Cha, điểm tựa đời con - Chương 02
TÀI SẢN THỪA KẾ
Cho đến tận năm ba mươi ba tuổi,
đối với tôi, cụm từ “tài sản thừa kế” cũng chỉ là một cụm từ bình thường. Nó
chỉ liên quan đến những món quà mà tôi nhận được từ những người thân đã qua đời
của mình.
Hai vợ chồng tôi đều lớn lên
trong gia đình có cha làm nghề xây dựng. Đó là lý do vì sao chúng tôi quyết
định tự xây nhà cho mình thông qua sự tư vấn của hai bên gia đình.
Cha của Linda sống cách chúng tôi
năm mươi dặm, và ông đang chống chọi với bệnh ung thư ở giai đoạn cuối. Còn cha
tôi, thật may mắn là ông vẫn còn khỏe mạnh và đang làm quản đốc cho một công ty
xây dựng. Mặc dù được sự tư vấn của cha nhưng tiến độ xây dựng của căn nhà
chúng tôi vẫn rất chậm chạp.
Ba tháng sau khi vợ chồng tôi bắt
tay vào xây nhà, Linda mang thai đứa con thứ hai. Khi ấy, chúng tôi vẫn đang ở
nhà thuê và phải trả những khoản vay ngân hàng. Vào những ngày nghỉ cuối tuần,
vợ chồng tôi gửi con cho bà nội để đến kiểm tra và sửa soạn cho nhà mới. Chẳng
bao lâu sau, lịch làm việc kín mít cộng với áp lực về tinh thần đã khiến cả tôi
và Linda bị ốm. Chúng tôi cần người phụ việc. Thế là vợ chồng tôi quyết định
thuê Don Cronk - một chuyên gia xây dựng - đến làm nốt phần việc còn lại cho
ngôi nhà của mình.
Chú Don chỉ mất chưa đầy một tuần
để làm xong công việc mà có thể vợ chồng tôi phải cần sáu tuần lễ mới hoàn
thành. Chúng tôi vui mừng vì mọi thứ tiến triển nhanh chóng nhưng cũng hết sức
lo lắng khi nghĩ đến số tiền phải trả cho Don.
Nhưng khi Don đưa hóa đơn thanh
toán cho vợ chồng tôi, chúng tôi thật sự bất ngờ, số tiền trên hóa đơn thấp hơn
nhiều so với số chúng tôi đã ước lượng.
- Chú Don ơi! Cháu nghĩ hóa đơn
này sai rồi!
Chú Don mỉm cười, bảo đảm với tôi
rằng số tiền này là hợp lý cho dù nó quá nhỏ so với những gì tôi và Linda đã
tính toán.
Chú Don nói:
- Khi tôi sa cơ thất thế, cha của
cậu là người duy nhất nhận tôi vào làm việc. Suốt thời gian qua, tôi đã không
làm được gì nhiều cho ông ấy. Vì thế, mong cậu hãy xem đây là món quà nhỏ tôi
tặng cậu, cũng là tấm lòng của tôi đối với những gì cha cậu đã làm cho tôi
trước kia.
Món quà của Don thật sự quá bất
ngờ đối với tôi! Và tôi nghĩ đến cha với lòng biết ơn vô bờ bến. Cha đã sống
một cuộc đời ý nghĩa và tạo phúc cho con cháu.
Ngày hôm đó, tôi đã được thừa kế
một tài sản vô cùng quý báu từ người cha kính yêu của mình. “Tài sản thừa kế”
không chỉ mang ý nghĩa tiền bạc vật chất mà nó còn là những ân đức mà ta nhận
được từ người thân. Tôi muốn học tập cha để tạo nên thật nhiều phúc lành cho
các con. Tôi muốn chúng nhận được “tài sản thừa kế” đặc biệt như mình đã nhận
được từ cha hôm nay.
- Ed VanDeMark
XIN CHÀO… VÀ TẠM BIỆT BỐ!
