Cao Thủ Học Đường - Chương 34 - 35

Chương 34

Tiếng nhạc vang lên thật nhẹ nhàng từ phòng của học
viên nữ lớp mười một Toán
Bánh kẹo.
Trái cây.
Đồ chơi này.
Hà Mi lướt tay, đi đi lại lại quanh cái đống đồ trước mặt, khuôn mặt nhỏ lúc
thì giãn ra, lúc lại phúng phính khiến cho Cát Anh không nhịn nổi cười, nhỏ
trân trối nhìn bạn khẽ lắc đầu:
- Cậu đếm xong chưa Mi khờ.
Hà Mi quay lưng ra phía sau, bàn tay mân mê một cây kẹo mút, khẽ chu môi:
- Chưa chưa, tớ đếm mãi mà vẫn thấy thiếu mất cái gì đấy...
- Là cái này phải không?
Ngọc Vi đi từ ngoài cửa vào, trên tay lúc lắc một lọ nhỏ. Mắt Hà Mi đột nhiên
bừng sáng, nhỏ vội vàng chạy tới gần Vi, định bụng giật cái lọ từ trên tay bạn,
có vẻ như Ngọc Vi nhanh tay hơn, nhỏ đã nhanh chóng đưa tay lên cao, khiến cho Hà
Mi chới với suýt ngã.
- Hức... Vi, đưa tớ.
- Đâu có dễ thế.
Ngọc Vi nháy mắt, miệng cong lên gian tà nhìn cô bạn, nhỏ ngồi xuống chiếc
giường cạnh đó, mắt lém lỉnh liếc xung quanh.
- Tớ cho cậu kẹo mút, trả cái cây thổi bong bóng cho tớ.
Vi cười khì, khẽ cốc nhẹ lên trán bạn:
- Thèm mà lấy kẹo mút của cậu, trả cho cậu nè.
Hà Mi xụ mặt, xoa xoa cái đầu, nhăn nhở cố cười gượng. Cát Anh vẻ không hài
lòng nhìn Vi, Vi lè lưỡi chọc quê nhỏ:
- Đùa Mi khờ chút thôi mà lớp trưởng. À mà tụi nó đâu cả rồi.
- Các cậu ấy hình như đang còn chuẩn bị.
Cát Anh nhẹ nhàng gấp cuốn tiểu thuyết đặt qua một bên, vặn lại tiếng nhạc nhỏ
hơn một chút. Ngọc Vi gật gù, nhỏ đưa mắt ra phía cửa:
- Chúng ta đi đâu đây.
- Tới chỗ cũ.
"Chỗ cũ." - nó khiến Vi liên tưởng tới hình ảnh của cánh đồng hoa
vàng rực, nơi có những cơn gió vội đến vội đi, để lại giữa khoảng không một màu
nắng ấm áp. Ở đó có cả một con sông trong veo, nơi mà cách đây một năm trước
tụi nó đã chơi đùa thỏa thích, bắt cá, khoát nước, và cùng cười khoái trá. Đây
có phải là lần cuối cùng lớp Toán được tới đó không? Mắt Vi chợt ngưng lại, có
một lớp sương mỏng giăng qua mặt hồ trong veo ấy, nhưng nhanh chóng tan ra khi
nhìn thấy hai mươi chín học viên còn lại của lớp Toán.
- Hôm nay không say không về.
Thế Bảo hồ hởi đưa tay ra đằng trước thể hiện ý chí sắt đá của mình, Nhật Nam
vội lôi cổ bạn xuống trước khi Bảo nhận lấy cuốn sách từ tay Ngọc Vi.
- Có mà say nắng á.
- Hì hì, bà cứ nói thế.
Bảo gãi gãi cái đầu, nhìn Vi cười trừ. Thái Huy thở hắt ra, cậu nhìn sang Cát
Anh khẽ cười:
- Đi thôi lớp trưởng.
- Ừ đi thôi.
Cát Anh cười nhẹ, nhỏ vòng lấy tay Hà Mi bước đi song song cùng bạn. Nắng trải
dài bước chân, con đường kí túc xá dường như xa hơn, gió luồn qua kẽ lá, cuốn trôi
chút buồn phiền của cây. "Cứ như thế này mãi các cậu nhỉ? Ước rằng tớ sẽ
không bao giờ phải nói lời chia tay với các cậu. Hi vọng mãi mãi là như thế."
