Chàng hiệp sĩ trong bộ áo giáp sáng ngời - Chương 05 phần 1

Chương 5

Khi Nicholas tìm thấycăn phòng trên gác nơi anh sẽ ngủ đêm lại, anh
bắt đầu kinh hoảng. Căn phòng đó nhỏ, với hai cái giường trông cứng đơ, bé tẹo,
chẳng có mảnh vải vóc nào treo quanh chúng hết, và những bức tường thì trơ
trụi. Nhưng khi tới gần hơn để kiểm tra, anh thấy mấy bức tường được vẽ hàng
ngàn những bông hoa nhỏ màu xanh. Sau khi suy đi tính lại, anh quyết định rằng
với vài đường viền và một vài bức vẽ theo bố cục chúng trông cũng ổn thôi.

Có một cửa sổ được lắp
loại kính thần kì, và có một tấm vải vẽ một mặt treo trên nó. Có những khung
tranh trên tường, và khi anh chạm vào một cái, anh cảm thấy nó là kính - trong
đến nỗi anh khó lòng có thể nhìn thấy được. Một trong những bức tranh khá là
phóng đãng, vẽ hình hai người đàn bà khỏa thân ngồi trên một tấm khăn trải bàn
gần hai người đàn ông mặc đồ đầy đủ[14]. Không phải là Nicholas không thích
bức tranh, nhưng anh không thể chịu đựng được khi nhìn thấy là một thứ đáng xấu
hổ như vậy được trưng bày quá lộ liễu. Anh xoay bức tranh úp mặt vào tường.

[14] Đây là bức Concert Champêtre (Pastoral Concert)
của Titian, được vẽ vào năn 1510.

Có một cánh cửa dẫn đến
một cái tủ đứng, nhưng chẳng có cái ngăn kéo nào trong nó hết. Chỉ có duy nhất
một thanh tròn chạy từ mặt này đến mặt kia, với cùng một kiểu dáng bằng thép mà
anh đã nhìn thấy trong các cửa hàng quần áo được treo từ thanh này. Có một cái
tủ nhiều ngăn trong căn phòng này, nhưng theo kiểu anh chưa bao giờ từng nhìn
thấy trước đây.Toàn bộ nóchứa đầy nhữngngăn kéo! Anh đã cố
thử, nhưng phía nắp cái tủ không nhấc lên được. Anh lôi các ngăn kéo ra, từng
cái từng cái một và chúng hiệu quả một cách phi thường.

Một lúc sau, Nicholas bắt
đầu tìm cái bô đi tiểu trong phòng, nhưng chẳng cái nào được tìm thấy tại bất
cứ nơi đâu trong căn phòng hết. Cuối cùng, anh xuống gác và ra khu vườn phía
sau để tìm nhà xí, nhưng ngoài đó cũng chẳng có gì.

“Mọi thứ phải thay đổi
nhiều đến mức này trong bốn trăm năm sao?” anh lầm bầm khi tự giải tỏa bản thân
trong mấy bụi hoa hồng. Anh lóng ngóng với cáikhóa kéo và mấy cái khóa
quần, nhưngđã xoay xở cũngkhá tốt, anh nghĩ.

“Mình sẽ vẫn ổn thôi mà
không cần tới ả phù thủy đó,” anh tự nhủ với chính bảnthânmình khi
quay vào nhà. Có lẽ ngày mai anh sẽ nhớ lại và nhận ra tất cả những chuyện này
chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ dài và tồi tệ.

Dưới nhà không có ai hết,
vì thế Nicholas nhìn vào căn phòng có cửa mở toang. Đồ đạc trong căn phòng đó
hoàn toàn được che phủ bằng vải dệt sặc sỡ. Có một cái ghế mà không thấy một tí
gỗ nào. Khi anh ngồi lên chiếc ghế, sự êm ái bao bọc lấy anh. Trong một khoảnh
khắc anh nhắm mắt lại và nghĩ về mẹ anh, thân hình yếu đuối già nua của bà. Mẹ
sẽ thích một chiếc ghế như thế này nhiều đến nhường nào, được bao phủ trong sự
êm ái và vải vóc, anh nghĩ.

