Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 1) - Chương 01
Chương 1: Vân ý xuân sâu
Ngày đầu tiên tôi
vào cung, trời vô cùng quang đãng. Ngày hai mươi tháng Tám âm lịch năm Càn
Nguyên thứ mười hai là một ngày hoàng đạo. Đứng giữa sân Tử Áo thành mênh mông
có thể nhìn thấy bầu trời trong veo, xanh ngắt tựa ngọc bích, không một gợn mây,
thỉnh thoảng lại có chim nhạn kết bầy bay qua.
Hồng nhạn bay cao, nghe
đâu là điềm lành.
Vôsốxe
ngựa chuyên dùng chở tú nữ xếp hàng chỉnh tề trước cửa Dục Tường, ai nấy đều im
lặng. Tôi cùng các tú nữ đứng chung một chỗ, đông như trảy hội, nhìn ai cũng
muôn hồng nghìn tía, mặt phấn mày ngài, mùi son phấn sực lên nức mũi. Rất ít
người lên tiếng, chỉ tập trung để ý xiêm y, son phấn của mình có ổn không, hoặc
tò mò đưa mắt, kín đáo quan sát các tú nữ đứng bên.
Tuyển tú là vận
mệnh của mọi thiếu nữ nhà quan. Ba năm một lần, sau khi trải qua nhiều vòng thi
tuyển sẽ chọn ra những cô gái tài sắc song toàn vào hoàng cung, bổ sung cho hậu
cung.
Đợt tuyển tú này
đối với tôi chẳng có gì quan trọng, tôi chỉ đi cho có mà thôi. Cha đã bảo, con
gái nhà chúng ta quen được nuông chiều quá rồi, sao chịu được cảnh tù túng nơi
cung đình kia chứ! Thôi thôi, cứ tìm cho nó một người chồng tốt là đủ rồi.
Mẹ thường bảo với
dung mạo và gia thế như con gái ta, chưa tính đến nhân phẩm tài tình, thì chồng
nó nhất định phải là người tốt nhất. Trước nay tôi cũng nghĩ như vậy, Chân Hoàn
tôi nhất định phải được gả cho người đàn ông tốt nhất trên đời, cây liền cành, chim
liền cánh, sống yên vui đến bách niên giai lão, thế là đủ hạnh phúc rồi. Tôi
không thể hạ mình với lựa chọn thấp hơn được.
Hoàng đế tuy có cả
thiên hạ nhưng chưa hẳn đã là người đàn ông tốt nhất như ý tôi. Vì chí ít, ông
ta cũng không thể một lòng chung thủy với tôi.
Vì vậy, tôi chẳng
thèm chăm chút đến y phục. Mặt chỉ thoa một lớpphấnmỏng, cung trang
kiểu mới nhất, vải màu xanh nhạt thêu chim nhạn tung cánh, cắt may theo đúng
quy củ, trên xiêm dướiváy, cả màu sắc lẫn kiểu cách đều rất bình thường, không
nổi bật cũng không kém sắc. Trên đầu cài xiên một đóa phù dung trắng vừa hái
rồi vấn thêm chiếc trâm bích ngọc thất bảo linh lung, bên dưới có đính tua rua
làm từ tơ bạc xỏ những hạt châu li ti, khéo léo khoe thân phận cao sang, đủ để
người ta thấy tôi không phải con gái nhà nghèo, dễ bị coi thường.
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tạiwww.gacsach.com- gác
nhỏ cho người yêu sách.]
Tôi chẳng việc gì
phải phí công sức, tôi đang đợi Hoàng thượng “gạt thẻ” bỏ chọn.
Nơi xem mặt tú nữ
là điện Vân Ý, chính điện của cung Trường Xuân trong Tử Áo thành. Tú nữ chia
làm tổ sáu người, được thái giám dẫn vào xem mặt, sốcòn lại đứng chờ nơi
Đông và Tây Noãn các của Trường Xuân cung. Hình thức xem mặt rất đơn giản, chỉ
cần dập đầu trước Hoàng thượng và Hoàng hậu rồi đứng dậy nghe lệnh, Hoàng
thượng có thể hỏi vài ba câu hoặc có thể chẳng hỏi câu nào, nói lời tạ ơn là
đủ. Sau đó, Hoàng thượng sẽ quyết định “gạt thẻ” hay “giữ lại”. “Gạt thẻ” nghĩa
là bị loại, “giữ lại” là được chọn, người được chọn sẽ tạm thời về nhà, đợi
ngày lành tháng tốt thì tiến cung làm phi tần.
