Mạc đạo vị liêu quân tâm túy - Chương 53

CHƯƠNG 53

TRIỀN MIÊN DƯỚI ĐÁY CỐC

Ngày ấy, tại chân núi Thu Dương, tại
Không Muốn Ngừng lâu, hắn đang chuẩn bị ăn cơm thì nghe tiểu nhị tửu lâu đối
diện gọi: “Thái cô nương”, hắn không để ý lắm, nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy
mọt cô nương mảnh mai đi vào, ngồi bên cạnh hắn, mỉm cười nói với hắn, nàng là
Thái Hương Hương, hắn cũng liền tin như vậy.

Sau đó, hắn đã tuyển chọn vị Thái
Hương Hương cô nương này làm người độ công cho mình.

Khi đó hắn không mấy quan tâm tới
nàng, không thèm để ý tới vui buồn của nàng, không quan tâm sinh tử của nàng, không
để ý tới cảm thụ của nàng.

Khi đó, sự hiện hữu của nàng đối
với hắn chỉ có một ý nghĩa duy nhất là dùng để độ công, cho nên hắn ép nàng ăn
đoạn tâm tán mà không chút do dự.

Hắn vốn tưởng rằng nàng là nữ tử
ngu ngơ ngây ngốc nhưng dần dần phát hiện ra nàng thực ra chỉ là giả ngu mà
thôi, nàng thực ra là một tiểu cô nương giảo hoạt, chỉ là nàng cố che giấu sự
giảo hoạt của mình. Hắn luôn muốn trêu chọc nàng, khi dễ nàng, thích thú nhìn
nàng bấc đắc dĩ, nhìn nàng khó xử, rơi lệ.

Lúc mới bắt đầu, hắn luôn vì thế
mà thấy vui sướng không thôi, không biết từ khi nào lại theo thời gian trôi qua
mà bắt đầu cảm thấy không đành lòng.

Có lẽ lúc nhìn nàng rơi lệ, trong
lòng hắn đã nảy sinh sự thương tiếc, cũng có lẽ khi độ công, ngay lúc hắn cầm
lấy đôi tay nhỏ bé mềm mại của nàng, hắn đã bất tri bất giác bị xúc cảm mềm mại
trong lòng bàn tay làm lòng cũng mềm đi, hay là khi nàng nhìn hắn cười nham nhở
lại để cho hắn trong lúc lơ đãng đem đôi mắt sáng bừng long lanh của nàng vô
thanh vô thức khắc ở trong tim.

Nàng phải về nhà, hắn lại vì sự
xa cách này mà bắt đầu có cảm giác nhung nhớ. Hắn đường đường là đại gia đệ
nhất thiên hạ, phàm là nữ tử nhìn thấy dung mạo cùng phong thái của hắn đều mê
muội vì hắn, trước giờ chỉ có nữ tử si mê theo đuổi hắn, chưa từng có chuyện
hắn sẽ chủ động nuông chiều nữ tử nào.

Hắn không muốn để nàng biết hắn
đối với nàng khác với những nữ nhân khác, cho nên dù muốn gặp nàng, hắn vẫn đưa
bái thiếp, dùng việc tặng kiếm làm cái cớ, để bắt nàng phải tới Thiên Khuyết
cung gặp hắn mà không phải là cho người đi đón nàng. Hắn tận lúc khống chế bản
thân, không muốn có biểu hiện đặc biệt gì với nàng, không muốn cho nàng biết
nàng ở trong lòng hắn có vị trí rất đặc biệt.

Nhưng mà, người đem kiếm tới lại
không phải là nàng mà là Thái Hương Hương thật sự, hắn nổi giận vì bị lừa gạt, ẩn
sâu trong đó còn là cảm giác đau lòng, nghe nói nàng thành thân thì ghen tuông
bùng nổ. Lúc này hắn bắt đầu thấy hối hận, hối hận vô cùng.

Hắn hối hận, vì đã không sai
người đến Thu Dương sơn trang đón nàng, nếu như hắn sai Phong Nham hay Phong Vũ
đi đón nàng thì chuyện nàng là Thu Địch Phỉ chứ không phải là Thái Hương Hương
đã sớm bị phát hiện chứ không đợi lúc Thái Hương Hương thực sự mang kiếm đến
Thiên Khuyết cung, hắn mới biết, mà nàng cũng không có cơ hội gả cho người
khác.

