Mạc đạo vị liêu quân tâm túy - Chương 73

CHƯƠNG 73

GIANG SƠN BẤT NGỜ ĐỔI CHỦ

Thu Địch Phỉ nói với Bách Quái:
“Lão già chết tiệt, ngươi nói xem trên đời này có người nào làm cho một nam
nhân mất đi phán đoán thường ngày, làm thay đổi suy nghĩ của hắn? Là ai, lúc
nào và dùng phương pháp gì?”

Bách Quái nghĩ nghĩ rồi đáp:
“Người khác thì ta không biết nhưng bản thân ta thì người có thể làm ta mất đi
phán đoán thường ngày chính là sư nương ni cô của các ngươi, còn thời điểm là
khi ta đói bụng, phương pháp chính là thừa dịp ta đói bụng, ni cô bà nương kia
chẳng những không nấu cơm cho ta ăn còn hỏi ta: ngươi có đồng ý hay không, nếu
nói không thì cứ ôm cái bụng đói đi, còn khi nào ngươi đồng ý thì sẽ không phải
chịu đói nữa.”

Thu Địch Phỉ lắc đầu nói: “Ngươi
không bình thường cho nên mới có cái gọi là sắc làm cho đầu óc không tỉnh táo, mà
đối với một nam nhân bình thường, có thể làm cho hắn mất đi phán đoán thường
ngày, thay đổi cách suy nghĩ chính là nữ nhân bên cạnh hắn. Khi màn đêm buông
xuống, những lời thủ thỉ bên gối nhất là những lời cố tình xu nịnh, tận lực
triền miên thì cho dù nữ nhân đó nói chó là mèo, nói hươu là ngựa, nói người là
quỷ thì e rằng nam nhân khi đã bị hãm sâu trong ôn nhu hương cũng sẽ cuống quýt
đồng ý.”

Thần tình trên mặt Mộ Thiên sơn
hơi dao động, Bách Quái thì cái hiểu cái không nói: “Nha đầu, ngươi rất biết
cách nói chuyện nha, từ một vấn đề rộng như vậy lại chuyển sang triền miên bên
gối, ngươi đều có thể nói trôi chảy như thế, không tệ, không tệ, nhân tài, nhân
tài.”

Thu Địch Phỉ nhìn Mộ Thiên Sơn, sâu
kín thở dài: “Đại ca, Kim Thiên Hương mặc dù đối với ta hạ độc, thế nhưng mà
nàng đối với ngươi, cũng là thật là một khối tình si rồi!”

Mộ Thiên Sơn nhìn qua Thu Địch
Phỉ, ánh mắt thật sâu, đáy mắt bao hàm lấy mãnh liệt tán thưởng nói: “Thu nhi, chuyện
này đúng sai thế nào, ta còn thấy có chút lắc léo quanh co, không ngờ ngươi lại
dễ dàng nhận ra.” Thu Địch Phỉ mỉm cười, trong tươi cười lại xen lẫn chút phiền
muộn.

Bách Quái lớn tiếng nói: “Cái này
với cái đó thực ra là cái nào, hai người các ngươi đừng có lòng vòng nữa, nhanh
nói cho ta nghe thực ra mọi chuyện là sao đi.”

Thu Địch Phỉ nhìn nhìn Mộ Thiên
Sơn, thấy hắn đối với chính mình hơi gật đầu, liền giải thích với Bách Quái:
“Thực ra thái tử sở dĩ tỏ ra ngu ngốc như vậy thực ra không do hắn, vấn đề mấu chốt
ở chỗ là khi đề ra ý định thảo phạt Thiên Khuyết cung, hoàng đế cùng Kim Thiên
Hương đã sớm thông đồng với nhau.”

Tiếng nói vừa dứt, tiếng tham
khóc phá không truyền đến, mười người đang nấp ngoài cửa nghe lén ngay ngắn ngã
nhào vào trong phòng.

Tám cầu vồng cùng huynh đệ Phong
Thị vừa đứng lên vừa xoa mông lẩm bẩm: “Cái cửa ăn hại, không chắc chút nào.”

Cửa có chắc mấy cũng không chịu
nổi mười người điên cuồng áp vào a.

