Mạc đạo vị liêu quân tâm túy - Chương 87 + 88

CHƯƠNG 87

PHONG VÂN TÁI KHỞI

Xuân đi thu đến, thời gian thấm
thoát thoi đưa, mới đó đã qua bảy mùa nóng lạnh, thiên hạ từng chia ba giờ đã
thống nhất thành một mối thuộc về Mẫn quốc, tuy nhiên trải qua những năm chiến
tranh lại thêm gần đây biên cảnh bị dân du mục quấy phá cho nên thay vì cảnh
quốc thái ân an thì dân chúng biên đang khổ không thể tả.

Đương kim thiên tử Mẫn quốc là
hoàng đệ do cung chủ Thiên Khuyết cung Mộ Thiên Sơn tự mình chọn ra. Mẫn hoàng
cần chính ái quốc thương dân, đối với hành vi khiêu khích của các bộ lạc du mục
rất là đau đầu, mấy năm qua đã phái vô số người đi điều tra lai lịch của bọn họ
cuối cùng cũng đã có chút tin tức.

Mấy bộ lạc du mục này mấy năm
trước đã thống nhất thành một quốc gia, tự định quốc hiệu là Mát, kinh đô đặt
tại vùng phụ cân Thiên Sơn. Đó cũng là nơi tập hợp đại binh của Mát quốc, luôn
dòm ngó rình rập Mẫn quốc.

Nghĩ tới Thiên Sơn, Mẫn hoàng lại
nhịn không được mà liên tục thở dài.

Bảy năm trước, Mộ Thiên Sơn mang
theo thê nhi biến mất khỏi nhân gian, võ lâm cao thủ khắp thiên hạ đều đồn rằng
bọn họ lên Thiên Sơn tìm tuyết liên. Về sau có người nói đã gặp ở chân núi
Thiên Sơn một đôi vợ chồng ân ái, nữ tử thanh lệ, nam tử tuyệt sắc, tóc bạc
tung bay như trích tiên. Vì vậy mọi người đều khẳng định đôi phu thê này chính
là Mộ Thiên Sơn và Thu Địch Phỉ.

Nói như vậy cũng có nghĩa là Mộ
Thiên Sơn và Thu Địch Phỉ đã hái được Thiên Sơn tuyết liên, Thiên Sơn quanh năm
băng tuyết vậy mà thực sự có tuyết liên a.

Thiên Sơn tuyết liên, truyền
thuyết có khởi tử hồi sinh, kéo dài tuổi thọ, thần kỳ vô cùng. Trăm ngàn năm
qua biết bao người mơ ước nó, biết bao võ lâm cao thủ đều mong có được thế
nhưng chưa từng có ai chính thức tìm thấy.

Cho nên khi mọi người nghe nói vợ
chồng Mộ Thiên Sơn xuất hiện tại Thiên Sơn thì các thủ võ lâm cũng bắt đầu
hướng Thiên Sơn thẳng tiến, muốn hiện thực hóa giấc mơ tuyết liên a.

Nhưng kỳ quái chính là, toàn bộ
những người lên núi đều có đi mà không có về, không biết những võ lâm cao thủ
đó còn sống hay đã chết, có tìm được tuyết liên không, có phải vị tìm tuyết
liên mà gặp nguy hiểm hay vì ăn được tuyết liên mà phi thăng thành tiên.

Thiên Sơn từ nay về sau càng ngày
càng trở nên thần bí.

Nhưng tuy Thiên Sơn thần bí quỷ
dị như vậy cũng không ngăn được các võ lâm cao thủ tiếp tục hướng về đây, trong
lòng bọn họ luôn tồn tại chấp niệm, cho rằng những người kia đã tìm được tuyết
liên, lên trời làm thần tiên hết rồi.

Vì vậy thời gian dần trôi, cao
thủ võ lâm ngày càng ít, Thiên Sơn thì ngày càng trở nên thần bí, mà kẻ thù nơi
biên cảnh cũng ngày càng trở nên hùng mạnh, dã tâm bừng bừng.

Mẫn hoàng cũng ngày càng lo lắng,
binh sĩ Mát quốc ai nấy đều dũng mãnh thiện chiến, bản lĩnh phi phàm, nếu thực
sự có chiến tranh, e là quân đội Mẫn quốc không phải là đối thủ của bọn họ.

Vì bảo trụ giang sơn, hắn biết rõ
chỉ có một biện pháp, đó là tìm cho được những võ lâm cao thủ đã bị mất tích, nhờ
bọn họ giúp đỡ để chống lại đội quân Mát quốc.

