Cao Thủ Học Đường - Chương 38

Chương 38

Đêm.
Đêm mùa đông lặng lẽ, chỉ có tiếng mưa rả rích ngoài kia cộng vào một chút lạnh
của trời đông.
Cô Hàn Thủy ngồi co người vào một góc phòng, cuốn sổ nhật kí của bà chủ tịch
trên tay cô đã vơi dần. Những giọt nước mắt rớt xuống làm nhòe đi những dòng
chữ vốn đã mất màu bởi những giọt nước mắt của một con người khác.
“Ngày… tháng… năm…
Sáng nay tỉnh dậy nhìn thấy Hàn Tuyết mẹ lại nhớ con cồn cào Thủy ạ, chẳng biết
làm sao, đứng từ ngoài đường nhìn vào trong, thấy bóng dáng nhỏ nhắn của con mẹ
lại không kìm được nước mắt, ngày thứ ba mẹ xa con nhỉ? Ước gì bây giờ mẹ có
thể chạy đến ôm con vào lòng và thủ thỉ kể cho con những câu chuyện cổ tích.
Mẹ nhớ con lắm.”
“Ngày… tháng… năm…
Hôm nay ngang qua cổng trường, mẹ thấy con ăn rất ít, căn teen trường nấu không
ngon hả con? Mẹ xin lỗi, đáng nhẽ mẹ phải là người chăm chút cho con từng bữa
cơm mới phải.”
“Ngày… tháng… năm…
Vậy là con mẹ đã thành thiếu nữ rồi, tuổi mười tám con đã có thể tự đi trên đôi
chân của mình, đáng nhẽ bây giờ mẹ phải là người chỉ dạy cho con những hành
trang để bước vào đời, vậy mà, mẹ lại là một người mẹ vô dụng, chỉ biết đứng
nhìn con từ xa, nhớ con lắm, mẹ nhớ con da diết. Con gần đó, mà sao xa quá Thủy
ơi, mẹ không với tới nữa rồi, trái tim mẹ đang rất đau con hiểu không, rất đau.”
“Ngày… tháng… năm…
Sân bay đông nghẹt người, dáng con khuất dần, vậy là con xa mẹ thật rồi. Nước
Anh xa xôi quá, biết bao giờ mẹ mới co thể gặp lại con đây, mẹ chỉ biết ngồi
đây, cầu bình an cho con thôi, con gái yêu của mẹ, mẹ rất yêu con.”
“Ngày… tháng… năm…
Mẹ xin lỗi Thủy ơi, gặp con trong phòng giám thị, mẹ đã muốn lao ngay tới mà ôm
chầm lấy con, nhưng lí trí không cho mẹ làm thế, mẹ đã bỏ rơi con hai mươi năm
nay, mẹ không đủ tư cách để làm chuyện đó, cũng chẳng dám ôm con, mẹ sắp đi xa
rồi, đôi mắt này không thể dõi theo con được nữa, nói lời yêu thương làm gì nữa
chứ, con hận mẹ lắm phải không? Thủy, hai mươi năm qua chẳng đêm nào mẹ ngủ
được, mẹ nhớ con, nhớ cả cái bàn tay bé xíu của con buông dần vạt áo mẹ. Nếu
ngày đó mẹ chịu đựng thêm một chút, nếu ngày đó mẹ không dại dột làm theo lời
thách đố của mẹ Hàn Tuyết thì bây giờ mẹ đã không phải đau khổ thế này.
Tại sao con lại khóc, con phải mạnh mẽ lên, sau này mẹ không còn bước theo con,
chăm sóc cho con được nữa.”
“Ngày… tháng… năm…
Cuối cùng thì mẹ cũng làm được rồi, nhưng Thủy ơi, sao mắt con nhắm nghiền thế,
mẹ sắp đi rồi con biết không, mẹ sẽ không còn được nhìn thấy con nữa, mở mắt ra
nhìn mẹ đi con, xin con đấy. Mẹ kiệt sức rồi, mẹ sợ, sợ lắm, sợ rằng con sẽ
không tỉnh lại và mẹ sẽ không thể nói với con những lời yêu thương cuối cùng.”
