Bản Đàn Thôn Dã - Chương 6 (Hết)
Ngày 19 tháng Năm.
Sáng nay Bác sĩ Martins
trở về. Mắt Gertrude có thể mổ được.
Bác sĩ Roux chuẩn y
việc giải phẫu, và yêu cầu đưa nàng lên Lausanne để trị liệu. Tôi
không thể phản đối, tuy vậy vẫn hèn nhát tìm cách trì hoãn để suy nghĩ. Tôi xin
cho thư thả, lấy cớ để sửa soạn nàng về mặt tâm lý… Lẽ ra tôi phải vui mừng,
vậy mà một nỗi hoang mang không tả nổi đè nặng tim tôi. Cứ nghĩ đến việc cho
Gertrude hay là nàng có thể nhìn lại được, lòng tôi lại muôn vàn lo sợ…
Đêm 19 tháng Năm.
Tôi đã gặp lại
Gertrude, và tôi đã không nói với nàng. Chiều nay tôi đến biệt thự La
Grange, không gặp ai ở phòng khách, tôi lên cầu thang tới thẳng buồng nàng. Cả
nhà vắng vẻ chỉ có hai chúng tôi.
Tôi ôm nàng vào lòng,
yên lặng giây lâu. Nàng không chống cự. Và lúc nàng ngẩng lên, môi chúng tôi
chạm nhau…
***
Ngày 21 tháng Năm.
Lạy Chúa, phải chăng
Chúa đã cho chúng con đêm bao la và đẹp đến ngần này. Phải chăng Chúa đã vì
con… Khí trời ấm áp, ánh trăng bên ngoài chiếu qua khung cửa sổ mở rộng, và con
lắng nghe cái tịch mịch bao la của những vùng trời thăm thẳm. Ôi, tim con tan
vào niềm thương yêu thờ phụng con dâng lên tất cả tạo vật, trong niềm hoan lạc
không lời. Con chỉ còn biết hết lòng nguyện cầu. Con hiểu rồi, nếu tình yêu
phải trói buộc trong một giới hạn, thì lỗi là tại loài người, chớ không phải vì
ý Chúa. Dù tình con với nàng có mang tội với nhân loại, nhưng trăm lạy Ngài,
hãy phán cho con là dưới mắt Ngài, tình này vẫn thánh thiện trong lành.
Con muốn vượt lên trên
ý niệm tội lỗi. Con không chịu nổi ý niệm tội lỗi, và con không muốn
bỏ Chúa Ky tô. Không, khi yêu nàng, con không chấp nhận đây là
tội lỗi. Trừ phi phải moi trái tim con vứt bỏ, con mới hết yêu nàng. Nhưng tại
sao? Dù có không yêu nàng đi nữa, con vẫn phải yêu nàng vì xót thương. Không
yêu nàng nữa, có khác gì là phản bội nàng: nàng không thể thiếu được tình con…
Lạy Chúa, con không còn
biết gì nữa. Con chỉ còn biết có Chúa. Chúa dìu dắt con. Nhiều lúc con ngụp lặn
trong tăm tối, như thể trong khi người ta sắp trả lại thị giác cho nàng, thì
chính con lại thành kẻ mù lòa.
Hôm qua Gertrude nhập
viện, và sẽ điều trị ở đó độ hai chục ngày. Tôi vô cùng lo sợ chờ đợi nàng về.
Martins sẽ mang nàng về khi cuộc điều trị hoàn tất. Nàng bắt tôi hứa là phải
đợi nàng ở nhà, và không được tới bệnh viện thăm nàng.
***
Ngày 22 tháng Năm.
Thơ của Martins cho
hay: cuộc giải phẫu thành công mỹ mãn.
Lạy Chúa, con tạ ơn
Ngài.
***
Ngày 24 tháng Năm.
Tôi vô cùng ngượng
ngùng và bất an nghĩ đến chuyện trình diện với người đã yêu tôi cho đến bây giờ
mà chưa thấy mặt tôi. Không biết nàng có nhận ra tôi không. Lần đầu tiên trên
đời, tôi lo lắng ngắm mình trong gương. Tôi sẽ như thế nào nếu thị giác nàng không
độ lượng, không yêu đương như trái tim nàng. Chúa ơi, con cần tình thương của
nàng để con yêu kính Chúa.
