Tứ Quái TKKG (Tập 26) - Chương 09

CHÍN: GABY RA TAY

Bãi cát không bóng người trải dài vô tận.
Cát trắng và mịn. Gaby reo lên sung sướng, nhảy khỏi xe đạp và chạy chân trần
xuống bờ vịnh xanh biếc. Ngay lập tức cô bé cởi bỏ quần áo ngoài, chỉ còn trên
mình bộ bikini hai mảnh. Coi, mái tóc vàng óng của cô cứ chực làm quen với cát
khi Gaby khom lưng ngắm một con ốc biển.

Gaby dường như đã quên bẵng nỗi bực tức với
Tarzan. Cô bé khẽ thốt lên:

- Tuyệt! Như thiên đường vậy!

Trên dốc Karl dựng hai chiếc xe đạp châu
yên vào nhau cho khỏi đổ.

- Xuống đây tắm Karl ơi!

Giọng cô bé tắt nghẹn nửa chừng. Trời ạ,
không hiểu một chiếc Mercedes ở đâu tấp vô kế bên Karl sát sạt. Ê, hai gã đàn
ông nhảy xuống mặt hầm hầm. Gã đầu quấn đầy băng và gã mặt choắt cùng một lượt
kẹp dính hai bên Karl. Chúng có vẻ như sắp nhai xương Máy Tính Điện Tử.

Gaby hoảng hồn buông vỏ ốc biển xuống cát
và mặc quần áo vào cấp tốc. Một giọng Đức đầy đe dọa vang đến tai cô:

- Tụi tao đang tiến hành một vụ bắt cóc.
Mày bình an vô sự nhóc ạ.

Trong tích tắc cái đầu điện tử của quân sư
đã thấy được vấn đề. Nó hét lồng lộng:

- Chạy đi Gaby! Chạy đi! Mình sẽ kiềm chế
chúng.

Ramirez xoay vai Karl chớp nhoáng. Cú
nốc-ao trúng đích vào phần bụng đối phương. Gã nhếch mép lạnh lùng ngắm thằng
nhãi ranh cận thị đổ ập xuống bãi cỏ như một thân cây trốc gốc. Cái kính văng
ra.

- Xong một đứa. Trời đất, Piteau. Mày còn
chần chờ gì nữa mà không tóm con bé kia!

Gã người Pháp như người máy được nhấn nút
bay về Gaby nhanh hơn điện xẹt. Cô bé há hốc miệng trong tình trạng hầu như tê
liệt.

- Thảy nó lên xe đi, Piteau!

Mặc kệ tên đồng bọn nhấc bổng “con mồi” ra
xe, Ramirez đá mũi giày vô Karl bình bịch:

- Mày tên gì?

Karl Máy Tính khò khè:

- Karl Vierstein!

- Tốt. Nếu mày muốn con bé trở về nguyên
vẹn thì hãy câm mõm. Tuyệt đối cấm hé răng với cảnh sát và cha mẹ tụi bay. Vụ
bắt cóc con bạn mày coi như hoàn toàn bí mật. Nó tên Gaby phải không?

- Phải.

- Rồi mày sẽ nhận được cú phôn của tụi tao
tại khách sạn. Hãy khuyên hai thằng bạn mày câm như thóc. Nếu mấy người lớn có
hỏi thì hãy bảo con bé đã đạp xe vào thành phố mua sắm thứ gì đó. Hiểu chớ?

Nước mắt Karl trào ra khi chiếc Mercedes
vọt đi. Nó nghe tiếng Gaby ú ớ sau mảnh vải bịt miệng mà không cách gì nhúc
nhích được. Con mắt nó không có kiếng cận cũng như mù. Làm sao thấy số xe để về
báo cáo… Tarzan đây?

*

Máy Tính Điện Tử trở về thân tàn ma dại ngã
phịch xuống chiếc ghế có dù che cạnh hồ bơi. Tarzan vừa biểu diễn xong màn lặn
như rái cá leo lên thành hồ bơi, sửng sốt:

- Trời ơi, tướng tá mày tệ quá. Gaby đâu?

Coi, thằng cận úp mặt vô hai bàn tay. Tròn
Vo đang phơi nắng gần đó cũng vọt lại nghe.

Tarzan trong một giây ý thức được ngay vai
trò của mình. Hắn mà bối rối lúc này là coi như hỏng bét. Phải cứu Gaby và cứu
trong… bí mật như lời cảnh cáo của bọn bắt cóc. Hắn chấp nhận sự thử thách ấy.

- Mày biết hai thằng đó không?

Máy Tính Điện Tử đã lấy lại bình tĩnh:

- Chưa thấy lần nào.

