Chàng hiệp sĩ trong bộ áo giáp sáng ngời - Chương 06 phần 1

Chương 6

Dougless đã quên mất luôn câu hỏiliệu anh ta có phải tới từ thế
kỷ mười sáu hay không. “Kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra đi,” cô thì thầm.

Anh ta đi đi lại lại một
lúc thật lâu, sau đó, sau khi liếc nhìn ngôi mộ một lần nữa, anh ta đi đến ngồi
bên cạnh cô. “Ta có đất đai ở xứ Wales,” anh ta nhẹ nhàng nói. “Khi ta nhận
được tin rằng vùng đất của ta ở trong tình trạng bị tấn công, ta đã lập nên một
đội quân. Nhưng trong lúc gấp rút để bảo vệ những thứ là của mình, ta đã không
thỉnh cầu sự cho phép của nữ hoàng để thành lập nên đội quân này. Bà ấy...”

Trong một lúc anh ta nhìn
vào khoảng không, mắt ánh lên giận dữ và khắc nghiệt. “Nữ hoàng đã được trình
báo bởi một kẻ nào đó...” Dừng lại, anh ta hít một hơi. “Bà ấy đã được báo rằng
ta tập hợp một đội quân để gia nhập lực lượng với nữ hoàng Scotland trẻ.”

“Nữ hoàng Mary xứ Scot,”
Dougless nói và anh ta gật đầu.

“Ta bị đem ra xét xử một
cách khinh xuất và bịkết tội chặt đầu. Ta chỉ còn có ba ngày trước khi bị
hành hìnhthìngươi... ngươi gọi ta đến đây.”

“Thế thì anh thật là may
mắn!” Dougless nói. “Bị chặt đầu, thật kinh tởm. Hiện nay chúng tôi không làm
thế nữa.”

“Các ngươi không có tội mưu
phản nên không cần phải chặt đầu mọi người?” Nicholas hỏi. “Hoặc có lẽ các
ngươi trừng phạt những quý tộc theo cách khác?” Anh ta giơ tay lên khi cô bắt
đầu trả lời. “Không, chúng ta sẽ thảo luận vấn đề này sau. Mẹ ta là một phụ nữ
đầy quyền lực và bà ấy có nhiều bạn bè. Từ giây phút ta bị bắt giữ, mẹ ta đã
làm việc không ngừng nghỉ để chứng minh ta vô tội và bà đã có tiến triển. Mẹ ta
tin rằng bà đã tiến gần tới chỗ tìm ra kẻ đã phản bội ta. Ta phải quay trở lại
và chứng minh rằng mình vô tội. Nếu ta không trở về, bà sẽ mất tất cả. Bà sẽ
trở thành một kẻ ăn xin.”

“Nữ hoàng sẽ lấy hết mọi
thứ anh sở hữu?”

“Tất cả. Mọi việc sẽ như
thể ta thật sự là kẻ phản bội.”

Dougless nghĩ về những gì
anh ta vừa nói với cô. Dĩ nhiên chẳng có gì anh ta đang nói là sự thật, nhưng
nếu chúng là sự thật, có lẽ có một vài điều sẽ được nghiên cứu trong thời đại
ngày nay từ những cuốn sách lịch sử. “Anh có ý tưởng nào về kẻ đã báo cho nữ
hoàng về việc đội quân của anh sẽ được sử dụng để lật đổ bà ấy không?”

“Ta không chắc lắm, nhưng
khi ta bị kéo về tương lai, ta đang viết dở một lá thư cho mẹ ta. Cuối cùng ta
cũng đã nhớ ra một gã đàn ông từ khoảng mười năm trước, kẻ có thể đã có một mối
hận thù chống lại ta. Ta được báo rằng hắn ta hiện giờ đang ở trong triều đình.
Có lẽ hắn ta...” Kéo dài giọng, Nicholas vùi đầu vào trong hai bàn tay đầy
tuyệt vọng.

