Cú Vọ và Đàn Bồ Câu - Chương 31 - 32
Chương XXXI
Adam một mình trong Cung Thể thao. Hai bàn tay
khéo léo của anh lục lọi vào tận ngóc ngách các ngăn đựng quần áo dụng cụ của
mỗi học sinh. Rất khó có khả năng anh ta tìm được thứ gì sau khi cảnh sát đã
khám xét kỹ càng, nhưng Adam vẫn thử. Thanh tra Kelsey đã chẳng nói rằng mỗi
ngành an ninh có một số kỹ thuật riêng đó sao?
Tòa nhà mới xây và rất sang trọng này có mối
liên quan gì với những cái chết vừa qua? Khả năng bọn tội phạm dùng nơi này làm
điểm hẹn gặp nhau đã được loại trừ, ít nhất cũng trong vụ án mạng thứ hai, bởi
không ai lại chọn vị trí bí mật gặp nhau ở đúng địa điểm đã bị chú ý. Do đấy
nên trở lại giả thuyết cho rằng tại đây có một vật nào đó bọn chúng muốn đoạt
lấy. Những viên đá quý được giấu ở đây chăng? Rất ít có khả năng đó: không có
một nơi bí mật nào, không có một chỗ nào "nghi binh", mọi chỗ đều đã
được lục soát và không thấy có gì khả nghi.
Tuy có một số thứ "bí mật" nhưng là
bí mật học trò: bao thuốc lá, vài cuốn tiểu thuyết bậy bạ…
Adam dừng lại trước ngăn của cô "công
nương" Shaila. Chính là cô giáo Vansittart đã bị hạ sát trong lúc đang cúi
xuống lục lọi ngăn này. Cô ta hy vọng tìm thấy thứ gì vậy? Và đã tìm thấy chưa?
Liệu hung thủ có đoạt được thứ cô giáo Vansittart tìm thấy không, trước khi hắn
vội vã tẩu thoát trước khi bà Chadwick ngó vào? Nếu quả là như vậy thì có nghĩa
"vật kia" đã không còn ở đây, và bây giờ mới tìm kiếm là vô ích.
Tiếng chân người bên ngoài làm Adam chú ý. Anh
ta vội ngồi dậy, châm điếu thuốc lá, ung dung đứng hút giữa gian để quần áo
dụng cụ thể thao. Cô học sinh Julia Upjohn hiện ra trên ngưỡng cửa. Cô bé có vẻ
do dự.
- Cô có cần gì không? - Adam hỏi.
- Em muốn lấy cây vợt tennis của em, được không
ạ?
- Tôi thấy chẳng có gì là không được. Nhân viên
cảnh sát canh gác chỗ này vừa đi ra có việc, nhờ tôi canh giúp. - Adam nói dối
trắng trợn. - Vợt của cô ở đâu?
- Vợt của em có chữ "U" trên nhãn, nó
nằm ở bên phải, cuối cùng ấy. Vợt của đứa nào đều ghi tên của đứa ấy trên nhãn,
chữ "U" là của em, vì họ của em là " Upjohn".
Tìm thấy cây vợt, Adam đưa cho cô bé:
- Vợt cũ rồi, nhưng vẫn còn tốt lắm.
- Em muốn lấy cả cây vợt của bạn Jennifer, được
không ạ? Bởi hai đứa muốn chơi quần vợt với nhau.
- Cây vợt này còn mới nguyên. - Adam nói lúc
đưa cây vợt có chữ "S" trên nhãn cho cô bé.
- Vâng, đúng thế! Mẹ đỡ đầu nó vừa gửi đến tặng
nó đấy.
Julia Upjohn cầm hai cây vợt, cảm ơn, rồi chạy
biến mất.
***
Trên sân quần vợt, Jennifer vừa đỡ trượt một
quả tennis, em giận dữ hét toáng lên. Đôi bạn gái đang chơi thì dừng lại vì
thấy cô giáo Eileen Rich dẫn một phụ nữ có tuổi đang đi về phía chúng. Jennifer
nhận ra mẹ, bà Sutcliffe. Cô bé nhăn mặt.
- Mẹ mình bắt mình về đấy. Bạn may mắn, có một
bà mẹ ở tận Thổ Nhĩ Kỳ.
- Nhưng mình còn dì Isabelle!
- Đúng thế, nhưng các bà dì đâu quá lo cho cháu
bằng mẹ lo cho con!
