Cửa hàng dành cho những kẻ ngán sống - Chương 23 - 24
23.
- Cúc-cu!
Người cha ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía chiếc đồng hồ treo tường. “Ồ,
nó lại chạy rồi à – cái đồng hồ này?” Rồi cụp mắt xuống.
- A, là em ư… Mà em làm gì ở đây vậy?
Trước kệ bày toàn độc dược, người mẹ đang gói một lọ thủy tinh cho một bà
già thân hình quắt queo. Con quỷ mang thân hình tả tơi rách rời mà trước kia đã
từng là một con người này, phàn nàn: “Rốt cục, để đợi đến già thì cũng lâu
đấy!” Trở lại thành nhỏ bé như một đứa trẻ, túi xách trên tay, con người mong
manh này hình như đang nhẹ nhàng ra đi về một chiếc nôi mới. Bà có lẽ tạo ra cả
một con sông với những dòng nước mắt của mình. Lucrèce quay lại:
- Alan!
Khoác bọc quần áo trên một bên vai, tóc bay trong gió, đứa con út của chị
đứng gần quầy thu tiền và, cửa hàng bỗng nhiên như có một tia nắng ấm mùa hè
lướt qua. Người mẹ chạy vội về phía con trai:
- Con trai bé bỏng của mẹ, con còn sống ư!
Những sắc màu rổn rảng mà thằng bé tô điểm trên trang phục của nó, toát ra
hình ảnh một vũ điệu ba-lê hoa, và niềm hy vọng làm bừng sáng cả nền gạch lát
nhà. Marilyn, đang ở quầy hàng tươi, bắt vội tay một khách hàng mà cô đang
những muốn tống khứ đi thật nhanh.
- Hấp! Tử thần cũng xin chào ông, thưa ông!
Nói rồi cô chạy về phía cậu em út, trên đường đi, chiếc vét rộng của cô tỏa
ra quét gió. Tim cô đập hối hả như trống:
- Alan!
Cô ôm hôn nó, âu yếm xoa má, siết tay, luồn cả những ngón tay trần của mình
vào hẳn bên trong chiếc áo gió của đứa trẻ, sờ vào da nó. Vị khách của cô hồi
nãy ngạc nhiên:
- Cô cũng giết luôn cả em cô à?
- Hả? Ô không!
Vị khách u hoài, trả 12 euro-yens, không thể hiểu nổi. Ông đi sượt qua bên
Alan, lóa mắt bởi nguồn nội lực toát ra từ đôi cánh tay và cặp vai nó, hệt như
một luồng sáng… Người mẹ kêu to và gọi:
- Vincent à! Vincent ơi! Đến xem này! Alan về rồi!
Tay cầm hộp sô cô la, miệng nhai tắc lẻm, Vincent xuất hiện trên đầu cầu
thang gần bậu cửa quay ra cầu thang xoáy trôn ốc của tòa tháp, nơi thờ cúng tôn
giáo cổ xưa (nhà thờ, đền, nhà thờ hồi giáo?) Gió luồn từ chân cửa thổi tung
phần dưới áo djellaba in hình quả bom nguyên tử của cậu. Alan leo nhanh lên
những bậc cầu thang và ôm ghì lấy anh trai:
- Này, má anh bắt đầu phinh phính rồi đấy, chàng nghệ sĩ của khu ạ!
Người này, chàng Van Gohg chít khăn ấy, chăm chú nhìn chiếc áo len cổ chẽn
của đứa em trai, trên đó minh họa một bức tranh khiến cậu tò mò muốn biết: sâu
trong một bình cá cảnh, tôi nhìn thấy một bức thư viết: goodbye,
trên miệng bình một con cá vàng đang nhỏ nước long tong và nhảy vọt lên, nhưng
nó bị vướng vào sợi dây buột một quả bóng bằng dạ dày cừu. Một con cá vàng khác
vẫn ở trong nước quẫy mạnh làm sủi đầy bong bóng và kêu lên với bạn: No,
Brian! Don’t do it![13]
[13] Tiếng
Anh: Đừng, Brian, đừng làm thế!