***
Ngày 27 tháng Năm.
Mấy hôm nay giáo khu
bất ngờ lắm việc phải giải quyết, giúp tôi khuây khỏa ít nhiều. Tôi mừng rỡ tìm
được nhiều chuyện bận rộn để khỏi nghĩ đến nàng. Nhưng hình ảnh nàng vẫn luôn
luôn theo tôi ám ảnh.
Ngày mai nàng sẽ trở
về. Suốt tuần qua, Amélie biểu lộ những diện tốt lành nhất của mình và để tâm
giúp tôi quên kẻ vắng mặt, bây giờ cùng đám trẻ sửa soạn đón nàng về.
***
Ngày 28 tháng Năm.
Thằng Gaspard và
con Charlotte đã hái tất cả hoa dại ngoài rừng và trong nội cỏ. Vú
già Rosalie làm một chiếc bánh khổng lồ, và Sarah cắt những mẩu giấy vàng để
trang hoàng bánh. Trưa nay cả nhà trông ngóng nàng về.
Tôi lấy giấy bút ra
viết để bận rộn trí óc trong những phút đợi chờ. Đồng hồ chỉ mười một giờ. Lúc
lúc, tôi lại nhìn ra đường tìm bóng cỗ xe của bác sĩ Martins. Tôi quyết định
không chạy ra tận xe đón nàng. Tôi không muốn sự đón mừng của tôi có tính cách
riêng tư trước mặt Amélie. Tim tôi nhói lên… A! Họ đã về.
***
Chiều ngày 28.
Tôi rơi vào cái đêm tối
hãi hùng nào đây. Lạy Chúa, hãy thương xót con, con xin van Chúa. Con xin hứa
sẽ không thương yêu nàng nữa. Nhưng lạy Chúa, con van xin Ngài đừng để cho nàng
chết!
Bây giờ tôi mới biết
tại sao tôi lo sợ bấy lâu. Nàng toan làm chuyện gì đây? Khổ quá, nàng đã toan
làm chuyện gì? Amélie và Sarah cho tôi hay là đã tiễn nàng về tới cổng biệt
thự La Grange, tận tay giao nàng lại cho cô Louise. Tức là nàng vào nhà
rồi lại trở ra… Chuyện gì đã xảy ra? Tôi cố gắng sắp xếp đầu óc cho thứ tự.
Nhưng tôi không thể nào hiểu nổi, sự việc đầu đuôi trái ngược. Đầu óc tôi rối
mù… Bác làm vườn của cô Louise mang nàng về nhà bất tỉnh. Bác kể lại thấy nàng
đi dọc theo bờ sông, qua cầu, rồi cúi xuống, rồi mất dạng… nhưng không nghĩ
nàng ngã xuống nước, nên bác đã không chạy tới cứu. Lát sau bác tìm thấy nàng
trôi về chỗ gần đập nước. Lúc tôi tới thì nàng đang mê man; hay mới mê lại, vì
nghe nói nàng đã hồi tỉnh một lát nhờ cứu cấp. May sao, anh Martins vẫn chưa
rời làng; anh thấy khó hiểu vì cơn mê kéo dài quá lâu; anh gạn hỏi nhưng nàng
không trả lời; nàng như không nghe mà cũng không thấy gì, hay nghe thấy nhưng
nhất định không hé răng. Nàng vẫn thở một cách mệt nhọc nặng nề, và anh nghĩ
nàng bị sưng phổi; anh đặt chén hút máu tụ, và cho chườm hột cải, rồi hẹn ngày
mai trở lại. Chỉ tại lúc cấp cứu, mọi người vô ý, để nàng mặc quần áo lạnh quá
lâu trong khi tìm cách làm nàng hồi tỉnh. Nước sông băng giá, cô Louise là
người độc nhất được nói chuyện với nàng vài câu cho hay là nàng định hái mấy
bông lưu-ly-thảo mọc ven sông, và còn vụng về khi ước lượng khoảng cách, hay
tưởng lầm đám hoa nổi là đất liền, nàng đã xảy chân… Ước gì tôi tin được giải
thích này. Nếu quả thật là một tai nạn, thì lòng tôi nhẹ nhõm biết bao. Nghĩ
lại, tôi nhớ suốt bữa ăn trưa nay, mọi chuyện kể như vui vẻ, chỉ có nụ cười bất
thường như không rời môi nàng làm tôi lo âu; nụ cười tôi chưa thấy nơi nàng,
cũng như ánh mắt mới của nàng; một nụ cười buồn như nước mắt chảy xuống má
nàng, làm tôi khó chịu với sự vui nhộn xô bồ của cả nhà. Nàng không dự phần vào
cuộc vui. Nàng như khám phá ra chuyện gì, nếu chỉ có riêng tôi chắc nàng đã
chia sẻ. Nàng gần như không nói gì, nhưng không ai để ý, vì tính nàng vốn trầm
tĩnh, mọi người xung quanh càng vui nhộn bao nhiêu thì nàng lại càng yên lặng
bấy nhiêu.
