Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 1) - Chương 22 - Phần 1

Chương 22

Thanh Hà

Sau khi Hoa Phi thất thế, hậu cung yên ắng hơn hẳn. Không có
cường địch trước mắt, tôi và My Trang đều thở phào một hơi, chỉ cần yên tâm
củng cố sủng ái. Hoa Phi mất đi quyền phụ trợ quản lý lục cung, số người xu
nịnh nàng ta đương nhiên không còn náo nhiệt như xưa. Sau nhiều lần cầu kiến
Huyền Lăng nhưng không gặp, nàng ta cũng không làm rộn sinh sự nữa, ngoại trừ
mỗi ngày sáng chiều thỉnh an, ả gần như không bước chân ra ngoài, vờ như không
nghe thấy những lời xì xào châm biếm hay khiêu khích, châm chọc của các phi tần
khác.

Đến giữa tháng Năm, thời tiết ở kinh đô càng lúc càng nóng
nực. Bởi mùa hè ở kinh đô nắng nóng, các triều đại Hoàng đế mỗi năm đều đi
tránh nắng tại Thái Bình hành cung ở Tây Kinh từ trước tháng Sáu, đến chớm thu
mới quay trở lại. Huyền Lăng vốn không sợ nóng nhưng quy củ tổ tiên định lại
như thế, hơn nữa, cung quyến quý tộc đa phần không chịu được cái nóng, do vậy
bèn ban chỉ xuống, phủ Nội vụ sớm đã sắp xếp đâu vào đó rồi. Huyền Lăng theo
lệ, dẫn Hoàng hậu, phi tần, quý tộc và trăm quan, xa giá nối đuôi lũ lượt rời
khỏi kinh thành, chuyển đến Thái Bình hành cung.

Thái Bình hành cung vốn được cải tạo từ Hảo Sơn uyển của
Cảnh Tông tiền triều, nơi này mặt hướng sông, lưng dựa núi, cảnh trí đẹp vô
cùng. Đến triều đại của chúng tôi, thiên hạ thái bình, dân giàu nước mạnh, dựa
trên cảnh vật cũ ở Hạo Sơn uyển, lần lượt dựng thêm nhiều đình đài lầu các,
trải qua gần trăm năm, cuối cùng đã trở thành vườn ngự có quy mô lớn nhất của
hoàng cung.

Hậu cung đi theo Hoàng đế, ngoài Hoàng hậu ra, chỉ có thêm
sáu, bảy phi tần được sủng ái. Tào Dung hoa cũng nằm trong số đó. Hoa Phi thất
thế, Tào Dung hoa tuy là thân tín của ả nhưng không hề bị liên lụy, quá nửa là
vì bình thường nàng ta tuy luôn đi theo Hoa Phi nhưng tính tình lại rất hiền
hòa. Huống hồ ngày trước, Lệ Quý tần quá sức ngông nghênh phách lối, một tĩnh
một động, càng cho thấy Tào Dung hoa được lòng người hơn. Hơn nữa, Huyền Lăng
không có nhiều con cái, trừ đi số mất sớm thì chỉ có một hoàng tử và hai công
chúa. Tào Dung hoa lại là mẹ đẻ của hoàng nhị nữ, Ôn Nghi công chúa. Ôn Nghi
công chúa vẫn chưa tròn một tuổi, đi đứng, ăn ở tuy có một đám vú em, cung nữ
hầu hạ nhưng cũng không thể thiếu sự chăm sóc tận tình của mẹ ruột được.

Tuy Hoa Phi đã đánh mất thiện cảm của Huyền Lăng, nhưng vẫn
giữ địa vị đứng đầu tam phi, Hoàng hậu cũng sắp xếp cho ả ta đi chuyến này. Chỉ
có điều, trước khi đến Tây Kinh, ả chẳng thèm bước xuống xe nửa bước, cố ý
tránh sự gượng gạo khi phải gặp mặt mọi người. Đoan Phi đang bệnh nặng, không
thể chịu được nóng, tuy đi xe ngựa vất vả nhưng cũng cố theo mọi người đến đây.
Nàng ta chỉ ở lì trong xe, không ra gặp chúng tôi. Còn Lăng Dung và Thuần
Thường tại vẫn chưa được sủng ái, Sử Mỹ nhân thì thất sủng đã lâu, đều phải ở
lại trong cung, không được đi theo. Lăng Dung nhát gan, cẩn thận, Thuần Thường
tại nhỏ tuổi, ngây thơ đều chẳng mấy để tâm. Chỉ có Sử Mỹ nhân vì thế mà hậm
hực suốt mấy ngày liền, đến lúc chúng tôi rời cung cũng chẳng thèm đến tiễn.

