Hàm Cá Mập - Chương 05 phần 2

Brody
cố nhớ ra lũ trẻ nhà Gardner. Đứa lớn hình như quãng mười hai tuổi, đứa thứ hai
lên chín và đứa nhỏ khoảng lên sáu. Cậu bé lớn nhất như thế nào nhỉ? Brody
không tài nào hình dung ra. Và hàng xóm láng giềng xung quanh có ai nhỉ? Khỉ
thật! Tại sao anh không nghĩ tới chuyện này từ trước? À phải rồi, có Finley.

-
Đợi một chút nhé, Sally! - Và qua máy đàm thoại anh truyền lệnh ra phòng ngoài
cho người cảnh sát đang trực. - Clements, liên lạc với Grace Finley và nói với
cô ta hãy đến nhà Sally Gardner, không chậm trễ.

-
Nếu cô ấy hỏi để làm gì?

- Cứ nói là tôi yêu cầu. Cứ nói là tôi sẽ giải
thích sau. - Anh lại cầm lấy điện thoại. - Xin lỗi Sally. Chắc tôi chỉ có thể
nói với cô rằng chúng tôi đã tới đó, đã leo lên tàu, nhưng không tìm thấy Ben.
Chúng tôi đã xem xét tất cả rồi.

Meadows và Hooper bước vào phòng làm việc của
Brody. Anh ra hiệu mời họ ngồi.

- Anh ấy có thể ở đâu được ạ? - Sally Gardner
nói. - Không thể nào anh ấy lại biến khỏi tàu ở giữa biển như vậy
được.

- Đúng, không thể.

- Anh ấy cũng không thể ngã xuống biển được. Tức
là có thể, nhưng lại lên ngay được.

- Tất nhiên.

- Hay là anh ấy lên một chiếc canô nào khác và đi
khỏi đấy? Có lẽ động cơ hỏng, nên anh ấy buộc phải lên canô khác? Anh đã kiểm
tra động cơ chưa?

- Chưa, - Brody lúng túng trả lời.

- Có lẽ là tại thế. - Giọng Sally vang lên mềm
mại dịu dàng như giọng thiếu nữ, trong đó thấp thoáng một hy vọng yếu ớt. - Tại
cái ắc quy nên dễ hiểu là tại sao anh ấy không liên lạc.

- Máy liên lạc vẫn làm việc, Sally ạ.

- Đợt chút nhé. Ai đấy? À, thì ra là cậu. - Một
thoáng im lặng. Sally nói chuyện với Grace Finley. Rồi giọng Sally lại truyền
tới tai Brody, - Grace nói là anh đã bảo cô ấy tới đây. Để làm gì thế?

- Tôi đã nghĩ...

- Anh cho rằng anh Ben chết rồi? Anh nghĩ rằng
anh ấy bị chết đuối? - Niềm hy vọng đã tắt, và Sally òa lên khóc.

- Tôi lo như thế đấy, Sally ạ. Vào giờ phút này
chúng tôi không còn giả định cách nào khác. Cô cho tôi nói vài lời với Grace
nhé.

- Có đây, anh Martin? - Anh nghe thấy trong máy
giọng của Grace Finley.

- Xin lỗi là tôi đã phiền đến cô, nhưng vì không
thể nghĩ ra được cách nào khác cả. Cô có thể ở đấy với Sally một lát được
không?

- Em sẽ ở lại đây cả đêm.

- Thế thì rất tốt. Tôi sẽ cố gắng đến, lát nữa.
Cám ơn nhé.

- Chuyện gì xảy ra thế anh Martin?

- Chúng tôi cũng chẳng hiểu ngọn ngành ra làm sao
cả.

- Lại... cái con vật chết tiệt ấy?

- Có thể lắm. Chuyện ấy chúng tôi đang cố điều
tra. Grace này, cô hãy làm ơn đừng nói gì với Sally về cá mập cả. Mới thế cũng đã
khốn khổ lắm rồi.

- Được thôi, anh Martin ạ. Anh đợi chút nhé. Đợi
một phút thôi, - Grace lấy tay che ống điện thoại, Brody nghe thấy câu chuyện
rì rầm. Sau đó
trong máy vang lên giọng của Sally Gardner.

-
Sao anh lại làm thế, anh Martin?

-
Làm gì cơ?

