03. Taxi lạc lõng

Taxi lạc lõng

Có những chuyến đi xa, mải miết suốt những chặng đường ngược
nắng, ngược gió. Rong ruổi cùng tháng, cùng năm, cùng lòng người trắc trở lo
toan. Mỗi chuyến đi như vậy, lại về nhà bằng chiếc xe khách chen chúc người và
người.

Đã từng nghĩ, chuyến xe khách sẽ cho mình nhiều cảm giác yêu
thương, bởi, nó là thứ vận chuyển đứa con về với gia đình, chồng về với vợ, mẹ
về với con, người ta yêu được về với nhau, hay đơn giản, chỉ là về với căn
phòng trống vắng hơi chủ dăm ba ngày.

Nhưng rồi chợt phát hiện ra cảm xúc mãnh liệt nhất mình nhận
được, lại là lúc ngồi trên chiếc taxi vắng lặng từ bến xe hay sân bay về nhà,
nơi bản thân im lặng nhìn đường, còn người xa lạ ngồi trên vẫn đang mải mê mưu
sinh.

Vì chí ít, khi ngồi trên máy bay hay xe khách, chung quanh ta
vẫn là nhiều hơn hai người, đến khi vào lòng taxi, chỉ mỗi mình ta với một
người tài xế hoàn toàn xa lạ.

Đã có những ngày buồn và mệt mỏi, thay vì ngồi tù túng trong
bốn góc tường ở căn phòng kín, hay thu lu tại quán café nghe những bài hát não
tình, lại đứng bên vệ đường, đưa tay ngoắc một chiếc taxi, và cứ thế mà đi.
Người ta hỏi muốn đi đâu. Chỉ bảo cứ đi. Đi, đâu cần phải đến, đơn giản chỉ là
đi, đi khỏi cái nơi đang hiện hữu, đi khỏi những cảm giác trĩu nặng đang mang.

Cảm giác được bảo vệ trong bốn miếng sắt vuông vức, di chuyển
chung quanh hàng trăm ngàn con người ngoài kia, an toàn lắm. Tấm kính của taxi
cho phép nhìn những biểu cảm trên gương mặt người ta, mà không lo lắng bản thân
để lộ cảm xúc. Thậm chí, có lần bắt taxi đi trong những giờ Sài Gòn cao điểm
nhất, rồi ngầm nhìn ngắm người ta phản ứng ra sao trong mớ người chen chúc
ngoài kia.

Có người bình thản, như thể họ biết có về nhà sớm một phút
hay muộn ba mươi sáu phút cũng không khác nhau là mấy. Cũng chỉ đón họ là căn
phòng cô đơn.

Có người mặt quạu cọ, người ta nhổm người coi đoàn xe diễu
hành mà mình buộc phải tham dự còn kéo dài bao xa. Gấp rút như thể phải mang
tim đi cấp cứu.

Có người lầm bầm gì đó mà đọc khẩu hình thì biết là một tiếng
chửi thề, mô tả trần tục nhất bộ phận sinh dục đàn ông. Chắc chửi xong, con
đường bỗng dưng rộng thêm vài chục mét.

Có người khe khẽ đưa tay nắm nhẹ bàn tay đặt sau lưng mình,
mãn nguyện. Như đang cảm ơn đoạn đường lắm trắc trở khiến thời gian tình tứ bên
nhau kéo dài được dăm bảy phút.

Có người ngồi trong taxi, nhìn những thứ ấy rồi loay hoay,
chẳng biết nên chọn cho mình cảm xúc nào để dán lên gương mặt.

Ở cái khoảng không kín đáo bên trong taxi, thèm được nghe
người ta hỏi: “Em có sao không?”. Nhưng ngồi cùng chỉ là một người đàn ông xa
lạ đang thực hiện công việc nhàm chán, chở một người chẳng biết đi đâu. Ấy vậy
mà người đàn ông đó cũng chẳng buồn nhấn còi. Đi không có đến, thì có gì để
vội?

Lần cuối cùng anh ở Sài Gòn, khẽ nắm tay anh nói, “Em tặng
anh một món quà, nhưng phải làm theo chỉ dẫn.” Anh gật đầu, cười hiền, “Ngày
cuối cùng ở lại, là của em.”

Anh lên taxi ngồi, đóng cửa xe cho anh, dặn người tài xế cách
đi vòng quanh những con đường vắng vẻ nhất của Sài Gòn. Lại vòng qua đưa anh
cái máy nghe nhạc nhỏ xíu, bảo khi nào xe chạy, hãy bật lên nghe. Anh gật đầu
rồi khuất dần vào dĩ vãng, vào ký ức ngủ quên.

Có người đỏ mắt nhìn theo.

Có người đỏ tim chờ.

“Những ngày bên nhau, Sài Gòn chật chội không chứa nổi hai
trái tim yêu quá lớn. Ta cứ ngược nắng, gió, ngược luôn cả đời để yêu nhau. Giờ
anh đi, Sài Gòn sẽ vẫn chật chội cho một nỗi nhớ quá lớn.”

Vắng anh, chỉ còn em cùng taxi lạc lõng. Vòng quanh mong nhìn
lại bóng hình anh. Nhưng chơi vơi lắm một nỗi thất vọng trào dâng. Anh đâu giữa
dòng đời vạn lối? Em đâu giữa muôn nẻo lòng người?

Những ngày nhớ, em sẽ ngồi một mình trong taxi lạc lõng. Sẽ
đi lại những con đường cũ, để thấy em ngày hôm nay ra sao khi không còn anh.

Ở nơi nào xa xôi lắm, chắc anh sẽ đi taxi, và khi đó, hãy nhớ
rằng ngày ấy ở Sài Gòn, đã có chuyến taxi đưa anh đi đến những miền yêu xa…”

Và vậy là anh đi.

Và vậy là chờ.

Những tháng ngày vắng lặng rơi xuống cùng từng tờ lịch xé
vội. Tin nhắn, những cú điện thoại đường dài cũng lặn mất tăm giữa muôn vàn lo
toan cuộc sống.

Lời hứa ngày xưa, nhắc lại chỉ để người ta thêm buồn cười vì
một thời trẻ mình đã yêu hết mình. Chợt nhận ra sau mối tình đầu, đã chẳng thể
nào toàn tâm toàn ý yêu thương một người cho trọn vẹn.

Hôm nay ngồi trên taxi lạc lõng giữa trăm vạn người xung
quanh, lòng lại thấy tĩnh lặng như mặt hồ thu.

Những chuyến taxi như vậy cứ lần lượt lướt qua ký ức, đến
những con đường thênh thang. Lòng người cũng thênh thang.

Có lúc nhìn ngắm bên vệ đường, mảng cỏ xanh mới lần trước ghé
qua nay người ta đã bứng đi đâu, trơ trọi nền xi măng cứng ngơ cứng ngắc.

Có lúc nhìn mảng tường cũ kỹ, nhớ lần trước ghé qua vẫn còn
cằn cỗi, trơ trơ, nay đám dây leo rảnh rỗi nơi đâu kéo đến mọc chơi. Mát rượi
lòng người.

Xe vẫn cứ chạy, và nhạc vẫn cứ vậy nền nã bên tai.

One way ticket to the blue.

Vé một chiều đến những niềm đau…

Nếu một lúc thấy bản thân chẳng còn được an toàn, bạn hãy thử
đứng bên vệ đường ngoắc một chiếc taxi, đi vòng quanh những con đường Sài Gòn
chật chội và nhìn người ta sống ra sao. Để thấy rằng, được ngồi giữa taxi lạc
lõng, lại thấy lòng mình lặng biết bao nhiêu.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3