Bố già - Chương 01 phần 3
Lucy Mancini vén cao chiếc váy hồng, tất tả bước
lên thang. Cứ tưởng tượng ra khuôn mặt bì bì và đa tình của Sonny giờ này đỏ
nhừ vì hơi rượu thì quả thực dễ sợ quá… Nhưng cả tuần nay cô phù dâu chỉ
nhắm có bấy nhiêu đó mà? Hồi ở Đại học, Lucy có hai kép thật song anh trước anh
sau đều “chạy”, chỉ một tuần lễ du dương là tối đa. Thằng bồ thứ hai còn phê
phán: “Đàn bà con gái gì mà… vĩ đại kinh khủng thế.”, làm nàng hiểu ngay
thân phận khác người của mình, không bắt bồ thêm thằng nào nữa trong suốt cả
một niên học.
Dịp nghỉ hè được mời làm phù dâu cho bồ Connie,
nàng nghe thiếu gì chuyện về kì tích của đàn anh Sonny. Hôm chiều Chúa nhật,
lúc bọn đàn bà con gái quây quần dưới bếp, chính miệng mụ vợ hắn nói ra mà? Mụ
Sandra coi mập mạp, tốt tướng, gốc Ý song sang Mỹ từ hồi còn để chỏm. Cao lớn,
vú bự như mụ thì lấy chồng năm năm ba mặt con là phải.
Sandra dọa dẫm cô em chồng Connie về vụ động
phòng kinh khủng.
Mọi người cười ầm lên, riêng Lucy chỉ cảm thấy
nhột nhạt cả một khoảng người.
Chính sự nhột nhạt đó làm người nàng bốc lửa lúc
bước lên thang lầu. Chừng Sonny ló mặt ra, kéo tuốt nàng qua hành lang, vô một
căn phòng trống trơn và đóng sập cửa lại thì Lucy rùng mình, hai chân đứng
không nổi. Coi, miệng hắn toàn mùi thuốc lá khét lẹt! Nàng hé môi nín thở vì dưới
lớp lụa mát dịu, bàn tay hắn bỗng nóng như lửa, tới chỗ nào là nhột nhạt, khó
chịu chỗ ấy.
Tụi nó còn ôm nhau đứng nữa, đứng mãi nếu không
có tiếng gõ cửa nhè nhẹ, thận trọng. Rất lẹ làng, Sonny đẩy Lucy về phía sau,
rồi sửa sơ qua quần áo hắn đi vội ra phía cửa nhưng cố ý chắn lối… để cửa
có mở ra thì thằng ở ngoài vẫn không vô lọt! Trong lúc Lucy cuống quít vuốt lại
xiêm y, mắt nhấp nháy mở ra chờ đợi thì có tiếng Hagen hỏi khẽ: “Sonny, phải
mày trong đó không?”
Mừng ra mặt, Sonny vừa nháy nhó vừa hỏi:
“Có chuyện gì đó Tom?”
“Ông Già sai tao kêu mày gấp. Lên buya-rô ngay
đi.”
Chỉ mới nghe loáng thoáng như vậy đã thấy tiếng
chân bước đi xa dần. Sonny chỉ kịp hôn từ biệt em bé một phát là mở cửa hối hả
chạy theo.
Còn một mình. Lucy bình tĩnh chải lại mớ tóc, móc
lại dây nịt coóc-xê, vuốt thẳng nếp váy. Người thì mệt rã rời nhưng nghe ngây
ngây ở môi, ở má. Tuy thấy rõ cảm giác vướng víu, nhớp nhúa ở mỗi bước chân đi
nhưng không ghé qua phòng tắm mà mở cửa ra tất tả đi một mạch xuống vườn. Thản
nhiên như không có chuyện gì, Lucy vừa ghé mông ngồi xuống chỗ cũ đã nghe tiếng
bồ Connie trách yêu:
“Mày đi đâu về… mà coi lừ đừ như say rượu
vậy? Ngồi bên tao này, cấm đi nghe!”
