Tứ Quái TKKG (Tập 22) - Chương 09

CHÍN: HỔ VỀ LÀNG

Về tới Tổng nha cảnh sát, Tarzan ngẩn ngơ
khi thấy chiếc xe đạp đua của mình nằm ngoài sân. Hắn hỏi một viên cảnh sát:

- Có phải hai bạn em bỏ chiếc xe này lại
đây không anh?

- Ờ ờ, hồi nãy tôi thấy hai đứa một tròn,
một ốm nhách, đem con ngựa sắt này đến đây. Có điều tụi nó đi rồi.

- Cảm ơn anh.

Tarzan xin phép vô trong văn phòng gọi nhờ
máy điện thoại. Công Chúa Gaby thì hắn chẳng cần phôn, bà Glockner đã đón cô bé
về nhà. Vấn đề là tung tích của hai thằng quái. Đầu dây bên kia, chị bếp nhà
Kloesen nói cụt ngủn:

- Karl và cậu chủ Willi không có nhà Tarzan
à.

- Chị biết tụi nó…

Hắn ngừng nửa chừng vì sợ chị bếp sốt ruột.
Quả nhiên chị bếp sốt ruột thật. Giọng chị đầy lo âu:

- Em định nói gì vậy Tarzan?

- À, tụi em sẽ về ăn bữa tối với những cái
bụng lẹp kép đó. Hẹn gặp lại chị.

Tarzan cúp máy. Linh tính mách hắn biết hai
chiến hữu có dòng máu phiêu lưu chắc chắn đã đi vào rừng. Chớ sao, dễ gì hai
thằng chịu để yên cho hắn cùng thanh tra Glockner độc quyền làm… đặc vụ. Hắn
nói với ông Glockner:

- Chú giúp cháu với!

- Được rồi, chú sẽ hỏi thăm viên sĩ quan
đội trưởng ở bìa rừng.

Thanh tra Glockner nhấc phôn. Sau một phút,
ông thông báo với hắn:

- Cảnh sát nói có thấy một thằng nhãi hình
chữ O và một thằng cận hình dấu “phẩy” ở trên xe hơi ông chủ gánh xiếc Zeisig.
Họ đang tìm cách ngăn chặn không cho gia đình Zeisig vào rừng, họ làm vậy là
đúng. Ai lại đi rải thịt thuốc mê để dụ một con hổ mưu lược chớ. Như thế quá
liều lĩnh.

- Cảm ơn chú.

Tarzan khởi hành tức khắc. Cuộc đời giống
hệt một trò chơi cút bắt. Ở nông trại bỏ hoang trong thung lũng Heinrich, hắn
chỉ tìm được… hai con chiến mã của Tròn Vo và Karl Máy Tính khóa chung với
nhau.

Ái chà, hai đứa định chơi trội ư? Tarzan
nhảy lên xe phóng tới cửa rừng. Người sĩ quan hồi nãy từng lạnh lùng với thằng
mập giờ ngoại giao với hắn thật niềm nở. Có lẽ anh ta cũng hiểu Tarzan là “cục
cưng” của thanh tra Glockner.

- Em đi lùng tung tích hai người bạn phải
không?

- Dạ.

- Tiếc rằng không thấy họ quay trở lại đây.

- Em muốn biết về chiếc Chevrolet của gia
đình ông Zeisig. Theo anh liệu cha con ông chủ gánh xiếc có ở trong rừng không
ạ?

- Tụi tôi không bao giờ cho phép họ vào
rừng. Nhưng để coi…

Anh ta ngừng lại mười giây để… vỗ trán rồi
kêu lên giận dữ:

- Láu cá láu tôm hết sức, cái thằng béo lùn
như trái banh bạn em đó. Nó đã nghe lỏm nội dung cuộc điện đàm của chúng tôi.

- Sao?

- Thằng bạn tinh ranh của em đã biết được
sự sơ hở của chúng tôi trong việc bố trí canh gác tuyến đường tới Lerchenau. Có
thể nó đã mách cho cả nhà Zeisig vào rừng theo đường đó trước khi “Berta 4” của
chúng tôi tới chốt giữ.

“Đương nhiên phải hành động như vậy nếu
muốn lọt lưới của cảnh sát!” – Tarzan nghĩ thầm. Hai chiến hữu của hắn thật
đáng mặt TKKG. Nhưng hắn lại lắc đầu an ủi viên đội trưởng:

- Không có chuyện đó đâu anh. Thằng mập bạn
em khờ còn hơn cục bột. Nó lại ít lời, cậy mồm cả ngày không được một tiếng…
Thôi, chào anh.