Tuy nhiên từ xưa đến nay người
trong võ lâm ít khi muốn tham gia vào việc triều đình, làm thế nào để bọn họ
nghe lời, một lòng đi kháng địch cứu quốc là cả một vấn đề, nhưng chưa là điều
mà Mẫn hoàng lo lắng nhất.

Hắn phiền não là những cao thủ
này đến tột cùng là đang ở đâu? Vì sao ùn ùn kéo lên Thiên Sơn rồi một đi không
trở lại? Trên Thiên Sơn rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Hoành huynh Mộ Thiên Sơn
cùng hoàng tẩu Thu Địch Phỉ và hài tử của bọn họ có ở trên Thiên Sơn không? Bọn
họ có liên quan gì tới chuyện các cao thủ mất tích không? Nếu không thì rốt cục
là bọn họ còn sống hay đã chết?

Tâm sự nặng nề, rối rắm, Mẫn
hoàng chỉ có thể thở dài vô lực.

Cảm giác thời gian hòa bình không
được bao lâu nữa, Mẫn Mát nhất định không thoát khỏi một trận chiến, mà hắn, trước
khi khai chiến phải tìm cho được những cao thủ võ lâm mất tích kia, chỉ có như
vậy Đại Mẫn vương triều mới có thể giữ được.

Võ lâm hiện tại chẳng còn bao
nhiêu cao thủ, miễn cưỡng thì cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi, gom
lại thì vừa đủ hai nhóm người. Một nhóm chính là đội hình cầu vồng của Thiên
Khuyết cung, nhóm còn lại chính là mấy hòa thượng ni cô đã sớm rời xa hồng
trần.

“Hôm nay xem ra, ” Mẫn hoàng nói
thầm: “Cũng chỉ có dựa vào phụ hoàng cùng nhóm người ở Thiên Khuyết cung hỗ trợ
tìm kiếm các võ lâm cao thủ bị mất tích kia rồi.”

Thiên Khuyết cung từ bảy năm
trước đã dời đi nơi khác, không ai biết hiện tại đang ở chỗ nào. Mà mấy người
xuất gia thì như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, càng xuất quỷ nhập thần
hơn.

Cho nên vấn đề nối tiếp vấn đề.

Phải tìm hai nhóm người này bằng
cách nào đây.

Nếu hỏi mấy ngày nay có gì kỳ
quái, đội hình cầu vồng nhất định sẽ trả lời: “Có a, có ai, cực kỳ kỳ quái nha,
không biết mấy ngày nay lồng chim nhà ai bị phá mà vẹt bay đầy trời, nhìn bề
ngoài thì hình như đều là giống cái, làm cho mấy con vẹt bảo bối của chúng ta
cũng hiếu động kêu to.”

Ở chỗ mấy ni cô hòa thượng đang
ngao du sơn thủy cũng xảy ra hiện tượng tương tự.

Mấy ngày qua, bầu trời Mẫn quốc
toàn là vẹt cái đủ màu sắc bay rợp trời, chúng giống như đã được trải qua quá
trình huấn luyện nghiêm khắc, không đúng, phải nói là chúng được huấn luyện kỹ
thuật bay hoàn hảo, vừa bay vừa không ngừng kêu vang, thành công thu hút mấy
con vẹt đực, làm cho bọn chúng huyết khí sôi trào, máu mũi văng tứ tưng, cao
giọng hòa theo.

Cuối cùng chín con vẹt đực trên
mặt đất cũng thành công kêu gọi được bầy vẹt cái trên không trung chịu đáp
xuống cùng bọn chúng anh anh em em không biết xấu hổ, mà hai nhóm người ở hai
nơi khác nhau lại cùng lúc phát hiện một đồ vật.

Trên chân vẹt cái có cột một ống
tre, bên trong có thư tín, lấy ra xem thì đúng là chữ viết của Mẫn hoàng, chỗ
lạc khoản còn lờ mờ dấu ấn ngọc tỷ.

Hai nhóm người không hẹn mà cùng
cảm thán, Mẫn hoàng a Mẫn hoàng, thực chịu khó nha, vẹt cái nhiều như vậy mà
con nào chân cũng có thư tín của hắn, lại còn có dấu ngọc tỷ nữa, làm hoàng đế
quả nhiên là vất vả hơn người bình thường nhiều.