[Chúc bạn đọc sách vui
vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]
Lạy Chúa, con van xin
Ngài, cho con được nói chuyện với nàng. Con phải biết rõ đầu đuôi, nếu không,
làm sao con sống nổi… Tuy nhiên, nàng đã quyết từ trần, phải chăng là nàng đã
biết? Em yêu, em biết chuyện gì mà hãi hùng đến thế? Tôi đã giấu em chuyện kinh
hoàng gì mà bây giờ em mới thấy?
Tôi ngồi đầu giường
nàng, suốt hai giờ đồng hồ, đăm đăm nhìn vừng trán xinh đẹp, đôi má xanh xao,
và đôi mi thanh tú úp xuống một trời buồn thảm, và mái tóc ướt nước sông lòa
xòa như rong rêu rũ trên mặt gối… Và lắng nghe nhịp nàng thở, nặng nhọc, khi
ngắn khi dài…
***
Ngày 29 tháng Năm.
Tôi sắp qua bên biệt
thự La Grange, thì cô Louise cho người tới tìm. Sau một đêm khá yên tĩnh,
Gertrude đã tỉnh lại.
Nàng cười với tôi khi
tôi bước vào phòng. Tôi không dám hỏi chuyện, và nàng cũng như e sợ những câu
hỏi của tôi vì nàng nói trước:
“Mục sư gọi những bông
hoa màu xanh da trời mọc ngoài sông mà con định hái là hoa gì nhỉ? Mục sư khéo
tay hơn con, Mục sư đi hái cho con một bó đi. Con muốn bày hoa ở chỗ này này,
gần giường đó…”
Nàng vui gượng làm tôi
xót xa. Có lẽ cũng thấy như vậy, nàng lấy giọng nghiêm trang nói với tôi:
“Sáng nay con không nói
chuyện với Mục sư được, vì con mệt quá. Mục sư đi hái hoa cho con đi. Đừng đi
lâu nhé.”
Độ một giờ sau tôi mang
hoa về. Cô Louise cho hay là Gertrude đã ngủ lại và đến chiều mới tiếp tôi
được.
Chiều tôi lại đến gặp
nàng. Nàng ngồi tựa lưng lên chồng gối cao. Tóc nàng đã bím lại gọn ghẽ, và
phía trước cài mấy bông lưu-ly-thảo tôi hái lúc sáng.
Rõ ràng là nàng vẫn sốt
và hơi thở vẫn khó khăn. Tôi đưa tay cho nàng. Nàng nắm lấy tay tôi, bàn tay
nàng hừng hực như lửa. Tôi đứng cạnh nàng như vậy giây lâu. Gertrude lên tiếng:
“Con phải thú tội với
Mục sư, vì con sợ không qua khỏi chiều nay. Ban sáng, con đã nói dối Mục sư…
Không phải con hái hoa, rồi vô ý lâm nạn… Mục sư có tha lỗi cho con, nếu con
nói với Mục sư là con định tự vận?”