“Tôi không thân mật với bố,
nhưng bố có vị trí rất đặc biệt đối với tôi. Khi tôi còn nhỏ, bố luôn rất đỗi
tự hào về những việc tôi làm như tập bơi hoặc diễn kịch trong trường. Bố luôn
nhìn tôi bằng ánh mắt tin cậy. Điều đó làm tôi cảm thấy tuyệt vời.”
Diane Keaton
Ngay từ khi còn nhỏ, tôi đã không
thích việc đi lại bằng máy bay. Cảm giác khi máy bay cất cánh luôn khiến tôi sợ
hãi. Thế nhưng hôm nay, tôi lại có một quyết định trái với thói quen thường
ngày: đáp máy bay tới California thăm cha. Nhìn những đám mây ngoài cửa sổ máy
bay, tôi chợt nhớ về thời thơ ấu của mình.
- Victoria ơi! Con có thư này!
Tiếng gọi của bà nội khiến tim
tôi như ngừng đập trong giây lát vì từ trước đến giờ tôi chưa nhận được lá thư
nào cả!
Tôi chạy như bay về phía bà nội.
“Từ từ chứ con,” bà nhìn tôi trìu mến với nụ cười hồn hậu trên môi. Tim tôi đập
mạnh khi nhận ra “lá thư” mà bà nói chính là một gói quà! Một gói quà dành cho
tôi! Tôi ngồi xuống trường kỷ, vội vã bóc tấm giấy màu nâu bao bọc bên ngoài
gói quà. Tôi thậm chí không cần biết ai đã gửi quà bởi điều đó không quan trọng
với tôi lúc này. Tất cả những gì tôi quan tâm là món quà này dành cho tôi!
Giấy gói quà bên ngoài rơi xuống
nền nhà, và qua lớp giấy kính, tôi nhìn thấy món quà của mình. Thật không thể
tin được: một con lật đật màu đỏ với chiếc áo kiểu màu trắng có cầu vai xanh và
nơ viền đăng-ten ở hông. Tôi hét lên sung sướng, ôm món quà đứng bật dậy. Bỗng
tôi nghe thấy có một vật gì đó vừa rơi xuống sàn nhà. Tôi dừng lại, nhìn xuống
dưới chân mình và nhận ra một đồng xu màu trắng.
- Bà ơi! Ai đó tặng thêm cho con
một đồng xu nữa bà ạ.
Tôi nhặt đồng xu lên, cảm nhận
cái mát lạnh của kim loại trong bàn tay mình. Bà đứng nhìn tôi, gật đầu vui vẻ.
- Bố con gửi đó. Đấy là quà sinh
nhật bố dành cho con.
- Thật thế hả bà? Đúng là của bố
gửi cho con ạ?
Tôi không gặp lại bố kể từ lúc
tôi được mười tám tháng tuổi. Thậm chí đến bây giờ tôi còn không nhớ được khuôn
mặt của bố ra sao nữa. Tuy nhiên, tôi tự tưởng tượng ra hình ảnh bố của riêng
mình. Trong suy nghĩ của tôi, bố là một hiệp sĩ cưỡi trên tuấn mã tuyệt đẹp và
luôn gọi tôi là “Công chúa nhỏ”.
Tôi không cho phép bất kỳ ai nói
xấu về bố. Hình ảnh bố trong tôi luôn tuyệt đẹp và tôi yêu bố hơn bất cứ thứ gì
trên đời. Hơn nữa, bố rất gần gũi với tôi vì tôi luôn mang theo bức ảnh bố bên
người. Giữa hai bố con tôi luôn có những cuộc trò chuyện rất thú vị.
Máy bay rung chuyển mạnh khi bay
vào vùng thời tiết xấu; đèn báo dây an toàn bật sáng. Tôi thắt chặt dây an toàn
của mình và quay về thực tại. Một nữ tiếp viên chạm nhẹ vào vai tôi khiến tôi
giật mình ngồi thẳng dậy. Sau khi bình tĩnh trở lại, cả hai nhìn nhau, bật
cười.
- Chị có cần dùng một chút gì
không? - Cô hỏi với một nụ cười nhẹ.
Tôi trả lời với đôi chút ngượng
ngập:
- Cảm ơn chị, tôi không cần gì.
