Mạc đạo vị liêu quân tâm túy - Chương 27

CHƯƠNG 27

TẬP CẠNH ĐƯỜNG

Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Thu
Địch Phỉ theo lời dặn dò tha thiết của lão đồng chí Uông Uyên mà trước tiên mặc
trang phục lộng lẫy cho Uông Tử Lâm, sau đó cũng tự mình trang điểm một chút.

Mọi thứ đã xong, Thu Địch Phỉ từ
gương đồng nhìn thoáng qua phu quân biểu ca không khỏi cảm khái: hắn vốn đã
xinh đẹp xuất trần, giờ có thêm y phục hoa lệ phụ trợ càng đẹp quá mức bình
thường.

Nhìn lại mình quần áo đẹp đẽ, trâm
cài ngọc giắt nhưng vẫn không che giấu được sắc mặt tái nhợt.

Thu Địch Phỉ vừa nghĩ tới cái hộp
nhận được hôm qua là lại lo sợ bất an.

Nàng không nghĩ ra, vô thường đại
gia xuất phát từ tâm tình và mục đích nào mà lại điểm chu sa cho nàng.

Hắn nói, nếu chu sa không còn thì
sẽ diệt tướng phủ.

Nhưng mà hắn dựa vào cái gì?

Thu Địch Phỉ nghĩ tới đây, không
khỏi nhíu chặt chân mày, hàm răng cắn chặt môi, trong lòng vừa giận dữ lại bi
thương.

Nàng nhớ nhị tỷ đã từng hỏi:
giang hồ là cái gì?

Lúc đó nàng còn cho rằng nhị tỷ
thật nhàm chán, hỏi mấy chuyện đâu đâu, không có chút chiều sâu.

Nhưng bây giờ nàng lại không thấy
vấn đề đó là nhàm chán nữa.

Cái gì là giang hồ?

Người khác nghĩ giang hồ là cái
gì thì nàng không rõ nhưng đối với nàng, giang hồ của nàng chính là kiếp số, là
mục tiêu bị Mộ Thiên Sơn nhìn trúng.

***

Thu Địch Phỉ cùng Uông Tử Lâm thu
thập thỏa đáng xong, hạ nhân cũng vừa lúc đến mời hai người đi.

Thu Địch Phỉ cùng Uông Tử Lâm
theo hạ nhân đi tới đại sảnh thì dọc đường đi phát hiện cảnh trí đã được bài
trí lại, suýt chút nữa làm hai tròng mắt nàng rơi ra ngoài.

Chỉ trong vòng một đêm, phủ thừa
tướng đã được trang trí xa hoa chẳng khác gì xe ngựa chuyên dùng của Mộ Thiên
Sơn.

Thu Địch Phỉ âm thầm thổn thức
không thôi, không biết Tập Cạnh Đường rốt cuộc là thần thánh phương nào, có thể
làm cho Uông lão đồng chí vì được gặp hắn một lần mà bỏ ra nhiều vốn như vậy.

Đến tiền sảnh, Thu Địch Phỉ càng
thêm giật mình, cả một căn phòng rộng lớn lại được trang hoàng như thủy cung
của long vương, ba bước là trân châu, năm bước một san hô, trước cửa gắn ngọc
như ý, trên bàn là bình ngọc phỉ thúy. Thật sự là xa hoa lãng phí a.

Chiêu đãi hoàng đế, sợ là cũng
không phô trương tới mức đó a.

Thu Địch Phỉ đang thổn thức không
thôi thì Uông Uyên gia gia đã nghiêm túc dặn dò nàng và Uông Tử Lâm: “Khách quý
đã đến, nhớ, không được thất lễ.”

Uông Uyên vừa dứt lời, Thu Địch
Phỉ đã nghe ngoài cửa phòng truyền tới một chuỗi tiếng cười khẽ, âm thanh như
có như không, lường biếng tùy ý làm cho người ta cảm thấy người cười là vô tâm
mà tới vừa giống như có sự chuẩn bị.

Khi tiếng cười kia vang lên, Thu
Địch Phỉ chợt có cảm giác quen thuộc, nghe kỹ lần nữa thì tay chân bắt đầu lạnh
buốt.

Tiếng cười kia, đối với nàng đâu
chỉ là quen thuộc mà cơ hồ đã trở thành ác mộng.

Thu Địch Phỉ trong lòng không
ngừng tự an ủi mình: không phải, nhất định là không phải.

Nhưng mà nguyện vọng của Thu Địch
Phỉ cuối cùng cũng tan vỡ.