Dựa vào tường là một cái
bàn làm việc cao bằng gỗ với một cái ghế đẩu bên dưới. Đây là cái gì đó trông
có vẻ hơi quen thuộc. Khi kiểm tra cái tủ nhiều ngăn, anh đã nhìn thấy bản lề
và nhấc nắp nó lên. Nó không phải bàn làm việc mà là một loại đàn clavico, và
khi anh chạm vào bàn phím, âm thanh vang lên thật khác biệt. Có những bản nhạc
phía trước anh và chỉ một lần này thôi, có cái gì đó trông thật quen thuộc.

Nicholas ngồi xuống cái
ghế đẩu, lướt những ngón tay của anh qua những phím đàn để nghe giai điệu của
chúng, rồi lúng túng vào lúc đầu, và bắt đầu chơi bản nhạc phía trước mặt anh.

“Thật tuyệt.”

Quay lại, anh nhìn thấy
bà chủ nhà đứng đằng sau.

“MoonRiver luôn là
một trong những bản yêu thích nhất của tôi. Anh chơi nhạc Ragtime[15]như thế nào?” Bà lục lọi một
hồi bên trong ngăn kéo của cái bàn nhỏ có một cái cây trông to lớn lạ thường
mọc phía trên nó và rút ra một bản nhạc khác. “Tất cả chúng đều theo giai điệu
kiểu Mỹ”, bà nói. “Chồng tôi là người Mỹ.”

[15] Nhạc Ragtime: là loại nhạc của những người Mỹ da
đen.

Mộtmẩu giấy có ghi
nhạclạ thường nhất, mang tên”The Sting”, được đặt trước mặt
Nicholas. Anh phải mất một chút thời gian trước khichơi nó cho bà chủ nhà
vừa lòng,nhưng ngaykhianh
nắmbắtđượcâmđiệu của bản nhạc, anh chơi nó đầy hứng
thú.

“Ôi chao, cậu chơi thật
hay,” bà nói. “Cậu có thể xin được việc làm tại bất cứ quán rượu nào.”

“A, vâng, quán rượu. Ta
sẽ cân nhắc đến khả năng này,” Nicholas đáp lại, mỉm cười khi anh đứng lên.
“Nhu cầu việc làm chắc chưa phát sinh.” Đột nhiên, anh cảm thấy choáng váng và
với ra để ngồi lại trên ghế.

“Cậu ổn chứ?”

“Chỉ mệt mỏi,” Nicholas
thì thầm.

“Du lịch luôn khiến tôi
mệt lả. Hôm nay đi xa quá hả?”

“Hàng trăm năm.”

Người phụ nữ mỉm cười.
“Tôi cũng cảm thấy thế khi đi du lịch. Cậu nên về phòng mình và ngả lưng một
chút trước khi ăn tối.”

“Vâng,” Nicholas khe khẽ
nói khi anh bắt đầu lên cầu thang. Có lẽ ngày mai anh sẽ có thể suy nghĩ rõ
ràng hơn về việc làm thế nào để tự mình quay trở lại thời đại của anh. Hoặc có
lẽ ngày mai anh sẽ thức dậy trong giường của chính mình và nhận ra rằng tất cả
chuyện này đều đã kết thúc, không chỉ cơn ác mộng thế kỷ hai mươi này, mà còn
là cơn ác mộng anh đã bị dính vào trong khi lần cuối anh ở nhà.

Về đến phòng anh chậm
chạp cởi quần áo, và treo chúng lên theo cái cách anh đã nhìn thấy chúng đã
được treo trong các cửa hàng quần áo. Ả phù thủy đó bây giờ ở đâu? Anh tự hỏi.
Phải chăng cô ta đã quay lại trong vòng tay người tình của cô ta? Cô ta có đủ
quyền lực để kéo anh tới tương lai hơn bốn trăm năm, do đó, anh không hề nghi
ngờ gì rằng cô ta có thể triệu hồn gã người tình lang thang chỉ cách có vài dặm
trở lại.

Trần truồng, Nicholas leo
lên giường. Tấm ga trải giường mềm mượt đến mức khó tin và chúng có mùi sạch sẽ
và mới tinh. Bên trên anh, thay vì một tấm khăn phủ giường nặng nề, rắc rối là
một chiếc chăn rộng, nhẹ và mềm mại.

