Cao Thủ Học Đường - Chương 30

Chương 30

Nam lại gần Cát Anh, cậu khẽ chau
mày khi nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của nhỏ. Hai hôm trước mới dỗ được tụi con
gái ăn một ít, hai hôm nay lại tiếp tục nhịn đói, cứ như thế này thì trước khi
cô Thủy tỉnh dậy tụi nó sẽ chết vì kiệt sức mất.
Đưa bàn tay đặt lên vai nhỏ, Nam khẽ nở một nụ cười dịu dàng. Cát Anh ngoảnh
mặt ra sau, đôi mắt nhỏ bừng lên một vài tia sáng.
- Có chuyện gì vậy?
- Về học viện thôi.
Nam đưa ra ý kiến, cậu thoáng thấy nét bối rối trong mắt nhỏ, hơn ai hết Nam là
người hiểu Cát Anh nhất.
- Đừng lo, các cậu ấy nghe lời cậu mà.
Cát Anh cắn nhẹ môi, bàn tay nhỏ từ từ siết lại, để cô Thủy ở đây và tụi nó về
học viện quả là một lời đề nghị khó khăn. Nhưng... Lướt ánh mắt đen tuyền qua
chỗ các bạn, Cát Anh nén một tiếng thở dài, nhỏ đã cố không khóc, cố để cho
nước mắt không rơi, nhưng giờ đây khi nhìn thấy các bạn thế này, nhỏ không thể
ngồi yên một chỗ được nữa. Trước khi tụi nó sụp đổ hẳn tại đây, nhỏ phải là
người kéo cả lớp ra khỏi cái vũng lầy ấy, bởi vì thời gian của nhỏ... còn rất
ít.
- Tớ biết rồi. Cậu nói với cả lớp đi.
Nam khẽ gật đầu, cậu dìu nhỏ đứng dậy, nhưng có lẽ hai ngày không được tiếp
năng lượng đã khiến nhỏ kiệt sức, chân không đứng vững, Cát Anh nhoài người về
phía sau, đầu nhỏ đau như búa bổ. Ngọc Vi giật mình, nhỏ thoát ra khỏi cái tâm
trạng ảo não, vội vàng chạy lại gần bạn, ân cần:
- Cậu sao thế lớp trưởng? Cậu đừng làm tớ sợ.
Hà Mi bắt đầu khóc, những giọt nước mắt cuối cùng rớt ra từ hai hốc mắt đã căng
mọng, Thái Huy nắm tay nhỏ, ít ra hai hôm nay vì bị bệnh mà cậu được truyền ít
nước cũng đỡ hơn tụi nó, cậu kéo Hà Mi thụt dần về phía sau, lắc đầu nhẹ. Quẹt
ngang dòng nước mắt, đã hàng trăm hàng triệu lần nhỏ tự hứa không được yếu đuối,
tại sao vẫn không thể mạnh mẽ được. Hà Mi đưa mắt nhìn sang, đáng nhẽ những lúc
thế này, nhỏ không giúp được gì thì cũng không nên là gánh nặng của các bạn,
nhỏ biết chứ! Biết những gì mà Cát Anh đã phải chịu đựng suốt những ngày tháng
qua, biết sức ép đè lên vai bạn nặng nề thế nào, và biết rằng bạn đã phải mạnh
mẽ ra sao?
Hai mươi chín đứa nhìn cô bạn lớp trưởng đang nằm trong vòng tay Nhật Nam, khóc
không thành tiếng. Hàn Tuyết quay mặt đi hướng khác, cố giấu đi những giọt nước
mắt.
Nam nhìn lại người con gái trong tay, xót xa, hối hận. Có phải cậu đã quá vô
tâm khi để mặc nhỏ với những áp lực ấy...
- Đưa tớ về kí túc xá.
Giọng nói yếu ớt vang lên, Nam định cãi lại, với tình hình này phải đưa vào
phòng hồi sức mới đúng, nhưng một lần nữa ánh mắt cương quyết của nhỏ khiến cậu
phải khuất phục. Nam khẽ gật đầu, cậu ra hiệu cho cả lớp đi trước, tụi nó dõi
tia nhìn vào bên trong phòng bệnh của cô Thủy, lưu luyến, nhưng rồi cũng nhanh
chóng bước chân. Khánh Đăng chần chừ, cậu... muốn cõng nhỏ? Nhưng khi quay
người ra phía sau, suy nghĩ của cậu lại thay đổi.