Khi chủ nhân tiếng cười kia xuất
hiện tại cửa ra vào thì Thu Địch Phỉ như bị Thiên Lôi đánh trúng.

Uông gia gia lại nhiệt tình vô
cùng, tiến lên trước còn nghiêng người chào đón: “Tập tiên sinh chịu đại giá
quang lâm thực sự làm cho lão phu cảm thấy vẻ vang cho kẻ hèn này, thật vinh
hạnh a.”

Nhìn dung mạo trước mắt so với
hoa đào còn đẹp hơn, Thu Địch Phỉ toàn thân run rẩy không thôi.

Cái gì là giang hồ? Giang hồ
chính là ngươi dốc sức liều mạng muốn tránh, lại không thể tránh khỏi oan
nghiệt.

Người gọi là Tập Cạnh Đường chẳng
phải là Mộ Thiên Sơn thì còn ai trồng khoai đất này nữa.

***

Thu Địch Phỉ trong nội tâm khiếp
sợ không thôi, thì ra Mộ Thiên Sơn hắn còn có thân phận khác mà thân phận này
cũng không thua kém cái thân phận chân thật của hắn chút nào.

Thu Địch Phỉ nhớ tới câu cuối cùng
trong chiếc hộp ngày hôm qua: “Tướng phủ sẽ tan tành”, trực giác cho biết Mộ
Thiên Sơn lần này dùng thân phận Tập Cạnh Đường xuất hiện tại tướng phủ là có
liên quan tới việc nàng lừa gạt hắn.

Thu tam tiểu thư cảm thấy lòng
như trăm mối tơ vò.

Từ lúc Mộ Thiên Sơn đi vào phòng,
Thu Địch Phỉ không dám ngẩng đầu nhìn dù chỉ là thoáng qua.

Trong lòng nàng tự trấn an là
mình không có làm việc gì trái lương tâm thì không có gì phải sợ, thế nhưng Mộ
đại gia lại quá mức xảo trá, cho nên dù nàng không làm gì trái lương tâm cũng
rất sợ bị hắn nhìn thấy.

Thu Địch Phỉ tuy không đưa mắt
nhìn Mộ Thiên Sơn nhưng cũng cảm giác được từ lúc hắn vào phòng thì ánh mắt quỷ
dị lại sắc bén như dao vẫn cắt tới cắt lui trên người nàng, dường như là muốn
lăng trì tùng xẻo nàng.

Thu Địch Phỉ còn đang lo lắng, hoảng
sợ thì đã nghe Uông gia gia nói: “Lâm nhi, Phỉ nhi, hai ngươi mau tới đây bái
kiến Tập tiên sinh đi.”

Thu Địch Phỉ nghe hiệu lệnh của
lão đồng chí Uông Uyên xong thì cố trấn định mà lôi kéo Uông Tử Lâm đến trước
mặt vô thường đại gia, thi lễ: “Bái kiến Tập tiên sinh.”

Thu Địch Phỉ vẫn không có ngẩng
đầu, lại nghe thanh âm vô cùng vui vẻ của Mộ đại gia: “Cô nương bái kiến Tập
tiên sinh ta? Ha a, không biết Tập mỗ đã từng gặp qua cô nương chưa?”

Thu Địch Phỉ nghe vậy, cắn răng, ngẩng
đầu, tức giận không thôi, trừng trừng nhìn Tập mỗ trước mặt.

Đùa giỡn! Đây tuyệt đối là đùa
giỡn quá mức trắng trợn. Nàng đã dùng tư thế vợ bé để gặp hắn, hắn còn cô nương
này cô nương nọ, nàng rõ ràng là chào hắn theo kiểu mới gặp, hắn lại cố tình
làm như hai người có dây dưa với nhau. Thật sự là đại hỗn đản mà. Uông lão đồng
chí nếu ngươi còn sáng mắt thì nhìn tên lưu manh tuyệt sắc này xem.

Uông Uyên nghe mấy lời của “Tập
tiên sinh” thì mỉm cười giải thích: “Lại để Tập tiên sinh chê cười rồi, Phỉ nhi
là tân hôn thê tử của tôn nhi ta.”

Mộ Thiên Sơn nhìn chằm chằm Thu
Địch Phỉ, hai mắt lóe tinh quang, thanh âm như đè nén nói: “Vốn Tập mỗ cũng có
một vị hồng nhan tri kỷ tình cảm chân thành, tên gọi Hương Hương, không biết vì
sao lại bỏ Tập mỗ mà đi, khiến cho Tập mỗ thương tâm vô cùng, dung mạo tiểu
nương tử đây lại rất giống với hồng nhan tri kỷ của Tập mỗ, mạo muội hỏi ngươi
một câu, ngươi có biết Hương Hương cô nương mà ta nói không? nếu như có… phiền
ngươi chuyển lời cho nàng biết, đại ca rất nhớ nàng, mong nàng sớm ngày quay về
bên ta, chỉ cần nàng chịu quay về, mọi chuyện trước đây đều bỏ qua, đại ca nhất
định sẽ không đề cập tới.”