Cuốn nhật kí gấp lại, mắt cô Thủy đã mờ đi vì nước mắt. Bầu trời sáng lên trong
phút chốc rồi lại chìm vào khoảng không của bóng tối.
Mưa.
Phong bì thư vẫn đặt trên bàn, cô Thủy quẹt ngang dòng nước mắt, với tay lấy
nó, cẩn thận mở ra như sợ rằng chỉ một chút nữa, chỉ một chút sơ sẩy thôi, nó
sẽ bay đi mất.
Bức thư ấy không có nhiều chữ, chỉ vỏn vẹn một câu nhưng lại khiến trái tim cô
nghẹn lại
“Hãy luôn nhớ rằng, mẹ… chưa bao giờ hết yêu thương con.”
Hướng đôi mắt về phía cửa sổ, cảm giác lạnh lẽo ban đầu đã thay vào chút ấm áp.
Rồi ngày mai sẽ ổn thôi, nhất định lại như thế. Cô Thủy khẽ cười, nụ cười nhẹ
nhàng đầy tin tưởng. “Con sẽ giấu nước mắt đi mẹ ạ, con biết mẹ sẽ luôn dõi
theo con mà, phải không. Ngày mai nắng sẽ ấm.”
o0o
Mặt trời lấp ló, xuyên qua tán cây, len lỏi giữa sân trường. Cát Anh mơ màng
nhắm nghiền mắt, cuốn tiểu thuyết trên tay vẫn chưa đọc hết, nhỏ đang thả hồn
mình vào một thế giới khác. Có vẻ như vẫn chưa muốn trở về thực tại, Ngọc Vi
tới ngay bên cạnh bạn, nhỏ chép miệng:
- Lớp trưởng, đáng nhẽ cậu nên vào lớp chuyên văn mới đúng.
Vẫn không mở mắt, nhưng giọng nói Cát Anh đã đều đều vang lên:
- Cậu đến lớp sớm thế?
- Không sớm làm sao nhìn thấy được cảnh tượng này.
Ngọc Vi khẽ liếc qua chọc bạn, nụ cười trên môi vẫn không dứt. Cát Anh ngồi hẳn
dạy, nhỏ vươn người qua bên kia, lấy ra một hộp quà nhỏ.
- Tặng cậu.
Vi nhíu mày, nhỏ nhìn chăm chăm vào hộp quà, khó hiểu:
- Nhân dịp gì?
- Chả dịp gì cả, thấy đẹp thì mua tặng cậu thôi.
Cát Anh trả lời bâng quơ, mắt nhanh chóng hướng ra ngoài cửa lớp. Vi kéo bạn
quay trở lại nhìn chính diện vào mắt mình:
- Cậu nói đi, có chuyện gì xảy ra rồi phải không.
Một nụ cười thoáng qua, vương lại chút buồn trên khuôn mặt vốn bình lặng như hồ
nước mùa thu. Cát Anh nhìn bạn, lắc đầu nhẹ. Nhỏ gấp cuốn tiểu thuyết lại đặt
ngay ngắn lên bàn, từ từ lên tiếng:
- Tớ đã bảo là không có chuyện gì rồi mà, cậu thấy không, mọi thứ rất ổn.
Vi nhíu mày, định hỏi bạn cho cặn kẽ thì đúng lúc các học viên khác cũng tới. Thế
Bảo cười tươi rói, cậu vỗ vỗ cái tay tạo sự chú ý cho các bạn:
- Đố mọi người mai là ngày gì?
- Ngu thế mà cũng hỏi, mai là ngày mai.
Thái Huy tỏ thái độ bức xúc, cậu chống lưng đứng thẳng nhìn bạn, mặt vênh lên. Thế
Bảo bĩu môi, cậu xua xua cái tay, rồi chép miệng:
- Nông cạn.
- Á, cái thằng này, mày nói ai nông cạn hửm?
- Thì tao nói là nói vậy.
Thấy sự mất bình tĩnh của Huy, Bảo dịu gọng, cậu cười xuề xòa, Cát Anh ngồi vào
chỗ, nhỏ đưa mắt lên:
- Sinh nhật cô Thủy phải không?
Mắt Thế Bảo chớp chớp, cậu nhìn Cát Anh như vừa thấy một viên ngọc quý:
- Lớp trưởng, cậu đúng là số một.