Dougless gần như vươn tay
ra để chạm vào tóc anh ta, có lẽ để xoa xoa cổ anh ta, nhưng rồi cô rụt tay
lại. Cô nhắc nhở mình rằng những rắc rối của người đàn ông này không phải là của
cô, và không có lý donàotrên trái đất nàymà cô phảidành
thời gian của mình cố gắng để giúp anh ta tìm ra lý do tại sao anh ta - hoặc có
lẽ một trong những người tổ tiên của anh ta - đã bị buộc tội mưu phản một cách
bất công.

Mặt khác, ý tưởng về sự bất
công khiến da Dougless sởn gai ốc. Có lẽ nó đã ăn vào máu cô rồi. Ông nội cô,
Hank Montgomery, đã là một người thành lập nên các tổ chức công đoàn trước khi
ông quay về nhà ở Maine để quản lý công việc kinh doanh của gia đình, hãng tàu
Warbrooke. Cho đến nay, ông cô ghét bất kì loại hình bất công nào và sẽ mạo
hiểm cả cuộc đời ông để ngăn chặn nó.

“Khi tôi nói với anh, cha
tôi là giáo sư lịch sử thời Trung cổ,” Douglessnói dịu dàng, “Và tôi đã
giúp cha tôi làm một số nghiên cứu. Có lẽ tôi có thể giúp anh tìm thấy những gì
mà anh đang tìm kiếm. Và, hơn nữa, có bao nhiêu người anh sẽ tìm thấy, những
người đang trong tình trạng như thế này, mà lại còn cân nhắc đến việc giúp đỡ
một người đàn ông đeo kiếm và mặc quần soóc hình quả bóng cơ chứ?”

Nicholas đứng lên. “Ngươi
ám chỉ đến cái quần ống túm của ta? Ngươi chế nhạo quần áo của ta? Cái thứ
này... cái thứ này...”

“Quần dài.”

“Phải, cái quần dài này.
Chúng trói chân của đàn ông lại với nhau, thế nên ta không thể cúi xuống được.
Và cái này,” anh ta nói khi nhét tay vào trong túi quần của mình. “Chúng nhỏ
đến nỗi ta chẳng có thể đựng được cái gì. Và tối qua ta lạnh cóng vì trời mưa
và...”

“Nhưng hôm nay anh thấy
mát mẻ đúng không,” cô nói, mỉm cười.

“Và, đây này.” Anh ta kéo
vạt áo để lộ ra cái khóa quần. “Cái này có thể làm bị thương một người đàn
ông.”

Dougless bắt đầu phá ra
cười. “Nếu anh mặc đồ lót thay vì để lại nó trên giường, có lẽ cái khóa kéo này
sẽ không làmanhđau nữa.”

“Đồ lót? Nó là cái gì
vậy?”

“Cái thứ codãn đó,
nhớ chưa?”

“A, phải,” anh ta nói, và
bắt đầu mỉm cười.

Dougless đột nhiên nghĩ,
mình sẽ phải làm gì khác nữa chứ? Khóc nữa ư? Sáu cô bạn gái của cô đã đưa cô
ra ngoài ăn tối trước khi cô đi Anh để chúc cô lên đường thượng lộ bình an. Đã
có rất nhiều những tràng cười về kì nghỉ lãng mạn của cô. Và giờ đây cô đang
muốn được về nhà chỉ sau đúng có năm ngày.

Ngước nhìn lên người đàn
ông đang mỉm cười này, Douglesstự hỏi, nếu cô thành thật với bản thân
mình, liệu cô sẽ thích dành bốn tuần rưỡi với Robert và Gloria hay cô sẽ thích
giúp người đàn ông này tìm kiếm những gì có thể hoặc không thể là cuộc sống
trước đây của anh ta? Mỉm cười lại với Nicholas, cô nghĩ rằng toàn bộ chuyện
này nhắc cô về một câu chuyện ma, nơi các nữnhân vật chínhđi đến
thư viện và đọc về những lời nguyền bị ám lên căn nhà cô ta đã thuê vào mùa hè.

“Được”, cô nghe thấy mình
nói. “Tôi sẽ giúp anh.”