Ở trong hậu cung, suốt ngày bận bịu giao tế, vừa rời khỏi
cung tường sơn đỏ trăm thước, vén rèm lên đã thấy ngay đồng lúa, ruộng dâu,
khói nhẹ vấn vương, ngửi mùi hương tươi mới của hoa đồng cỏ nội, tôi chợt cảm
thấy cơ thể thoải mái, tâm tình cũng vui vẻ hơn nhiều.

Thái Bình hành cung được xây dựa vào sườn núi Ca Lộc, trong
núi có vườn, trong vườn có núi, nằm kề hồ nước, rừng rậm. Cảnh trí trong cung
bố trí theo những thắng cảnh đẹp nhất từ nam chí bắc, kết hợp thành một tổng
thể duy nhất, có phong vị khác hẳn chốn Tử Áo thành.

Tại Thái Bình hành cung, lúc nào cũng cảm thấy thoải mái, tự
do hơn trong hoàng cung nhiều, dẫu hậu cung vẫn hệt như cũ, chỉ thay đổi chỗ ở
mà thôi. Lần đi tránh nắng ở Tây Kinh này, Thái hậu ngại phiền phức ồn ào, lại
bảo tuổi già tĩnh tâm lễ Phật, không ngại nắng nóng nên tiếp tục lưu lại cung.
Tuy tôi vào cung đã được hơn nửa năm nhưng trừ những ngày lễ Tết trọng đại,
thường chẳng bao giờ thấy Thái hậu bước ra khỏi Di Ninh cung nửa bước, hằng
ngày thỉnh an chỉ gặp mỗi Hoàng thượng, Hoàng hậu cùng hoàng tử, hoàng nữ, tần
phi không được gọi đến thì không được đến hầu. Do vậy, đến giờ tôi vẫn chưa gặp
mặt Thái hậu lần nào. Nhưng sự tích anh minh của Thái hậu hồi trẻ, tôi từng
nghe cha và đại ca nhắc đến nhiều lần, do vậy trong lòng không khỏi cảm thấy
kính trọng và ngưỡng mộ bà. Lúc này, không ở cùng một cung với Thái hậu, tựa
như thuở bé được rời khỏi vòng tay cha nghiêm khắc, đến nhà ngoại chơi vậy, tôi
có cảm giác vô cùng thoải mái, tự do.

Huyền Lăng chọn Thủy Lục Nam Huân điện mát mẻ, yên tĩnh làm
nơi nghỉ ngơi. Hoàng hậu đương nhiên là ở Quang Phong Tễ Nguyệt điện, nơi có
quy chế tương đương với Thủy Lục Nam Huân điện. My Trang rất thích khoảnh rừng
trúc xanh ngắt, cành lá um tùm, gió thổi vi vu trong Ngọc Nhuận đường, bèn chọn
ở lại nơi đó. Tôi vốn rất sợ nóng, Huyền Lăng lại không nỡ để tôi ở quá xa,
định cho tôi ở lại tòa điện phụ trong Thủy Lục Nam Huân điện, ngày đêm đều nhìn
thấy nhau. Nhưng như thế quá chướng mắt, chỉ sợ sẽ lại dẫn đến không ít phong
ba, tôi đành tìm cớ khước từ. Thế là Huyền Lăng chọn Nghi Phù quán gần đó nhất
cho tôi ở, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy hồ sen tươi đẹp như ngọc, gió mát từ
mặt hồ len lỏi thổi qua kẽ lá, thanh mát, hợp lòng người.

Vừa vào Nghi Phù quán, tôi đã nhìn thấy phòng chính ở điện
phụ có đặt mấy chục chậu hoa nhài, tố hinh, ngọc lan, trắng muốt đáng yêu. Mỗi
gian phòng đều đặt một chiếc quạt gió. Hoàng Quy Toàn khuỵu gối hành lễ, tươi
cười nịnh nọt: “Hoàng thượng biết tiểu chủ vốn yêu thích mùi hương nhưng đang
lúc nắng nóng, đốt hương bất tiện lắm, bèn lệnh cho nô tài tìm hoa thơm mới
hái, đặt vào trong quạt gió ướp lạnh lấy hương thơm.” Quả nhiên quạt gió quay
đều, gió mát rười rượi, mùi hương thơm ngát lan tỏa khắp điện.