Nam bước đi chầm chậm, trên vai cậu Cát Anh đã ngủ ngon lành, một giấc ngủ bình
yên sau những ngày mệt mỏi.
Gió khẽ đùa trên làn tóc, nắng dịu dàng vương trên đôi môi. Một chút dịu dàng
của mùa đông, quãng đường về kí túc xá... ước gì hãy xa hơn.
Anh Thư vắt chéo chân ngồi trên ghế, đôi mắt nhỏ bắn tia nhìn ra xa hơn, một
chút cay nghiệt còn đọng lại với nụ cười nhạt thếch trên môi. Bây giờ nếu nhìn
thấy lớp Toán, nhỏ sẽ xông thẳng ra và tát thẳng vào mặt con nhỏ Hàn Tuyết đó
một cái, à không, phải là một trăm cái. Hơn hai hôm nay tụi nó không về trường,
chứ nếu mà thấy mặt thì mười hai giờ đêm nhỏ cũng đạp cửa xong vào hỏi tội.
Nghĩ đến thôi là đôi mắt Thư đã đỏ ngầu lên, khiến Bảo ngọc ngồi ngay bên cạnh
cũng phải giật mình:
- Mày đang nghĩ gì mà mặt mày ghê thế?
Thư quẳng mạnh cái gối trên tay xuống nền nhà, nhìn Ngọc khó chịu:
- Liên quan đến mày sao?
Ngọc nhún vai, nhỏ bĩu môi rồi vu vơ huýt sáo:
- Thế thì kệ mày, nhưng mà tao nói thật, cái lớp Toán ấy đã lận đận lắm rồi,
mày ác cũng vừa vừa thôi.
Ngọc vừa dứt lời, khóe mắt Thư đã nheo lại, dường như nhỏ không tin những gì mà
mình vừa nghe thấy, Bảo Ngọc vừa nói vậy sao? Thật không thể tin nổi:
- Mày hiền từ lúc nào thế?
- Thì tao nói là nói thế, mày thấy không nhỏ Hàn Tuyết là con gái bà chủ tịch
đấy, không chừng động đến lớp Toán là cả lớp Anh tiêu đời.
Anh Thư chợt bật cười lớn, miệng nhỏ nhếch lên tạo thành một đường cong khinh
bỉ. Nhỏ đứng dậy, lượn qua chỗ Bảo Ngọc, nhìn bạn một lươt từ trên xuống dưới,
rồi lại cười:
- Mày sợ?
Thách thức, khích tướng, hay là một cái gì đại loại như thế, nhưng dù sao hai
từ ấy phát ra từ miệng Anh Thư cũng khiến cho Bảo ngọc khó chịu, nhỏ quay
ngoắt, chăm chăm nhìn vào bức tường phía trước:
- Mày nghĩ tao là ai mà sợ, con gái của nhà thiết kế Ngọc Hân và Tổng giám đốc
tập đoàn TCH nhé.
- Ha ha, vậy thì sao mày không dám nhìn thẳng vào mắt tao? Chẳng nhẽ mày cải tà
quy chính thật?
Bảo Ngọc thở hắt ra, miệng khẽ cười:
- Học viên lớp Anh cũng biết đến cái từ ấy sao? Lạ thật, chẳng qua là tao thấy
có điều gì đó đáng ngờ, mày thấy không, hôm trước, con nhỏ Ngọc Vi nói chuyện
với bà chủ tịch rất nhẹ nhàng, cứ như thế nó là cấp trên của bà ta ý.
Ngẫm lại Thư mới thấy Ngọc nói đúng, hôm trước vì giận quá mà nhỏ đâm ra sơ hở,
nhưng mà lí do vì sao thì có trời mới biết.
Không khí im lặng, nhường chỗ cho những suy nghĩ toan tính, nhưng... có kẻ lại
phá vỡ cái không gian ấy. Không ai khác. Cậu là Đạt Khoa.
Khoa vuốt lại khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, cậu thở hồng hộc nhìn vào đôi mắt đang
tức giận của cô bạn lớp trưởng. Nhanh chóng ánh mắt ấy thụt về, hệt như một chú
mèo cụp đuôi.
- Xin lỗi nhưng... nhưng tớ có chuyện gấp muốn báo.
- Cháy nhà hay sao mà mày vào đây không thèm gõ cửa một tiếng hả.
Thư nổi khùng lên, đăm đăm nhìn Khoa mà mắng. Bảo Ngọc khẽ lắc đầu, kể ra thì
cũng tội cậu bạn ấy thật, nhưng nhỏ chẳng sức đâu mà bận tâm.