Ting... ting... ting…
Chuông điện thoại reo.
Bước chân dừng lại.
- Alo.
- Vâng ạ, cháu tới liền.
Máy gấp lại, mắt Cát Anh ánh lên một vài tia hạnh phúc, Ngọc Vi chau mày, nhỏ
khều tay bạn:
- Sao vậy?
- Cô Thủy đã có chuyển biến mới.
o0o
- Tiểu thư đã có chuyển biến mới rồi thưa bà!
Người vệ sĩ kính cẩn nhìn người phụ nữ trước mặt, trông bà đã hốc hác đi nhiều,
vì chăm sóc cô Thủy hay vì một lí do nào khác? Nhưng anh ta vẫn nhìn thấy được
một niềm vui sướng của bà khi nghe thông tin vừa rồi.
- Thật không?
- Vâng ạ.
- Nhanh đưa ta tới đó.
Không chần chừ bà chủ tịch vội vã đứng lên, vệ sĩ ái ngại nhìn bộ quần áo bệnh
nhân trên người bà, mặc kệ tia nhìn đó, bà vẫn cố gắng vươn người dậy, bàn tay
run rẩy rút từng kim chuyền trên tay còn lại.
- Chủ tịch xin bà, đừng làm chúng tôi khó xử.
Người vệ sĩ vội vàng chạy tới, giữ chặt đôi bàn tay yếu mềm kia, giằng xé... cả
bàn tay và cả tâm can.
- Buông ra, ta muốn tới gặp con gái ta.
- Chủ tịch bà không được ra khỏi đây, xin bà hãy nằm xuống, tôi sẽ báo cáo bệnh
tình của tiểu thư cho bà biết sau.
Tên vệ sĩ vẫn không chịu bỏ tay ra, anh ta dùng một ánh mắt kiên quyết nhìn
thẳng vào mắt của người phụ nữ trước mặt. Đôi mắt đỏ hoe gần như đã kiệt sức,
nhưng có một sức mạnh vô hình nào đó, nó mãnh liệt đến mức khiến cho vệ sĩ phải
thu lại tia nhìn của mình.
- Nếu không gặp nó bây giờ có lẽ sẽ không bao giờ ta được gặp nó nữa, sẽ không
bao giờ ta nói cho nó nghe được hai từ xin lỗi. Hãy để ta đi, ta không sao mà.
Những giọt nước rớt ra từ khóe mắt, sự bất lực và gần như là tuyệt vọng của một
người mẹ đầy tội lỗi, bà níu tay vào mạn giường như thể cầu xin người vệ sĩ
đứng trước mặt.
- Chủ tịch bà đừng làm thế, bác sĩ nói bây giờ bà đã rất yếu, bà không thể...
Hắn lại lắc đầu, nhìn bà đầy thương tâm.
- Nếu trước lúc chết không được nhìn thấy con gái mình thì cuộc sống này còn ý
nghĩa gì nữa chứ. Ta còn sống để làm gì. Để làm gì hả...
Phụt...
Ức chế.
Đau đớn.
Khóe miệng rỉ ra một thứ chất lỏng màu đỏ ghê sợ. Người vệ sĩ hốt hoảng đỡ lấy
bà.
- Chủ tịch bà có sao không, chủ tịch?
- Bác sĩ, bác sĩ... mau tới cứu giúp.
Đôi môi bạc nhược vẫn đang lẩm bẩm một cái tên nào đó, nó dường như vắt cạn
chút sức lực cuối cùng của bà.
"Xin lỗi con, xin lỗi con Hàn Thủy."
Cơn mưa mùa đông ập đến, gió lạnh khiến cho bờ vai nhỏ của các nữ sinh lớp mười
một Toán run lên nhè nhẹ.
Nhưng nó có hề gì so với niềm vui đang tràn ngập khắp hành lang bệnh viện,
những trái tim thổn thức hướng ánh nhìn về phía phòng bệnh phía trước.
Trong kia, các bác sĩ vẫn đang làm việc.
Cánh cửa trắng mở ra, đôi mắt to tròn của Cát Anh nhìn vị bác sĩ đầy chờ đợi.
Nhưng nét lo lắng và băn khoăn trên mặt ông khiến nhỏ hơi chùng lại, lướt một
ánh mắt sắc lạnh vào bên trong, nhỏ tiến dần tới, khẽ hỏi:
- Cô ấy sao rồi bác sĩ?