Vincent
không hề cười, mà hỏi:
- Là
cái gì thế?
- Chỉ
để cười thôi mà.
- À!
Mishina đã
đi tới chân cầu thang, ngửa đầu lại phía sau và hỏi với lên Alan, đang ở trên
cao:
- Tại
sao con lại về sớm hơn dự định hả?
- Con
bị đuổi zề.
Đứa trẻ,
tròn mắt ngạc nhiên bởi sự mạnh bạo thẳng thắn của mình, thoải mái ở mọi nơi
mọi lúc như gió trên trời, như nước dưới biển ấy, đi xuống cầu thang mà chính
nó phủ lên một tấm thảm khải hoàn với những tràng cười giòn vô tư lự của nó:
- Ở
zưới đó, con chơi rất nihều, nhưng điều ấy lại khiến các anh phụ trách bực
mình. Nếu không thì… với lũ học sinh bom – sống như tụi con ấy hả, con biết
cách làm cho chúng cười. Khi phải diễn tập trong đêm, mình quấn drap trắng và
đội mũ nhọn trùm kín đầu chỉ thủng có hai lỗ để nhìn, con kể những chuyện tiếu
lâm khiến lũ bạn cười nắc nẻ làm tung cả những mẩu nhựa hình bánh mì dán ở bụng
chúng. Trong khi chúng đi tè trên các đụn cát ở Nice, thì con đi nhặt những bông
hồng mọc ở đó và khi con nói với chúng rằng nơi đó là con đường lạc đà lẩn
trong cát và được gió đẽo gọt thành hình như thế, thì bọn chúng thấy cuộc đời
thật kỳ thú. Chúng quay về doanh trại, vừa đi vừa hát: Bùm! Trái tim tôi đập
Bùm! Anh phụ trách kỳ thực tập biệt động-tự sát rụng rời tay chân. Con chơi trò
zả giờ không bao bao zờ hiểu zì những lời zải thích về kỹ thuật của họ. Họ vò
đầu bứt tai. Một buổi sáng, do quá bực dọc, anh ta thắt dây nổ quanh bụng, tay
cầm ngòi nổ, và nói với con: “Hãy nhìn cho kỹ đi, bởi tôi chỉ có thể thực hành
cho em nhìn một lần duy nhất thôi!” Rồi anh ấy giật dây, nổ tung. Họ đuổi con
zề.
Mishima
thoạt tiên gật gật trong im lặng. Anh giống như một diễn viên chưa tìm được
ngôn từ cho vai diễn của mình. Rồi anh lắc đầu qua lại nhiều lần:
- Rồi chúng
ta sẽ làm gì với con đây hả?
- Anh muốn
nói trong vài ngày còn lại của kỳ nghỉ đó hả? Nó sẽ giúp em chế biến độc dược.
- Lucrèce hứng khởi đáp.
- Và nó
sẽ cùng con chế các mặt nạ. - Từ trên cầu thang, Vincent lên tiếng.
24.
- Ôi!
Ối! A, sao mà kỳ cục thế không biết chứ. Ối! A, tôi đau bụng quá. Ối… Tôi không
sao thở được nữa! A…
Một người
đàn ông nhỏ thó, vẻ lấm lét, có hàng râu rậm và đội mũ, mình vận toàn đồ xám,
buồn bã bước vào cửa hàng. Lucrèce giới thiệu cho ông ta cái mặt nạ mà Alan và
Vincent vừa chế ra.
- Ôi!
Ối! Sao nó lại buồn cười đến thế nhỉ! Ối… Ô, cái vẻ mặt ngây thộn này của nó
ấy. Ôi…
Mishima,
lưng khom khom, ngồi lún trên một chiếc ghế, hai cánh tay đặt trên hai đùi
giang rộng, còn những ngón tay đan chéo vào nhau buông giữa đầu gối, uể oải
ngẩng lên nhìn về phía người đàn ông mở hàng rõ sớm, người đầu tiên trong ngày.