- Hừm, tụi nó đang nắm Gaby trong tay.
Nghĩa là tụi nó có thể thực hiện lời đe dọa, làm hại Gaby. Nhiệm vụ của mày là
túc trực thường xuyên trên phòng để chờ điện thoại của bọn chúng. Nếu đói tao
sẽ nói Tròn Vo đem thức ăn lên. À, nhớ ghé qua dặn người thường trực rằng mày
đợi một cú phôn nghe. Còn nhiệm vụ của Tròn Vo là cứ chơi đùa vô tư để ông bà
già mày và bà già tao khỏi để ý. Tao sẽ rình ở dưới này để quan sát tổng thể.
Nếu đến bữa ăn tối mà chúng chưa thả Gaby thì…

- Thì sao đại ca?

- Thì tao sẽ “bắt cóc” một thằng trong băng
cướp để trao đổi tù binh.

- Lạy Chúa, đại ca cho rằng vụ này băng
cướp quốc tế chỉ đạo ư?

- Chính thị. Tụi nó định đánh chặn đầu
mình, dùng Gaby làm con tin để ngăn ngừa mình tố cáo âm mưu chó đẻ với cảnh
sát.

Con mắt Tarzan hừng hực lửa căm thù. Hắn đã
nói là làm. Hai quái rành tính nết đại ca nên nín khe.

*

Ngôi nhà giam giữ Gaby cô độc trên đồi, nơi
kết thúc con đường ra ngoại vi thành phố. Cô bé chịu đựng suốt chuyến đi mà
không bị ngất xỉu dù trong cốp xe ngộp thở và nóng kinh khủng. Sự tôi luyện và
trưởng thành trong các đặc vụ hiểm nghèo trước đó đã giúp cho cô bé có nghị lực
phi thường. Điều đáng nói là cô bé không hề rớt nước mắt.

Giọng Jules Piteau oang oang khi hung thần
Pedro Ramirez bế xốc cô bé vào nhà:

- Tao đi đây. Sếp Mohlen không muốn mày
nương tay đâu. Sếp rất cần tin tức cung cấp của con nhỏ đấy.

- Tao hiểu rồi.

Chiếc Mercedes phóng cái vù. Piteau vốn là
kẻ cẩn thận sau mỗi phi vụ làm ăn. Không bao giờ gã để xe tại sào huyệt để bị
lộ tung tích. Gã chạy một mạch về khu chung cư lớn gần bãi biển. Ở đó có chiếc Mercedes
đương nhiên nằm ngoan ngoãn trong ga-ra.

Nào, bây giờ thì gã người Pháp châm một
điếu thuốc lá phì phèo thả bộ tới trạm bưu điện gần nhất. Gã phải phôn cho sếp
Mohlen chớ sao. Tối thiểu sếp cũng phải biết vụ chụp con tin đã diễn ra vô cùng
hoàn hảo và điệu nghệ.

Trên đường đi, Piteau chợt kinh ngạc nhìn
thấy… con mồi. Trời ạ, đối với gã người Pháp này, một chiếc xe hơi màu nhũ bạc
mô-đen mới mà không phải là “con mồi” thì còn là thứ gì nữa hả trời. Ê, chiếc
xe đậu ngon lành cạnh một căn nhà mini. Piteau thoáng thấy thằng chủ nhân chiếc
xe vừa lết một chân cà nhắc vô trong, tay xách một túi gì đó có vẻ nặng. Gã
cũng lập tức phát hiện ngay rằng chìa khóa điện của chiếc xe vẫn cắm nguyên
trong ổ.

Piteau bay tới, tót lên ngồi liền sau tay
lái lúc cánh cửa căn nhà vừa đóng sập lại. Ma quỷ ạ, máy nổ êm ru. Piteau lùi
xe ra phố, rồi thong thả lái xe đi.

Piteau hiểu rằng gã có tới mười lăm phút
tẩu tán trước lúc cảnh sát bắt đầu đổ xô tìm kiếm chiếc xe bị mất cắp. Ô kê, gã
đã xài đúng chín phút trên đường. Còn sáu phút nữa thì dành cho chuyện gửi
chiếc xế hộp lên nhà gửi xe tự động tít tầng sáu.

Xong. Chung quanh tầng sáu chẳng có ai. Giờ
thì làm ơn bắn tin gấp cho Mohlen để sếp mang bảng số giả đến. Có điều Piteau
chưa “gô” vội. Không hiểu sao gã lại nổi máu tò mò. Hà hà, coi trong xe có gì
nào. Ồ, chẳng lẽ chỉ toàn những thứ lặt vặt và vài tấm bưu ảnh hải ngoại gửi
đến cho một nhân vật có tên là Miguel Manolite thôi sao?