Mộ Thiên Sơn nói xong, toàn thân
Thu Địch Phỉ đã run như cầy sấy, trong lòng hoảng sợ vạn phần, nhìn Mộ Thiên
Sơn mỉm cười quỷ dị, lời nói hàm chứa ý nghĩa sâu xa, tâm của Thu Địch Phỉ
không khỏi treo cao, sợ hãi bộc phát.

Thu Địch Phỉ đoán không ra tim
của Mộ đại gia thật ra có mấy lỗ, nàng không rõ đường đường Mộ Thiên Sơn, đường
đường là Tập Cạnh Đường sao lại dây dưa không dứt với một nữ nhi của nha hoàn
rửa chân như nàng.

Mộ đại gia cao cao tại thường rõ
ràng đã nói với nàng, nàng tuyệt không đủ tư cách cùng hắn cỡi ngựa mà nàng
cũng chưa từng mơ tưởng tới, nói cho chính xác hơn là cho tới giờ nàng chưa
từng nghĩ, chưa từng muốn sẽ có ngày nàng và Mộ Thiên Sơn có quan hệ nam nữ gì,
nàng tránh hắn còn không kịp, hắn thì lại dây dưa không chịu buông.

Thu Địch Phỉ nhíu chặt hai hàng
lông mày, ánh mắt phan lẫn sự bất lực và cầu xin, đáp lời Mộ Thiên Sơn: “Hồi
Tập tiên sinh, Địch Phỉ không quen biết vị Hương Hương cô nương mà ngươi nói, Tập
tiên sinh phong thái như thần tiên, e là nữ nhân đẹp nhất thiên hạ mới xứng đôi
với người, Thu Địch Phỉ dung mạo bình thường, chắc là kém vị Hương Hương mà
người nói rất nhiều, sao dám nhận là giống nhau.”

Thu Địch Phỉ vừa nói xong, cảm
thấy khuôn mặt Mộ Thiên Sơn trở nên lạnh lẽo, nàng vội rủ mắt, trong lòng lại
thất bất định sợ hãi.

Thu Địch Phỉ trong lòng khó hiểu
thầm nghĩ: rõ ràng mình là người vô tội như một chú dê con, vì cái gì mà đối
mặt với thế lực tà ác thì lại luôn là nàng từ bỏ chính nghĩa trước, cảm giác
giống như làm việc gì đó trái lương tâm, mà đáng xấu hổ là đại sói xám gian ác
kia còn hai mắt tỏa sáng như muốn dùng ánh mắt để giết nàng.

Tiểu tam nhi dường như đã quên mất
một đạo lý: sói xám thèm dê non là bản năng, mà dê sợ sói cũng chính là thiên
tính.

Thu Địch Phỉ vừa dứt lời, Mộ đại
gia đã nhàn nhạt mở miệng: “Đáng tiếc ta còn tưởng rằng sẽ tìm được Hương Hương
muội muội của ta, nếu không tìm được thì hiểu lầm và khoảng cách giữa ta và
nàng khó có thể giải tỏa rồi.”

Thu Địch Phỉ hai mắt đột nhiên
trừng lớn, hoảng sợ bất định nhìn về phía Mộ Thiên Sơn.

Đến tột cùng là có ý gì? Ám chỉ
hay là uy hiếp? Chẳng lẽ hắn muốn tìm nàng tính sổ? Muốn san bằng tướng phủ?
Muốn tiêu diệt Thu Dương sơn trang?

Thế nhưng mà, dựa vào cái gì!

Trong đôi mắt của Thu Địch Phỉ, sự
hoảng sợ dần dần chuyển thành ủy khuất và oán giận, ánh mắt mang theo hơi nước
buồn bã lưu chuyển, cho dù nàng không lên tiếng nhưng ánh mắt cũng đã biểu đạt
thay thiên ngôn vạn ngữ.

Mộ Thiên Sơn nhàn nhạt liếc Thu
Địch Phỉ một cái, hai mắt tối lại, cũng không nói thêm gì mà chỉ khách sáo mấy
lời cùng Uông Uyên rồi cùng nhau vào trong.

