Sư sĩ truyền thuyết - Chương 209

Chương 209: Giữa đường cứu viện

Sau khi bổ sung đầy đủ,
tàu Hoa hoa công tử cuối cùng rời khỏi hành tinh Sí Phong. Trong đám tàu vũ trụ
không ngừng bay lên đáp xuống, Hoa hoa công tử xem ra không hề quá nổi bật. Tàu
vũ trụ cấp Scar tuy là tàu vũ trụ cỡ lớn, nhưng mấy tổ chức viện trợ này lại có
cái nào có ông chủ thiếu tiền? Tàu vũ trụ cỡ lớn tuy là không giống quang giáp
đầy đường có thể thấy ở khắp nơi, nhưng cũng không phải thứ hiếm có gì.

Như vậy lại trúng ý của
Diệp Trùng, hắn trước giờ không cho rằng mình bị người khác coi thường có gì
không tốt. Ngược lại với Thương, thích làm một số việc khá oách.

Hoa hoa công tử bình ổn
bay, lặng lẽ rời khỏi hành tinh Sí Phong.

Vũ trụ mênh mông, Hoa
hoa công tử giống một con kinh ngư không tiếng động, lặng lẽ lướt qua hư không.

Diệp Trùng bận kinh
khủng, di chuyển giữa các hành tinh là một việc dài đăng đẳng, huống chi lộ
trình từ hành tinh Sí Phong tới hành tinh Minh Hồng quả thật quá dài. Cho dù
Diệp Trùng đã có Hoa hoa công tử, nhưng vẫn tốn thời gian khá dài.

Chậm rãi du hành, làm
người ta vô cùng khó chịu. Nhưng đối với Diệp Trùng mà nói, việc này và bình
thường hoàn toàn chẳng có gì khác biệt. Trải qua kế hoạch cải tạo chiến hạm to
lớn, Diệp Trùng đã sử dụng mấy cái máy móc trong phòng thí nghiệm kim loại đó
khá là thuận tay. Nghĩ tới mình vẫn cần một cái quang giáp có thể lấy ra để che
giấu thân phận, Diệp Trùng liền định chế một cái quang giáp cho mình. Dù sao
chỗ này vô luận là máy móc hay là tài liệu, chế tạo một cái quang giáp đều rất
dư dả.

Đã là để che giấu thân
phận, quang giáp tự nhiên không cần quá tốt, Diệp Trùng liền dứt khoát từ các
loại hình quang giáp, đông lấy một chút, tây lấy một chút, bản thiết kế cuối
cùng làm người ta cảm thấy khá quái dị, toàn thân đều là lốm đốm vằn vệt đủ màu
sắc, xem ra giống như một tên hề. Nhưng dùng để che giấu lại vô cùng tốt. Mấy
linh kiện này đều có thể mua được trên thị trường, người khác không dễ sinh
nghi.

Nhìn cái quang giáp này
phong cách phức tạp, có chút chẳng ra gì, nhưng nếu như nhìn tỉ mỉ, thì sẽ phát
hiện các bộ phận quan trọng của cái quang giáp này đều từng được ưu hoá, thứ
xem ra bừa bãi, chắp vá đều là là ở những chỗ như có như không.

Cái quang giáp này bị
Diệp Trùng đặt tên là Quỷ lỗi (con rối), không chút nghi ngờ, cái tên này lại
bị Thương giễu cợt một thời gian dài. Bản thân Diệp Trùng lại cảm thấy cái tên
này khá thích hợp. Những linh kiện này của Quỷ lỗi nhìn thì là một số linh kiện
quang giáp cực kỳ thường thấy trên thị trường, nhưng lại là sản phẩm từ phòng
thí nghiệm thật sự.

Diệp Trùng chơi vui vô
cùng, hắn hiện giờ phát hiện phòng thí nghiệm kim loại này thật sự quá hữu
dụng. Hắn chỉ cần cài đặt hình ảnh của mỗi một linh kiện trên quang não, quy
định rõ thước tấc, sau đó bỏ vào tài liệu mình dùng để chế tạo linh kiện này.
Hầu như không cần hắn lo, gần như lập tức cái linh kiện đó liền có thể ra lò.
Điều này làm Diệp Trùng vô cùng kinh ngạc, điều này có nghĩa là suy nghĩ trong
đầu hắn lập tức liền có thể thực hiện. Tài liệu hợp kim trên tàu quả thật là
rất nhiều, chơi quá vui, Diệp Trùng làm ra rất nhiều linh kiện đủ loại. Mà
quang giáp Quỷ lỗi lại là tổ hợp cuối cùng Diệp Trùng làm ra.