Nicholas ngồi xuống cạnh
cô, nắm lấy tay cô trong tay anh, và nồng nhiệt hôn lên lưng bàn tay cô. “Nàng
là một quý cô ở tận sâu thẳm trong tim.”

Cô đang mỉm cười ở phía
trên đầu anh ta, nhưng những lời nói của anh ta làm nụ cười của cô biến mất. “Ở
tận sâu thẳm trong tim? Có phải anh đang nói rằng tôi không phải là một quý cô
ở những chỗ khác không?”

Anh ta khẽ nhún vai. “Ai
có thể hiểu được tại sao Chúa lại trói buộc ta với một kẻ thường dân cơ chứ?”

“Sao anh...” cô bắt đầu.
Nó đã ở trên đầu lưỡi của cô để cho anh ta biết rằng chú cô là vua của Lanconia
và cô thường dành cả mùa hè để chơi với sáu anh chị em họ của mình, các hoàng
tử và công chúa. Nhưng có cái gì đó ngăn cô lại. Để cho anh ta nghĩ những gì
anh ta muốn. “Tôi có nên xưng hô với anh như là “Đức ông” không?” Cô hỏi đầy
tinh quái.

Nicholas cau mày trầm
ngâm. “Ta đang cân nhắc vấn đề này. Bây giờ, khi không một ai biết tước hiệu
của ta, ta có thể hành động một cách bình yên vô sự. Và bộ quần áo này, chúng
là quần áo giống như của tất cả mọi người. Ta không thể hiểu được cái luật hạn
chế chi tiêu của các ngươi. Ta tin chắc rằng ta nên thuê một toán tùy tùng,
nhưng trong thời đại này, một chiếc áo sơ mi tốn bằng tiền công cả năm của một
người đàn ông. Dù ta đã cố gắng, ta vẫn không thể hiểu được phương thức của các
ngươi. Thông thường ta...” Anh ta quay mặt đi chỗ khác. “Thông thường
tahaytựbiến mình thành kẻ ngốc.”

“Chà, tôi cũng vậy và tôi
thì cònđượclớn lên trong thế kỷ nàyđấy,” Dougless nhẹ nhàng
nói.

“Nhưng ngươi là phụ nữ,”
anh ta nói, nhìn lại vào cô.

“Đầu tiên
trướchếtlà hãy hiểu đúng một điều: trong thế kỷ này phụ nữ không
phải là nô lệ của đàn ông. Ngày nay phụ nữ chúng tôi nói những gì chúng tôi
muốn nói và làm những gì chúng tôi muốn làm. Chúng tôi biết chúng tôi được đặt
trên trái đất này không phải chỉ để giải trí cho đàn ông.”

Miệng Nicholas há hốc ra
đầy kinh ngạc. “Đây có phải là những gì mọi người vẫn tin về phụ nữ trong thời
đại của ta? Ngươi tin rằng phụ nữ của chúng ta chỉ sống có mỗi vì lạc thú?”

“Ngoan ngoãn, dễ bảo, bị
khóa lại ở một lâu đài nào đó, triền miên mang bầu, và chưa bao giờ được phép
tới trường.”

Cảm xúc chạy ngang qua
khuôn mặt Nicholas: ngạc nhiên, giận dữ, hoài nghi. Cuối cùng khuôn
mặtcủa anh ta dãnra và anh ta mỉm cười, mắt ngập đầy hớn hở.

“Khi ta quay về, ta sẽ kể
cho mẹ ta mọi người tin gì về bà. Mẹ ta đã chôn cất ba đời chồng.” Tràng cười
khiến đôi môi anh ta co dúm lại. “Vua Henry nói là mấy người chồng của mẹ ta
ước rằng bản thân họ về thế giới bên kia, bởi vì họ không đàn ông bằng một nửa
bà. Dễ bảo? Không, thưa tiểu thư, không hề dễchút nào. Không được học
hành? Mẹ ta nói được bốn thứ tiếng và tranh luận về triết học.”

