Xác Ấm - Phần II - Chương 22
Một lần nữa chúng tôi lại lẩn lút đi trên những con phố như mê cung của sân
vận động, đến đâu cũng là những kẻ phải chạy trốn. Julie đi rất nhanh, mắt nhìn
tên phố để quyết định xem nên rẽ vào đâu. Hơi thở của nàng có vẻ khó nhọc nhưng
nàng không dừng lại để hít thuốc. Khắp người đầy máu me, bẩn thỉu, quần áo rách
nát và phổi khò khè, nàng với tôi chưa bao giờ giống nhau đến thế.
“Cô đi... đâu vậy?” Tôi hỏi.
Nàng chỉ lên màn hình lớn. Một bức ảnh chụp Nora đang lập lòe trên đó cùng
với dòng chữ sau:
NORA GREENE
TẤN CÔNG CÓ VŨ KHÍ
BẮT NGAY KHI PHÁT
HIỆN
“Chúng ta sẽ cần
đến cô ấy,” Julie nói. “Cho dù chuyện gì xảy ra tiếp theo thì tôi cũng muốn
chắc là cô ấy ở bên chúng ta chứ không bị nhốt trong một buồng giam nào.”
Tôi nhìn lên khuôn
mặt khổng lồ nhòe nhoẹt các điểm ảnh của Nora. Nụ cười vui vẻ của cô chẳng hợp
chút nào với bức hình truy nã ấy. “Có phải vì thế... mà ta quay về không?” Tôi
hỏi với về phía Julie. “Vì cô ấy?”
“Năm mươi - năm
mươi thôi.”
Một nụ cười nở ra
trên mặt tôi. “Cô đã có... kế hoạch,” tôi cố lấy giọng bóng gió nói. “Không chỉ
là... bảo vệ cho an toàn... mà thôi.”
“Tôi cứ tưởng tôi
đã thoát nợ với cái nơi này,” nàng nói, không chậm bước, và không giải thích gì
thêm.
Chúng tôi đi bên lề
sân vận động, bám theo bức tường bao quanh vành đai của nó. Những sợi dây cáp
chống đỡ bằng thép dày cột vào lớp bê tông trên đầu chúng tôi khẽ kêu tưng tưng
như tiếng súng laser trong phim viễn tưởng, trong lúc những tòa nhà chao đảo
kẽo kẹt giữa cơn gió. Những con phố bùn lầy đều vắng hoe. Đội An ninh chắc đang
ở hết ngoài kia đấu với bọn Xương Khô, trong khi người dân thường co rúm trong
những căn nhà mỏng manh của họ đợi cho mọi chuyện qua đi. Bầu trời buổi chiều
hôm nay tuyền một màu vàng cam nhàn nhạt, với những đám mây cao bay vun vút qua
mặt trời. Khung cảnh gần như có vẻ yên bình, nếu như không có đội quân ngoài
kia với tiếng náo loạn vọng qua bức tường, như những người hàng xóm bất lịch
sự.
“Tôi đoán được cô
ấy đang ở đâu rồi,” Julie nói và dẫn đường qua một ô cửa tối. “Hồi nhỏ chúng
tôi rất hay trèo lên tường chơi. Chúng tôi hay lên ngồi ở buồng VIP giả vờ mình
là siêu sao hay đại loại thế. Lúc ấy thế giới cũng đã gần tận thế rồi, nên
tưởng tượng ra mình là người quan trọng cũng vui.”
Chúng tôi trèo lên
mấy bậc thang cao dẫn đến một tầng trên. Phần lớn các cánh cửa đã bị bịt kín, nhưng
Julie không buồn để ý đến chúng. Nàng tìm ra một khe hở hẹp trên tường đã được
che bởi một tấm nhựa, và chúng tôi lách qua một kẽ nứt vừa đủ cho một cô gái
chui lọt.
Chúng tôi bước vào
một chỗ chắc hẳn là lô hạng sang của sân vận động. Những chiếc ghế bọc da đắt
tiền nằm lật ngửa quanh những cái bàn mặt kính đã nứt. Những khay đồ ăn bằng
bạc chỉ còn toàn nấm mốc. Trên quầy rượu, những ly martini đang nằm đợi bên
cạnh những chiếc ví bỏ lại như những người bạn trai kiên nhẫn, không hề hay
biết rằng bạn mình sẽ không bao giờ quay về từ buồng vệ sinh nữa.