- Thế có chuyện gì.
Lời Ngọc vang lên như một trận mưa đổ xuống cánh đồng khô hạn, mắt Khoa bừng
sáng lên cậu lắp bắp trả lời:
-À, à... thật ra... thật ra... tớ... muốn... nói, lớp Toán đã về rồi.
- CÁI GÌ?
Anh Thư nhảy dựng lên, con mắt bắt đầu tăng thêm sát khí:
- Sao mày không nói sớm HẢ?
Lần này thì Khoa thực sự chết đứng. Rõ ràng vừa mới lúc nãy thôi nhỏ còn cấm
cậu nói nhanh, bây giờ lại quát tháo ầm ĩ, thật, cậu hết chịu nổi mất thôi.
Nhưng mặc kệ nhưng gì Khoa đang nghĩ, Anh Thư đã lao vội ra cửa phòng, và nhỏ...
nhìn thấy lớp Toán, hai bàn tay từ từ siết chặt lại. Mục tiêu là Hàn Tuyết ở
phía xa.
Khẽ nhíu mày khi nhìn thấy bộ dạng của lớp Toán, Bảo Ngọc định quay sang níu
tay Anh Thư lại, nhưng một lần nữa nhỏ lại hành động sau. Anh Thư đang hiên
ngang bước ra chắn đường tụi nó, và mục tiêu chính của nhỏ vẫn là Hàn Tuyết
phía sau. Bảo Ngọc chỉ kịp chạy theo sau, nhỏ nhăn mặt theo dõi tình hình.
- Cậu muốn gì đây?
Ngọc Vi cố đưa hai con mắt lên nhìn Anh Thư, sự mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt
của nhỏ, mặc kệ tình trạng ấy, Thư vẫn xông thẳng ra phía trước:
- Tôi tìm người.
- Tìm ai?
- Tìm người cần tìm.
Câu nói của lớp trưởng lớp Anh lại khiến cho Ngọc Vi thêm một lần nữa tức giận,
nhỏ nghiến chặt hai hàm răng, nhìn Thư bực dọc:
- Rốt cuộc là cậu muốn gì hả? Cậu không thể để cho lớp tôi yên một ngày sao.
Cậu nhất định phải dồn lớp Toán vào đường cùng mới vừa lòng sao?
Câu nói ấy của Vi chứa đủ mọi cung bậc cảm xúc, giận có, đau buồn có, và mệt mỏi
cũng có. Nó thoáng khiến Anh Thư bất ngờ nhưng nhanh chóng hành động của Hàn
Tuyết lại khiến cho nhỏ ngạc nhiên hơn:
- Có gì thì cậu cứ nói với tôi, để cho họ về phòng đi.
Tuyết đứng ra phía trước yêu cầu. Một lần nữa Anh Thư lại không dám tin vào mắt
mình, nhỏ đứng hình trong ba giây nhìn Hàn Tuyết và ngay bên cạnh lớp Toán cũng
có một trạng thái tương tự. Cái giọng nói vẫn lạnh lùng như mọi ngày, nhưng
dáng điệu này, cách ứng xử này thì hoàn toàn khác hẳn.
Anh Thư khẽ cười, nhỏ đan chéo tay trước ngực, rồi nhìn thẳng vào mắt Hàn Tuyết:
- Xem ra cậu cũng biết điều đấy, được thôi, tôi không phải là người vô cớ kiếm
chuyện.
- Cậu không phải thế thì đâu còn là Kiều Anh Thư.
Dù đang rất mệt nhưng Ngọc Vi vẫn không kiềm lòng được mà thốt lên khinh bỉ,
khóe miệng nhỏ nhếch lên, nhìn Anh Thư chế giễu. Anh Thư mất bình tĩnh ngay lập
tức, mặt nhỏ đỏ dần lên, nhìn Vi chòng chọc:
- Cậu đừng có mà cố ý gây sự, đừng trách tôi ác.
- TÔI BẢO CẬU NÓI CHUYỆN VỚI TÔI MÀ.
Hàn Tuyết đột nhiên hét lên, sự tức giận hiện rõ trên khuôn mặt của nhỏ, Anh
Thư xoay người sang, một lần nữa nhỏ bậm môi nhìn Tuyết.
Chát...
- Cái tôi muốn nói với cậu đấy.