“Vậy thì mẹ anh là một
trường hợp ngoại lệ. Tôi chắc rằng hầu hết phụ nữ bị - đãbị - chà đạp và
đối xử hung bạo. Họ phải bị thế. Họ là tài sản của đàn ông. Vật sở hữu.”

Anh ta tặng cho cô một
cái trừng mắt buốt thấu xương. “Và đàn ông ngày nay của ngươi thì cao quý? Họ
không bỏ rơi phụ nữ? Họ không bỏ lại phụ nữ dưới sự nhân từ của những sức mạnh
thiên nhiên, không nơi nương tựa, không sự bảo hộ, không tiền không bạc đủ để
tìm một nơi tạm trú vào ban đêm?”

Dougless quay đi, đỏ mặt.
Vậy là, có lẽ cô không ở vị thế thích hợp để tranh luận về vấn đề này. “Được
rồi, anh đã nóitrúng trọng điểmcủa mình rồi đấy.” Cô nhìn lại vào
anh ta. “Tốt, quay lại với công việc thôi. Đầu tiên chúng ta sẽ đến hiệu thuốc,
hay cửa hàng dược phẩm, như nó vẫn được gọi thể ở nước Anh này, và chúng ta mua
đồ vệ sinh cá nhân.” Cô thở dài. “Tôi cần chì kẻ mắt, kem lót, phấn hồng, và
tôi sẽ chết cho một thỏi son ngay lúc này. Và chúng ta cần bàn chải, kem đánh
răng, và chỉ nha khoa.” Ngập ngừng, cô nhìn anh ta. “Để tôi xem răng anh nào.”

“Này tiểu thư!”

“Để tôi xem răng anh
nào.” Cô lặp lại bằng một giọng dứt khoát. Nếu như anh ta là một sinh viên sắp
tốt nghiệp làm việc quá sức, anh ta chắc chắn phải có hàn răng, nhưng nếu anh
ta đến từ thế kỷ mười sáu sẽ chẳng có nha sĩ nào chạm vào miệng anh ta hết.

Sau một khoảnh khắc,
Nicholas ngoan ngoãn mở miệng của anh ta ra, và Dougless hết quay đầu anh ta
theo hướng này đến hướng khác để có thể nhìn vào trong. Anh ta có ba cái răng
hàm bị thiếu và có một lỗ thủng ở một cái răng khác, nhưng chẳng có dấu hiệu
nào về các công trình của nha sĩ hiện đại. “Chúng ta cần đưa anh tới nha sĩ và
chăm sóc đến cái lỗ hổng đó.”

Ngay lúc đó, Nicholas đẩy
cô ra. “Cái răng đó chưa khiến ta đủ đau để bịgiậtra,” anh ta nói
cứng đơ.

“Đấy là lý do tại sao anh
bị mất ba cái răng à? Chúng bịgiậtra hả?”

Anh ta dường như nghĩ
chuyện này là hoàn toàn chắc chắn, thế nên Dougless há miệng mình ra, cho anh
ta xemnhững cái răng hàncủa cô, và cố gắng giải thích nha sĩ là gì.

“À, mọi người đây rồi,”
cha xứ nói từ phía sau nhà thờ. “Vậy là hai người đã trở thành bạn bè.” Mắt ông
lấp lánh.

“Chúng tôi không...”
Dougless bắt đầu, có ý định giải thích rằng họ không phải trở thành bạn bè theo
cái cách giọng cha xứ đang ngụ ý. Nhưng cô dừng lại. Sự thật sẽ cần phải giải
thích nhiều lắm. Cô đứng dậy. “Chúng tôi phải đi rồi, vì chúng tôi có nhiều
chuyện phải làm lắm. Nicholas, anh sẵn sàng chưa?”

Mỉm cười với cô, Nicholas
chìa cho cô cánh tay của anh, và họ rời nhà thờ cùng với nhau. Bên ngoài,
Dougless dừng lại một khoảnh khắc và nhìn tới nghĩa địa bao quanh. Mới chỉ hôm
qua thôi, Robert đã bỏ lại cô ở đó.