Hình
như Grace Finley đang ra sức tước ống điện thoại khỏi Sally, bởi vì thấy Sally
sẵng giọng:

-
Để cho tớ nói đã nào, đồ khỉ gió! - Rồi sau đó Sally hỏi Brody. - Tại sao anh
lại cử anh ấy đi? Tại sao lại cho anh Ben đi? - Giọng chị không to lắm, nhưng
những lời nói làm đinh tai Brody.

-
Sally, cô...

-
Chuyện ấy đã có thể không xảy ra, - chị nói. - Anh đã có thể ngăn ngừa được cả.

Brody
muốn quẳng ống nói xuống. Lặp lại cái cảnh đã diễn ra với mẹ cậu bé Kintner thì
anh chẳng muốn tí nào. Nhưng anh phải biện hộ cho mình. Cô ấy phải biết rằng
anh không có lỗi. Làm sao cô ấy lại có thể kết tội anh?

-
Thôi đi, - anh nói. - Ben là một người đánh cá giỏi. Anh ấy biết mình đã dấn
thân đi đâu chứ!

-
Nếu như anh không...

-
Thôi đủ rồi, Sally! - Brody cắt ngang. - Hãy bình tĩnh lại. - Anh gác điện
thoại lên. Brody vừa giận dữ lại vừa hoang mang. Anh cáu tiết với Sally Gardner
vì cô ta đã kết tội anh, vừa cáu với bản thân vì đã tỏ ra giận dữ với Sally. “Nếu
như anh không...” - cô ta đã bắt đầu. Nếu như anh không cử Ben đi. Cô ta muốn
nói như vậy. Nếu như, nếu như... Nếu như chính anh ra khơi tìm cá mập.
Nhưng anh không phải là dân chài lưới. Cho nên anh mới cử Ben đi.

-
Ông có nghe thấy không? - Anh quay sang Meadows hỏi.

-
Không nghe được hết. Nhưng cũng đủ hiểu: Ben Gardner là nạn nhân thứ tư.

-
Tôi nghĩ là như vậy, - Brody gật đầu. Và anh kể cho Meadows và Hooper nghe
chuyện anh với Hendricks đã ra tàu của Ben như thế nào. Hai lần Meadows ngắt
lời anh để hỏi thêm. Hooper chỉ im lặng nghe, khuôn mặt hao gầy vẫn bình thản, còn
đôi mắt màu xanh nhạt hướng thẳng vào Brody. Brody thọc tay vào túi
quần. - Đây là cái chúng tôi tìm được, - anh nói. - Leonard đã lôi nó ra từ
thành gỗ của tàu. - Anh chìa chiếc răng cho Hooper, và Hooper xoay xoay nó
trong lòng bàn tay.

-
Anh có ý kiến gì nào, Matt? - Meadows hỏi.

-
Đó là loài trắng.

-
Loại lớn?

-
Vâng. Tôi nghĩ rằng phải đến mười lăm, hai mươi bộ. Một con cá khổng lồ. - Anh
ta nhìn sang Meadows. - Cám ơn anh đã gọi tôi đến. Có lẽ tôi cả đời nghiên cứu
cá mập, mà chưa trông thấy một con như thế bao giờ.

-
Con cá mập này có thể cân nặng bao nhiêu? - Brody hỏi.

-
Năm sáu nghìn pao.

-
Ba tấn? - Brody đến mức phải rít lên.

-
Thế anh nghĩ sao về trường hợp cuối cùng này? - Meadows hỏi.

-
Cứ xét theo những điều thủ trưởng cảnh sát đây kể thì cá mập đã thịt cả ông
Gardner rồi.

-
Nhưng thịt thế nào mới được chứ? - Brody hỏi.

-
Các giả thuyết có thể khác nhau. Có thể là Gardner đã ngã ra ngoài thành tàu, hoặc
giả con cá đã lôi anh ta xuống nước, cái đó có nhiều khả năng hơn. Chân anh ta
có thể bị mắc trong dây thừng buộc lao. Hoặc là con cá đã tóm lấy anh ta khi
anh ta cong người qua thành tàu.

-
Nhưng làm sao lại có cái răng ở gờ gỗ được?

-
Cá mập đã tấn công tàu.

-
Vì cái quái gì!

-
Cá mập không phải loài thông minh cho lắm, sếp ạ. Nó được điều khiển bởi bản
năng. Bản năng đói của nó rất mạnh.

-
Nhưng con tàu dài ba chục bộ...

-
Cá mập không nghĩ cái gì trước mặt nó. Nó trông thấy cái vật gì đó to...

-
Nhưng không ăn được.

