Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 1) - Chương 25 - Phần 2
Huyền Thanh nhấc chung rượu lên, cười, thưa: “Thần đệ đã
thổi sáo giúp các tân tẩu tẩu nhảy múa, hát ca cho thêm phần hứng thú, dù gì
hoàng huynh cũng nên nể mặt các tân tẩu tẩu mà tha cho, đừng trách phạt thần đệ
mới phải!” Nói xong, y uống cạn một chung rượu.
Huyền Lăng nói: “Tiếng sáo Trường tương thủ nhất định phải
phối với tiếng đàn Trường tương tư thì mới có thể đạt đến mức tinh diệu vô
song.” Nói xong, y chỉ sang tôi và My Trang, nói: “Đây là Uyển nghi Chân thị,
Dung hoa Thẩm thị” rồi lại quay sang Lăng Dung, hỏi: “Người ca hát là...”
Lăng Dung thấy Hoàng đế hỏi đến mình, bèn vội quỳ xuống,
thưa: “Thần thiếp Tuyển thị An thị.”
Huyền Lăng “ồ” một tiếng, lệnh cho nàng ta đứng dậy, thuận
miệng ra lệnh: “Thưởng!” rồi không nhìn Lăng Dung nữa, y kéo tay tôi đến ngồi
xuống bên cạnh bàn tiệc của đế hậu. Lăng Dung thất thần một thoáng rồi nhanh
chóng thi lễ, lẳng lặng lui xuống.
Tôi quay người, duyên dáng mỉm cười, đưa trả cây sáo tía cho
Thanh Hà vương, nói: “Đa tạ vương gia giúp đỡ, nếu không tần thiếp đã trở thành
trò cười cho thiên hạ rồi.”
Y thản nhiên mỉm cười. “Uyển nghi khách sáo rồi!” Nói xong,
y liền ngồi vào chỗ của mình. Tôi thấy y có thân hình, dung mạo như cây quỳnh
cành ngọc, tựa thủy nguyệt quan âm chứ không còn bộ dạng khinh bạc, vô lại như
trước nữa.
Tôi cười thầm, hóa ra dẫu bản tính có phong lưu, vô phép đến
đâu cũng phải giả vờ đàng hoàng, nghiêm chỉnh trước mặt người khác. Đưa mắt
nhìn bốn vị vương gia trong đình, Kỳ Sơn vương Huyền Tuân chỉ là kẻ tầm thường,
không chí tiến thủ, Nhữ Nam vương Huyền Tể tuy chiến công hiển hách nhưng nhìn
bộ dạng của y không phải là kẻ hiền lương, phụ thân của Hoa Phi là Mộ Dung
Huỳnh lại ở dưới trướng của y, nhất định phải lưu tâm. Bình Dương vương Huyền
Phần tuy vẫn chưa thành niên, mẹ ruột xuất thân hèn hạ nhưng khí độ, đối nhân
xử thế quang minh lỗi lạc, khiến người người không dám xem thường, chính là
châu ngọc trong các vương gia chữ “Huyền”. Còn Huyền Thanh tuy nổi danh thật
nhưng chỉ là tài hoa phong lưu với túi da anh tuấn mà thôi.
Huyền Lăng kéo tôi ngồi xuống bên cạnh, quay sang nói với
Huyền Thanh: “Lục đệ tinh thông thi từ, hôm nay ngắm ca múa có nghĩ ra được tác
phẩm xuất sắc nào không?”
Huyền Thanh thưa: “Hoàng huynh nói đùa rồi! Thần đệ xin được
phép bêu xấu vậy!”
Nói xong, y ngẫm nghĩ một lát rồi đưa tay cầm lấy chiếc bút
lông, trải mạnh tờ giấy Tuyên Thành, từng hàng chữ rồng bay phượng múa hiện ra.