Bà Sutcliffe đã đến trước mặt con gái:
- Chuẩn bị đồ đạc về nhà, Jenniffer! - Bà nói
ngay.
- Con phải về nhà ạ?
- Đúng thế! Và về ngay bây giờ.
- Nhưng…
- Không có nhưng gì cả. Đấy là lệnh của
ba!
- Nhưng chỉ có các cô giáo mới bị giết thôi,
chứ học trò có đứa nào việc gì đâu ạ? Với lại chỉ còn ba tuần lễ nữa là đến Hội
Thể Thao rồi, mà con thì rất nhiều triển vọng đoạt giải…
- Không thắc mắc gì hết! Về phòng chuẩn bị ngay
rồi đi với mẹ. Thắc mắc gì thì về nói với ba.
Nói xong, bà đi cùng cô giáo Rich về phía tòa
nhà chính của trường.
Jennifer nói với bạn:
- Chỉ tại cô Springer và cô Vansittart! Ba mình
nhát quá. Mình rất không muốn về nhà.
- Lệnh của các cụ thì đành phải chấp hành thôi.
Mình sẽ viết thư kể mọi chuyện cho bạn, không thiếu một chi tiết nhỏ nào hết.
- Nếu bà giáo Chadwick thành nạn nhân thứ ba
nữa thì tiếc quá đấy. Mình chỉ mong nếu có nạn nhân thứ ba thì sẽ là cô
Blanche. - Jennifer nói.
- Mình cũng nghĩ thế. Cô Blanche mà làm sao thì
mình sẽ không thương tiếc gì hết. Vừa rồi bạn có nhận thấy cô Rich có gì khác
thường không?
- Mình chỉ thấy cô ấy giống một người mình biết,
nhưng cô kia to béo hơn nhiều. Nhưng bạn thấy cô Rich làm sao?
- Mình có cảm giác cô ấy đang thuyết phục mẹ
bạn đừng bắt bạn về nhà.
- Nếu cô ấy can được mẹ mình thì tuyệt vời…
Giữa lúc ấy, có tiếng thúc của bà Sutchffe:
- J-e-n-n-i-f-e-r?
- Con vào đây! - Cô bé gào to đáp lại.
- Nhanh lên chứ! - Bà Sutchffe lại hét.
Jennifer chạy về phía tòa nhà chính của trường.
Còn lại một mình, Julia cầm hai cây vợt chậm chạp đi về phía Cung Thể thao.
Bước chân cô bé mỗi lúc một chậm, cuối cùng cô đứng lại, như mải suy nghĩ điều
gì.
Tiếng chuông báo đã đến giờ ăn trưa, nhưng cô
bé vẫn mải suy nghĩ, tay cầm hai cây vợt. Rồi em đi hai bước về phía Cung Thể
thao, trước khi quay gót đi nhanh về phía tòa nhà chính.
Julia vào theo lối cổng chính - xưa nay cấm học
sinh không được sử dụng - để tránh gặp các bạn. Gian tiền sảnh không có ai. Mọi
người đang ở nhà ăn. Julia bước nhanh lên thang gác. Đến trước cửa căn phòng
nhỏ của mình, em ngó sang hai bên, rồi bước nhanh vào. Julia đóng cửa lại, nhét
cây vợt xuống dưới nệm, rồi lấy vẻ mặt thản nhiên, ra hành lang, xuống nhà ăn.
***
Tối hôm đó, các học sinh đi ngủ lặng lẽ và trật
tự hơn thường lệ. Một phần cũng vì một số khá đông đã được cha mẹ rút về nhà.
Julia Upjohn là một trong số học sinh lên phòng
sớm nhất. Vào trong phòng, em lập tức đóng cửa lại áp tai nghe xem bên ngoài có
động tĩnh gì không? Chỉ có những tiếng "Chúc ngủ ngon!" không lớn và
vui vẻ như mọi khi. Khi bên ngoài đã gần như yên lặng hoàn toàn, Julia mới thôi
không áp tai vào cánh cửa nghe ngóng nữa.
Rất tiếc là các phòng học sinh không có chìa
khóa để khóa cánh cửa. Julia phải lấy ghế chèn để lỡ có ai vào thì tất phải gây
tiếng động. Nội quy nhà trường cấm học sinh không được vào phòng riêng của nhau
ban đêm. Người duy nhất Julia lo có thể vào phòng mình là bà giám thị Johnson.