Ngọc Vi nheo mắt lại, nhỏ tặng luôn cho bạn một cái đau điếng, hùng dũng tiến
lại gần Bảo, xách ngược cái tai cậu lên một cách bạo lực nhất. Mặc kệ hình ảnh
cô bạn lớp phó học tập đang đè đầu cưỡi cổ cậu bạn, hai mươi chín học viên còn
lại vẫn đứng đó lắc đầu. Cát Anh bật cười, nhỏ nhìn các bạn khẽ hỏi:
- Thế nào rồi, các cậu đã chuẩn bị xong chưa?
- Xong hết rồi lớp trưởng ạ. - Quỳnh Chi phấn khởi lên tiếng, nhỏ chớp chớp con
mắt trông thật đáng yêu.
- Vậy ngày mai chúng ta đến đó sớm hơn một tí
- Được.
Anh Kiệt hồ hởi lên tiếng, mắt không quên ngó qua chỗ Khánh Đăng, nhưng có lẽ
cái thu hút ánh nhìn của cậu nhất vẫn là cậu bạn bí thư “ác bá” ngồi im lặng
trên kia. Dạo gần đây Nam ít nói hơn, cũng chẳng thấy cậu “làm khó” tụi nó nữa,
cứ im lặng như vậy, cũng đơn giản để biết, có chuyện gì đó bất thường đã xảy ra.
Hướng tia nhìn về phía Nam, Cát Anh cắn nhẹ môi, một nỗi buồn vô tận nào đó
đang ẩn lấp đằng sau đôi mắt kia. Và nhỏ là người hiểu rõ nhất. Ngọn gió mùa
đông khẽ lướt qua, trái tim thắt lại. Mười bảy năm… quá dài, nhưng cũng không
phải là tất cả. Nhỏ ước một lần có thể như cánh chim trên bầu trời kia, tự do
bây tới những chân trời mà mình thích. nhắm nghiền đôi mắt một lần nữa, để mặc
tâm hồn lạc vào cõi hư vô nào đó. Nhỏ nén một tiếng thở dài, lại đưa mắt nhìn
Nam, ánh nhìn cũng đang chứa đựng một nỗi buồn không tên thăm thẳm.
Trời Sài Gòn quang đãng, những đám mây trắng xóa bồng bềnh trôi, Anh Thư ngồi
trầm ngâm bên khung cửa sổ kí túc xá. Lặng mình trước vẻ đẹp ôn hòa của mùa
đông, nhỏ thực sự cảm thấy mệt mỏi và chán nản, đã từ lâu rồi, nhỏ chẳng biết
đánh vần trọn vẹn hai chữ niềm vui, chỉ có một thứ cảm giác ghen tị cứ lớn dần,
lớn dần, ăn mòn trái tim và tâm hồn nhỏ. Đưa hai mắt nhìn về phía trước, nhỏ
nhìn chằm chặp vào hàng hoa sữa trong sân, mơ hồ.
Bảo Ngọc bước tới gần, nhỏ đứng yên một lát, khóe miệng khẽ cong lên, nụ cười
mỉa mai tỏa ra từ khuôn mặt xinh đẹp:
- Mày làm gì mà ngồi thẫn thờ vậy?
Có chút giật mình, Thư quay lại nhìn Ngọc, mắt chớp liên tục:
- Không có gì!
Hơi nghiêng đầu, Ngọc cố rướn người về phía trước:
- Mày khóc hả Thư?
- Đừng có điên như vậy, mày nghĩ tao là ai…
Quẹt ngang dòng nước mắt chưa kịp rơi xuống má,Thư cố trơ ra một bộ mặt cứng
rắn nhìn bạn, dù hai mắt nhỏ đã đỏ hoe. Bảo Ngọc tiến tới gần hơn, nhỏ ngồi lên
chiếc ghế gỗ gần đó, cau mày:
- Nói đi, có chuyện gì vậy, đã có chuyện gì xảy ra?
Mặc đi cái giọng điệu quan tâm của Ngọc, Thư nghiến răng quát nặng:
- Tao đã bảo là không có gì rồi mà, sao mày lắm chuyện thế.