Anh nhìn thẳng đối diện ông ta đang cười ha hả trước hình ảnh cái mặt nạ mà
Lucrèce, lưng quay lại phía anh, đang giới thiệu cho ông ta. Còn khách hàng thì
cười, đưa một tay lên bưng miệng:
- Ôi!
Nhưng làm sao mà người ta lại có thể tạo ra nó được nhỉ?! Ôi, cha!
- Lũ
con trai tôi đã làm chiếc mặt nạ này đêm vừa rồi đấy. Tuyệt vọng quá, đúng
không?
- A!
Nhưng sao mà nó đần thế không biết. Còn cặp mắt nó nữa chứ! Bạ! Rồi mũi nữa
này! Ối giời ạ, hãy nhìn cái mũi của nó này… Nhưng thật không thể tưởng tượng
nổi!
Khách hàng
cứ cúi gập người xuống mà cười trước bộ đồ hóa trang cho mặt mà phu nhân
Tuvache trưng ra ở ngang tầm ngực và đối diện với ông ta. Ông ta thở hổn hển,
ho lọc xọc, rồi lại tuôn ra:
- Ô,
không, hãy nói gì thêm đi chứ, làm sao mà sống được với một kẻ như vậy hả! Đây
không phải là gã mà ta có thể kết bạn được đâu mà. Ôi! Còn về phụ nữ nữa chứ!
Liệu bà có biết một người đàn bà nào, chỉ một người thôi lại muốn sống với một
tay như vậy không?! A, ngay cả một con chó, một con chuột cống cũng chẳng thèm
cái ngữ ấy đâu, a…!
Vị khách
cười vãi cả nước mắt, cố điều hòa nhịp thở của mình:
- Hãy
cho tôi xem lại nữa nào. Ô, tôi không thể chịu nổi nữa rồi!
- Vậy
thì quay mặt đi hướng khác, phu nhân Tuvache cố vấn.
- Không,
tôi quyết định rồi. Bạ! Và trông hắn có vẻ hèn kém tiều tụy. Gã đó chắc phải là
một thằng thộn! Ngay cả một con cá vàng thì chắc cũng muốn nhảy khỏi bể cá hơn
là ở lại đó mà đối mặt với hắn! A… a… a!
Vị khách
cười đến mức vãi đái. Ông ta tè dầm trong quần mình:
- Ôi,
xin thứ lỗi cho tôi! Tôi lấy làm xấu hổ. Tôi đã nghe nói ông bà có bán những
loại mặt nạ kỳ cục, nhưng phải nói cái này ấy mà… A… a… a!
- Ông
có muốn xem các cái khác không? - Lucrèce gợi hỏi.
- Ô,
thôi, bà chắc chẳng bao giờ có thể cho tôi xem cái gì tệ hơn thế được nữa đâu.
Ối! A, thằng đần! A, mong sao cho nó chết lòi, chết đẹn đi, cái thằng thối tha
ấy! Sẽ chẳng ai thèm nhớ nó đâu, cái thằng thộn này!
Mishima, cho
tới tận thời điểm ấy vẫn giữ cặp mắt âu sầu mơ hồ, liền quay sang dồn hết sự
chú ý lên vị khách hàng đặc biệt đang tự hoại vì cười trước cái mặt nạ ấy:
- Tim
tôi! A… a… a… Ối, nhưng sao nó có vẻ ngốc thế. Ối!
Ông ta đờ
người, co cứng lại, hai cánh tay gập đặt trên ngực và những ngón tay ruỗi thẳng
hình sao, và đổ gục xuống nền đá hoa trong lúc vẫn không ngừng chửi rủa chiếc
mặt nạ:
- Đồ
ngu!
Mishima đứng
lên, tính đếm:
- Thế
là hai… Nhưng chúng nó đã lại sáng chế ra những gì nữa thế hả?
Lucrèce quay
lại và chìa cho anh xem một chiếc mặt nạ bằng nhựa trắng chẳng có gì độc đáo,
trên mũi nó, Alan và Vincent đã cho gắn một mảnh gương soi.