Sau khi đã chèn kỹ, cô bé quay vào giường, lật
tấm nệm lên, lôi cây vợt ra, thầm tự hỏi: "Không biết người ta có thể giấu
thứ gì vào trong một cây vợt tennis nhỉ?". Em đoán phải là thứ gì quan
trọng lắm. Julia đã biết chuyện kẻ gian đột nhập vào nhà Jennifer, rồi chuyện
người đàn bà lạ mặt hôm trước đến lấy đi cây vợt của Jennifer, không biết rằng
thật ra đó là cây vợt của Juha, hai đứa đã đổi cho nhau và thay cả nhãn ghi tên
bên ngoài. Cây vợt giấu dưới nệm này mới chính là của Jennifer, và chắc trong
nó phải được giấu một thứ gì rất quan trọng… Thứ gì vậy? Julia rất tò mò nóng
lòng muốn biết.
Em ngắm nghía cây vợt. Nếu ai giấu thứ gì trong
này thì không thể có chỗ nào khác ngoài cái cán. Julia nhấc nhấc thử. Quả là
cái cán hơi nặng hơn bình thường, hẳn nào Jennifer kêu ca là khó điều khiển.
Julia cẩn thận bóc lớp da bọc ngoài bằng mũi một con dao nhíp. Lộ ra một lỗ
tròn bít kín. Chà! Em linh cảm thấy mình sắp khám phá ra một thứ gì hết sức
quan trọng. Em lấy mũi dao khoét, thấy chỉ là chất nhựa. Lỗ tròn đã được mở
rộng, em nhìn thấy một vật gì lóng lánh bên trong. Em nhẹ tay moi dần ra từng
hạt. Tất cả đều là những viên đá quý trong vắt, ánh lên đủ mọi màu sắc.
Julia ngả lưng ra thành ghế, mắt hoa lên trước
cả một cuộc hội ngộ rực rỡ của muôn vàn tia sáng ngũ sắc lấp lánh. Vào tuổi
này, tuy chưa phải đàn bà, nhưng em cũng không còn là trẻ con. Em biết giá trị
của đồ nữ trang. Em đoán đây là những viên kim cương. Như thể mê đi, em vốc
chúng lên rồi thả dần dần xuống nệm giường trắng tinh, và tưởng như mình lạc
vào một hang chứa kho báu trong truyện cổ tích… Một nghìn lẻ một đêm chẳng hạn.
Một tiếng động nhẹ bên ngoài làm em sực tỉnh.
Julia vội vã thu tất cả lại, gói vào một mảnh vải nhỏ cho vào cái túi đựng
gương lược và phấn sáp. Sau đó, em quay ra, dán lại lớp da bọc cán vợt cho
giống hệt như cũ, ai tinh mắt lắm mới có thể phát hiện ra được. Bây giờ thì cây
vợt đã hoàn toàn như trước.
Julia đăm chiêu nhìn giường, nhưng chưa cởi
quần áo. Rồi em lo lắng nghe động tĩnh ngoài hành lang. Bất giác em cảm thấy
toàn thân lạnh toát. Em nhớ đến hai cái chết vừa rồi. Nếu ai biết em đã phát
hiện ra điều bí mật này, chúng sẽ không để em yên. Và nạn nhân thứ ba sẽ là
Julia!
Trong phòng có một chiếc tủ lớn, Julia phải
dùng hết sức lực đẩy dần nó ra, chẹn thêm vào cánh cửa. Rồi em nhìn cửa sổ.
Chạy ra ngó xuống dưới. Chắc không ai lọt được vào đây bằng lối cửa sổ này.
Nhưng tốt nhất là cứ cẩn thận.
Em đưa mắt nhìn đồng hồ: mười rưỡi. Julia sực
nhớ vội vã tắt đèn để khỏi làm ai chú ý đến căn phòng nhỏ này. Em nhẹ tay kéo
rèm ra, ánh trăng bên ngoài dội vào cánh cửa. Ngồi trên giường, em lo lắng, tay
cầm sẵn chiếc giầy cao gót, chuẩn bị đối phó nếu có kẻ xông vào. Em tính toán.
"Nếu có kẻ tìm cách đẩy cửa vào hoặc leo theo lối cửa sổ mình đập thật
mạnh vào tường, con Mary King ở phòng bên cạnh sẽ thức dậy. Rồi mình hét thật
to. Nếu không phải kẻ lạ, mình sẽ nói thác đi là mình mê thấy một cơn ác mộng.