Ngày mai, anh nghĩ khi
nhắm mắt lại đầy mệt mỏi. Ngày mai anh sẽ về nhà.

Ngay giây phút đó, anh
rơi vào giấc ngủ sâu hơn bất cứ giấc ngủ nào anh đã có trước đây, và anh không
nghe thấy bất cứ điều gì khi bầu trời sầm sì và bắt đầu mưa.

Vài giờ sau khi anh đã
ngủ, miễn cưỡng, anh bị đánh thức như thể chính anh bị đánh đập ở đâu đó. Chếnh
choáng, Nicholas ngồi dậy. Căn phòng tối đến mức đầu tiên anh còn không nhận ra
mình đang ở đâu. Khi anh nghe thấy tiếng mưa rơi lộp độp trên mái nhà, trí nhớ
của anh từ từ quay lại. Anh vụng về dò dẫm trên cái bàn cạnh giường tìm đá lửa
và nến để thắp sáng, nhưng chẳng thấy cái gì.

“Đây là nơi khỉ nào vậy?”
anh hét lên. “Không chậu tiểu, không nhà xí và không ánh sáng.”

Khi anh đang cằn nhằn,
đầu anh quay ngoắt lại khi anh nghe thấy cái gì đó. Ai đó đang gọi anh. Giọng
nói không lời đó. Anh không thể nghe thấy âm thanh thật tên gọi của anh, nhưng
anh có thể cảm nhận được sự cấp bách và hoàn cảnh túng quẫn đến tuyệt vọng của
giọng nói đang vươn tới chạm vào anh.

Không còn nghi ngờ gì
nữa, là ả phù thủy đó, anh nghĩ với một cái nhăn mặt. Phải chăng cô ta đã khom
xuống cái vạc mắt rắn, vừa khuấy vừa lảm nhảmvừathì thầm tên anh?

Khi Nicholas cảm thấy sức
kéo của tiếng gọi đó, anh biết rằng chống lại cô ta chẳng có ích gì. Cũng nhưviệcanh
sống và hít thở, anh biết rằng anh phải đến với cô ta.

Với một sự miễn cưỡng cực
đại, anh rời khỏi chiếc giường ấm áp, sau đó bắt đầu công việc khó khăn đầy
phiền phức là tự mặc bộ áo quần hiện đại kì lạ này. Ngay khi anh kéo cái khóa
kéo đó lên, anh phát hiện ra phần thân thể dễ bị thương tổn nhất của mình bị
mắc kẹt vào trong những chiếc răng kim loại nhỏ tẹo đó. Nguyền rủa, anh mặc
chiếc áo sơ mi tầm thường và dò dẫm tìm lối đi ra khỏi căn phòng tối om.

Anh vui mừng nhìn thấy có
ánh sáng ở trong đại sảnh. Trên tường là một ngọn đuốc được bao bọc bằng kính,
nhưng ngọn lửa không cháy, và dù nó là cái gì, nó được bọc trong một quả cầu
bằng kính hình tròn. Anh muốn kiểm tra phép màu thần diệu này kĩ hơn, nhưng một
tia sét lóe lên xuyên qua cửa sổ và một tràng sấm đì đùng làm ngôi nhà rung lên
lách cách - và tiếng gọi vang đến chỗ anh mạnh mẽ hơn.

Anh đi xuống cầu thang,
băng ngang qua tấm thảm dày sum sê và ra ngoài trong cơn mưa như trút nước. Lấy
tay che mặt, Nicholas nhìn lên để thấy rằng cao tít phía trên đầu anh là bao
nhiêu ngọn lửa được đặt trên đầu các cây cột, dù mưa dập gió vùi vẫn không thể
dập chúng tắt lửa. Run rẩy, đã ướt như chuột lột, Nicholas co đầu mình xuống cổ
áo. Bộ quần áo hiện đại này chẳng vững chắc gì hết! Mấy người hiện đại này chắc
phải khỏe mạnh lắm,anh nghĩ. Làm thế nào họ sống sót được mà không có áo
choàng, hay áo chẽn bằng da để bảo vệ họ khỏi những cơn mưa quất mạnh như thế
này?

