Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 1) - Chương 07
Chương 7
Diệu Âm nương
tử
Tôi giật mình tỉnh khỏi giấc mộng, trong lòng thấp thỏm
không yên, cũng không để ý đến chuyện đêm đã khuya, lập tức sai Tinh Thanh ra Ỷ
Mai viên xem bức tranh cắt giấy treo trên nhành mai còn ở đó không. Tinh Thanh
thấy tôi sốt ruột, cũng chẳng dám hỏi lý do, lập tức khoác áo ấm, đi ra ngoài.
Nhưng nàng ta vừa rời đi thì cả cung đều kinh động, tôi phải giải thích là vì
mơ thấy ác mộng nên giật mình.
Hồi lâu sau, mà dường như tôi đã phải chờ đợi suốt cả đêm
ròng, cuối cùng Tinh Thanh cũng quay về, báo cho tôi biết bức tranh cắt giấy
của tôi đã không cánh mà bay, e là bị gió thổi mất rồi. Lòng tôi như bị giội
một gáo nước lạnh, ngẩn ngơ hồi lâu. Đám Cận Tịch nghĩ tôi vì mất bức tranh cắt
giấy ấy nên cảm thấy may mắn tuột khỏi tay, sinh ra buồn bực, không yên. Bọn họ
liền an ủi hồi lâu, kể chuyện vui cho tôi giải sầu. Tôi cố lấy lại tinh thần, tự
an ủi bản thân vài ba câu, có thể nó đã bị gió thổi bay mất thật, hoặc có cung
nữ nào đó thấy bức hình tinh xảo nên đã lấy xuống chơi không biết chừng… Tuy
nói như vậy nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy có chút bất an. Cũng may là tháng
ngày vẫn trôi qua bình yên như mặt hồ không gợn sóng, chẳng thấy có sự cố gì
ảnh hưởng đến Đường Lê cung của tôi. Tôi tiếp tục nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng trong
cung, ngày mùng Một cả hậu cung tụ họp, tôi cũng được miễn không phải tham dự.
Một ngày nọ, sau khi dùng xong bữa trưa, tôi đang nằm nghỉ
trong phòng sưởi thì My Trang vén rèm bước vào, cười nói: “Có chuyện kỳ lạ phải
kể cho muội nghe chơi mới được!”
Tôi lười chẳng buồn ngồi dậy, chỉ mỉm cười hỏi tỷ ấy: “Trong
cung lại có chuyện gì mới nữa đây?”
My Trang cười nhạt, kể: “Chẳng hiểu tại sao Hoàng thượng lại
coi trọng một cung nữ trồng hoa họ Dư ở Ỷ Mai viên, vừa mới phong cho ả chức
Canh y. Tuy là chức vị thấp nhất, chỉ là tòng bát phẩm nhưng so với thuở còn là
cung nữ thì cũng đường hoàng là tiểu chủ rồi.”
Tôi xoay xoay lồng ấp trong lòng, nói: “Triều đại nào chẳng
có chuyện Hoàng đế chấm trúng cung nữ nào đó rồi phong làm phi tần, Thuận Trần
Thái phi chẳng phải...” My Trang lườm tôi một cái, tôi cười trêu tỷ ấy: “Xem bộ
dạng cẩn trọng của tỷ kìa. Hiện giờ chỗ muội là nơi có thể nói chuyện thoải mái
đấy!”
My Trang cúi đầu, vuốt ve hoa văn thêu trên váy, chậm rãi kể
tiếp: “Bây giờ Hoàng thượng rất sủng ái nàng ta.” “Nàng ta đẹp lắm sao?”
“Cũng thường thường thôi. Nhưng nghe nói nàng ta có giọng
hát rất du dương.”
Tôi mỉm cười không nói, chiếc móng tay giả bằng bạc đính hạt
trai nhỏ bằng hạt gạo đeo trên ngón tay út gõ leng keng lên lồng ấp, hồi lâu
sau mới lên tiếng khuyên: “Chẳng qua Hoàng thượng tham luyến người mới thôi!