Hoàng thượng đã
thành thân từ lâu, cũng có không ít cơ thiếp. Lần tuyển tú này chủ yếu là mở
rộng quy mô tuyển chọn phi tần, bổ sung hậu cung, sinh con đẻ cái cho Hoàng
thượng.
Tú nữ đứng chật kín
cả gian phòng nhưng tôi chỉ quen Thẩm My Trang, con gái của Thẩm Tự Sơn, đô đốc
Tế Châu. Phủ đệ nhà tôi nằm kề nhà ngoại của tỷ ấy trong kinh thành. Tôi và tỷ
ấy lớn lên bên nhau từ nhỏ nên rất thân thiết. Tỷ ấy vừa nhìn thấy tôi từ xa đã
mỉm cười, bước đến, cầm lấy tay tôi, vui mừng, ân cần hỏi han: “Hoàn muội, muội
cũng đến đây là tỷ an tâm rồi. Lần trước nghe bà ngoại nói muội bị phong hàn, giờ
đã khỏe hẳn chưa?”
Tôi yểu điệu đứng
dậy, đáp: “Chỉ còn ho khan vài ba tiếng thôi, muội khỏe hơn nhiều rồi, cảm ơn
tỷ đã lo lắng cho muội! Đường sá xa xôi, chắc tỷ cũng vất vả nhiều!”
Tỷ ấy gật đầu, chăm
chú ngắm nhìn tôi hồi lâu rồi mỉm cười. “Tỷ đến kinh thành hai ngày trước, có
thời gian nghỉ ngơi nên khỏe nhiều rồi. Hôm nay muội ăn vận mộc mạc thế này
càng để lộ nhan sắc xuất chúng, không ai bì kịp”
Tôi đỏ mặt, bối rối
đáp: “Chẳng phải tỷ cũng là mỹ nhân hay sao? Tỷ nói vậy làm muội mắc cỡ quá!”
Tỷ ấy mỉm cười
không nói, những ngón tay thon dài lướt qua gò má tôi. Lúc này tôi mới ngắm kĩ,
tỷ ấy mặc một chiếc áo màu hồng tía thêu hoa cúc nghìn cánh, chân váy kiểu Bách
Điệp Như Ý màu xanh lơ, mái tóc đen nhánh búi ngược đỉnh đầu, đính thêm một dây
kim phượng tết sợi vàng, trán dán một đóa hoa vàng, đôi hoa tai hồng ngọc lấp
lánh tỏa sáng, thần sắc rất ung dung, trầm tĩnh.
Tôi mỉm cười, cất
tiếng khen ngợi: “Mới mấy ngày không gặp mà tỷ càng lúc càng xinh! Hoàng thượng
mà thấy nhất định sẽ không thể quên được.”
My Trang đưa tay
lên môi, ra hiệu cho tôi im lặng, nhỏ giọng khuyên: “Cẩn trọng một chút! Lần
tuyển tú này có rất nhiều người xuất sắc, nhan sắc của tỷ cũng chỉ ở mức trung
bình thôi, chưa chắc đã trúng tuyển.”
Tôi biết mình lỡ
lời nên không nói thêm nữa, chỉ thủ thỉ với tỷ ấy vài chuyện gia đình.
Chợt nghe đằng xa
có tiếng chung trà rơi xuống đất đánh “choang” một tiếng. Tôi và My Trang cùng
quay đầu nhìn về phía đó, chỉ thấy một tú nữ vận xiêm y bằng gấm màu lục sẫm, đầu
cài đầy châu ngọc đang một tay vén váy, tay kia ra sức lôi kéo một tú nữ khác, miệng
quát: “Ngươi mù hả? Dám hất cốc trà nóng giãy đó vào người ta! Muốn chết à?
Ngươi là tú nữ nhà nào?”
Nàng tú nữ bị nàng
ta túm chặt kia ăn vận tầm thường, mặt thanh mày tú, yểu điệu, thướt tha. Lúc
này, nàng ta co rúm người, không biết phải xử trí ra sao, đành cụp mắt, hạ
giọng đáp: “Tôi là An Lăng Dung. Gia phụ... gia phụ... là... là...”