Khẽ gỡ cọng kính xuống, vị bác sĩ day day thái dương:
- Ban đầu chúng tôi cứ tưởng kì tích đã xuất hiện, nhưng chúng tôi cũng không
biết chuyển biến này theo hướng tốt hay xấu nữa.
Câu trả lời nửa vời gần như làm bức tường thành mang tên hạnh phúc trong lòng
ba mươi mốt học viên lớp Toán sụp đổ. Cát Anh dương đôi mắt mình lên, giọng run
như sắp khóc:
- Xin bác hãy cứu cô chúng con.
Vị bác sĩ đưa bàn tay mình lên, khẽ vuốt tóc nhỏ trấn an, trong giọng nói pha
chút bi thương, nhưng cũng rất quyết tâm:
- Ta sẽ cố gắng, các con đừng ngưng hi vọng, vì một khi hi vọng đã mất thì có
nghĩ là các con đã bỏ cuộc.
Nhỏ cúi đầu, gật nhẹ. Vị bác sĩ nở một nụ cười hài lòng rồi tiếp tục bước vào
trong. Lại chờ đợi. Lại hi vọng.
Những cái ôm.
Những vòng tay siết chặt. Tình yêu thương lúc này lớn hơn bao giờ hết.
o0o
Phòng mười hai.
Mồ hôi trên trán các lương y túa ra rất nhiều, đôi mắt căng ra hết cỡ, nhằm
tránh những sơ suất nhỏ nhất.
- Phải mổ thôi.
Một vị bác sĩ ngước mặt lên nhìn các y tá, một vài người bên cạnh nhăn mặt:
- Không được, bà ấy đã rất yếu, nếu mổ thì tử lệ tử vong cao.
- Vậy anh nghĩ cái bệnh ung thư này có nhiều cách sao, tới lúc này rồi, chúng
ta chỉ còn cách đó thôi. Chuẩn bị nhanh lên, đưa bệnh nhân đến phòng mổ.
Ngay lập tức tất cả mọi người đứng trong phòng cấp cứu trở nên vội vã, một sinh
mạng đang nằm trong tay họ, tất cả đều tập trung cao độ.
Chiếc giường trắng chuyển đi, ngang qua phòng bệnh ấy. Đôi mắt người phụ nữ
nhắm nghiền.
Khoảnh khắc lướt qua, bên trong các bác sĩ vẫn đang cật lực, bên ngoài các y tá
đang vội vã.
"Mẹ đã từng bảo con đừng bao giờ yêu thương mẹ nữa.
Bởi vì mẹ biết đã quá muộn để bù đắp cho con.
Mẹ trăm ngàn lần xin lỗi, chỉ mong rằng con tha thứ cho mẹ.
Nhưng lúc này đây, mẹ kiệt sức rồi.
Mẹ không đủ sức để nhìn thấy nụ cười của con nữa, xin lỗi con.
Lời xin lỗi cuối cùng của một người mẹ."
- Chẳng phải đó là bà chủ tịch sao?
Thế Bảo đưa tay chỉ về hướng chiếc giường bệnh đang di chuyển, Cát Anh nhíu
mày, bên cạnh nhỏ Ngọc Vi đã vội thắc mắc:
- Sao bà ấy lại... chẳng nhẽ.
Sự hoảng loạng dâng lên, mắt Ngọc Vi đỏ ngầu, Hàn Tuyết nhăn mặt lại, nhỏ cắn
nhẹ môi:
- Bà ta bị ung thư giai đoạn cuối.
Đoàng.
Tất cả dường như nghẹn lại, không ai nói với ai câu nào, nước mắt lã chã rơi.
Đây phải chăng là một bi kịch.
- Sao tới bây giờ cậu mới nói.
- Tớ cũng mới biết chuyện này lúc nãy, trợ lí của bà ấy mới gọi tới.
Quỳnh Chi khẽ nấc lên:
- Vậy bà ấy giấu chúng ta sao?
Lại ngưng lại. Mắt lại hướng về bên trong, một cô gái trẻ và một người phụ nữ.
Hai mẹ con họ hơn hai mươi mấy năm nay đã phải xa cách. Hay thật, bây giờ lại
gặp nhau trong bệnh viện. Có phải ông trời muốn họ như thế, muốn cho cái tình
mẫu tử thiêng liêng ấy phải xa cách, muốn cho thế giới của tụi nó phải sụp đổ.
