Tháp tình yêu siêu thần bí - Chương 09 - Phần 2

Tôi kinh ngạc đến sững
sờ, sao cậu ấy thích trèo cây vậy, lần trước là cái cây ngoài cửa sổ phòng tôi,
lần này lại trèo cả cây nhà Tiểu Hùng.

Tôi lén nhìn về phía
sau, thấy Tiểu Hùng vẫn chìm đắm trong âm nhạc, cơ hồ chưa hề phát hiện ra cậu ấy,

tôi vội ra hiệu cho Thất Hiểu Mộ mau xuống.

Cậu ấy cười trèo xuống.

“Cậu ta thích thì cứ để
cậu ta trèo, nhưng đã đến thì vào đi, tớ biết các cậu cũng đang tìm hiểu”. Khi
nốt nhạc cuối cùng vang lên, Tiểu Hùng quay lại nói với tôi.

Thì ra cậu ấy biết từ
lâu rồi.

Tôi lè lưỡi: “Thật ra bọn
tớ cũng chỉ tìm hiểu được như cậu thôi”.

Nói rồi tôi định chạy
ra đón Thất Hiểu Mộ thì nghe Tiểu Hùng ở phía sau nói: “Hạ Vũ trồng rất nhiều
lan hồ điệp. Cậu còn nhớ cây lan hồ điệp biết múa cậu nhìn thấy trong ngọn Bạch
Tháp không? Cậu đã nhắc tới mấy lần nên tớ cũng đặc biệt chú ý. Đúng là Hạ Vũ rất
thích trồng lan hồ điệp, chỗ cậu chưa tới ở phía sau vườn nhà cậu ấy trồng đủ mọi
loại lan hồ điệp quý. Hơn nữa…”.

Tôi chầm chậm quay lại
kinh ngạc nhìn Tiểu Hùng, tôi tưởng cậu ấy không hề chú ý đến những tiểu tiết ấy,
thì ra cậu ấy biết hết.

Tiểu Hùng từ từ vén tay
áo lên, tôi thấy chỗ vết bỏng lần trước có một vết sẹo hình lan hồ điệp.

“Kỳ lạ thật!”. Tôi tò
mò sờ lên vết sẹo, không ngờ vết bỏng lại là hình lan hồ điệp, thật khó tin quá
phải không?

“Tớ cũng thấy vết sẹo
này rất kỳ lạ”. Không biết Thất Hiểu Mộ vào từ lúc nào, cậu ấy nhìn vết sẹo
trên tay Tiểu Hùng nói, “Không phải là ‘thiên thần lan hồ điệp’ hiển linh đấy
chứ? Nhưng thiên thần thường không xuất hiện ở thế giới của chúng ta, càng
không để lộ thân phận của mình, trừ phi họ muốn để cậu biết”.

Tiểu Hùng nheo mắt nhìn
Thất Hiểu Mộ một lúc, nói: “Hôm đó khi thay quần áo, tớ cũng nhìn thấy một người
có dấu vết này nhưng không phải bị bỏng”.

“Đúng, tớ cũng thấy, nó
giống như vết bớt. Tớ nghi…”. Thất Hiểu Mộ cười.

“Các cậu đang nói gì vậy?
Sao tớ nghe chẳng hiểu gì cả?”, tôi ở bên cạnh gắt gỏng.

“Cậu còn nhớ chuyện về
thiên thần mà bà Cửu kể không?”.

Tôi vội gật đầu.

“Còn nhớ tại sao cô ấy
mất đi tất cả không? Nếu cô ấy muốn tìm hậu thế của công tử đó thì nên làm thế
nào? Tôi đoán, cây lan hồ điệp đó chính là dấu hiệu, đúng không? Mà nhà Hạ Vũ lại
trồng nhiều lan hồ điệp như vậy, chắc chắn không phải trùng hợp, đúng không?”.
Sự suy đoán của Thất Hiểu Mộ và cả đống “đúng không” khiến Tiểu Hùng không ngừng
gật đầu.