Suy cho cùng, dẫu sủng ái nàng ta đến đâu thì theo quy định của tổ tiên, cung
nữ để được thăng chức thành phi tần thì chỉ có thể tấn phong từng cấp, nhất
thời không thể vượt qua tỷ được.”
My Trang cười chua chát. “Chuyện đó tỷ biết chứ! Chỉ là...
trong lòng Lăng Dung bứt rứt không yên.”
Tôi lấy làm lạ. “Lăng Dung vẫn chưa được sủng ái hay sao?”
My Trang khẽ gật đầu, nói: “Vào cung lâu như vậy rồi mà
Hoàng thượng vẫn chưa triệu muội ấy thị tẩm.” Nói xong, tỷ ấy khẽ thở dài.
“Người khác được sủng ái thì cũng đành, đằng này lại là một cung nữ có thân
phận ti tiện còn hơn muội ấy, trong lòng muội ấy đương nhiên không dễ chịu
rồi.”
Tôi nhớ lại cảnh Lăng Dung đứng suốt đêm dưới gió sương
trong đêm trước khi vào cung, tình ý của nàng ta đối với đại ca tôi... Chẳng lẽ
nàng ta cũng giống tôi, cố ý tránh không nhận sủng ái của Hoàng thượng? Tôi
chần chừ hỏi lại: “Chẳng lẽ bản thân Lăng Dung không muốn được thị tẩm?”
My Trang nghi hoặc hỏi lại: “Sao lại thế được? Tuy ngoài mặt
muội ấy lộ vẻ thờ ơ nhưng đương nhiên vẫn khao khát được Hoàng thượng sủng ái
chứ! Nếu không, với gia thế của mình, làm sao muội ấy có thể đứng vững trong
cung?”
Tôi chần chừ giây lát rồi nói: “Tỷ nghĩ muội ấy có ý trung
nhân không?”
My Trang bị câu hỏi của tôi làm cho giật mình, mặt đỏ ửng.
“Không được ăn nói bậy bạ! Chúng ta đều là cung tần của thiên tử, thân và tâm
đều thuộc về Hoàng thượng, sao có thể có ý trung nhân cơ chứ?”
Tôi nghe My Trang nói vậy, bất giác cũng đỏ mặt hổ thẹn, ấp
úng bào chữa: “Muội cũng chỉ thuận miệng hỏi chơi một câu vậy thôi, tỷ làm gì
mà căng thẳng quá thế?”
My Trang ngẫm nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu, đáp: “Tỷ thực sự
không biết nàng ta có ý trung nhân hay không. Ngày thường tuy hay gặp gỡ nhưng
nàng ta không thân với tỷ bằng muội, quả thực không thấy có dấu hiệu gì đáng
ngờ. Nhưng xem bộ dạng của nàng ta thì chắc hẳn nàng ta không có ý trung nhân
đâu!” Sau đó tỷ ấy nói sang chuyện khác, tán gẫu vài ba câu rồi ra về.
Tiễn My Trang rời đi xong, thấy Bội Nhi bưng than vào thay,
tôi giả vờ thuận miệng hỏi: “Nghe nói một cung nữ ở Ỷ Mai viên được phong làm
Canh y phải không?”
Bội Nhi thưa: “Đúng vậy ạ! Ai cũng nói nàng ta gặp vận may,
nghe nói đêm Giao thừa, nàng ta chỉ nói với Hoàng thượng đúng hai câu. Sáng sớm
mùng Hai, Lý công công hầu cận bên cạnh Hoàng thượng đã sang đó tìm người, nàng
ta đáp vài ba câu rồi được dẫn đi. Ai ngờ đi rồi không quay trở lại, lúc ấy mọi
người mới biết Hoàng thượng ban ân, phong nàng ta làm Canh y.”
