Mạc đạo vị liêu quân tâm túy - Chương 83 + 84
CHƯƠNG 83
Khi Thu Địch Phỉ cùng tổ hợp Ba
Tám chạy tới chiến trường, hội ngộ cùng Mộ Thiên Sơn, nàng cứ nghĩ khi gặp lại
người nàng vẫn luôn nhớ thương suốt một tháng qua sẽ có rất nhiều điều để nói
nhưng mà khi hai người gặp nhau, bốn mắt nhìn nhau thì thiên ngôn vạn ngữ cũng
hóa tháng hư không, chỉ có ánh mắt dây dưa, thâm tình triền miên.
Mộ Thiên Sơn ôn nhu gọi một
tiếng: “Thu nhi”, mọi lo lắng, nhớ nhung, tưởng niệm... như nước lũ dâng tràn, mãnh
liệt bộc phát, hướng thẳng về thân ảnh yêu kiều trước mặt.
Thu Địch Phỉ nước mắt lưng tròng
không nói được lời nào, lúc này cả người nàng, cả tâm nàng... đã hóa thành một
lực đạo mạnh mẽ, nhào vào lòng người yêu.
Mộ Thiên Sơn giang rộng hai ta, khi
ái thê nhào vào trong ngực, chăm chú ôm chặt, cảm giác như tìm lại được trân
bảo đã mất đi, cảm giác cuộc sống lúc này mới thật là cuộc sống trọn vẹn.
Không để ý chung quanh có rất
nhiều người, không quan tâm hôm nay mình sẽ trở thành nhân vật mục tiêu, chỉ
chuyên chú tập trung vào người vẫn ngày nhớ đêm mong. Cúi đầu, nhìn người vẫn
làm cho hắn đau lòng mỗi khi nghĩ tới, yêu thương say đắm hôn sâu.
Mọi người thức thời lui ra, Mộ
Thiên Sơn dùng sức ôm Thu Địch Phỉ bay lên, hướng thẳng phía phòng ngủ nhưng
đôi môi không hề rời khỏi bờ môi mềm mại của ái thê.
Trở về phòng, bốn phiến môi hơi
rời ra, Mộ Thiên Sơn nhìn Thu Địch Phỉ, tâm tình lại kích động, lại cúi đầu hung
hăng hôn sâu lại bị Thu Địch Phỉ dù thẹn thùng vô hạn lại rất kiên quyết ngăn
cản.
Nhìn vẻ mặt bi thương khó hiểu
của Mộ Thiên Sơn, Thu Địch Phỉ đỏ mặt, dịu dàng nói: “Đại ca, đừng nóng vội... ách,
không đúng, đúng... chờ một chút chúng ta lại... ách.” Hai má đỏ bừng vì xấu hổ
nói: “Đại ca, ngươi xem, đây là con của chúng ta”. Nói xong đưa bảo bảo vẫn ôm
trong tay đến trước mặt Mộ Thiên Sơn
Mộ Thiên Sơn lập tức quýnh quáng,
hơn một tháng xa cách, tương tư đau khổ, dù là về mặt sinh lý hay tâm lý cũng
đều là tra tấn đối với một nam nhân huyết khí phương cương như hắn, cho nên khi
gặp lại trong mắt hắn chỉ có tiểu kiều thê, vô lương tới mức không thèm để ý
tới việc thê tử còn ôm một hài tử trong tay.
Áy náy, Mộ Thiên Sơn tiếp nhận
hài tử, ôm thân mình bé nhỏ mềm mại trong ngực, tâm cũng hóa thành nước, ôn nhu
nhìn tiểu bảo bảo đang mỉm cười với mình. Mộ Thiên Sơn xúc động đến mức nước
mắt lưng tròng.
Đứa nhỏ này là con hắn, là con
của hắn và thê tử hắn yêu nhất.
Hảo hán bất thường một đời ở
trước mặt một tiểu hài tử liền lập tức bày ra dàng vẻ của một người cha mẫu mực,
vừa đung đưa cánh tay để ru hài tử ngủ vừa thâm tình nói với ái thê: “Thu nhi, ngươi
cực khổ rồi.”
