Hàm Cá Mập - Chương 13 phần 3

Hooper
nhìn nó như bị ám thị, trong lòng cảm thấy một mong muốn mạnh mẽ chuồn ngay lên
cho nhanh, nhưng anh cảm thấy không thể nhúc nhích cử động gì được. Khi con cá
mập đã lại gần, anh kinh ngạc về sắc màu phong phú của nó; từ trên canô nhìn
xuống thì nó có vẻ toàn một màu nâu xám, nhưng ở dưới sâu con cá biến đổi hẳn -
phần trên của thân nó có màu nâu sẫm của thép, lác đác màu xanh lơ ở những chỗ
có ánh mặt trời hắt xuống. Toàn bộ phần dưới của nó phủ màu kem trắng nhờn
nhợt.

Hooper
muốn nâng camêra lên, nhưng hai tay không chịu sự điều khiển của anh. Còn một
chút nữa, anh tự nhủ, còn một chút nữa.

Con
cá mập tiến lại gần một cách lặng lẽ như cái bóng, và Hooper lùi lại. Đầu con
cá chỉ còn cách lồng vài bộ thì nó uể oải xoay ngang và bơi qua trước mắt
Hooper, như thể đang hãnh diện biểu thị kích thước và sức mạnh phi thường của
mình. Thoạt đầu cái mũi hơi ngang qua rồi đến hàm, hơi hé mở, mỉm cười, được
trang bị bởi những dãy răng hình tam giác sứt mẻ, sau đó đến con mắt đen không
đáy, rõ ràng là đang hướng thẳng vào anh. Tiếp nữa xuất hiện những rãnh mang -
những đường khía không chảy máu trên lớp da thép.

Hooper
rụt rè thò tay ra giữa những chấn song và chạm vào sườn nó. Có cảm giác lành
lạnh và cưng cứng, không sần sùi, mà nhẵn lì như vinil, Hooper lướt những đầu
ngón tay trên thân cá mập, dọc vây ngực, vây hậu môn, cho mãi tới khi rốt cuộc
(tưởng chừng con cá dài vô tận) những ngón tay anh chạm tới đuôi.

Con
cá mập tiếp tục đi xa khỏi cái lồng. Chỉ còn những tiếng động yếu ớt vọng đến
tai Hooper, rồi anh trông thấy ba vòng xoáy thẳng đứng của bọt bong bóng chạy
nhanh từ mặt nước xuống, dần dần chậm tốc độ lại, và chẳng mấy chốc mà dừng lại
phía trên con cá rất cao. Đường đạn rồi. Không, chưa đến lúc, anh nghĩ bụng. Để
nó qua đây một lần nữa, phải thu được nó lên phim. Con cá mập bắt đầu xoay
người, những vây ngực uyển chuyển đã đổi góc nghiêng.

-
Anh ta lần lữa làm khỉ gì thế nhỉ? - Brody nổi cáu. - Sao anh ta không nổ súng
đi cho rồi?

Quint
không trả lời. Ông ta đứng ở sống đuôi, nắm chặt lao trong tay, mắt nhìn chăm
chú xuống nước.

-
Bơi đi, con cá ranh, - ông ta nói lầm bầm. - Bơi lại Quint đây này.

-
Ông có trông thấy nó không? - Brody hỏi. - Nó đang làm gì đấy?

-
Chưa trông thấy gì. Hiện giờ chưa thấy gì.

Con
cá mập ẩn vào lòng nước, nó đã biến thành một đốm màu xám bạc nhờ nhờ đang vẽ
một vòng lượn. Hooper cầm lấy camêra và ấn nút. Anh biết rằng sẽ không quay
phim được, nếu như con cá mập không tiến lại lồng một lần nữa, mà anh vẫn ao
ước chụp được con cá khổng lồ vào đúng cái giây phút nó từ trong bóng tối xuất
hiện.

Khi
nhìn kính ngắm, anh thấy con cá mập đã quay lại. Nó chuyển động nhanh, quẫy
đuôi thật mạnh, hàm khi thì mở ra, khi thì đóng lại, dường như nó thiếu không
khí. Hooper nâng tay phải thay đổi tiêu cự. Đừng quên lấy lại tiêu cự khi con
cá xoay người, anh tự nhủ.