Tôi tủm tỉm cười, quả nhiên là cung nữ đó. Đúng là lanh lợi
quá đi thôi! Nhưng cũng coi như giúp tôi tránh được một kiếp nạn. Xem ra trong
cung trước giờ không bao giờ thiếu cá chép muốn vượt long môn hóa rồng. Trong
lúc nói chuyện, Cận Tịch bước vào phòng, quỳ ghé xuống trước sạp bóp chân cho
tôi, thấy Bội Nhi đổi xong than lui ra ngoài, trong buồng sưởi chỉ còn mình tôi
và nàng ta, tôi mới khẽ cất giọng: “Đêm hôm ấy, tiểu chủ cũng ghé qua Ỷ Mai
viên, không biết có gặp ai không?”
Tôi thò tay lấy một viên mứt hoa quả bỏ vào miệng, đáp: “Gặp
hay không thì có gì quan trọng đâu cơ chứ?”
Cận Tịch ngẫm nghĩ một lát rồi mỉm cười, thưa: “Nô tỳ chỉ
nghĩ bậy bạ mà thôi! Nhưng trong chốn cung cấm, chuyện vàng thau lẫn lộn, củi
trộn với trầm cũng nhiều vô kể, nô tỳ sợ làm lợi cho kẻ khác.”
Tôi nhổ hạt của viên mứt vào ống nhổ đặt kế bên rồi trả lời:
“Có đôi lúc, làm lợi cho kẻ khác cũng là làm lợi cho chính mình.”
Thêm một tháng nữa trôi qua, Lăng Dung vẫn chưa được Hoàng
thượng sủng ái, còn Dư Canh y thông minh, lanh lợi, giỏi tài ca hát, sự sủng ái
của Hoàng thượng dành cho nàng ta chẳng hề giảm xuống. Trong một tháng ngắn
ngủi, nàng ta liên tục thăng lên hai cấp thành thái nữ, tuyển thị, sau đó lại
được phong làm chính thất phẩm Diệu Âm nương tử, ban cho ở tại Hồng Nghê các.
Nhất thời tiếng tăm nổi trội, đến Hoa Phi cũng đích thân ban thưởng lễ vật cho
nàng ta. Dư Nương tử cũng rất giỏi tài nịnh nọt Hoa Phi, hai người vô cùng thân
mật. Dư thị từ đó dần trở nên kênh kiệu, đến My Trang, Lưu Lương viện, Điềm Quý
nhân, thị cũng chẳng để vào mắt, mở miệng ra là gây sự. My Trang dẫu giỏi kiềm
chế đến đâu cũng không tránh khỏi có chút tức tối.
Tuy đã sang tháng Hai nhưng tiết trời vẫn chưa ấm lên, hai
ngày gần đây trời mỗi lúc một lạnh. Trên bầu trời, mây đen rủ thấp, bầu trời u
ám, xem tình hình này, rất có khả năng sẽ có thêm một trận tuyết lớn nữa. Quả
nhiên đến tối, hoa tuyết vừa to vừa dày, một trận tuyết lớn đổ xuống đúng một
ngày một đêm. Đến đêm hôm sau, bông tuyết dần nhỏ lại, Tiểu Doãn Tử và Tiểu
Liên Tử quét dọn tuyết đọng ngoài vườn, lúc vào nhà thì toàn thân ướt nhẹp,
lạnh cóng, run lẩy bẩy, miệng lầm bầm mắng chửi “thời tiết quỷ quái” rồi vội
vàng lui xuống thay quần áo.
Tôi buông tấm khăn tay đang thêu dở xuống, lên tiếng: “Năm
nay thời tiết xấu quá, ngày mùng Hai tháng Hai rồng ngẩng đầu rồi mà tuyết vẫn
rơi. Sợ rằng đám hoa cỏ ngoài kia sẽ chết vì lạnh mất thôi!”
Lưu Chu mỉm cười, nói: “Tiểu thư đúng là thương hoa tiếc
ngọc! Hồi cuối thu, đám tiểu nội giám đã quấn rơm rạ kĩ càng xung quanh rồi, có
lạnh nữa cũng chẳng sao!” Tôi an tâm mỉm cười rồi cúi đầu, tiếp tục thêu mẫu
chim hoàng oanh trên khăn tay.