Tú nữ kia thấy vóc
dáng nàngấycó vẻ tầm thường, sớm đã không coi ra gì, hung hãn nói: “Chẳng
lẽ chức quan của cha mình cũng không nói ra miệng được sao?”
An Lăng Dung bị dồn
vào đường cùng, mặt tái mét, giọng lí nhí như muỗi kêu: “Gia phụ là... An Bỉ
Hòe, Huyện thừa huyện Tùng Dương.”
Tú nữ kia nghênh
mặt vẻ khinh miệt, “hừ” một tiếng. “Đúng là xuất thân nghèo hèn, bần tiện! Bảo
sao không có chút phép tắc!”
Bên cạnh có người
xen vào nhắc nhở An Lăng Dung: “Ngươi biết chưa, người ngươi vừa lỡ đắc tội
chính là Hạ Nguyệt Tinh, con gái rượu của Tham quân ti sĩ Tân Phù đấy!”
An Lăng Dung hoảng
hốt, vội vàng khom người thi lễ, tạ tội với Hạ thị: “Lăng Dung lo lắng không
biết lát nữa phải diện kiến thánh giá thế nào, trong lòng bất an nên lỡ tay hắt
nước trà lên người Hạ tỷ. Lăng Dung xin tạ tội với tỷ, mong tỷ lượng thứ!”
Vẻ mặt Hạ thị cau
có, nàng ta chau mày, nói: “Ngươi mà cũng đòi gặp thánh giá à? Đúng là mơ tưởng
hão huyền! Muốn ta bỏ qua chuyện này cũng được thôi, chỉ cần ngươi quỳ xuống, dập
đầu xin lỗi ta.”
Sắc mặt của An Lăng
Dung lập tức trắng bệch, khóe mắt ngấn lệ, dáng vẻ run rẩy, bất lực khiến người
đứng ngoài phải sinh lòng thương cảm. Các tú nữ vây quanh không ai chịu đứng ra
khuyên Hạ thị giúp nàng ta. Ai cũng có chung suy nghĩ đời nào Hoàng thượng lại
tuyển con gái của một tay huyện thừa làm phi tần nhưng Hạ thị kia thì có vẻ chắc
chắn trúng tuyển. Kẻ cao người thấp rành rành trước mắt, ai lại muốn vì con gái
của một huyện thừa cỏn con mà đắc tội với con gái rượu của Tham quân ti sĩ kia
chứ! Xem ra lần này, nhất định An thị phải chuốc nhục một phen rồi.
Tôi thấy chướng tai
gai mắt với kiểu ỷ thế hiếp đáp người này, bất giác chau mày. My Trang thấy vậy,
vội giữ chặt tay tôi, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Ngàn vạn lần đừng chuốc rắc rối
vào người!”
Tôi đời nào chịu
nghe, gạt tay tỷấy ra, rẽ đám đông bước lên, kéo An thị đến bên người rồi
quay sang, dịu giọng nói với Hạ thị: “Chỉ là một bộ xiêm y thôi, Hạ tỷ đừng tức
giận. Ta có đem theo vài bộ xiêm y, tỷ xuống chái sau thay nhé! Hôm nay là ngày
đại tuyển, tỷ ổn ào như vậy, e rằng sẽ làm kinh động đến thánh giá, chỉ vì
chuyện cỏn con này mà để Hoàng thượng nổi giận thì sao tỷ muội chúng ta gánh
vác nổi đây? Mà kể cả hôm nay thánh giá không hay biết chuyện này đi chăng nữa
thì sau này, ắt hẳn chuyện cũng truyền đến tai người khác, lúc đó, thanh danh
hiền đức của tỷ sẽ bị ảnh hưởng. Vì một bộ xiêm y mà làm to chuyện chẳng phải
mất nhiều hơn được hay sao? Mong tỷ hãy suy nghĩ kĩ!”
Hạ thị ngẫm nghĩ
giây lát, vẻ mặt vẫn khó đăm đăm nhưng không còn kích động như lúc trước nữa, chỉ
“hừ” một tiếng rồi bỏ đi. Các tú nữ dần tản ra, tôi mỉm cười với An thị. “Chân
Hoàn khua môi múa mép, An tỷ đừng chê cười! Hoàn muội thấy tỷ chỉ có một mình, hay
tỷ sang làm bạn với muội và My Trang tỷ tỷ nhé? Chúng ta có thể chăm sóc cho
nhau để không phải cảm thấy thấp thỏm, bất an nữa.”
