Mạc đạo vị liêu quân tâm túy - Chương 35

CHƯƠNG 35

CẮT NGÓN TAY

Thu Địch Phỉ cảm thán nói nhỏ với
Phong Vũ: “Ở trên giang hồ, ngươi cũng có thật nhiều kẻ thù a.”

Phong Vũ quay đầu lại, dùng thái
độ vô cùng nghiêm túc nói với Thu Địch Phỉ: “Có lẽ bọn họ không phải tới tìm ta,
bởi vì con đường này ta thường xuyên qua lại, nếu muốn tìm ta thì đã sớm tìm
rồi a.”

Thu Địch Phỉ nghe vậy thì nhướng
mày, đột nhiên phát hiện động tác vừa rồi của mình rất giống một ai đó vẫn
thường xuyên làm.

Thu Địch Phỉ lại nhỏ giọng hỏi
Phong Vũ: “Vậy bọn họ vì cái gì mà tới? Không phải là muốn cướp xe ngựa chứ?
Vậy thì không may cho bọn chúng rồi, đây là cái xe tồi tàn nhất Thiên Khuyết
cung a, thật là uổng phí một chuyến làm ăn rồi.”

Phong Vũ vẻ mặt không thể tưởng
tượng nổi, si ngốc biểu lộ nhìn Thu Địch Phỉ, rất thành khẩn nói: “Tam cô nương,
ta cảm thấy bọn họ tới không phải vì xe ngựa mà là vì ngươi a.”

Thu Địch Phỉ trợn mắt nói: “Ta
biết rõ bọn họ tới đây là vì ta, ta sợ ngươi khẩn trương nên mới tìm cách đánh
lạc hướng sự chú ý của ngươi, để ngươi thoải mái tinh thần, lát nữa đánh nhau
cũng có sức hơn, cái mạng nhỏ của tỷ tỷ giao hết cho ngươi đó, đi thôi.”

Phong Vũ như bị sét đánh ngang
tai, ngơ ngác nhìn Thu Địch Phỉ: “Tam cô nương… ngươi thật cường.”

Thu Địch Phỉ… ngươi cũng rất khá.

Trong lúc hai người không thèm
coi ai ra gì thì đám hắc y nhân lại đứng ngồi không yên, không kiên nhẫn mà lên
tiếng: “Hai người các ngươi nói xong chưa? Lúc nào thì có thể động thủ?”. Thật
đáng chết, không thấy đao của huynh đệ chúng ta đang chờ uống máu các ngươi hay
sao. Thật sự là quá không tự giác rồi.

Phong Vũ quay đầu nhìn hắc y nhân
đang lớn tiếng kêu gào hỏi: “Người do ai phái tới, muốn thế nào?”

Thu Địch Phỉ nghe xong tám chữ
này thì toàn thân run rẩy.

Cảm giác như một đám nhân sĩ võ
lâm không có tri thức, mù văn hóa, đột nhiên có ngày đi học, được tiên sinh dạy
cho một câu liền dùng làm câu cửa miệng trao đổi hằng ngày với nhau.

Hắc y nhân bịt mặt lại rất phối
hợp mà nói: “Chúng ta đã che mặt rồi, tất nhiên là không muốn các ngươi biết
thân phận của chúng ta, vậy còn hỏi làm gì, nhưng chúng ta có thể thoải mái nói
cho ngươi biết chúng ta muốn gì, có điều ngươi phải trả lời câu hỏi của ta
trước, ngươi chính là Phong Vũ của Thiên Khuyết cung?”

Hai đạo thanh âm đồng thời vang
lên

Phong Vũ đần độn lên tiếng: “Đúng,
thì tính sao?”

Thu Địch Phỉ cũng lớn tiếng nói:
“Không phải, thì tính sao?”

Nói xong hai người cùng nhìn nhau,
Thu Địch Phỉ giơ chân lên, hung hăng đạp cho đồng chí Phong Vũ đáng thương một
cái, miệng la lớn: “Ngu ngốc, đúng là không có đầu óc, lừa hắn một chút thì có
sao.”

Nghe vậy, thân mình của hắc y
nhân thoáng lung lay.

Phong Vũ vội vàng phủi dấu chân
trên người, sợ để cung chủ nhìn thấy thì chết chắc.

Hắc y nhân tựa hồ không nhịn được
nữa, lại lớn tiếng nói: “Chúng ta không tìm Phong Vũ ngươi, là tìm cô nương ở
sau lưng ngươi kìa.”

Phong Vũ hét lớn một tiếng: “Nghĩ
đúng lắm” tâm can bảo bối của lão đại chúng ta mà mấy con quạ đen các ngươi
cũng dám dòm ngó sao.