Loáng thoáng nghe ngoài xa có tiếng xe lộc cộc, tôi không
khỏi lấy làm lạ. Đường Lê cung khuất nơi hẻo lánh, trước giờ rất hiếm khi có xe
ngựa qua lại, tại sao đã khuya như vậy mà vẫn còn tiếng xe? Ngẩng lên, tôi thấy
Cận Tịch cung kính đứng hầu bên cạnh, nàng ta hạ giọng thưa: “Bẩm tiểu chủ, đó
là tiếng xe Phượng Loan Xuân Ân.”
Tôi lẳng lặng không nói gì thêm, xe Phượng Loan Xuân Ân là
xe dành riêng cho tần phi phụng chiếu thị tẩm đến tẩm cung của Hoàng đế.
Tập trung lắng nghe một hồi, tiếng xe càng lúc càng gần,
trong đêm tuyết tĩnh mịch có thể nghe thấy tiếng leng keng vui tai của châu
ngọc đính trên xe. Loáng thoáng còn có tiếng nữ nhi ca hát, giọng hát uyển
chuyển, vang dội, đó là lời của một bài ca chúc tụng vừa được đặt ra trong
cung: “Lò nóng đàn hương than lách tách, trân châu rèm quý tuyết tung bay. Sáu
cung dâng rượu, vua Nghiêu thọ, phượng múa rồng bay chật ngự y.” Tôi lắng tai
nghe hồi lâu rồi cất tiếng khen: “Hát hay thật, chẳng trách Hoàng thượng ban
cho nàng ta phong hiệu Diệu Âm.”
Tiểu Doãn Tử cúi đầu, lí nhí nói: “Nửa đêm nửa hôm cao giọng
hát hò ngoài vĩnh hạng thì thật chẳng hợp với quy củ trong cung!”
Tôi chẳng thèm ngẩng đầu, chỉ ngắm nghía, lựa chọn mấy mẫu
hoa để thêu, thản nhiên đáp: “Như thế mới thể hiện được sự sủng ái của Hoàng
thượng dành cho nàng ta chứ!” Sau đó chẳng ai lên tiếng nữa, trong phòng hoàn
toàn tĩnh lặng, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng than nổ lách tách. Bên ngoài
cửa sổ, tiếng gió bấc gào rít tái tê, át tiếng cười nói, ca hát đang dần lùi
xa. Giọng cười của nàng ta nghe thật kiêu ngạo, vang dội trong đêm tuyết tịch
mịch, len lỏi qua vĩnh hạng và vô số cung điện trải dài vô tận trong hậu
cung...
Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy tiếng xe Phượng Loan Xuân
Ân, âm thanh đó cũng êm tai lắm. Tôi không biết tiếng xe đi suốt dọc đường sẽ
thu hút được bao nhiêu lỗ tai và ánh mắt của các nữ nhân trong cung cấm. Cỗ xe
tưởng như nhỏ bé ấy đè nặng bao nhiêu chờ mong, thất vọng, nước mắt và tiếng
cười của bao thiếu nữ. Vào rất nhiều buổi chiều trong cung cấm, họ lặng lẽ đứng
trong vườn, chờ đợi đến khi trăng lên cao tận đỉnh đầu, chỉ mong đợi được đến
lúc cỗ xe Phượng Loan Xuân Ân dừng trước cửa cung, đưa mình đến tẩm cung của
Hoàng đế.