Quỷ lỗi đủ màu sắc rất
giống một chú hề, bất quá Diệp Trùng không hề để ý. Nhưng nếu như có người bởi
vì điều này mà coi thường Quỷ lỗi, vậy hắn sai lầm to rồi. Để tăng thêm năng
lực cận chiến của Quỷ lỗi, Diệp Trùng đều lắp đặt động cơ mini ở mỗi khớp của
Quỷ lỗi. Nhưng trên người Quỷ lỗi vẫn có mấy khoang xạ kích, đương nhiên, mấy
thứ này chỉ dùng để che tai mắt người khác. Diệp Trùng muốn nắm vững kỹ xảo xạ
kích trước. Ai biết sẽ là lúc nào chứ?

Trên tay Quỷ lỗi cầm
hai cái gai đánh cận chiến, phối hợp thân thể nhỏ bé của nó, có một loại cảm
giác ngụy dị không nói ra lời, có vài phần âm u khủng bố. Hai cái gai cận chiến
này mới là vũ khí có lực sát thương chân chính của Diệp Trùng, với trình độ cận
chiến của mình hiện tại, chỉ cần không gặp ba phe đó, hai cái gai cận chiến này
đủ để hắn giữ mạng. Với lại, Quỷ lỗi chẳng qua cũng là dùng để làm công phu bề
ngoài, nếu như thật sự nguy hiểm tới tính mạng của mình, Diệp Trùng sẽ không
chút do dự sử dụng Hàm gia hoặc là Thủ hộ.

Linh kiện dư thừa lại
được Diệp Trùng bỏ ngược vô lò, làm thành thỏi hợp kim, quăng trở vào kho. Mặt
ưu thế này của kim loại vô cùng rõ ràng, đương nhiên, cũng không phải kim loại
nào cũng đáng để thu hồi, thí dụ mấy thứ kim loại vứt bỏ trên hành tinh rác đó.
Chi phí thu hồi bởi vì quá cao mà bị vứt bỏ. Nhưng mục này lại không phải là
mục mà vật liệu xương có thể so sánh.

Từ một điểm này thì có
thể nhìn ra vị trí của vật liệu xương và vật liệu kim loại khác nhau. Phạm vi
sử dụng của vật liệu kim loại lớn hơn, nhưng vật liệu xương lại có đặc tính mà
vật liệu kim loại không cách nào so sánh được. Làm một linh kiện bằng xương
càng phải tốn nhiều trình tự hơn, vượt xa tưởng tượng của mọi người, điều này
cũng đã định trước toàn cốt quang giáp không thề nào phổ biến quy mô lớn.

Nhưng nếu như mấy
chuyên gia kim thuộc học đó nhìn thấy Diệp Trùng dùng một phòng thí nghiệm tiên
tiến như vậy chỉ để chế tạo linh kiện quang giáp, chỉ e sẽ phát điên. Vô luận ở
tổ chức nghiên cứu kim thuộc học nào, chỉ e mấy máy móc này đều có thể xếp vào
hàng ngũ tiên tiến nhất.

Sau khi Diệp Trùng làm
đi làm lại một phen này, lý giải đối với quang giáp không khỏi càng sâu thêm
một tầng. Chỉ cần trong đầu hắn có ý nghĩ gì, hoàn toàn có thể thông qua phòng
thí nghiệm kim loại để thực hiện, để nghiệm chứng suy nghĩ của hắn rốt cuộc
chính xác hay không, chỉ e không có một thợ cải tạo quang giáp nào có điều kiện
này của Diệp Trùng. Dù sao nguyên liệu ở chỗ này tuỳ ý hắn tiêu xài, thêm vào
đó mấy tài liệu này đều có thể được nấu lại, tiêu hao chỉ là một bộ phận cực
nhỏ.