Chú rể Carlo bèn xốc tới, hóm hỉnh bưng ly rượu
chát tới mời cô phù dâu nhưng cười cái điệu biết hết… Lucy phớt tỉnh nâng
ly uống ngon lành. Cảm giác nhớp nhúa vẫn còn, nàng bèn cặp rõ chặt, xiết cứng
đùi lại. Cả người chợt run run, nàng kín đáo phóng tầm mắt qua vành ly để kiếm
thử hình bóng Sonny nhưng chẳng thấy hắn đâu. Ngoài Sonny ra còn kiếm ai làm
chi mất công?
Rất hóm hỉnh, Lucy ghé tai bồ Connie tâm sự: “Mày
đừng nôn nóng! Ráng đợi vài giờ đồng hồ nữa là biết hết. Thú vị lắm nghe!” Cô
dâu phát cười sằng sặc trong khi Lucy ra vẻ rất đàn chị, rất nghiêm trang ngồi
hai tay đặt trên bàn đàng hoàng. Như không hề có chuyện gì xảy ra.
Lúc Bonasera được Hagen đưa vô thì Ông Trùm đang
ngồi sau chiếc buya-rô rộng thênh thang và Sonny đứng ở cửa sổ nhìn xuống vườn.
Trọn ngày hôm nay mới thấy nét mặt bố già thản nhiên, lạnh nhạt là một. Không
có vụ ôm hôn, một cái bắt tay cũng không vì nếu Bà Trùm và vợ lão nhà đòn đám
ma chẳng phải bạn từ hồi con gái thì sức mấy Bonasera được mời đi ăn đám cưới?
Mà chính lão Bonasera cũng chẳng thèm chơi, chẳng dám dây dưa với ông bạn Vito
Corleone!
Lão chủ xe đòn nhập đề xéo, rất có chiến thuật
sau khi đưa mắt nhìn Hagen và Sonny, rõ ràng không muốn có mặt hai thằng này
trong phòng nhưng Ông Trùm vẫn cứ lờ đi.
“Xin ông bạn tha lỗi cho con bé cháu không đến dự
lễ cưới để chia vui cùng mẹ đỡ đầu của nó được vì cháu còn nằm bệnh viện.”
“Chúng tôi biết. Tội nghiệp con nhỏ… Nếu
chúng tôi có thể giúp đỡ cháu phần nào thì ông bạn cứ việc cho biết. Bề nào nó
cũng là con đỡ đầu của bà nhà tôi mà?”
Cái vụ này là ăn miếng trả miếng! Ra điều “Vợ tôi
là mẹ đỡ đầu của nó nhưng ông bạn đâu thèm cho nó nhận thằng này là cha đỡ
đầu!”. Khuôn mặt bí xị của Bonasera xám như tro. Lão đành nói huỵch toẹt:
“Tôi có chút chuyện muốn nói riêng với ông bạn
được không?”
Ông Trùm lắc đầu:
“Không được. Hai thằng này không những là phụ tá
mà còn là con cháu trong nhà… tôi không tin chúng thì còn biết tin ai? Đuổi
chúng ra đâu được?”
Bonasera đành nhắm mắt lại bắt đầu kể lể. Giọng
lão đều đều như mọi lần vẫn “Xin thành thật có lời chia buồn cùng tang quyến.”
vậy.
“Tôi chỉ có một mụn con gái là nó. Tôi tin tưởng
ở Mỹ-quốc nên làm ăn có tiền là nuôi con thật đàng hoàng, như bất cứ người Mỹ
nào. Tôi không giữ rịt nó ở trong nhà vì tin là đã giáo huấn nó về danh dự gia
đình. Nó có thằng bạn thân, không phải người Ý. Đi xi-nê với nhau, đi chơi tối
với nhau, mà thằng kia chẳng thèm biết đến vợ chồng tôi là ai. Tôi công nhận
tôi sơ xuất chỗ đó. Cách đây hai tháng một hôm nó lái xe rủ con nhỏ đi chơi
cùng một thằng bạn nữa. Chúng cho con nhỏ uống huýt-ky rồi toan làm hỗn. Dĩ
nhiên con nhỏ chống cự. Không chịu là tụi nó đập, như đập một con vật vậy. Khốn
nạn, lúc tôi vô nhà thương thì con nhỏ mặt mũi tím bầm, mũi dập hàm bể phải kẹp
không biết bao nhiêu chỗ! Thấy tôi con nhỏ cứ nức nở: ‘Bố ơi, con có làm gì đâu
mà chúng nỡ… làm con thế này? Sao chúng nó hành hạ con vậy này?’ Chao ơi,
tôi trả lời nó thế nào được? Tôi đành nhìn con mà ôm mặt khóc!”