Chật vật chống lại những
đợt mưa quất mạnh, anh đi xuống con phố đầy xa lạ với anh. Nhiều lần anh nghe
những tiếng ồn ào lạ lẫm và với tay tìm thanh kiếm của mình, sau đó nguyền rủa
khi anh nhận thấy rằng vũ khí của anh không ở đó. Ngày mai, anh nghĩ, anh sẽ
bán nhiều tiền xu hơn và thuê lính gác hộ tống anh. Và ngày mai anh sẽ buộc
người phụ nữ đó nói cho anh sự thật về những gì cô ta đã thực hiện để đưa anh
đến miền đất kì lạ này.

Anh di chuyển một cách
khó khăn xuống hết con phố này đến con phố khác, vài lần rẽ nhầm hướng, nhưng
sau đó anh dừng lại và lắng nghe cho đến khi tiếng gọi đó lại đến một lần nữa.
Sau một hồi theo sau những gì mà anh nghe được trong tâm trí mình, anh rời con
phố có những ngọn đuốc trên cột và tiến vào vùng quê tối đen. Trong vài phút
anh đi bộ dọc theo con đường làng, sau đó dừng lại và lắng nghe khi anh vuốt
hết nước mưa ra khỏi khuôn mặt mình. Cuối cùng, anh rẽ phải và bắt đầu băng
ngang qua một cánh đồng, và khi anh tới chỗ hàng rào, anh leo qua nó, rồi lại
tiếp tục đi bộ. Sau một hồi thật lâu, anh tới một nhà kho nhỏ và anh biết rằng,
cuối cùng anh cũng đã tìm thấy cô ta.

Khi anh đẩy cánh cửa mở
tung, một tia chớp lóe lên cho thấy cô ta ở trong nhà kho. Cô ta ướt như chuột
lột, run rẩy, và cuộn tròn lại như quả bóng trên một đống rơm bẩn thỉu, cố hết
sức để giữ ấm. Và một lần nữa, cô ta lại đang nức nở.

“Sao đây hả tiểu thư,”
anh nói, hàm răng nghiến lại đầy giận dữ, “ngươiđã gọi ta ra khỏi chiếc
giường ấm áp. Giờ thìngươimuốn gì ở ta đây? “

“Đi đi,” cô ta nức nở.
“Để cho tôi yên.”

Khi anh nhìn xuống cô ta,
anh phải thán phục lòng dũng cảm cũng như niềm kiêu hãnh của cô. Răng cô ta va
vào nhau lập cập to đến mức anh có thể nghe thấy chúng qua tiếng mưa; cô ta rõ
ràng đang lạnh cóng. Với một tiếng thở dài, anh thả trôi cơn giận dữ mình. Nếu
cô ta là một ả phù thủy quyền lực đến như vậy, tại sao cô ta không thể phù phép
cho mình một nơi khô ráo để nghỉ qua đêm? Nicholas bước vào trong căn nhà kho
dột tứ tung, cúi xuống và nâng cô lên trong vòng tay của anh. “Ta không biết ai
là người không nơi nương tựa nhiều hơn,” anh nói, “ngươihay là ta.”

“Thả tôi ra,” cô nói, khi
anh nâng cô lên, nhưng cô không thật sự chống cự để thoát ra khỏi anh. Thay vào
đó, cô ta ngả đầu mình tựa vào vai anh và bắt đầu thổn thức to hơn. “Tôi không
thể tìm được bất cứ nơi nào để ở. Giá cả mọi thứ ở Anh quá đắt và tôi không
biết Robert đang ở đâu và tôi sẽ phải gọi Elizabeth và chị ấy sẽ cười nhạo
tôi,” cô ta nói tất cả trong một câu gần như là không thể nào hiểu nổi.

Nicholas phải điều chỉnh
cô ta trong cánh tay anh cho phù hợp khi anh đu qua hàng rào, nhưng anh tiếp
tục bước đi, và Dougless tiếp tục khóc khi hai cánh tay cô trượt vòng quanh cổ
anh. “Tôi không thuộc về bất cứ nơi nào,” cô nói. “Gia đình tôi quá hoàn hảo
nhưng tôi thì không. Tất cả phụ nữ trong gia đình tôiđềucưới những
người đàn ôngphi thường,nhưng tôi thậm chí còn không thể gặp nổi
một người đàn ôngphi thườngnào. Robert là một cú tóm tuyệt vời
nhưng tôi đã không giữ được anh ấy.Ôi, Nick, Tôi sẽ làm gì đây?”