Diệp Trùng hiện giờ như
si như mê, hắn cả ngày bận rộn như một nhà khoa học. Thời gian mỗi ngày đều
trải qua trong ba phòng thí nghiệm này. Hứng thú của hắn với điều bồi cùng với
việc đi sâu vào học tập cũng càng lúc càng sâu sắc. Diệp Trùng đã bắt đầu học
phương pháp tấn công lợi dụng điều bồi trong con chip. Điều bồi sư thường phải
đi một số đồng hoang, rừng rậm, tự nhiên phải có một số thủ đoạn phòng thân.
Diệp Trùng vẫn nhớ như in tất cả những thứ Quản phong tử lần cuối làm với mình.

Vô luận là khoa học
nào, phảng phất như chỉ cần vừa tiếp xúc với những thủ đoạn loại tận công, Diệp
Trùng thường có thể học khá nhanh. Ở trên điểm này, Diệp Trùng giống như một chiến
sĩ trời sinh.

Có phòng điều bồi, Diệp
Trùng có thể làm một số thí nghiệm điều bồi, chỉ đáng tiếc, một số thực vật quý
hiếm lại không hề có thể mua được trên thị trường, cần Diệp Trùng tự mình đi
hái. Hơn nữa, hệ thống điều bồi của Quản phong tử và hệ thống tri thức của phái
học viện lưu hành hiện tại có sự khác biệt cực lớn, mà điểm này cũng biểu hiện
rất rõ ràng ở mặt nguyên liệu. Có một số thứ không hề quá quý hiếm, nhưng lại
cần Diệp Trùng dùng phương pháp đặc biệt để xử lý, cũng chính là cần khoa học
điều bồi sư của mình.

May mà Diệp Trùng hiện
giờ dần dần bắt đầu có hứng thú với môn khoa học này, nên cũng không cảm thấy
phiền phức. Huống chi, so với việc chế tạo linh kiện bằng xương, mấy trình tự
chế tạo này quả thật coi như là đơn giản.

- Diệp tử! - Mục thông
qua máy liên lạc cắt ngang thí nghiệm Diệp Trùng đang làm.

- Mục, xảy ra chuyện gì
sao? - Diệp Trùng ngẩng mặt lên, lạnh nhạt hỏi. Hắn biết, Mục nếu như không có
việc gì thì tuyệt không làm phiền mình.

Trải qua nhiều việc như
vậy, Diệp Trùng hiện giờ tự có một khí chất khá bình tĩnh, thận trọng, vô luận
lúc nào cũng không kinh hoảng, lúng túng.

Mục bình tĩnh nói: - Chúng
ta vừa mới thu được một tín hiệu cầu cứu. Có người gặp phải đột kích của hải
tặc. Mà địa điểm phát ra tín hiệu vừa đúng tuyến đường của chúng ta. Lúc đầu,
vì để mau chóng tới được hành tinh Sí Phong (ND: hành tinh Minh Hồng chứ nhỉ?),
Mục cài đặt một tuyến đường đi thẳng tới nơi, với thực lực của Hoa hoa công tử,
tự nhiên không sợ cái loại hải tặc gì đó.

- Ừ. - Diệp Trùng lộ ra
vẻ suy nghĩ.

- Với lại, bọn họ đã
nằm trong bán kính quét hình của chúng ta, đây là hình ảnh thu được qua quét
hình.

Hai cái quang giáp đang
cực khổ chống đỡ, sau lưng họ bảo vệ mấy cái quang giáp công trình. Với ánh mắt
của Diệp Trùng, tự nhiên có thể nhìn ra hai sư sĩ này ở trong năm thiên hà lớn
chắc có thể xem như cao thủ hạng nhất.

Số lượng hải tặc ít hơn
so với tưởng tượng của Diệp Trùng, chỉ có mười lăm cái, so với tình cảnh dữ dội
Diệp Trùng gặp hải tặc lần trước, đây chỉ có thể coi là chuyện con nít.