- Còn ba mươi phút nữa chúng ta
sẽ hạ cánh.
Cô tiếp viên nói rồi quay lưng
bước đi. Tôi nhắm mắt lại, chợt nghĩ: “Ba mươi phút nữa thôi mình sẽ được gặp
bố”. Sau hai mươi lăm năm đằng đẵng, giờ tôi mới thực sự được gặp người mà tôi
gọi là bố. Tôi chưa từng mong đợi gặp ai như được gặp bố. Tôi yêu bố ngay cả
khi chưa hề biết mặt ông. Đơn giản bố là bố của tôi.
Tôi bước xuống khỏi máy bay lúc
mặt trời đứng bóng. Tôi hít một hơi thật sâu rồi bắt một chiếc taxi đến chỗ bố.
Vậy là cuối cùng tôi cũng được gặp người cha yêu quý của mình.
Tôi mở cánh cửa nhà thờ, chậm rãi
bước vào gian cung thánh. Không gian quanh tôi yên ắng đến lặng người.
- Con chào bố! Con là con gái nhỏ
Victoria của bố đây.
Tôi chạm vào chiếc quan tài, nơi
bố tôi đang nằm, và cảm nhận cảm giác giá lạnh lan khắp bàn tay rồi cả cơ thể
mình. Tôi cố gắng kìm nén dòng cảm xúc đang trào dâng trong lòng khi đứng gần
quan tài của bố. “Con chỉ muốn nói với bố là con rất yêu bố! Con nhớ bố lắm, bố
ạ!”. Tôi rướn người lên, chạm vào mái tóc và gương mặt của bố - gương mặt tôi
mới chỉ nhìn thấy lần đầu tiên nhưng cũng là lần cuối cùng.
- Bố ơi! Bố có nhớ ngày sinh nhật
của con năm con lên bảy tuổi không? Con thực sự rất hạnh phúc vào ngày hôm đó,
bố ạ.
Giọng nói của tôi vỡ òa trong
nước mắt.
- Con đã giữ món quà của bố bên
mình suốt bao nhiêu năm nay. Nhưng bây giờ con muốn bố mang theo nó.
Tôi đặt đồng bạc xuống bàn tay
bố. “Như vậy là bố con mình sẽ giữ một phần món quà đó, bố nhé!” - Tôi thầm
nghĩ.
- Con chào bố và… tạm biệt bố.
Con chỉ ước sao con có thể cảm nhận được cánh tay bố ôm con và nghe thấy tiếng
bố gọi con là “Công chúa nhỏ” dù chỉ một lần thôi.
Trong lúc tôi đang chìm trong nỗi
đau đớn đến vô cùng thì có một bàn tay đặt lên vai tôi. Và một giọng nói cất
lên:
- Cháu có phải là Victoria, con
gái của ông Harold không?
Tôi quay lại, gạt nước mắt, trả
lời:
- Vâng ạ!
Người đàn ông nắm lấy tay tôi và
nói:
- Bác đã biết cháu ngay từ lúc
cháu mới sinh ra, dù chúng ta chưa một lần gặp mặt. Cha cháu luôn nhắc về cháu
với tất cả tình yêu thương. Ông ấy luôn mang theo một tấm hình của cháu trong
ví và lúc nào cũng coi cháu là “Công chúa nhỏ” của mình.
- Victoria Robinson
TRÒ CHUYỆN VỚI BỐ
Jason là một trong những học sinh
tiếp thu bài chậm chạp nhất trong lớp mà tôi đang phụ trách. Tôi chú ý đến
Jason ngay từ khi cậu bé mới nhập học. Jason ít khi tập trung vào bài vở và
thường nhìn bâng quơ ra ngoài cửa sổ. Thông thường, cậu bé chỉ kịp làm nửa bài
kiểm tra thì chuông reo hết giờ. Mẹ Jason rất lo lắng trước tình hình của con
và luôn hy vọng cậu bé sẽ tiến bộ hơn khi vào trung học. Nhưng đến bây giờ, khi
đã vào lớp sáu, khả năng tiếp thu bài của Jason vẫn không có gì tiến triển.
