
Diệp Trùng rời đi, mà cặp mắt vốn đầy chiến ý của hắn cũng từ từ lạnh lại, rất
mau lại khôi phục sự trống rỗng, hững hờ như bình thường.

Vừa ra cửa, Diệp Trùng
liền thầm kêu khổ trong lòng, lần này lớn chuyện rồi. Thân phận của Thu Mạn hắn
không hề rõ ràng, nhưng nàng lại chủ trì công việc của cả sở nghiên cứu này,
ngay cả lão già Donald cũng phải nghe mệnh lệnh của nàng ta. Hơn nữa, bối cảnh
thân phận của nàng ta cực sâu, hình như có quan hệ dây mơ rễ má với cấp trên.
Mình hôm nay lại bóp gẫy tay của nàng, sau này nếu muốn từ chỗ này xâm nhập vào
trong, vậy rõ ràng là si tâm vọng tưởng rồi.

Tình cảnh trước mắt
không tốt chút nào, Diệp Trùng không biết Thu Mạn có tức giận kêu người bắt
mình hay không. Vừa rời khỏi phòng làm việc của Thu Mạn, Diệp Trùng liền co giò
chạy như điên ra ngoài, lúc này rời khỏi chỗ này mới là chính xác nhất.

Trước giờ, Diệp Trùng
trong mắt tất cả nghiên cứu viên đều không vì bất cứ cái gì mà biến sắc, dáng
vẻ hốt hoảng lúc này hấp dẫn ánh mắt kinh ngạc của tất cả nghiên cứu viên dọc
đường. Mọi người nhao nhao chào hỏi Diệp Trùng, hỏi han chuyện gì xảy ra, Diệp
Trùng hoàn toàn coi như không thấy, bước chân càng nhanh thêm vài phần.

Mọi người không khỏi
kinh ngạc vô cùng, không ngờ phụ tá Cao lại có thể chạy như vậy, tốc độ thật là
nhanh a.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3