Mười lăm cái quang giáp
này rõ ràng là tay lão luyện, biết hai cái quang giáp này lợi hại, cũng không
khinh suất, giống một bầy sói giảo hoạt. Mà hai cái quang giáp đó biết rõ mục
đích của đối phương, lại không thể không ngừng bắn chùm tia laser, làm đám hải
tặc không thể tới gần. Hai phe cứ như thế giằng co. Một phe vô kế khả thi, phe
còn lại dù bận nhưng vẫn nhàn, chỉ đợi đến khi đối phương hao hết năng lượng
thì chính là lúc đám người phe mình hái lấy quả thắng lợi.

Cùng với sự tới gần của
Hoa hoa công tử, hai đám người đồng thời phát hiện dị biến đột ngột này.

Đám hải tặc lập tức
biến sắc, bọn họ biết, một tàu vũ trụ lớn như vậy, tuyệt không phải người bình
thường có thể có được, số người hộ vệ bố trí trong đó có thế nào cũng sẽ không
ít hơn một trăm năm mươi người, chỉ sợ mấy người mình ngay cả nhét kẽ răng đối
phương cũng không đủ. Căn bản không cần mệnh lệnh, đám hải tặc lập tức bắt đầu
điên cuồng tấn công, chỉ cần có thể trước khi sư sĩ của đám người này tới bắt
được mấy người này, sau đó dựa vào tốc độ, tàu vũ trụ như rùa bò này muốn đuổi
kịp bọn họ, đó không khác gì là truyện cười lớn nhất.

Tốc độ của tàu vũ trụ
so với quang giáp mà nói quả thật là chậm hơn, thí dụ tốc độ của Hoa hoa công
tử chỉ có 3 Hz. So với quang giáp hiện tại hở ra là 5 Hz, quả thật là không
khác gì rùa bò, mà tốc độ bắn vọt tới trong khoảng cách ngắn như của Thủ hộ
thậm chí có thể đạt tới 10 Hz, tốc độ của Hàm gia cũng là 9 Hz.

Tình thế hai cái quang
giáp lập tức căng thẳng lên, nếu như đối phương không phải không muốn huỷ hoại
chiến lợi phẩm, chỉ e hai cái quang giáp này đã sớm thành một đống sắt vụn.

- Ý! - Mục đột nhiên
giống như phát hiện được gì đó.

- Sao thế? - Mục vội
hỏi, Mục một khi phát ra tiếng kêu kinh ngạc như vậy cũng tức là cho biết hắn
nhất định có phát hiện kinh người.

- Diệp tử, cứu bọn họ
trước, trên người bọn họ có đồ tốt! - Sự hưng phấn trong lời nói của Mục làm
Diệp Trùng lập tức hiểu được thứ đồ tốt này chắc hẳn là đồ cực tốt. Đồ tốt có
thể làm cho Mục kích động thế này, vậy chắc là vô cùng hiếm thấy.

- Ừ. - Diệp Trùng trả
lời, cũng không hỏi thêm, lập tức gọi ra Quỷ lỗi, chui vào trong buồng lái.
Không gian bên trong con tàu rộng lớn, hoàn toàn có thể điều khiển quang giáp
đi lại bên trong. Đương nhiên điều này yêu cầu trình độ điều khiển quang giáp
của sư sĩ tự nhiên cũng cực cao.

Tần Tá vẫn đang cực khổ
chống đỡ, không dám có chút phân tâm, bọn họ có thể chống đỡ tới mức độ này đã
là cực hạn rồi. Chỉ cần hơi phân tâm, chỉ sợ loại cân bằng này sẽ bị đánh vỡ.
Vừa nghe thấy đồng bọn phía sau nói có một tàu vũ trụ cấp Scar đang bay về phía
bên này, làm hắn vui mừng đầy bất ngờ, chỉ là tới hiện tại, tại sao vẫn không
thấy bọn họ phái người tới chi viện chứ?

Tần Tá thầm kêu khổ
trong lòng, nếu như vẫn không có người tới chi viện, mình và Hán Bôn đều sắp
chống đỡ không nổi rồi. Nếu như chỉ có hai người hắn và Hán Bôn, bọn họ tự tin
bọn họ hoàn toàn có năng lực đột vây. Nhưng sau lưng còn có ba nhân viên phi
chiến đấu, chính điều này làm bọn họ chỉ có con đường duy nhất là tử thủ này.