Tarzan đành “chơi” lối tắt đạp xuyên cánh
đồng để có thể tới Lerchenau càng sớm càng tốt. Đôi mắt tinh tường của hắn
không khó khăn lắm trong việc phát hiện chiếc Chevrolet trốn gần đống rác. Hắn
liếc vô xe và há hốc mồm: Trống rỗng! Tại sao ông già gánh xiếc lại có thể hớ
hênh đến thế? Gia đình ông thì là “bồ bịch” của Napur rồi, nhưng còn Karl và
Willi thì sao? Trời ạ, nhất là thằng mập, thân hình phì nhiêu của nó hẳn cọp
không chê vào đâu được.

Đã đến Lerchenau. Tarzan tạm thời giấu con
ngựa sắt trong bụi rậm. Còn phải hỏi, một chiếc xe tuần tra của cảnh sát lù lù
đằng trước. Hắn khôn khéo đi vòng để tránh sự lôi thôi phức tạp rồi lỉnh vô
rừng.

Tarzan lết bộ được chừng vài trăm mét mà
vẫn không thấy động tĩnh. Hắn chán nản bụm tay lên miệng gọi ầm ĩ:

- Ú à, Kloesen, Karl!...

Trong bụi rậm cách hắn ba mươi mét có tiếng
sột soạt. Rồi tiếng người đáp lại:

- Hallo! Ai đó?

- Ủa, ông Zeisig!

Bốn cha con ông chủ gánh xiếc trợn mắt khi
thấy Tarzan hiện ra trước mặt. Họ đã hoàn thành sứ mạng rải thịt của mình và
đang trên đường trở ra. Người nào cũng lộ nét mặt mệt mỏi.

Tarzan hỏi:

- Ông có gặp Karl và Willi không ạ?

- Ơ… hai cậu đó ngồi lại trong xe mà.

- Xe không có ai.

- Trời đất!

- Cháu nghĩ rằng anh chàng Kloesen thế nào
cũng rủ thằng Karl đi lùng thực phẩm. Dạ dày của nó gần như sôi réo quanh năm.
Chắc tụi nó cuốc bộ về vùng đất hứa Heinrich rồi. Ở đó có mấy cái quán.

Rồi Tarzan thuật lại toàn bộ cuộc phiêu lưu
chết như chơi của mình cho toàn gia Zeisig nghe. Hắn kết luận:

- Cháu chán con Napur lắm rồi! Mong sao
cháu không phải gặp lại nó nữa.

Bốn cha con ông chủ gánh xiếc sững sờ. Ông
Zeisig lẩm bẩm:

- Ai mà dè con Napur tiến sâu vô rừng đến
thế. Coi như công lao rải thịt của chúng tôi nãy giờ chỉ là công dã tràng. Nó
không mò ra đây ăn thịt rải thì… Lạy Chúa, xin đừng để tay súng cảnh sát nào
tìm ra nó.

Ông nói tiếp như mắc nghẹn:

- Cũng có thể nó sẽ trở ra nếu bị trực
thăng phát hiện săn lùng. Ừ, ừ, nó rất sợ tiếng động của nền văn minh cơ khí.
Và hi vọng cuối cùng là bác sĩ thú y Jansen với khẩu súng gây mê.

Tarzan nhún vai khi nghe ông già lảm nhảm
về… tình người nghĩa cọp. Trong đầu hắn chập chờn những vuốt sắc nhọn của con
mãnh thú lúc chồm lên hai cây thông.

Ông Zeisig nói nhỏ:

- Cháu hãy bỏ xe đạp vào cốp rồi chúng ta
trở về thung lũng Heinrich. Mong rằng cháu sẽ gặp các bạn ở bìa rừng.

*

Số Kloesen và Karl thật là lận đận. Đại ca
của chúng chỉ còn vài chục bước là bắt tay chúng ngon ơ, vậy mà lại lộn ngược
đường biến mất. Tuy nhiên điều đó chỉ có Thượng đế biết. Và cũng chỉ Thượng đế
mới biết hiện giờ hai thằng đang bị giam lỏng trong phòng khách cùng với vợ
chồng ông Plockwind. Giọng tên tù Fensel hả hê:

- Chúng ta sẽ biến khi trời tối.

Hardtke gật đầu:

- Ờ, mình chỉ cần đợi chiếc xe tuần tra rút
dù là lên đường.

- Tôi nghĩ rằng không lâu nữa đâu. Săn đuổi
kiểu này con kiến cũng không thoát nói gì con cọp. Bọn cớm sẽ xong nhiệm vụ
sớm.