Cuối cùng tôi cũng hiểu
ra: “Thế có phải các cậu nghi ngờ… ai?”.

“Trên lưng Dư Kim Đào
có vết bớt hình lan hồ điệp, vì thế rất có khả năng cậu ấy là hậu thế của công
tử kia”. Cuối cùng Tiểu Hùng nói vẻ thận trọng như đang tiết lộ một bí mật động
trời vậy.

“Nhưng tớ thấy cậu cũng
rất đáng nghi. Trên tay cậu cũng có dấu hiệu”. Tôi nhìn cánh tay Tiểu Hùng.

“Sao cậu có thể nghi ngờ
tớ chứ? Chúng ta quen biết nhau bao nhiêu năm rồi?”. Tiểu Hùng giận đùng đùng
nói.

Tôi vuốt cằm: “Nhưng
mà, tại sao cậu có thể nghi ngờ người khác mà tớ lại không thể nghi ngờ cậu?
Hơn nữa cậu và Hạ Vũ lại thân thiết thế”.

Tôi giận đùng đùng ngồi
xuống một bên, cầm ly nước chanh lên tu ừng ực. Chẳng trách mà sau này Hạ Vũ lại
đối với Dư Kim Đào như thế, nhưng rốt cuộc cô ấy có biết thân phận của mình
không?

“Phụt!”. Thất Hiểu Mộ
phì cười phun hết nước trong miệng ra, “Phi Phi, cậu đừng giận, sự việc rồi sẽ
rõ ràng thôi”.

“Đúng thế, rồi có ngày
mọi chuyện sẽ được phơi bày trước ánh sáng”. Tôi và Tiểu Hùng đồng thanh, rồi
nhìn nhau không nói gì nữa.

Tôi nhớ lại lời Thất Hiểu
Mộ. Tôi cũng rất muốn biết tại sao mình lại nhìn thấy lan hồ điệp múa, tại sao
tôi, Hạ Vũ và bà Cửu lại giống nhau như vậy?

Bỗng nhiên tôi nhớ bố mẹ.
Lần này họ đã đi hơn hai tháng rồi, tại sao vẫn chưa về?

Gió xuân ấm áp thổi tới,
hòa trong tiếng hót ríu rít của những chú chim nhỏ, học kỳ mới đã bắt đầu,
trong sân trường, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

Học kỳ mới lại đến, hội
thao thanh thiếu niên toàn quốc cũng sắp diễn ra. Hôm nay Tiểu Hùng được chọn
làm đại diện biểu diễn trong buổi khai mạc, bận tối mắt tối mũi đến nỗi chúng
tôi chẳng thấy mặt mũi đâu cả.

Bảo cùng nhau điều tra,
thế mà bây giờ ngay đến Thất Hiểu Mộ ngày nào cũng đi tập bóng rổ, còn mình tôi
biết điều tra thế nào đây?

Nhưng tôi lại phát hiện
ra một bí mật khác của Dư Kim Đào, thì ra cậu ấy làm thêm ở một cửa hàng ăn
theo phong cách phương Tây, thật lợi hại.

Hôm ấy tôi vô tình đến
đó ăn cơm, nhân viên tiếp đón lại là Dư Kim Đào. Cả hai chúng tôi đều vô cùng
kinh ngạc, lúng túng mãi không nói được gì, rồi cậu ấy bảo muốn tự kiếm tiền học
phí. Chẳng trách mà hồi ở nhà Hạ Vũ, ngày nào cậu ấy cũng ra khỏi nhà vào một
giờ nhất định, cậu ấy bảo ở nhà quy định phải về nhà mỗi ngày một lần. Thì ra
không phải cậu ấy về nhà mà là đến đây.

Từ khi bị tôi biết bí mật
đó, cậu ấy rất khách khí với tôi. Thậm chí tôi còn hỏi bóng gió về vết bớt sau
lưng cậu ấy cũng không giận, còn thoải mái nói với tôi. Cái bớt đó từ khi sinh
ra đã có rồi, mà vị trí cũng rất kỳ lạ, ở ngay trên bả vai. Mỗi lần vai động đậy
là cái bớt ấy lại giống như bông lan hồ điệp nhảy múa.