Nản quá, gã vòng ra sau lật cốp xe và huýt
gió qua kẽ răng. Trời đất. Có vật chi cồm cộm dưới tấm mền. Piteau hất mền
xuống, sửng sốt. Coi, cả một khẩu súng máy đen thui nằm trên bộ áo liền quần
ngó như đồ bay màu xanh lá cây, bên ngực trái có thêu một hình ô-van màu đỏ với
ba chữ LCV khó hiểu. Thêm một đôi găng tay bẩn thỉu và tấm khăn bịt mặt màu đen
ẩm ẩm mồ hôi. Cha, té ra chủ nhân của chiếc xe và mấy món chết người này là một
tên cướp thứ dữ. Có lẽ gã vừa làm ăn xong.

Hà hà, cướp đụng… cướp. Piteau khóa cốp xe
lại và cười tủm tỉm. Nếu tính luôn chiếc xe sang trọng này thì thành tích “thổi”
ôtô của gã đã tròn con số 50. Khá đấy chớ!

Tại trạm bưu điện, Piteau phôn ngay về
khách sạn Palast.

- Mày hả Piteau, Mohlen đây!

- Hết sảy sếp ơi. Tụi tao tóm được con bé
rồi. Thằng Pedro đang tra khảo nó, con bé có vẻ cứng cựa lắm. Trên đường đi gọi
điện cho mày, tao lại vớ được “lộc”. Một chiếc xế hộp bá cháy đang chờ chúng
ta. Sếp tính sao?

Gã thuật lại đầu đuôi những gì gã đã điểm
danh trong xe. Mohlen choáng váng:

- Mày có chắc bộ đồ bay mang hàng chữ LCV
không? Và thằng cha đó thọt chân trái tướng tá cáo lớn?

- Phải, tao nghĩ là nó thọt. Thì tao chỉ
thấy phía sau nó mà.

- Mẹ kiếp, nó là thằng Manolite lừng danh
đấy. Tao mới coi ti-vi xong và thấy hình nó. Nó đã vét tới hai mươi triệu đồng
pê-sê-ta ở một cửa hàng lớn. Tạ ơn ma quỷ phù hộ, ta sẽ bắt nó ói ra phần của
tụi mình.

- Tuyệt vời. Sếp đến liền nghe!

Trong chớp nhoáng, Mohlen đã có mặt. Gã
tháo bảng số chiếc xe hơi sang trọng liệng vào cốp rồi tròng bảng số giả thay
thế. Hai thằng cô hồn nháy mắt với nhau. Đoạn chúng vừa cười ha hả vừa thò tay
vô túi áo khoác thả bộ đến phố mà Manolite cư ngụ.

*

Buổi chiều trôi qua chẳng êm đềm chút nào.
Tarzan có cảm tưởng mình đang ôm trong người một khối thuốc nổ mà đồng hồ hẹn
giờ đang tích tắc không ngừng. Ba tên ác ôn Prachold, Mặt Ngựa lẫn Tóc Đỏ vẫn
trốn đâu mất biệt, chỉ trừ cặp “uyên ương gãy cánh” và Schleich vẫn luôn ở
trong tầm mắt hắn.

- Gaby đâu hả con?

Bà Carsten bắt đầu phát hiện ra sự vắng mặt
của cô bé đã từ lâu chiếm trọn cảm tình của bà. Rồi đến bà Sauerlich “phỏng
vấn” Tròn Vo:

- Karl không ở đây với con à?

Hai thằng đều ráng tìm mỗi đứa một cái cớ
để thoát vòng vây của mẹ hiền. Công viên vắng dần bởi du khách lần lượt về
phòng tắm rửa hoặc kiếm chỗ nào ăn tối.

Tarzan ngoắc thằng mập:

- Mày lên phòng lôi bộ đồ xuống đây giùm
tao đi.

Lát sau Tròn Vo chạy xuống mặt rầu rĩ:

- Karl trực nãy giờ chẳng thấy ma nào gọi
điện.

- Được rồi. Mày cứ để tao thu xếp.

Hắn trang bị xong bộ đồ gồm quần soóc, áo
phông và đôi giày thể thao thì cũng vừa đúng lúc cặp tình nhân Luise và Waldi
kẻ trước người sau lủi thủi vào nhà. Riêng gã thám tử Schleich vẫn rung đùi đọc
sách trên ghế như bị dán keo vô lưng vậy.