Nora đang ngồi
trước ô cửa sổ khổng lồ hướng xuống nền sân vận động xa tít bên dưới. Cô nhấp
một ngụm từ chai rượu vang trong tay và toét miệng cười với chúng tôi. “Nhìn
kìa,” cô nói, chỉ vào màn hình lớn đang chiếu ảnh cô. “Tớ được lên ti vi rồi.”
Julie chạy đến ôm
chầm lấy cô, làm rượu sánh cả ra ngoài. “Cậu ổn chứ?”
“Ổn. Cậu quay về
làm gì?”
“Cậu có biết chuyện
gì đang xảy ra ở ngoài kia không?”
Một loạt lựu đạn nổ
ngắt quãng câu hỏi của nàng.
“Nhiều Xương Khô
lắm à?”
“Ừ. Chúng đuổi tớ
với R về đây. Chúng đang săn lùng bọn tớ.”
Nora vẫy tôi. “Chào R.”
“Chào.”
“Anh muốn làm một ngụm rượu vang không? Một chai
Mouton Rothschild từ năm 86 đấy. Tôi xin được miêu tả là nó rất ngon, điểm thêm
một chút vị ngon kinh tởm.”
“Không, cảm ơn.”
Cô nhún vai và quay
lại nhìn Julie. “Săn lùng các cậu ấy à? Tại sao?”
“Tớ nghĩ bọn chúng
biết bọn tớ định làm gì.”
Ngưng một lát. “Thế
các cậu đang định làm gì?”
“Tớ cũng không biết
nữa. Chắc là sửa lại thế giới?”
Vẻ mặt Nora nhìn
giống hệt Julie tối qua lúc nàng nói chuyện điện thoại với M, lắng nghe một tin
tức mà nàng không nghĩ là mình sẽ nhận được. “Thật ư?” Cô nói, chai rượu đung
đưa giữa mấy ngón tay.
“Ừ.”
“Bằng cách nào?”
“Bọn tớ cũng chưa
biết. Bọn tớ sẽ chỉ cố thử thôi. Trong lúc thử thì bọn tớ sẽ nghĩ ra.”
Đúng lúc đó màn
hình lớn phụt tắt, và giàn loa to tướng gắn trên mái sân vận động bật lên. Một
giọng nói quen thuộc vang vọng khắp bầu trời như tiếng một vị thần điên rồ.
“Julie. Bố biết con
đang ở đây. Cơn giận dỗi làm mình làm mẩy này của con phải chấm dứt ngay lập
tức. Bố sẽ không cho phép con biến thành mẹ. Da thịt mềm yếu sẽ bị cắn xé bởi
những hàm răng cứng rắn. Mẹ con đã chết vì mẹ con không chịu cứng rắn theo.”
Trên mặt đất bên
dưới, tôi có thể thấy mấy người lính gác còn lại ngước lên nhìn dàn loa rồi
nhìn nhau vẻ lo ngại. Họ nghe được điều gì đó trong giọng nói của ông. Chỉ huy
của họ không còn bình thường nữa.
“Thế giới của chúng
ta đang bị tấn công và đây có thể là ngày cuối cùng của chúng ta, nhưng con vẫn
là điều quan trọng nhất đối với bố, Julie ạ. Bố nhìn thấy con rồi.”
Khi tiếng nói của
ông vang vọng qua giàn loa, tôi cảm thấy một cặp mắt lạnh lẽo đang dán vào lưng
mình, và quay lại. Ở đầu bên kia sân vận động, tôi thoáng nhìn ra một dáng
người đang đứng đằng sau cửa kính của buồng thông báo tối đen, tay nắm chặt
chiếc micro. Julie nhìn qua khoảng cách giữa hai bên một cách chán chường.
“Khi tất cả những
điều có thực đã tan biến, sẽ chẳng còn lại gì ngoài nguyên tắc và bố sẽ giữ lấy
nó. Bố sẽ khiến mọi chuyện ổn thỏa trở lại. Đợi đấy, Julie. Bố sẽ đến ngay.”
Giàn loa im lặng.