Thu Địch Phỉ thu hồi tâm trạng, cũng
cùng Uông Tử Lâm đi vào theo.

Từ đầu tới cuối Uông Tử Lâm chỉ
đứng yên lặng một bên, không nói tiếng nào.

Mộ đại gia sau khi an tọa lại bắt
đầu chỉa mũi dùi sang Uông Tử Lâm: “Tiểu huynh đệ này chính là tân hôn phu quân
của Phỉ tiểu nương tử?”

Uông Đại Bảo cùng Mộ Thiên Sơn
nhìn nhau, kinh ngạc trả lời: “Tiểu Bảo là tân nương tử của ta, chúng ta đã
thành thân rồi.”

Mộ Thiên Sơn vốn nhàn nhạt mỉm
cười nghe tới hai chữ Tiểu Bảo thì nụ cười sâu hơn.

Mộ đại gia hỉ nộ vô thường đột
nhiên cười lớn tiếng nói: “Tiểu Bảo? Tên rất hay, tên rất hay a. So với Hương
Hương của ta tuy có khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau tới kỳ lạ.”

Thu Địch Phỉ thì suýt chút nữa té
xỉu vì tiếng cười quỷ dị mà phóng đãng của Mộ Thiên Sơn.

Thật sự không chịu nổi cảm giác
như ngồi trên đống lửa, nàng đành cắn răng nói thân thể không khỏe, xin phép
gia gia cho về phòng nghỉ ngơi, thật có lỗi vì đã không tiếp đãi khách chu
toàn…

Uông Uyên mặt lạnh đồng ý, lại
quay sang giải thích cùng: “Tập tiên sinh.”

Thu Địch Phỉ về tới phòng thì cả
người giống như không còn chút sức lực nào, uể oải ngồi xuống giường không nhúc
nhích.

Mộ Thiên Sơn, đến tột cùng là
muốn gì ở nàng?

***

Từ buổi tiệc lúc ban ngày cho tới
tận đêm khuya, tâm của Tiểu Bảo cô nương vẫn không lúc nào yên.

Không thể không nói công phu tra
tấn của Mộ vô thường thật là cao, cái mặt hoa đào của hắn chỉ cần mỉm cười cũng
đủ làm cho người ta hoảng sợ, luôn phải phòng bị, chỉ sợ nếu không như vậy thì
một khắc sau khi hắn xuất hiện, bản thân đã bị đẩy xuống hố.

Thu Địch Phỉ không muốn bị rơi
xuống hố quá nhiều lần cho nên nàng thời thời khắc khắc đều để ý.

Mệt mỏi, cảm giác như trên đầu bị
treo lơ lửng một thanh kiếm, có thể tùy thời rơi xuống bất cứ lúc nào.

Cũng may là tối nay Uông Tử Lâm
cực kỳ nghe lời, không nháo chút nào, vừa về phòng đã ngoan ngoãn nằm lên chiếc
trường kỷ được cải trang thành giường lớn mà êm đềm đi vào giấc ngủ.

Thu Địch Phỉ tâm vẫn loạn như ma,
các dây thần kinh đều tập trung cao độ, sẵn sàng nghênh chiến “Tập tiên sinh”
đột nhiên xuất hiện, cho nên dù nàng thấy phu quân biểu ca ngoan ngoãn đi ngủ
có không thích hợp thì cũng chỉ nghĩ là hắn mệt mỏi mà thôi, không có quá nhiều
tâm tư để hỏi han.

Cho đến canh ba, ngay lúc Thu
Địch Phỉ định đi ngủ thì lại bị tiếng động khác thường làm bừng tỉnh.

Âm thanh “A... ờ… ách…” liên tục
vang lên từ đầu bên kia căn phòng, không ngừng truyền vào lỗ tai Thu Địch Phỉ.

Thu Địch Phỉ cố gắng tỉnh ngủ, cố
gắng phân biệt xem thanh âm đó rốt cuộc là gì.

Bề ngoài có vẻ như là một người
đang nôn mửa tới tâm tê phế liệt.

Bề ngoài giống như người đang nôn
mửa kia là phu quân năm tuổi trên danh nghĩa của nàng.

Suy nghĩ cẩn thận, Thu Địch Phỉ
vội vàng tung chăn, đi đến bên cạnh Uông Tử Lâm.

Dưới ánh trăng, thiếu niên tuấn
mỹ đang nôn mửa không ngừng.

Thu Địch Phỉ cẩn thận chọn chỗ
còn sạch sẽ, đi từng bước một đến bên Uông Tử Lâm, sau đó ngồi lên trường kỷ, vỗ
nhẹ lưng hắn, giúp hắn thuận khí.