Thầy Vinh nhìn lại lũ trẻ rồi đau đớn dời vào bên trong, người con gái ấy vẫn
nằm im ở đó, mắt nhòe đi.
"Sao mọi đau khổ lại đổ hết lên đầu em vậy. Hai mươi lăm năm qua phải
chăng là chưa đủ, em đã làm gì nên tội để ông trời phải giày vò em nhiều đến
thế. Hãy tỉnh lại đi, đừng rời xa anh, đừng rời xa lũ trẻ, chúng cần em, và mẹ
em cũng đang nợ em một lời xin lỗi."
Thời gian chậm lại, sự lo lắng đổ dồn về hai phía.
Người đàn ông chạy vội tới, nét mặt ông vẫn bình tĩnh, nhưng đâu đó trong ánh
mắt, người ta vẫn thấy sự hoảng hốt hiện hữu. Hỏi qua vài người ý tá, ông bước
vội, đến mức tên vệ sĩ đằng sau cũng phải mệt đứt hơi.
- Ba...
Tiếng gọi của Tuyết làm cả lớp giật mình. Tụi nó nhìn thấy một gương mặt quen
thuộc trên mặt báo. Ông ta tiến tới gần, những giọt mồ hôi trên trán rơi xuống.
Chưa để tụi nó kịp hỏi, người đàn ông đó đã vội nhìn nhỏ:
- Bà ấy đâu?
Khóe mắt cong lên, có chút đắng xót dâng trong lòng, Hàn Tuyết di mắt qua chỗ
khác, bao năm rồi, tình cảm của ông dành cho bà ấy vẫn trọn vẹn như thế, vẫn ăm
ắp như ngày đầu, vẫn không có chỗ để khiến nhỏ chen vào. Giọng nhẹ đi rất
nhiều, Tuyết đáp lại:
- Đang ở trên phòng...
Bàn tay nhỏ hướng lên tầng hai, cũng là lúc bước chân của người đàn ông ấy vội
bước. Không kịp để hỏi thăm một tiếng.
Không kịp để cho trái tim nhỏ ấm lại dù chỉ một giây.
Cát Anh khẽ vỗ lên vai bạn, Hàn Tuyết quay đầu, cười nhẹ, một nụ cười đẹp nhưng
buồn.
- Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nên nhớ... ba cậu luôn yêu thương cậu.
Cơn mưa ngoài kia nặng hạt hơn. Gió mạnh hơn.
Sài Gòn lặng đi. Mùa đông năm nay lạnh hơn nhiều. Từng hạt trút xuống làm cho
lòng người thêm buồn. Bồn chồn, lo lắng, những trái tim non nớt đang run lên.
Đèn trong phòng vẫn sáng, sáng như niềm hi vọng của tụi nó.
Nhất định cô sẽ tỉnh lại, bà chủ tịch cũng sẽ khỏe lại.
Nhất định là như thế.

Chương 35

Đèn vẫn sáng.
Mưa vẫn rơi.
Và.
Tâm trạng của các học viên vẫn như vậy.
Chưa có dấu hiệu gì cho thấy sự kết thúc. Cả hai phòng cấp cứu vẫn liên tục
hoạt động không ngừng nghỉ. Mồ hôi rớt xuống nhiều hơn. Áp lực hơn cho các vị y
bác sĩ vì ngoài kia là một người quyền lực, nhưng hơn hết lương tâm của họ
không muốn nhưng đứa trẻ ngây thơ ấy phải chịu thêm sự đau đớn vào nữa.
Tích tắc..
Tích tắc...
Im lặng đến nghẹt thở, chỉ nghe thấy tiếng kim đồng hồ nhích từng giây.
o0o
Tầng hai bệnh viện...
Người đàn ông cúi mặt xuống, bất lực đưa hai cánh tay ôm đầu. Người phụ nữ ấy
có mệnh hệ gì, chắc ông cũng không sống nổi.
Ngước khuôn mặt mình lên, nhìn sang tên quản lí đang xám mặt lại vì sợ, ông
chĩa hẳn một ánh mắt tức giận đến tột cùng:
- Nói đi, chuyện này là sao?
- Chủ tịch.