An Lăng Dung có vẻ
rất cảm kích, yểu điệu cúi đầu tạ ơn: “Đa tạ tỷ đã mở lời giúp đỡ! Tuy Lăng
Dung xuất thân nghèo hèn nhưng nguyện cả đời không bao giờ quên ơn này của tỷ!”
Tôi mỉm cười. “Thuận
dịp mà thôi, mọi người đều là tỷ muội chờ tuyển tú, việc gì phải tính toán như
vậy!”
Nàng ta hơi ngần
ngừ. “Chỉ có điều, tỷ vì muội mà đắc tội với kẻ khác, chẳng phải tự chuốc lấy
phiền não vào người sao?”
My Trang rảo bước
tiến lên, trách tôi: “Đây là cấm địa hoàng cung, muội cứ ngang ngược như vậy, tỷ
lo lắng lắm!” Rồi mỉm cười nói với An thị: “Muội nhìn bộ dạng liều lĩnh của
Hoàn muội kìa, có giống người muốn trúng tuyển không? Không biết sợ đắc tội với
người khác là gì nữa!”
Tôi liếc mắt quan
sát cách ăn vận của An thị, xiêm y tinh tươm, thơm mùi vải mới nhưng chất liệu
lại hết sức bình thường, chắc hẳn được mua từ một cửa tiệm bình thường, không
có gì đặc biệt. Trang sức chẳng có gì ngoài hai cây trâm bạc trơn không đính
châu báu cài ngay ngắn trên tóc và chiếc vòng vàng loại thường đeo trên tay.
Giữa đám tú nữ ăn diện lộng lẫy, cao sang, nàng ta có vẻ quá đỗi mộc mạc. Tôi
khẽ cau mày, thấy cây hải đường rộ hoa bên góc tường bèn thuận tay cầm chiếc
kéo trên bàn, cắt lấy ba bông rồi cài lên tóc mai cho Lăng Dung, nàng ta lập
tức kiều diễm thêm mấy phần. Tôi còn tháo đôi hoa tai ngọc bích xuống đeo cho
nàng ta, nói: “Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân. Thấy tỷ ăn vận bình thường
nên bọn người kia mới trông mặt mà bắt hình dong, coi thường tỷ. Đôi hoa tai
này coi như lễ vật gặp mặt của muội hôm nay, hy vọng nó có thể giúp tỷ trúng
tuyển.”
An thị cảm động đến
rơi nước mắt. “Muội khiến tỷ phải tốn kém rồi, muội xuất thân nghèo hèn, hẳn sẽ
bị “gạt thẻ” thôi, không chừng còn làm phụ lòng mong đợi của tỷ.”
My Trang an ủi nàng
ta: “Trước giờ anh hùng không hỏi xuất thân. Muội xinh đẹp như hoa, việc gì
phải quá tự ti như thế!”
Đang nói chuyện thì
có thái giám đến truyền An Lăng Dung và vài tú nữ khác vào điện. Tôi mỉm cười, khích
lệ nàng ta rồi nắm tay My Trang, quay về chỗ cũ tiếp tục chờ đợi.
Vừa mới ngồi xuống,
một tiểu cung nữ đã đến dâng trà. Tôi và My Trang đều lấy một đĩnh bạc vụn từ
hà bao ra thưởng cho nó, cung nữ đó hớn ha hớn hở tạ ơn rồi lui xuống. My Trang
thấy cung nữ lui xuống rồi mới thốt lên, vẻ lo lắng: “Ban nãy, muội nhanh mồm
nhanh miệng quá, không sợ đắc tội với cung tần mới hay sao?”
Tôi bưng chung trà,
chậm rãi thổi tan hơi nóng trên miệng chung, thấy mọi người xung quanh không ai
để ý mới ung dung đáp lời My Trang: “Chẳng lẽ muội lại không hiểu tỷ quan tâm
muội thế nào. Nhưng tỷ nghĩ kĩ lại xem, Hoàng thượng tuyển tú, gia thế đương
nhiên rất quan trọng nhưng công, dung, ngôn, hạnh vẫn đứng hàng đầu. Hạ Nguyệt
Tinh tuy xuất thân vương giả nhưng với đức hạnh của nàng ta, chắc chắn không
lọt được vào mắt xanh của Hoàng thượng. Dẫu ả ta có vào được cung thì e là cũng
sẽ chết già thôi, sao phải sợ đắc tội kia chứ?”