Thu Địch Phỉ nhẹ nhàng lắc đầu, hai
mắt tỏa sáng, hít hít cái mũi xong, ngượng ngùng nói: “Không khổ cực, sinh bảo
bảo cho đại ca, vất vả hơn nữa cũng cam lòng.”
Nhìn nàng hai má trắng nõn ướt át
kiều diễm, nghe đôi môi đỏ mọng nói ra những lời thâm tình, Mộ Thiên Sơn cảm
thấy nội tâm rung động, không kiềm chế được nữa, bất chấp trong ngực còn ôm hài
tử, đôi môi đã phủ lên môi nàng, thỏa thích trằn trọc cắn mút, triền miên hôn
sâu, thật lâu không nghỉ...
Một lúc lâu sau, lưu luyến rời ra,
đưa ngón tay thương tiếc xoa nhẹ lên đôi môi đỏ mọng bị mình hôn đến sưng đỏ, ổn
định hơi thở, Mộ Thiên Sơn mới trầm giọng hướng về phía cánh cửa quát lớn: “Các
ngươi mau lăn ra đây, ôm hài tử đi, nhớ ru cho hắn ngủ, nếu để hắn khóc thì ta
sẽ đánh cho mặt các ngươi sưng to như đầu heo.”
Vừa dứt lời, tổ hợp Ba Tám đã té
nhào vào trong.
Đều nói thời gian có thể làm nhiều
thứ thay đổi, cuộc sống cũng sẽ có nhiều đổi thay như có một thứ luôn vĩnh hằng
bất biến, đó chính là thói quen nấp sau cửa rình nghe lén của tổ hợp Ba Tám.
Hài tử đã được ôm đi, Mộ Thiên
Sơn không nhẫn nhịn nữa, ôm Thu Địch Phỉ đi thẳng về phía giường ngủ, một tháng
xa cách lại thêm mấy tháng trước đó không được gần gũi vì cái thai đã to, Mộ
Thiên Sơn không biết mình cần bao nhiêu lâu, bao nhiêu lần mới có thể đã ghiền,
mới âu yếm thê tử tới tận hứng.
Tuy nhiên lúc này chiến sự đang
ác liệt, không thích hợp để triền miên tâm sự, thế nhưng mặc kệ, yêu trước tính
sau, một thanh niên phơi phới phải thanh tâm hỏa dục như hòa thượng suốt mấy
tháng là quá lắm rồi, bây giờ ái thê bên người lại không có gì ngăn cách, còn
hơi đâu mà nói tới đạo lý, ăn trước tính sau.
Thánh nhân đã từng nói, cấm dục
là không đạo đức, sinh hoạt vợ chồng cũng là hoạt động hữu ích để rèn luyện
thân thể, hơn nữa còn bồi dưỡng cảm tình giữa hai người. Ví dụ như bị cảm mạo, vận
động đổ mồ hôi, bệnh hết. Ví dụ như tâm tình không tốt, quấn quýt dây dưa một
hồi, nhiệt huyết sôi trào thì cái gì cũng qua, lại thần thanh khí sảng thôi.
Cho nên, dùng ánh mắt nhìn khắp
thiên hạ xem, sinh hoạt vợ chồng tuyệt đối là một hoạt động cao thượng mà lại
rất thú vị.
Lúc này hai người xa cách lâu
ngày gặp lại như nắng hạn gặp mưa rào, quần áo nhanh chóng được cởi bỏ, quấn
quýt lấy nhau, hơi thở dồn dập, gấp rút, hôn đến trời đất quay cuồng, vuốt ve
vân vê đến thân thể nóng bừng như liệt diễm thiêu đốt nhưng cả người lại đồ đầy
mồ hôi... gắn kết chặt chẽ với nhau, không đành lòng buông ra, không muốn buông
a, không thể buông ta...
Không biết qua bao lâu, không
biết đã bao lần hắn chôn chặt trong thân thể nàng hết cứng rồi lại mềm, hết mềm
rồi lại cứng. Không biết đôi môi mềm mại của nàng đã thốt ra bao nhiêu âm thanh
ngân nga làm say lòng người, không biết hai người đã trải qua bao nhiêu thư thế
hoa ái... chỉ biết khi mọi thứ qua đi, nàng cảm giác như toàn thân rã rời, vô
lực dựa vào người hắn, một chút cũng không muốn động, dù nhúc nhích một ngón
tay cũng thấy tổn hao rất nhiều khí lực.