Nhưng
con cá không xoay người. Toàn thân nó rung rung khi bơi lại phía Hooper. Con cá
quật đầu vào lồng, thò mõm vào giữa hai chấn song và làm chúng giãn ra. Nó húc
vào ngực Hooper rồi lại trở lui. Camêra tuột khỏi tay nhà ngư học, đầu vòi thở
rơi ra khỏi mồm. Con cá xoay ngang và sau khi đập cái đuôi khỏe của nó, đã đè
cái thân to tướng của nó sâu vào trong lồng. Hooper quờ quạng tay quanh đầu, cố
tìm đầu vòi thở, nhưng không tài nào thấy. Lồng ngực nhà ngư học như muốn vỡ ra
vì thiếu không khí.

-
Nó đang tấn công! - Brody hét. Anh nắm lấy dây thừng, mắm môi mắm lợi kéo về
phía mình, cố kéo lồng lên một cách vô vọng.

-
Quỷ tha ma bắt ông đi! - Quint gào lên. - Bỏ dây thừng ra! Bỏ dây ra!

-
Tôi không thể bỏ được! Tôi phải lôi anh ta lên mặt nước! Ông cũng phải kéo một
tay đi chứ!

Con
cá mập trườn lùi lại khỏi lồng, đột ngột quay phải và bắt đầu đi vòng quanh
lồng. Hooper vòng tay qua đầu, sờ thấy ống thở và vuốt tay theo ống để tìm đầu
ngậm. Anh giúi đầu vòi ngậm vào mồm và quên thở ra mà cứ thế hít không khí vào.
Cùng với không khí có cả nước lọt vào phổi. Hooper bị tắc họng và nghẹn thở, cho
mãi tới khi hút sạch được đầu vòi anh mới hít được một hơi thật hấp tấp. Chỉ
sau đó nhà ngư học mới nhận thấy cái khe rộng giữa các chấn song và trông thấy
một cái mõm to tướng đang thò vào. Anh huơ tay lên phía trên đầu để cố bám lấy
chấn song cửa.

Con
cá húc mình vào khe, cứ mỗi lần quẫy đuôi là nó lại làm giãn chấn song ra một
ít. Hooper áp lưng vào thành sau của lồng, anh nhìn thấy cái hàm đang vươn về
phía anh. Anh bỗng nhớ tới khẩu súng, cố hạ tay phải xuống để nắm lấy súng. Con
cá mập lại húc một cú, khiến Hooper với sự kinh hoảng của kẻ cùng đường, hiểu
ra rằng con cá sẽ đớp lấy anh ngay bây giờ. Hàm cá ép vào thân thể nhà ngư học.
Hooper như rơi vào sức ép quái đản. Anh rùng mình thụi một đấm vào con mắt đen.
Con cá ngậm hàm lại sít hơn và cảnh tượng cuối cùng mà Hooper trông thấy trước
khi chết là con mắt cá mập đang nhìn anh qua đám mây máu của anh.

-
Nó đớp mất Hooper rồi! - Brody kêu lên. - Ông hãy làm một việc gì đó đi!

-
Anh chàng ấy đã chết rồi, - Quint nói.

-
Sao ông biết được? Biết đâu chúng ta có thể cứu được Hooper.

-
Anh ta chết rồi.

Con
cá mập lùi ra khỏi lồng, hàm vẫn ngậm Hooper. Thân nó run lên, sau khi đập đuôi
mạnh, nó chồm về phía trước và bắt đầu ngoi lên cùng với con mồi vừa kiếm được.

-
Nó đang ngoi lên đấy! - Brody kêu to.

-
Vớ lấy súng! - Quint co cong cánh tay, sẵn sàng ném lao.

Con
cá mập nhảy khỏi nước cách canô mười lăm bộ trong đám bọt nước phun lên. Thân
thể Hooper trĩu xuống ở hai bên hàm cá: đầu và tay mất sinh khí lủng lẳng một
bên, chân thì ở bên kia.

Con
cá nhảy khỏi nước cả thảy có mấy giây, nhưng Brody có cảm tưởng như qua lớp
kính mặt nạ anh nhận thấy đôi mắt chết đờ dại, mở to của Hooper. Trong khoảnh
khắc con cá lặng đi trên không với vẻ đắc thắng, tựa hồ nó ném ra lời thách
thức chết chóc đối với con người và đồng thời biểu thị sự khinh bỉ đối với con
người.

Brody
vớ lấy súng trong khi Quint phóng lao. Cái bia như thế thì khó mà không trúng
cho được: bên thành tàu cái bụng to tướng của cá mập lồ lộ màu trắng. Ngọn lao
bay cao hơn con cá một tí, bởi vì con cá đã bắt đầu lặn xuống đáy.