Tên quản lí ấp a ấp ủng, mặt cắt không còn một giọt máu, với hắn ánh mắt ấy
đồng nghĩa với một sự trừng phạt tàn nhẫn.
- Ta bảo ngươi phải luôn báo cho ta mọi thông tin về bà ấy, sao ngay cả một
chuyện quan trọng thế này mà ta cũng không được biết là sao.
Ông đứng hẳn dậy căm phẫn qua cả trong giọng nói:
- Bà ấy mà có chuyện gì, ngươi cũng đừng hòng yên chuyện với ta.
- Chủ tịch... tôi... tôi xin lỗi...
- Xin lỗi... thì có ích gì chứ.
Người đàn ông lại chìm vào im lặng, đôi mắt chuyển dần tới chỗ phòng mổ, nhẹ
nhàng hơn, đong đầy yêu thương hơn.
- Chủ tịch.
Tên quản lí lại tiến gần tới, sự sợ hãi khiến giọng hắn run run lên:
- Cô Hàn Thủy đang phải cấp cứu bên dưới.
Đuôi mắt có nhiều nếp nhăn chợt nheo lại, có chút nghi hoặc rồi trở nên bàng
hoàng. Ông ngồi sụp xuống, như không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy:
- Ngươi nói là Hàn Thủy sao?
Trong một khoảnh khắc ông nghĩ tới dáng vẻ đáng yêu của một cô bé bảy tuổi, tíu
ta tíu tít chạy quanh vườn, và sa vào lòng ông mỗi lúc ông tới. Đó là Hàn Thủy
của gần hai mươi năm về trước, khi mà cả hai gia đình còn thân với nhau.
Cô bé đó…
Có một đôi mắt sáng nhưng buồn. Nỗi buồn thăm thẳm không tên nào đó mà đến hôm
nay, gần hai mươi năm trôi qua ông vẫn không thể định hình được. Đó là người
con gái duy nhất của người phụ nữ ông yêu thương. Đó là lí do duy nhất khiến
cho cuộc sống hạnh phúc của ông mất đi sự hoàn hảo, đó là một vết cắt của quá
khứ khiến cho người phụ nữ ấy đêm nào cũng khóc thầm vì nhớ nhung, vì hối hận
và vì đau đớn.
Ông cũng không biết nên hận, nên trách hay là nên yêu thương nó. Chỉ biết rằng
sau cái ngày nó nhìn ông bằng một đôi mắt ầng ậng nước, nhưng vẫn xuyên thấu sự
căm ghét và phẫn uất ấy. Ông đã bắt đầu cảm thấy tội lỗi.
“Con ghét chú.”
“Con ghét chú.”
“Con ghét chú.”
Ba cái từ ấy vang lên lại một lần nữa cho ông quay về tiềm thức. Bầu trời nhuốm
một màu đen xám xịt. Cơn mưa cuối mùa kết thúc nhưng ngày bình yên.
- Con bé sao rồi.
Ông đưa mắt lên nhìn tên quản lí khẽ hỏi, giọng nói mơ hồ và xa xăm.
- Đang trong giai đoạn nguy kịch thư chủ tịch, không biết…
- Bằng mọi cách phải cứu được con bé.
Giọng nói chắc nịch vang lên lần nữa khiến tên quản lí run sợ, hắn nép người
vào, chỉ dám gật đầu nhẹ, không dám nói thêm một tiếng nào. Nhưng đèn phòng mổ
chợt tắt.
- Chủ tịch.
Tên quản lí lắp ba lắp bắp, ông ngoảnh lại, cũng là lúc bác sĩ mở cửa bước ra. Vị
bác sĩ nhìn ông khẽ lắc đầu bất lực:
- Xin lỗi chủ tịch. Chúng tôi đã làm hết sức mình.
Mắt ông mở to hơn. Họ nói cái gì cơ chứ. Ông vừa nghe thấy chuyện gì, không thể
nào, người phụ nữ ấy không thể nào rời bỏ ông mà đi được.
Đã làm hết sức mình.
Hết sức mình.
- Chủ tịch... hãy vào gặp phu nhân lần cuối.
Ngã quỵ, bước đi của ông loạng choạng, không còn giữ nổi bình tĩnh nữa. Mắt
nhòe đi. Hơi thở yếu ớt chậm chạp, khuôn mắt trắng bệch, bạc nhược bi thương.
Người phụ nữ ấy nhìn ông, nửa yêu thương, nửa đau đớn.
