Cú Vọ và Đàn Bồ Câu - Chương 37 - 38

Chương XXXVII

Thanh tra Kelsey hình như chưa hoàn toàn thỏa
mãn, ông nói với thám tử Poirot:

- Chúng tôi công nhận ông nói và làm được nhiều
việc mà chúng tôi chưa làm được. Và tôi cũng thán phục thủ pháp của ông, thoạt
đầu làm Shapland tưởng ông nghi cô giáo Eileen Rich cho nên không phòng bị, cho
đến khi bà Upjohn bước vào chị ta mới bị bất ngờ đến như thế.

- Chẳng khó khăn gì trong việc đoán trước phản
ứng của chị ta.

- Thì cứ cho là như vậy, thưa ông Poirot. Nhưng
tôi chưa hiểu làm sao Ann Shapland lại giết cô giáo Vansittart được? Hơn nữa,
chị ta có bằng chứng ngoại phạm đêm hôm đó. Chẳng lẽ ông Dennis trẻ tuổi kia và
toàn thể những người làm trong nhà hàng đó đều là tòng phạm của chị ta?

Thám tử Poirot lắc đầu:

- Bằng chứng ngoại phạm của Ann Shapland là
đúng. Nếu chị ta giết cô Springer và cô giáo Blanche, thì cô giáo Vansittart
lại là do…

Hercule Poirot ngập ngừng một chút rồi đưa mắt
về phía chỗ ngồi của bà hiệu trưởng Bulstrode. Lúc này bà đang chăm chú lắng
nghe. Ông nói:

- Hung thủ giết cô giáo Vansittart… - Ông nói
rất chậm. - chính là bà giáo Chadwick.

- Ông nói sao? - Cả bà hiệu trưởng Bulstrode
lẫn thanh tra Kelsey đều sửng sốt bật dậy. - Vô lý!

Bà hiệu trưởng còn nói thêm:

- Không thể có chuyện ấy được!

- Điều này tôi hoàn toàn khẳng định. - Poirot
nói.

- Nhưng. Tại sao lại như thế được? Bà Chadwick
giết cô giáo Vansittart để làm gì?

Thám tử chậm rãi đáp:

- Vì bà ấy quá yêu trường Meadowbank. Tôi đoán
thế.

Rồi ông trầm ngâm nhìn chăm chú bà hiệu trưởng
Bulstrode.

Cuối cùng bà hiệu trưởng Bulstrode nói rất khẽ.

- Ông định nói rằng…

- Bà Chadwick đã cùng với bà là hai người sáng
lập ra trường nữ học này. Từ ngày đó, bà Chadwick coi trường như đứa con… mà bà
ấy với bà là hai người mẹ…

- Về một góc độ nào đó thì bà Chadwick nghĩ thế
là đúng. - Bà hiệu trưởng gật đầu thừa nhận.

- Vâng, bà ấy nghĩ thế là đúng, tôi công nhận.
Nhưng khi bà tính đến chuyện nghỉ hưu, bà Chadwick đinh ninh người thay bà làm
hiệu trưởng dĩ nhiên phải là bà ấy.

- Nhưng Chadwick cũng đã cao tuổi rồi!

- Đúng, nhưng bà ấy lại không nghĩ như thế. Đến
khi thấy bà định chọn cô giáo Vansittart thì trong thâm tâm bà Chadwick nảy
sinh một phản ứng. Bà ấy không tin và không ưa cô giáo Vansittart. Kết quả là
càng ngày bà ấy càng căm ghét cô giáo Vansittart.

- Điều này thì ông nhận xét đúng, thưa ông
Poirot. Quả thật, cô giáo Vansittart có nhược điểm là quá tự tin cho rằng mình
giỏi về tất cả mọi mặt. Đó là điều mà những người có thói ghen ghét không chịu
nổi! Mà bà Chadwick lại có cái thói đó. Ông suy luận như thế chứ gì?

- Đúng, thói ghen ghét đó là do bà Chadwick quá
yêu trường Meadowbank, đồng thời lại không tin ở tài năng cô giáo Vansittart.
Bà ta cảm thấy không thể chịu nổi phải làm việc dưới quyền cô giáo ấy. Bên cạnh
đó, bà Chadwick lại thấy bản thân bà, thưa bà hiệu trưởng, cũng do dự trong
việc chọn cô giáo Vansittart để thay chân mình.

- Đúng thế! Tôi muốn tìm một người nào đó năng
động hơn cô Vansittart. Đã có lúc tôi nhắm một cô giáo khác, nhưng cô này còn
trẻ quá… Và Chadwick biết điều đó.

