Mạc đạo vị liêu quân tâm túy - Chương 37

CHƯƠNG 37

HOA VƯƠNG GIA

Ấn Thương không mang Thu Địch Phỉ về lại căn phòng ban đầu, mà
đưa nàng tới một gian phòng xa hoa lộng lẫy, đi vào trong, Thu Địch Phỉ không cần
hỏi cũng biết đây chính là căn phòng của vị Hoa vương gia kia.

Ấn Thương trước khi rời đi còn đưa cho Thu Địch Phỉ một viên
dược, ý bảo nàng ăn vào, Thu Địch Phỉ không cam lòng hỏi: “Cái này… ách… không
phải là xuân dược chứ?”

Ấn Thương trán nổi gân xanh, tức giận nói: “Ngươi không tự
soi gương đi, vương gia nhà ta cũng không phải là đói bụng ăn quàng a. Đây là
tiêu công tán, làm tan công lực trong người ngươi.”

Ấn Thương trong lúc nắm tay Thu Địch Phỉ định chặt tay nàng
thì tình cờ phát hiện trong cơ thể nha đầu này có một cỗ nội lực hùng hậu, càng
làm cho hắn cảm thấy kỳ quái hơn là hình như nha đầu này cũng không biết mình
có tu vi không khác gì một cao thủ nhị đẳng, cho nên đành trơ mắt nhìn người ta
muốn chặt tay mình mà không chút phản kháng.

Lý giải hợp lý nhất là nội lực trong cơ thể Thu Địch Phỉ là
do người khác đưa vào cho nàng, nếu không có người hướng dẫn thì nàng sẽ không
biết cách để kích phát nội lực tiềm ẩn trong cơ thể.

Tuy rằng công phu của vương gia nhà hắn cũng thuộc hàng cao
thủ số một, số hai nhưng dù sao cũng vừa bị thương mới khỏi, nếu vạn nhất nha
đầu kia kích phát nội lực trong cơ thể thì sợ rằng vương gia nhà hắn sẽ ăn đủ.
Cho nên để an toàn, Ấn Thương quyết định cho Thu Địch Phỉ ăn tiêu công tán. Tục
ngữ cũng đã có câu: cẩn tắc vô ưu kia mà.

Thu Địch Phỉ nhìn vẻ mặt thối của Ấn Thương lại nhìn viên
dược trong tay hắn, thở dài một hơi.

Càng tăng thêm quyết định sẽ móc mắt hắn để bắn bi. Hừ, dám
coi thường nhan sắc của nàng.

Bầu không khí giang hồ từ lúc nào lại bị bóp méo như vậy? Vì
sao các lão gia nhìn thấy tiểu cô nương đều thích cho uống dược như thế? Thu
Địch Phỉ nàng từ lúc xuống núi đưa thiếp mời cho Thiên Trì tiêu cục tới giờ
dường như luôn có duyên với các loại dược vật khác nhau của giang hồ a.

Giang hồ loạn mất rồi, võ công không còn là hàng đầu, mà hạ
dược mới là vương đạo a.

Thu Địch Phỉ hữu khí vô lực hỏi thêm: “Dược này có tác dụng
phụ gì không? Có chết người không? Sau khi ăn vào sẽ có phản ứng thế nào? Bao
lâu thì hết tác dụng?”

Trán của Ấn Thương lại nổi gân xanh.

Hắn rất hiếu kỳ, sao tiểu nha đầu này có nhiều vấn đề để hỏi
như vậy, chẳng khác nào mười vạn dấu chấm hỏi?

Ấn Thương cố nhẫn nại trả lời: “Dược này không gây chết người,
cũng không có phản ứng phụ nào, chẳng qua chỉ làm cho ngươi toàn thân vô lực mà
thôi, dược hiệu cũng hơi lâu một chút, có thể phải mười ngày hay nửa tháng sau
mới hết.”

Thu Địch Phỉ không dám hi vọng quá nhiều, do dự một lát lại
hỏi: “Nếu như ta nói ta không ăn thì sẽ thế nào?”