- Lệ Chi.
Giọng nói ông lạc đi, thay vào đó là sự sợ hãi dâng chiếm. Bà mỉm cười nhìn
ông, nụ cười nhẹ nhàng và đẹp đẽ.
- Em... x… i… n... lỗi.
- Không! Em không có lỗi gì cả, tại anh, tất cả là tại anh.
Lại cười, nụ cười đôn hậu của một người sắp sang bên kia thế giới. Bà nhìn ông có
chút gì đó nuối tiếc và xót xa.
- Anh... đưa cái này cho... Hàn... Thủy... giùm em.
Phong thư đặt trên bàn, bức thư được chuẩn bị từ trước, thì ra bà đã biết mình
sắp phải ra đi, rời bỏ cuộc sống này.
- Em biết... em có lỗi với anh, với con... hãy nói với Hàn Tuyết… em yêu nó. Và…
em cũng yêu anh.
- Không, Lệ Chi, em phải tỉnh dậy, hãy tự mình đi nói với Hàn Thủy và Hàn Tuyết,
xin em, hãy khỏe lại, em không thể đi như thế này. Lệ Chi.
Đôi mắt từ từ khép lại. Nụ cười vẫn đọng lại trên môi.
Đưa một con người về một nơi nào đó xa xôi.
Về một nơi không có nước mắt
Không có những chuỗi ngày bi thương.
o0o
"Mẹ, mẹ sinh em bé đi, sinh em bé giống Hàn Tuyết vậy đó, bé Thủy hứa
không làm nũng mẹ nữa đâu."
"Nhóc con, con chỉ giỏi nịnh thôi."
"Thật mà, bé Thủy hứa sẽ ngoan, sẽ không khóc, chỉ cần mẹ mãi ở bên bé
Thủy thôi."
"Ừ mẹ sẽ mãi bên con, sẽ mãi bên con, sẽ không bao giờ làm con phải khóc."
"Sẽ không bao giờ."
o0o
Chiếc giường bệnh ga trắng lạnh toát lại một lần nữa ngang qua chỗ tụi nó. Mưa
ngoài kia vẫn rơi, đâu đó có tiếng khóc thút thít.
Trong khoảnh khắc mọi vật xung quanh như chậm lại.
Trong kia vẫn còn đang cấp cứu.
o0o
"Tỉnh lại đi con, nhìn mẹ một lần cuối, một lần cuối cùng thôi."
Không gian nhuốm màu tang tóc. Tất cả mọi người dường như đều muốn ngã quỵ. Hàn
Tuyết thất thần nhìn theo vòng quanh của chiếc giường ga trắng toát ấy.
Đau đớn.
Bất lực.
Và trên hết là cảm giác tội lỗi.
Nhỏ… đã quá vong ân.
Suốt bao nhiêu năm qua, bà ấy luôn chăm sóc nhỏ không khác gì con ruột, dành
cho nhỏ hết thảy mọi tình yêu thương mà đáng ra phải là của cô Hàn Thủy. Cho dù
nhỏ có hờ hững với bà bao nhiêu, nhỏ có nhìn bà với ánh mắt lạnh lùng và cay
độc đến nhường nào, thì bà vẫn luôn mỉm cười, không một lời than trách, oán
thán.
Hối hận.
Nhỏ thực sự đã hối hận.
Tội lỗi của nhỏ quá nhiều, những thứ mà nhỏ gieo rắc lên trên cõi đời này chỉ
toàn đau khổ và bi thương. Nhỏ không xứng đáng với những thứ tình cảm thiêng
liêng ấy mà mọi người ban tặng, ấy thế mà nhỏ vẫn tự coi mình là nạn nhân của
vòng xoay định mệnh ấy, tự cho mình cái quyền khinh rẻ người đàn bà ấy, và gây
ra bao nhiêu đau đớn cho một cô gái yếu đuối cạn tình thương.
Hai chân quỵ xuống sàn, một tia nhìn tưởng chừng như thế giới đã sụp đổ.
Hai hốc mắt của Hàn Tuyết đã cạn khô nước, miệng mấp máy nói không nên lời. Ngọc
Vi vội chạy lại đỡ bạn dậy, nhỏ đưa tay gạt hai dòng lệ trên má, cố an ủi bạn:
- Dậy đi Tuyết, cậu cần phải đứng vững.