Nora đưa chai vang
cho Julie. “L’chaim,” cô khẽ nói. Julie uống một ngụm. Nàng chuyển chai rượu
cho tôi. Tôi cũng uống một ngụm. Vị rượu vang đỏ nồng ấm trong dạ dày tôi,
chẳng màng gì đến sự im ắng trang nghiêm trong phòng.
“Giờ sao đây?” Nora
hỏi.
“Tớ không biết,”
Julie gắt trước khi Nora kịp hỏi xong. “Tớ không biết.” Nàng giật chai rượu từ
tay tôi và lại làm một ngụm to nữa.
Tôi đứng trước cửa
sổ và nhìn xuống những con phố cùng những mái nhà bên dưới, bản sao vi mô của
một thành phố thanh bình. Tôi đã mệt mỏi với nơi này quá rồi. Những căn buồng
chật hẹp và những hành lang như bóp nghẹt lấy ta. Tôi cần chút không khí.
“Lên mái đi,” tôi
nói.
Cả hai cô gái nhìn
tôi. “Để làm gì?” Julie hỏi.
“Bởi vì đó là...
nơi duy nhất còn lại. Và bởi vì tôi thích chỗ ấy.”
“Anh đã lên đó bao
giờ đâu,” Julie nói.
Tôi nhìn vào mắt
nàng. “Có rồi đấy.”
Im lặng một hồi
lâu.
“Đi thôi,” Nora
nói, băn khoăn nhìn tôi sang Julie. “Đó chắc sẽ là chỗ cuối cùng họ tìm, nên ít
nhất thì nó cũng... tớ không biết nữa... cho chúng ta thêm thời gian.”
Không rời mắt khỏi
tôi, Julie gật đầu. Chúng tôi đi qua những dãy hành lang tối, càng đi chúng
càng trở nên kém tiện nghi hơn, có vẻ công nghiệp hơn. Lối đi kết thúc ở chỗ một
cái thang. Ánh sáng trắng xóa rọi xuống từ bên trên.
“Anh có trèo lên
được không?” Nora hỏi tôi.
Tôi nắm lấy cái
thang và rụt rè đu người lên. Tay tôi run rẩy trên những nấc thang bằng thép
lạnh ngắt, nhưng tôi có thể trèo được. Tôi trèo thêm một nấc nữa, rồi nhìn
xuống hai cô gái. “Được,” tôi đáp.
Họ trèo lên sau tôi
và tôi tiếp tục lên cao hơn, trèo thang như thể tôi đã trèo hàng trăm lần rồi
vậy. Thật tuyệt biết bao khi cảm giác được đôi tay đờ đẫn của chính mình đang
kéo mình về phía ánh sáng ban ngày, còn thích hơn cả khi đi thang cuốn nữa.
Chúng tôi trèo lên
một ô cửa sập, và chui qua đó để lên mái sân vận động. Những tấm ván lát trắng
bóng len dưới vầng mặt trời đang lặn. Trên đầu, những rầm xà chống đỡ uốn vòng
như một tác phẩm điêu khắc. Và tấm chăn vẫn nằm kia, ướt và hơi mốc vì bị bỏ
dưới mưa suốt mấy tuần, nhưng vẫn trải ra đúng như tôi nhớ, đỏ rực trên nền mái
trắng.
“Ôi Chúa ơi...” Nora
thì thầm, nhìn xuống thành phố bao quanh. Mặt đất bên dưới lúc nhúc đầy những
bộ xương, đông hơn hẳn so với đội An ninh. Chúng tôi đã tính toán sai ư? Chúng
tôi đã nhầm chăng? Trong đầu mình tôi có thể nghe thấy giọng đắc thắng của ông
Grigio trong lúc chúng trèo qua tường và tràn qua cổng để giết hết từng người
một. Lũ mơ mộng. Lũ trẻ con vớ vẩn. Lũ càn quấy nhảy nhót điên rồ.
Tương lai tươi sáng của bọn mày đấy. Niềm hy vọng chân thành sến đặc của bọn
mày đấy. Vị của nó thế nào khi nhỏ giọt xuống từ cổ họng những người mà bọn mày
yêu quý?
Perry! Tôi gọi
trong đầu mình. Cậu có đó không? Chúng ta phải làm gì bây giờ?