Hai tay hắn vẫn lưu luyến không
rời, vuốt ve tấm thân mềm mại lõa lồ của nàng, cảm giác như vuốt ve thế nào
cũng không khỏa lấp được tình yêu say đắm và khát khao đối với nàng.
Chỉ một cái vuốt ve nhu hòa thôi
cũng làm khơi dậy dục hỏa vừa mới hạ xuống của hắn, kìm lòng không đậu ôm chặt
lấy nàng, phân thân chôn trong thân thể nàng cũng lặng lẽ biến hóa, cứng hơn, to
hơn, lại một lần nữa chiếm lấy nàng.
Nàng thật sự mệt mỏi, rất mệt, nhắm
mắt lại để mặt hắn làm càn, đong đưa mông phản đối, miệng phát ra tiếng cự
tuyệt yêu kiều, trong mắt hắn lại hấp dẫn say lòng người cùng hoạt sắc sinh
hương.
Phân thân của hắn bị nàng bóp
chặt, tư vị mất hồn làm hắn lập tức muốn tiến lên tàn phá bữa bãi, chậm lại để
bình ổ cam xúc rồi bắt đầu thâm nhập sâu, bắt đầu dùng sức vận động cho đến khi
người trong ngực cầu xin tha tứ.
Từ lúc trời sáng cho đến khi tối
đen, từ đêm khuya cho đến bình minh, thời gian dần trôi qua, kích tình vẫn
triền miên không dứt.
Đêm dài đằng đẵng, yêu càng đậm, tình
càng nồng, càng quấn quýt không ngừng.
CHƯƠNG 84
Ngày hôm sau, khi mặt trời lên
cao, Thu Địch Phỉ mới mệt mỏi tỉnh lại, thanh niên đói khát quả là đáng sợ, phu
quân ăn nàng cả đêm, gần như tới cục xương cũng không chừa, bất quá một đêm này
cũng rất thoải mái, rất mất hồn a...
Sáng sớm tỉnh giấc, việc đầu tiên
cần làm nhất là gì? Không phải là chuyện ai cũng nghĩ là chuyện gì đó đâu...
Mà Mộ phu nhân bỗng nhiên nghĩ
tới hai bậc phụ huynh vô lương là nàng và Mộ Thiên Sơn vừa gặp nhau đã ở trên
giường lăn qua lộn lại, quên luôn cả chính sự, tới giờ còn chưa đặt tên cho bảo
bảo nha.
Vì vậy mà mẹ bảo bảo cơm cũng
chẳng thèm ăn, vô cùng lo lắng muốn cha bảo bảo đặt tên cho con.
Cha bảo bảo giống như còn chưa
thỏa mãn, vừa gặm mút bầu ngực thơm mềm của mẹ bảo bảo vừa nói: “Nhi tử sinh
năm sửu, ngày sửu, vậy gọi Ngưu Ngưu đi.” Dứt lời không để cho kiều thê kịp cự
tuyệt, cự long cứng rắn đã lập tức xâm nhập vào u cốc, dùng hành động thân mật
để bắt đầu một ngày mới hạnh phúc.
Mây mưa qua đi, Mộ đại gia cuối
cùng cũng cam tâm rời giường mặc quần áo, mà Mộ phu nhân lại lần nữa chìm vào
giấc ngủ mê man.
Trong mộng còn cho rằng đã có
những tháng ngày hạnh phúc nhưng rốt cuộc không thể không tỉnh lại để đối mặt
với sự thật tàn khốc.
Bọn họ chẳng qua là trộm được nửa
ngày nhàn rỗi trong chiến tranh mà thôi, thực tế tình hình đang ngày càng ác
liệt.
Phụ tử Uông thị không chỉ chiếm
lĩnh được Lăng quốc mà còn thâu tóm cả thế lực của Chí Tôn lâu, làm lực lượng
gia tăng không nhỏ, có thể nói lực lượng của Uông thị mạnh hơn Mẫn quốc nhiều, nếu
không nhờ Mộ Thiên Sơn mưu trí lại giỏi dụng binh thì e là đã sớm không chống
đỡ nổi.