Thư tín ghi rằng: tình thế trước
mắt cực kỳ nghiêm trọng, binh lực Mẫn quốc thua xa Mát quốc, nếu muốn thắng thì
cần có sự trợ giúp của các cao thủ võ lâm, mà các cao thủ võ lâm mấy năm đều lũ
lượt kéo tới Thiên Sơn, sau đó cùng nhau mất tích, chuyện này thực sự rất kỳ
quặc. Hôm nay, đưa mắt nhìn khắp thiên hạ, chỉ có phụ hoàng cùng nhóm người của
Thiên Khuyết cung cùng ra tay giúp đỡ thì mới điều tra được chân tương sự việc.
Cho nên thỉnh mọi người sau khi đọc thư xong thì ra tay tương trợ, vì quốc gia
mà đóng góp một phần sức lực, tìm những võ lâm cao thủ kia, khuyên nhủ bọn họ
giúp triều đình chống giặc ngoại xâm.

Thư tín còn nói, bởi vì mọi người
hành tung bí ẩn, để tìm được mọi người thì không thể không huấn luyện một bầy
vẹt cái, tập cho chúng bay lượn hàng ngày trên bầy trời, để đến một ngày chúng
có thể hấp dẫn sự chú ý của mấy con vẹt đực, từ đó sẽ thu hút sự chú ý của chủ
nhân mấy con vẹt đực, từ đó sẽ đọc được thư tín.

Xem thư tín xong, lão hoàng đế đã
xuất gia, pháp danh Vong Trần hòa thượng không khỏi động dung, cảm khái nói:
“Thấy chưa, hài tử của ta đều là những kẻ thông minh hơn người, chủ ý khó như
vậy mà hoàng nhi ta cũng nghĩ ra, thật sự là hùng tài không thể giấu được.”

Thiên Hương ni cô ở bên cạnh lạnh
nhạt nói: “Vậy thái tử trước kia thì sao?”

Vong Trần quay sang Vô Niệm, tục
danh trước khi xuất gia là Tấn Hoa, điềm nhiên hỏi: “Hôm nay chúng ta ăn gì?
Bánh bao hả?”

Vô Niệm lạnh giọng nói: “Ta đã
sớm từ bỏ bánh bao cùng những chuyện trước kia rồi, hôm nay tứ đại giai không”,
dừng một chút lại bổ sung: “Ngươi cảm thấy mất mặt liền quay sang khích bác ta,
có muốn ta bày ra dáng vẻ của hoàng hậu trước kia của ngươi cho ngươi xem.”

Vong Trần cười mỉa quay đầu. Vô
Hoài hòa thượng cùng hai ni cô Thiên Hương và Lạc Y đang xem hai con vẹt không
biết xấu hổ, trước mặt người khác dám thân thân mật mật, xem xong không biết là
thật tình hay là làm ra vẻ mà chắp tay trước ngực nói với thú cưng: “Ngươi với
tư cách là thú cưng của Phật môn thế mà hôm nay lại phạm sắc giới, tội lỗi, tội
lỗi.”

Vong Trần nhìn đám ni cô hòa
thượng đắc ý nghĩ thầm: “Một, hai, ba, bốn, cả đám đều ngơ ngơ ngác ngác, chỉ
có mấy đứa con của ta là trí tuệ hơn người.”

Bên phía Thiên Khuyết cung, mọi
người xem xong thư tín thì phản ứng khác nhau.

Cầu vồng một: “Móa, đệ đệ của sư
đệ thật biết cách dày vò, làm nhiều trò như vậy là vì muốn cho lũ chim này gặp
nhau.”

Cầu vồng hai: “Ngốc, hắn không
phải lo cho lũ chim, hắn là muốn chúng ta đọc được thư tín.”

Cầu vồng ba: “Các huynh đệ, các
ngươi nói xem, mấy cao thủ võ lâm kia đi đâu hết rồi? Còn có Mát quốc nữa, thật
đáng đánh đòn a.”

Cầu vồng bốn: “Có phải những cao
thủ kia bị Cửu sư đệ cùng Cửu đệ muội nấu ăn hết rồi?”

Cầu vồng năm: “Cái rắm, sư đệ đòi
hỏi cao như vậy, mấy cao thủ kia mà không anh tuấn thì hắn sẽ không ăn đâu.”

Bách Quái: “Đều câm miệng hệt cho
ta, chuẩn bị lên đường đi.”

Cầu vồng sáu: “Lão già chết tiệt,
ngươi vốn không còn võ công còn muốn đi theo chúng ta sao?”