Tiếng nói của tôi
vọng lại như lời cầu nguyện trong một nhà thờ tăm tối. Perry không trả lời.
Tôi nhìn những bộ
xương giết và ăn thịt một người lính nữa, rồi tôi quay mặt đi. Tôi bịt tai
trước những tiếng la hét, tiếng nổ, tiếng súng bắn tỉa tanh tách từ tầng nhà
ngay bên dưới chúng tôi. Tôi bịt tai trước tiếng rền vang của những bộ xương,
mặc dù bây giờ nó đã biến thành một hợp xướng chói tai gào thét từ khắp mọi
hướng. Tôi bịt tai với tất cả mọi thứ và ngồi xuống trên tấm chăn màu đỏ. Trong
khi Nora đi đi lại lại trên mái nhà quan sát trận chiến thì Julie chậm rãi đi
tới chỗ tấm chăn ngồi xuống cạnh tôi. Nàng co gối vào sát ngực, và chúng tôi
cùng nhìn về phía đường chân trời. Chúng tôi có thể nhìn thấy rặng núi. Chúng
xanh biếc như mặt biển. Chúng thật đẹp.
“Bệnh dịch này...”
Julie nói giọng rất khẽ. “Lời nguyền này... tôi đã đoán được là nó từ đâu đến.”
Những đám mây mỏng
màu hồng trên đầu chúng tôi tản ra thành những cuộn dài mềm mại. Một luồng gió
lạnh nổi lên ngang qua mái nhà, làm chúng tôi phải nheo mắt lại.
“Tôi không nghĩ nó
là do phép thuật hay virus hay tia hạt nhân nào hết. Tôi nghĩ nó đến từ một nơi
sâu xa hơn. Tôi nghĩ chính chúng ta đã tạo ra nó.”
Vai chúng tôi tựa
vào nhau. Người nàng lạnh ngắt. Như thể hơi ấm trong cơ thể nàng đang rút về,
co lại sâu thẳm bên trong nàng để khỏi bị ngọn gió kia thổi tắt.
“Tôi nghĩ chúng ta
đã tự đè nát chính mình suốt bao thế kỷ qua. Tự chôn vùi mình dưới lòng tham,
căm thù và tất cả những tội lỗi khác, cho tới khi linh hồn chúng ta chìm tới
tận đáy vũ trụ. Và rồi chúng đã đào qua cái đáy ấy để tới một nơi... đen tối
hơn.”
Tôi nghe thấy tiếng
chim bồ câu gù gù trên mái hiên. Chim sáo vút qua chao liệng trên nền trời xa
xa, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi việc nền văn mình ngu ngốc của chúng ta
đang tận thế.
“Chúng ta đã giải
phóng nó. Chúng ta đào qua lớp đá ngầm và dầu phụt lên, nhuộm đen tất cả chúng
ta, lôi tâm bệnh của chúng ta ra ngoài cho tất cả cùng thấy. Giờ thế giới của
chúng ta chỉ còn là một cái xác khô, rữa nát dưới chân chúng ta cho tới khi chẳng
còn lại gì ngoài xương và tiếng ruồi vo ve.”
Mái sân vận động
chuyển động dưới chân chúng tôi. Với một tiếng rung trầm trầm, kẽo kẹt, toàn bộ
khung thép bắt đầu khép lại để che chắn cho những người bên trong khỏi cuộc tấn
công đang nhanh chóng biến thành một vụ xâm lăng thực sự. Khi mái sân vận động
đóng vào đánh rầm một cái thì có tiếng chân trèo lên thang về phía chúng tôi.
Nora lôi khẩu súng lục của ông Grigio ra khỏi túi và lao đến ô cửa sập.
“Chúng ta làm gì
bây giờ, R?” Julie rốt cuộc cũng ngước mắt nhìn tôi. Giọng nàng run run và mắt
thì hoe đỏ, nhưng nàng không chịu đầu hàng trước những giọt nước mắt. “Chúng ta
có ngu ngốc không khi nghĩ rằng mình có thể làm được điều gì đó? Anh đã khiến
tôi hy vọng trở lại, nhưng giờ chúng ta đang ở đây, và tôi nghĩ là chúng ta sắp
chết rồi. Vậy ta nên làm gì bây giờ?”