- Bà Chadwick cho rằng bà đã quay lại cô giáo
Vansittart. Tấn bi kịch đã diễn ra như sau: nửa đêm, bà Chadwick thức dậy, thấy
một vệt ánh sáng bên Cung Thể thao, thế là bà ấy băng ra khỏi tòa nhà chính, chạy
sang đó. Mục đích là bắt quả tang kẻ đêm khuya đột nhập vào Cung, rất có thể
tên đó chính là thủ phạm của mấy vụ án mạng trước. Trước khi sang đó, bà
Chadwick kiếm một thứ vũ khí để phòng thân, đó là một bao cát nhỏ. Vào đến Cung
Thể thao, bà Chadwick bắt gặp cảnh tượng gì? Cô giáo Vansittart đang lúi húi
trước ngăn đựng quần áo, dụng cụ thể thao của công nương Shaila. Bà bỗng như
người mất trí, giơ cao bao cát, quật xuống gáy cô giáo kia… Bà Chadwick không
phải kẻ quen giết người, cho nên sau khi phạm tội ác vào một lúc không tỉnh
táo, bà đã hoảng sợ hết hồn…

Cô giáo Vansittart chết. Bà Chadwick tất nhiên
không dám thú nhận mình là hung thủ. Khi người ta hỏi về cây gậy đánh hockey
lăn lóc trong góc phòng, bà đã bảo chính bà đem cây gậy đó đến đây… Thật ra
hung khí của bà ta là một trong những túi đựng cát vẫn nằm ở gậm cầu thang
trong tòa nhà chính, từ ngày chiến tranh.

- Nhưng tại sao Ann Shapland lại cũng dùng thứ
hung khí đó để giết cô giáo Blanche? - Bà hiệu trưởng Bulstrode hỏi.

- Chỉ đơn giản là túi cát rất nặng, có thể làm
chết người nhưng lại không gây tiếng động. Bà hãy nhớ lại vụ án mạng đầu tiên,
cô giáo Springer: tiếng súng nổ làm hung thủ phải vội vã bỏ trốn ngay. Hơn nữa,
Ann Shapland rất xảo quyệt. Chị ta giết cô giáo Blanche bằng đúng thứ hung khí
bà Chadwick đã dùng để giết cô giáo Vansittart, khiến mọi người sẽ cho thủ phạm
của hai vụ án mạng đó chỉ là một người.

- Tôi vẫn chưa hiểu cô giáo Vansittart đêm
khuya vào Cung Thể thao để làm gì?

- Tôi đoán, sau khi công nương Shaila mất tích,
cô giáo Vansittart rất băn khoăn, tuy không để lộ ra. Cô băn khoăn lo lắng
không kém gì bà giáo Chadwick. Rất có thể, với tư cách người sắp thay bà hiệu
trưởng, cô Vansittart thấy mình có trách nhiệm đối với tình hình nhà trường. Cô
giáo Vansittart bèn bí mật vào Cung Thể thao, dò xem trong ngăn của Shaila có
gì đặc biệt, giúp cô hiểu được vụ bắt cóc không…

- Mọi thứ, ông đều có được cách cắt nghĩa, thưa
ông Poirot!

- Đấy là nghiệp vụ chuyên môn của ông ấy mà. -
Thanh tra Kelsey nói, giọng hơi mỉa mai.

- Còn việc ông nhờ cô giáo Eileen Rich vẽ chân
dung những người trong trường là để làm gì?

- Tôi muốn thẩm tra xem em học sinh Jennifer
liệu có khả năng nhận diện một con người không? Tôi đã thấy em nhận xét rất đại
khái. Và như thế, thật dễ hiểu là em đã không nhận ra cô giáo Blanche, khi trên
bức vẽ, cô này thay đổi cách chải tóc. Và Jennifer cũng không nhận ra Ann
Shapland trong vai "bà khách Hoa Kỳ".

- Ông cho rằng người phụ nữ đem đổi cây vợt cho
Jennifer chính là Ann Shapland?

- Đúng thế. Hôm đó Ann Shapland chỉ cần đội mớ
tóc giả mầu vàng, kẻ lại lông mày, mặc một kiểu áo và đội một kiểu mũ khác ngày
thường, bắt chước thêm giọng nói của người Hoa Kỳ nữa, thế là xong. Những bức
vẽ của cô giáo Eileen Rich cho tôi thấy thay đổi bộ mặt không khó khăn.