Ấn Thương hai mắt như phóng hỏa, lớn tiếng nói: “Vậy ta sẽ ép
ngươi ăn.”

Thu Địch Phỉ bày ra vẻ mặt: “Nam nhân mà lại khi dễ nữ nhân, ta
khinh thường ngươi”, rồi đưa tay nhận viên dược, đau khổ bỏ vào miệng, nuốt
xuống.

Thu Địch Phỉ vô hạn sầu não nghĩ, chỉ sợ chuột bạch được
giang hồ lão đạo dùng để thử thuốc trường sinh bất lão cũng không có thảm như
nàng, hiện tại không biết trong cơ thể nàng có bao nhiêu dược vật và độc tố, đời
này của nàng không phải là lần lượt nếm mỹ thực thế gian mà chính là ăn hết độc
dược của võ lâm a.

Thu Địch Phỉ nuốt xong viên dược, Ấn Thương mới rời đi. Thu
Địch Phỉ chán nản ngồi xuống ghế, chừng một khắc sau thì nàng cảm thấy toàn
thân mềm nhũn, không còn chút khí lực nào.

Thu Địch Phỉ uể oải dựa vào bàn mơ mơ màng màng, trong lúc mê
man bỗng nhiên cảm giác một sợi tóc rớt lên mặt gây cảm giác tên ngứa, làm cho
Thu Địch Phỉ thanh tỉnh, lại cảm giác như có một hơi nóng nhè nhẹ thổi qua má
nàng. Lúc này Thu Địch phỉ mới nhận ra là có người dùng tóc của nàng, nhẹ gãi
lên mặt của nàng.

Thu Địch Phỉ vừa phỏng đoán xem hơi nóng từ đâu tới, vừa
ngẩng đầu lên nhìn, đập vào mắt là một gương mặt hoa đào tuấn tú.

Thu Địch Phỉ ngơ ngác trừng mắt nhìn, suy nghĩ cẩn thận một
việc: thì ra hơi nóng xuất phát từ hai lỗ mũi của tên vương gia mặt phấn a.

Nghĩ tới đó, Thu tam tiểu thư liền giật mình cả kinh.

Hắn gần sát nàng như vậy để làm gì? Còn cười tủm tỉm rồi phun
khí vào mặt nàng nữa chứ.

Tính xấu có đánh chết cũng không chừa.

Thu Địch Phỉ đột nhiên thanh tỉnh, cả người trở nên cảnh giác
mười phần, bất động thanh sắc nhích người lui ra sau để tao khoảng cách, lên
tiếng hỏi: “Tất cả mọi người đều nói ta rất bình thường, ta cũng không có gì
đáng để xem, ngươi nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn nữa ta sẽ tức giận đấy.”

Mặt phấn cũng rất không tự giác mà tiến về phía trước, mập mờ
nói: “Nhưng mà ta lại cảm thấy ngươi rất dễ nhìn a.”

Thu Địch Phỉ nháy mắt mấy cái, cố tiêu hóa mấy lời buồn nôn
của vương gia mặt phấn, sau đó mới nói: “Vương gia ở Lăng quốc các ngươi có thể
xưng ta mà không cần xưng là bổn vương sao?”

Mặt phấn lại xích tới thêm chút nữa, tủm tỉm cười: “Đương
nhiên là có dùng, bất quá là đối với ngươi thì không cần, mà ta cũng không
muốn.”

Sau lưng Thu Địch Phỉ đã là vách tường, không thể lui được
nữa vì vậy Thu tam cô nương chỉ có thể giơ hai tay lên, dán vào mặt của mặt
phấn ra. Ý rất rõ ràng là nói chuyện thì nói chuyện, mắc chi lại gần sát như
vậy, ngươi thật là phiền.

Nhưng Thu tam tiểu thư nhà ta đã quên một chuyện rất quan
trọng, nàng đã uống tiêu công tán, cho nên lúc này chẳng còn chút sức lực nào.