Thu Địch Phỉ quát to một tiếng: “Phi!” Có biết xấu hổ hay
không, ban ngày ban mặt mà một đám nam nhân dám ở trên đường bắt cóc khuê nữ:
“Muốn ta, ta không đến, không dùng được”. Chưa thấy ai như đám người này, muốn
đem đuổi cô nương mà ăn mặc đen thui còn chưa nói, cái gì cũng không mang theo
nữa.

Hắc y nhân rất có lễ phép hồi đáp: “Cũng không do các ngươi
quyết định” nói xong lệnh một tiếng, đám thủ hạ lập tức triển khai hành động.

Thu Địch Phỉ có chút khẩn trương, ngữ khí run run hỏi Phong
Vũ: “Bọn họ thật nhiều người nha.”

Phong Vũ đắc ý dạt dào đáp: “Tam cô nương, chúng ta cũng
không ít người a”. Nói xong thì huýt sáo hai tiếng, một đám người liền túa ra
từ bốn phương tám hướng.

Phong Vũ lập tức hét to: “Đừng quên đây chính là địa bàn của
Thiên Khuyết cung bọn ta” tới kẻ nào đánh kẻ đó a.

Hắc y nhân: “Ân?” Một tiếng biểu đạt sự ngạc nhiên trong lòng,
vội nhảy ra khỏi hiện trường chém giết nói: “Muốn so số lượng với nhau đúng
không? Được, lão tử ta phụng bồi tới cùng” nói xong cũng phát ra tiếng huýt sáo
quỷ dị.

Nháy mắt, khắp nơi đều là hắc y nhân, cứ như là kiến vỡ tổ, ào
ào kéo tới.

Thu Địch Phỉ trợn mắt há mồm, có chút hưng phấn hỏi Phong Vũ:
“Những người này cũng vì ta mà tới sao?” Thật là vinh hạnh nha, chỉ vì một tiểu
nha đầu bình thường như nàng mà phải dùng tới nhiều người như vậy tới bắt, thật
là có mặt mũi a.

Phong Vũ thấy đám hắc y nhân tới ngày càng đông, không còn
tâm tư để đùa giỡn với Thu Địch Phỉ nữa, rút kiếm ra, xoay người bay lên, bắt
đầu tham gia cuộc chiến.

Thu Địch Phỉ lấy Thiên Cương bảo kiếm ra, khí thế hừng hực, chuẩn
bị tham gia trận chiến đầu tiên trong cuộc đời nàng trên giang hồ.

Thu tam tiểu thư hào tình vạn trường từ xe ngựa nhảy xuống, giống
như các đại hiệp vẫn dùng khinh công, kết quả là khi chạm đất, vướng phải chân
mình mà oanh liệt hôn lên đất mẹ vĩ đại.

Chân thì đau, tay cũng không nắm chắc được, bảo kiếm liền rơi
xuống đất, đám hắc y nhân lại rất thiếu đạo đức, thừa nước đục thả câu, xông
tới, đặt kiếm lên cổ nàng. Thu tam tiểu thư còn đang nói: “Đừng động thủ, ta
cùng…” chưa nói hết câu thì cảm giác trước mắt tối sầm, toàn thân mềm nhũn, bất
tỉnh ngã vào ngực của hắc y nhân.

Bên kia Phong Vũ, mắt thấy Thu Địch Phỉ bị tập kích nhưng
không cách nào ra tay cứu giúp được, vì một đám hắc y nhân vây quanh bọn họ
giống như là tử sĩ, dù trên người bọn chúng vô số vết thương vẫn quấn lấy hắn
và đám người Thiên Khuyết cung không buôn.

Vì vậy Phong Vũ đành ảo não, bất lực nhìn tâm can bảo bối của
lào đại nhà hắn bị người ta bắt đi, đã vậy đám hắc y nhân còn không biết xấu hổ,
cướp người không chưa tính, còn lấy luôn cả Thiên Cương bảo kiếm rời đi.

Tham lam hết chỗ nói.

***

Thu Địch Phỉ như lạc trong sương mù, mê mang hồi lâu, đang
muốn thanh tỉnh thì đã có người cho nàng ăn thứ gì đó, làm cho nàng tiếp tục
lâm vào mê man.

Trong những lần thanh tỉnh hiếm hoi, Thu Địch Phỉ mơ hồ cảm
thấy mình đang bị người ta bỏ trên một chiếc xe ngựa, điên cuồng phóng đi.

Cái rắm, cái xe này không thể so sánh với xe của Thiên Khuyết
cung được. Xóc nảy quá đi mất.