Tôi nhìn vào mặt
Julie. Không chỉ là nhìn khuôn mặt ấy, mà nhìn thấu vào bên trong. Mọi lỗ chân
lông, mọi vết tàn nhang, mọi sợi lông tơ mỏng mảnh. Rồi tôi nhìn đến những lớp
bên dưới. Lớp thịt và xương, máu và não, cho tới tận cái năng lượng không ai
biết được cuồn cuộn trong cốt lõi của nàng, sự sống, linh hồn, cái ý chí nóng
bỏng khiến nàng không chỉ là một khối thịt, lan truyền tới từng tế bào của nàng
và gắn kết hàng triệu tế bào ấy lại để tạo thành nàng. Nàng là ai, cô gái này? Nàng là cái gì?
Nàng là tất thảy mọi thứ. Cơ thể nàng chứa đựng lịch sử của sự sống, ghi chép
lại trong từng hợp chất hóa học. Trí óc nàng chứa đựng lịch sử của vũ trụ, ghi
chép lại bằng nỗi đau, niềm vui và nỗi buồn, bằng lòng căm ghét và hy vọng và
những thói quen xấu, bằng mọi ý nghĩ về Chúa, quá khứ - hiện tại - tương lai,
cùng một lúc vừa nhớ lại, vừa cảm nhận, vừa mong mỏi.
“Chúng ta làm gì đây?” Nàng hỏi như van lơn, khiến tôi choáng váng bởi cặp
mắt của nàng, bởi đại dương mênh mông trong đôi đồng tử kia. “Chúng ta còn lại
điều gì?”
Tôi không có câu trả lời dành cho nàng. Nhưng tôi nhìn vào mặt nàng, đôi má
tái nhợt, đôi môi đỏ đầy sức sống và mềm mại như môi trẻ con, và tôi chợt hiểu
ra rằng tôi yêu nàng. Và nếu như nàng là tất cả, thì có lẽ đó đã là câu trả lời
đầy đủ.
Tôi kéo Julie vào lòng và hôn nàng.
Tôi áp môi nàng vào môi tôi. Tôi áp người nàng vào người tôi. Nàng vòng tay
quanh cổ tôi và ôm chặt lấy tôi. Chúng tôi hôn nhau mà vẫn mở mắt, để nhìn
thẳng vào chiều sâu trong mắt nhau. Lưỡi chúng tôi chạm vào nhau, nước miếng
hòa lẫn, và Julie cắn môi tôi, làm lớp da toạc rách, rồi hút lấy từng giọt máu
rỉ ra. Tôi cảm thấy cái chết trong tôi động đậy, cái chống - sự sống trào tới những
tế bào rực sáng của nàng để dập tắt chúng. Nhưng khi nó nhào đến ranh giới, tôi
chặn nó lại. Tôi ghìm lấy nó và dúi nó xuống, và tôi cảm thấy Julie cũng làm
theo. Chúng tôi giữ chặt lấy con quỷ dữ đang lồng lộn ấy, chúng tôi cùng đè lấy
nó bằng tất cả lòng quyết tâm căm giận, và một điều gì đó đã xảy ra. Nó thay
đổi. Nó vặn vẹo uốn éo và lộn trái ra. Nó trở thành một cái gì đó hoàn toàn
khác. Một cái gì đó mới mẻ.
Một nỗi đau đớn đê mê xuyên suốt qua tôi, và chúng tôi buông nhau ra với
một tiếng kêu. Mắt tôi nhức nhối bởi một cơn đau sâu thẳm, buốt nhói. Tôi nhìn
Julie và thấy mắt nàng đang lấp lánh. Những bó cơ giật giật, rồi màu mắt nàng
thay đổi. Màu da trời xanh biếc chuyển sang màu xám kẽm, rồi run rẩy, chần chừ,
lập lòe, và lóe lên thành màu vàng. Một màu vàng rực như ánh mặt trời mà tôi
chưa từng thấy ở bất kỳ con người nào. Đúng lúc đó, xoang mũi tôi cũng sực lên
một mùi mới, một mùi giống như mùi sự sống của Người Sống nhưng cũng rất khác.
Nó tỏa ra từ Julie, nó là mùi của nàng, nhưng cũng là mùi của tôi nữa.
Nó tỏa ra từ người chúng tôi như một luồng pheromone[15] bùng nổ,
mạnh tới nỗi tôi gần như nhìn được.