Cho nên thay vì phẫn nộ tát cho mặt phấn một tát thì lòng bàn
tay nàng khi tiếp xúc với hai má của hắn lại thành ra vuốt ve.

Hoa vương gia bị Thu Địch Phỉ đột ngột “vuốt ve” làm cho
thoải mái không thôi, khuôn mặt hoa đào xinh đẹp lập tức lộ ra tươi cười sáng
lạn.

Tiểu vương gia nhanh chóng nâng lên tay của mình, nắm lấy bàn
tay nhỏ bé của Thu Địch Phỉ áp vào mặt mình, vui vẻ nói: “Ta không thể nào nghĩ
ra, ngươi lại chủ động như vậy.”

Thu Địch Phỉ vừa thẹn vừa giận, cố dùng sức giãy dụa, muốn
rút tay của mình ra nhưng mà sức lực của nàng lúc này chẳng khác gì con muỗi vỗ
cánh mà thôi.

Cho nên nàng chẳng những không rút được tay ra mà ngược lại
vì giãy dụa, làm cho lòng bàn tay nhúc nhích, càng giống như nàng đang vuốt ve
mặt của hắn.

Thu Địch Phỉ vừa vội vừa tức, cau mày nói như khóc: “Ngươi
mau buông ta ra.”

Thu Địch Phỉ không biết, nàng không có xinh đẹp tuyệt mỹ như
Kim Thiên Hương nhưng lúc này nàng vừa thẹn vừa tức vừa vội vừa muốn khóc lại
trở nên xinh đẹp động lòng người tới cỡ nào.

Hoa vương gia thấy Thu Địch Phỉ gấp tới độ hai mắt đỏ hoe, trong
lòng chợt thấy nao nao, khẽ thở dài một tiếng rồi buông tay nàng ra.

Trong cái thở dài này lại có chút hương vị dung túng.

Thu Địch Phỉ vội đưa tay ra say lưng, dùng vạt áo vụng trộm
lau bàn tay, càng lau càng ra sức, nếu không làm vậy, nàng sẽ có cảm giác tay
của mình rất bẩn, hận không thể chặt bỏ nó đi.

Hoa vương gia thu hồi tươi cười, ngồi thẳng lưng trên ghế, đưa
mắt nhìn Thu Địch Phỉ một hồi mới lên tiếng: “Ngươi còn chùi nữa, hôm nay ta sẽ
nắm tay ngươi mà ngủ.”

Thu Địch Phỉ nhìn mặt phấn vương gia, cảm thấy hắn không
giống như đang nói đùa, vì vậy dù có chút không cam lòng cũng không chùi tay
nữa.

Hoa vương gia lại quan sát Thu Địch Phỉ vài lần rồi mới hỏi:
“Ngươi làm cách nào để Mộ Thiên Sơn chịu nhận ngươi làm nghĩa muội? Giang hồ
đồn đại Mộ Thiên Sơn cuồng vọng, quái đản, không phải mỹ nhân thì không gần, mà
ngươi miễn cưỡng cũng chỉ có thể coi là thanh tú, nhưng có lẽ còn lâu mới đạt
được tiêu chuẩn của Mộ Thiên Sơn a.”

Thu Địch Phỉ oán hận trừng mắt nhìn Hoa vương gia, trong nội
tâm âm thầm tính toán: ta cũng muốn móc mắt ngươi để bắn bi.

Nói chuyện cũng không chừa mặt mũi, cần gì phải đả thương
người như vậy chứ.

Thu Địch Phỉ trong lòng khó chịu đáp: “Tại sao ta phải nói
cho ngươi biết?”

Hoa vương gia không biết từ chỗ nào trên người lại móc ra một
viên dược, đặt trên lòng bàn tay, đủng đỉnh nói: “Ngươi không muốn nói cũng
được, vậy thì ăn hết viên dược này đi, đây chính là xuân dược mạnh nhất trong
thiên hạ: hợp hoan tán.”

Thu Địch Phỉ muốn ói máu. Nàng cứ tưởng Ấn Thương cho nàng ăn
xuân dược, kết quả là nàng đoán sai, xuân dược chính thức ở chỗ này a.