Bonasera ôm mặt khóc thật. Khóc nức nở, nghẹn
ngào không nói nên lời thật, dù tiếng khóc quả tình chẳng có vẻ khóc bao nhiêu!
Tuy nhiên, Ông Trùm vẫn phải có một cử chỉ an ủi để lão kể lể thêm chút nữa.
Khuôn mặt Bonasera chảy dài ra, mắt lão đỏ ngầu…
“Tôi khóc vì con nhỏ là cuộc đời tôi. Nó đẹp,
hiền hậu, dễ thương biết chừng nào… lại tin người có một. Bây giờ thì nó
hết tin ai… và còn đẹp với ai được nữa!
Thế rồi tôi mang nội vụ đi thưa Cảnh sát. Cả hai
thằng bị bắt ngay và bị truy tố ra tòa, đúng theo luật pháp Mỹ quốc. Tang chứng
rành rành, cả hai thằng cùng nhận tội hết. Vậy mà tòa xử chúng ba năm tù, cho
hưởng án treo.
Chúng ung dung ra về ngay sau phiên xử. Tôi đứng
ngơ ngẩn trước tòa còn bị hai thằng súc sinh cười vào mặt nữa. Tôi bèn nói với
nhà tôi: ‘Việc này phải nhờ đến Ông Trùm mới xong…’.”
Ông Trùm khẽ cúi đầu thông cảm nỗi đau khổ của
lão. Nhưng khi lên tiếng thì tiếng nào cũng gằn giọng, bực bội: “Biết thế thì
ông bạn sao lại đi thưa với Cảnh sát? Tại sao không đến tôi ngay chứ?”
Bonasera không trả lời mà chỉ sụt sịt: “Bây giờ
tôi nhờ ông bạn. Ông bạn muốn thế nào xin cứ cho biết. Bao nhiêu cũng được,
miễn xong công việc…”
Muốn thế nào, bao nhiêu cũng được. Cái thằng chỉ
có tiền, chẳng biết đến tình, chẳng còn biết cái gì nữa. Ông Trùm bèn gằn
giọng: “Ông bạn nhờ cái gì mới được chứ?”
Bonasera liếc nhìn Hagen, Sonny và lắc đầu quầy
quậy. Không nỡ lòng, Ông Trùm bèn xích người gần lại chút nữa và chìa tai ra để
cho hắn thầm thì. Lão chồm tới, rỉ tai khe khẽ. Người thì thào, người chìa tai
lơ đãng ngó mông lung như linh mục nghe xưng tội vậy. Một lát sau, Bonasera mới
ngồi ngay người lại, chờ đợi. Ông Trùm ngó ngay mặt làm lão đỏ mặt nhưng mắt
vẫn cứ giương lên…
“Cái vụ đó làm thế nào được. Ông bạn điên đầu
rồi!” Vậy mà lão còn đề nghị vớt một phát “Ông bạn muốn bao nhiêu tôi cũng chịu
hết.”.
Giọng rành rẽ, tỉnh bơ của Bonasera làm Hagen khẽ
nhăn mặt, lắc đầu. Thằng Sonny nãy giờ đứng quay lưng nhìn ra cửa sổ cũng phải
quay quắt lại ngó sững. Đang ngồi ở sau buya-rô. Ông Trùm đứng dậy lên tiếng.
Giọng không hề giận dữ mà tiếng nào tiếng đó như búa bổ:
“Ông bạn và tôi, tụi mình biết nhau quá lâu rồi.