- Eileen Rich… - Bà hiệu trưởng Bulstrode nói
khẽ. - Nhưng tôi vẫn chưa hiểu…

- Xin bà cho cô giáo Rich vào đây, đó là cách
tốt nhất để bà hiểu. - Thám tử Poirot ngắt lời bà hiệu trưởng.

Poirot kín đáo đưa mắt cho thanh tra Kelsey và
ông này xin phép ra ngoài một lát.

Lát sau, cô giáo Eileen Rich bước vào, vẻ mặt
uất hận, nhưng thái độ hết sức bướng bỉnh. Vừa vào đến nơi, cô hỏi luôn bà hiệu
trưởng Bulstrode:

- Bà muốn biết tôi sang Ramat làm gì phải
không?

- Đúng thế, hiện nay tôi vẫn còn hồ nghi. - Bà
hiệu trưởng nói.

- Chính xác. - Thám tử Poirot nói. - Thời nay
lớp trẻ ít hiểu biết cuộc sống, nhưng cặp mắt của họ lại luôn ánh lên một sự vô
tư.

Nói xong, ông xin phép ra ngoài.

Bà hiệu trưởng Bulstrode nói tiếp.

- Jennifer nhận xét rằng người phụ nữ em gặp ở
Ramat to béo hơn, và khỏe mạnh hơn nhiều so với chị. Con bé không biết rằng đó
là một người có thai.

- Bà nói đúng. - Eileen Rich đáp không chút
ngập ngừng. Lúc đó tôi có thai, nhưng tôi lại không muốn bỏ việc ở trường
Meadowbank. Một bác sĩ cấp cho tôi giấy xác nhận sức khỏe và tôi quyết định
trên một nơi thật xa để sinh con, nơi không ai biết tôi. Cháu đã mất. Tôi quay
về trường vào tam cá nguyệt sau đấy, hy vọng chuyện tôi sinh con không ai biết.
Vậy bây giờ bà đã hiểu tại sao lần đầu tôi trả lời bà rằng giá như bà mời tôi
cùng quản lý cái trường này sớm hơn thì tôi đã từ chối. Chỉ đến bây giờ, khi
trường ta sa vào những tai họa như thế này, tôi lại muốn nhận lời bà.

[Chúc bạn đọc
sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Một lát sau, cô nói thêm, giọng bình thản:

- Bây giờ bà có muốn tôi rời ngay khỏi trường
không, hay đợi cho đến hết tam cá nguyệt này?

- Chị đừng đi đâu nữa. - Bà hiệu trưởng
Bulstrode đáp. - Nếu trường này không phải đóng cửa, tôi muốn chị vẫn ở lại
đây.

- Nghĩa là bà vẫn muốn giữ tôi?

- Tất nhiên! Chị không giết người, không chiếm
đoạt đá quý! Chị chỉ vướng một thứ, đó là trong một thời gian dài chị đã sống
buông thả, và cuối cùng chị đã say mê người đàn ông theo đuổi chị. Tội đoán chị
không thể lấy ông ta, đúng thế không?

- Tôi đã biết từ trước là không thể nghĩ đến
chuyện hôn nhân giữa tôi và anh ấy. Anh ấy không đáng trách.

- Tóm lại, chị đã có một cuộc tình vụng trộm.
Chị muốn có đứa con phải không?

- Tất nhiên!

- Thôi được! Tôi chỉ muốn nói thêm rằng, theo ý
tôi thiên chức của chị vẫn là nghề dạy học. Tôi cho rằng, nghề dạy học đem lại
cho chị nhiều niềm vui hơn là cuộc sống bình thường với một người chồng và
những đứa con.

- Tôi cũng tin là như thế. - Cô giáo Eileen Rich
đáp. - Nguồn vui duy nhất còn lại của tôi là dạy học, đúng như thế.

Bà hiệu trưởng trìu mến nhìn cô gái trẻ:

- Nếu vậy, chị nên dứt khoát đi. Tôi đã ngỏ lời
mời chị làm người cộng sự với tôi. Tất cả những chuyện không vui này sẽ qua đi,
chỉ và tôi sẽ cùng chung lưng đấu cật vực cái trường này lên. Tôi biết chị có
những ý đồ trong việc này. Tôi cũng có. Hai chúng ta sẽ trình bày cho nhau nghe
rồi cùng thống nhất một hướng đi. Tôi tin chắc rằng trong số ý tưởng của chị có
nhiều ý tưởng rất quý. Hẳn chị đã từng suy nghĩ về hướng thay đổi cách thức tổ
chức và giảng dạy của cái trường Meadowbank này rồi?