“Cái gì chiếu sáng kia?”
Nicholas hỏi, nhìn vào một trong những ngôi mộ.

Đó là tấm bia mộ Gloria
đã bị ngã, sau đó nói dối Robert về những vết xước của con bé, nói rằng
Dougless đã làm đau nó. Tò mò, Dougless đi tới chỗ phiến đá. Ở phía đáy, trốn
sau đám cỏ và đất bẩn, là cái vòng tay kim cương và ngọc lục bảo năm nghìn đô
la của Gloria. Nhặt nó lên, Douglass giơ nó ra phía ánh nắng mặt trời.

“Chất lượng của kim cương
chỉở mứctốt thôi, không phải tuyệt vời,” Nicholas nói khi anh nhìn
ngang qua vai cô. “Ngọc lục bảochỉlà một đống rẻ tiền.”

Mỉm cười, Dougless siết
chặt cái vòng tay trong tay cô. “Giờ thì tôi tìm được anh ta rồi,” cô nói. “Giờ
thì chắc chắn anh ta sẽ quay lại.” Nhanh chóng, cô đi vào nhà thờ và nói với
cha xứ rằng nếu Robert Whitley gọi và hỏi về cái vòng tay bị mất, nhờ ông nói
hộ rằng Dougless đang giữ nó; sau đó cô cho ông tên của căn bed-and-breakfast,
nơi cô và Nicholas đang ở.

Khi Dougless rời nhà thờ,
cô cảm thấy tưng bừng hớn hở. Mọi thứ giờ sẽ được giải quyết cả rồi. Robert
chắc hẳn sẽ biết ơn rằng cô đã tìm được cái vòng tay, rằng... Tâmtrí cô
ngập tràn ảo tưởng về những lời quả quyết long trọng về một tình yêu bất tử và
những lời xin lỗi không bao giờ kết thúc của Robert. “Anh không biết anh có thể
nhớ ai nhiều như anh nhớ em,” chạy ngang qua đầu cô bằng cái giọng đầy nước mắt
của Robert. “Làm thế nào để em tha thứ cho anh đây?” và “Anh muốn dạy cho em
một bài học, nhưng anh lại là kẻ học được từ em.Ôi, Dougless, em có
thể...?”

“Cái gì?” cô hỏi, nhìn lên
Nicholas đầy ngây ngô.

Anh đang cau mày. “Ngươi
nói chúng ta phải gặp nhà giả kim. Ngươi định chuẩn bị một câu thần chú mới à?”

Cô không bận tâm biện hộ
cho bản thân mình; cô đang quá hạnh phúc để cho phép bất cứ điều gì anh ta nói
làm phiền cô. “Không phải nhà giả kim (alchemist),
là người bán dược phẩm(chemist),”
cô nói đầy hạnh phúc. “Đi mua sắm thôi.”

Khi họ bước đi, cô lập
một danh sách trong đầu về những thứ cô cần để trông tuyệt nhất khi cô gặp lại
Robert. Cô cần đồ trang điểm cho mặt và tóc, và cô cần một cái áo cánh mới mà
không bị cắtxẻ ở tay áo.

Đầu tiên, họ đi tới chỗ
cửa hiệu buôn tiền xu và bán một đồng tiền xu nữa, đồng này được nghìn
rưỡibảng. Ở đó Dougless gọi cho căn B&B để bảo lưu phòng của họ
thêm ba đêm nữa vì ông chủ cửa hiệu buôn tiền xu nói ông ta cần thời gian để
tìm người mua cho những đồng xu rất hiếm của Nicholas. Và để cho Robert có thời
gian để tìmra cô, Dougless nghĩ.