Khi hắn nghe nói nàng đã gả cho
người khác, thời khắc này hắn đã nổi lên sát ý. Hắn muốn giết Thái Hương Hương
thay nàng tặng kiếm, hắn muốn giết Uông Tử Lâm đã cùng nàng bái đường, hắn muốn
san bằng tướng phủ thành bình địa.

Nhưng mà hắn lại nghe Thái Hương
Hương đọc mấy câu, là lời nàng muốn nói với hắn, nếu hắn giết nhị sư tỷ nàng
thì nàng sẽ tự vẫn.

Hắn càng tức giận hơn, Mộ Thiên
Sơn hắn là ai chứ, nữ tử bao quanh hắn nhiều như mây nhưng nghĩ tới nàng giảo
hoạt giả ngốc, nghĩ tới một cái nhăn mày, một nụ cười của nàng, nghĩ tới nàng
gọi mình là đại ca, hắn cuối cùng không thể ra tay được.

Sau khi hắn nghe nói nàng gả cho
một kẻ ngốc, trong lòng hắn vừa vui vừa tức, vừa mừng lại vừa giận, nàng lập
gia đình nhất định là giả, hắn biết rõ nàng thực ra là muốn trốn tránh hắn.

Thực ra nàng thông minh như vậy, nếu
nàng không muốn gả, nàng nhất định sẽ có biện pháp thoát thân, nhưng nàng lại
không muốn đào hôn, còn chủ động đồng ý, điều này cho thấy nguyên nhân thực sự
là vì nàng muốn trốn hắn.

Bất quá đến tận đây, hắn cuối
cùng cũng có thể thở dài một hơi, dựa vào tính tình của nàng, nàng nhất định sẽ
không cùng thằng ngốc Uông Tử Lâm kia động phòng, hắn điểm thủ cung sa cho nàng
thì chỉ có thể do hắn phá. Nàng dám vi phạm thì hắn sẽ hủy diệt hết thảy.

Hắn vốn tưởng rằng nữ tử trong
thiên hạ đều ái mộ hắn, nàng cũng vậy, nhưng thời gian dần trôi, hắn phát giác
thực ra nữ tử trong thiên hạ có ái mộ hắn hay không, hắn không thèm quan tâm, điều
hắn để ý duy nhất là phải làm sao mới có thể giữ nàng ở bên cạnh cả đời.

***

Mấy ngày kế tiếp, trên giang hồ
nổi lên một trận phong ba, có một lực lượng thần bí đột nhiên xuất hiện, ra tay
đả kích thành phần đạo tặc khắp cả nước. Không ai biết những người này từ đâu
tới, cũng không biết thủ lĩnh của bọn họ là ai, làm như vậy có mục đích gì.

Mọi người chỉ biết là phải đề cao
cảnh giác, tăng cường phòng thủ để bảo vệ mình.

Bọn móc túi, trộm vặt sống qua
ngày gần như là ngừng hoạt động, tạm thời án binh bất động hoặc chuyển sang
nghề khác. Có người bán bánh bao, có người ra ngoại ô đào một cái hầm trú ẩn
ngồi xổm bên trong học người ta làm thư sinh viết chữ bán kiếm tiền, nhiều
người bỏ tiền ra mua đều nghĩ mấy chữ như gà bới đó là linh phù trừ tà trấn ma,
sau mới phát hiện là hàng giả, chạy tới đòi lại tiền thì gặp hầm không nhà
trống, khổ chủ đã bỏ đi mất dạng, chỉ có thể ngửa cổ lên trời chửi thề một
tiếng

Bọn tiểu tặc không nhẫn nhịn được
thì sẽ được đồng bạn khuyên nhủ: “Thời kỳ khó khăn, an toàn là trên hết, phải
nhẫn.”

Tiểu tặc liền hỏi: “Nhẫn tới khi
nào đây? Như vậy cuộc sống còn thú vui gì nữa hả? Mỗi ngày bị một đám ngươi
không quen biết ở trong bóng tối nhắm vào, thử hỏi sống làm sao? Muốn người ta
chết hay sao?”

Đồng bạn liền trấn an: “Bĩnh tĩnh
một chút, đừng nóng vội. Có tin tức nội bộ nói rằng chuyện này sẽ mau chóng qua
thôi, tối đa chỉ chừng bảy ngày là xong, bây giờ cũng được mấy ngày rồi, coi
như bảy ngày là nghỉ phép đi.”