Còn nhớ thuở nhỏ, tôi thường theo đại ca ngồi đọc bài Phú cung A Phòng của Đỗ Mục dưới cửa sổ
chái tây, có mấy câu giờ nhớ lại mà sởn gai ốc: “Đám khói tà tà, sấm động kinh
hồn. Tiếng xe chạy qua, nào biết đi đâu. Ầm ầm ở xa, mong được vua nhìn. Da
thịt dung mạo, làm đỏm làm duyên. Đứng chờ xa xa, mong được vua nhìn. Có kẻ
trông ngóng, ba mươi sáu năm liền!” Ba mươi sáu năm, chỉ e đó là cả cuộc đời
của bao nhiêu người con gái! Làm đỏm làm duyên, nữ nhân trong cung ai chẳng đẹp
như tiên trên trời, chỉ có điều sắc đẹp là thứ không bao giờ thiếu trong hậu
cung này. Mỗi ngày đều có nhan sắc khác mới lạ hơn xuất hiện, mỹ nhân cũ già
đi, mỹ nhân mới lại đến, thân thể trẻ trung hơn, vầng trán trơn bóng, đôi môi
đỏ hồng, ánh mắt long lanh, vòng eo mảnh khảnh... Việc bọn họ làm nhiều nhất,
quen thuộc nhất chẳng qua là “đứng chờ xa xa, mong được vua nhìn” mà thôi. Ở
chốn hậu cung này, nữ nhân không được Hoàng đế sủng hạnh chẳng khác gì hình
nhân giấy không có sinh mệnh, ngay cả gió thu ngẫu nhiên lướt qua cũng có thể
quật ngã. Nhưng người được Hoàng đế sủng ái thì có thể cao gối ngủ ngon được
chăng? Chỉ e ngày tháng của bọn họ còn đáng lo âu hơn những nữ nhân vô sủng
kia, “lấy sắc giữ chân người, tốt đẹp được bao lâu”? Bọn họ càng sợ hãi cảnh bị
thất sủng, càng sợ hãi cảnh già đi, càng sợ hãi có nữ nhân khác đẹp hơn, mỹ lệ
hơn xuất hiện. Nếu không có tình yêu, sủng hạnh của đế vương cũng chẳng bền hơn
giấy mỏng là bao. Nhưng tình yêu của bậc đế vương là thứ hiếm hoi nhất, thiếu
thốn nhất trong hậu cung rộng lớn. Nữ nhân trong cung sẵn sàng vì địa vị, vinh
hoa, ân sủng đi lấy lòng Hoàng đế, nhưng vì tình yêu thì... có ai nghe nói đến
hay chưa...
Tôi chỉ cảm thấy đầu óc nhức nhối, khó chịu, bèn buông kim
thêu xuống, nói với Hoán Bích: “Mùi than này khó ngửi quá, khiến ta nhức cả
đầu, ngươi đi lấy trầm thủy hương lại đây!”
Hoán Bích chần chừ một lát rồi thưa: “Tiểu thư, phần hương
tháng này vẫn chưa được lấy về, đã trễ mấy ngày rồi, để nô tỳ sai người đi hỏi
thử xem sao!”
Tôi lập tức biết được lý do, nhất định người ở Nội vụ phủ
khinh tôi vô sủng nên đã cắt xén phần của tôi. “Mấy ngày nay tuyết lớn, có thể
người trong Nội vụ phủ lười biếng nên chậm trễ vài ba ngày thôi. Không sao, giờ
có sẵn thứ hương nào thì cứ lấy ra đốt trước đã!”
Hoán Bích vâng dạ rồi vội vàng chạy ra lấy hương, vừa đến
cửa đã “ôi chao” một tiếng kinh ngạc. “Thuần Thường tại, sao người lại đứng ở
đầu gió một mình thế này, không sợ cảm lạnh sao? Xin mời vào!”
Tôi nghe thế thì lấy làm lạ, vội đứng dậy ra ngoài đón. Quả
nhiên Thuần Thường tại đang đứng trước cửa cung, chóp mũi đỏ ửng vì lạnh, hai
gò má tái nhợt, ngẩn ngơ không nói được tiếng nào. Tôi vội vã hỏi han: “Thuần
Nhi, sao chỉ có mình muội đứng đây?”
Thuần Thường tại nghe tôi hỏi mới chầm chậm quay đầu lại,
đôi mắt từ từ đảo một vòng, sắc mặt chợt biến đổi rồi òa lên khóc thành tiếng:
“Hoàn tỷ ơi, muội sợ lắm!”