Mà thấy ác mộng là chuyện dễ hiểu lúc này, sau khi trong trường xảy ra liền hai
vụ án mạng…"
Julía cố thức để canh chừng. Nhưng cuối cùng,
em không cưỡng lại được cơn buồn ngủ. Em thiếp đi lúc nào không biết, co quắp
trong bộ quần áo mặc lúc ban ngày.
***
Sau bữa điểm tâm và buổi cầu kinh sáng, học
sinh lục tục vào các lớp. Julia cũng vào lớp em, rồi lợi dụng các lối đi đan
nhau, em lẩn được ra vườn. Em biết thời gian này việc em vắng mặt trong giờ học
không bị ai chú ý, bởi gần như mỗi lớp chỉ còn khoảng một nửa số học sinh.
Không cô giáo nào nắm được danh sách những học sinh còn ở lại trường những học
sinh nào đã bị cha mẹ bắt về nhà.
Julia leo lên một cây dương gần tường rào, nấp
trong một đám lá rậm, ngồi bất động trong đó. Chốc chốc em lại nhìn đồng hồ đeo
tay. Đến một lúc em nhìn đồng hồ lần cuối, rồi nhẹ nhàng nhảy ra bên ngoài bức
tường thấp. Thế là em đã ở ngoài nhà trường. Chụp chiếc mũ dạ lên mái tóc, em
đi nhanh ra ga xe lửa và lên chuyến tàu đi London.
Trong phòng ngủ của em ở trường Meadowbank,
Julia để lại chiếc phong bì đề tên Bà hiệu trưởng Bulstrode. Nội dung lá thư
bên trong như sau:
Kính thưa cô Hiệu trưởng
Bulstrode.
Không phải em bị bắt cóc đâu,
mà lần này em trốn học. Nhưng em sẽ đi không lâu đâu. Cho nên xin cô đừng lo
lắng. Khi nào xong việc, em sẽ về trường ngay.
Học trò của cô: Julia Upjohn
Chương XXXII
Tại ngôi nhà số 228 đại lộ Whitehouse, cậu giúp
việc cho thám tử Hercule Poirot ra mở cửa và không ngạc nhiên gì mấy, khi thấy
một cô bé học sinh khuôn mặt không lấy gì làm sạch sẽ.
- Cho cháu gặp ông Hercule Poirot, được không
ạ?
Thấy một người khách quá bất ngờ, anh người ở
George suy nghĩ một lát:
- Ông chủ tôi không tiếp những khách không có
hẹn trước.
- Cháu e cháu không có đủ thời gian để tiến
hành cho đúng mọi thủ tục. Cháu có việc cần phải nói ngay với ông Poirot… Về
những vụ án mạng, những vụ ăn trộm… và nhiều thứ khác nữa.
George suy nghĩ rồi nói:
- Thôi được, tôi vào thưa với ông chủ, xem ông
chủ có bằng lòng tiếp cô hay không?
Lát sau, anh ta lại mở cửa, mời cô bé mặt mũi
lem luốc vào. Julia tỏ thái độ hết sức lễ phép nhưng đồng thời chân thật:
- Chào ông Poirot. Tên cháu là Julia Upjohn.
Cháu biết ông quen với một bà bạn thân của mẹ cháu, bà Summerhages. Mới mùa hè
vừa rồi, mẹ cháu và cháu đến thăm bà ấy, và mấy người nói rất nhiều chuyện về
ông.
" Bà Summerhages", Poirot nhớ đến một
ngôi làng xinh xắn trên một quả đồi… và một tòa nhà dễ mến trên đỉnh đồi.
Poirot nhớ đến một khuôn mặt duyên dáng, chiếc đi văng lò xo đã hỏng, và cả một
đàn chó đông đúc, cùng rất nhiều thứ khác, cả đáng mến lẫn đáng ghét.
- Bà Maureen Summerhages? Có, tôi có quen.
- Cháu thường gọi bà ấy là cô Maureen. Cô ấy đã
kể không biết bao nhiêu chuyện kỳ lạ về ông, thưa ông Poirot, cũng như không
biết bao nhiêu lần ông đã gỡ tội cho những người bị nghi oan. Vì hiện nay cháu
có một việc không biết kể với ai, nên cháu nghĩ đến ông.