Thế là, trước lời cầu
khẩn tha thiết, cậu ấy cho tôi xem vết bớt.

“Oa, đúng là giống lan
hồ điệp thật đấy!”. Tôi hiếu kỳ sờ vào nó, quả nhiên là vết bớt màu chu sa.

Đúng là thần kỳ, nếu cậu
ấy chính là hậu thế của công tử kia thì có phải ông trời đã sắp đặt, cố tình gắn
vết bớt lên cơ thể cậu ấy? Nếu cậu ấy và thiên thần kia trong lòng có linh cảm
thì rồi sẽ có ngày gặp mặt?

Chẳng phải Hạ Vũ cũng rất
thích cậu ấy sao? Lẽ nào đó chính là sự đồng cảm giữa họ?

Tôi chần chừ, muốn tìm
Hạ Vũ hỏi cho rõ nhưng lại sợ quá đường đột. Nhỡ Hạ Vũ chẳng biết gì, như bà Cửu
nói, thà để cô ấy là một người bình thường, sống một cuộc đời bình thường.

Sau một thời gian dài,
hôm nay Hạ Vũ lại đến tìm chúng tôi.

Sau lần Đào Yên Nhiên
thừa nhận việc bắt chước Hạ Vũ là cách làm sai lầm thì ba đứa chúng tôi rất ít
khi gặp nhau.

Lâu rồi, nên Đào Yên
Nhiên cũng đã quên chuyện không vui hôm đó nhưng vẫn nuôi tóc dài, thậm chí tôi
cũng nuôi tóc cùng chị ấy. Tôi cũng không biết xuất phát từ đâu mà lại có quyết
định đó nữa.

Trong lúc trò chuyện
chúng tôi nhắc đến chuyện ngọn tháp.

“Nếu họ không rảnh thì
chúng ta tự đi điều tra!”. Cứ nhắc đến ngọn tháp là Đào Yên Nhiên lại vô cùng hứng
khởi.

“Lần trước ở nhà tớ đã
nói rồi mà, đó là tháp phu thê, nếu đôi lứa yêu nhau lên đỉnh tháp, thắp đèn
lên thì lời cầu nguyện sẽ thành hiện thực. Có điều tra nữa thì cũng vậy thôi”.
Hạ Vũ lấy ngón tay chỉ vào trán Đào Yên Nhiên.

“Ừ nhỉ, tớ quên mất”,
Đào Yên Nhiên cười ngượng.

Tôi chớp chớp mắt:
“Nhưng tớ nghĩ chúng ta lên đó rồi thì chắc chắn sau đó người khác cũng sẽ
lên”.

“Đúng thế, lần đó tớ
cùng Tiểu Hùng sang ngọn tháp kia tìm hộp bát âm cũng gặp người khác lên tháp”,
Hạ Vũ nói.

“Ồ…”. Tôi ra vẻ bừng tỉnh,
nhìn Hạ Vũ. Cô ấy chịu nói ra những điều này có phải tức là cô ấy đã tin tưởng
chúng tôi rồi không? Nếu tôi hỏi những gì bà Cửu nói với Thất Hiểu Mộ, liệu cô ấy
có biết không? Nếu biết liệu cô ấy có nói sự thật không?

“Truyền thuyết đẹp như
vậy thu hút người khác là điều đương nhiên. Tớ muốn đi thêm lần nữa, có cơ hội
kiểm chứng là tốt nhất. Này, các cậu có muốn đi không?”. Đào Yên Nhiên xán lại
gần nhìn chằm chằm vào tôi, đợi tôi gật đầu chị ấy lại nhìn sang Hạ Vũ cho đến
khi cô ấy cũng gật.

“Nhưng… không có bạn
nam nào đi cùng thì tớ sợ lắm”. Hạ Vũ sợ sệt nhìn Đào Yên Nhiên.