Hoàng Quy Toàn còn ton hót thêm: “Các tiểu chủ nương nương
khác đều chẳng có thứ này đâu. Ân sủng của Hoàng thượng dành cho tiểu chủ là
đứng đầu cả hậu cung đấy!”

Huyền Lăng quả nhiên chu đáo, tỉ mỉ. Tôi cảm động, quay sang
bảo Hoàng Quy Toàn: “Hoàng thượng long ân. Ngươi về bẩm báo lại, lát nữa ta sẽ
đích thân sang đó tạ ơn người.”

Hoàng Quy Toàn thưa: “Vâng ạ! Lát nữa e là Hoàng thượng sẽ
đi săn bắn. Tiểu chủ cứ nghỉ ngơi cho khỏe rồi hẵng từ từ sang đó.”

Tôi tủm tỉm cười khen: “Nghĩ ra phương pháp này khéo thật
đấy! Hoàng thượng quả là phí tâm.”

Hoàng Quy Toàn thưa: “Hiện giờ trời vẫn chưa nóng hẳn, đến
mùa nóng, bên trong điện sẽ đặt thêm mấy khối băng lấy ra từ hầm băng, lúc ấy
mới gọi là mát mẻ, thoải mái. Hoàng thượng đã dặn dò phủ Nội vụ từ sớm, chỉ cần
tiểu chủ thấy nóng, sẽ lập tức dâng băng lên. Sao đám nô tài dám không để ý cho
được.”

Tôi lườm hắn mấy cái rồi mới tủm tỉm cười: “Khổ cực cho
Hoàng công công rồi! Thực ra việc này cứ tùy tiện gọi một người tới chỉ dẫn là
đủ, phiền công công đích thân chạy một chuyến. Mau đến chỗ Thôi Thuận nhân lĩnh
một ít bạc đi, coi như là ta mời các công công dùng trà.”

Hoàng Quy Toàn vội thưa: “Tiểu chủ nói thế, sao nô tài dám
nhận kia chứ. Bọn nô tài có thể hầu hạ được gì cho tiểu chủ đã là phúc phận tu
mấy kiếp mới có được, ngàn vạn lần không dám nhận thưởng của tiểu chủ đâu.” Nói
xong, hắn vội vã khuỵu gối hành lễ rồi khom người, lui ra ngoài.

Bội Nhi đứng bên cạnh, nhìn theo bóng hắn lui ra ngoài, nhận
xét: “Hoa Phi vừa ngã, gã ta đã học khôn ngay, hiện giờ biết cụp đuôi làm việc
rồi, chỉ sợ có chỗ nào không được chu đáo.”

Lưu Chu cười nhạt, nói: “Dẫu Hoa Phi chưa ngã, trong cung
này có ai dám không chu đáo với tiểu thư của chúng ta nào!”

Tôi lườm nàng ta một cái rồi mắng: “Chỉ lo đấu võ mồm thôi,
mau đi hái mấy lá sen tươi non về nấu canh đi, ta cần dùng gấp.”

Nghỉ ngơi một lát, trang điểm, ăn mặc xong xuôi, tôi bèn dẫn
theo Hoán Bích chầm chậm đi về phía tẩm điện của Huyền Lăng. Băng qua Luyện
kiều, Kính kiều, U Phong kiều trên hồ Phiên Nguyệt, qua hành lang dài chạm trổ
tinh vi, uốn lượn quanh co, len lỏi qua hoa cỏ xanh um là đến vĩnh hạng dài
dằng dặc, hai bên trồng toàn cây cổ thụ, hoa lá um tùm, che khuất quá nửa ánh
sáng mặt trời, bóng râm mát rượi.

Chợt nghe trên đầu “xoẹt” một tiếng, có tiếng vũ khí lao vút
qua trời cao, phát ra những âm thanh sắc nhọn, tôi ngẩng đầu, chỉ thấy một mũi
tên dài bay vọt lên tận mây xanh, thế bắn mãnh liệt khác thường, trong chớp mắt
đã khuất bóng sau cụm mây bồng bềnh, trắng xốp như bông.