Nhưng có bao giờ ông bạn thèm hạ cố tới chơi, hay nhờ vả chuyện gì? Mà ông bạn
cũng chẳng thèm mời lại nhà chơi, dù chỉ để uống một chén trà. Mà vợ tôi lại là
mẹ đỡ đầu của con bé cháu đấy! Xin lỗi, tôi nói đâu có sai? Ông bạn không thèm
chơi, không thèm dây dưa… làm gì tôi chẳng biết.”
“Tại tính tôi không muốn rắc rối…”
“Không, ông bạn nghe tôi nói. Ông bạn sang Mỹ lập
nghiệp làm ăn chín chắn như vậy thì giàu có là phải, xứ sở này thiên đường là
phải. Ông bạn lương thiện, có sợ gì ai đụng chạm mà cần phải kết bạn? Thằng
nào, đụng đến thì đi thưa lính, lôi cổ nó ra tòa. Đâu phải nhờ vả đến một thằng
Vito Corleone? Đúng lắm! Sự thực tôi cũng có va chạm tự ái đấy nhưng xét lại,
tôi cũng chẳng phải hạng nhắm mắt kết giao bừa, nhất là với những kẻ coi mình
rẻ rúng. Tôi không thèm có những ông bạn không đáng bạn như vậy.”
Bữa nay ông bạn có chuyện muốn nhờ vả đến tôi
song không nhân danh tình bạn mà đến. Ông bạn nhè lựa đúng ngày tôi gả con để
tới chơi và đề nghị tôi giết người giùm. Và còn ra giá “Tốn bao nhiêu thì
tốn.”. Chao ơi đau quá! Tôi không đau vì bị ông bạn xúc phạm… nhưng tôi muốn
biết tôi đã làm những gì mà ông bạn nỡ lòng đánh giá tôi quá rẻ nhường ấy?
Sợ tái người, Bonasera ôm mặt khóc, rên rỉ: “Khổ
thân tôi quá. Đất Mỹ này đãi tôi quá hậu đi. Tôi chỉ muốn yên thân làm ăn đàng
hoàng, nuôi con nên người.”
Ông Trùm vỗ tay một phát, gật gù đồng ý:
“Đúng quá! Ông bạn nói nghe hay thiệt. Vậy thì
than thở mà chi? Đất Mỹ có pháp luật, ông bạn đã nhờ pháp luật phân xử và pháp
luật đã phán xét vậy đó. Còn muốn gì nữa? Thôi thì ông bạn có vô bệnh viện thăm
con cháu nhớ mang cho con nhỏ bó hoa, hộp kẹo cho nó khỏi tủi lòng và chính
mình cũng hài lòng luôn thể. Xét cho cùng chẳng qua cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt
đâu có đáng gì? Bọn con nít làm bậy mà! Chúng còn say rượu và một thằng còn có
ông bố làm lớn nữa. Ông bạn Bonasera thân mến, tôi công nhận ông bạn là người
lương thiện và dù ông bạn không thèm chơi với… thì một lời ông bạn nói ra
tôi vẫn cứ trọn tin, tôi tin hơn ai hết. Vậy chỉ xin ông bạn một lời
là… hãy bỏ qua vụ này đi. Đừng bận tâm vì nó, người Mỹ có lối sống vậy đó!
Hãy cố quên đi. Quên để tha thứ hết. Cuộc đời này còn thiếu gì chuyện đau khổ?”
Bonasera ngồi ngơ ngẩn mất hồn vì những lời quyết
liệt, nặng như búa bổ nhưng vẫn cứ gắng gượng năn nỉ: “Nhờ ông bạn giải quyết
giùm.”
“Coi, pháp luật giải quyết rồi mà?”
“Giải quyết quái gì! Họ giải quyết cho
chúng… chứ chẳng phải cho tôi.”
“Đồng ý. Ông bạn muốn giải quyết cách nào?”
“Nợ máu trả bằng máu.”
“Đâu được? Con nhỏ còn sống thì đòi nợ máu sao
ổn?”