- Về một góc độ nào đó thì bà đoán đúng. Một
trong những ý tưởng đầu tiên của tôi là trong cách thức tuyển chọn học sinh.

- Tôi hiểu. Chị muốn giảm bót những tiêu chuẩn
mang tính thời thượng.

- Đúng thế… Tôi cho rằng những tiêu chuẩn đó
hạn chế các tài năng.

- Chị còn trẻ, Eileen, và dễ không thực tế.
Nhưng phần nào chị có lý. Cái quan trọng trong việc tuyển chọn học sinh là tài
năng và thiên hướng chứ không phải gia đình có thuộc tầng lớp thượng lưu hay
không. Tuy nhiên tôi nghĩ chúng ta cũng không được coi thường yếu tố thương
mại. Khi con cái một số nhân vật cao cấp vào học trường này, mọi người sẽ đua
nhau chạy chọt để con em họ được nhận vào trường nữ học Meadowbank. Chị cứ để
tôi làm theo hướng này cho đến khi trường ta nổi danh lừng lẫy, rồi chị tha hồ
thực hiện phương pháp của chị.

Eileen Rich reo lên sung sướng:

- Trường nữ học nổi tiếng nhất nước Anh!

- Ta sẽ còn phải bàn bạc với nhau nhiều… Nhưng
thôi, tôi phải lên thăm chị Chadwick đã…

***

Bà giáo Chadwick nằm bất động trên giường. Da
mặt bà nhợt nhạt như không còn máu. Một nhân viên cảnh sát ngồi túc trực bên
cạnh giường. Bà tổng giám thị Johnson nhìn bà hiệu trưởng Bulstrode, lắc đầu.

- Chadwick? - Bà hiệu trưởng khẽ hỏi, cầm tay
người bạn gái thân thiết đã bao năm gắn bó.

Bà giáo Chadwick khẽ mở mắt:

- Tôi thấy cần phải nói với chị rằng… - Bà mấp
máy môi thều thào. - Rằng chính tôi…

Tôi đã biết. - Bà hiệu trưởng ngắt lời bạn.

- Tôi ghen ghét… Tôi muốn…

- Chị đừng nói nữa, Chadwick! - Bà hiệu trưởng
trìu mến nói.

Nước mắt chảy dòng dòng trên má người hấp hối.

- Khủng khiếp quá! Tôi không hiểu tại sao tôi
lại làm như vậy? - Bà giáo Chadwick thều thào.

Bà hiệu trướng bóp nhẹ thêm bàn tay bạn.

- Chadwick, chị hãy nghe tôi nói: chị đã cứu
sống tôi. Chị đã cứu sống cả bà Upjohn. Điều ấy không đáng kể sao?

- Tôi muốn hiến dâng cả cuộc đời tôi cho chị.
Tôi muốn hy sinh mọi thứ chỉ cốt cho trường chúng ta lấy lại được uy tín như
xưa… - Giọng bà đã nhỏ đến mức bà hiệu trưởng phải cúi xuống mới nghe được.

Bà gật đầu thương xót nhìn bạn.

Bà giáo Chadwick lấy hơi, cố mỉm cười. Rồi đột
nhiên đầu bà ngoẹo sang một bên… Bà thở hơi cuối cùng.

Chương XXXVIII

- Một ông xưng tên là Robinson muốn gặp ông
chủ.

- Thế à? - Thám tử Hercule Poirot nói.

Ông nhấc lá thư trên bàn, chăm chú đọc lại lần
nữa, rồi nói:

- Anh mời ông Robinson vào, George.

Lá thư ông vừa đọc lại khá lạ lùng:

Ông Poirot thân mến,

Có thể một người tên là
Robinson sắp đến gặp ông. Chắc ông đã nghe nói về ông ta. Một nhân vật khá quan
trọng trong một số lĩnh vực. Xã hội chúng ta cần đến những con người như thế.
Tôi dám nói rằng, trong những loại công việc như vừa qua, ông ta là một thiên
thần. Nếu ông còn chút hồ nghi ông ta thì câu tôi vừa nhận xét hẳn là một lời
giới thiệu với đúng nghĩa của nó. Tất nhiên, tôi cần nói rõ thêm là tôi chưa
biết mục đích ông ta đến gặp ông là để làm gì…

Người mãi mãi là bạn ông.