Con
cá còn ở trên bề mặt một khoảnh khắc nào đó, phía trên mặt nước trông thấy rõ
cái đầu cùng với thân thể Hooper lủng lẳng thò ra hai bên hàm.

-
Bắn đi! - Quint gào lên. - Trời ơi, bắn đi chứ!

Brody
nổ súng không ngắm. Hai viên đạn đầu tiên cắm vào nước ở phía trước con cá mập.
Viên thứ ba, điều này thật khủng khiếp đối với Brody, đã trúng vào cổ Hooper.

-
Cái đồ ông này, đưa tôi cái thổ tả kia đây, - Quint gầm lên và giật súng khỏi
tay Brody. Ông ta nhanh chóng kê súng lên vai và bắn hai phát. Nhưng con cá đã
lẩn xuống nước và dửng dưng nhìn họ. Đạn cày đúng chỗ chỉ vừa mới thấy đầu cá
nhô lên. Không một tiếng động, ngoài tiếng rì rào của ngọn gió nhẹ. Phía trên
chiếc lồng nom vẫn nguyên vẹn. Nước lại êm lặng. Chỉ có Hooper là đã không còn
sống nữa.

-
Làm gì bây giờ? - Brody hỏi. - Vì mọi điều linh thiêng, ông hãy nói xem chúng
ta có thể làm được gì? Chắc lại phải quay vào bờ.

-
Quay vào, - Quint đáp. - Chỉ có điều để một lúc nữa.

-
Để lúc nữa? Ông lại nghĩ ra trò gì thế? Chúng ta đành bất lực rồi, không trị
được con cá này. Nó là yêu quỷ của địa ngục đấy.

-
Chịu hàng à, ông bạn?

-
Tôi xin hàng rồi. Chỉ còn một cách: ngồi yên đợi khi nào Chúa Trời, hay tự
nhiên, hay là kẻ nào đã thả con quỷ này xuống thị trấn ta, quyết rằng chúng ta
khổ sở đến thế là đủ. Việc này vượt quá sức con người.

-
Vượt quá sức con người, nhưng không vượt quá sức tôi, - Quint lên tiếng. - Tôi
sẽ diệt con quái này.

-
Tôi nghĩ rằng sau tai họa hôm nay tôi sẽ không xin được thêm tiền nữa đâu.

-
Không cần tiền nong gì cả. Bây giờ cái đó không phải là mối quan tâm của tôi
nữa.

-
Cái gì? - Brody nhìn Quint; chủ tàu đứng phía đuôi, phóng tầm mắt ra chỗ mới
lúc nãy còn nhô lên đầu cá mập. Dường như ông ta đang đợi là con cá có thể hiện
lên vào bất cứ giây phút nào răng ngậm cái xác bị xé nát. Quint chăm chú nhìn
ngắm đại dương, với mong muốn thôi thúc lại được đọ sức với con mãnh ngư đáng
sợ.

-
Tôi sẽ giết con quỷ này, - Quint bảo Brody. - Anh có thể đi với tôi nếu muốn
hoặc có thể ở nhà. Nhưng thế nào tôi cũng giết được nó.

Trong
khi Quint nói, Brody không thể rời cái nhìn khỏi đôi mắt ông ta. Có vẻ như nó
cũng đen và không đáy như của cá mập.

-
Tôi sẽ đi với ông, - Brody đáp. - Tôi không còn lối thoát nào khác.

-
Phải. Chúng ta không còn lối thoát nào khác. - Quint rút dao ra khỏi bao và
chìa cho Brody. - Đây. Thôi ta hãy cắt bỏ cái lồng, đã đến lúc quay lui rồi
đấy.

***

Con
tàu cập vào bến. Brody lên bờ và bước lại chiếc ôtô của mình. Ở lối ra của bến
có một trạm điện thoại, anh dừng lại cạnh đấy vì sực nhớ là mình muốn gọi cho
Daisy Wicker. Nhưng anh nén cái mong muốn ấy lại và lại đi về phía chiếc xe. “Để
làm gì cơ chứ?” Anh thầm nghĩ. “Nếu như giữa hai người có cái gì đó với nhau, thì
bây giờ mọi sự cũng đã qua rồi.”