Nhưng càng giằng co lâu thì vấn
đề nghiêm trọng nhất ngày càng lộ rõ. Đó chính là lương thực, là tiền của...
Nói trắng ra Mẫn quốc đang trong
tình trạng chiến tranh cho nên thiếu tiền.
Nếu có tiền thì đừng nói là giằng
co, đánh cho địch thủ hoa rơi nước chảy cũng được nhưng mà có bộ mới gột nên
hồ.
Trước khi bắt đầu trận chiến, toàn
bộ còn ỷ vào gia tài mà Mộ Thiên Sơn trước kia kinh doanh kiếm được, mới bổ sung
cho quốc khố trống rỗng, mới giật gấu vá vai đến tận bây giờ nhưng mà tiền vô
nhà khó như gió vô nhà trống, bao nhiêu tiền của đều trôi theo cuộc chiến, mà
không có tiền thì không có gì để nuôi quân, mà không có quân lính thì không
tiếp tục đánh nhau được, không đánh được nữa thì kết cục nước mất nhà tan rất
dễ xảy ra.
Thu Địch Phỉ mấy ngày nay cảm
giác không khí càng ngày càng không đúng, ai nấy mặt mày đều như trái khổ qua, ngay
cả Bách Quái cũng không có tâm tư trêu chọc, ai ai cũng bày ra bộ dạng suy tư, hai
hàng lông mày cau chặt...
Thu Địch Phỉ biết mọi người phiền
não vì tình hình chiến sự liền hỏi Bách Quái: “Bạc của chúng ta còn đủ duy trì
bao lâu?”
Bách Quái vẻ mặt đau khổ đáp: “Nhiều
nhất là một tháng.”
Thu Địch Phỉ không khỏi buồn
theo: “Một tháng thôi sao? Trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy làm cách
nào để phát tài đây? Trừ phi là lão thiên gia cho kỳ tích, tiền từ trên trời
rơi xuống hay là chúng ta đào hầm tình cờ phát hiện ra bảo tàng a.”
Bách Quái nghe xong mấy lời của
Thu Địch Phỉ thì bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng, hưng phấn nhảy loi choi, miệng la
bai bải: “Nha đầu, ngươi thực sự là phúc tinh của Mẫn quốc a, bảo tàng, bảo
tàng. Đúng vậy, sao ta lại quên chuyện này chứ?”
Thu Địch Phỉ ngơ ngác nhìn hắn, cảm
giác là tính điên loạn của hắn lại phát tác. Bách Quái không để ý tới vẻ mặt
nghi ngờ của nàng, vội kéo nàng tới chỗ Mộ Thiên Sơn, mặt mũi vui vẻ như tìm
thấy ánh sáng cuối đường hầm, cao giọng la lên: “Tiểu Cửu, chúng ta được cứu
rồi.”
Bách Quái hưng phấn kể lể: “Ta
nhất thời lại quên một chuyện quan trọng, nhớ năm đó chúng ta đánh hạ Tử Hà
quốc, quốc chủ Tử Hà quốc vì bảo tồn thực lực, liền đem tiền tài bảo vật của cả
nước cất vào một chỗ để hậu nhân sau này dùng để phục quốc, địa điểm bảo tàng
được vẽ trong một bộ địa đồ, rồi chia làm bốn phần, chia ra giấu trong bốn khối
Tử Ngọc ngọc bội.”
“Bốn khối ngọc bội này theo thứ
tự là sơ hà gấm vóc, mà Mẫn quốc chúng ta chiếm được ba khối, nếu ta đoán không
sai thì khối thứ tư nằm trong tay hậu nhân của Tử Hà quốc là Chí Tôn lâu. Mà ba
khối ngọc bội của Mẫn quốc chúng ta thì một cái đã thưởng cho khai quốc đại
công thần Uông gì đó, đại loại là tổ tiên của Uông Uyên, hai cái thuộc về thành
viên hoàng thất, lần lượt chia cho ta và lão hoàng ca ca, mà cái của ta đã tặng
cho tiểu Cửu, còn cái của lão hoàng ca ca thì trước khi rời đi đã giao cho nha
đầu.”
“Nói tóm lại, chúng ta đã có hai
trong bốn khối ngọc bội, chỉ cần tìm thêm hai khối nữa là chúng ta có được tiền
rồi.”