-
Điều ấy thì nó không biết khi chưa nếm thử. Xin anh hiểu rằng ở ngoài đại dương
nó không sợ ai cả. Những con cá khác cố lẩn trốn khỏi những con to hơn. Nó
không biết sợ. Nó có thể thận trọng, chẳng hạn, khi có bên cạnh một con cá
trắng khác, nhưng kích thước lớn hơn. Nhưng nó không biết sợ là gì.

-
Loài này thường tấn công ai?

-
Tất cả mọi người và mọi vật.

-
Thế là thế nào: tất cả mọi người mọi vật?

-
Chính thế đấy.

-
Anh có thể giải thích vì sao nó lại lang thang ở vùng bờ biển của chúng ta đây
lâu thế được không? - Brody hỏi. - Tôi không rõ anh có quen với nước ở đây, với
dòng chảy...

-
Tôi đã lớn lên ở đây.

- Ở
đây? Ở Amity?

-
Không, ở Southampton. Mùa hè nào tôi chả ở đây cả khi còn là học sinh phổ thông,
cả tận khi làm nghiên cứu sinh.

-
Mùa hè nào cũng vậy? Nghĩa là gốc gác anh không phải nơi đây... - Brody
rất muốn nói chuyện bằng vai phải lứa với Hooper hoặc thậm chí với một vẻ kẻ cả
nào đó đối với anh chàng thanh niên này, nhưng lại hóa ra đặc sệt giọng hợm
mình mà vô tình dân chúng các thị trấn nghỉ mát vẫn hay dùng. Kiểu nói ấy tạo
cho họ khả năng đối chọi lại thói ngạo mạn - điều này họ cảm thấy được - xuất
phát từ cánh đi nghỉ giàu sang. Trong tư thế “chúng tôi là thường dân” có rất
nhiều tính chất lấn át xã hội, một tính chất vẫn thường gắn sự giàu có với tính
nhu nhược ẻo lả, sự giản dị với phẩm chất đứng đắn và sự nghèo khổ (đến một
chừng mực nào đó) với tính chính trực. Tư thế này bị Brody coi là ngu ngốc và
đáng ghét. Nhưng anh đã lờ mờ cảm thấy sự nguy hiểm xuất phát từ con người trẻ
trung này, tuy anh không thể hiểu là tại sao và cũng chẳng qua theo bản năng
anh chỉ nhập vào cung cách quen thuộc này để đối chọi lại với Hooper.

-
Đừng có bới móc nhau làm gì, - Hooper bực dọc ngắt lời anh. - Đúng là tôi không
sinh ra ở đây. Nhưng tôi đã ở vùng nước này khá nhiều và dựa trên những tư liệu
ấy mà viết luận án. Tôi hiểu anh định hướng vào cái gì. Anh nói đúng đấy: nước
ở đây không phải là môi trường tốt nhất đối với cá mập để có thể ở lâu.

-
Thế thì tại sao nó không đi khỏi đây?

-
Không thể giải đáp được câu hỏi đó. Hoàn toàn rõ ràng là tính cách của nó khác
thường, mà cá mập vẫn có biết bao nhiêu những hành động lạ lùng, đến mức ngoại
lệ lại trở thành quy tắc. Bất kỳ ai bạo phổi tranh luận, cố đoán trước cảnh xử
sự của cá mập trong một tình cảnh cụ thể nào đó, chắc sẽ thua thôi. Không loại
trừ khả năng là con cá mập này bị bệnh. Cá mập không có khả năng điều khiển
những hành vi của chúng. Thêm vào đấy nếu lại có cái gì đó phân giải trong cơ
thể phức tạp của nó, thì nó mất khả năng định hướng, tính cách nó nói chung lại
càng không thể đoán trước được.

-
Nếu một con cá ốm đã trở tính trở nết như thế, - Brody nói, - thì lúc khỏe nó
mà vớ được ai thì còn chết.

-
Tất nhiên. Nhưng bản thân tôi không nghĩ là nó bị bệnh. Có những nguyên nhân
khác khiến nó ở lại đây. Chúng ta chỉ có thể dự đoán những nguyên nhân ấy mà
thôi. Chỗ này có cả những yếu tố tự nhiên lẫn tính nết thất thường của nó.

-
Có thể có những nguyên nhân nào vậy?