Tuy
nhiên trên đường về Amity, cái ý nghĩ về việc Ellen có thái độ ra sao đối với
cái chết của Hooper, đã được lực lượng cảnh vệ bảo vệ cho biết, không để cho
anh yên. Quint đã liên lạc với bờ từ trước khi họ về bỏ neo, và Brody đã yêu
cầu người trực báo cho Ellen biết anh vẫn bình an vô sự.

Khi
Brody về đến nhà thì Ellen đã thôi khóc từ lâu. Nước mắt tuôn ra đau xót, cay
đắng, chị thương Hooper không phải vì quá yêu anh ta, mà chẳng qua vì Hooper
lại là một nạn nhân nữa của con cá đáng nguyền rủa, và Ellen đau khổ vì cảm
giác bất lực. Sự phá sản của Larry Vaughan còn làm chị đau buồn hơn nhiều.
Vaughan là một người bạn gần gũi, đáng mến. Còn Hooper chỉ là một “người
tình” theo cái nghĩa nông cạn, thô thiển nhất của từ đó. Chị không quyến luyến
sâu sắc với anh ta. Ellen chỉ biết ơn Hooper về những thời gian dễ chịu giữa
hai người và không coi mình phải ràng buộc gì với anh ta. Chị buồn vì nhận được
tin anh ta đã chết, tuy rằng chị cũng sẽ có những xúc cảm hệt như thế nếu hay
tin David chết. Đối với chị cả hai người đã là dĩ vãng xa xôi.

Ellen
nghe thấy tiếng ôtô của Brody về nhà, chị bèn ra mở cánh cửa trông ra sân. Trời
ơi, Martin mới phờ phạc làm sao, chị vừa quan sát chồng đi vào vừa nghĩ. Đôi
mắt đỏ ngầu trũng xuống, hai vai buông thõng.

Ellen
hôn chồng ở cửa vào.

-
Em cho là anh phải uống rượu cho lại sức.

- Ừ,
ý kiến cũng hay. - Anh bước vào phòng khách và thả phịch người xuống ghế.

-
Rót cho anh gì nào?

-
Gì cũng được. Cốt nhiều nhiều và mạnh mạnh một tí.

Chị
đi xuống bếp, rót một cốc, trộn vốtca và nước cam bằng nhau rồi đưa lên cho
chồng. Sau đó chị ngồi lên thành ghế mà Martin đang ngồi và vuốt ve đầu anh.

-
Đây rồi, cái mảng hói của anh, - Ellen vừa nói vừa mỉm cười. - Đã lâu lắm em
không vuốt ve anh, quên cả cái mảng hói này.

-
Tài thật, tại sao chỗ tóc còn lại của anh chưa rụng nốt nhỉ. Trời đất ạ, chưa
bao giờ anh cảm thấy mình già nua và bất lực như thế này.

- Ừ
nhỉ. Nhưng không sao, bây giờ mọi chuyện đã qua cả rồi.

-
Giá được như thế. Anh ao ước được như thế biết mấy.

-
Anh nói gì cơ? Mọi sự đã kết thúc, có phải thế không nào? Anh chẳng còn sức để
làm gì nữa.

-
Ngày mai bọn anh lại ra biển. Đúng sáu giờ sáng.

-
Anh nói đùa.

-
Không đâu.

-
Để làm gì? - Ellen bàng hoàng. - Anh có thể còn làm cách gì nữa?

-
Để bắt cá mập. Và giết nó.

-
Anh tin là thành công à?

-
Không tin lắm. Nhưng Quint thì tin. Trời đất, ông ta tin lắm.

-
Thế thì cứ để ông ta đi một mình. Để bản thân ông ta chết thôi.

-
Anh không thể từ chối được.

-
Tại sao?

-
Đấy là công việc của anh.

-
Đấy không phải việc của anh! - Trong Ellen bừng lên sự giận dữ và sợ hãi, mắt
chị ứa lệ.

- Ừ,
em nói đúng, - sau khi suy nghĩ một chút, Brody nói.

-
Thế thì tại sao anh lại không thể ở nhà được?

-
Khó giải thích lắm. Có lẽ chính anh cũng chẳng hiểu ra làm sao cả.

-
Anh muốn chứng minh một cái gì đó cho chính mình?

-
Cụ thể. Anh không rõ. Sau cái chết của Hooper anh đã sẵn sàng vứt bỏ tất cả.

-
Vậy cái gì đã làm anh đổi ý?

-
Có lẽ là tại Quint.

-
Anh muốn nói là ông ấy đã áp đặt ý mình lên anh?