Cam cầu vồng vẫn là người lên
tiếng đầu tiên: “Võ lâm quả thực kỳ diệu, không nói không biết nha. Náo cả buổi
chiều, thì ra tiểu Kim và hoàng đế có một chân”, thấy ánh mắt Mộ Thiên Sơn trở
nên lạnh lẽo liền sửa lại: “Vâng... có một tay”, con mắt lạnh hơn: “A... có
quan hệ hợp tác”. Mẹ, lão tử hôm nay nói câu nào ra cũng đắc tội người, tốt
nhất nên câm miệng lại thôi.

Bách Quái vẫn đeo bám không buông,
thiết tha hỏi: “Tiểu Cửu có quan hệ hợp tác với lão ca ta thế nào? Nàng làm như
vậy không phải là đang giúp tiểu Cửu sao? Nhưng chẳng phải nàng rất hận tiểu
Cửu cưới Thu nha đầu mà không phải nàng ta sao?” Tâm của nữ nhân nhỏ như lỗ kim
a.

Thu Địch Phỉ cười cười, nói ra:
“Cái này còn không hiểu sao? Chỉ có một khả năng đó là nàng còn hận thái tử hơn.”

Mười một cái mồm há hốc, hai mươi
hai con mắt trợn to, biểu lộ quỷ dị.

Thu Địch Phỉ nói tiếp: “Nhớ đến
lúc ấy Kim Thiên Hương bị lão già chết tiệt ngươi phế bỏ võ công, nàng lại xinh
đẹp như vậy mà ta đã từng chứng kiến thái tử háo sắc như thế nào. Thử nghĩ xem,
thái tử xuất cung tình cờ gặp được Kim Thiên Hương xinh đẹp tuyệt trần lại mất
hết võ công nhất định sẽ động sắc tâm, không thể kiềm chế... cho nên ta nghĩ là
thái tử cưỡng đoạt Kim Thiên Hương.” Nói trắng ra là nàng bị thái tử cưỡng gian
giữa đường.

Mười một cái miệng há to hơn nữa,
đủ để nhét hai quả trứng gà vào. Hai mươi hai con mắt mở to đến sắp lồi hết ra
ngoài.

Mộ Thiên Sơn còn ung dung bồi
thêm một câu: “Thu nhi vừa rồi có nói đến một chuyện...”

Có thể nhét ba quả trứng gà vào
miệng...

Mộ Thiên Sơn nhướng mày nhìn Thu
Địch Phỉ, âm nhu nói: “Thu nhi vừa nói ngươi đã chứng kiến chuyện háo sắc của
thái tử phải không?”

Thu Địch Phỉ không khỏi có chút
lúng túng: “Lúc diễn ra đại hội võ lâm, thái tử cùng các đệ đệ của hắn có đến
Thu Dương sơn trang, khi đó thái tử từng nói với ta, để ta theo hắn tiến
cung...” Mặc dù biết việc này không liên quan tới mình nhưng nàng vẫn có chút
chột dạ, run sợ.

Mộ Thiên Sơn “Ân” một tiếng, ôn
nhu phân phó cho huynh đệ Phong thị: “Các ngươi truyền lệnh của ta, lập tức bắt
đầu chuẩn bị, sáng sớm mai đại quân theo ta xuất phát, tiến kinh thảo phạt mẫu
tử nghịch tặc.”

Mọi người bị thanh âm lạnh lùng
ẩn chứa sự khắc nghiệt của Mộ Thiên Sơn làm cho hoảng sợ, chăm chú nhìn thì
phát hiện mặt ghế chỗ Mộ đại gia vừa ngồi có vết rạn. Đội hình cầu vồng nhẹ
nhàng cúi đầu, mặc niệm cho cái ghế đáng thương.

Ghen tuông kinh quá. Oán khí nồng
đậm quá. Lực ngồi mạnh mẽ quá. “Bàn tọa thần công” tốt quá.