-
Sự tăng hoặc giảm nhiệt độ nước, sự thay đổi hướng chảy ngầm hoặc thay đổi ăn
uống. Những loài mà cá mập vẫn ăn di chuyển, thế là cá mập cũng di chuyển theo.
Ví dụ như hai năm trước ở bờ biển bang Connecticut và Rhode Island đã diễn ra
một chuyện mà cho đến bây giờ người ta vẫn chưa tìm ra cách giải thích. Ở vùng
nước ven biển bỗng xuất hiện cơ man nào là cá menhêđen. Toàn những đàn cá lớn.
Hàng triệu con cá. Mặt nước giống như bị phủ một màng váng dầu. Cá nhiều đến
mức người ta đánh cá không phải để kiếm tiền nữa. Liền sau menhêđen, ở ngay gần
các bãi tắm xuất hiện những đàn rắn đẻn đông đảo, thức ăn của chúng là cá
menhêđen. Ở Watch Hill (bang Rhode Island) người ta ào xuống sóng nước đang vỗ
vào bờ và lấy cào để bắt rắn đẻn. Cào làm vườn ấy! Chỉ việc hốt chúng lên khỏi
nước. Sau đó xuất hiện loài cá to hơn: cá ngừ lớn. Các tàu đánh cá thông thường
vẫn ở ngoài khơi sâu, đã kéo lên được những con cá ngừ lớn nhất, cân nặng bốn, năm,
sáu trăm pao ở quãng cách bờ trăm yát. Đôi khi ngay cả ở bến tàu. Thế rồi mọi
sự chấm dứt. Cá menhêđen kéo đi, làm những loài kia cũng bỏ đi. Tôi đã ở đấy ba
tuần lễ, cố tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra; nhưng chẳng hiểu gì cả. Mọi thứ phụ
thuộc vào cân bằng sinh thái. Khi nào mất cân bằng thì xảy ra lắm sự lạ lùng.

-
Còn trong trường hợp này thì chẳng qua là không giải thích nổi, - Brody nhận
xét. - Con cá mập này đã kén chọn cho mình một khu vực diện tích một hai dặm
vuông và rong ruổi trong khu vực này đã hơn một tuần rồi. Nó không bỏ bãi tắm
để bơi đi đâu cả. Nó chẳng động đến ai ở East Hampton hoặc Southampton. Nó cần
gì ở Amity?

-
Tôi không rõ. Tôi cũng không tin là có người nào giải đáp được thỏa đáng cho
ông.

-
Minnie Eldridge có lời giải đáp đấy, - Meadows nói.

-
Cũng tìm được người để hỏi ý kiến đấy nhỉ, - Brody phản ứng lại.

- Bà ta là ai? - Hooper hỏi.

- Trưởng trạm bưu điện, - Brody đáp. - Bà ta bảo
rằng đấy là ý trời, đấy là trời trừng phạt vì những tội lỗi của chúng ta.

- Biết làm thế nào được, - Hooper mỉm cười, - giả
thuyết của bà ta cũng có thể xem như ngang hàng với các giả thuyết khác.

- Điều này cũng có tính chất an ủi đối với chúng
tôi, - Brody lên tiếng. - Nhưng dù sao thì anh đã định cho tiến hành việc gì để
tìm ra lời giải đáp chưa?

- Có. Tôi sẽ lấy mẫu nước ở đây và ở
East Hampton. Tôi sẽ cố gắng tìm hiểu xem các con cá khác xử sự ra sao, xem
trong vùng nước này có những điều kiện đặc thù, đặc biệt nào không. Ngoài ra
tôi còn thử tìm con cá mập này. À, mà trong tay chúng ta có chiếc tàu nào không
nhỉ?

- Có, mặc dù rất đáng buồn khi thừa nhận điều này,
- Brody trả lời. - Có canô của Ben Gardner. Ngày mai chúng tôi sẽ chở anh ra đó,
anh có thể sử dụng chiếc tàu, ít ra là cho đến khi chúng ta dàn xếp ổn thỏa mọi
thủ tục với vợ Ben. Anh có thực cho rằng anh sẽ bắt được cá mập ngay cả sau tai
nạn của Ben Gardner không?

- Tôi không nói là tôi sẽ định bắt cá. Ngay đến
chuyện thử làm tôi cũng không định - ít nhất là trong trường hợp chỉ có một
mình.

- Vậy thì tóm lại anh định làm cái đếch gì ở đây?

- Tôi cũng không rõ. Tôi sẽ hành động tùy theo
hoàn cảnh.

Brody nhìn thẳng vào mắt Hooper rồi nói:

- Tôi muốn phải giết được con cá này. Nếu anh
không thể giúp được chúng tôi, thì chúng tôi sẽ tìm người khác.