Cũng may thân thể chịu khổ không bao lâu nàng lại lâm vào mê
man, ngủ như chết cho nên có xóc nảy hơn nữa cũng chả sao. Thu Địch Phỉ thầm
nói với chính mình: “Bất tỉnh cũng tốt, bất tỉnh sẽ không cảm nhận được nỗi đau
thân xác a.”

Cứ như vậy mơ màng không biết bao lâu, cho đến khi Thu Địch
Phỉ mê man lần nữa thì lại được cho ăn dược nhưng lần này nàng không có tiếp
tục hôn mê mà chỉ một lát sau đã tỉnh lại.

Thu Địch Phỉ mở to mắt, đập vào mắt là màn che mang phong
cách của nước khác.

Thu Địch Phỉ chậm rãi ngồi dậy, nhìn chung quanh một vòng.

Chậc chậc, dưới thân là một cái giường lớn phong cách quỷ dị.

Chậc chậc, bản thân nàng đang ở trong một căn phòng phong
cách quỷ dị.

Chậc chậc, đối diện nàng là một nam tử, vẻ mặt biểu lộ sự lo
lắng quỷ dị.

Chậc chậc, thì ra trong phòng này còn có người khác.

Phòng?! Đây là đâu?!

Có người khác?! Hắn là ai?!

Thu Địch Phỉ tỉnh táo, nhìn nam nhân trong phòng hỏi: “Ta bất
tỉnh bao lâu rồi? Đây là đâu? Ngươi là ai? Bắt ta có mục đích gì?” Hỏi một loạt
vấn đề xong, Thu Địch Phỉ nhịn không được mà có chút đắc ý trong lòng. Câu chữ
không nhiều nhưng diễn tả đủ ý, đi đúng trọng tâm: nhân vật, thời gian, địa
điểm, mục đích… có đủ hết nha.

Nam tử vẻ mặt lo lắng chậm rãi trả lời: “Ngươi bất tỉnh có ba
ngày mà thôi, nơi này là Hoa vương phủ của Lăng quốc, ta là thị vệ tùy thân của
Hoa vương gia, cũng chính là người muốn bắt ngươi. Còn vì sao bắt ngươi thì nói
cho ngươi biết cũng không sao, chúng ta hi sinh rất nhiều thám tử ưu tú, rốt
cuộc cũng biết ngươi là nghĩa muội mà Mộ Thiên Sơn vừa kết bái, chúng ta phí
rất nhiều nhân lực, tài lực và vật lực để bắt cóc ngươi chẳng qua là một đánh
một ván bài, thứ nhất là đòi Thiên Khuyết tâm kinh từ chỗ Mộ Thiên Sơn, thứ hai
là muốn hắn ký hiệp nghị, sẽ không phụ tá cho hoàng tộc Mẫn quốc, thế thôi.”

Thu Địch Phỉ hơn nửa ngày mới tiêu hóa một đống vấn đề mà nam
nhân kia nói, không hổ là thị vệ cung đình a, không giống người giang hồ lỗ mãng,
nói năng chú trong lệ tiết, từ đám hắc y nhân che mặt bắt cóc nàng cho tới cao
thủ đại nội đều rất ngốc nha, hỏi gì đáp đó, không giống nhân sĩ giang hồ lão
luyện, đừng có nói là hỏi đáp mà cho dù có bị khảo tra cũng không hé miệng nói
thật.

Thu Địch Phỉ vô hạn thổn thức, thở dài một hơi, sau đó thành
khẩn nói: “Đại hiệp, tỉnh đi, ngươi suy nghĩ quá nhiều”. Cứ làm như nàng là
tiểu tổ tông của Mộ đại gia không bằng, há miệng ra là như sư tử ngoạm, đòi hỏi
đủ thứ.

Nam tử đáp: “Không thử sao biết là nhiều hay không.”

Thu Địch Phỉ cảm thấy trên người nam tử này ẩn ẩn sát ý, hơi
có chút run rẩy nói: “Ngươi định thử thế nào.”

Nam tử nhếch miệng cười, rút từ bên hông ra một cái dao găm
sáng bóng, chậm rãi đi đến bên nàng nói: “Vương gia phân phó, cắt một ngón tay
của ngươi đem tới Thiên Khuyết cung, nếu Mộ Thiên Sơn quan tâm ngươi thì sẽ
không vứt bỏ ngươi không để ý, còn nếu hắn không coi trọng ngươi thì lập tức
giết chết ngươi.”

Thu Địch Phỉ hít sâu một hơi mở miệng hỏi: “Cái chủ ý cùi bắp
độc ác này là ai nghĩ ra?” Sau này con của hắn sinh ra nhất địch sẽ không có
hậu môn, ai biểu hắn cay độc, không có nhân tính như thế.

Nam tử rất ý thức, được hỏi liền đáp: “Diệu kế như vậy tất
nhiên là do vương gia nhà ta nghĩ ra.”