“Này, nhìn cậu cứ như tớ
đang ăn hiếp cậu ấy. Các cậu không dám mạo hiểm sao?”, Đào Yên Nhiên bực bội.

Nhớ lại mấy lần trước,
lần nào cũng không dám mò vào ban ngày, buổi tối lại rất sợ, có lần nào vào mà
không có sự cố không? Mọi người nói ngọn tháp ấy cứ như có ma lực ấy, sao tôi cứ
cảm thấy bọn tôi như bị trúng tà vậy?

“Em muốn mạo hiểm.
Nhưng chị họ thân yêu ơi, em cũng sợ mà”, tôi nhìn Đào Yên Nhiên nói nhỏ.

“Đồ nhát gan!”. Đào Yên
Nhiên kêu lên đầy khinh bỉ.

“Thế thì một mình cậu
đi đi, bọn tớ đợi cậu ở dưới”. Cuối cùng Hạ Vũ quyết định không vào trong, tôi
vội phụ họa theo quyết định anh minh của cô ấy.

“Hai người…”. Đào Yên
Nhiên giận dữ chỉ vào hai chúng tôi.

“Bọn em nhát gan thế đấy,
sao nào, không phục à? Chị dám một mình vào thật không? Chị không sợ à?”, tôi dẩu
môi.

Thấy vẻ mặt do dự của
Đào Yên Nhiên, tôi không kìm được cười lớn, vội xán lại gần: “Ta là tiên tử
trong bức tranh ở ngọn tháp đây, a a a…”,
giọng cứ rên rỉ thâm trầm như ma.

Chị ấy vì không để ý
nên bị tôi dọa cho giật thót mình, đến khi sực tỉnh lại đuổi đánh tôi.

“Chị họ thân yêu, tha
cho em”, tôi hét lên. Đáng tiếc vì chị ấy quá béo nên chẳng thể đuổi được tôi.

Hạ Vũ ở bên cạnh che miệng
cười: “Được rồi, Đào Yên Nhiên, nếu cậu không sợ thì vào một mình đi”.

“Được rồi, được rồi!”,
Đào Yên Nhiên bỗng dừng lại, thở dốc, “Tớ thừa nhận tớ cũng sợ, không đi thì
không đi. Nhưng tớ vẫn muốn đi xem thế nào, làm sao đây?”

“Thế này đi, chúng ta đứng
ở dưới đợi. Ôm cây đợi thỏ chắc chắn bắt được vài con”, tôi đắc ý nói. Tưởng tượng
ra cảnh có mấy người bị chúng tôi ép hỏi dù họ chưa đặt chân vào trong thì ép họ
dẫn chúng tôi vào cũng được.

“Ừm, cách này được đấy”.
Hạ Vũ giơ tay tán thành.

“Được rồi, thiểu số phục
tùng đa số!”. Đào Yên Nhiên đành bất lực giơ tay lên.

Đêm hôm đó, trăng sáng
sao thưa, không gian tĩnh mịch.

Ba người chúng tôi lặng
lẽ núp trong rừng cây. Cây cối trong đêm tạo cảm giác như có từng trận gió lạnh
thổi qua, thậm chí tôi còn cảm thấy nơi đây không an toàn. Nhưng theo Đào Yên
Nhiên thì có vẻ vô cùng an toàn, vì lần đầu tiên tôi và Tiểu Hùng vào tháp, chị
ấy và Thất Hiểu Mộ đã đi theo và tìm thấy vị trí cực tốt này.

Vì chuyện đó mà tôi đã
trợn mắt mấy lần nhìn chị ấy. Hôm đó tôi không giận nhưng chẳng thể nào quên được.

“Tốt thật, trăng sáng
quá”, Đào Yên Nhiên phấn khích.

“Chị chỉ thế là giỏi”,
tôi gõ đầu chị ấy.

“Đương nhiên, nếu không
làm sao có thể theo em và Tiểu Hùng vào trong tháp được? Hì hì…”, chị ấy tươi
cười nói.