My Trang gật gù tán
thành, tủm tỉm cười. “Muội nói có lý đấy, chẳng trách từ nhỏ muội đã được cha muội
coi trọng, còn khen muội là ‘nữ Gia Cát’. Quả thực, An thị cũng rất đáng
thương.”
Tôi mỉm cười. “Đó
chỉ là một lẽ. Với nhan sắc và gia thế của tỷ thì nhập cung là chuyện đương
nhiên. An thị tuy xuất thân không cao nhưng tiến thoái có lễ, bề ngoài yểu điệu
có nét quyến rũ riêng, khả năng trúng tuyển còn cao hơn cả Hạ thị. Muội vốn
không có ý tiến cung, nếu An thị trúng tuyển, tỷ ở trong cung cũng có người bầu
bạn. Đương nhiên lần này có rất nhiều mỹ nhân, An thị có thể trúng tuyển được
hay không cũng khó mà nói chắc, đây chẳng qua chỉ là ý kiến của Hoàn muội mà
thôi!”
Sắc mặt My Trang
biến đổi, nắm chặt lấy tay tôi, than thở: “Hoàn muội, cảm ơn muội đã phí tâm vì
tỷ! Chỉ có điều, muội xinh đẹp như vậy, lại không có ý tiến cung, nếu lấy phải
một người có gia cảnh tầm thường thì đúng là minh châu lấm bùn rồi!”
Tôi không nói gì, chỉ
cười nhạt một tiếng. “Mỗi người một chí. Huống hồ Hoàn muội ngu dốt, không quen
cuộc sống chốn cung đình, chỉ hy vọng tỷ có thể thẳng bước đường mây.”
Lần này có rất
nhiều tú nữ đến dự tuyển, đợi đến lượt tôi và My Trang vào điện diện thánh thì
đã là hoàng hôn, trăng treo nhành liễu. Quá nửa số tú nữ đã sớm trở về chỉ còn
lại lác đác mười mấy người nôn nóng chờ đợi trong Noãn các. Trong điện đã thắp
đèn, từ ngự tọa đến cổng đại điện bày hai hàng đuốc Hà Dương, phải đến mấy trăm
ngọn, ngọn nào cũng to bằng cườm tay, thân đuốc trộn thêm vụn trầm hương, ánh
đuốc sáng ngời, tỏa mùi hương đậm mà thanh.
Tôi, My Trang và
bốn tú nữ khác chỉnh trang y phục, nghiêm túc bước vào, nghe theo khẩu lệnh của
nội giám dẫn đường, quỳ xuống hành lễ, sau đó đứng dậy, cúi đầu đứng sang một
bên, chờ đến lượt nội giám Ti lễ gọi tên rồi từng người bước ra tham kiến thánh
giá. Giọng một nội giám già nua nghèn nghẹn gọi tên từng người:
“Nghiệp Phương Xuân,
con gái của Diêm đạo Giang Tô - Nghiệp Giản, mười tám tuổi.”
“Tôn Diệu Thanh, em
gái của Chức tạo Tô châu - Tôn Trường Hiệp, mười bảy tuổi.
“Phó Tiểu Đường, con
gái của Tri phủ Tuyên thành Phó Thư Bình, mười ba tuổi.”
Tôi cúi gằm, nhìn
chằm chằm xuống chân, sàn điện lát gạch đá xanh ba thước, vuông vắn, xếp san
sát không chút kẽ hở, chính giữa sáng bóng như gương, bốn cạnh khắc hoa văn tứ
hỷ như ý. Tôi chăm chú lắng nghe tiếng các tú nữ được xướng tên trước mình quỳ
bái đúng phép tắc, chéo áo, vạt váy cùng châu báu trên đầu khẽ va vào nhau kêu
leng keng. Tôi tò mò liếc sang bên cạnh, thấy mấy tú nữ căng thẳng đến mức hai
tay run lẩy bẩy, trong lòng bất giác cười thầm.
Tôi không kìm được
lén quan sát Hoàng đế và Hoàng hậu đang ngồi trên bảo tọa. Điện Vân Ý rộng rãi,
thoáng đãng, tường nóc, xà ngang và cột nhà đều khắc đủ kiểu hoa văn mây bay
sặc sỡ, tươi đẹp chứ không phải hoa văn long phụng thường thấy trong cung.