Fensel nói xong là bay gấp ra cửa sổ quan
sát cảnh vật bên ngoài.

Hardtke tay cầm chai bia đi lại trước lò
sưởi. Gã liếc gia chủ. Cái lão Plockwind già khú đế như vậy mà còn bày đặt lấy
vợ trẻ, cứ nhìn cái mã ăn diện của con vợ như vậy có ngày sự nghiệp lão già ắt
phải ra tro.

Tên tù vượt ngục đã đoán đúng. Susanne đang
ngao ngán ông chồng giẻ rách của mình hơn bao giờ hết. Cô ta nhấp từng ngụm trà
cố xua tan nỗi bực dọc. Lố bịch thật, hai thằng tù tả tơi cỡ đó mà Plockwind
còn run cầm cập, nói gì đến con hổ Napur khổng lồ. Ngó bộ dạng của lão còn thua
cả hai cậu bé mười lăm, mười sáu tuổi mới nhục chớ.

Có điều còn lâu Susanne mới hiểu hết tài
nghệ bên trong của hai vị khách “nhãi nhép”. Cái đầu hai quái đang làm việc
liên tục. Trên ghế bành, bộ óc điện tử của quân sư Karl bắt đầu… phát sóng. Nó
đang thảo kế hoạch thoát cũi sổ lồng chớ sao.

Tròn Vo thì thù bọn tội phạm vì một lí do
riêng. Hai thằng tù vượt ngục ích kỉ đó rõ ràng không thể tha thứ được. Coi,
hai thằng khốn kiếp mở tủ lạnh ăn sạch sành sanh và đã tỉnh bơ không cho nó lấy
một miếng. Thậm chí chúng còn chế nhạo nó:

- Mày dư mỡ rồi mà, thằng béo.

Hỏi Tròn Vo có nín giận nổi không. Nó trù
ẻo trong bụng: “Rồi tụi bay sẽ biết. Hãy đợi đấy…”.

Hardtke chuyền chai bia cho gã đồng bọn:

- Sao hả mày?

Fensel tu chai ừng ực:

- Anh định nói về phương pháp chuồn hả? Dễ
ợt. Lão Plockwind sẽ bị trói gô cho nằm chơi với lũ chuột dưới tầng hầm. Mụ vợ
của lão và hai thằng nhãi thì phải mang theo.

Đàn anh Hardtke chịu ý kiến này hết cỡ. Gã
hất hàm về phía gia chủ Plockwind:

- Xe của ông bạn đầy xăng chớ?

- …

- Ê, câm mõm hả? Xe đầy xăng không, nói!...
Không nói là ăn một viên rồi đời đó.

Plockwind run bắn:

- Dạ… chắc còn đầy ạ.

- Xe tốt không? Loại gì?

- Dạ, Mercedes đời mới. Bà xã tôi thì xài
chiếc Alfa.

- Được, tụi tôi xài chiếc Mercedes. Mấy khi
được cho tù phạm mượn xe, ông già!

Hai thằng tội phạm cười ha hả. Fensel lại
đảo mắt ra đường. Chà, một thằng “cớm” vừa ở trên xe bước xuống. Nó đi qua đi
lại vòng quanh để rình kẻ nào vậy kìa?

Hardtke đứng bật dậy:

- Thói quen của chúng tôi sau khi “nhập
nha” là “hốt hụi”. Ê, đi theo tôi, thưa “quý bà”! Anh đây muốn cưng thu vén cho
một mớ nữ trang, tiền bạc, vòng vàng để làm… kỉ niệm.

Susanne không nhúc nhích. Hardtke cười khẩy
thảy khẩu súng trong tay. Khẩu súng vừa dừng lại là gã lên đạn cái… rắc. Một
viên đạn bóng loáng nhảy ra khỏi ổ đạn thật rùng rợn.

- Cô muốn làm một tấm bia sống tự nguyện ư?
Được thôi. Cô cần biết tôi đã hóa kiếp cho bao nhiêu con đàn bà rồi không nhỉ?!
Bây giờ thêm một cái thây nữa đâu có gì khó khăn đối với tôi.