Phong thị huynh đệ lĩnh mệnh rời
đi, Mộ Thiên Sơn quay sang ra lệnh cho Bách Quái và đội hình cầu vồng: “Lão già
chết tiệt theo ta vào kinh, tám người bọn ngươi ở lại Thiên Khuyết cung bảo vệ
Thu nhi cho ta”, quay sang Thu Địch Phỉ thì đáy mắt nồng đậm tình cảm, ôn nhu
nói: “Thu nhi, đại vốn định mang ngươi cùng đi, nhưng có lẽ hài tử chúng ta sắp
ra đời rồi, ngươi sẽ không chịu nổi bôn ba mệt nhọc. Ngươi ở lại Thiên Khuyết
cung, yên tâm sinh hạ hài tử. Chờ ngươi sinh xong, đủ ngày đủ tháng, ta lại để
bọn hắn mang ngươi đến bên cạnh ta.”

Thu Địch Phỉ bĩu môi nói: “Được”,
rất bất đắc dĩ, không ngăn được cảm giác khổ sở vì phải chia lìa.

Mới ở chung với nhau được ba
tháng giờ lại phải tách ra.

Mộ Thiên Sơn nhìn tiểu nương tử
vẻ mặt như muốn khóc, nội tâm liền nhuyễn thành một đoàn, tiến lên ôm eo Thu
Địch Phỉ, dìu nàng về phòng.

Đóng cửa, trên cửa còn viết tờ
giấy: khắp nơi đều có kịch độc, ai chạm vào thì cả đời bất lực.

Hôm nay trời trong nắng đẹp, thời
tiết tốt, mọi người không ai nấp sau cánh cửa nghe lén làm gì.

Bên ngoài phòng, một đống người
bận rộn chuẩn bị cho việc hành quân ngày mai. Bên trong phòng, vợ chồng son
ngọt ngào, quấn quýt trước thời điểm ly biệt.

Ân ân a a a nha...

Tiểu cô nương: Đại ca, không
muốn! Không muốn! Không muốn thân chỗ đó! A... a... a...

Có tiếng hít không khí thật
mạnh...

Chốc lát sau.

Tiểu khuê nữ nói: Đại ca nó thật
lớn ờ...

Thanh âm đại gia: Thu nhi đừng sợ,
thân thân nó.

Tiểu khuê nữ không có động tĩnh
gì... lại là âm thanh mút xuyết mập mờ vang lên.

Đại gia: ân... Thu nhi... Rất
tốt... Thu nhi... Quá tuyệt vời... Thu nhi!

Hỏi thế gian tình dục là gì làm
cho người ta trước khi sinh con còn không quên đùa nghịch lưu manh!

***

Mộ Thiên Sơn dẫn đầu đại quân
xuất phát, rốt cuộc mười ngày sau cũng đã có tin tốt về cho Thu Địch Phỉ.

Hoàng cung bị đánh hạ mà lực
lượng của Chí Tôn lâu không hề xuất hiện để cứu viện, như vậy nhiệm vụ thảo
phạt kẻ phản bội bán nước vượt qua rất thuận lợi và nhanh chóng.

Thái tử phi trong truyền thuyết
ngay lúc đại quân của Mộ Thiên Sơn tiến vào hoàng thành thì trưng ra một đạo
thánh chỉ. Thái tử ỷ vào thánh chỉ trong tay tiểu nương tử liền chỉ vào Mộ đại
gia hò hét: ngươi là phường loạn đảng, dám bắt cóc hoàng đế, ngươi là loạn thần
tặc tử, hôm nay ta cho ngươi nhìn xem ai mới là thiên mệnh sở quy.

Sau đó liếc mắt nhìn nương tử, ý
bảo nàng mau đọc thánh chỉ, vô hạn chờ mong đại quân sau khi nghe xong sẽ quay
mũi giáo tấn công nghịch tặc Mộ Thiên Sơn.

Ai ngờ, thánh chỉ vừa đọc xong
thì thái tử khiếp sợ vạn phần, run tay chỉ vào Kim Thiên Hương mắng: tiện nhân,
ngươi sửa thánh chỉ.