Người đang ngồi trên bảo tọa vàng ròng chạm trổ cửu long, kim bào rực rỡ chính
là quân chủ đời thứ tư của triều Đại Chu, Huyền Lăng. Trên đầu ông ta đội mão
thông thiên, mười hai chuỗi hạt bạch ngọc rủ xuống trước mặt, che khuất khuôn mặt
rồng, không thể nhìn rõ đường nét và vẻ mặt của ông ta. Lúc này, ông ta hơi ngả
người qua một bên, thoáng lộ vẻ mệt mỏi, chắc ngắm tú nữ cả ngày nên hoa mắt
mất rồi, nghe họ thỉnh an cũng chỉ gật đầu lấy lệ rồi không thèm hỏi một lời, vung
tay cho họ lui xuống. Thương thay cho các tú nữ, hồi hộp cả ngày trời, không
dám cả ăn trưa để giữ gìn hoa dung nguyệt mạo, thấp thỏm chờ đến lượt dự tuyển,
thế mà lại bị “gạt thẻ” một cách dễ dàng như vậy. Hoàng hậu ngồi phía bên phải
bảo tọa của Hoàng đế mão châu áo phượng, tướng mạo trang nghiêm. Nhan sắc của
bà ta đoan trang, mỹ lệ, khuôn mày, ánh mắt hiền hòa, tuy mệt mỏi sau một ngày
vất vả nhưng vẫn kiên nhẫn ngồi thẳng, khí thế không chút suy chuyển.
“Thẩm My Trang, con
gái của Đô đốc Tế châu Thẩm Tự Sơn, mười sáu tuổi.”
My Trang bước ra
khỏi hàng, dáng vẻ uyển chuyển, cúi đầu nhún mình chào, giọng trong như oanh
hót: “Thần nữ Thẩm My Trang tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu! Nguyện Hoàng
thượng vạn tuế, vạn phúc, Hoàng hậu thiên tuế cát tường!”
Hoàng đế ngồi thẳng
người, giọng nói có chút hứng thú: “Từng đọc qua sách gì rồi?” Sảnh điện mênh
mông, giọng nói của Hoàng đế hòa lẫn trong tiếng vọng mơ hồ, trống trải, từ xa
nghe loáng thoáng như có như không, ong ong như trong ảo cảnh.
My Trang vẫn tao
nhã, lễ độ đáp: “Thần nữ ngu dốt, rất ít đọc sách, mới chỉ xem quaNữ
tắc vàNữ huấn, biết sơ vài ba chữ.”
Hoàng đế “ừ” một
tiếng. “Hai quyển ấy dạy đạo hiền đức cho nữ giới, không tồi!”
Hoàng hậu cũng hiền
hòa phụ họa: “Nữ tử thường hay coi may vá, thêu thùa làm trọng, ngươi biết được
vài ba chữ đã là quá tốt rồi!”
My Trang nghe thấy
vậy thì không dám tỏ rõ vẻ vui mừng, chỉ tủm tỉm cười, đáp: “Đa tạ Hoàng thượng,
Hoàng hậu đã tán thưởng!”
Giọng Hoàng hậu ẩn
nét cười, ra lệnh cho nội giám Ti lễ: “Còn không mau ghi tên tuổi để giữ lại!”
My Trang lui xuống,
xoay người đứng cạnh tôi, thở phào một hơi rồi nhìn tôi mỉm cười. My Trang nền
nã, khéo léo, dung mạo lại xuất chúng, tỷ ấy trúng tuyển là chuyện đương nhiên,
tôi chưa hề lo lắng về chuyện đó.
Đang mải nghĩ thì
nội giámTi lễ gọi đến tên tôi:
“Chân Hoàn, con gái
Thị lang Lại bộ Chân ViênĐạo, mười lăm tuổi.”
Tôi bước lên hai
bước, yểu điệu vái chào, cúi đầu xưng: “Thần nữ Chân Hoàn tham kiến Hoàng
thượng, Hoàng hậu! Nguyện Hoàng thượng vạn tuế vạn phúc, Hoàng hậu thiên tuế cát
tường!”