Trong chốc lát, y đã viết xong. Lý Trường đích thân đón lấy rồi trình lên Huyền
Lăng. Huyền Lăng cầm lấy xem qua, long nhan hớn hở, luôn miệng khen: “Hay! Hay
lắm!” Nói xong, y cao giọng ngâm nga: “Nam quốc có giai nhân, thắt lưng xanh
phấp phới. Chiếu rượu cuối tháng Chín, tay áo phẩy mây mưa. Nhẹ bẫng tựa chim
xanh, mềm mại rồng uốn lượn. Gái Việt ngưng Tiền Khê, ả Ngô dừng Bạch Trữ. Chầm
chậm mà không dứt, dồn dập khúc đến cùng. Xoay tròn sen lướt sóng, tới tấp
tuyết quấn phong. Hoan nhạc thời gian trôi, vén áo muốn bay cùng. Chỉ sợ không
níu được, bay vút đuổi chim hồng.” Huyền Lăng càng ngâm, hứng chí càng cao,
ngâm xong quay sang tôi, nói: “Lục đệ làm thơ càng lúc càng tinh diệu. Một bài
ngũ ngôn thôi mà như hiện ra cảnh Hoàn Hoàn nàng nhảy múa trước mắt.”
Hoàng đế đã nói như vậy, mọi người tự nhiên phụ họa khen
hay. Chỉ mỗi Nhữ Nam vương lộ vẻ khinh miệt trong ánh mắt, đặt mạnh chung rượu
trong tay xuống bàn, tỏ vẻ không đồng ý. Nhữ Nam vương phi vội kéo tay áo y, có
ý nhắc nhở y đừng làm mất hứng của mọi người.
Tôi vờ như không để ý, cúi đầu thưa: “Hôm nay được chứng
kiến tài năng của Lục vương gia, lại được vương gia khen ngợi, Hoàn Hoàn thật
sự vinh hạnh.”
Hoàng hậu gật đầu, mỉm cười phụ họa: “Hoàng thượng tuy không
hay làm thơ nhưng tài bình phẩm là hạng nhất. Hoàng thượng đã nói hay thì nhất
định là hay rồi.”
Huyền Lăng cười, nói: “Hoàn Hoàn có tài năng vượt trội cả
hậu cung, vì sao không làm luôn một bài thơ phụ họa nhỉ?”
Tôi tủm tỉm cười, vốn định tìm lý do thoái thác, ngẩng lên
thấy Thanh Hà vương chắp tay mỉm cười, từ từ uống một ngụm rượu rồi nhìn sang
tôi, nói: “Thần đệ nghe nói trong chốn khuê các vốn có nhiều người thiện tài
làm thơ, xưa có Trác Văn Quân, Ban Tiệp dư, gần đây có Mai Phi, Ngư Huyền Cơ,
thần đệ mong được nghe Uyển nghi chỉ dạy.” Ngẫm nghĩ một lát, tôi cầm đôi đũa
ngà voi gõ vào chung thủy tinh, chậm rãi ngâm nga: “Mồ hôi đẫm ướt, họa chẳng
thành, tơ trúc khua vang áo lụa tung. Hoa rơi lả tả như vô ảnh, tuyết ngoái
nhìn phong, tựa hữu tình.” Ngâm xong, mắt tôi lúng liếng nhìn sang Huyền Lăng
rồi lập tức ung dung mỉm cười, thưa: “Tần thiếp tài mỏng, bài thơ vụng về sao
có thể lọt vào mắt xanh của vương gia, chỉ đọc lên làm trò cười vậy thôi.”
Hai mắt Huyền Thanh sáng rực, ánh mắt mềm mại như lông ngỗng
lướt qua gương mặt tôi, khóe môi thấp thoáng nét cười như có như không, tựa như
tia nắng nhạt nhòa mùa đông rọi lên băng tuyết. “Hay cho câu: “Tuyết ngoái nhìn
phong, tựa hữu tình”, Uyển nghi của hoàng huynh không những thông minh, tài hoa
nổi trội mà còn đối với hoàng huynh tình ý ôn nhu. Hoàng huynh có diễm phúc dày
thật!” Nói xong, y nâng chung rượu lên. “Thần đệ xin kính hoàng huynh và Uyển
nghi một chung!” rồi ngẩng đầu uống cạn một hơi.