Tròn Vo bỗng hoảng hốt la khẽ:

- Đại ca ơi, thằng Mặt Ngựa kìa. Nó mò ra
chỗ gã Schleich!

- Ôkê. Đi theo tao.

Tròn Vo thấy hơi run nhưng vẫn thập thững
bước theo đại ca của mình.

Hai quái rón rén như hai con mèo đi không
một tiếng động đến sau lưng hai gã. Lúc thằng Mặt Ngựa phát hiện ra hai vị
khách không mời mà đến thì mọi chuyện đã muộn màng. Người hùng Tarzan hành động
nhanh như chớp, bàn tay hắn thọc gọn ghẽ vô dưới áo vét của Mặt Ngựa. Coi, chưa
tới một giây khẩu súng đã rơi vào tay hắn.

Tarzan lùi lại một bước chĩa “con chó lửa”
về phía hai gã tội phạm. Mặt mũi chúng nghệt ra.

- Tôi cuộc rằng các vị không có cả giấy
phép sử dụng vũ khí nữa kia. Nhưng thôi, yên tâm đi. Ai mà thèm bắn mấy người.

Hắn cười ngạo mạn rồi liệng khẩu súng tõm
xuống hồ bơi:

- Vậy đó. Thế là đi tong thứ duy nhất khả
dĩ cứu được tụi mày, lũ dòi bọ hôi thối.

Không biết từ đâu ra mà ở tay trái Tarzan
đã xuất hiện một ống thép khiến Tròn Vo cũng phải ngạc nhiên. Hắn gằn giọng:

- Nếu một đứa bé ra đòn bằng cái này, sẽ
chỉ gây đau đớn. Nhưng nếu tao đập bằng cái này, tụi bay sẽ tan xác đó. Gaby
đâu?

Mắt Schleich lóe lên, nheo lại, nhưng cặp
môi mỏng của gã mím chặt.

Mặt Ngựa rõ ràng đánh giá thấp Tarzan. Gã
xông vào hắn toan cướp lấy ống thép. Tarzan liền quật vào giữa bụng gã một cái.
Gã hộc lên một tiếng, đổ xuống nhũn như chiếc giẻ lau. Hai mắt gã như sắp bật
khỏi tròng, nước da vàng ệch giờ đây xanh như đít nhái.

Tarzan mỉm cười với Schleich:

- Mày cũng muốn nếm thử chứ, đồ đốn mạt?
Tao rất muốn trang điểm cho mày một đường ngôi mà sẽ không có sợi tóc nào mọc
nổi trên đó nữa. Tao hỏi lại: Gaby đâu?

Thằng Mặt Ngựa bỗng há mồm ặc ặc trong cổ.
Tarzan khẽ vỗ vai gã:

- Ngó mày phát tởm quá. Nếu mày muốn ói thì
lết ra bãi biển. Cấm khạc nhổ ở đây. Rõ chưa.

Hắn quay sang Schleich hất hàm:

- Nó tên gì?

- Nó… e hèm… Thôi, được! Mẹ kiếp! Đừng có
gây đổ máu ở đây. Nó tên Carlo Morganzini.

- Còn thằng kia? Thằng Tóc Đỏ to béo ấy!

- Heiko Mohlen.

Tarzan vỗ vai Kloesen:

- Nhớ tên tụi nó nghe mập. Này Schleich,
giờ thì tao thẩm vấn một câu cuối cùng. Mày đừng làm bộ mặt đưa ma như thế, tao
không thích. Nghe đây thằng thám tử: bạn tao hiện giờ ở đâu? Chắc chắn mày biết
chuyện này, mày là một thành viên của bọn cướp kia mà. Mày phải biết rằng tao
có thể biến cái đầu bã đậu của mày thành bột nghiền. Không gì có thể ngăn cản
tao. Thậm chí tao sẽ vui vẻ lãnh án vì tội đả thương người khác. Bạn gái của
tao xứng đáng để tao hi sinh nhiều lần hơn thế. Nào: Gaby đang ở đâu?

Schleich nhìn Tarzan tuyệt vọng. Thằng ranh
này, mẹ kiếp, dám làm thật! Nó còn đủ sức hạ nổi cả rồng ba đầu ấy chứ. Gã chả
dại.

- Tôi… à à… không biết cô bé ở đâu. Cái vụ…
à à… dạ dạ, thì tôi có nghe nói. Mohlen và Morganzini chủ trương chuyện này.
Chúng à à… bắt cóc cô bé. Hiện thời hình như cô bé đang ở trong một căn nhà
phía Bắc thành phố.

- Thằng nào đang canh giữ cô ấy?

- Một kẻ tên là Ramirez.