Hoàng thượng “à”
khẽ một tiếng, hỏi: “Chân Hoàn? Là chữ ‘hoàn’ nào?”
Tôi cúi đầu, buột
miệng đáp: “Thái Thân có viết bài từ, trong đó có câu: ‘Hoàn hoàn nhất niễu Sở
cung yêu[1]’, đó chính là khuê danh của thần nữ.” Lời vừa thốt ra
khỏi miệng, tôi đã hối hận ngay. Thế là hỏng bét, chỉ vì nhanh mồm nhanh miệng
khoe tài mà tôi đã đọc ra một câu thơ trong sách, chỉ e đã khiến Hoàng đế để ý
tới mình. Hối hận quá, hối hận quá!
[1] Chỉ người con
gái lưng ong uyển chuyển, mềm mại.
Quả nhiên Hoàng đế
vỗ tay, cười, nói: “Rất tinh thông thi thơ, Chân Viễn Đạo thật biết dạy con gái,
chỉ không biết ngươi có xứng với cái tên đó không. Ngẩng lên xem nào!”
Tôi biết không thể
tránh được, hối hận đã khoe khoang tài năng, đành ngẩng lên, hy vọng Hoàng đế
đã nhìn ngắm quá nhiều mỹ nhân, sẽ không cảm thấy hứng thú với cách ăn mặc, trang
điểm cứng nhắc của tôi.
Hoàng hậu ra lệnh: “Bước
lên phía trước!” Bà ta vừa nói vừa liếc mắt ra hiệu, nội giám đứng bên lập tức
hiểu ý, cầm một chung trà hắt xuống trước mặt tôi. Tôi không hiểu lý do tại sao,
đành vờ như không nhìn thấy, giẫm lên vũng nước, tiến thêm hai bước.
Hoàng hậu mỉm cười,
khen: “Đoan trang lắm!”
Hoàng đế giơ tay, khẽ
vén mười hai chuỗi hạt bạch ngọc trước mặt, ngẩn người giây lát rồi khen: “Mềm
mại uyển chuyển, quyến rũ mảnh mai. Ngươi quả là xứng với cái tên này thật!”
Hoàng hậu cũng nói:
“Trang điểm cũng hết sức thanh tân, so với Thẩm thị ban nãy hệt như đào hồng
liễu lục, tôn lên nét đẹp của nhau.”
Tôi cúi đầu thật
thấp, mặt nóng bừng, chắc đã đỏ ửng tựa ráng chiều rồi, đành im lặng không nói
thêm tiếng nào. Cảm thấy ánh nến trước mặt lờ mờ, đong đưa tựa vàng chảy, hương
thơm ngây ngất phảng phất mãi nơi chóp mũi.
Hoàng đế vui vẻ gật
đầu, ra lệnh cho nội giám Ti lễ: “Ghi lại tên của nàng ta, giữ lại.”
Hoàng hậu quay sang,
cười nói với Hoàng đế: “Hôm nay tuyển được mấy cung tần đều tuyệt sắc cả, có
người tinh thông thi thơ, có kẻ hiền đức dịu dàng, đúng là giúp cho hậu cung
thêm hòa thuận, vui vẻ.”
Hoàng đế tủm tỉm
cười, không đáp.
Trái tim tôi chợt
trĩu nặng, người đàn ông ngồi ngay ngắn tít trên cao kia sẽ là người chồng để
tôi nương tựa suốt cuộc đời này hay sao?! Tôi khom người thi lễ, lẳng lặng trở
về hàng. Thấy My Trang mỉm cười rạng rỡ chúc mừng, tôi chỉ biết mỉm cười đáp
lại. Trong lòng tôi rối loạn, không biết phải đối diện với kết quả bất ngờ này
như thế nào. Đợi đến khi nhóm tú nữ chúng tôi kiến giá xong, theo lời chỉ dẫn
của nội giám dẫn đường, dẫu có trúng tuyển hay không thì đều phải đồng loạt dập
đầu tạ ơn, sau đó nối đuôi nhau đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi điện
Vân Ý, bỗng nghe sau lưng đánh “rầm” một tiếng, quay người lại nhìn, thì ra là
tú nữ Nghiệp Phương Xuân, con gái của Diêm đạo Giang Tô. Sắc mặt nàng ta tái
nhợt, trán đẫm mồ hôi, ngất xỉu. Chắc không được “giữ lại” nên nàng ta thương
tâm quá độ, khí uất dâng trào.