Tôi thấy tình hình không ổn, vội kéo nàng ta vào buồng sưởi,
rồi bảo Tinh Thanh lấy lồng ấp đặt vào lòng nàng ta để sưởi ấm cơ thể, gọi Phẩm
Nhi đem canh sữa nóng hổi đến hầu nàng ta uống cạn rồi mới từ từ hỏi thăm ngọn
ngành.
Thì ra sau khi dùng cơm tối, tuyết rơi nhỏ lại, Sử Mỹ nhân
đến chỗ Thuần Thường tại dùng cơm tối xong đang định hồi cung, Thuần Thường tại
bèn tiễn nàng ta đi một quãng. Trời tối đường trơn, thắp đèn lồng dẫn lối, ai
ngờ đèn lồng giấy trong tay cung nữ của Sử Mỹ nhân đột nhiên bị gió thổi cháy
bùng lên, đúng lúc Diệu Âm nương tử ngồi trên xe Phượng Loan Xuân Ân đi qua,
ngựa kéo xe thấy lửa thì hoảng sợ, dù ngự mã đã được huấn luyện kĩ càng, xa phu
cũng phát hiện ra từ sớm nhưng vẫn khiến Diệu Âm nương tử ngồi trong xe bị chấn
động một phen. Vốn chẳng phải chuyện gì to tát nhưng Diệu âm nương tử khăng
khăng không chịu bỏ qua, Sử Mỹ nhân ỷ mình vào cung sớm hơn, địa vị còn cao hơn
Diệu Âm nương tử, thêm vào đó, gần đây Diệu Âm được sủng ái, trong lòng Sử Mỹ
nhân đã không vui, giọng điệu chẳng mấy dịu dàng. Diệu Âm nương tử trong lúc
tức giận liền sai Dịch Đình lệnh bắt Sử Mỹ nhân giam vào Bạo thất. Tôi nghe kể
mà bất giác rùng mình. Bạo thất là nơi giam giữ, hành hạ các phi tần bị phế
truất hay cung nga phạm lỗi. Sử Mỹ nhân chưa bị phế truất, lại không phải là
cung nữ, sao có thể bị giam vào Bạo thất được?
Tôi hấp tấp hỏi lại: “Đã đi thỉnh ý chỉ của Hoàng thượng hay
Hoàng hậu chưa? Chẳng lẽ Hoàng thượng và Hoàng hậu không ai nói gì sao?”
Thuần Thường tại ngơ ngác lắc lắc đầu, giơ tay lau lệ, đáp:
“Nàng ta... Diệu Âm nương tử nói chuyện nhỏ không cần làm phiền đến Hoàng
thượng và Hoàng hậu, nếu kinh động đến Hoàng thượng, Hoàng hậu thì sẽ lôi Dịch
Đình lệnh ra trị tội.”
Tôi càng cảm thấy bất ngờ hơn, Diệu Âm nương tử không có
lệnh của đế hậu, tự hạ lệnh bắt cung tần giam vào Bạo thất, ngang ngược như thế
là cùng!
Khóe môi tôi từ từ cong lên thành nét cười nhưng sau đó lại
lập tức khôi phục lại vẻ thản nhiên, trầm tĩnh như thường. Hành động ỷ được
sủng ái mà kiêu ngạo, nói năng không cẩn thận như vậy, chỉ e khí số đã đến lúc
tận rồi.
Tôi an ủi Thuần Thường tại hồi lâu rồi lệnh cho Tiểu Liên Tử
và Phẩm Nhi tiễn nàng ta về cung. Thật cũng tội cho nàng ta, còn nhỏ như vậy đã
phải vào thâm cung đối diện với nỗi khiếp sợ thế này.
Sáng sớm hôm sau, My Trang và Lăng Dung vội vã sang chỗ của
tôi. Tôi đang dùng bữa sáng, thấy bọn họ đến liền cười, mời mọc: “Lỗ mũi thính
thật đấy! Hai người biết Cận Tịch vừa nấu xong món cháo bột tủy bò nên sáng sớm
tinh mơ đã chạy đến đây sao?”