Bách Quái giận dữ: “Nói nhảm! Mấy
người các ngươi không có đầu óc, ta không đi theo thì làm cách nào để lên núi?
Nghĩ tới Thiên Sơn thì kiếp sau đi.”

Đội hình cầu vồng: “Phi, ta đánh
ngươi.”

Phong thị huynh đệ: “Hai huynh đệ
ta cũng muốn đi... vạn nhất có thể nhìn thấy cung chủ... dù chúng ta có mất
tích... cũng đáng giá.”

Tiểu nữ hài tên Phong Chung Ngọc,
nắm tay áo Phong Vũ cầu khẩn: “Cha, cha, ta cũng muốn đi.”

Phong Vũ ngăn cản: “Con gái, đường
đi hung hiểm, ngươi lại quá nhỏ, mới có năm tuổi, chuyện này không thích hợp
với ngươi, ngươi ngoan ngoãn ở nhà với mẹ, trông coi Thiên Khuyết cung, nghe
lời cha.”

Tiểu nữ hài khóc rống không ngớt,
Hoa Bách Hoa lông mày dựng lên: “Mang nàng đi.”

Phong Vũ lúng túng: “Hảo hảo, mang
nàng đi, mang nàng đi... Con gái, ngươi đừng khóc rồi, còn khóc nữa mẹ ngươi
lại đánh ta.” Hắn mệnh khổ nha, làm thê nô giờ lại làm nữ nhi nô.

...

“Chớ để ý, bọn hắn đều có điểm
ngu ngốc!”

Câu cuối cùng là đám vẹt đực của
đội hình cầu vồng nói với đám vẹt cái đưa thư.

Mấy ngày sau, hai nhóm người Vong
Trần hòa thượng và Thiên Khuyết cung theo hai hướng khác nhau cùng lên đường, hướng
về Thiên Sơn thẳng tiến

Chuyện gì đang đợi bọn họ phía
trước?

Phía trước các loại: đợi đợi bọn
hắn đấy, đem sẽ là gì chứ?

CHƯƠNG 88

GẶP LẠI DƯỚI CHÂN NÚI

Hai nhóm người này thật đúng lúc
cùng đến chân núi Thiên Sơn một ngày, mọi người gặp nhau không khỏi đấu võ mồm
một phen.

Bách Quái vừa thấy Vong Trần liền
cà khịa: “Khuynh Quốc, ngươi người ở Phật môn mà lòng lại gởi chốn hồng trần
sao? Nhìn con mắt của ngươi kìa, xuất gia đã nhiều năm mà vẫn còn ngời ngời hoa
đào kìa”

Vong Trần chắp tay trước ngực đáp
trả “A Di Đà Phật, thiện tai, thiện tai. Khuynh Thành thí chủ, nghe nói võ công
của ngươi đã không còn, thực ra bần tăng vẫn chưa kịp khuyên ngươi, võ công
cũng như phú quý quyền thế đều là chết không thể mang theo, tác dụng duy nhất
là để đánh nhau mà thôi, không có là tốt, không còn là tốt.”

Bách Quái tức giận nói: “Ngươi tự
phế võ công cho ta xem một chút!”

Vong Trần quay đầu hỏi Vô Niệm:
“Chúng ta ăn bánh bao thì thế nào?”

Vô Niệm không nói gì, yên lặng
móc ra son phấn cùng gương lược.

Hoàng hậu quá cố, đừng trách ta, đây
là phu quân hòa thương của ngươi không biết xấu hổ bức ta.

Cả đám hàn huyên một lát, đang
định cùng nhau đi lên Thiên Sơn, chợt thấy ở sườn núi không xa một thân ảnh nho
nhỏ đang hướng về phía bên này đi tới

Đợi khi thân ảnh nho nhỏ đó tới
gần thì mọi người đều nhịn không được mà ngẩn ngơ, thì ra là một tiểu nam hài
phấn điêu ngọc mài. Hắn một thân áo trắng, mái tóc được cố định bởi một cây
trâm ngọc bích, nửa còn lại thì để xõa trên vai, trong tay đung đưa một cây
quạt màu tím, tuy non nớt nhưng lại cố học bộ dáng phong lưu phóng khoáng của
người lớn, làm cho người nhìn thấy đều cảm giác hắn rất đáng yêu. Tiểu nam hài
còn nhỏ mà đã đẹp mắt như vậy, không biết sau này lớn lên sẽ làm cho bao nhiêu
cô nương tương tư vì hắn a.