Nhưng bảo Ngọc vẫn không chịu bỏ qua, nhỏ vẫn cố gặng hỏi cho bằng được:
- Nói đi, nếu không có chuyện gì sao mày lại như thế chứ?
Anh Thư đứng phắt dậy, nhỏ nhìn bạn trừng trừng, đáy mắt khẽ lay động, một dòng
nước chảy dài ra từ khóe mi:
- Không có chuyện gì hết, mày thỏa mãn chưa?
Ngồi phịch xuống, Thư ôm mặt khóc tức tưởi, những giọt nước mắt chứa đựng cả
một tâm hồn chai sạn, cứ thế Thư khóc, khóc cho những ngày tháng tăm tối nhỏ đã
trải qua, khóc cho trái tim mới lớn phải nhận một cú sốc của những rung động
ban đầu. Bảo Ngọc từ từ ôm chầm lấy nhỏ, vỗ vỗ vào vai, gật nhẹ đầu:
- Khóc đi, mày cứ khóc đi, khóc đến lúc nào mày không thể khóc được nữa ấy.
- Tao khổ lắm Ngọc ơi, chưa bao giờ tao cảm thấy đau đớn đến mức này
Đôi mắt lướt qua bầu trời xanh thẳm, một tâm hồn vấy bẩn thốt lên bi thương và
chua chát. Ngọc ôm Thư chặt hơn, giống như đang phải gồng mình trốn chạy một
thứ gì đó ghê tởm lắm.
- Tao biết.
- Mày biết sao? Cuộc sống của mày quá đầy đủ, mọi thứ đối với mày đều hoàn hảo
Thư ngước mặt lên, nhìn Ngọc một hồi thật lâu sau đó lại gục mặt khóc. Bảo Ngọc
khẽ nở một nụ cười nhạt thếch, đôi mắt vô hồn chợt trở nên buồn bã:
- Bố mẹ tao li dị tuần trước rồi.
Đôi lông mày anh tú nhíu lại, khuôn mặt sa sầm đi vì ngạc nhiên, Thư ngồi hẳn
dậy, nhìn thẳng vào mắt Ngọc:
- Mày nói láo.
- Thật, tại họ sợ thiên hạ dị nghị nên chưa công bố thôi.
Buông tay ra khỏi người Thư, Ngọc hờ hững cười trong vô thức:
- Mày nghĩ tao không biết đau sao? Từ lúc mười tuổi tao đã biết sự ghẻ lạnh là
gì, đã bao giờ mày biết cái cảm giác đau đớn, muốn dụi cho hai con mắt mù hẳn
đi khi nhìn thấy cảnh cả bốn người cùng ngồi trong phòng khách, trong khi đó
hai người lạ chính là bồ của ba và người tình của mẹ chưa?
Anh Thư giật mình, nhỏ nhìn kĩ Ngọc, cô bạn ấy, với một vỏ bọc hoàn hảo, chẳng
lẽ lại có cả một quá khứ nhiều nước mắt vậy sao? Thế mà Thư vẫn không biết đấy,
dù nhỏ và Ngọc đã chơi chung với nhau hơn mười năm trời. Thật đáng hổ thẹn.
Ngước khuôn mắt lên cao, như cố ngăn dòng nước cay xè từ đôi mắt, Ngọc lại
cười, nụ cười đau đớn đến xé lòng:
- Mày nghĩ tao muốn tỏ ra mạnh mẽ, lúc nào cũng giả tạo vậy sao? Từ nhỏ tao đã
được ba mẹ dạy cho cách sống giả dối ấy rồi đấy, ha ha, mày đừng có nhìn tao
như vậy, chả phải lúc nào mày cũng thắc mắc, tại vì sao trước mặt lớp Toán tao
luôn tỏ ra nhu mì sao? Là vì tao đã sợ, tao căm ghét những ai có hạnh phúc, tao
muốn chà đạp lên thứ tình cảm xa hoa đó mày hiểu không, tao căm ghét thứ tình
cảm ấy, ha ha.”
Ngọc ngưng lại, nụ cười đóng băng. Nhỏ lướt ánh mắt vô cảm nhìn Thư, miệng
nhếch lên xảo trá:
- Vì vậy mới có Bảo Ngọc của ngày hôm nay.