My Trang lên tiếng trách móc: “Cả hoàng cung này chắc chỉ
còn mỗi muội là thoải mái, vui vẻ được thôi. Bên ngoài đang náo loạn ầm ầm kia
kìa!”
Tôi húp một ngụm cháo rồi cười tủm tỉm, hỏi lại: “Thế nào?
Đến tỷ cũng có lúc không kiềm chế được nữa sao?”
Lăng Dung hỏi: “Đêm qua tỷ có nghe thấy tiếng ca không?”
Tôi tủm tỉm cười. “Đương nhiên có. Diệu Âm nương tử quả là
danh bất hư truyền, giọng hát thực sự làm lay động lòng người.”
My Trang lẳng lặng không nói, hồi lâu sau mới thốt lên: “Ỷ
sủng mà kiêu, nửa đêm hát lớn! Ả ta còn dám tự tiện hạ lệnh tống Sử Mỹ nhân
từng ở cùng cung với muội vào Bạo thất nữa!”
Tôi cười nhạt. “Đó là chuyện tốt ấy chứ!”
“Chuyện tốt ư?” My Trang hơi cau mày, mặt Lăng Dung lộ vẻ
nghi hoặc, chẳng hiểu gì.
“Ả ta bất ngờ được sủng ái đã khiến mọi người trong hậu cung
bất mãn rồi, lại không biết giữ ý tứ, ỷ sủng mà kiêu, chẳng phải tự tìm đường
chết hay sao? Tự tìm đường chết dù sao cũng tốt hơn là đợi đến ngày ả ta chèn
ép, buộc tỷ phải đích thân ra tay, có phải không?” Tôi tiếp tục giải thích: “Ả
không biết cẩn thận giữ gìn, tư chất như thế có thể coi là ngu xuẩn, loại người
như thế sẽ không thể uy hiếp được địa vị của tỷ. Đại khái là tỷ có thể kê cao
gối ngủ ngon rồi.” Tôi nhấc chung trà lên. “Chuyện vui như vậy có đáng để tỷ
uống trọn chung trà này hay không?”
My Trang vẫn còn lo âu. “Tuy nói như vậy nhưng Hoàng thượng
vẫn chưa lên tiếng trừng trị ả ta cơ mà! Huống gì ả còn thân thiết với Hoa Phi
nữa.”
Tôi thản nhiên đáp: “Đó là chuyện sớm muộn mà thôi! Chuyện
ngày hôm qua đã ảnh hưởng đến thể diện của đế hậu, làm rối loạn trật tự tôn ti
trong hậu cung, dù Hoa Phi có muốn bảo vệ ả cũng không được. Huống chi Hoa Phi
thông minh như vậy, sao chịu nhúng tay vào vũng nước đục này làm gì?”
Lăng Dung tiếp lời: “Chỉ e ả ta được sủng ái như vậy, Hoa
Phi ngoài mặt tuy vẫn vui vẻ nhưng trong lòng cũng cảm thấy khó chịu khôn
nguôi, sao có thể chịu ra tay giúp đỡ ả ta cơ chứ?” Nói xong, nàng ta bèn nhấc
chén lên, cười nói: “Lăng Dung lấy trà thay rượu, uống cạn chén này trước vậy!”
Mặt My Trang dãn ra, cười nói: “Vậy thì tỷ cũng không từ
chối thịnh tình của các muội!”
Quả nhiên, đến trưa, Hoàng đế hạ chỉ, thả Sử thị ra khỏi Bạo
thất, đồng thời ban thưởng để an ủi. Ngoài ra, còn trách mắng Dư thị, buộc ả
phải đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm một tuần, tước bỏ phong hiệu Diệu Âm. Tuy ả ta
vẫn còn là chính thất phẩm nương tử nhưng mất đi phong hiệu thì địa vị cũng
chẳng được coi trọng như xưa nữa.