Thân thể nàng cũng không phải là cái hồ lô hay lò luyện đan a,
hở chút là bắt nàng ăn dược.

Thu tam cô nương rất có cốt khí nói: “Ngươi cho ta uống thuốc
ta lập tức cắn lưỡi!”

Ta chết, xem ngươi lấy ai mà bắt ép.

Hoa vương gia giương mắt nhìn Thu Địch Phỉ, không để ý nói:
“Dược này nếu nữ tử ăn vào thì cho dù là ngươi trinh liệt thế nào cũng không
chịu nổi, phải tìm nam nhân để phát tiết, mà nếu cho nam nhân ăn vào thì cho dù
trước mắt là một thi thể cũng không thể bỏ qua, ngươi còn muốn cắn lưỡi không?”

Thu Địch Phỉ hận đến hàm răng nghiến chặt, tức giận mắng thăm
dò: “Không… biết hổ thẹn”. Nàng không dám chửi nặng hơn, sợ làm cho hắn thẹn
quá hóa giận mà ép nàng uống thuốc nhanh hơn.

Hoa vương gia cười khúc khích, như là thích thú vì bị mắng
như thế, nhẹ giọng nói: “Muội muội, vậy thì, mời trả lời vấn đề của ta.”

Thu Địch Phỉ tâm không cam lòng không nguyện bắt đầu bịa
chuyện: “Ta vốn là người đã có gia đình, tướng công ta rất yêu thương ta.” Nói
tới đây Thu Địch Phỉ dừng lại một chút, bởi vì nàng thấy mặt phấn vương gia
đang cố nín cười. Thật là không chút nể mặt.

Thu Địch Phỉ cố nén tâm trạng muốn đánh hắn, mặt không đổi
sắc hỏi: “Ngươi không tin là tướng công ta đối xử tốt với ta sao?”

Hoa vương gia nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Thu Địch Phỉ hơi
toát lên vẻ bướng bỉnh, vô hạn thích ý nói: “Tin, đương nhiên tin, cho dù ngươi
không nói thì ta cũng tin.”

Thu Địch Phỉ không hiểu Hoa vương gia nói thật hay là nói mát
nàng, cuối cùng dứt khoát bỏ qua, tiếp tục nói: “Sau đó ta cùng tướng công đi
ra ngoài xem bệnh cho hắn, đột nhiên ta bị một đám cường đạo bắt cóc, bọn hắn
nói muốn đem là về làm áp trại phu nhân, không ngờ hôm đó lại là một ngày may
mắn của ta, có một vị anh hùng đã ra tay nghĩa hiệp cứu ta khỏi đám cường đạo, ta
nói ta không thể lấy thân báo đáp cho hắn vì ta đã gả cho người khác rồi thì
hắn nói không sao, không làm thê tử thì làm nghĩa muội, vì vậy hắn nhận ta làm
nghĩa muội, kết bái xong ta mới biết vị anh hùng cũng chính là nghĩa huynh của
ta lại chính là Mộ Thiên Sơn đại danh đỉnh đỉnh trong võ lâm.”

Thu Địch Phỉ nói rất lưu loát, mạch lạc, nhưng thật sự là sơ
hở trăm bề.

Hoa vương gia thật sự không còn cách nào để có thể là giả đò
tin lời nàng, trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Ngươi nói ngươi đã thành thân sao
trên tay vẫn còn thủ cung sa? Vì sao bây giờ vẫn búi tóc theo kiểu các cô nương
chưa chồng?”

Thu Địch Phỉ giật mình, nhưng vẫn tiếp tục kiên trì nói bừa:
“Thân thể tướng công ta không tốt, cho nên không… không động phòng, cho nên
đương nhiên là thủ cung sa vẫn còn, mà chuyện ta búi tóc theo kiểu cô nương là
ách… là thế này, sau khi ta bị đám cường đạo kia bắt cóc thì nhà chồng ta cũng
đưa hưu thư bỏ ta… ách… vì vậy mà ta hoàn tục a.”