Huyền Lăng uống hết rượu trong chung của mình, giữ lấy cánh
tay tôi, dịu giọng dặn dò: “Cứ uống từ từ thôi, nàng vừa múa xong, uống vội quá
dễ bị sặc lắm!”
Tôi âu yếm nhìn sang Huyền Lăng, mỉm cười, thưa: “Đa tạ
Hoàng thượng quan tâm! Tửu lượng của thần thiếp kém lắm.”
Huyền Lăng đón lấy chung rượu từ tay tôi, mỉm cười, nói:
“Vậy để trẫm uống thay nàng vậy!” Huyền Lăng uống cạn phần rượu thừa trong
chung của tôi rồi lệnh cho Lý Trường: “Ghi chép lại bài thơ của Lục vương gia
và Chân Tiệp dư hôm nay, giữ gìn cẩn thận!”
Lý Trường vốn nhanh trí, lập tức xưng tụng: “Chúc mừng vương
gia! Chúc mừng Tiệp dư tiểu chủ!”
Hoàng hậu ngồi bên cạnh cười, nói: “Còn không mau đi truyền
chỉ, tấn phong Chân thị làm tòng tam phẩm Tiệp dư.”
Mọi người đứng dậy, mời rượu chúc mừng tôi: “Chúc mừng Tiệp
dư hân hạnh được tấn phong!” Nghiêng đầu nhìn thấy gương mặt My Trang dãn ra,
mỉm cười với tôi, tôi cũng mỉm cười đáp lại tỷ.
Mọi người lại ngồi xuống uống rượu dùng tiệc, đột nhiên nghe
thấy ở chỗ ngồi bên dưới vang lên tiếng nức nở khe khẽ, nghẹn ngào không dứt.
Tôi bất giác hơi cau mày, đang giữa tiệc mừng thế này, ai lại dám mạo phạm khóc
lóc làm mọi người mất hứng như thế?
Quả nhiên, Huyền Lăng đưa mắt nhìn về phía vang lên tiếng
khóc, thấy Hoa Phi mày sầu nhíu lại, trong mắt lấp lánh ánh lệ, đầy vẻ buồn
thương. Hoa Phi trước giờ tự kiêu là đệ nhất phi tần chốn hậu cung, không bao
giờ tỏ vẻ yếu đuối trước mặt mọi người, giờ nàng ta nước mắt tuôn rơi, như hoa
lê gặp mưa, sầu xuân đong đầy, đúng là khiến người ta vừa nhìn phải động lòng
thương cảm.
Tôi thầm cười lạnh một tiếng, quả nhiên đã ra tay rồi.
Hoàng hậu lộ vẻ không vui, hỏi: “Đang yên đang lành, Hoa Phi
khóc lóc vì chuyện gì vậy? Có điều gì không hài lòng chăng?”
Hoa Phi vội vã đứng dậy, quỳ mọp xuống, thưa: “Thần thiếp
sai rồi, nhất thời thất thái làm ảnh hưởng đến nhã hứng của Hoàng thượng và
Hoàng hậu. Xin Hoàng thượng và Hoàng hậu thứ tội!”
Huyền Lăng bình tĩnh hỏi: “Hoa Phi, nàng có uất ức gì thì cứ
nói thẳng ra đi!”
Hoàng hậu liếc mắt nhìn Huyền Lăng đầy ẩn ý rồi không nói gì
thêm.
Hoa Phi miễn cưỡng lau lệ, thưa: “Thần thiếp chẳng uất ức
chuyện gì cả. Chỉ là vừa rồi xem Chân Tiệp dư múa Kinh hồng vũ, nhất thời xúc động nên mới thất lễ như vậy thôi!”