Tôi chỉ chỉ tay lên miệng
chị ấy: “Chị đúng là miệng lưỡi lươn lẹo, da mặt không biết dày đến mức nào rồi,
còn nói được à, xem em xé nát cái miệng chị ra đây”.

“Suỵt…! Các cậu nhìn
kìa, có người”. Hạ Vũ kéo áo hai chúng tôi.

Tôi nheo mắt nhìn, quả
nhiên thấy hai bóng người một cao một thấp đang đến gần, thỉnh thoảng lại ngó
nghiêng xung quanh. Nhìn là biết ngay người đó cũng mạo hiểm muốn vào Bạch Tháp
giống chúng tôi.

Chúng tôi cúi người xuống.

Sao không nhìn rõ được
là ai? Nhưng hình như người cao cao kia trông khá quen. Tôi nhích người lên trước
muốn nhìn cho rõ.

“Các cậu nói xem chúng
ta theo họ vào hay đợi họ ra rồi bắt lại hỏi?”, tôi khẽ hỏi, nhưng không ai trả
lời.

Tôi quay lại nhìn, suýt
nữa thì ngất - Đào Yên Nhiên và Hạ Vũ đang chuẩn bị đánh bọc sườn từ hai bên.

Tôi biết Đào Yên Nhiên
không nhẫn nhịn được thêm nữa mà.

Quả nhiên đối phương khẽ
quát lớn: “Ai?”. Nghe giọng quen thuộc, hình như là Thất Hiểu Mộ.

“Thất Hiểu Mộ à?”

“Thất công tử à?”.

Tôi và Đào Yên Nhiên gần
như đồng thanh hỏi.

“Phi Phi, là cậu sao?”.
Thất Hiểu Mộ chạy lại, phía sau là Tiểu Cường, bạn cùng bàn với tôi.

Đào Yên Nhiên nhìn trái
nhìn phải hình như đang tìm Tiểu Hùng, thấy phía sau Thất Hiểu Mộ không còn ai
nữa thì thất vọng dựa vào Hạ Vũ im lặng, không nói gì.

“Ủa, sao cậu biết bọn tớ
đến đây? Mà sao cậu ấy lại ở đây?”. Tôi và Hạ Vũ gần như cùng lúc chỉ vào Tiểu
Cường, hỏi.

“Cậu ấy à… cậu ấy…”. Thất
Hiểu Mộ gãi đầu, rồi nhanh trí đáp, “Tớ gặp cậu ấy trên đường”.

“Trùng hợp vậy sao?”. Mắt
Đào Yên Nhiên ánh lên tia nhìn giảo hoạt, tiến lại gần Tiểu Cường, rồi bỗng hét
lên sợ hãi, “Á, con ‘tiểu cường’ to quá, ở trên người cậu ấy!”.

Chị ấy vừa nhảy vừa gào
lên, khiến Hạ Vũ căng thẳng giữ chị ấy lại: “Ở đâu? Ở đâu? Ở đây sao lại có ‘tiểu
cường’ được?”.

Tiểu Cường lớp tôi nổi
tiếng là sợ ‘tiểu cường’, lúc này kêu còn to hơn Đào Yên Nhiên, kéo Thất Hiểu Mộ
mà hét: “Mau lên, bắt nó xuống cho tớ!”.

Thất Hiểu Mộ thở dài:
“Sao tớ lại tìm một nhân viên tình báo ngốc thế này cơ chứ?!”. Rồi cậu ấy nói với
Tiểu Cường, “Đúng là trên lưng cậu đấy. Ai da, thầy giáo đến rồi, cậu nhìn
kìa!”.

Tiểu Cường thét lên chạy
mất.

Đào Yên Nhiên không kìm
được cười lớn, dựa vào Hạ Vũ đang che miệng cười, tay run run chỉ vào Thất Hiểu
Mộ: “Sao cậu lại nghĩ được chủ ý đó, thật quá đáng!”.