Hai bàn tay Tuyết buông thõng, nhỏ thực sự muốn mình nằm trên chiếc giường ấy,
nhỏ đã quá mệt mỏi rồi. Không đứng dậy nổi nữa rồi.
- Có phải tớ rất độc ác hay không?
Nụ cười nhàn nhạt làm cho khóe miệng cong lên, ánh mắt vô hồn hình theo dãy
hành lang sâu hút của bệnh viện.
- Không! Cậu không hề độc ác, chỉ là số phận đang trêu ngơi tất cả chúng ta,
cậu không có lỗi.
Ngọc Vi lắc đầu nguầy nguậy, cái đầu nhỏ như muốn nổ tung ra. Bên cạnh nhỏ, Hàn
Tuyết vẫn vậy, chỉ có điều mắt nhỏ đã nhìn về hướng các học viên còn lại trong
lớp:
- Chẳng phải… các cậu cũng đã từng nghĩ vậy sao?
Sự đau đớn đang giày xéo tâm can nhỏ, khiến nhỏ vùng mình ra khỏi bàn tay yếu
ớt của Vi, nhỏ giãy lên, hai tay khua khua bất lực:
- Hãy để tớ đi, để tớ tránh xa các cậu, có tớ… cuộc đời các cậu sẽ phải khổ.
- Cậu đang nói cái quái gì thế hả? Lúc này không phải là lúc so đo chuyện đó
cậu hiểu chưa?
Quỳnh Chi giận dữ lên tiếng, hai bàn tay nắm lấy bả vai Tuyết lắc thật mạnh:
- Nếu cậu đi, cậu sẽ là một kẻ xấu xa, đôc ác, bọn tớ sẽ không bao giờ tha thứ
cho cậu.
- Vậy thì các cậu bảo tớ phải làm sao? Làm sao hả?
Chát.
Một cái tát làm ngưng đọng cả không gian, làm tê liệt mọi giác quan của ba mươi
học viên còn lại.
- Vậy thì đi chết đi, cậu chết đi cho khuất mắt bọn tớ. Chết đi để rồi bọn tớ
sẽ thầm nguyền rủa cậu mỗi ngày, cậu định trốn tránh sao, trốn tránh khi cậu đã
gây ra hết mọi chuyện.
Cát Anh chăm chăm nhìn theo Tuyết, bàn tay nhỏ vẫn còn để sẵn trên không, sẵn
sàng cho một cái tát thứ hai giáng lên khuôn mặt Tuyết. Nhưng ai đó đã nắm tay
nhỏ lại.
- Buông tay tớ ra, để tớ dạy cho cậu ấy một bài học, cho cậu ấy biết… trên đời
này không chỉ có mình cậu ấy đang phải chịu đau đớn.
- Tớ xin cậu đấy Cát Anh. Một cái là đủ rồi.
Khánh Đăng khẽ nhăn mặt, cậu nhíu mày nhìn bạn, trong lòng dậy lên chút bất an.
Cát Anh hạ cánh ta xuống, khẽ cười, nụ cười chua chát đến xót xa.
- Tớ xin lỗi.
Nước mắt lại rớt xuống hai gò má, mặn và đắng chát. Hàn Tuyết cúi gằm mặt. Sao
lúc nào nhỏ cũng để người khác phải chịu tổn thương.
Trận mưa ngoài kia vẫn còn rả rích.
- Rồi mọi chuyện sẽ ổn. Sẽ ổn thôi mà.
Vi ôm lấy Tuyết, vỗ lên vai bạn dù vai nhỏ cũng đang run lên từng đợt.
o0o
Một nụ cười nhẹ xuất hiện trên khuôn mặt của vị bác sĩ, thở phào nhẹ nhõm khi
nhìn thấy nhịp tim trở lại bình thường.
Di đôi mắt xuống đôi bàn tay thon dài.
Nó…
… Đang cựa quậy.
- Tốt quá, chúng ta thành công rồi, thành công rồi bác sĩ.
Chưa bao giờ nụ cười trên môi cô y tá lại rạng rỡ đến thế, họ đã cứu sống một
mạng người. Nhưng trên hết, họ đã hoàn thành lời hứa với những đứa trẻ ngoài
kia. Còn có niềm vui nào hơn nữa.
Ting.
Đèn phòng cấp cứu tắt.
Lại một lần nữa chờ đợi trong thấp thỏm và lo âu.