Bonasera cố vớt vát:
“Thôi thì… ăn miếng trả miếng vậy? Con nhỏ
đau đớn thế nào thì bắt chúng đau đớn y hệt vậy! Vậy thì… vậy
thì… ông bạn tính bao nhiêu xin cho biết? Xin ông bạn cứ cho biết…”
Ông Trùm quay lưng đi. Vậy là hỏng việc rồi,
Bonasera ngồi chết dí. Lát sau làm như một người nhân từ thì không nỡ lòng nào
đối xử tuyệt tình với một người từng quen biết, nhất là gặp khi hoạn nạn, Ông
Trùm thản nhiên quay mặt lại. Mặt Bonasera nhợt nhạt như những cái xác mà lão
khâm liệm hàng ngày. Không nỡ làm lão đau khổ nữa, Ông Trùm đành gạn hỏi:
“Sao, ông bạn vẫn còn sợ không muốn kết giao bằng
hữu với tôi nên không thèm nhờ vả suông, nhân danh tình bạn chớ gì. Nói thực để ông bạn biết, ông bạn đã
ngửa cổ đợi cả tháng để chờ công lý phán xét. Ông bạn chi tiền cho những thằng
thầy cãi nó biết trước, biết dư là ông bạn sẽ bị lỡm. Ông bạn trông cậy ở sự
phán xét công minh của thằng cha chánh án sẵn sàng bán đứng lương tâm như đĩ
bán trôn vậy. Những năm về trước, mỗi khi cần tiền làm ăn ông bạn vác xác chạy
lại mấy thằng nhà băng năn nỉ, xin xỏ chúng cho vay với giá cắt cổ mà còn phải
chờ lên chờ xuống để chúng ‘đánh hơi’ coi liệu có trả nổi hay không đã.
Phải chi hồi đó ông bạn nhớ đến thằng này thì dễ
quá! Tiền của tôi sẽ là tiền của ông bạn, chẳng điều kiện quái gì hết. Vụ vừa
rồi nếu ông bạn nhờ đến thì ngày giờ hai thằng súc sinh kia chắc chắn sẽ khốn
nạn hơn con nhỏ nhiều. Bạn cứ tin đi. Ông bạn làm ăn lương thiện đến như thế mà
thằng nào dám đụng tới thì nó sẽ biết tay tôi. Nhưng nếu ông bạn là bạn tôi thì nói thực… cha nó cũng chẳng
dám!”
Ông Trùm vừa xuống giọng thì Bonasera gật đầu
gấp, nói lí nhí trong miệng:
“Dạ, xin bác hãy coi tôi như bạn. Chỗ anh em bạn với nhau…”
Lúc bấy giờ, Ông Trùm mới thân mật đặt tay lên
vai ông bạn mới. “Vậy có phải hay không?bạn sẽ
được thỏa nguyện. Rất có thể một ngày kia tôi sẽ có việc nhờ lại bạn, mà ngày đó có thể chẳng bao giờ có.
Cứ tạm coi như một món quà nho nhỏ của nhà tôi tặng cho đứa con gái đỡ đầu đi.
Được không?”
Bonasera cảm ơn gấp. Tiễn lão ra cửa xong, Hagen
quay vô nghe Ông Trùm chỉ thị: “Giao vụ này cho thằng Clemenza. Bảo nó lựa mấy
thằng đàng hoàng chớ đừng xài những quân cứ thấy máu là nổi hung nghe. Thây kệ
thằng cha chôn người chết đó nó muốn nghĩ sao thì nghĩ… chớ mình đâu phải
bọn giết mướn?”
Quay sang phía cậu cả nãy giờ quay lưng ngó ra
ngoài, Ông Trùm không khỏi buồn. Thằng Santino này… hết trông cậy. Không
chịu nghe thì làm sao nối nghiệp nhà, làm sao chỉ huy nổi? Đành phải lo kiếm
sẵn một thằng… chứ sống đời mãi sao?
Phía dưới vườn đột nhiên có tiếng cười nói ầm ầm
làm cả ba người cùng giật mình. Sonny vươn cổ ra ngoài cửa sổ ngó và hí hửng
quay phắt vô. Miệng cười toe toét, nó chạy ra mở cửa:
“Thằng Johnny, bố à! Con đã nói… thế nào nó
cũng về ăn cưới mà?”