***

Giang hồ nổi phong ba, trong Bách
Hoa cốc lại là tình sầu triền miên.

Đã là ngày thứ sáu. Mộ Thiên Sơn
vận dụng tất cả nhân lực tài lực và thế lực của Thiên Khuyết cung, thiếu chút
nữa là lật tung cả Mẫn quốc nhưng vẫn không tìm thấy dù là một cộng tóc của
Thiên Thủ Phật.

Nhìn Thu Địch Phỉ ngày càng tiều
tụy, Mộ Thiên Sơn càng thêm thương yêu và nóng lòng, nghĩ tới ngày mai là ngày
cuối cùng, nếu không tìm được Thiên Thủ Phật thì sẽ không tìm đươc giải dược, thê
tử bảo bối của hắn sẽ rời xa hắn vĩnh viễn thì trong lòng của hắn không ức chế
được đau đớn điên cuồng.

Thu Địch Phỉ nhìn Mộ Thiên Sơn, trên
mặt của hắn đã nhiều ngày không thấy tươi cười thật tình, hai mắt luôn nhìn về
xa xăm, đăm chiêu, khi nàng gọi hắn, hắn sẽ vội thu liễm, sau đó tươi cười với
nàng nhưng khi hắn quay người đi, hai hàng lông mày sẽ lại chau thành một đoàn,
ánh mắt trở nên cô tịch.

Từ ngày thứ ba chờ mong, đến nay
đã là ngày thứ sáu, Thu Địch Phỉ cảm thấy hết thảy đã định, nàng cuối cùng chỉ
là một khách qua đường vội vã, dù nàng có quyến luyến cuộc sống này, quyến
luyến trượng phu của nàng tới mức nào thì tất cả yêu thương triền miên cùng
quyến luyến si mê đó vẫn không làm cho thần chết bỏ qua nàng.

Thu Địch Phỉ biết rõ, mấy ngày
qua, vì tìm giải dược cho nàng, Mộ Thiên Sơn trước nay hỉ nộ ái ố không thể
hiện ra mặt mà giờ đã không thể kiểm soát tâm trạng, ở trước mặt ngươi khác nổi
giận như điên. Nàng biết hết thảy hắn đều vì nàng.

Mỗi đêm, bọn họ đều chăm chú ôm
nhau, ôn nhu triền miên, mỗi một lần hoa yêu hắn đều cẩn thận từng li từng tí, vuốt
ve an ủi, che chở, hắn luôn sợ nàng mệt mỏi mà không dám dùng lực, nàng luôn lo
lắng hắn vì cố kỵ thân thể nàng mà không tận hứng, cho nên về sau biến thành
hắn khắc chế còn nàng đi câu dẫn hắn.

Mỗi lần hoan ái xong, bọn họ
không ai nỡ nhắm mắt ngủ, dù nàng rất mệt mỏi, cũng cố hết sức mở to hai mắt, dốc
sức liều mạng nhìn dung nhan người bên gối, muốn khắc sâu hình ảnh của hắn vào
lòng.

Thu Địch Phỉ biết rõ, thêm một
ngày trôi qua nàng càng ít đi một ngày được ở bên cạnh nam tử phong hoa tuyệt
đại mà ôn nhu này.

Cố đè nén cảm xúc đắng chát trong
lòng, Thu Địch Phỉ tươi cười ngọt ngào nói với Mộ Thiên Sơn: “Đại ca, ta muốn
đi xuống đáy cốc nhìn một chút.”

Mộ Thiên Sơn mỉm cười đáp ứng.

Đến đáy cốc, hai người ôm chặt
nhau, ngồi xuống.

Thu Địch Phỉ tựa vào ngực Mộ
Thiên Sơn, chợt nhớ Phong Vũ đã từng nói với nàng một chuyện nên ngẩng đầu nhìn
Mộ Thiên Sơn hỏi: “Đại ca, Phong Vũ từng nói với ta, khi nhị sư tỷ tới Thiên
Khuyết cung tặng kiếm, nói là ta đã lập gia đình, hắn nói khi đó ngươi đã một
mình uống rượu, còn cầm một vật trong tay lầm bầm, ngươi cầm cái gì trong tay
vậy? Ta nghĩ mãi mà vẫn nghĩ không ra.”