Họ đã ra ngoài cánh đồng
và trở lại trên con đường lát nhựa. “Đầu tiên,tiểu thư,” anh nói,
“ngươisẽ không gọi ta là Nick, Nicholasthì được,hoặccó
thể là Colin nhưng không phải là Nick. Giờ thì vì số mệnh của chúng ta là phải
biết về người kia, tênngươilà gì?”

“Dougless,” cô nói, níu
chặt vào anh. “Tên tôi là Dougless Montgomery.”

“À há, một cái tên thật
hay và nhạy cảm.”

Dougless sụt sịt, những
giọt nước mắt của cô từ từ chảy xuống. “Cha tôi dạy môn lịch sử thời Trung cổ,
thế nên ông ấy đặt tên tôi theo tên của Dougless Sheffield. Anh có biết người
phụ nữ đã sinh ra đứa con ngoại hôn của bá tước Leicester không?”

Nicholas dừng phắt lại.
“Cô ta cái gì?”

Dougless dịch ra để nhìn
lên anh đầy ngạc nhiên. Trận mưa lúc này chỉ còn là một cơn mưa phùn nhè nhẹ và
có đủ ánh trăng để cô có thể nhìn thấy nét mặt anh. “Cô ấy sinhcon
chobá tước Leicester,” cô nói một cách ngạc nhiên.

Ngay lập tức, Nicholas
đặt cô xuống đất và nhìn cô đầy giận dữ. Cơn mưa làm khuôn mặt của cả hai người
bọn họ ướt đẫm. “Và xin nói cho ta biết, ai là bá tước Leicester?”

Vẻ ngụy trang của anh ta
đang trôi tuột đi, Dougless nghĩ khi cô mỉm cười lên với anh ta. “Không phải
anh nên giả vờ biết điều này sao?” Khi Nicholas không trả lời, Dougless nói,
“Bá tước Leicester là Robert Dudley, người đàn ông đã yêu Nữ hoàng Elizabeth
rất nhiều ấy.”

Trước câu nói đó, cơn
thịnh nộ phủ đầy khắp khuôn mặt Nicholas, sau đó anh quay đi và đùng đùng bước
ra xa. “Dòng họ Dudley là những kẻ phản bội, tất cả bọn chúng đều bị hành
hình,” anh nói qua vai của mình. “Và Nữ hoàng Elizabeth sẽ kết hôn với vua Tây
Ban Nha. Bà ấy sẽ không kết hôn với Dudley, ta có thể đảm bảo với cô về điều
đó! “

“Anh nói đúng, bà ấy
không cưới Dudley, và bà ấy cũng không cưới vua Tây Ban Nha,” Dougless hét lên
khi cô chạy theo sau anh ta. Nhưng cô buột ra một tiếng kêu ăng ẳng đầy đau đớn
khi cô bị trật mắt cá chân và ngã xuống con đường nhựa, hai tay và đầu gối trấy
xước.

Giận dữ, Nicholas quay
trở lại với cô. “Đàn bà, các người là một đống rắc rối chết dẫm,” anh nói khi
một lần nữa nâng cô lên trong vòng tay mình.

Dougless bắt đầu nói,
nhưng khi anh ta yêu cầu cô im lặng, cô ngả đầu ra sau dựa vào vai anh và không
nói thêm tiếng nào.

Anh bế cô suốt quãng
đường quay trở lại căn B&B, nơi anh đang ở, và khi anh đẩy mở
cửa, anh thấy bà chủ nhà đang ngồi trên ghế đợi anh.