“Thế tớ phải làm sao? Gần
đây ngày nào cũng phải luyện tập, không được gặp các cậu”. Thất Hiểu Mộ nhìn
Đào Yên Nhiên đang giơ tay chuẩn bị đánh mình, vội chạy ra sau lưng tôi, “Tớ lại
muốn biết các cậu đang làm gì, đương nhiên phải tìm Tiểu Cường làm tình báo rồi.
Tớ lúc nào cũng lo lắng cho sự an nguy của các cậu. Nể tình tha cho tớ đi được
không? Phi Phi, bạn tốt của tớ…”. Cậu ấy kéo tay áo tôi lắc qua lắc lại như đứa
trẻ làm nũng.

Hạ Vũ giả vờ ngất: “Cậu
cũng quá… quá…”. Chưa nói hết thì Hạ Vũ bị mấy câu sau của cậu ấy chọc cười
không nói tiếp được nữa.

Đào Yên Nhiên lại như
hiểu được điều gì, trêu chọc: “Cậu nói thẳng ra là vì Phi Phi đi. Phi Phi, chị
thật ngưỡng mộ em đó! Thất công tử, được đó, chúng tôi ủng hộ cậu”.

Tôi nhìn mấy người vừa
giận vừa buồn cười, Thất Hiểu Mộ trước nay luôn thông minh, sao lần này lại tìm
Tiểu Cường làm gián điệp cơ chứ?

Đúng lúc ấy, ở phía xa
có ánh sáng mấy chiếc đèn pin chiếu lại, rồi có tiếng trách mắng của các thầy
tuần tra: “Mấy em học sinh đằng kia, muộn thế này ở đó làm gì? Mau đi đi”.

Tôi thở dài, định đi
thì Thất Hiểu Mộ bỗng hét lên: “Được rồi, tôi thích Phi Phi. Tôi thích đấy. Tôi
muốn hét lên thật to…”.

Nhưng đáng tiếc cậu ấy
chưa kịp nói xong thì bị thầy giáo quát: “Điên hả? Còn hét nữa tôi nhốt cậu mấy
ngày đấy”. Vừa nói thầy vừa chạy lại chỗ chúng tôi.

Chúng tôi thấy tình
hình không hay lập tức bỏ chạy.

Dọc đường tâm trạng tôi
hỗn loạn. Không biết tại sao Thất Hiểu Mộ lại làm thế. Từ trước tới giờ chưa có
người con trai nào khiến lòng dạ tôi rối bời thế này. Nhận được thư thổ lộ của
đám nam sinh khác tôi đều cười cho qua, nhưng tôi lại không thể đối mặt với Thất
Hiểu Mộ. Bỗng nhiên trong đầu tôi hiện lên nụ cười nho nhã dịu dàng của Tiểu
Hùng. Tôi lắc đầu, lại lắc tiếp, tâm trí càng thêm hỗn loạn. Thậm chí tôi không
biết mình đang nghĩ gì nữa, chỉ muốn chạy, chạy cho quên hết mọi thứ, hoặc nếu
chúng tôi chưa lớn thì thật tốt.

Trên đường tôi chỉ nghe
thấy Đào Yên Nhiên lầm bầm than thở với Thất Hiểu Mộ.

Cuối cùng chúng tôi
cũng dừng lại ở rừng trúc đào.

Thất Hiểu Mộ kéo tôi:
“Cậu không sao chứ?”.

Tôi nhìn cậu ấy giận dữ
hét lên: “Cậu đang làm cái gì vậy? Cậu tưởng mình là anh hùng chắc? Tránh ra!”.
Nói rồi tôi đẩy mạnh cậu ấy ra, sau đó chạy đi thật nhanh.

Tôi nghe Đào Yên Nhiên
nói với Thất Hiểu Mộ: “Đồ ngốc, đuổi theo đi!”.

“Đào Yên Nhiên, đừng có
xen vào chuyện của người khác…”. Tôi ném lại một câu rồi chạy tiếp, mặc kệ tiếng
gọi của Thất Hiểu Mộ vẫn văng vẳng ở phía sau.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3