Sau đó, chợt có một bóng đen từ xa tít trên cao rơi vụt
xuống đất, theo bản năng tôi lùi về phía sau mấy bước. Có vật nặng hạ xuống
tàng cây rồi rơi mạnh xuống đất, bụi đất mịt mù, lông chim lẫn hoa lá rơi lả
tả, mùi máu tanh gắt mũi ập tới. Định thần nhìn kĩ, tôi thấy một mũi tên xuyên
qua đầu hai con chim hải đông thanh, trúng vào bốn con mắt của chúng. Một con
hải đông thanh chưa chết hẳn, cánh chim cứng như sắt đập phành phạch mấy tiếng
rồi mới duỗi ra bất động.

Tôi thầm hô to một tiếng: “Giỏi!” Hải đông thanh gốc ở Liêu
Đông, thân hình tuy nhỏ nhưng hung hãn, mạnh mẽ dị thường, mỏ như móc thép,
cánh như bọc sắt, cứng cáp, thông minh hơn hẳn các loài chim khác. Có thể một
tên bắn chết cả hai con, còn xuyên qua bốn mắt, thuật bắn tên vừa mạnh mẽ vừa
chính xác thế này thực khiến cho người khác phải khâm phục.

Hoán Bích không kìm được, cất tiếng tán thưởng: “Thuật bắn
tên hay tuyệt!”

Cách đó không xa vang lên tiếng vỗ tay vang dội. Một nội thị
hấp tấp chạy đến, nhặt hai con hải đông thanh, thấy tôi ở đó bèn vội vàng hành
lễ vấn an. Tôi bất giác lên tiếng hỏi: “Là Hoàng thượng đang săn bắn trong vườn
sao?”

Gã nội thị cung kính thưa: “Thanh Hà vương vừa tới, Hoàng
thượng đang săn bắn cùng Vương gia.”

Nghe đến ba chữ Thanh Hà vương, tôi không kìm được tình tự,
nhớ đến lần đầu tiên gặp Huyền Lăng trong Thượng Lâm uyển, khi đó, y tự xưng là
Thanh Hà vương.

Tình cảm tha thiết giấu tận đáy lòng chợt xao động, tôi bất
giác cảm thấy thật hạnh phúc. Tôi thấy đuôi mũi tên có khắc hoa văn vàng sậm,
bèn tủm tỉm cười: “Thuật bắn tên của Hoàng thượng hay tuyệt!”

Tên nội thị cười vuốt đuôi. “Thuật bắn tên của Vương gia rất
hoàn hảo, Hoàng thượng cũng khen không ngớt miệng!”

Tôi hơi ngẩn ra, trước giờ nghe nói Thanh Hà vương mê đắm
cầm kỳ thi họa, tính tình ung dung, phóng khoáng, ai ngờ thuật bắn tên của hắn
lại tinh chuẩn đến thế, đúng là ngoài sức tưởng tượng.

Nhưng tôi chỉ bất ngờ một chút thôi, vốn chuyện chẳng liên
quan gì đến tôi, liền thuận miệng hỏi: “Còn người nào khác ở đó không?”

“Có Tào Dung hoa đi theo hầu hạ Hoàng thượng.”

Tôi gật đầu, nói: “Vậy mau đem hải đông thanh đến đó đi. Bẩm
báo với Hoàng thượng là ta sẽ đến ngay.”

Hắn vâng dạ rồi chạy biến đi. Tôi thấy hắn đã đi được hồi
lâu, mới chỉnh lại tóc tai, y phục rồi gọi Hoán Bích: “Chúng ta cũng sang bên
đó thôi!”

Vừa tiến vào vườn, từ xa tôi đã nhìn thấy đám thị vệ vây
quanh một bóng người vận áo dài xanh biến mất sau hàng cây um tùm, rậm rạp. Chỉ
một bóng lưng thôi nhưng cũng đủ nhìn ra được vẻ xa vắng nhàn hạ như núi xuân
tùng xanh, phong thái nhàn nhã không sao diễn tả thành lời. Tôi vô cùng tò mò,
bất giác đưa mắt nhìn theo hồi lâu.

Một nội thị chạy tới nghênh đón, thưa: “Hoàng thượng đang ở
Thủy Lục Nam Huân điện chờ tiểu chủ.” Nói xong bèn dẫn tôi sang bên đó.