- Cảm ơn cô quá khen. - Poirot khẽ nghiêng
mình. Rồi ông mời Julia ngồi.
- Bây giờ cô nói đi. Cô nói với George là cô
muốn nói với tôi về những vụ án mang, những vụ ăn trộm và những chuyện khác
nữa, đúng thế không nhỉ?
- Vâng. Hai cô giáo bị giết: cô Springer và cô
Vansittart. Rồi một vụ bắt cóc. Nhưng vụ bắt cóc thì cháu không biết gì.
- Những chuyện đó xảy ra ở đâu?
- Trong trường cháu, trường nữ học ở
Meadowbank.
- Meadowbank? - Poirot kêu lên.
Ông với tay lấy tờ báo được gấp cẩn thận trên
bàn giấy, giở ra, liếc nhìn trang đầu.
- Tôi bắt đầu hiểu rồi. - Ông nói. - Vậy,
Julia, cô hãy kể tôi nghe tất cả những gì cô thấy và cô biết, kể từ đầu.
Julia bắt đầu kể rõ ràng, tỷ mỷ, thỉnh thoảng
dừng lại, khi em thấy cần bổ sung thêm một chi tiết ở đoạn trước mà em quên
chưa kể. Đến đoạn em quan sát cây vợt trong phòng ngủ của em đêm qua, Julia
nói:
- Lúc ấy, cháu nghĩ, trong cây vợt này tất phải
có một thứ gì.
- Và cô đã tìm thấy?
- Vâng.
Không giả vờ làm ra bộ xấu hổ, Julia kéo váy
lên, móc tay vào tận quần lót, khó khăn lắm mới lôi ra được một gói nhỏ, kèm
theo một tiếng kêu khẽ đau đớn. Gói nhỏ được bọc rất cẩn thận và cô bé đặt lên
bàn, mở ra, đổ ra mặt bàn: cả một dòng suối sắc màu lấp lánh.
- Trời! - Poirot trợn mắt kêu lên.
Ông vốc lên bàn tay, rồi mở các ngón tay cho
những viên đá quý kia lọt xuống qua các kẽ ngón tay.
- Khủng khiếp? Không phải đồ giả đấy chứ?
Julia gật đầu:
- Nếu là đồ giả thì mấy con người kia đã không
bi thiệt mạng vào tay những kẻ tìm cách chiếm đoạt những viên đá này.
Rồi như thể bóng đen qua đi, cặp mắt em trở lại
cặp mắt rực sáng của một đứa trẻ thơ, bị những báu vật kia hút hồn. Poirot nhận
ngay thấy điều đó.
- Toàn ngọc thật cả… - Julia thầm thì.
- Thì ra cô đã khám phá ra những của quý này
trong cái cán của cây vợt?
Julia tiếp tục kể nốt câu chuyện.
- Cô không bỏ sót một chi tiết nào đấy chứ?
- Cháu nghĩ là cháu đã kể hết. Cũng có thể cháu
đã phóng đại một vài chi tiết nào đó, tính cháu ngược lại với tính đứa bạn cháu
Jennifer. Nó lại có tính giản đơn hóa mọi thứ.
Rồi Julia tiếp tục ngắm những viên kim cương,
đá quý vẫn đang ánh lên muôn vàn tia sáng óng ánh đủ mọi màu sắc.
- Thưa ông, số báu vật này, chủ nhân đích thực
của chúng là ai ạ?
- Hiện nay tôi chưa biết, nhưng có lẽ tìm ra
được chủ nhân đích thực của chúng cũng chẳng dễ dàng lắm đâu. Nhưng một điều
chắc chắn, chúng không thuộc về cô cũng không thuộc về tôi. Thôi, bây giờ chúng
ta cần tiến hành một số công việc.
Julia chăm chú nhìn ông Poirot, không rời mắt.
- Cô hoàn toàn tin cậy ở tôi chứ? - Ông nói.
Rồi nhắm mắt lại một lát, viên thám tử lừng
danh nói tiếp:
- Có lẽ trong trường hợp này tôi không thể ngồi
yên trong ghế bành của tôi nữa. Ta phải vạch ra một kế hoạch chi tiết, cụ thể
và tiến hành từng bước. Như vậy là trong vụ này có rất nhiều người dính vào, và
họ có những mục đích hết sức khác nhau. Tuy nhiên tất cả đều quy tự vào một
mối, đó là trường nữ học Meadowbank. Do đấy, tôi cũng sẽ phải đến đó. Còn cô,
Julia thân mến… À, mẹ của cô ở đâu nhỉ?