Jason cần phải thật cố gắng mới hy vọng bắt kịp các bạn trong lớp.
Một lần, công ty Phát hành Sách
Quốc gia hứa sẽ giúp chúng tôi tập hợp các bài viết của học sinh trong trường
để in thành sách và lưu giữ trong thư viện. Tất cả học sinh đều hào hứng bắt
tay vào việc sáng tác. Vì quá trình biên tập sẽ mất khá nhiều thời gian nên tôi
quy định các em phải hoàn thành tác phẩm của mình trong vòng sáu tuần để tôi có
đủ thời gian đọc và chỉnh sửa.
Đến ngày nộp, Jason xin tôi gia
hạn thêm thời gian để em đầu tư cho bài viết của mình. Tôi đã nhận được một số
tác phẩm của các em học sinh với đề tài về cuộc sống của người ngoài hành tinh
hay các chuyến du hành thú vị đến những miền đất xa xôi. Tôi gợi ý cho Jason
một số đề tài về cuộc sống thường nhật cùng những mối quan hệ xung quanh nhưng
có vẻ cậu bé vẫn chưa tâm đắc với chúng.
Trước ngày tôi gửi các bài viết
cho công ty Phát hành Sách, Jason đến gặp tôi với xấp bản thảo nhàu nhĩ trên
tay. Tôi ngán ngẩm nghĩ đến cảnh phải đọc và giúp cậu bé viết lại nó một lần
nữa. Tôi cầm bản thảo, phê bình Jason đã quá chậm trễ và bảo cậu bé về chỗ
ngồi. Dù chẳng còn đủ thời gian để giúp cậu bé nhưng tôi cũng cố gắng liếc qua
phần bìa tác phẩm. Bài viết có tựa: “Đứa con thiếu vắng bố”, phần phía dưới vẽ
một con bươm bướm với vẻ mặt buồn bã đang bay trong mưa. Tôi nhìn tác phẩm của
Jason, lòng đau nhói. Ở trang kế tiếp, cậu bé viết: “Dựa trên câu chuyện có
thật”.
Tôi ngẩng lên nhìn Jason và thấy
cậu bé đang đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ như mọi khi. Tôi đọc lướt qua bài
viết của cậu, không kịp để ý tới lỗi chính tả hay vết keo nham nhở quanh mép
các tấm hình minh họa. Một tấm hình chụp Jason khi còn bé, tấm khác chụp cậu bé
đang nằm gọn trong vòng tay của bố và một tấm nữa chụp cảnh cậu bé ngồi trong
lòng mẹ vừa khóc vừa nhìn chiếc bánh sinh nhật.
Câu chuyện của Jason như sau:
“Một cậu bé nọ đang sống trong
một gia đình hạnh phúc. Một ngày nọ, cậu bé thức dậy và nhận thấy quanh mình có
điều gì đó bất ổn. Mẹ cậu đang ngồi khóc một mình bên bàn ăn. Cậu nhìn quanh
nhưng không thấy bố đâu cả. Cậu bé hỏi mẹ bố đâu rồi thì nhận được câu trả lời:
- Bố đã đi đến một nơi tốt hơn
rồi con ạ.
Cậu bé rơi vào khủng hoảng và
bắt đầu sống với những cơn ác mộng vào ban đêm. Rất nhiều lần cậu bật dậy giữa
đềm khuya và hét lớn: “Bố ơi!”. Những lúc đó, mẹ cậu bé chỉ biết ôm cậu vào
lòng và hai mẹ con cùng cầu nguyện. Cậu bé nhiều lần cầu xin Chúa cho mình được
nói chuyện với bố, dù chỉ một lần, để cậu nói với bố những điều cậu ấp ủ bấy
lâu nay. Ngày sinh nhật lần thứ năm, cậu buồn đến nỗi chẳng thèm ngó ngàng đến
những món quà và cũng không buồn thổi nến. Lên tám tuổi, cậu bé dần quen với
cuộc sống thiếu sự chở che của bố. Nhưng sâu thẳm trong lòng cậu bé, một nỗi đau
vẫn âm ỉ cháy. Cậu cũng cảm nhận được nỗi đau của mẹ trước sự ra đi của bố cũng
như sự khó nhọc của mẹ trong việc nuôi dạy mình.”