Vẻ tàn bạo lộ rõ trên bộ mặt hình tam giác
của gã. Không ai nghi ngờ việc gã sẵn sàng thực hiện lời đe dọa. Người đàn bà
có bướng bỉnh cách mấy cũng đành phải đứng lên. Hai vai cô ta rũ rượi như sắp
ngất xỉu, cô ta nhấc chân giống một cái xác không hồn…

*

Napur chạy như tên bắn làm muông thú trong
rừng đều kinh hoàng thất đảm. Thực ra chính Napur cũng đang là nạn nhân của sự
kinh hoàng. Không hiểu chiếc trực thăng từ đâu bay đến ù ù hai cánh quạt khiến
nó sợ chết khiếp. Trời ạ, ba cái máy móc kì quặc đó của loài người mới đáng sợ
làm sao!

Napur lảo đảo vì kiệt sức, cuống họng khô
queo và bắt đầu đói rã ruột. Nó đâu được tập luyện để sống hoang dã trong rừng.
Khi chiếc trực thăng biến mất, nó buồn thiu hồi tưởng lại những ngày thơ mộng
của mình. Ôi, nó chỉ khoái được “giam” mãi trong cũi sắt, bình an vô sự, được
con người trầm trồ săn đón như vua. Lại còn những bữa ăn đều đặn người ta mang
đến cho nó… So với cuộc sống yên ả đó thì khu rừng này quả là một địa ngục.

Cái chuồng thần tiên giờ đây biết ở hướng
nào, nên Napur cứ thui thủi mà đi vô vọng. Nó mò dần đến bìa rừng cạnh
Lerchenau mà không hề biết.

Napur tránh các con đường công khai vì ớn…
chiếc trực thăng. Nó rón rén qua các bụi rậm thành thử chẳng hề đụng độ các xe
tuần tra đang càn quét trên mặt cánh rừng. Chưa kể nó đủ thông minh quan sát
thái độ của bầy thú rừng đang chạy trước nó, nếu có bóng người lảng vảng.

Napur bất ngờ dừng chân lại. Trước mũi nó
là một con hoẵng chẳng biết trúng đạn của ai. Với miếng mồi ngon dâng đến tận
miệng, Napur xơi một bụng căng cứng không để xót mảnh xương nào.

Tuyệt vời. Con hổ dữ lúc này trở nên cực kì
hiền từ. Nó nằm liếm chân, nghỉ một lát rồi đi chệch với hướng thung lũng
Heinrich. Có nghĩa đích đến của nó đương nhiên là làng Lerchenau.

Bên gốc cây dẻ Napur bỗng nhiên phát hiện
một tảng thịt lớn. Tuy nhiên con hổ chỉ ngửi ngửi, không mấy ham hố. Còn phải
hỏi, với một cái xác con hoẵng chưa tiêu trong bụng thì chúa sơn lâm có tham ăn
cách mấy cũng chỉ đành hờ hững chớ sao.

Chẳng một chút luyến tiếc, con hổ bước đi.
Trong tình trạng no nê, mùi thuốc ngủ từ tảng thịt bốc lên làm cái mũi hổ của
Napur suýt nhăn lại. Nó “gừ” một tiếng bực bội rồi nhắm Lerchenau thẳng tiến.

Những ngôi nhà nhấp nhô trong làng thúc
giục Napur háo hức sải nhanh hơn. Vốn là một con thú biểu diễn, Napur không lạ
gì phố xá đô thị. Thậm chí nó còn thèm khát phố xá hơn bất cứ lúc nào khác, vì
một lẽ giản dị: ở đó may ra nó tìm lại được cái chuồng.

Khi con mãnh thú nhô ra khỏi cánh rừng,
viên cảnh sát đang bách bộ vòng quanh xe tuần tra đột nhiên nín thở. Anh ta đã
nhìn thấy nó. Anh ta đặt tay lên khẩu tiểu liên nhưng rồi… buông thõng. Có trời
mới hiểu được suy nghĩ của anh ta.

Viên cảnh sát thì thầm một mình:

- Trời ơi, con thú mới đẹp làm sao! Không
bao giờ mình hạ sát một con hổ đẹp như vậy. Ngó nó “hiền” như con mèo xiêm của
mình vậy…

Ít ra thì anh ta cũng nhận xét đúng về tình
trạng “tu hành” của Napur hiện giờ. Coi, Napur đủng đỉnh đi về phía sau ngôi
nhà của Plockwind và còn cách cổng hậu khoảng năm mét thì… dừng lại.

Viên cảnh sát trực vẫn nhìn qua vườn, quan
sát con hổ. Toàn thân Napur ánh lên như đồng dưới ánh nắng. Nó hết ngoảnh đầu
sang trái, lại sang phải.

Chẳng hiểu ông bác sĩ thú y với khẩu súng
gây mê bao giờ mới xuất hiện đây?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3