Thánh chỉ nói thế này: phế bỏ
hoàng hậu hiện tại. Phế bỏ thái tử hiện tại. Người lãnh binh chính là trưởng tử
lưu lạc dân gian của ta. Ban cho phế hoàng hậu ba thước lụa trắng, tiễn nàng
tới Tây phương. Biếm thái tử thành thường dân, đày đi biên cương, không để hắn
đói nhưng cũng không cho hắn được sống tốt, hi vọng hắn có thể tu thân dưỡng
tính. Ngọc tỷ truyền quốc giao lại cho trưởng tử của ta, toàn bộ giang sơn này
cũng giao lại cho hắn.

Thái tử lại chỉ tay vào Kim Thiên
Hương mắng: tiểu tiện nhân, ngươi sửa thánh chỉ.

Vì vậy chuyện thánh chỉ là giả
hay thật đã tạo thành đề tài bàn tán xôn xao, các quan đại thần phải vào cuộc, cùng
nghiên cứu xem chữ viết trên thánh chỉ có phải là bút tích thật của hoàng đế
hay không, còn con dấu trên đó nữa, là được in ra từ ngọc tỷ hay do Kim Thiên
Hương dùng khoai lang khắc thành.

Trải qua mấy vòng nghiệm chứng, cuối
cùng đi đến kết luận: thái tử, ngươi thua rồi, thánh chỉ nàng thật hơn cả vàng
nha.

Vì vậy thái tử điên cuồng không
cam lòng la lên một tiếng.

Chính biến cung đình rất nhanh đã
được lưu truyền trong dân gian.

Trên bảng tin bát quái viết rằng:

Hoàng đế nhìn thấu sự tình nhân
gia, từ bỏ ngôi vị, xuất gia lập địa thành phật.

Hoàng hậu bạo bệnh quy thiên.

Thái tử mắc bệnh hiểm nghèo đột
nhiên nổi điên, xách đao rượt chém đại ca lưu lạc dân gian nhưng mà không khống
chế tốt lực đạo, cho nên chém đại ca không thành ngược lại còn làm tổn thương
tiểu đệ đệ của mình. Từ đó đồng chí thái tử bị phế bỏ trở nên điên loạn, lưu
lạc dân gian.

Thái tử phi bị trục xuất khỏi
kinh thành.

Trắc phi không rõ lập trường của
thái tử bị phế, nói với trưởng tử của hoàng đế một câu: “Hôm nay ta với ngươi
như hòa, không ai thiếu nợ ai.” Sau đó liền cắt tóc, hiến mình cho Phật tổ.

Trưởng tử của hoàng đế lưu lạc
dân gian chính thức tiếp quản ngọc tỷ truyền quốc. Nhưng hắn lại chỉ đồng ý làm
nhiếp chính vương, ở đằng sau phò tá cho hoàng đệ nhỏ nhất của hắn lên kế vị.

Về chuyện thái tử bị phế mất đi
tiểu đệ đệ, mọi người đều nghĩ do hắn tự làm nhưng Thu Địch Phỉ và đội hình cầu
vồng dùng ngón chân để nghĩ cũng nhất trí cho rằng: việc này nhất định do Mộ
đại gia làm, chua nhất là sự ghen tuông của nam nhân a.

Nhân dân các nước lân bang đọc
bảng tin bát quái xong thì đều đoán xem đồng chí trưởng tử này là ai? Hắn lưu
lạc nhân gian nhiều năm sao đột nhiên có được giang sơn trong tay, rồi lại đột
nhiên chắp tay nhường cho một đứa trẻ?

Dân chúng suy đoán đủ kiểm, cũng
ca ngợi đồng chí trưởng tử này vô cùng, nói hắn giàu tình cảm, không màng danh
lợi... khắp nơi bắt đầu dựng bia chép sử, ca ngợi công đức của hắn.

Trong lúc dân chúng đang bày tỏ
sự tán dương và ngưỡng mộ vô bờ bến với đồng chí trưởng tử thì bảng tin bát
quái lại tung ra một tin tức làm chấn động toàn cầu.

Bảng tin viết:

Dân chúng thân yêu, các ngươi
đoán trưởng tử là ai? Hắn chính là đại gia đệ nhất thiên hạ Mộ Thiên Sơn a.

Tin này vừa lan ra lập tức đã dấy
lên một làn sóng.