Sau đó họ đi tới cửa hiệu
dược phẩm. Khi cánh cửa của hiệu thuốc kiểu Anh tráng lệ, được người gác cửa,
mở nó ra, thậm chí ngay cả Dougless trông cũng đầy kinh sợ. Người Anh không
chất đầy những kệ hàng của họ với những gói hàng phô trương lòe loẹt trên khắp
những dãy kệ có thể bán mà không cần đơn của bác sĩ - ngay cảsi rô ho
cũng được để sau quầy thu ngân - nhưng thay vào đó những giá hàng chất đầy
những mặt hàng có mùi thật tuyệt. Trong một vài phút tiếp theo,
Dougless,vớimột giỏ hàng bằng vải bạt ở dưới chân, đang cố gắng
quyết định giữa dầu gội đầu hương xoài và hương hoa nhài. Và cô nên lấy túi mặt
nạ đắp lô hội hay là dưa chuột đây?Cô băn khoăn tự hỏi khi quẳng một chai
sữa tắm mùi oải hương vào trong giỏ.

“Cái gì đây?” Nicholas
thì thầm, nhìn vào hàng chồng những dãy hộp bọc giấy tươi vui.

“Dầu gội, chất khử mùi,
kem đánh răng, tất cả những thứ linh tinh thông thường,” Dougless điên cuồng
nói. Cô có sữa dưỡng thể cỏ roi ngựa mùi chanh trong một tay và hoa anh thảo
buổi tối trong tay kia. Loại nào đây?

“Ta không hiểu những từ
đó.”

Đầu Dougless đang đầy ắp
những lựa chọn cô đang cố gắng quyết định, nhưng sau đó cô nhìn đến những sản
phẩm này như một người thời Elizabeth phải nhìn chúng - nếu Nicholas đến từ quá
khứ, điều tất nhiên là anh ta không rồi, cô nhắc nhở bản thân mình. Cha cô đã
từng nói phải đến gần đây con người mới tạo nên tất cả đồ vệ sinh cá nhân của
họ ở nhà.

“Cái này là dầu gội để
gội đầu,” cô nói khi mở một chai dầu gội mùi đu đủ. “Ngửi xem.”

Trước luồng hơi đầu tiên,
Nicholas mỉm cười với cô đầy vui sướng, sau đó anh ta gật đầu về phía những
chai khác, và Douglass bắt đầu mở chúng. Với mỗi sản phẩm, khuôn mặt Nicholas
lại biểu lộ sự băn khoăn. “Cái này thật phi thường. Chúng như thiên đường vậy.
Ta muốn gửi một trong những thứ này cho nữ hoàng của ta.”

Cô giật lấy lại một chai
sữa tắm mùi dạ lan hương. “Là cùng một nữ hoàng sẽ cắt đầu anh xuống à?”

“Bà ấy bịlừa dối,”
Nicholas nói một cách bướng bỉnh, khiến Dougless phải lắc đầu. Người Mỹ thật
khó có thể hiểu được sự trung thành với chế độ quân chủ như vậy.

“Ta đã được nghe rằng bà
ấy đặc biệt thích thú với những thứ có mùi thơm,” Nicholas nói, nhặt một chai
nước thơm dùng sau khi cạo râu của nam giới lên. “Có lẽ họ sẽ có nước giặt găng
tay ở đây,” anh nói, nhìn quanh quất.

“Giặt? Ý anh là làm sạch
găng tay?”

“Xức nước thơm.”

“Xức nước thơm cho da chứ
không phải găng tay,” Dougless nói, mỉm cười.

“À,vậy thì,” anh
chậm rãi nói, sau đó nhìn cô theo cái cách đe dọa cô phải đỏ mặt. “Ta cần phải
làm mấy cái xức nước thơm cho da này mới được.”

Nhanh chóng, Dougless
nhìn xuống dãy các sản phẩm cạo râu. “Anh không cân nhắc đến việc cạo đi hàm râu
đó của mình, phải không?”

Nicholas lướt tay qua hàm
râu của mình, dường như đang xem xét lời cô nói. “Ta chẳng nhìn thấy người đàn
ông nào để râu ngày nay hết.”

“Một vài người vẫn để
râu, nhưng về tổng thể, nó không còn hợp mốt nữa.”

“Vậy thì ta sẽ tìm thợ
cạo và cạo nó đi vậy,” anh ta cuối cùng nói, sau đó dừng lại. “Ngày nay các
ngươi có thợ cạo chứ?”