Mộ Thiên Sơn hồi tưởng lại, khoản
thời gian đó hắn luôn cảm thấy rầu rĩ, thầm nghĩ có thể mượn rượu giải sầu, ai
ngờ hắn uống bao nhiêu cũng không say, mà nỗi buồn kia lại như rơm gặp lửa, bùng
cháy dữ dội trong lòng hắn, suy nghĩ lại thì đó là do hắn đã động tình với nàng
mà thôi.

Mộ Thiên Sơn cúi đầu xuống nhìn
Thu Địch Phỉ ôn nhu hỏi: “Thu nhi còn nhớ lần độ công đầu tiên cho đại ca không?”

Thu Địch Phỉ gật gật đầu nhẹ
giọng đáp: “Đương nhiên nhớ rõ! Ngươi nhất định bắt hai người chúng ta phải cởi
hết quần áo mới được.” Nói xong vẻ mặt lại thẹn thùng.

Mộ Thiên Sơn ánh mắt thật sâu, chăm
chú nhìn lệ nhan đỏ bừng trong ngực, giữa lông mày chợt lóe lên sự đau đớn cùng
cực nhưng rất nhanh hắn đã bắt mình phải thu lại. Mô Thiên Sơn mỉm cười đưa tay
vào trong ngực, lúc vươn ra, trong lòng bàn tay là hai khối vải trắng noãn, ở
đầu có chút ít mảnh vụn, là dấu vết do dùng sức xé rách mà thành.

Thu Địch Phỉ nhìn thấy mảnh vải
thì trong lòng như bị búa tạ gõ qua, khối vài đó là nàng đã xé từ áo sơ mi của
mình để bịt mắt hắn khi độ công cho hắn lần thứ nhất.

Sau này tới Bách Hoa cốc, có bách
hoa làm bình phong che chắn nên không cần dùng vải bịt mắt nữa, nàng cũng không
nhớ tới hai khối vải kia. Không ngờ Mộ Thiên Sơn vẫn luôn cất giữ trong ngực
hắn.

Thu Địch Phỉ hai mắt rung lệ nhìn
Mộ Thiên Sơn, xúc động gọi một tiếng “Đại ca” rồi không nói nên câu. Mộ Thiên
Sơn cúi người, dùng môi che môi nàng lại, nhu hòa nói: “Thu nhi đừng khóc, Thu
nhi mà khóc trong lòng đại ca rất khổ sở.”

Thu Địch Phỉ cố nén nước mắt, ngẩng
đầu nhìn Mộ Thiên Sơn chăm chăm, hồi lâu âm thầm hạ quyết định.

Thu Địch Phỉ cầm mảnh vải trong
tay Mộ Thiên Sơn, thẹn thùng nói: “Đại ca, ta muốn... chúng ta... như lần độ
công thứ nhất vật...” Còn chưa nói hết câu mặt đã đỏ bừng vì xấu hổ.

Mộ Thiên Sơn nhẹ nâng cằm Thu
Địch Phỉ lên, trong mắt là lửa tình bừng cháy, thanh âm trầm thấp nói: “Thu nhi
bịt mắt cho đại ca được không?”

Thu Địch Phỉ mặt mũi đỏ ửng, nhẹ
giọng nói: “Đại ca cũng bịt mắt cho ta đi.”

Hai người giúp nhau dùng mảnh vải
che kín hai mắt lại, trong bóng tối ngọt ngào mà cởi bỏ quần áo của mình.

Hai bàn tay áp sát vào nhau.

Mộ Thiên Sơn nhớ lại nhờ vào lần
độ công đó mà hắn cảm nhận được tư vị mất hồn từ đôi bàn tay bé nhỏ mềm mại của
nàng, đột nhiên phát hiện ngay chỗ lòng bàn tay hai người tiếp giáp nhau truyền
đến một cỗ lực đạo ấm nóng, rồi cứ thế chảy vào cơ thể hắn.

Mộ Thiên Sơn giật mình, biết rằng
Thu Địch Phỉ đang giúp hắn độ công lần thứ bảy, cũng là lần cuối cùng.