Hàn Tuyết bị hất sang một bên, khuôn mặt nhỏ bắt đầu nóng lên vì cái tát dùng
hết lực của Thư, cả lớp Toán há hốc mồm, Tuyết cười lạnh, nụ cười vô hồn và
mang chút gì đó âm khí. Đau làm sao bằng cái tát của Ngọc Vi chứ, đau làm sao
bằng nỗi đau trong lòng nhỏ chứ, lại đưa mắt lên, như thể nhỏ đã sẵn sàng với
cái tát thứ hai của Thư.
Có đôi chút giật mình, Anh Thư sợ hãi thụt dần ra sau một bước, nhưng khí thế
hừng hực của nhỏ vẫn không hề thuyên giảm.
- Tốt thôi, nếu cậu đã như thế thì tôi chiều, từ ngày cậu bước chân vào cái học
viện này thì tôi đã không ưa rồi. Cậu nghĩ cậu là con gái bà chủ tịch thì...
- Tôi không phải là con của bà ta.
Giọng Tuyết rít lên, chỉ khẽ qua kẽ răng nhưng lạnh buốt và đay nghiến. Hận.
Chẳng nhẽ nhỏ hận đến mức ấy sao?
Bàn tay Thư lại một lần nữa đưa lên, chuẩn bị cho một cái tát hoàn hảo thứ hai.
Nhưng...
Bàn tay ấy vẫn để nguyên vị trí.
Nó đã được một bàn tay khác nắm chặt lại.
Khánh Đăng từ từ tay hạ xuống, đuôi mắt cong lên nhìn Thư.
- Đủ rồi đấy.
- Cậu...
Đứng trước mặt nhỏ bây giờ là người đầu tiên trên đời khiến nhỏ rung động,
khiến tâm hồn chỉ có những toan tính và âm mưu của nhỏ phải run lên, khiến trái
tim nhỏ một lần nghẹn lại. Nhưng... người ấy lại bảo vệ cho một người con gái
khác, không phải là nhỏ. Nực cười thật, nhỏ đã từng nói với Bảo Ngọc rằng không
có ai có thể khiến nhỏ thay đổi.
Vậy mà...
Ngay lúc này đây. Khi cậu con trai ấy đứng trước mặt nhỏ, lại khiến nhỏ đau thế
này.
Kiều Anh Thư mà cũng biết đau hay sao?
Quả thực là một chuyện lạ. Chuyện lạ mà có trong mơ nhỏ cũng không dám nghĩ
tới.
Bàn tay Thư buông thõng xuống, đôi mắt ươn ướt nhìn Đăng, trên môi vẫn giữ
nguyên một nụ cười nhạt thếch.
- Không ngờ lớp Toán lại đoàn kết đến thế.
Mỉa mai? Không! Dường như nó là một câu hỏi tu từ thì đúng hơn. Phải chăng nhỏ
đang tự hỏi chính mình.
Đăng thả tay Thư ra đồng thời lại kéo một bàn tay khác. Hàn Tuyết bất ngờ bị Khánh
Đăng kéo đi, nhỏ giãy giụa, khó chịu nhìn Đăng.
- Cậu buông ra, cậu định làm gì thế hả, tôi còn chưa nói chuyện xong mà.
- Trên đời này, tôi chưa thấy ai ngốc hơn cậu.
Đăng quay ra phía sau, nhìn Tuyết bực mình.
- Thôi được, tôi ngốc, cậu buông tôi ra được rồi chứ, cả lớp đang còn đứng đó.
- Không!
Vẫn là cái ánh nhìn cương quyết đó, Đăng vẫn không chịu nới lỏng tay thậm chí
còn siết chặt hơn. Cậu kéo Tuyết đi một mạch mà chẳng thèm đoái hoài lại một
giây.
Khi bóng dáng của hai người bạn đã khuất dần sau dãy nhà A1, cả lớp Toán lại
một phen tròn mắt dẹt, Cát Anh khẽ nở một nụ cười yếu ớt rồi lịm dần trên vai
Nam, Hà Mi lắc lắc cái đầu, nhỏ đang cố nhìn xem mình có đang nằm mơ hay không.
Trong khi đó Ngọc Vi lại thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng căng thẳng xen lẫn mệt
mỏi của tụi nó đã giảm đi một nửa.
Tất cả uể oải đi về phòng để lại cô bạn lớp trưởng lớp Anh đang chết trân một
chỗ. Một giọt nước từ hốc mắt trào ra, nhẹ nhàng rớt xuống mặt đất. "Cái
tát" này đau quá. Đau hơn Hàn Tuyết gấp trăm lần.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3