Uông Tử Lâm lúc này như đã nôn
hết những gì có trong bao tử, trạng thái y như đang ốm nghén.

Thu Địch Phỉ thấy phu quân biểu
ca thảm như vậy liền vội vàng lo lắng hỏi thăm: “Đại Bảo? Sao ngươi lại ói thành
như vậy? Thấy không thoải mái chỗ nào?”

Uông Tử Lâm như không nghe Thu
Địch Phỉ nói, tiếp tục nôn, tiếp tục ói…

Thu Địch Phỉ đã từng thấy người
ta ói nhưng chưa từng thấy ai ói tới như vậy, nàng đưa tay lên tính lau mồ hôi
cho Uông Tử Lâm nhưng vừa chạm vào hai má hắn thì lập tức lắp bắp kinh hãi.

Thu Địch Phỉ cảm giác tay của
mình chạm phải một đám lửa, hai má của Uông Tử Lâm nóng vô cùng. Trong lúc Thu
Địch Phỉ còn chưa hoàn hồn thì Uông Tử Lâm lại nôn mửa lợi hại hơn.

Không chỉ có nôn mửa mà còn thổ huyết.

Uông Tử Lâm bắt đầu ói ra từng
ngụm, từng ngụm máu tươi.

Thu Địch Phỉ nhình thấy cảnh
tượng này thì phản ứng đầu tiên là nắm vạt áo Uông Tử Lâm, kích động hỏi: “Đại
Bảo, chẳng lẽ mỗi tháng ngươi cũng có mấy ngày bị chảy máu sao? Ngươi có đau
lắm không?”

Thật ra Thu Địch Phỉ rất muốn hỏi
Uông Tử Lâm: ngươi có phải bị người ta cho ăn độc dược rồi không? Ngươi có phải
mỗi tháng cũng thổ huyết một lần? Thời điểm thổ huyết tim của ngươi có đau
không?

Chẳng qua Thu tam tiểu thư cho
rằng gặp được người cùng cảnh ngộ cho nên quá mức kích động, quyết hỏi cho bằng
được, lại hỏi thành ra Uông Tử Lâm giống như là nữ cải nam trang, thành ra mỗi
tháng đều hành kinh.

Uông Tử Lâm không trả lời mà tiếp
tục ói, Thu Địch Phỉ cũng bình tĩnh hơn, cảm thấy tình trạng của hắn không
giống nàng.

Hắn nóng chứ không phải đau.

Thu Địch Phỉ sợ Uông Tử Lâm lại
tiếp tục ói, không chừng không chết vì bị thổ huyết mà sẽ hương tiêu ngọc vẫn
do ói quá nhiều, không khỏi hoảng loạn, sốt ruột, chẳng quan tâm tới việc nên
đưa hắn về giường trước mà vội vàng la lớn: “Người đâu, mau tới a, mau gọi đại
phu, gọi thừa tướng gia.”

Trong đêm tối yên tĩnh, thanh âm
của Thu Địch Phỉ vang lên rất thê lương.

Rất nhanh, phủ thừa tướng đã đèn
đuốc sáng trưng.

Rất nhanh Uông thừa tướng đã có
mặt trong phòng của Thu Địch Phỉ và Uông Tử Lâm.

Rất nhanh, người ngoài như Tập
tiên sinh cũng vào phòng đôi vợ chồng tân hôn để tham gia náo nhiệt.

Uông Uyên sai người thắp đèn.

Căn phòng sáng bừng, Uông Uyên
vội vàng đi đến bên giường. Kết quả…

Cái rắm.

Không có người. Không có ai. Đêm
khuya không cho người ta ngủ lại la to ồn ào cái gì.

Uông Uyên quay đầu mới phát hiện
Thu Địch Phỉ và Uông Tử Lâm đang ở trên một trường kỷ được ngụy trang thành cái
giường, một nằm sấp, một quỳ.

Uông Uyên nhanh chóng đi tới, lạnh
giọng hỏi: “Sao các ngươi lại ngủ ở đây?”

Mộ Thiên Sơn ung dung đi đến bên
cạnh, khuôn mặt hoa đào vui vẻ vô cùng, khóe mắt đuôi lông mày đều bày tỏ sự
thích ý, như sợ thiên hạ chưa loạn còn nói: “Chắc là chỉ có một mình Uông công
tử ngủ ở đây thôi.”

Thu Địch Phỉ ngẩng đầu, sâu kín
nhìn “Tập tiên sinh”.

Đúng là miệng quạ. Chuyện xấu gì
cũng có phần ngươi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3