- Mẹ cháu hiện đang du lịch trên đất Thổ Nhĩ
Kỳ.
- Vậy ư? Lại thế nữa kia đấy. Tận Thổ Nhĩ Kỳ?
Tôi biết mẹ cô là bạn thân của bà Summerhages, một phụ nữ cũng rất đặc biệt.
Poirot nhấc máy điện thoại, bảo Julia:
- Cô hãy báo tin cho bà hiệu trưởng, nói với bà
rằng tôi sẽ cùng cô đến đó ngay…
- Về chuyện báo tin thì ông đừng lo. Bà
Bulstrode biết cháu đi có công việc rồi. Cháu đã để lại trong phòng một lá thư
gửi cho bà…
- Nhưng bà sẽ rất vui mừng nếu nhận được một
lời khẳng định nữa.
Poirot quay số và chỉ lát sau, đường dây đã
được nối.
- A lô! - Ông Poirot nói. - Bà hiệu trưởng
Bulstrode phải không ạ? Tôi là Hercule Poirot. Một học sinh của bà, em Julia
Upjohn, đang ở chỗ tôi. Tôi đang định đi cùng em đến chỗ bà ngay bây giờ, và
nhờ bà báo cho ông thanh tra cảnh sát đảm trách việc này biết rằng
"vật" kia, một túi nhỏ, đã được tôi gửi vào nhà băng. Tuyệt đối an toàn!
Poirot đặt máy xuống, Julia nói ngay:
- Nhưng số đá quý này đã nằm ở nhà băng đâu,
thưa ông Poirot?
- Rồi nó sẽ nằm trong đó. - Poirot đáp. - Còn
hiện giờ, tốt nhất là mọi người tin rằng số đá quý này đã nằm trong nhà băng.
Như vậy tất cả những người quan tâm đến chúng sẽ để yên cho chúng ta. Gửi vào
nhà băng thì chỉ trong nháy mắt, nhưng lấy ra thì không phải dễ dàng đâu, cô bé
yêu quý của ta. Tôi nói với bà hiệu trưởng câu vừa rồi chỉ vì tôi rất không
muốn kẻ nào gây chuyện nguy hiểm cho em. Julia, lòng can đảm và trí thông minh
của em làm ta hết sức kính phục đấy. Em xứng đáng được hưởng sự an toàn tuyệt
đối.
Nghe người thám tử lừng danh nói câu đó, Julia
vừa sung sướng vừa ngượng ngùng.
***
Hercule Poirot đang chuẩn bị tinh thần đón đợi
thái độ của một phụ nữ quý tộc nhìn một người đàn ông có tuổi hình dạng lố
lăng, với đôi giầy đánh xi bóng loáng nhưng mũi nhọn hoắt, và trên mặt là bộ na
mép dài chĩa đôi. Nhưng ông hài lòng nhận thấy sự thật không diễn ra như ông dự
đoán. Bà hiệu trưởng Bulstrode tiếp ông một cách lịch sự và tin cậy. Bà đã biết
danh tiếng nhà thám tử tư vấn Hercule Poirot và thái độ của bà làm ông cảm thấy
thoải mái ngay.
- Rất hân hạnh được đón tiếp ông, thưa ông
Poirot. Cú điện thoại của ông đã đến trước khi tôi kịp lo lắng về cô bé học
sinh của tôi. Vì nhiều phụ huynh rút con em họ về nhà nên trong bữa điểm tâm,
sự vắng mặt của em Julia không được ai chú ý. Phải sau khi nhận được điện thoại
của ông, tôi mới chạy lên phòng ngủ của em và thấy lá thư em để lại.
- Thưa cô hiệu trưởng, em muốn cô đừng lo là em
bị bắt cóc.
- Ta đánh giá rất cao thái độ đó của em, Julia.
Nhưng sao em không kể cho ta nghe từ trước những dự định của em?
- Thưa cô, em nghĩ rằng nên giữ tuyệt đối bí
mật, như thế sẽ an toàn cho cả cô lẫn cho em… Em nghĩ kẻ thù có tai rất thính!
- Ta rất tán thành thái độ thận trọng của em.