Hagen cũng chạy ra cửa sổ nhìn xuống: “Đúng nó
rồi! Cháu xuống dẫn nó lên đây nghe bác?”
Ông Trùm lắc đầu: “Khỏi… Nó về ăn cưới thì
để bà con mình mừng nó xong xả đã. Mi thấy không… thằng con đỡ đầu của tao
coi vậy cũng ngoan đấy chớ?”
Hagen có ý ghen nên buông một câu: “Hai năm
nay mới thấy mặt nó. Chắc cu cậu lại có chuyện gì đó chạy về nhờ vả.”
Ông Trùm quắc mắt:
“Ô hay, nó là con đỡ đầu thì không nhờ Bố Già nó
thì còn nhờ ai, mi?”
oOo
Người thứ nhất thấy Johnny bước vô là cô dâu
Connie. Mừng quá xá, quên phắt cả chú rể, quên cả thể thống của một cô dâu, nó
chạy ào lại ôm cứng lấy “anh Johnny” để cho đàn anh hôn môi âu yếm trong khi bà
con reo mừng bu quanh. Đối với họ thì Johnny là bà con nhà, thân thiết đã lâu
chớ đâu phải người ngoài?
Connie hối hả cầm tay Johnny kéo lại giới thiệu
với Carlo. Rất tinh tế Johnny vừa nhìn chú rể đã biết ngay tẩy cu cậu bèn làm
bộ tươi tỉnh tự tay nâng ly lên đòi cụng, còn bắt tay thật chặt cho nó đỡ tủi.
“Ê, Johnny… sủa chơi một bản mừng bà con chớ
mày?” Mới nghe vậy nhà kép hát lớn nhất nước vội quay phắt lại, nhảy phắt lên
khán đài ôm cứng Nino Valenti. Ôi, cặp bài trùng ngày nào! Hai đứa đi đâu chẳng
có nhau, một cặp song ca đã đành mà đi cua gái cũng còn đi chung dài dài mà?
Cho đến ngày Johnny lên ca đài, nổi tiếng ngang,
rồi nhảy một cú một sang Hollywood làm đại danh ca, đại minh tinh. Từ hồi đó
lâu lâu cũng có phôn một cú về bồ Nino, hứa hẹn thế nào cũng kiếm cách giới
thiệu, dắt díu nhau nhưng có quái gì đâu? Thét rồi quên luôn. Tình cờ gặp lại
Nino, nghe giọng lè nhè rượu, thấy miệng nó cười hề hề như ngày nào, Johnny
không khỏi cảm động.
Nino Valenti hứng chí dạo một đường mandoline để
Johnny bá cổ nó, chân giậm nhịp, miệng la: “Bài này đặc biệt tặng cô dâu.”. Dĩ
nhiên phải là một bản tình ca Sicily, lời ướt át đến tục tĩu nhưng hát đám cưới
thì tuyệt.
Giọng Johnny đã lẳng lơ mà Nino còn uốn éo người
ra điệu bộ hấp dẫn nên cô dâu Connie đỏ bừng mặt và quý vị cử tọa vỗ tay hoan
hô như sấm. Đến điệp khúc là chẳng cần phải mời, bà con cũng dậm chân vỗ tay
rầm rập, gân cổ hò rống lên phụ họa. Cứ thế mà bis đi bis lại… đến nỗi
Johnny phải hét lên, yêu cầu tốp để sửa giọng bắt qua bài khác.
Bà con chịu Johnny hết mình. Vì nó người cùng xứ
sở. Vì nó là tài tử vĩ đại, đệ nhất danh ca, cả thế giới biết, bao nhiêu mỹ
nhân mê lên mê xuống. Nhưng nó vẫn nhớ đến Bố Già. Ngày cưới con em, nó vẫn đi
năm ngàn cây số về dự. Nó vẫn không quên bà con mình, như Nino Valenti kia kìa.
Hồi hai đứa còn nhỏ đi đâu cũng hát cặp với nhau thật tuyệt… có ai ngờ mai
sau thằng Johnny Fontane thành thần tượng của năm mươi triệu đàn bà con gái?