Ở trang cuối cùng, Jason viết: “Cuối
cùng, cậu bé cũng biết nên làm gì trong trường hợp người thân của mình đi xa.
Cậu biết chắc chắn mình sẽ được gặp lại cha vào một ngày nào đó. Hai cha con
chỉ phải xa cách nhau một thời gian mà thôi. Và giờ đây, dù không đựoc gặp cha
mỗi ngày nhưng cậu tin cha vẫn đang hằng dõi theo cậu mỗi ngày. Cha không bao
giờ để cậu đơn độc.”
Tôi lặng người khi đọc bài viết
của Jason. Tôi giúp Jason sửa lỗi chính tả, ngữ pháp và scan những tấm hình
minh họa cho em. Bài viết của Jason còn thiếu một trang so với quy định nên tôi
gợi ý cậu viết thư cho cha.
“Bố thương yêu! Bố có khỏe
không ạ? Con ước gì mình có thể được nhìn thấy bố thêm một lần nữa. Con có rất
nhiều điều muốn nói với bố. Bây giờ con đã lớn lắm rồi. Con đang học lớp sáu.
Con đã biết chơi một số môn thể thao như bóng rổ và bóng đá. Từ ngày bố đi, mẹ
phải thay bố cáng đáng mọi việc trong gia đình. Con đang cố gắng trở thành
người đàn ông tốt để có thể thay bố chăm sóc cho mẹ. Con luôn mong đợi tới ngày
được gặp lại bố.
Con trai Jason của bố
Tái bút: Con yêu bố nhiều
lắm!”
Khi tập sách của chúng tôi được
xuất bản, nhiều người đã bật khóc khi đọc câu chuyện của Jason. Mẹ cậu bé nói
với tôi rằng bà không hề biết về tâm sự của con trai mình. Câu chuyện đã gây
chú ý tới Đài truyền hình địa phương. Họ mời Jason đọc lại nó để phát sóng
trong Ngày của Cha. Chẳng bao lâu sau, câu chuyện của cậu bé đã phổ biến khắp
vùng.
Cuộc sống của Jason có nhiều thay
đổi kể từ ngày đó. Cậu bé bắt đầu tiến bộ hơn trong việc học tập. Thế nhưng
thỉnh thoảng, tôi vẫn bắt gặp hình ảnh Jason nhìn xa xăm ngoài cửa sổ lớp học.
Tôi không còn trách mắng cậu bé nữa bởi tôi biết đó là lúc cậu đang “trò
chuyện” với bố mình.
- Carl Ballenas
CẢM ƠN CUỘC SỐNG
Gió heo may thổi nhè nhẹ làm mái
tóc bạc trắng của bố tôi rung rinh trong nắng. Sau lưng ông, hồ nước mùa thu
phẳng lặng tỏa ra ngàn tia sáng lấp lánh. Bố đưa mắt nhìn xung quanh, mỉm cười.
Thật ra tôi cũng chẳng rõ bố đang
mỉm cười vì điều gì. Có thể đó là vì không khí trong lành, vì nắng đẹp, hoặc vì
món tráng miệng đang đợi bố tại Trung tâm Chăm sóc, nhưng cũng có thể chẳng có
lý do nào. Bố tôi bị tai biến mạch máu não đã nhiều tháng nay.
Hai bố con tôi ngồi bên nhau
trong công viên vào một buổi sáng yên bình. Bố ngồi trên xe lăn còn tôi thì
ngồi trên chiếc ghế đá bên cạnh, nắm chặt tay bố và cả hai cùng ngắm cảnh vật
quanh mình. Tôi hỏi bố đang cảm thấy thế nào, ông trả lời: “Tốt.”
Tôi lại hỏi các y tá ở Trung tâm
có đối xử tốt với bố không, ông trả lời: “Có.”
Tôi kể cho bố nghe về bữa tiệc
sinh nhật đứa chắt gái thứ hai của bố và sự ra đời của đứa chắt thứ ba vào
tháng ba tới.