Huyền Lăng hứng thú hỏi: “Ngày xưa, lúc Thuần Nguyên Hoàng
hậu múa Kinh hồng vũ, nàng vẫn chưa
nhập cung, có gì mà xúc động cơ chứ?”
Hoa Phi lại lạy một lạy rồi thưa: “Mấy ngày liền thần thiếp
ở lì trong cung, rảnh rỗi lật xem thi từ văn chương, đọc qua bài Lâu đông phú của Mai Phi gửi cho vua
Đường Huyền Tông, nghiền ngẫm nhiều lần rồi sinh lòng cảm thông. Kinh hồng vũ vốn do Mai Phi sáng tạo ra,
múa cho vua Huyền Tông xem lúc đắc sủng. Lâu
đông phú được viết lúc bị giam lỏng trong Thượng Dương cung. Hôm nay xem Kinh hồng vũ mà nhớ đến Lâu đông phú, thần thiếp vì Mai Phi mà
thương cảm không thôi!”
Huyền Lăng tò mò hỏi: “Trước giờ nàng chẳng mấy quan tâm đến
sách vở, thơ ca, sao bây giờ lại hứng chí thế này?”
Hoa Phi ngước nhìn Huyền Lăng, thưa rằng: “Thần thiếp ngu
muội, nghe nói thi thư có thể sửa tình đổi tính. Thần thiếp biết mình vô đức vô
tài, nếu không chịu tu thân dưỡng tính thì chẳng còn mặt mũi nào để tiếp tục
hầu hạ quân vương nữa.”
“Nàng đã nói có cảm xúc với Lâu đông phú như vậy thì có thể đọc lại cho mọi người cùng nghe
chăng?”
Hoa Phi “vâng” một tiếng rồi mắt rưng rưng lệ, chầm chậm cất
tiếng ngâm: “Gương ngọc bụi bám, hộp phượng hương phai. Mái tóc mây thưa chải,
tấm áo thêu biếng cài. Khổ vắng vẻ nơi huệ các, riêng nhớ nhung chốn lan đài.
Tin hoa mai đang rơi rụng, nhìn Trường Môn nào thấy ai... Tình vua quyến luyến,
xoắn xuýt duyên tơ. Thề non nước vững vàng muôn thuở, cùng nhật nguyệt sáng tỏ
ngàn thu...” Khi ngâm đến mấy câu: “Mong vui xưa khó được, những mơ tưởng lung
tung. Nhìn trăng chiều cùng hoa sớm, thẹn gió xuân thêm lạnh lùng” thì nàng ta
đã nghẹn ngào khôn xiết, không đọc tiếp được nữa. Vẻ đau thương, buồn bã của
nàng ta khiến người nghe không ai không than thở.
Nhữ Nam vương không kìm được, đứng dậy thưa: “Việc của Hoa
Phi nương nương vốn là chuyện trong hậu cung của Hoàng thượng, thần vốn không
nên xen vào, chỉ có điều, Hoa Phi nương nương hầu hạ Hoàng thượng đã lâu nhưng
chưa hề nghe thấy có sai lầm gì quá lớn. Nếu có lúc hầu hạ không được chu đáo,
xin Hoàng thượng nhớ tình bầu bạn lâu năm mà khoan thứ cho nương nương!”
Huyền Lăng không khỏi sinh lòng cảm động, an ủi Hoa Phi:
“Thật khổ cho nàng quá!” Ngẫm nghĩ hồi lâu, y nói tiếp: “Đứng dậy đi! Chỗ nàng
đang ở quá xa xôi, hãy chuyển đến Thận Đức đường vậy, cũng gần nơi trẫm hơn.”
Mặt Hoa Phi lộ nét mừng, cảm động rơi lệ, vội vã dập đầu tạ
ơn.