-
Không. Ông ấy không nói gì với anh cả. Anh chỉ thấy... không biết nói thế
nào nhỉ. Nhưng không thể từ bỏ cuộc đọ sức này được. Như thế chúng ta sẽ chẳng
thoát được cá mập.

-
Nhưng tại sao chính anh lại phải mang thân ra giải thoát cho thị trấn?

-
Khó nói lắm. Đối với Quint thì giết cá mập là vấn đề danh dự.

-
Vâng, thế còn đối với anh?

-
Anh chẳng qua chỉ là một cảnh sát lẩm cẩm, - Brody cố mỉm cười.

-
Anh đừng đùa với em như vậy! - Ellen thốt lên và nước mắt chị trào ra. - Thế
còn em và các con thì sao? Anh muốn tìm kiếm cái chết à?

-
Không, lạy trời, không! Chẳng qua...

-
Anh ôm đồm quá nhiều vào thân đấy. Anh cứ cho rằng một mình anh có lỗi trong
mọi chuyện.

-
Trong chuyện gì?

-
Trong cái chết của cậu bé và ông già. Anh cứ tưởng rằng nếu giết được cá mập
thì mọi cái sẽ lại như trước kia. Anh muốn trả thù con cá mập.

Brody
thở dài.

-
Có thể là như vậy. Anh không rõ. Anh cảm thấy... anh tin rằng chỉ có thể
cứu được thị trấn nếu như diệt được con quái này.

-
Thế nên anh sẵn sàng liều thân, chỉ cốt để...

-
Đừng có ngớ ngẩn. Anh không muốn chết. Nói chung anh không muốn ra khơi trên
chiếc canô chết tiệt ấy. Em cứ tưởng anh lông bông ngoài biển và khoan khoái
lắm hả? Anh phát ớn lên vì sợ rồi.

-
Thế thì anh còn đi để làm gì? - Trong giọng nói Ellen vang lên sự cầu khẩn. -
Anh chỉ nghĩ đến anh thôi.

Brody
sửng sốt. Chưa bao giờ trong đầu anh có thể có ý nghĩ rằng anh bị buộc tội là
ích kỷ, anh chẳng đã làm hết sức để chuộc lỗi của mình đó sao?

-
Anh yêu em, - Brody nói. - Em biết điều đó... dù có chuyện gì xảy ra chăng
nữa.

-
Yêu với chả đương, - chị cay đắng nhận xét. - Thế cũng gọi là tình yêu đấy.

Suốt
bữa ăn hai người im lặng. Khi ăn xong, Ellen thu dọn bát đĩa bẩn đi rửa rồi lên
gác. Brody vào phòng khách tắt đèn. Anh vươn tay về phía công tắc để tắt đèn
phòng ngoài thì nghe có tiếng gõ cửa khe khẽ. Brody ra mở cửa và trông thấy
Meadows.

-
Chào Harry. Vào đi.

-
Không. Muộn lắm rồi. Tôi chỉ muốn mang lại cho ông cái này. - Ông ta chìa cho
Brody một phong bì to màu vàng nhạt bằng giấy dày.

-
Cái gì thế này?

-
Cứ mở ra sẽ thấy. Chúng ta sẽ thảo luận ngày mai.

Meadows
quay gót bước ra phía lề đường, nơi chiếc ôtô của ông đang đỗ, đèn pha vẫn sáng
và động cơ vẫn nổ.

Brody
khóa cửa lại và mở thư ra. Phía trong là bản in thử cột đầu của số báo Leader
ra ngày mai. Hai bài xã luận được khoanh đậm bằng bút dạ đỏ. Anh đọc:

NHỮNG
LỜI BUỒN ĐAU

Ba
tuần vừa qua Amity đang trải qua hết thảm họa này đến thảm họa khác. Cư dân và
bạn bè của thị trấn choáng váng vì một nguy cơ khủng khiếp mà không ai có thể
ngăn ngừa hoặc lý giải được.

Hôm
qua con cá mập trắng khổng lồ đã cướp đi thêm một sinh mạng nữa. Matt Hooper, nhà
hải dương học trẻ tuổi của Woods Hole đã hy sinh, trong khi cố gắng diệt con mãnh
ngư hung hãn này.