Bỗng, Tần Tá cảm thấy
áp lực nhẹ đi, lập tức trong lòng hơi thoải mái, hắn biết, nhất định là đối
phương phái người tới chi viện.

Trước mặt chỉ còn lại
mười cái quang giáp, hắn và Hán Bôn, mỗi người cản năm cái, áp lực so với vừa
rồi giảm nhẹ không ít. Đến khi nhìn tới quang não, trái tim vừa mới bỏ xuống
lại lập tức treo lên.

Hắn thế nào cũng không
ngờ, một con tàu vũ trụ cấp Scar to lớn lại chỉ có một cái quang giáp đi xuống
từ đó!

Tần Tá không khỏi hơi
choáng váng, một cái quang giáp có ích gì? Đó không phải là tới nạp mạng sao?
Sức mạnh thực lực đám hải tặc trước mặt này vượt xa ý liệu của hắn, là giáo sư
khoa sư sĩ học viện Trung Minh số một số hai của năm thiên hà lớn, hắn có đủ tư
cách đánh giá mấy người này. Tuy bọn họ không trải qua học tập sư sĩ có hệ
thống, nhưng có thể thấy được kinh nghiệm thực chiến của bọn họ cực kỳ phong
phú, hơn nữa phối hợp ăn ý giữa bọn họ vô cùng khó đối phó.

Ngay cả bản thân hắn,
chỉ e năm quang giáp đối phương cùng lên, thắng bại cũng khó nói a.

Diệp Trùng nhìn năm cái
quang giáp hướng về phía mình, thần sắc bình tĩnh, Quỷ lỗi tuy rằng chưa từng
ra trận, nhưng Diệp Trùng lại không có chút tâm lý sợ sệt nào.

Năm cái quang giáp xếp
hình cánh quạt bay thẳng tới Diệp Trùng. Trong mắt năm người, cái quang giáp lòe
loẹt đang bay thẳng tới bọn họ này quả là giống một tên hề. Cái quang giáp trôi
nổi đó trong mắt bọn họ giống như thiếu nữ không chịu nổi giày vò! Năm người
thậm chí còn thông qua tần số đội ngũ nói cười hi hi ha ha, thương lượng xem
nên phanh thây tên hề trước mắt này thế nào, ra uy với đám người trong con tàu.

Ngay lúc mọi người kỳ
quái tại sao tàu vũ trụ này chỉ phái một người ra, cục thế lại đột ngột xảy ra
biến hoá!

Chính ngay lúc có thể
đã bước vào bán kính tấn công của năm người, trong ánh mắt kinh ngạc của năm người,
cái quang giáp giống như tên hề trước mặt này đột nhiên tăng tốc! Tốc độ cái
quang giáp tên hề này biểu hiện ra làm trong lòng mọi người nhảy dựng lên.

Tốc độ nhanh quá!

Biến hoá đột nhiên này
làm năm người lập tức có chút cảm giác không kịp trở tay, may mà kinh nghiệm
thực chiến của năm người phong phú, tuy kinh nhưng không loạn. Khoang xạ kích
của quang giáp lập tức bắn về phía cái quang giáp tên hề này. Một chiêu này bọn
họ thường sử dụng, hoả lực của năm cái quang giáp mở ra hết, phạm vi có thể bao
trùm khá lớn, hơn nữa mấy chùm tia laser này không hề nhằm toàn bộ vào cái
quang giáp tên hề này, có bộ phận tương đối bắn về phía khe hở xung quanh tên
hề. Một chiêu này bọn họ phối hợp cực kỳ quen thuộc, nhiều năm như vậy, bọn họ
đã không nhớ rõ có bao nhiêu cao thủ nổi tiếng chết dưới sự phối hợp này của
mấy người.

Mấy người đều có thể
tượng tượng được vỏ giáp mỏng manh thế này của cái quang giáp tên hề này bị
chùm tia laser xuyên thủng, sau đó nổ oành một tiếng, thành vô số mảnh vỡ! Vỏ giáp
mỏng manh, không có tấm khiên chắn nào, bọn họ thậm chí nhìn không thấy cái
quang giáp tên hề này có vũ khí gì, quang giáp tên hề hai tay trống không giống
như một con cừu chờ mổ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3