Johnny cúi xuống xốc nách cô dâu Connie lên rồi
nó một bên, Nino một bên, hai thằng gân cổ biểu diễn một màn “ruột”.
Thằng Nino vừa búng vài nốt mandoline là bà con
biết ngay chúng sắp biểu diễn… màn đánh võ mồm. Nghĩa là hai thằng bên hò
đối đáp thế nào để thằng nào thắng có quyền bế người đẹp. Hai bên đả nhau hăng
lắm, thằng sủa qua thằng sủa lại thật găng nhưng dĩ nhiên bữa nay Nino toàn
thắng. Johnny cố tình để nó át giọng, nhường cho nó giật mỹ nhân và ca bài
chiến thắng oai hùng còn mình thì chỉ phụ họa theo cho có. Bài ca dứt là ba đứa
ôm nhau hôn, bà con phía dưới lại gào lên “Bis… bis”.
Đứng nghe từ hồi nào không biết Ông Trùm bèn sang
sảng lên tiếng trách yêu: “Bà con mình tệ lắm nghe! Thằng con đỡ đầu của tôi nó
nhớ ngày cưới con bé em, nó dám vượt cả năm ngàn cây số để về chung vui với bà
con mình… mà rượu mời đâu không thấy, chỉ bắt nó hát không! Tôi nói có
phải không ạ!”
Bà con hoan hô ầm ầm. Cả chục ly rượu tới tấp
chìa ra làm Johnny luống cuống, cứ mỗi ly làm một hớp cũng phát mệt. Nó chạy
lại ôm lấy Bố Già rồi khẽ rỉ tai điều gì mà Ông Trùm dẫn ngay nó đi trở vô.
Thấy mặt Johnny ló vô là Hagen đưa tay bắt. Nó
cũng đưa tay ra và mau mắn thăm hỏi nhưng coi bộ mặt vẫn lợt lạt thế nào khiến
Hagen không khỏi bực. Có điều hắn hiểu ngay:
“Có thằng phụ tá nào được Ông Trùm tin
cậy… mà chẳng bị chúng kỵ đâu?”
Miệng thằng Johnny lém nhém:
“Bố à, bữa con nhận được thiệp cưới… bố biết
con nghĩ sao không? Con đoán bố hết giận con rồi, phải không? Chứ từ ngày tụi
con thôi nhau con ‘phôn’ tới năm lần chứ có ít đâu? Lần nào Tom cũng nói bố đi
khỏi, bố bận, nên con biết ngay là bố giận.”
Tự tay rót cho mỗi đứa một ly Strega, Ông Trùm
gạt đi:
“Chuyện đó bỏ! Bây giờ mày còn cần đến bố giúp
thiệt à? Mày giàu đến thế, hách đến thế mà vẫn còn cần bố giúp thiệt sao?”
Vừa cạn ly Johnny đã chìa ra đòi rót nữa rồi liến
thoắng:
“Đâu có bố? Con đâu có tiền mà hồi này còn xuống
dốc ấy chứ? Bố nói đúng. Con bỏ vợ bỏ con chạy theo con điếm đó, lấy nó làm vợ
thiệt bậy hết sức. Bố giận con là đáng lắm.”
Ông Trùm nhún vai:
“Giận gì… Bởi mày là con đỡ đầu nên tao lưu
tâm vậy thôi.”
Johnny bèn đi tới đi lui kể lể:
“Đúng là con điên đầu vì con điếm đó. Đệ nhất nữ
minh tinh Hollywood, nhan sắc thiên thần nhé! Nhưng con không ngờ nó hạ cấp đến
thế. Nó ngủ bậy tùm lum, sợ còn trên điếm một bậc! Thằng chuyên viên vẽ mặt cho
nó được được một chút là nó cho ngủ. Thằng ca-mê-ra lấy hình coi bộ kha khá nó
cũng dắt vô phòng. Đúng như vậy. Thì ra nó cho ngủ cũng như mình sẵn sàng cho
bồi puộc-boa! Gật một cái là xong!”