[15] Những chất được tiết ra ngoài cơ thể và được sử dụng như những tín
hiệu hóa học giữa các cá thể cùng loại (chủ yếu là ở côn trùng).
“Cái gì...” Julie thì thầm, nhìn tôi với khuôn miệng hé mở, “... vừa xảy ra
vậy?”
Lần đầu tiên kể từ khi ngồi lên tấm chăn này, tôi mới nhìn quanh và trông
thấy cảnh vật xung quanh. Có điều gì đó đã thay đổi ở mặt đất bên dưới. Những
đội quân xương khô đã thôi không tiến lên nữa. chúng đứng hoàn toàn bất động.
Và mặc dù nhìn từ đây không rõ, nhưng hình như chúng đang nhìn thẳng vào chúng
tôi.
“Julie!”
Tiếng gọi phá vỡ sự im lặng siêu phàm. Grigio đang đứng trước ô cửa sập
trong khi Rosso trèo lên sau lưng ông, thở hổn hển, mắt dán vào vị tướng. Nora
ngồi gục xuống dựa lưng vào ô cửa, tay còng vào thang, đôi chân trần duỗi ra
trên nền mái bằng thép lạnh. Khẩu súng của cô nằm dưới chân Grigio, vừa ngoài
tầm với.
Quai hàm ông Grigio nghiến chặt như muốn vỡ tung. Khi Julie quay lại và ông
nhìn thấy đôi mắt khác thường của nàng, cả người ông gồng lên. Tôi có thể nghe
thấy tiếng ông nghiến răng ken két.
“Đại tá Rosso,” ông nói bằng giọng khô khan nhất tôi đã từng nghe. “Bắn
chúng đi.”
Mặt ông xám ngoét, da khô khốc, tróc vảy.
“Bố,” Julie nói.
“Bắn chúng đi.”
Rosso nhìn từ Julie sang bố nàng. “Thưa ngài, con bé không bị nhiễm bệnh.”
“Bắn chúng đi.”
“Con bé không hề nhiễm bệnh, thưa ngài. Tôi còn không chắc là thằng
bé cũng nhiễm bệnh nữa. Nhìn mắt chúng mà xem, chúng...”
“Chúng đã nhiễm bệnh!” Grigio gầm lên. Tôi có thể thấy dấu răng
ông hằn lên đôi môi mím chặt. “Dịch bệnh lan truyền như thế đấy! Đây chính là
cách lây bệnh! Không có...” Ông nghẹn lời, như thể quyết định rằng mình nói thế
là đủ.
Ông rút súng ra và chĩa vào con gái.
“John! Không!” Rosso túm lấy tay Grigio và giật xuống để cố với lấy
khẩu súng. Với sự chính xác do được rèn luyện, Grigio túm lấy cổ tay Rosso bẻ
mạnh, rồi thúc mạnh vào sườn ông. Ông già gục xuống trên hai đầu gối.
“Bố, thôi đi!” Julie hét lên, và ông đáp lại bằng cách lên cò súng và lại
chĩa nó vào nàng. Mặt ông giờ hoàn toàn trống rỗng, không biểu lộ một chút cảm
xúc gì hết. Chỉ còn là lớp da kéo căng trên hộp sọ mà thôi.
Rosso đâm một con dao vào cổ chân ông.
Grigio không kêu lên hay phản ứng lại, nhưng chân ông khuỵu xuống và ông
ngã ngửa ra sau. Ông trượt xuống mái dốc, lăn lộn vặn người cố tìm một chỗ bám
víu trên nền thép mịn. Khẩu súng trượt qua ông rồi rơi xuống mép mái, và ông
cũng suýt nữa rơi theo nó - nhưng ông kịp dừng lại. Tay ông bám vào mép mái
trong khi người lơ lửng giữa khoảng không. Tôi chỉ nhìn thấy những ngón tay nổi
rõ từng đốt trắng bệch của ông và khuôn mặt căng thẳng vì gắng sức nhưng vẫn đờ
đẫn đến rợn người.
Julie chạy lại định giúp ông, nhưng mái quá dốc và nàng cũng bắt đầu trượt
chân. Nàng khom người ngồi đó và bất lực nhìn bố mình.