Dân chúng: kính ngưỡng của bọn họ
đối với Thiên Khuyết cung, ca tụng đối với Mộ Thiên Sơn chỉ trong vòng một đêm
đã dâng cao như Hoàng Hà mùa lũ, tràn lan như sóng nước Trường Giang, trên dưới
một lòng, toàn tâm toàn ý chung tay góp sức chống giặc ngoại xâm bảo vệ giang
sơn.

Mộ Thiên Sơn thì quả là công đức
vô lượng, ngay cả giang sơn cũng không cần, vô tư ủng hộ tiểu đệ của mình lên
ngôi.

Nguyên nhân thực sự chỉ một mình
Thu Địch Phỉ biết.

Hắn đã đáp ứng nàng không làm
hoàng đế cho nên cam tâm tình nguyện từ bỏ giang sơn, từ bỏ ngôi vị hoàng đế đã
nằm trong lòng bàn tay.

Thu Địch Phỉ chưa bao giờ nghĩ sẽ
có một người trác vĩ bất phàm như hắn, khinh thường hết thảy mà hết này tới lần
khác lại đối với nàng như trân bảo, yêu đến tận tâm can.

Vuốt ve cái bụng nhô cao, Thu
Địch Phỉ lầu bầu: “Bảo bảo, cha ngươi là nam tử tốt nhất thiên hạ.”

***

Khi Mộ Thiên Sơn tấn công hoàng
cung, đối với liên quân đây là thời cơ chiếm đánh Mẫn quốc tốt nhưng thực ngoài
ý muốn là liên quân không có động tĩnh gì. Đến khi Mộ gia quân chiếm đóng kinh
thành thì tin tức truyền đền nói sở dĩ liên quân không có hành động là do nội
bộ lủng củng.

Lăng quốc cùng phụ tử Uông thị
cơm không lành canh không ngọt, nghe giang hồ đồn rằng nguyên nhân hai bên động
võ là do con tin Uông Tử Lâm tại Lăng quốc đã bị giết chết.

Uông thị phụ tử nghe xong tin đồn
thì giận điên lên mà hoàng tộc Lăng quốc cũng không ngờ vì chuyện này mà hai
bên dẫn tới xung đột vũ trang. Còn Chí Tôn lâu thì đứng ngoài cuộc bàng quan.

Thu Địch Phỉ nghe xong chuyện này
vừa uống trà vừa mỉm cười.

Việc này xảy ra đột ngột, tình tiết
lại lắt léo, quỷ dị nhưng nếu tra ra tiền căn hậu quả thì chỉ sợ do phu quân
nàng tỉ mỉ bày kế, châm ngòi ly gián.

Kinh thành trải qua cơn phong ba,
Lăng quốc cùng phụ tử Uông thị lâm vào tình thế cá chết lưới rách còn Thu Địch
Phỉ mỗi ngày đều yên lặng trong Thiên Khuyết cung, kiên nhẫn đợi tiểu bảo bảo
chào đời.

Ngồi dựa lên ghế, vừa hưởng thụ
ánh mặt trời ấm áp vừa cầm ly trà Cam cầu vồng vừa đưa, Thu Địch Phỉ ung dung
hỏi: “Cam sư huynh, ngươi nghĩ xem giờ này đại ca đang làm gì?”

Khó có được đám cầu vồng chịu im
cái miệng, không có trả lời câu hỏi của mình làm cho Thu Địch Phỉ có cảm giác
ánh nắng quá ấm áp, làm nàng cũng bắt đầu thấy buồn ngủ.

Cố liếc nhìn Cam cầu vồng một cái,
trước khi chìm vào mộng đẹp, Thu Địch Phỉ còn ngạc nhiên nói: “Trời sắp đổ mưa
sao, Cam sư huynh, hôm nay ánh mắt của ngươi không có ngơ ngơ ngác ngác như
thường ngày a...”

Hai mắt díp lại, ý thức cũng dần
dần tan rã, trước khi mất hẳn ý thức nàng còn có cảm giác như trong mắt Cam cầu
vồng lóe lên ánh sáng quỷ dị...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3