Tôi quỳ xuống bên
giường, tay tôi vẫn giữ bàn tay nàng bé bỏng của nàng, mặt úp xuống đệm để giấu
cơn khóc. Nhưng nàng gỡ tay ra để vuốt trán tôi.
Nàng dịu dàng nói:
“Mục sư thấy như vậy
tội lỗi lắm sao?”
Thấy tôi không trả lời,
nàng bỗng nói tiếp:
“Anh! Anh cũng phải
thấy rằng em chiếm một chỗ quá lớn trong tim anh, cũng như trong cuộc đời anh.
Chỗ em chiếm là chỗ của một người đàn bà khác, và người đó vô cùng sầu muộn.
Tội lỗi của em là đã không linh cảm được điều này từ trước. Hay đúng ra - vì
thực ra em đã biết trước - tội của em là đã biết vậy mà vẫn để cho anh yêu em.
Nhưng bỗng thấy mặt vợ anh, thấy biết bao sầu muộn trên gương mặt ấy, em không
thể nào chịu nổi là chừng ấy sầu muộn là do em gây ra… Không, em không trách gì
anh, nhưng để cho em đi, và anh hãy trả lại cho vợ anh niềm hạnh phúc cũ của
người.”
Nàng không còn vuốt ve
trán tôi nữa. Tôi cầm lấy bàn tay nàng hôn như mê dại, những nụ hôn đẫm nước
mắt. Nàng bỗng phũ phàng rút tay lại, toàn thân giao động với niềm căm phẫn bất
ngờ:
“Không, chuyện này
không phải là chuyện em muốn nói với anh chiều nay.”
Và nàng lặp lại, vầng
trán lấp xấp mồ hôi:
“Không, không phải
chuyện này.”
Và nàng nhắm mắt giây
lâu như cố tập trung tư tưởng, như gắng tìm lại tình trạng mù lòa trước kia.
Rồi nàng nói, mới đầu giọng lê thê buồn bã, rồi nàng từ từ mở mắt, tiếng nói
lớn dần, sau cùng như la hét:
“Khi anh cho lại em thị
giác, em mở mắt thấy một thế giới đẹp hơn cả mơ ước của em; đúng, em không ngờ
ngày lại trong, không khí lại sáng, và trời lại bao la như vậy. Nhưng em cũng
không ngờ vừng trán con người lại có thể nặng nề đến thế; bước chân vào nhà
anh, anh có biết em thấy gì trước không… Chao ôi! Nhưng dù sao em cũng phải nói
với anh: cái đầu tiên em thấy là lỗi lầm của chúng mình, là tội lỗi của chúng
mình. Không, anh đừng cãi em. Anh có nhớ lời Chúa dạy không? ‘Nếu con mù
lòa, con không có tội.’ Nhưng em không còn mù lòa nữa… Mục sư đứng dậy đi.
Ngồi đây này. Gắng nghe em mà đừng ngắt lời. Thời gian ở bệnh viện, em đã đọc,
hay đúng ra, đã được đọc cho nghe những đoạn Phúc âm mà em chưa từng được biết,
mà Mục sư cũng chưa bao giờ dạy cho em. Có câu kinh của thánh Paul mà em đã
nhẩm đi nhẩm lại suốt một ngày, là ‘Xưa tôi vô luật nên tôi đã sống. Nhưng
nay Điều Răn đã tới, tội lỗi hồi sinh, và tôi phải từ giã cõi trần’.”
Nàng nói trong say mê
tột độ, lớn tiếng gần như la hét làm tôi ngượng ngùng, sợ ai bên ngoài nghe
thấy. Rồi nàng nhắm mắt, lẩm nhẩm một mình:
“Tội lỗi hồi sinh, và
tôi từ giã cõi trần.”
Tôi rùng mình, trái tim
thắt lại trong băng giá lo âu.
“Ai đọc cho em những
câu kinh đó?”