Hooper phá lên cười:

- Anh nói năng cứ như găngxtơ ấy. “Tôi muốn phải
giết được con cá này.” Nào, anh cứ ký hợp đồng đi. Anh tính thuê ai vào cái
chân ấy?

- Tôi chưa biết. Ông xem thế nào, Harry? Ông cũng
phải nắm được mọi việc. Chả lẽ trên hòn đảo chết tiệt này không có lấy một ngư
dân nào có phương tiện, đồ nghề để đánh cá mập lớn hay sao?

- Hình như có một người, - Meadows nghĩ ngợi
chừng một phút rồi trả lời. - Tôi có biết chút ít về người ấy, hình như bác ta
tên là Quint, bác ta vẫn hay cập vào bến tàu tư ở đâu đó quanh đây.
Nếu ông muốn thì tôi có thể tìm hiểu thêm về bác ta.

- Cứ làm đi, Harry, - Brody nói. - Có vẻ bác ta
thích hợp đấy.

- Gượm đã, sếp ơi, - Hooper xen vào. - Anh muốn
trả thù con cá bằng bất cứ giá nào. Nhưng thực ra cá mập không phải là chính
cái ác. Nó không phải là kẻ giết người. Nó là nô lệ cho những bản năng của
chính nó.

- Nghe này, anh... - Nỗi giận dữ do sự lép
vế và tuyệt vọng gây ra đã dâng lên trong lòng Brody. Anh hiểu rằng Hooper nói
đúng, nhưng anh còn hiểu rằng trong hoàn cảnh này, dù Hooper đúng hay không
đúng chẳng quan trọng lắm. Cá mập đã trở thành kẻ thù. Nó đã xuất hiện ở vùng
bờ biển của họ và đã giết hại hai người đàn ông, một phụ nữ và một em nhỏ. Dân
chúng Amity nhất quyết đòi hỏi con cá phải chết. Họ cần được trông thấy xác nó,
để cảm thấy mình an toàn, để có thể trở lại cuộc sống bình thường. Hơn ai hết
Brody quan tâm thiết thân đến việc này, cái chết của con cá mập đối với anh sẽ
là một sự giải tỏa, thanh lọc. Hooper đã làm anh chạm nọc, khiến Brody bật khỏi
trạng thái ổn định. Tuy nhiên anh vẫn nén giận xuống. Anh nói:

- Xin lỗi.

Chuông điện thoại reo.

- Thủ trưởng có điện thoại. - Clements nói. - Ông
Vaughan gọi.

- Rõ khỉ, lại còn thêm lão ấy nữa. - Brody cáu
kỉnh ấn cái nút có đèn sáng trên máy đàm thoại rồi nhấc ống nghe.

-
Vâng, anh Larry ạ.

-
Chào cậu, Martin. Dạo này sinh sống thế nào? - Giọng Vaughan tỏ ra thân thiện.

“Có
lẽ, còn cực kỳ thân thiện nữa là khác.” Brody nghĩ bụng. “Xem ra ông ta đã tợp
vài ly rượu rồi.”

-
Tốt hết chỗ nói, anh Larry ạ.

-
Muộn thế này mà cậu còn ở chỗ làm việc cơ à? Tôi mới gọi điện về nhà cậu.

-
Một khi đang làm cảnh sát trưởng mà cứ hai chục phút lại có hai trong số cử tri
của mình mất mạng, thì cũng bấn việc.

-
Tôi có nghe chuyện Gardner.

-
Cụ thể là gì?

- Là anh ta bị mất tích.

- Tin tức ở ta lan truyền chóng thật.

- Cậu nghĩ là lại do cá mập à?

- Lại còn nghĩ gì nữa! Tôi chắc hẳn là như thế.

- Martin này, cậu định làm gì nào? - Vaughan đồng
thời vừa hỏi vừa đòi được biết.

- Một câu hỏi hay, anh Larry ạ. Chúng tôi đang
làm tất cả những gì trong tầm sức lực của mình. Đã đóng cửa các bãi tắm, chúng
tôi...

- Tôi biết chuyện đó như mọi chuyện khác.

- Ý ông muốn nói cái gì thế?

- Đã bao giờ cậu phải rao bán cho những người
khỏe mạnh bất động sản ở biệt khu của người hủi chưa?

- Chưa cất công bao giờ, - Brody mệt mỏi đáp.