Vị bác sĩ xuất hiện giống như một thiên thần cánh trắng, ba mươi mốt đôi mắt
dõi theo, lo lắng, hồi hộp. Ông cười nhìn lũ trẻ, giọng nói vang lên nghe thật
êm ái biết bao nhiêu.
- Chúc mừng các con, cô giáo các con đã vượt qua rồi.
Vỡ òa.
Tưởng chừng như thế giới tái sinh thêm lần nữa. Tưởng chừng như mọi vật đều trở
thành một màu đẹp lung linh. Tưởng chừng như trái đất ngừng quay.
- Làm được rồi. Lão bà bà làm được rồi.
Hà Mi khẽ lấy tay bịt miệng nén lại cảm xúc nghẹn ngào đang dâng lên trong vòm
họng. Thái Huy chạy đi chạy lại, miệng không ngừng la hét.
-Cô ấy sống rồi. Cô Hàn Thủy sống lại rồi. Cô không rời xa chúng em nữa rồi.
Những giọt nước mắt vui mừng lại rơi xuống. Những thứ cảm giác hỗn tạp trước
đây bị thay thế bởi niềm hân hoan.
- Cô ấy đã trở lại, cô Thủy của chúng em.
Thế Bảo nhảy cẫng lên, cậu ôm chầm lấy Ngọc Vi chạy khắp hành lang bệnh viện.
- Thả tớ xuống, thả xuống nhanh.
Ngọc Vi cười dài trong cười mắt, đôi mắt tinh nghịch lấp lánh những niềm vui.
Một cái ôm thật chặt, Cát Anh khẽ thì thào vào tai Hàn Tuyết, giọng nhẹ như một
cơn gió thoảng qua:
- Cậu thấy không? Cô ấy sẽ không bao giờ bỏ lại chúng ta.
Tuyết cười, một nụ cười ngọt ngào chứa đựng cả một bầu trời yêu thương.
- Cảm ơn cậu, cảm ơn cái tát của cậu, cảm ơn những gì mà cậu đã làm cho tớ, cảm
ơn vì các cậu đã không ruồng rẫy tớ. Cảm ơn vì tất cả.
- Cậu không được nói thế. Nhớ cái này không?
Cát Anh chìa tay ra, một cái lắc quá đỗi quen thuộc, một chú chim bồ câu nhỏ
bằng bạch kim đang ánh lên những tia sáng đẹp đẽ. Hàn Tuyết gật đầu, nhỏ đưa
tay với lấy sợi dây chuyền trên cổ, mặt dây chuyền là một chú chim bồ câu y hệt
của Cát Anh.
- Vì chúng ta là học viên lớp Toán đúng không.
Không trả lời câu hỏi của Tuyết ngay, Cát Anh chỉ khẽ cốc lên trán bạn một cái.
Giọng đều đều:
- Đúng đấy ngốc ạ.
Mưa tạnh rồi kìa. Nắng đã lên.
Tia nắng yếu ớt của mùa đông, nhưng… lại vô cùng ấm áp.
- Cô ơi! Nắng và mưa sẽ tạo nên cầu vồng nhỉ? Và cô chính là cầu vồng của chúng
em. Yêu cô rất nhiều.
Vị bác sĩ nhìn theo tụi nó, đôi mắt có nhiều nếp nhăn kia cũng không tránh khỏi
những tia nhìn ấm áp.
- Cảm ơn ông, bác sĩ.
Thầy Vinh nở một nụ cười tươi nhìn người đang đặt tay vào túi áo blue trắng,
rồi di mắt vào bên trong, nơi có người con gái thầy yêu thương đang nằm đó. Bác
sĩ lắc đầu, ông nắm lấy bàn tay thầy nhẹ giọng:
- Không, người đáng cảm ơn là bọn trẻ, chúng đã cho tôi biết được niềm hạnh
phúc thật sự khi khoác lên mình chiếc áo trắng này.
Vậy
thì cảm ơn cuộc sống này, cảm ơn thứ tình bạn thiêng
liêng trong sáng ấy. Đã đưa chúng em lại với nhau, đã kết nối, đã đan xen những
cái siết tay, những cái ôm thật chặt. Đã cho chúng em lòng vị tha bao la, cho
chúng em biết trân trọng và yêu thương nhau chân thật. Để cùng vượt qua bao
sóng gió và đớn đau.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3