Tôi nhón một miếng củ sen cho vào miệng, tủm tỉm cười. Hoa
Phi vực dậy vốn là chuyện tôi đã đoán trước, chỉ là không ngờ ả lại nhanh như
vậy. Thấy vẻ mặt tái nhợt của Hoàng hậu ngồi bên cạnh Huyền Lăng, tình thế hôm
nay đã hết sức rõ ràng rồi. Hoa Phi có Nhữ Nam vương chống lưng, lại có phụ
thân quên mình ra chiến trận, chỉ e mấy ngày nữa sẽ tiếp tục được quyền phụ trợ
quản lý lục cung, khí thế hơn hẳn ngày trước.
Những ngày tháng sắp tới lại trở nên khó thở đây.
Tôi nhớ lại tình cảnh ở Thủy Lục Nam Huân điện tối qua.
Vừa mới tới trước điện, Phương Nhược đã ngăn tôi lại: “Mấy
vị đại nhân trong nội các đang ở bên trong, xin mời tiểu chủ sang điện phụ chờ
một lát!”
Đêm tĩnh lặng, điện phụ nằm kế bên đại điện, gió đêm thổi
tới, vài ba câu đứt quãng vẳng vào tai tôi: “Hiện giờ triều đình đang cần dùng
binh ở Tây Nam, cha của Hoa Phi là Mộ Dung Huỳnh đang quên mình hy sinh dưới
trướng của Nhữ Nam vương, xin Hoàng thượng suy nghĩ kĩ.”
...
“Dẫu Hoa Phi có sai lầm lớn nhưng triều đình hiện đang lúc
cần người, sự biến thì phải tòng quyền thôi.”
...
Sự biến tòng quyền? Tôi mỉm cười chua xót, chiến cuộc ở Tây
Nam hết sức gian khổ, chẳng biết đến khi nào mới kết thúc? Một khi đắc thắng
khải hoàn thì đương nhiên phải phong thưởng, chỉ e lúc đó, khí thế của Hoa Phi
càng lúc càng phô trương.
Nhưng mà...
Khi tôi tiến vào điện chính, đám quan lại đã ra về. Hoàng đế
một mình nằm đó, nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy tiếng bước chân tôi tiến vào
cũng chẳng thèm mở mắt, chỉ nói: “Trẫm đau đầu quá, nàng lại xoa bóp giúp trẫm
đi!”
Tôi nghe lời. Trong điện, bầu không khí thật yên tĩnh, mùi
hương hoa nhài pha lẫn hơi cay chua của dầu bạc hà. Tôi biết mỗi khi Huyền Lăng
gặp phải chuyện triều chính khó xử lý, nhức đầu khó chịu thì đều dùng đến dầu
bạc hà này.
Tay khẽ day rồi nhỏ giọng hỏi y: “Tứ lang có tâm sự gì sao?”
Huyền Lăng nói: “Hoàn Hoàn, trước giờ nàng luôn thông minh,
hiểu chuyện, nàng thử đoán xem trẫm đang phiền lòng chuyện gì?”
“Trái tim Hoàng thượng gắn với thiên hạ, đương nhiên là
phiền não vì chuyện triều chính rồi.”
“Nàng nói không sai.” Huyền Lăng lên tiếng. “Thực ra, hậu
cung cũng là một phần của thiên hạ, trẫm cũng phải để tâm đến.”
Điều y muốn nói tôi đã rõ rành rành, có lẽ y cũng không cam
tâm tình nguyện làm như vậy, chỉ là hy vọng tôi mở miệng khuyên nhủ y.
Làn gió mát dịu từ mặt hồ thổi tới, mang theo cả tiếng ếch
nhái râm ran, làn áo mỏng manh tung bay.
Tôi khẽ khàng lên tiếng: “Một mình Hoàng hậu lo lắng mọi
chuyện lớn nhỏ chốn hậu cung cũng vô cùng vất vả, nên có người chia sẻ, giúp
đỡ.”