“Chuyện đó bỏ đi. Còn gia đình, vợ con mày sao?”
“… Thì con vẫn nuôi. Con vẫn chu cấp đầy đủ
cho Ginny và các cháu, chu cấp nhiều
hơn tòa dạy nữa kia. Mỗi tuần con thăm một lần. Con nhớ mấy đứa nhỏ
quá, nhớ thiệt tình! Con đến phát điên lên mất vậy mà con điếm khốn nạn đó còn
cười vào mặt, nó còn chê con ghen là ‘nhà quê’… Một thằng cả đẫn, chuyên
viên sủa những bài ca máy nước! Mới tối qua con vừa giộng cho một trận nên
thân. Không lẽ nó đang đi đóng phim mà đập cho nó bể mặt? Con cứ người nó mà
loi thẳng cánh, tẩm quất cho một trận ra gì. Vậy mà nó vẫn không tởn, nó vẫn
còn chọc quê nữa chứ? Con chán quá bố! Chán hết muốn sống nữa…”
Nghe Johnny than thở ông Trùm vẫn thản nhiên.
“Mấy cái vụ đó là của mày, việc riêng của mày. Chẳng ai lo giùm mày được. Còn
nghề nghiệp, còn giọng ca của mày hồi này sao?”
Mới nhắc có thế Johnny đã đổi hẳn sắc mặt. Đang
kể lể cái điệu diễu cợt, phường tuồng nó xị hẳn mặt làm như bị đụng đúng chỗ
thương tâm nhất vậy. Nó nói như người đứt hơi:
“Bố ạ, con phải bỏ nghề. Giọng con mất đứt vì cổ
họng khi không nó làm sao đó… mà mấy ông bác sĩ kiếm mãi không ra!”
Sự thú nhận của Johnny làm ông Trùm và Hagen giật
mình. Thằng này có bao giờ bi đến thế đâu? Chết đến đít nó vẫn còn hùng, vẫn
nhất nó mà? Vậy ắt phải có chuyện gì…
Johnny bèn than thở tới:
“Cả hai cuốn phim con đóng đều có hạng, tiền lời
vô số kể. Con kể như tài tử lớn của hãng kia mà! Vậy mà bị hãng cho nghỉ cái
một mới đau. Chẳng là thằng cha chủ hãng kỵ con ra mặt. Hắn không chịu con là
hắn đuổi, khỏi nói năng gì hết!”
Ông Trùm gặng hỏi:
“Nhưng tại sao người ta lại kỵ mi? Phải có một
nguyên nhân gì mới đến nỗi thế chứ?”
“Thì tính con ưa hát thí cho nghiệp đoàn, bố cũng
biết đó. Chính bố cũng không ưa vụ này nhưng… Thế rồi hắn có con bồ nhỏ
‘giấm’ mãi để xài một mình nào ngờ bị con cướp mất. Sự thực con nhỏ chạy theo
con và giữa con với nó chỉ có một đêm một! Bố bảo con làm gì khác được? Rồi đến
con điếm vợ con nó cũng lên mặt. Trong khi đó thì nhà con và các cháu cũng lờ
hẳn con đi, muốn trở về, nó bắt con phải lết chắc? Và đau nhất là tự nhiên con
mất giọng. Tình hình như vậy đó thì bố bảo con làm sao bây giờ?”
Mặt ông Trùm bỗng dưng lạnh tanh, tuyệt không cảm
tình rồi gằn giọng:
“Làm sao hả? Mày phải làm lại, làm cho ra người
lớn.”
Vừa nói đến “làm cho ra người lớn” Ông Trùm ngồi
nhỏm dậy vươn tay qua bàn buya-rô nắm đầu Johnny và ghì xuống. “Trời đất ơi, từ
hồi nào mày vẫn ở gần tao mà ngày giờ này mày vẫn yếu thế này sao? Mày là thằng
bù nhìn khóc lóc, năn nỉ người ta thương hại sao? Mày có thể than van như đàn
bà con gái rằng: ‘Bố ơi bố bảo con làm sao bây giờ’ sao?”