Bố lại mỉm cười.
Cuối cùng tôi đứng lên đưa bố về lại
Trung tâm. Khi tôi cúi xuống tháo phanh xe lăn, bố đưa bàn tay run run lên chạm
má tôi. Tôi nhìn sâu vào đôi mắt bố. Bố đang cố gắng để nói với tôi điều gì đó.
- Thật… thật… tốt…
Tôi phân vân không biêt liệu nên
chờ bố nói hết câu hay đỡ lời cho ông. Kể từ ngày bị tai biến, khả năng giao
tiếp của bố giảm sút nghiêm trọng. Tôi không nhớ nổi lần cuối cùng bố thốt ra
một câu nói mạch lạc nhiều hơn hai từ là khi nào. Và lúc này, bố dường như đang
cố sức nói với tôi điều gì đó. Có lẽ tôi phải giúp bố.
- Cái gì tốt hả bố? Thời tiết?
Hay công viên? Hay là Trung tâm chăm sóc ạ?
Bố tập trung tất cả sức lực để
thử một lần nữa.
- Ở đây. Được… ở… đây…
Vậy là cuối cùng bố cũng đã thốt
ra điều mình muốn nói.
- Ở đây thật tốt? - Tôi lặp lại.
- Có phải bố muốn nói ở đây thật tốt không ạ?
Bố mỉm cười.
Tôi nắm lấy bàn tay gầy guộc và
hôn lên trán bố.
- Dĩ nhiên rồi. Ở đây thật tốt,
bố nhỉ? - Tôi nói, giọng nghẹn ngào.
Tôi đã hiểu câu nói của bố và đưa
bố quay trở về Trung tâm. Trên đường đi, tôi nghĩ về cuộc đời đầy tình yêu
thương và hy sinh của bố. Đáng lý vào thời điểm phải được hưởng thành quả lao
động của mình thì bố lại phải gánh chịu căn bệnh tồi tệ này. Bố có quyền than
phiền về sự bất công của cuộc sống. Thế nhưng, ngay trong khoảnh khắc sáng suốt
nhất, bố lại nói với tôi rằng: “Mọi việc như thế đã tốt rồi”.
Tôi liên tưởng tới cuộc sống hiện
tại và nhận ra bài học mà bố mang đến cho mình. Bỏ qua mọi sự ganh đua, tranh
giành, sợ hãi, cuộc sống của ta quả thật tốt đẹp vô cùng. Thật tốt khi ta được
sống và trải nghiệm tất cả những cung bậc mà cuộc sống mang lại, cả tốt đẹp lẫn
xấu xa, thành công lẫn thất bại, niềm vui lẫn nỗi buồn, hạnh phúc lẫn khổ đau.
Ngay cả khi cuộc sống hiện tại của ta có tồi tệ như thế nào chăng nữa thì nó
vẫn ẩn chứa một điều gì đó tốt đẹp. Khi hiểu được điều đó, ta sẽ học hỏi và
trưởng thành hơn rất nhiều.
Tôi cố gắng diễn giải tất cả
những suy nghĩ đó với bố khi đến thăm người lần sau. Và bố tôi đã mỉm cười.
- Joseph Walker
CON GÁI NHỎ CỦA BỐ
- Mẹ nói với bố hộ con nhé!
Thật là tồi tệ khi tôi biết mình
mang thai ở tuổi mười bảy! Thú nhận với mẹ đã là điều quá sức với tôi nên tôi
càng không dám nghĩ đến việc nói với bố. Từ trước đến nay, bố rất tự hào về tôi
nên tôi luôn cố gắng sống thật tốt để không phụ lòng mong mỏi của ông. Nhưng
bây giờ, mọi nỗ lực ấy đã tiêu tan. Tôi không còn là cô con gái nhỏ ngoan ngoãn
của bố nữa. Tôi thở dài, mệt mỏi tựa đầu vào vai mẹ để tìm cảm giác bình yên
trong thoáng chốc.
- Con hãy đi đâu đó trong lúc mẹ
nói chuyện với bố nhé. Con hiểu vì sao, phải không?