Hooper
xử sự có khôn ngoan không khi bước vào cuộc đọ sức tuyệt vọng với cá mập, điều
đó còn có thể bàn cãi. Nhưng cho dù chúng ta có gọi hành động của anh là gì đi
nữa - can đảm hay mất trí, thì cũng không thể có hai ý kiến: Hooper đã dám liều,
sự mạo hiểm ấy đã dẫn đến kết cục bi thảm, chính là vì những động cơ cao
thượng. Không tiếc thời gian và phương tiện của cá nhân, anh đã muốn giúp đỡ
những người dân đang tuyệt vọng của Amity thoát khỏi con cá mập ăn thịt người.

Anh
là người bạn của chúng ta và đã hiến dâng cuộc đời mình để chúng ta, đồng loại
của anh, được sống yên ổn.

...
NHỮNG LỜI BIẾT ƠN.

Kể
từ khi con cá mập sát nhân xuất hiện ở vùng biển Amity, có một con người không
giây phút nào quên bổn phận công vụ của mình và hết sức tận tâm bảo vệ đồng bào
của mình. Đó là cảnh sát trưởng thị trấn Martin Brody.

Sau
khi hay tin về nạn nhân đầu tiên của cá mập, Brody đã muốn thông báo cho dân
chúng thị trấn biết mối nguy hiểm và đóng cửa các bãi tắm. Nhưng phản đối lại
anh có cả một dàn đồng ca của những giọng nói kém sáng suốt hơn, kể cả giọng
nói của chủ bút tờ báo này. “Đừng sợ, mọi chuyện sẽ lại bình thường thôi mà,”
các bậc phụ mẫu của thị trấn đã thuyết phục cảnh sát trưởng như vậy. Nhưng
chúng ta đã sai lầm.


kẻ ở Amity vẫn không chịu rút bài học về biến cố đã xảy ra vội. Sau lần tấn
công thứ hai của cá mập, Brody lại đòi phải đóng các bãi tắm, nhưng đã bị lăng
mạ và đe dọa. Những kẻ phê phán anh gay gắt nhất không phải được chỉ đạo bởi
lợi ích xã hội, mà bởi lợi lộc cá nhân. Nhưng Brody tiếp tục bảo vệ ý kiến của
mình và đã chứng tỏ là đúng.

Hiện
giờ anh đang mạo hiểm cả tính mạng bằng việc tham gia đội săn bắt cá mập, mà
trong đó Matt Hooper đã hy sinh. Tất cả chúng ta đều phải cầu nguyện cho anh
trở về bình yên và bày tỏ lòng biết ơn đối với anh về sự dũng cảm và trung thực
hiếm có.

-
Cám ơn Harry, - Brody chân thành thốt lên.

***

Gần
nửa đêm gió đông bắc thổi mạnh - nó gào rú lọt qua các cửa sổ mắt cáo và cửa ra
vào. Gió mang theo mưa rào, những hạt mưa lọt vào phòng ngủ. Brody trở dậy ra
đóng cửa sổ. Anh cố chợp mắt lại lần nữa, nhưng trong bộ óc căng phồng vần vũ
những ý nghĩ không lành. Anh lại trở dậy, quàng áo khoác ra ngoài, đi xuống
phòng khách mở vô tuyến. Anh chuyển các kênh cho đến khi tìm được một bộ phim “Kỳ
nghỉ cuối tuần ở khách sạn Waldorf” với sự tham gia của Ginger Rogers. Sau đó
anh ngồi vào ghế bành và ngủ gà ngủ gật ngay.

Anh
tỉnh dậy lúc năm giờ sáng vì tiếng réo của bản lưới thử hình trên tivi. Anh tắt
tivi và lắng nghe tiếng gió gào ngoài cửa sổ. Gió đã ngớt và hình như, bây giờ
lại thổi từ hướng khác, nhưng mưa vẫn cứ tuôn, tuôn mãi. Anh đã nghĩ có nên
hoãn chuyến đi với Quint không, nhưng nhớ ra là có gọi điện cho chủ tàu cũng vô
ích: phải ra khơi, cho dù trời có nổi bão đi chăng nữa. Anh lên gác và khẽ khàng
mặc quần áo. Trước khi rời phòng ngủ, anh nhìn Ellen, chị đang cau mày gì đó
trong mơ.

-
Quả thực anh yêu em, em cũng biết điều ấy mà, - anh thì thầm rồi hôn lên trán
vợ. Anh bắt đầu xuống cầu thang, bỗng anh muốn rẽ vào phòng các con để nhìn mấy
đứa trẻ. Chúng đang ngủ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3