Nhìn Bách Quái mừng tới mức miệng
không ngậm lại được, mọi người thổn thức không thôi.
Phong thị huynh đệ cuối cùng
không đành lòng được mà lên tiếng: “Lão già chết tiệt đại nhận, ngươi cũng đừng
vội vui mừng, bốn khối ngọc bội thì chúng ta chỉ mới có được hai khối, một khối
đã theo Vân Tố xuất gia, mà hiện tại cũng không biết hắn ở đâu để tìm, khối còn
lại thì ở trong tay đối thủ một mất của chúng ta, muốn tìm đủ bốn khối để truy
tìm bảo tàng, hừ, người đừng nằm mộng giữa ban ngày nữa.”
Bách Quái bị huynh đệ Phong thị
tạt gáo nước lạnh thì lập tức dừng lại tươi cười, nhìn Mộ Thiên Sơn mặt mày vẫn
thâm trầm, không hiểu đang nghĩ cái gì.
Không ai chú ý tới vẻ mặt chợt
biến đổi của Mộ phu nhân.
Thu Địch Phỉ không nói tiếng nào,
đưa tay lục lọi trong người, thành công thu hút sự chú ý của mọi người, cuối
cùng móc ra một khối ngọc bội đặt lên bàn nói: “Đây là ngọc bội của đại ca năm
đó đưa cho ta.” Mọi người nhìn khối ngọc toàn thân óng nhuận, tử khí mờ mịt thì
than thở không thôi.
Đội hình cầu vồng ngoài Hắc cầu
vồng và Hồng cầu vồng đã ra ngoài làm nhiệm vụ thì sáu người còn lại nhịn không
được ồ lên một tiếng, năm xưa bọn họ giả làm cướp bắt cóc Thu Địch Phỉ đã nhìn
thấy khối ngọc này trên người nàng.
Thu Địch Phỉ bất động thanh sắc, tiếp
tục lục lọi trong người, sau đó lại móc ra một khối ngọc đặt lên bàn nói: “Đây
là khối ngọc hoàng đế công công đưa cho ta, à, thật ra là hắn đưa cho cháu trai.”
Mọi người cho rằng hai khối ngọc
bội là đã sở hữu toàn bộ nên bắt đầu tám xem Vân Tố thích gì, Thu Địch Phỉ câu
được câu không hỏi Bách Quái: “Ngươi hỏi sở thích của hắn để làm gì?”
Bách Quái đáp: “Biết hắn thích gì
mới đoán được hắn sẽ tới đâu xuất gia a.”
Thu Địch Phỉ nghiêm nghị nói:
“Ngươi biết hắn tới đâu để xuất gia cũng vô dụng, theo ta được biết trên người
hắn không có khối ngọc bội kia.”
Bách Quái suy sụp như chứng kiến
ngày tận thế, hai tay ôm đầu thống khổ kêu lên: “Xong rồi, xong rồi, manh mối
bị đứt rồi.”
Thu Địch Phỉ vẫn bình tĩnh, khí
định thần nhàn, dõng dạc nói: “Vậy cũng chưa chắc, có ta ở đây, manh mối sao bị
đứt được.” Dứt lời lại lấy trong người ra một khối ngọc bội, mọi người sùng
kính nhìn nàng tựa như tiên nữ giáng trần, mà Mộ phu nhân mặt không đồi sắc
thản nhiên: “Ta nói trên người hắn không có là vì khi ở Chí Tôn lâu, thời điểm
ta giả đò mất trí nhớ đã lừa được ngọc bội này của hắn, lúc đó ta không biết
ngọc bội này liên quan tới bảo tàng, ta chỉ thấy nói đẹp mắt nên muốn giữ lại
cho Ngưu Ngưu chơi, tương lai sẽ không đụng hàng với người khác.”
Mọi người tiếp tục cảm thán.
Nếu bọn họ có thể chấm dứt chiến
tranh, giữ được tổ quốc thì công thần lớn nhất chính là Mộ phu nhân suy nghĩ
quái lạ, cách làm việc cũng quái lạ, thâm tàng bất lộ này a.
Bách Quái cảm động nói: “Thật tốt
quá, tiến thêm một bước tới bảo tàng rồi, chỉ còn lại một khối.”