- Vâng!
Tôi gật đầu. Thật khó để đối diện
với bố ngay lúc này!
Chiều hôm đó, tôi đến chỗ cha Lu
- vị mục sư của nhà thờ, người luôn tạo cho tôi cảm giác thoải mái khi ở bên
cạnh. Mọi việc xảy ra trong cuộc sống của tôi như một cơn ác mộng nên việc được
ở bên cạnh người không xét đoán và phê phán mình là điều dễ chịu nhất. Cha Lu
trò chuyện, an ủi và khuyên nhủ tôi trong lúc mẹ đến văn phòng làm việc của bố
để nói với ông về chuyện của tôi.
Trời tối dần và tôi nhìn thấy ánh
đèn pha bên ngoài cửa sổ. Mẹ đến đón tôi về nhà và tôi biết lúc này, bố cũng
đang ngồi trên xe. Tôi sợ hãi chạy khỏi phòng khách, lao vào phòng tắm nhỏ bên
cạnh và khóa chặt cửa lại. Cha Lu theo sau, nhẹ nhàng khuyên:
- Con không thể trốn tránh như
vậy được.
Sớm muộn gì con cũng phải đối
diện với bố thôi. Bố con sẽ không trở về nhà nếu như không có con đâu. Nhanh
nào, con!
- Vâng ạ! Nhưng… cha sẽ ra cùng
con chứ? Con sợ…
- Dĩ nhiên rồi! Cha sẽ đi cùng
con.
Tôi mở cửa và chậm chạp theo gót
cha Lu đi ra phòng khách. Bố và mẹ vẫn chưa bước vào. Tôi đoán hai người vẫn
còn ở ngoài xe và bố đang chuẩn bị xem nên nói gì hoặc làm gì khi nhìn thấy
tôi. Tôi không sợ bố sẽ quát tháo hoặc nổi giận với mình. Bố không bao giờ làm
vậy với tôi. Tôi chỉ sợ bắt gặp ánh mắt buồn sâu thẳm của bố. Bố buồn khi biết
tôi đã không còn là đứa con gái bé nhỏ của bố nữa. Bố buồn khi tôi đã không đến
tìm bố trong lúc khó khăn, đau khổ nhất.
Tôi nghe tiếng bước chân đang
chầm chậm tiến vào nhà thờ. Tôi bắt đầu run rẩy, nấp sau cha Lu với đôi mắt
giàn giụa nước. Mẹ bước tới trước, cúi chào cha Lu và quay sang nhìn tôi nở một
nụ cười nhẹ. Mắt mẹ sưng mọng. Tôi cảm thấy biết ơn mẹ vì đã không khóc trước
mặt tôi. Bố tôi đứng ở bên ngoài, gật đầu chào cha và tiến về phía tôi. Bố ôm
tôi trong cánh tay mạnh mẽ của ông, và thầm thì:
- Bố yêu con. Bố yêu con và cũng
sẽ yêu thương cả con của con nữa.
Bố không khóc nhưng tôi cảm nhận
người bố đang run. Tôi biết bố phải cố gắng hết sức để không khóc trước mặt
tôi. Tôi vùi đầu vào ngực bố và biết ơn bố về điều này. Khi bố lui lại nhìn
tôi, tôi đọc trong mắt bố tình yêu thương và cả sự xót xa.
- Bố ơi! Con xin lỗi bố. Con
thương bố nhiều lắm!
- Ừ, bố biết. Chúng ta về nhà
thôi.
Chúng tôi trở về nhà; nỗi lo sợ
của tôi tan biến. Dù chặng đường phía trước của tôi còn rất nhiều khó khăn và
thử thách nhưng tôi cảm thấy rất vững vàng. Bố mẹ vẫn luôn yêu thương tôi vô
điều kiện và trên hết, tôi vẫn là cô con gái bé nhỏ của bố. Vì vậy, tôi hiểu
rằng không có ngọn núi nào tôi không thể vượt qua và không có giông bão nào tôi
không thể chống chọi.
Cảm ơn bố đã cho con niềm tin vào
cuộc sống!
- Michele Campbell