“Cậu đây rồi,” bà chủ nhà
nói, nhẹ nhõm chất đầy trong giọng bà. “Tôi nghe thấy cậu rời đi, và tôi biết
sâu thẳm trong tim mình có cái gì đó không ổn mà.Ôi, hai đứa trẻ đáng
thương, cả hai đứa trông mệt rũ ra rồi. Sao cậu không đưa cô ấy lên gác và
trong khi cô ấy ngâm mình trong bồn nước nóng dễ chịu, tôi sẽ chuẩn bị cho cả
hai đứa trà và bánh xăng-uých.” Bà nhìn Nicholas. “Tôi mang bữa tối lên cho cậu
lúc nãy, nhưng cậu không trả lời khi tôi gõ tiếng cửa. Cậu chắc đã ngủ mất
rồi.”

Nicholas gật đầu với bà
chủ nhà, sau đó theo bà lên gác, vẫn bế theo Dougless, nhưng cũng xoay xở để lờ
tịt cô đi. Bà chủ nhà dẫn họ đến một căn phòng Nicholas chưa bao giờ nhìn thấy
trước đó. Nó chứa những chậu bằng gốm to lớn, lạ thường bên trong, một trong
những cái đó anh đoán có vẻ như là dùng làm bồn tắm. Nhưng anh không thấy những
thùng nước, cũng không thấy những cô hầu phòng ở quanh. Ai sẽ đổ đầy bồn tắm to
lớn này?

Anh gần như thả rơi cô
nàng anh đang ôm khi bà chủ nhà vặn cái cục u phía trên bồn tắm và nước tuôn
ra. Một dòng suối ở trong nhà! Nicholas nghĩ, mắt anh mở lớn không thể tin
được.

“Nước sẽ nóng trong một
phút thôi,” bà chủ nhà nói. “cậu nên cởi quần áo cho cô ấy và đặt cô ấy vào
trong bồn tắm trong khi tôi đi lấy khăn sạch. Và cậu trông như thể cũng nên
ngâm mình trong bồn nước thôi.” bà nói khi rời khỏi phòng.

Nicholas hiểu những gì bà
chù nhà nói đủ để xem xét đến ý tưởng này. Anh nhìn xuống Dougless đầy thích
thú.

“Đừng có hòng nghĩ tới
chuyện đó,” Dougless cảnh báo. “Anh sẽ rời khỏi phòng này khi tôi tắm.”

Mỉm cười, anh đặt cô
xuống và nhìn quanh. “Đây là phòng kiểu gì vậy?”

“Đây là phòng tắm.”

“Ta thấy chậu tắm rồi,
nhưng cái vật này là gì vậy? Và đây nữa?”

Dougless đứng đó, trong
bộ quần áo ướt đẫm, lạnh cóng, và nhìn anh ta.

Cô nghĩ rằng anh ta đã
phạm một sơ suất nghiêm trọng trong việc ngụy trang của mình khi giả vờ biết
rất ít về Robert Dudley, nhưng khi anh ta nói rõ hơn, Dougless biết anh ta đã
nói đúng. Cô sẽ phải gọi cho cha mình hỏi về ngày tháng, nhưng cô cũng biết mà
không cần hỏi rằng vào năm 1564, cái năm mà người đàn ông này nói rằng lần cuối
cùng anh ta ở, Robert Dudley vẫn chưa được phong làm bá tước Leicester.

Vì thế, giờ đây khi gã
đàn ông này đang đứng ở đó, trong bộ quần áo ướt đẫm, dính sát thân hình đẹp đẽ
của anh ta, và anh ta đang hỏi cô nhà vệ sinh và bồn rửa mặt là cái gì. Cô phải
dằn nén bản thân mình lại khỏi việc hỏi anh ta đã sử dụng cái gì nếu như anh ta
không biết thế nào là nhà vệ sinh. Nhưng tất nhiên là anh ta biết, cô tự nói
với bản thân mình. Tuy nhiên, anh ta chắc chắn đã phải học hành cực kì, cực kì
vất vả đến nỗi quên mất cả những thứ cơ bản đến như vậy. Cô giải thích về bồn
rửa mặt, sau đó mặt đỏ bừng đầy bối rối, cô giải thích về bồn cầu. Cô đã giải
thích về việc để nắp ngồi bồn cầu lên và xuống. “Và đừng có bao giờ, nhớ là
không bao giờ được để nắp ngồi bồn cầu lật lên,” cô nói, cảm thấy cứ như thể cô
đang đóng góp phần của mình cho nữ giới trong việc giảng dạy cho một gã đàn ông
điều đơn giản này.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3