Rồi quay sang thám tử Poirot, bà nói tiếp:
- Bây giờ tôi hy vọng ông cho tôi biết có
chuyện gì đã xảy ra chứ ạ?
- Vâng, tất nhiên rồi. Vậy xin phép bà. -
Poirot nói.
Ông bước ra mở cửa, ngó ra ngoài, rồi khẽ đóng
lại. Khi đã ngồi vào chỗ, mặt ông tươi lên:
- Bây giờ chỉ có ba chúng ta. - Ông nói giọng
bí hiểm. - Ta có thể yên tâm trò chuyện.
Bà hiệu trưởng nhìn viên thám tử, đưa mắt nhìn
ra cửa, rồi lại quay nhìn ông chăm chú, mắt mở to. Sau đó, bà khẽ nghiêng
người, lấy dáng điệu quả quyết nói với Julia.
- Em nói đi, Julia. Và cố gắng đừng bỏ sót chi
tiết nào đấy.
Cô bé lần lượt kể hết câu chuyện: từ việc em
đổi vợt tennis với Jennifer, chuyện người đàn bà bí hiểm đến tìm Jennifer để
trao cây vợt mới và lấy đi cây vợt cũ thật ra chỉ là vợt của Julia, rồi việc em
khám phá ra số đá quý trong cán cây vợt, vốn là của Jennifer.
Julia kể xong, bà hiệu trưởng đưa mắt nhìn viên
thám tử.
- Em Julia đã kể và em kể rất đầy đủ. - Poirot
nói. - Tôi đã đem gửi số đá quý em mang đến vào một nhà băng, và bây giờ số đá
quý đó được cất giữ ở một nơi tuyệt đối an toàn. Do đấy, tôi tin rằng từ nay sẽ
không còn sự việc gì đáng tiếc xảy ra nữa.
- Tôi hiểu. - Bà hiệu trưởng Bulstrode nói.
Bà im lặng một lúc, rồi nói tiếp:
- Nhưng ông thấy có nên để em Julia ở lại đây
không? Hay tôi tạm thời cho người đưa em về nhà bà dì em ở London?
Julia vội vã phản đối:
- Đừng, thưa cô hiệu trưởng. Cô cho phép em ở
lại đây.
- Em muốn ở lại trường à? - Bà hiệu trưởng hỏi
lại một lần nữa. - Nhưng ta e em ở đây không được an toàn.
- Không! Em thích ở đây. Trường ta luôn có
những chuyện ly kỳ…
Bà hiệu trưởng cau mặt:
- Chỉ gần đây thôi. Xưa nay trường Meadowbank
có bao giờ xảy ra chuyện gì tương tự đâu?
- Nhưng em rất thích ở lại trường, thưa cô.
Poirot chen vào:
- Tôi nghĩ em Julia sẽ không gặp chuyện gì nguy
hiểm được nữa. Tuy nhiên chúng ta phải giữ thật kín mọi chuyện.
Ông quay sang Julia nói tiếp:
- Em nhận thức được đầy đủ điều đó chứ?
Bà hiệu trưởng nói thêm.
- Ông thám tử ý nói rằng em phải hết sức giữ
gìn lời ăn tiếng nói. Em thấy có thể giữ kín mọi chuyện em biết được không?
- Thưa cô được ạ.
- Sẽ rất phiền nếu em lộ ra một chút xíu nào
của câu chuyện cho bè bạn em đấy. Em không có tính thích khoe mẽ chứ? Một câu
chuyện ly kỳ chỉ riêng mình biết, con người ta rất khó giữ kín mà không lộ ra
với ai… Cả một kho báu được giấu trong cán cây vợt tennis! Còn câu chuyện nào
ly kỳ hơn?
- Em thề nếu em để lộ ra với ai, cô cứ treo cổ
em lên.
Bà hiệu trưởng Bulstrode bật cười:
- Ta hy vọng chẳng bao lâu nữa mẹ em sẽ trở về.
Thanh tra Kelsey cho ta biết, cơ quan an ninh đang làm mọi cách để bắt liên lạc
với bà Upjohn. Rất tiếc là các xe "ca" của Thổ Nhĩ Kỳ luôn chạy chậm
so với giờ quy định, cho nên việc liên lạc với bà không thể nhanh như ta mong
muốn.
- Em có thể kể chuyện này với mẹ em chứ ạ?
- Tất nhiên! Bây giờ em được tự do, Julia.