Mọi người nhìn tiểu nam hài ngây
ngốc, tiểu nam hài nhìn qua bọn họ rồi dừng bước.

Tiểu nam hài nghiêng đầu, chớp
chớp đôi mắt tròn xoe hỏi: “Các ngươi cũng muốn lên núi tìm Thiên Sơn tuyết
liên sao?” Hỏi xong lại lắc đầu, thở dài nói: “Ai, thật không biết võ lâm sao
có nhiều cao thủ đến thế, mỗi ngày đều đến, đã đến nhiều như vậy mà vẫn chưa
hết, hôm nay lại có thêm người tới. Không phải lần trước Bao gia gia đã nói, hắn
nghe ngóng được tin trong võ lâm không còn lại bao nhiêu cao thủ, sẽ không còn
ai tới đây sao? Sao giờ lại có một đám người này tới đây nữa.”

Mọi người nhìn tiểu nam hài, thầm
nghĩ: tiểu tử này, nói xỏ nói xiên ai đây...

Bách Quái đại diện phát ngôn:
“Tiểu huynh đệ, ngươi là ai?”

Tiểu nam hài dựng ngược lông mày,
bộ dáng có vẻ không vui: “Tuổi đã một đống, vậy mà không biết ba chữ tiểu huynh
đệ không thể tùy tiện nói sao. Hỏi ta là ai ư? Ngươi tự đoán đi”. Tiểu nam hài
bộ dạng tinh linh cổ quái, thanh âm non nót lại làm cho ngươi ta cảm thấy hắn
thật ngây thơ đáng yêu.

Bách Quái bị một tiểu hài tử nói
cho á khẩu nhưng với bản tính thích đùa giỡn lại nói tiếp: “Ta đoán ngươi là
tiểu yêu tinh hắc hùng trên Thiên Sơn biến thành.”

Tiểu nam hài bĩu môi: “Nói hươu
nói vượn, gấu khó coi lắm, cho dù ta là yêu tinh biến thành thì cũng là tuyết
lang a”. Cây quạt trong tay ba một tiếng khép lại, thanh âm trẻ con nũng nịu:
“Hừ, nói cho các ngươi biết ta là ai, ta là nhi tử của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân
và thiên hạ đệ nhất ác nhân a.”

Thực ra khi mọi người nhìn thấy
khuôn mặt tuyệt mỹ của tiểu nam hai đều không hẹn mà cùng nghĩ, đứa nhỏ này là
nhi tử của Mộ Thiên Sơn và Thu Địch Phỉ, nhũ danh Ngưu Ngưu. Bởi vì hắn tinh
linh cổ quái, xinh đẹp xuất chúng, tướng mạo như thế thì không phải do đột biến
gen mà nhất định chỉ có thể là do Mộ Thiên Sơn sinh ra. Tiểu oa nhi lúc thì
khôn khéo, khi thì ngây ngô, hai cái này lại chính là khí chất độc môn của Thu
Địch Phỉ.

Nhưng khi mọi người đều âm thầm
cho rằng suy nghĩ của mình là đúng thì tiểu hài tử lại nói hắn là nhi tử của
thiên hạ đệ nhất mỹ nhân và thiên hạ đệ nhất ác nhân thì lại không khỏi nghi
ngờ. Thu Địch Phỉ, cho điểm du di thế nào thì cũng không thể xem là đệ nhất mỹ
nhân, còn Mộ Thiên Sơn, nếu nói hắn là thiên hạ đệ nhất ác nhân thì trước khi
lấy vợ có lẽ là thế, nhưng từ sau khi thành thân, hắn trở nên trưởng thành hơn,
sống tốt hơn, không giống người hung ác chút nào.

Vậy tiểu nam hài này đến tột cùng
là ai? Theo lời hắn nói thì dường như hắn rất rõ chuyện các cao thủ võ lâm mất
tích a.

Vong Trần trong lòng vẫn hoài
nghi tiểu nam hài là cháu mình, cho nên yêu thương, mỉm cười hỏi hắn: “Tiểu
bằng hữu, ngươi tên gì?”

Tiểu nam hài nháy mắt một cái, cũng
cười tủm tỉm trả lời: “Tên của ta không dễ nghe, không nói cho ngươi! Đợi sau
khi ta chọn được cái tên dễ nghe, sửa lại tên xong đến lúc đó mới nói cho ngươi
biết.”

Mọi người bị tiểu nam hài ngây
thơ, liều lĩnh làm cho buồn cười, bỗng nhiên hai mắt tiểu nam hài sáng lên, mọi
người nhìn theo tầm mắt của hắn thì có chút bấc đắc dĩ rồi cười rộ lên.