- Có tới hai tên bắt cóc kia mà?

- À à, thằng kia là… Piteau.

Gã ngừng lại hít một hơi dài rồi tuôn một
mạch:

- Morganzini vừa kể với tôi. Mohlen và
Piteau đã phát hiện một tướng cướp lừng danh có thông báo truy nã trên ti-vi.
Và chúng muốn trấn lại tiền của tên này. Tôi… tôi chỉ biết đến đó. Các chi tiết
khác Morganzini biết hơn tôi. Nó cũng biết ngôi nhà mà Ramirez đang giam giữ
bạn gái của các cậu.

Tarzan xốc cổ Morganzini:

- Mày thở được rồi hả thằng người Ý. Nào,
bây giờ chúng ta sẽ lên một chiếc ta-xi đậu trước khách sạn. Mày phải dẫn đường
tới chỗ giam giữ Gaby, nếu làm ngược lại ý tao thì mày sẽ nghỉ thở vĩnh viễn.

Hắn quay sang Tròn Vo:

- Mày chạy lên lầu kêu thằng Karl xuống
gấp. Hai thằng vác theo hai cây gậy chơi bi-da để làm vũ khí nghe! Tao sẽ canh
chừng hai thằng này.

Tròn Vo gật đầu cái rụp:

- Được thôi. Tao… sôi bụng quá. Tao chỉ
mong mọi thứ kết thúc trước bữa ăn tối.

*

Trong sào huyệt của băng cướp quốc tế, Gaby
hai tay quấn quanh người ngồi thu lu trên chiếc ghế mây. Ramirez không ngừng
khủng bố tinh thần cô bé bằng cách đi qua đi lại với hộp diêm thỉnh thoảng tung
lên trời. Gã gầm rú:

- Tao sẽ đốt mớ tóc vàng của mày, con nhỏ
cứng đầu!

- Tôi không biết gì thực mà. Chắc ông lầm
tôi với ai rồi.

- Đừng nói xạo. Sếp bảo với tao, bốn đứa
bay chui vô phòng lão Prachold tới hai lần.

- Ơ, đâu phải phòng ông “Krachpol”. Phòng
ông Vendental chứ. Tụi tôi quen ông Vendental mà. Bụng ông ta bự như cái trống
coi mắc cười lắm. Thậm chí có thể để cả kính, mũ và chìa khóa phòng lên đó
không bị rơi.

Ramirez thở phì phò. Đầu gã nhức như búa
bổ.

Gaby giả bộ rên rỉ:

- Tôi… khát… nước. Cho tôi đi lấylynước được
không?

- Ờ, xuống bếp mà lấy.

Gã bóp nát hộp diêm trong tay giận dữ. Làm
gì bây giờ chớ? Bọn cùng băng đâu cả rồi? Đã tới lúc gã phải gọi điện cho cái
thằng cận ở khách sạn báo tin sẽ trả con bé về, hoặc giữ nó làm con tin cho tới
sáng mai - nhưng lại chưa có lệnh của sếp…

Gaby đã có mặt trong gian bếp. Cô bé đảo
mắt một vòng và chiếu tướng ngay một cái chảo gang nặng chừng ba kí lô dành để
nướng những món đặc sản Tây Ban Nha. Gaby nhấc cái chảo khỏi tường, lấy một cái
ly và… a lê hấp, cô bé mím môi thu hết dũng khí quăng cái ly xuống sàn đá làm
mảnh bắn tung tóe.

- Cứu… cứu tôi.

Ramirez giật thót tim. Gã nghĩ ngay đến một
biến cố khủng khiếp đang xảy ra sau bếp. Con bé bể đầu giống gã chăng? Chết mẹ!
Gã chạy xuống bếp, ba chân bốn cẳng, không thể ngờ một cô bé xinh đẹp như Gaby
lại có thể đủ sức tự vệ trong tình huống cùng đường.

Vừa nghĩ đến hành động tàn bạo của gã với
Karl, Gaby vừa vung cái chảo bằng cả hai tay, phục kích sau cánh cửa.

Gã đi qua Gaby. Và khi chột dạ toan quay
lại, thì đã quá muộn. Cô bé dùng hết sức đập cái chảo nặng trịch vào sau đầu
gã.

Ramirez té sấp mặt trong tư thế… thẳng
cẳng. Liên tiếp trong hai ngày, cái đầu của gã bị xúc phạm tới hai lần. Dĩ
nhiên là gã không còn thắc mắc gì nữa vì… xỉu.

Gaby buông cái chảo phóng như bay ra khỏi
sào huyệt băng cướp, run bắn từ đỉnh đầu tới tận gót chân.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3