Nàng mở mắt tìm mắt
tôi, và nhìn tôi không chớp, nàng nói:
“Anh Jacques. Mục sư có
biết là anh ấy cải đạo rồi không?”
Thật là quá sức tưởng
tượng. Tôi muốn van xin nàng đừng nói nữa, nhưng nàng đã tiếp tục:
“Mục sư, em làm Mục sư
khổ sở quá nhiều. Nhưng chúng mình không nên giấu nhau gì nữa. Khi thấy
Jacques, em chợt hiểu Mục sư không phải là người em yêu. Mà là Jacques. Jacques
có đúng khuôn mặt của Mục sư… Em muốn nói là khuôn mặt của Mục sư mà em đã hình
dung… Chao ôi! Tại sao Mục sư lại xui em xua đuổi Jacques? Lẽ ra em đã có thể
lấy Jacques làm chồng…”
Tôi nói trong tuyệt
vọng:
“Nhưng Gertrude, bây
giờ đâu đã muộn…”
Nàng như hét lên:
“Anh ấy đã vào chủng
viện rồi!”
Rồi nàng khóc nức nở,
đôi bờ vai rung động, thổn thức. Nàng rên rỉ:
“Chao ôi! Ước gì bây
giờ tôi được Jacques làm phép thánh cho tôi. Mục sư thấy không? Tôi chỉ còn một
con đường, là chết. Tôi khát quá. Mục sư cho gọi ai vào đi, tôi van Mục sư. Tôi
khó thở quá. Để cho tôi nghỉ một mình. Mục sư đi ra đi. A! Vậy mà đã tưởng nói
với Mục sư, tôi nhẹ được nỗi lòng. Mục sư đi ra đi. Chúng mình đừng thấy nhau
nữa. Thấy Mục sư tôi chịu hết nổi rồi.”
Tôi rời phòng nàng. Tôi
gọi cô Louise để thay tôi canh bệnh. Sự giao động tột độ của nàng làm tôi vô
cùng lo âu. Tôi biết sự hiện diện của tôi chỉ làm bệnh tình nàng thêm trầm
trọng. Tôi năn nỉ mọi người gọi tôi, nếu bệnh nàng trở nặng.
***
Ngày 30 tháng Năm.
Than ôi từ đấy về sau,
tôi chỉ được thấy nàng lúc nàng ngủ. Nàng mất sáng nay, lúc sớm tinh sương, sau
một đêm mê sảng nặng nề. Nàng mất được vài giờ thì Jacques về tới nhà. Cô
Louise theo lời thỉnh cầu cuối cùng của Gertrude, đã đánh điện cho con tôi báo
tin. Hắn nặng lời trách móc tôi đã không kịp thời gọi linh mục làm lễ. Nhưng
tôi đâu có ngờ nàng cũng đã cải đạo trong lúc dưỡng bệnh tại Lausanne, tất
nhiên là do hắn xui giục. Hắn cho tôi hay cùng một lúc hắn và Gertrude đã bỏ
đạo cũ. Thế là cả hai đã bỏ tôi; tuồng như bị tôi chia rẽ trong cuộc sống trần
thế, chúng đã quyết trốn tôi, bỏ tôi, để tìm nhau xum họp bên Chúa. Nhưng tôi
vẫn nghĩ Jacques cải đạo vì trí óc hơn vì con tim. Hắn nói với tôi:
“Thưa Ba. Làm con mà
buộc tội cha là điều không phải. Nhưng chính nhờ Ba lầm đường mà con tìm được
chính đạo.”
Jacques đi rồi, tôi quỳ
xuống bên vợ, xin nàng cầu nguyện cho tôi, vì tôi cần được cứu giúp. Đơn giản,
nàng đọc “Lạy Cha…”, nhưng để giữa hai đoạn kinh những đoạn yên lặng dài cho
những cầu khẩn van nài chúng tôi dâng lên Chúa.
Tôi muốn khóc, nhưng
tim tôi khô cằn còn hơn sa mạc.
HẾT
Thực hiện bởi
nhóm Biên tập viên Gác Sách:
Sienna – streetchick – tuongmy
(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)