Ephraim Pikeaway

Thám tử Poirot đặt lá thư vào chỗ cũ rồi đứng
lên, đúng lúc ông Robinson bước vào phòng. Poirot khẽ cúi đầu, chìa tay trỏ một
chiếc ghế bành.

Ông Robinson ngồi xuống, rút khăn tay lau mồ
hôi trên khuôn mặt to bè, mầu nâu nhạt, như thể muốn nói rằng trời quá oi bức.

- Thưa, ông đi bộ đến đây? - Poirot hỏi.

- Đi bộ? - Khách đáp vẻ kinh hoàng. - Tất nhiên
là không rồi. Tôi có chiếc Rolls Royce. Nhưng xe cộ quá đông, mấy chỗ tắc
đường, có lần tôi phải chờ gần nửa tiếng.

Họ im lặng, như để kết thúc phần đầu của cuộc
tiếp xúc, chuyển sang phần thứ hai, ông Robinson nói:

- Tôi nghe nhiều tiếng đồn, mà lời đồn thì phần
lớn là sai, rằng ông giúp vào việc điều tra cho một trường nữ học?

- Nhưng sự thật lại đúng là như vậy đấy. -
Poirot đáp.

Viên thám tử ngồi xuống ghế tựa, đặt hai tay
lên lưng ghế. Robinson nói tiếp:

- Vâng, trường Meadowbank.

Ngừng lại một giây rồi khách rướn người về phía
thám tử Poirot:

- Thứ đó hiện nằm ở đâu?

- Ông không biết sao? - Poirot điềm tĩnh đáp.

- Nói thật là tôi có biết. Nhà băng là thứ có
ích.

Poirot cười:

- Ta chẳng nên nói loanh quanh nữa, đúng không,
thưa ông? Vậy ta quyết định thế nào bây giờ?

- Tôi chờ ý kiến của ông.

- Thực tế là số đá quý đem gửi nhà băng đó
không phải của tôi. Tất nhiên tôi rất muốn trả lại cho người nào là thừa kế hợp
pháp, nhưng tôi nhìn thấy trước là việc đó không dễ dàng.

- Trước hết, cần phải có lời công bố chính thức
của chính phủ Hoàng gia Anh là hoàn toàn không có thông tin nào về số tài sản
đó.

- Tôi đồng ý, nhưng tôi không thể để thứ đó nằm
vĩnh viễn trong két nhà băng.

- Chính vì thế mà tôi đến đây đề nghị ông trao
lại nó.

- Cho ông?

- Đúng thế. Số đá quý đó là sở hữu của cố Hoàng
thân Ali Yusuf, và ông ta trao cho viên phi công Bob Rawlinson chỉ là để viên
phi công trao lại cho tôi, nếu gặp trường hợp bất trắc.

- Ông có bằng chứng chứ?

- Tất nhiên!

Khách lấy ra một chiếc phong bì dài, lôi trong
đó ra rất nhiều giấy tờ, bày trước mặt người thám tử.

Sau khi xem xét kỹ lưỡng các giấy tờ, thám tử
Poirot gật đầu:

- Tôi thấy các giấy tờ đều hợp lệ.

- Vậy ông tính sao?

- Tôi xin hỏi một câu, được không?

- Tất nhiên!

- Ông định thu lợi ở chuyện này?

Khách lộ vẻ ngạc nhiên.

- Nhưng thưa ông bạn thân mến, đấy là chuyện tự
nhiên.

Thám tử Hercule Poirot chăm chú nhìn vị khách.
Robinson nói tiếp:

- Một nghề kinh doanh cũ kỹ, nghe đâu như có từ
thời thượng cổ. Rất lãi, đúng thế. Giới kinh doanh kim cương đá quý chúng tôi
tạo thành một mạng lưới phủ khắp quả địa cầu: chúng tôi đã hứa là không bao giờ
sai. Rất nhiều khi chúng tôi giúp ích được vô số người.

- Thôi được, tôi đồng ý trao cho ông. - Poirot
nói.

- Tôi cam đoan với ông rằng ông quyết định như
vậy là mọi người đều mãn nguyện. - Khách nói, đồng thời liếc mắt nhìn lá thư
của Đại tá Pikeaway trên bàn giấy của Poirot.

Viên thám tử tư vấn nói tiếp:

- Khoan đã. Tôi tò mò muốn biết ông định dùng
số tài sản này theo cách nào?

Một nụ cười toác ra trên khuôn mặt phì nộn của
khách.

- Sau đây ít lâu, tôi sẽ nói ông biết.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3