Hoa vương gia nghe hai từ “hoàn tục” thì kìm lòng không được
mà cười thành tiếng, lại hỏi: “Theo ta được biết, trên võ lâm đều nói Mộ Thiên
Sơn là người không quan tâm tới chuyện sống chết của người khác, chuyện người
ngoài không liên quan gì tới hắn, cho dù có kẻ giết người cướp của trước mắt
hắn, hắn cũng không chút để ý, sao khi ngươi gặp nạn hắn lại hảo tâm ra tay cứu
giúp chứ?”

Thu Địch Phỉ lại giật mình, cảm thấy Hoa vương gia này thật
là phiền, nhưng vì để tăng sức thuyết phục cho lời nói của mình mà Thu tam cô
nương đành tiếp tục bịa chuyện, chắp vá những sơ hở trước kia: “Cái này… ách…
vào ngày ta gặp nạn là một ngày trời trong nắng ấm, gió mát dịu êm, cảnh xuân
tươi đẹp, cho nên tâm tình con người ta cũng trở nên tốt hơn, Mộ đại gia vui vẻ
cho nên mới ra tay giúp ta a.”

Nói dối tốt ở chỗ là nó hoàn toàn khác xa với sự thật, rõ
ràng lúc đó là một đêm trời không trăng không sao, vắng vẻ tĩnh mịch nhưng qua
miệng của Thu tam cô nương thì lại giống như cảnh đẹp ý vui.

Mấy lời này, đừng nói là Hoa vương gia mà ngay bản thân nàng
cũng tin.

Nhưng mà cái Thu Địch Phỉ muốn là: ngươi dựa vào cái gì mà
hỏi thì ta phải trả lời? Dựa vào cái gì mà ngươi hỏi thì ta phải nói thật? Hỏi
là quyền của ngươi, còn trả lời ra sao là việc của ta.

Hai ta cũng không phải quen thân
gì a.

Cắt…

Kỳ quái chính là, Hoa vương gia
nghe mấy lời bịa đặt của Thu Địch Phỉ cũng không so đo thiệt giả với nàng mà
mỉm cười hỏi tiếp: “Ngươi nói, nếu chúng ta đưa tin cho Thiên Khuyết cung, muốn
Mộ Thiên Sơn tới cứu ngươi, hắn sẽ đến không?”

Thu Địch Phỉ không hề nghĩ ngợi, trực
tiếp trả lời: “Sẽ không.”

Mặt phấn Vương gia ngạc nhiên mà
hỏi: “Vì sao sẽ không?”

Thu Địch Phỉ quyết đoán trả lời:
“Bởi vì không phải mỹ nhân không thể lọt vào mắt Mộ đại gia, không phải tuyệt
đại mỹ nhân không thể ở trong tâm của Mộ đại gia. Ngươi cũng đã nói ta không
đẹp, như vậy lọt vào mắt còn chưa được thì hắn sẽ có tâm đến cứu ta sao? Ta
nghĩ chi bằng ngươi thả ta ra cho đỡ mất thời gian.”

Hoa vương gia nghe vậy hơi nhíu
mày nói: “Thật ra, ngươi cũng có lúc rất đẹp.” ngừng một chút rồi lại tiếp:
“Ngươi nói ngươi không lọt vào mắt Mộ Thiên Sơn càng đừng nói là vào lòng hắn, thế
nhưng vì sao hắn lại đem Thiên Sơn bảo kiếm độc nhất vô nhị tặng cho ngươi? E
là trong lòng hắn rất quan tâm tới ngươi a.”

Thu Địch Phỉ bị một câu “E là hắn
rất quan tâm tới ngươi” của Hoa vương gia làm trong lòng rung động.

Hắn thật sự rất quan tâm nàng
sao?

Thu Địch Phỉ làm như không để ý, hỏi:
“Thiên Cương bảo kiếm thì tính là gì? Trong mắt Mộ Thiên Sơn, chỉ sợ ngọc tỷ
cũng có thể đem tặng cho người khác, đừng tưởng rằng hắn tặng bảo kiếm cho ta
thì nghĩ là ta có vị trí gì đối hắn, không thể nào.”