Rồi một điều kỳ lạ xảy ra. Khi bàn tay gầy guộc của ông Grigio bám lấy mép
mái, một bàn tay khác vươn lên nắm lấy tay ông. Nhưng những ngón tay này không
có thịt. Nó chỉ là xương khô, ố nâu ố vàng vì bụi bặm, thời gian, và lớp máu
vương lại từ những vụ giết chóc tự bao giờ. Nó bám lấy mái nhà, giữa chặt lớp
thép, và kéo lên một bộ xương nhăn nhở phát tiếng kêu trầm đục.
Nó không đi nhanh. Nó không lao hay nhảy. Nó di chuyển một cách từ tốn,
không có cái tốc độ khát máu không ngừng nghỉ đã săn đuổi chúng tôi qua thành
phố. Và mặc dù nó đã săn đuổi chúng tôi qua thành phố. Và mặc dù nó đã săn đuổi
hết sức điên cuồng, dường như bây giờ nó lại chẳng vội tấn công tôi hay Julie.
Nó hầu như còn không để ý đến chúng tôi. Nó cúi xuống đưa móng vuốt ra túm lấy
áo Grigio và kéo ông lên gờ mái. Grigio cố đứng dậy, và bộ xương kéo ông đứng
thẳng lên.
Grigio và bộ xương nhìn nhau, mặt chỉ cách nhau vài phân.
“Bác Rosy!” Julie
thét to. “Bắn nó đi!”
Rosso đang cố lấy
lại hơi, ôm lấy cổ tay và xương sườn, không cử động nổi. Ông nhìn Julie như
muốn cầu xin nàng tha lỗi, không chỉ vì đã làm nàng thất vọng lần này, mà còn
bởi vì tất cả những thất bại trước kia dồn lại. Tất cả những năm tháng ông biết
rõ sự tình mà không làm gì cả.
Bộ xương nắm lấy
tay Grigio hết sức nhẹ nhàng, dịu dàng, như thể sắp sửa dẫn ông vào một điệu
nhảy. Rồi nó kéo ông lại gần, nhìn vào mặt ông, và cắn một miếng lên vai ông.
Julie thét lên,
nhưng tất cả những người khác đều sững sờ. Grigio không cưỡng lại. Mắt ông mở
to rực lên như đang trong cơn sốt, nhưng mặt ông vẫn chỉ là một tấm mặt nạ vô
cảm trong khi sinh vật kia ngấu nghiến nhai ông, cắn từng miếng chậm rãi,
thưởng thức gần như với vẻ khoái cảm. Những mẩu thịt rơi qua bộ hàm trống rỗng
của nó và rớt xuống mái.
Tôi đứng như trời
trồng. Tôi nhìn ông Grigio và bộ xương trong nỗi kinh hoàng mê hoặc, cố hiểu
cho ra điều mình đang thấy. Họ đứng đó trên gờ mái, in hình trên nền trời đầy
những đám mây hồng và sương mù màu cam rờn rợn, và dưới ánh sáng ma quái ấy,
hình hài của cả hai không thể phân biệt được. Chỉ là một bộ xương đang nuốt một
bộ xương khác.
Julie lao đến ô cửa
sập. Nàng nhặt súng của Nora lên và nhằm vào bộ xương. Đến lúc ấy nó mới nhìn
nàng, mới tỏ ra biết đến sự có mặt của chúng tôi, và nó ngửa đầu về phía sau để
phát ra một tiếng gào chói tai như tiếng kèn báo ngày tận thế, một thứ âm thanh
khàn đục, gỉ sét, và vĩnh viễn lạc điệu.
Julie bắn. Nàng bắn
trượt mấy phát đầu tiên, rồi một viên đạn trúng vào sườn bộ xương, phá vỡ xương
đòn và một khúc xương hông.
“Julie.”
Nàng dừng lại, khẩu
súng run rẩy trong tay. Cha nàng đang trân trân nhìn nàng trong lúc máu chảy
hết khỏi người ông. “Bố xin lỗi,” ông khẽ nói.
“Bố, đẩy nó ra
đi! Đánh lại nó đi!”
Ông Grigio nhắm mắt
lại và nói:
“Không.”
Bộ xương nhăn răng
ra với Julie, và ăn họng cha nàng.