“Chúng tôi vẫn có thợ
cạo.”

“Và gã thợ cạo này là
người ngươi sẽ cho phép đút bạc vào cái răng đau của ta à?”

Dougless cười phá lên.
“Không hẳn thế. Ngày nay thợ cạo và nha sĩ là hai ngành nghề riêng biệt. Sao
anh không chọn nước cạo râu trong khi tôi lấy bọt cạo râu và dao cạo?” Nhặt cái
giỏ hàng xách tay lên, cô thấy cô gần như chất đầy nó với dầu gội, dầu xả,
lược, kem đánh răng, bàn chải, chỉ nha khoa và một bộ uốn tóc nhỏ chạy điện
dùng khi đi du lịch. Một vài phút sau, khi cô đang hạnh phúc nhìn qua một lượt
chỗ đồ trang điểm thì nghe thấy một tiếng ồn từ phía bên kia của kệ hàng.
Nicholas đang cố gắng lôi kéo sự chú ý của cô.

Khi cô đi vòng ra góc đó,
cô thấy anh ta đã mở một tuýp kem đánh răng và kem đánh răng trắng bị phọt ra
chảy xuống phía dưới của kệ hàng.

“Nhưng ta muốn ngửi mùi
nó,” anh ta nói cứng nhắc, và Dougless có thể cảm thấy anh ta cực kì xấu hổ.

Túm lấy một hộp khăn giấy
từ cái giá, cô mở nó ra, và bắt đầu lau sạch cái kệ.

Trước sự băn khoăn về
đống khăn giấy, Nicholas quên luôn sự ngượng ngập của anh. “Cái này là giấy,”
anh ta nói, xờ vào cái khăn giấy mềm mượt,hoang mangchất đầy trong
giọng nói của anh. “Này, dừng lại!” anh nói. “Ngươi không thể lãng phí giấy
được. Nó quá là giá trị, và tờ giấy này vẫn chưa bị dùng trước đây.”

Dougless không hiểu anh
ta đang nói về cái gì. “Anh dùng khăn giấy một lần, sau đó thì vứt đi.”

“Thế kỷ này của các ngươi
giàu có đến thế này sao?” anh ta hỏi, sau đó trượt tay qua khuôn mặt như thể để
làm rõ tâm trí của mình. “Ta không thể hiểu được điều này. Giấy giá trị đến nỗi
nó được dùng thay thế cho vàng, nhưng giấy cũng vô giá trị đến nỗi nó được dùng
để lau rửa, sau đó rồi vứt đi.”

Mỉm cười, Dougless nghĩ
về việc tất cả giấy vào thế kỷ mười sáu đều phải làm bằng tay như thế nào. “Tôi
đoán là chúng tôi rất giàu có về các loại hàng hóa,” cô nói. “Có lẽ giàu có hơn
chúng tôi nên giàu.” Cô cho hộp khăn giấy đã bị mở vào trong giỏ của mình, sau
đó tiếp tục chọn những mặt hàng họ cần. Cô mua kem cạo râu, dao cạo, và chất
khử mùi, khăn mặt cho cả hai bọn họ (vì các khách sạn nước Anh không cung cấp
chúng), và một bộ đồ trang điểm cho bản thân cô.

Khi cô đi tới quầy thu
ngân, một lần nữa, cô trả bằng tiền hiện đại của Nicholas. Và một lần nữa, anh
ta gần như phát ốm khi nghe tổng số tiền. “Ta có thể mua cả một con ngựa với số
tiền cho cái chai đó,” anh ta lầm bầm khi cô đọc giá cho anh ta nghe. Sau khi
trả tiền, cô kéo lê hai cái túi đồ đựng đầy hàng hóa ra khỏi cửa hàng. Nicholas
không hề đền nghị xách hộ cô túi đồ, thế nên cô đoán là chỉ có những cái túi
đựng đầy áo giáp mới nam tính đủ để cho anh ta mang vác.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3