Hắn đúng là nhìn thấy Phong Chung
Ngọc trong đám người, tuổi còn nhỏ mà đã phong lưu như thế, không được, không
được a...

Tiểu nam hài nhìn thấy Phong
Chung Ngọc thì khóe miệng nhếch lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức tươi cười như
gió xuân. Hắn quần là áo lượt, tay đong đưa cây quạt ra dáng phong lưu, chậm
rãi đi về phía nữ hài, còn đưa tay vào ngực lấy ra một đóa hoa màu trắng. Đóa
hoa kia tàn ra một mùi hương trong trẻo, lạnh lùng, kéo dài thật lâu không dứt.
Bách Quái nhìn thấy đóa hoa kia thì hai mắt bỗng nhiên sáng rỡ.

Tiểu nam hài đem hoa đưa cho
Phong Chung Ngọc nói: “Tiểu muội muội, cái hoa này là ta tự mình trồng trên núi
đó, ta tặng nó cho ngươi bởi vì ngươi lớn lên cũng xinh đẹp như đóa hoa này.”

Phong Chung Ngọc tuổi còn nhỏ, ngây
thơ, chỉ cảm thấy tiểu ca ca trước mặt rất tuấn tú, đáng yêu, lại thấy hắn tặng
hoa cho mình, còn khoa trương khen mình đẹp như hoa thì trong lòng cực kỳ cao
hứng, cười tủm tỉm tiếp nhận đoán hoa, vui mừng không thôi.

Phong Vũ chứng kiến cảnh này
trong lòng đột nhiên thấy chua xót.

Khuê nữ mới có năm tuổi mà đã
không cưỡng lại được nam sắc, tương lai sau này sẽ thế nào? Còn nghe tiểu nam
hài tiếp tục câu dẫn: “Tiểu muội muội, ngươi thích nó sao? Nếu ngươi thích mỗi
ngày cứ ở đây chờ ta, ta sẽ mỗi ngày tặng ngươi một đóa, được không?”

Phong Chung Ngọc liên tục gật đầu,
có hoa lại được gặp tiểu ca ca xinh đẹp, ngu sao không chịu.

Phong Vũ cơ hồ chảy nước mắt.

Vong Trần xem hết náo nhiệt, lại
tiến đến bên người tiểu nam hài hỏi: “Tiểu bằng hữu, ngươi ở trên núi sao?
Chúng ta đang muốn lên núi, ngươi dẫn đường cho chúng ta được không?”

Tiểu nam hài nhíu mày nói: “Các
ngươi thực sự muốn lên núi? Đây là Thiên Sơn có đi không có về đó, các ngươi
nghĩ thông suốt chưa, chắc chắn một trăm phần trăm là muốn lên núi sao?”

Cả đám bị tiểu nam hài lải nhải
làm cho mất hết kiên nhẫn, Bách Quái sốt ruột nói: “Tiểu hài tử, lên núi là
chắc như bắp rồi, ngươi mau dẫn đường cho chúng ta đi, còn hỏi gì nữa.”

Tiểu nam hài liếc Bách Quái một
cái nói: “Ngươi đã một đống tuổi lại không biết lễ phép rồi.” Làm cho đội hình
cầu vồng mỉm cười khoái trá.

Mọi người còn đang giằng co với
tiểu nam hài chuyện lên núi thì từ xa đã thấy một thân ảnh đang đi như bay về
phía bọn họ.

Nháy mắt, thân ảnh kia đã xuất
hiện trước mặt bọn họ, hắn không thèm liếc nhìn mọi người một cái, chỉ cúi đầu
tức giận nói với tiểu nam hài: “Con trâu con chết bầm này, ngươi lại cầm quạt
xuống núi trêu chọc con gái nhà người ta rồi, mau cùng ta lên núi, đừng chậm
trễ nữa, mẹ ngươi đang chờ ngươi về ăn cơm a. Tiểu bại hoại, làm ta chưa đánh hết
bài đã phải xuống núi tìm ngươi, tức chết ta, lần này bài của ta thật tốt nha, lần
này không thắng ta không phải là mật thám giang hồ.”

Vừa dứt lời đã nghe Bách Quái vô
cùng kích động kêu lên: “Sư đệ, thì ra ngươi ở chỗ này, thì ra ngươi còn sống, thì
ra ngươi cũng thấn bí như vậy.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3