Tôi thở dài một hơi,
thốt lên: “Muốn được giữ lại thì lại không thể ở, không muốn ở lại thì cứ phải
ở!”
Sau đó, Nghiệp
Phương Xuân được nội giám, cung nữ hầu hạ trước cổng điện đỡ ra ngoài.
My Trang đỡ lấy đóa
phù dung suýt rơi khỏi tóc tôi, nhẹ giọng khuyên: “Muội than thở như vậy làm gì,
được vào cung là phúc lớnđấy, biết bao người ao ước mà chẳng được. Huống
chi hai tỷ muội ta cùng lúc tiến cung, có thể giúp đỡ nhau nhiều hơn. Nội giám
đã đi tuyên chỉ, Chân bá bá chắc hẳn vui mừng lắm!”
Những ngón tay tôi
bíu chặt lấy dây hoa mai thắt chồng rủ xuống váy, im lặng không nói tiếng nào.
Một hồi lâu sau, tôi mới khẽ đáp: “My tỷ, muội thực lòng không cố ý như vậy
đâu!”
Trang My kéo tay áo
tôi, dịu dàng an ủi: “Tỷ hiểu mà! Tỷ đã nói ngay từ đầu, với tài sắc của muội, muội
có cố gắng mấy cũng không thể tránh được.” Tỷ ấy ngừng giây lát, thu lại nét
cười rồi nghiêm túc nói thêm: “Huống chi với tư chất của tỷ muội chúng ta, lẽ
nào lại chịu nương nhờ loại người tầm thường ấy?”
My Trang còn muốn
tiếp tục khuyên nhủ tôi thì một cung nữ cầm đèn gió, tiến đến dẫn chúng tôi ra
khỏi cung. Ả cung nữ này mặt mày tươi rói, nhún mình thi lễ với chúng tôi: “Cung
hỷ hai vị tiểu chủ đã trúng tuyển cung tần!” Tôi và My Trang e dè mỉm cười đáp
lại, lấy bạc thưởng cho nàng ta, nắm tay nhau, chầm chậm bước ra khỏi cổng Dục
Tường.
Bên ngoài cổng Dục
Tường chỉ còn chơ vơ vài chiếc xe ngựa đứng đợi, chiếc đèn lưu ly treo trước xe
ngựa đang lắc lư trong gió. Đợi trên xe ngựa là hai hầu gái thân cận của tôi, Lưu
Chu và Hoán Bích. Hai muội ấy thấy chúng tôi ra đến nơi, liền vội vã cầm áo
choàng, nhảy xuống xe ngựa, chạy tới nghênh đón. Hoán Bích đỡ lấy cánh tay tôi,
dịu giọng an ủi: “Chắc tiểu thư mệt mỏi lắm rồi!” Lưu Chu cẩn thận khoác chiếc
áo choàng gấm lên người tôi.
My Trang được tỳ nữ
Thải Nguyệt đỡ lên xe. Tỷ ấy cho xe chạy đến cạnh xe tôi, vén rèm, ân cần dặn
dò: “Cô cô dạy lễ nghi mấy hôm nữa sẽ đến phủ chúng ta hướng dẫn lễ nghi trong
cung. Trước khi nhận được thánh chỉ chính thức tuyên chúng ta vào cung, tỷ muội
ta tạm thời không có dịp gặp gỡ, muội nhớ giữ gìn sức khỏe đấy nhé!”
Tôi gật đầu vâng dạ,
Lưu Chu và Hoán Bích cùng đỡ tôi lên xe. Bên dưới, các cung nữ cũng cung kính
cúi đầu đứng hầu, trang nghiêm hô to: “Kính tiễn hai vị tiểu chủ.”
Tôi vén rèm, quay
đầu nhìn lần nữa, bầu trời chiều như chia làm hai nửa, một nửa như bị nhuốm mực
tàu, tỏa ánh huyền âm u, nửa còn lại tràn ngập ánh chiều tà huyền ảo như vàng
ròng, chẳng khác nào tấm gấm thêu hoa bảy màu. Dưới ráng mây rực rỡ, mơ màng ấy,
Tử Áo thành rực rỡ chói lọi, lầu các thâm nghiêm lộ ra khí thế không sao diễn
tả được, để lại trong tôi một ấn tượng vô cùng sâu sắc.