Thủy Lục Nam Huân điện nằm ở bờ tây của hồ Thái Dịch, được
dựng sát bờ nước, quá nửa vươn ra mặt hồ. Bốn bề hành lang thoáng đãng vây
quanh, rèm trúc buông rủ kín đáo, bên trong điện cực kỳ mát mẻ, yên tĩnh. Vừa
bước vào điện, tôi đã ngửi thấy hương trà thanh đạm nhàn nhạt hòa trong làn hơi
nước hồ mát rượi. Quả nhiên, Huyền Lăng và Tào Dung hoa đang ngồi đó thưởng
trà. Huyền Lăng thấy tôi đến, bèn tủm tỉm cười. “Nàng đến rồi à?”

Theo lễ ra mắt, tôi mỉm cười thưa: “Hoàng thượng có hứng thú
quá, người tìm đâu ra được loại trà ngon, thơm ngát thế này ạ?”

Huyền Lăng phá lên cười ha hả: “Ngoài lão lục ra thì còn ai
nữa, phí công phí sức lắm mới tìm được nửa cân trà Tuyết đỉnh hàm thúy đấy,
đúng là trà ngon. Nàng cũng đến đây nếm thử một chén nào!”

Tuyết đỉnh hàm thúy sinh trưởng trên đỉnh núi cheo leo ở
vùng cực bắc lạnh giá, khó khăn lắm mới hái được, trên thế gian chắc chỉ có
chưa tới mười mấy gốc. Nhờ thường được nước tuyết bồi đắp, vị trà vừa thanh tân
vừa lạnh giá, vô cùng hiếm có, hoàng thất quý tộc bình thường cũng khó có cơ
hội được nếm thử.

“Vương gia đúng là có lòng!” Tôi nhìn quanh quất rồi nói:
“Thần thiếp nghe nói Hoàng thượng khi nãy đi săn với Vương gia đã thắng được
một ván lớn, sao mới chớp mắt mà đã không thấy đâu rồi?” Tôi cố ý đùa Huyền
Lăng. “Hẳn là Vương gia nghe nói thần thiếp xấu như Chung Vô Diệm, sợ sẽ run
rẩy phát khiếp nên mới né tránh chứ gì?”

Huyền Lăng nghe tôi trêu như vậy thì phá lên cười, chỉ vào
tôi rồi nói với Tào Dung hoa: “Cầm Mặc, nàng xem, nếu nàng ta tự so mình với Vô
Diệm thì mọi người trong hậu cung của trẫm chẳng phải trở thành xấu xa như Đông
Thi rồi còn gì.”

Ánh mắt Tào Dung hoa lúng liếng, duyên dáng nở nụ cười, tay
vẫn chầm chậm lột vỏ một quả nho, nói với tôi: “Vương gia khi nãy vẫn còn ở đây
nhưng nghe nói Việt Châu vừa tiến cống một số đồ sứ tráng men, Vương gia đã vội
vã đi ngắm nghía rồi.” Nói xong giơ tay đưa trái nho đã lột vỏ đến trước miệng
Huyền Lăng. “Uyển nghi muội muội mỹ lệ động lòng người, chẳng qua chỉ nói vài
lời khiêm tốn vậy thôi. Hoàng thượng cứ coi như nghe lời nói đùa vậy mà.”

Huyền Lăng há miệng, nuốt quả nho rồi chau mày cười bảo:
“Không sai, không sai, hèn gì Khổng phu tử từng nói “Chỉ có nữ nhân và tiểu
nhân là khó chiều lòng”.”

Tôi nhấc quạt tròn lên che mặt, giả vờ tức giận. “Lời này
thần thiếp nghe rõ hết rồi đấy, Hoàng thượng đang ví thần thiếp với tiểu nhân
chứ gì, thần thiếp chẳng chịu đâu.” Nói xong phất tay áo. “Hoàng thượng không
thích nhìn mặt thần thiếp nữa thì thần thiếp xin cáo lui vậy.”

Huyền Lăng đứng dậy kéo tôi lại, nói: “Nói nhiều như vậy mà
không sợ khô miệng sao? Lại đây, nếm thử chung trà Tuyết đỉnh hàm thúy này, coi
như trẫm xin lỗi nàng vậy, thế có được không?”

Tôi lúc ấy mới xoay người từ giận dỗi chuyển sang vui vẻ,
nói: “Hoàng thượng đúng là biết mượn hoa hiến Phật, lấy đồ của Lục vương để ban
ân cho người khác.”

Huyền Lăng đáp: “Thế cũng chẳng sao, chỉ cần nàng thích là
được!” Thế là tôi ngồi xuống, ba người cùng phẩm trà.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3