- Tôi phải hủy bỏ hợp đồng hàng ngày. Người ta cứ
từ chối không thuê nữa. Tính từ hôm chủ nhật chưa có một khách hàng nào đến chỗ
tôi cả.

- Thế ông muốn gì ở tôi?

- Cậu biết đấy, tôi đã nghĩ... Có lẽ
chúng ta quá phóng đại mọi chuyện.

- Ông cứ đùa dai. Hãy nói xem ông định ú tim trò
gì với tôi nào.

- Ấy không, Martin. Xin cậu bình tĩnh. Chúng ta
hãy bàn bạc một cách tỉnh táo.

- Tôi đang tỉnh táo phán xét. Còn ông thì hình
như là không.

Im lặng kéo dài chừng một phút, sau đó Vaughan
tiếp tục:

- Chỉ mở cửa các bãi tắm vào các ngày lễ có được
không nhỉ?

- Việc ấy bị loại trừ. Tuyệt đối loại trừ.

- Hãy lắng nghe tôi nói nhé...

- Không, ông hãy lắng nghe tôi ông Larry ạ.
Tôi đã lắng nghe ông rồi, sau đó chết thêm hai người nữa. Khi nào ta bắt được
con cá kia, khi nào giết được nó thì ta sẽ mở cửa các bãi tắm. Hiện giờ hãy tạm
quên chuyện đó đi.

- Hay là ta quây lưới?

- Còn lưới gì nữa?

- Tại sao ta không chăng lưới thép dưới nước, ngăn
bãi tắm lại? Có ai đó đã bảo với tôi rằng ở Australia người ta làm như vậy mà.

“Chắc
là ông ta đang say,” Brody nghĩ thầm.

- Larry
này, đường bờ biển của ta thẳng. Ông muốn căng lưới suốt hai dặm rưỡi dọc các
bãi tắm ư? Hay lắm. Nhưng ông có tiền không. Cứ cho là thoạt đầu cần một triệu
đôla đi.

-
Hay là cắt người canh chừng? Chúng ta có thể thuê người đi canô tuần tiễu dọc
các bãi tắm.

-
Như thế rõ ràng là vẫn chưa đủ, Larry ạ. Ông làm sao thế? Các bạn hàng của ông
lại dồn sức thúc ông à?

-
Bạn hàng của tôi không phải là việc cậu lo. Hãy vì Chúa, ông bạn ơi, thị trấn
có nguy cơ rơi vào thảm họa.

-
Tôi biết chứ, - Brody mềm mỏng trả lời. - Và theo như chỗ tôi hiểu, thì chúng
ta không thể làm gì được hết. Chúc ngủ ngon! - Và anh ngắt máy.

Meadows
và Hooper đứng dậy. Brody tiễn họ ra, và khi họ đã mở cửa rồi thì Brody bỗng
quay về phía Meadows.

-
Harry này, anh bỏ quên bật lửa ở chỗ tôi.

Meadows
định nói cái gì đó, nhưng Brody đã lên tiếng trước:

-
Quay lại mà lấy bật lửa đi, không lại mất thêm cái nữa bây giờ. - Rồi anh gật
đầu với Hooper. - Hẹn gặp lại.

Khi
họ lại vào phòng làm việc của Brody rồi, Meadows với vẻ thắc mắc lôi chiếc bật
lửa của mình ở trong túi ra.

-
Thì ra anh muốn thông báo điều gì đó với tôi?

Brody
khẽ khép cửa lại.

-
Anh có thể tìm hiểu được đám cùng cánh làm ăn của Larry không?

-
Tôi nghĩ là có thể được. Mà anh cần để làm gì?

-
Kể từ khi có cái tai họa kia giáng xuống, Larry không chịu cho tôi thực hiện
một biện pháp nào, ông ta quyết không cho tôi đóng cửa các bãi tắm. Ngay cả bây
giờ, sau khi đã có ngần ấy người chết rồi, ông ta vẫn muốn tôi mở cửa các bãi
tắm vào ngày Độc lập. Mới rồi ông ta còn buột mồm nói ra: ông ta bị sức ép của
đám cùng làm ăn với ông ta. Tôi đã nói với anh rồi.

-
Rồi sao nữa?

-
Tôi nghĩ cánh ta cũng nên biết xem kẻ nào có ảnh hưởng như vậy đối với Larry.
Nếu ông ta không làm thị trưởng thì tôi cũng chẳng cần quái
gì. Vậy nếu có ai đó chỉ đạo ông ta thì phải xem những kẻ ấy thuộc
hạng người gì.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3