Thật ra, nói ra những lời này
ngay cả Thu Địch Phỉ cũng không biết là nàng mong sự thật sẽ như mặt phấn vương
gia nói hay là vì không dám hi vọng cho nên cố sức bác bỏ.

Có lẽ, trong lòng nàng rất mong đại
ca sẽ coi trọng nàng, sẽ đến cứu nàng.

Vạn nhất là không phải, hắn coi
nàng chỉ là bùn đất thì sao? Dù sao Mộ Thiên Sơn đối với nàng cũng chỉ vì mới
lạ, ngoài ra không còn lý do gì để nàng cảm thấy mình có địa vị trong lòng Mộ
đại gia.

Cho nên thay vì hi vọng để rồi
thất vọng thì thà ngay từ đầu không nên nghĩ ngợi gì thì tốt hơn.

Thu Địch Phỉ không muốn mình luôn
rơi vào thế bị động, cho nên mới đặt ra vấn đề: “Các ngươi nói muốn đưa tin cho
Mộ Thiên Sơn nhưng thật ra các ngươi có biết Thiên Khuyết cung ở đâu không?”

Hoa vương gia không để ý nói:
“Đúng là không biết rõ lắm, Thiên Khuyết cung quả là rất lợi hại, thám tử của
ta dò xét lâu như vậy cũng chỉ biết phạm vi đại khái ở gần nơi Ẩn Thương đã bắt
ngươi mà thôi.”

Thu Địch Phỉ khẽ cười nói: “Không
bằng, ta mang ngươi đi tìm Thiên Khuyết cung như thế nào?”

Hoa vương gia cũng khẽ cười hồi
đáp: “Đây chẳng phải là thả ngươi về núi, tiễn ta vào miệng cọp sao?”

Thu Địch Phỉ mặt không đổi sắc
tiếp tục nói: “Sao lại như vậy được. Ta chỉ lo lắng các ngươi đưa tin không tới
nơi thôi, ngươi cần gì phải nghĩ nhiều như thế” không muốn mới là lạ.

Hoa vương gia cười lớn tiếng nói:
“Muội muội không cần lo lắng chuyện này, chúng ta không tìm được Thiên Khuyết
cung nhưng lại biết Bách Hoa cốc ở đâu, đưa thư tới đó để bọn họ chuyển cho Mộ
Thiên Sơn cũng được vậy.”

Thu Địch Phỉ trừng mắt nhìn, không
cam lòng nói: “Người Lăng quốc các ngươi thật có lập trường a.”

Hoa vương gia chỉ mỉm cười, hồi
lâu mới hỏi một câu chẳng liên quan gì: “Ngươi nói thời điểm ngươi bị bắt đi là
đang muốn đưa tướng công ngươi đi chữa bênh, vậy giờ tướng công ngươi sao rồi?”

Thu Địch Phỉ thở dài, có chút
nhàn nhạt lo lắng nói: “Ta bị cướp đi, nghe nói tướng công ta cũng mất tích, không
biết hiện giờ hắn đang ở đâu, bệnh đã khỏi chưa, có còn thổ huyết nữa không”.

Hoa vương gia nghe xong Thu Địch
Phỉ nói thì cũng không lên tiếng, nhưng mặt mũi tràn đầy động dung, nhìn chằm
chằm Thu Địch Phỉ cho đến lúc Thu Địch Phỉ cảm thấy hông được tự nhiên, uốn éo
né tránh ánh mắt của hắn thì mặt phấn vương gia mới thở dài hỏi: “Ngươi rất nhớ
tướng công của ngươi?”

Thu Địch Phỉ khẽ giật mình, ngẩng
đầu nhìn mặt phấn vương gia.

Khuôn mặt kia rõ ràng nàng chưa
từng gặp qua, nhưng ánh mắt lại quen thuộc vô cùng.

Tựa hồ như trước kia cũng có
người từng nhìn nàng chằm chằm như vậy…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3