Anh Thư rợn người, đã tự bao giờ trong trí óc Ngọc hình thành những khối âm mưu
ghê rợn ấy. Đã từ bao giờ nhỏ trở nên quỷ quyệt như vậy, vì ai?
o0o
Cát Anh dừng một lúc, vì chạy quá nhanh nên nhịp tim nhỏ vẫn chưa ổn định lại,
chiều nay lớp Toán học thể dục, giữa cái trời nắng chang chang thế này mà ông
thầy thể dục lại bảo tụi nó tập chạy nhanh. Thế Bảo thầm ôm đầu cảm thán, nếu
như thầy Vinh không xin nghỉ để chăm sóc cô Thủy thì tụi nó đâu có phải khổ thế
này.
Vuốt lại mồ hôi trên trán, Hà Mi ngước mắt lên trời rên rỉ:
- Tớ ứ chịu nổi nữa, tớ không chạy nữa đâu.
- Cố lên Mi khờ, còn năm vòng sân nữa thôi.
Thái Huy cười khanh khách, cậu nhìn Vi lém lỉnh hỏi:
- Bà lạc quan thật đấy, thầy kêu chạy sáu vòng, thế mà bà còn bảo chỉ cần chạy
năm vòng nữa. Thiện tai.
Huy giả vờ chắp hai tay như các hòa thượng, rồi nháy mắt với Ngọc Vi, nhỏ giậm
mạnh hai chân, lừ lừ nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống:
- Ông muốn chết phải không?
- Đâu dám. - Huy co giò chạy thật nhanh, để mặc Vi đuổi theo phía sau la inh ỏi.
Tiếng reo hò, kêu hét của tụi nó khiến cả một góc trường rộn ràng hẳn lên. Thế
Bảo vừa chạy vừa hát một bài hát nào đó, Anh Kiệt tới gần vỗ vỗ vào vai cậu,
hiền lành hỏi:
- Đang tương tư em nào mà tình củm dữ vậy?
- Ngọc Vi á.
Bảo trả lời thẳng thắn chẳng dám giả dối nửa câu, Anh Kiệt trừng mắt:
- Vậy cậu định tỏ tình bằng bài hát này sao?
- Ối dào, tôi tỏ tình cả ngàn lần rồi ý chứ, nhưng mà bả ngó lơ à.
Bảo xụ mặt, vế sau nói lí nhí trong cổ họng, Kiệt bật cười, cậu lắc nhẹ đầu:
- Cậu không nên tỏ tình ở chỗ đông người mà nên… tìm một nơi thật lãng mạn.
Quay qua nhìn Kiệt khó hiểu, Bảo đang cố phân tích cho kĩ những gì cậu bạn này
vừa nói, lãng mạn sao? Người ta hay bảo con gái thích vậy, nhưng làm thế nào
nhỉ? Trong khi cậu chưa nảy sinh ra ý tưởng nào thì Anh Kiệt đã thì thầm bên
tai.
- Tôi sẽ giúp cậu. Tối mai bảy giờ, chúng ta họp bàn. Ok.
Thế Bảo nghiêng đầu, cậu nhìn Anh Kiệt chằm chặp:
- Sao không phải là tối nay?
Kiệt há hốc mồm nhìn bạn, hai tay đưa lên trán rồi khẽ kêu lên:
- Không sốt.
- Ế cậu đừng có mà bắt chước Ngọc Vi nhá.
Thế Bảo gạt phăng tay Kiệt ra nhăm trán khó chịu, Kiệt chép miệng:
- Thảo nào mà hồi sáng cậu bị Ngọc Vi xách ngược tai, hóa ra cậu không biết tối
nay chúng ta tổ chức sinh nhật cho cô Thủy.
Kiệt nói xong tăng tốc chạy, để lại một Thế Bảo lớ ngớ đằng sau, chưa hiểu mô
tê gì hết.
- Khoan đã, cậu vừa bảo gì cơ, này… Võ Anh Kiệt, cậu có nói cho rõ ràng không
hả? Này…
Tiếng gọi bay cao, vang đến tận trời xanh, nắng như nhạt hơn, ba mươi mốt học
viên của lớp Toán vẫn chạy, chạy về phía trước với một niềm tin và tình yêu tha
thiết đang dâng trào.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3