Cái rắm. Ngươi và chủ tử nhà ngươi đều là đồng tính luyến ái
hay sao? Sao cứ nhắc tới hắn hắn mặt mũi ngươi lại phơi phới như gió xuân thế
kia?

Nam tử đi tới bên cạnh Thu Địch Phỉ, giật tay nàng, làm bộ
như muốn cắt ngón tay của nàng.

Thu Địch Phỉ ngay lúc hắn giơ tay chém xuống thì rống to một
câu: “Anh hùng, ngươi họ gì?”

Nam tử vì câu hỏi này của nàng mà động tác chậm lại, ngắn gọn
đáp: “Ấn Thương.”

Thu Địch Phỉ đến tận bây giờ mới thấy nam tử này rất có lễ
phép, hỏi gì đáp đó, cho nên vì bảo vệ năm ngón tay ngà ngọc của mình, Thu tam
tiểu thư không còn cách nào khác là hỏi, hỏi và hỏi.

Ấn Thương giơ tay chuẩn bị chém xuống, Thu Địch Phỉ liền lớn
tiếng hỏi: “Hảo hán, ngươi nói đại ca ta làm sao có thể nhận ra ngón tay này là
của ta?”

Ấn Thương dừng tay, quay đầu đáp: “Dùng Thiên Cương kiếm kèm
theo ngón tay này, có Thiên Cương kiếm bên cạnh thì hắn không thể không tin.”

Sau đó.

Ấn Thương giơ tay chuẩn bị chém xuống, Thu Địch Phỉ liền lớn
tiếng hỏi: “Tráng sĩ, ta cảm thấy thật ra tùy tiện lấy ngón tay của ai đó rồi
gởi kèm cùng Thiên Cương bảo kiếm đến cho đại ca ta cũng được, như thế hắn sẽ
tin là ngón tay của ta, đâu cần phải làm thật, ngươi nghĩ thế nào?”

Ấn Thương dừng tay, quay đầu đáp: “Dùng ngón tay của ngươi
vẫn có sức thuyết phục hơn.”

Sau đó.

Ấn Thương giơ tay chuẩn bị chém xuống, Thu Địch Phỉ liền lớn
tiếng hỏi: “Ta không thể dùng cách khác để thay thế sao?”

Ấn Thương dừng tay, quay đầu, không có kiên nhẫn nói: “Không
có biện pháp nào khác, ngươi đừng hỏi nữa.” Phiền chết đi được.

Ấn Thương bực bội trong lòng, quyết định chọn giải pháp tốt nhất:
điểm huyệt câm của Thu Địch Phỉ.

Sau đó.

Ấn Thương giơ tay, chuẩn bị chém xuống.

Thu Địch Phỉ tuyệt vọng, hai mắt nhắm lại.

Ấn Thương nhìn vẻ mặt tuyệt vọng, tái nhợt như tro tàn của
Thu Địch Phỉ thì trong lòng chợt thấy thương tiếc, động tác vì vậy cũng chậm
lại.

Tiểu cô nương gầy gò này dung mạo bình thường, cùng lắm chỉ
được xem là thanh tú mà thôi, so với muội muội khuynh thành tuyệt sắc nhà mình
thì kém xa nhưng không biết vì cái gì khi thấy nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại làm
cho hắn nhớ tới muội muội của mình.

Ấn Thương khẽ cắn môi, đèn nén cảm xúc trong lòng, lại giơ
tay lên, chuẩn bị chém xuống…

Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc thì giọng nói âm dương quái
khí của một thái giám đột ngột vang lên: “Hoàng thượng có chỉ, tuyên nghĩa muội
của Mộ Thiên Sơn vào điện yết kiến.”

Thu Địch Phỉ nghe vậy vội mở mắt ra nhìn Ấn Thương, thầm thở
dài một hơi nhẹ nhõm, như vậy không cần bị cắt ngón tay rồi a.

Ấn Thương nhìn gương mặt tiểu nha đầu trước mắt hiện lên vẻ
kinh hỉ thì trong lòng mềm nhũn, không hiểu vì sao mà dao trong tay cũng rơi
xuống đất.

Ấn Thương có chút tâm hoảng ý loạn nghĩ: nha đầu kia dù cười
hay nhăn mặt đều càng nhìn càng thấy giống muội muội mình quá vậy? Thế mà suýt
chút nữa mình đã cắt ngón tay của cô nương người ta, thật là tội lỗi.

Xem ra, hai nước giao chiến tranh phong, nhất định là máu
chảy thành sông, tàn nhẫn vô tình.

Mà trong cuộc chiến tranh đoạt quyền lực này, đến tột cùng là
không có đúng hay sai?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3