Mộ Thiên Sơn cảm giác trong nội
tâm kịch liệt đau nhức, giống như bị cắt từng nhát, từng nhát một, cảm giác đau
đớn mãnh liệt mà lâu dài, cho đến khi hắn cảm thấy hít thở không thông, khí tức
cuồn cuộn xông thẳng từ dưới bụng lên cổ, rồi phun ra một ngụm máu tươi.

Thu Địch Phỉ nghe được thanh âm, sợ
tới mức lập tức thu hồi chưởng lực, cởi bỏ mảnh vải che mắt mình và Mộ Thiên
Sơn. Mộ Thiên Sơn cau chặt hai hàng lông mày, không thèm lau vết máu trên khóe
miệng, trầm giọng hỏi: “Thu nhi, vì sao làm như vậy?”

Nước mắt không kiềm được nữa, ào
ào tuôn rơi, Thu Địch Phỉ nghẹn ngào nói: “Đại ca, đã là ngày thứ sáu rồi, xem
ra Thu nhi cuối cùng khó thoát khỏi cái chết, mà trong cơ thể của ta còn có
Thiên Khuyết công, chi bằng trước khi ta chết đem độ cho đại ca, như vậy Thu
nhi trước khi chết cũng có thể làm được một chuyện cho đại ca.”

Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Thiên
Sơn chợt vặn vẹo hung tợn, vươn tay ôm lấy Thu Địch Phỉ, hung hăng hôn lên môi
nàng giống như trừng phạt, không ngừng cắn mút, chốc lát Thu Địch Phỉ đã cảm
thấy môi mình có chút sưng.

Mộ Thiên Sơn ôm Thu Địch Phỉ vào
ngực, hai tay ra sức vuốt ve, xoa nắn khắp thân thể nàng, cho đến khi thiên hạ
trong lòng cầu xin tha thứ.

Trong ngực là thân thể mềm mại
không xương, là tư vị mất hồn làm cho Mộ Thiên Sơn mê muội không thôi, cơ hồi
là điên đảo thần hồn nhưng vừa nghĩ tới lúc nãy Thu Địch Phỉ muốn độ công cho
hắn cũng chẳng khác nào là tự sát thì lửa giận lại bừng bừng bốc cháy.

Hắn yêu nàng như thế, nàng lại
nhẫn tâm vứt bỏ chính mình. Trong lòng Mộ Thiên Sơn vừa đau đớn, vừa tức phẫn
lại vừa khổ sở, hắn chưa từng nghĩ đường đường là cung chủ Thiên Khuyết cung
như hắn lại có chuyện không làm được. Lúc trước hắn vẫn luôn cho rằng không có
chuyện gì làm khó được hắn, không có người có thể ngăn cản tâm tình của hắn
nhưng mà giờ phút này, trong lòng hắn tuyệt vọng đau đớn, hắn biết không phải
là không có người mà là do hắn chưa gặp được thôi.

Từ khi gặp được nàng, cả đời hắn
đều không thoát khỏi chữ tình, từ nay về sau nàng chiếm cứ trọn vẹn trái tim
hắn, sở hữu toàn bộ tình yêu của hắn cùng tất cả hỉ nộ ái ố của hắn...

Nam tử to lớn cúi xuống, nồng
nhiệt, say đắm hôn lên bầu ngực trắng noãn mềm mại của thiếu nữ, vân vê hai nụ
hồng thẳng đến khi nó trở nên cứng rắn, bóng loáng, bàn tay nam tử cũng không
an phận mà mơn trớn sống lưng nàng, vuốt ve bờ mông tròn trịa, làm dấy lên lửa
tình trong người thiếu nữ.

Hôn triền miên, vuốt ve say
đắm... tiếng rên rỉ vang lên, hai bàn tay vẫn nắm chặt một chỗ.

Mộ Thiên Sơn ôm chặt Thu Địch Phỉ,
không để chút khe hở nào giữa hai người, toàn tâm dẫn dắt nàng chìm đắm trong
hạnh phúc ái ân, Thu Địch Phỉ cũng dùng sức vịn vào hắn, bỏ qua ngượng ngùng, giao
toàn bộ bản thân cho hắn, để mặc hắn tùy ý chiếm hữu cảm tâm hồn lẫn thể xác
nàng.

Hai người cứ vậy, quấn quý triền
miên, không ai muốn đối mặt với sự thật, không ai muốn nhắc tới ngày mai là ngày
thứ bảy.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3