“Vậy nàng thấy nên làm gì?”
“Thực ra Hoa Phi nương nương giữ quyền phụ trợ quản lý hậu
cung nhiều năm, có thể giúp đỡ Hoàng hậu một tay. Huống gì...” Tôi dừng lại một
thoáng rồi nói tiếp: “Chuyện lúc trước thực ra là sai lầm của Lệ Quý tần, chưa
hẳn đã liên quan đến Hoa Phi nương nương. Nếu Hoàng thượng vì thế mà lãnh đạm
với Hoa Phi quá lâu, chỉ e sẽ khiến người người bất mãn. Hơn nữa, Hoàng thượng
chỉ là không thích thái độ độc đoán của Hoa Phi, hiện giờ đã dạy cho nàng ta
một bài học cũng đủ rồi, hẳn nương nương cũng biết bớt phóng túng đi.”
Huyền Lăng im lặng hồi lâu rồi vươn tay ôm lấy tôi, nói:
“Chỉ e sau này, chuyện của Hoa Phi sẽ khiến nàng chịu nhiều uất ức. Nàng cứ an
tâm, trẫm nhất định sẽ bảo vệ nàng.”
Tôi lẳng lặng tựa vào bờ vai của Huyền Lăng, thưa: “Vì Hoàng
thượng, thần thiếp chẳng cảm thấy uất ức chút nào.”
Đây chẳng qua chỉ là một vở kịch mà mọi người đều phải tham
gia thôi... Tôi yên lặng nhìn sang Hoàng hậu, có lẽ Hoàng hậu mới là người đau
đầu hơn cả tôi và My Trang về chuyện hôm nay.
Yến tiệc kết thúc, mọi người rời đi.
Lúc đi ngang qua Tào Tiệp dư, tôi đột nhiên dừng lại, nói
nhỏ vào tai nàng ta: “Muội muội có câu muốn hỏi Tiệp dư tỷ tỷ, lá thăm viết mấy
chữ Kinh hồng vũ vốn được giấu sẵn
trong tay áo của tỷ tỷ phải không?” Nói xong, tôi duyên dáng mỉm cười. “Cho nên
điệu múa hôm nay của muội muội là do tỷ tỷ định sẵn, tỷ tỷ thật có lòng!”
Tào Tiệp dư vịn vào tay cung nữ, bình tĩnh đáp trả: “Chân
muội muội muốn nói tới chuyện gì? Tỷ tỷ đây nghe không hiểu.”
Tôi ngước mắt nhìn bầu trời xanh ngắt, ngàn dặm chẳng một
gợn mây. “Tỷ tỷ thông minh như vậy đương nhiên biết rõ, không có Kinh hồng vũ thì làm gì có Lâu đông phú! Hoa Phi nương nương trước
giờ không ưa sách vở, sao đột nhiên lại thích xem thi từ, ca phú cơ chứ? Bài Lâu đông phú chất chứa bao cảm tình của
Mai Phi, không thể giúp nàng ta lấy lại được sủng ái của Đường Huyền Tông nhưng
lại có thể khiến cho Hoa Phi nương nương của chúng ta làm Hoàng thượng cảm
động. Chắc rằng hương hồn của Mai Phi biết được cũng thông cảm với nỗi khổ tâm
của tỷ tỷ, ngậm cười nơi chín suối rồi.”
Tào Tiệp dư thản nhiên mỉm cười. “Muội muội nói thế nào thì
ta biết thế ấy. Tỷ tỷ miệng lưỡi vụng về, muốn cãi cũng chẳng cãi được. Mấy
ngày tới chắc muội muội sẽ rảnh rỗi lắm đấy, hay là tập trung chăm sóc cho cái
thai trong bụng của Thẩm Dung hoa đi, đó mới là điều Hoàng thượng thực sự quan
tâm đến.”