Cách Vách, Đừng Nhìn Trộm - Chương 25 - 26
Chương 25: Thương nhân! Thương nhân cáo già!
“Một Đồng Tiền!”
Mặc dù vật nhỏ chạy rất
nhanh nhưng dù sao nó vẫn còn nhỏ, nhờ vậy nên Thuần Tưởng mới có
thể chạy theo nó được đến giờ.
“Két…” Một tiếng
thắng xe dồn dập truyền đến
“Hú…” Nơi khúc quanh,
Một Đồng Tiền quẹo ngoặt, Thuần Tưởng chạy theo phía sau chỉ nghe
thấy tiếng nó kêu đau, sau đó không nghe được tiếng gì khác nữa.
Thuần Tưởng thật sự rất
sợ, muốn đi xem xem sao vật nhỏ lại phát ra tiếng kêu rùng rợn như
vậy, nhưng rồi lại sợ sẽ nhìn thấy cảnh vật nhỏ nằm trên đống máu
đỏ tươi, thật sự đáng sợ!
Thuần Tưởng cúi đầu lưỡng
lự, định đi lên xem sao, nhưng lại bị sợ hãi kéo về, nghĩ đến thảm
trạng gần chết của Một Đồng Tiền, trong đầu suy nghĩ miên man lan man
dài dòng, nhưng thật ra cũng chỉ là suy nghĩ của Thuần Tưởng thôi,
thực tế thì sau tiếng “hú” kia, không còn việc gì xảy ra nữa.
“Đây là chó nhà
cô?” Bất chợt, trên đỉnh đầu cô bỗng xuất hiện một “bóng ma”.
Thuần Tưởng ngẩng đầu, người
đàn ông trước mắt cao lớn, thoạt nhìn… Dường như … Hơi quen mắt …
“Đây là chó nhà
cô?” Người đàn ông kia thoạt nhìn chỉ mới ba mươi, tướng mạo tuy
không “yêu nhan hoặc chúng” như Tô Mộc, nhưng mặt mũi cũng tuấn lãng,
làm người ta cảm thấy thoải mái, giọng nói thì trầm thấp, khi nói
chuyện cũng rất ôn hoà.
“Đúng đúng đúng, đây là chó
của tôi!” Thuần Tưởng liên tục gật đầu, nhìn Một Đồng Tiền đang cúi
gằm mặt trên tay anh ta, cả người dính đầy mỡ, bẩn đến nỗi không
nhìn ra chó nhà ai nữa, cô không khỏi thở dài một tiếng.
Nhận lấy Một Đồng Tiền,
Thuần Tưởng vội vàng kiểm tra tỉ mỉ vật nhỏ từ trên xuống dưới, không
phát hiện vết thương gì nghiêm trọng, lúc này mới yên lòng thả lỏng
một hơi.
“Nó đó, chui vào dưới
bánh xe của tôi, trên người còn bị dính chút xăng, vậy mà không bị
đả thương gì, thật là lợi hại!” Người đàn ông nhàn nhạt cười,
thấy Thuần Tưởng không có ý định mở miệng nói chuyện, anh ta mới
mất hứng mở lời trước.
Thuần Tưởng rốt cuộc cũng
định hồn lại, lúc này mới nhớ ra là mình nên nói điều gì: “Hại
anh gặp phiền toái, thật xin lỗi… Dù sao anh cũng là người tốt mà,
việc kia…”
“Cô không nhớ tôi sao?” Người
đàn ông nhíu mày, cắt đứt lời của Thuần Tưởng.
“A!” Thuần Tưởng lộ
vẻ khó xử, người ta đã nói như vậy, có nghĩa hai người đã từng gặp
mặt, huống chi vừa rồi Thuần Tưởng cũng cảm thấy, cảm giác người
này đem đến rất quen thuộc.
Chỉ là… Rốt cuộc đã gặp
ở đâu chứ?
Cô thật sự không nhớ ra,
Thuần Tưởng càng lúc càng thấy khó khăn, nếu nói một người đã từng
gặp mặt, mà không nhớ rõ tên đối phương thì quả thật là hơi thất
lễ, nhưng bây giờ Thuần Tưởng thật sự không nhớ được người này là
ai.
“Được rồi, không cần suy
nghĩ nữa.” Người đàn ông bật cười, bất đắc dĩ lắc đầu: “Xem ra… Tấm
danh thiếp tôi đưa cho cô không có tác dụng gì cả.”
Danh thiếp…
Thuần Tưởng khẽ nheo đôi mắt
to lại, lúc lắc đầu: “A – Anh là Triệu Cạnh Hàng!”
“Đã bao lâu không gặp rồi?
Tôi mờ nhạt đến nỗi cô không thể nhớ được sao?” Triệu Cảnh Hàng trêu
ghẹo Thuần Tưởng.
Thuần Tưởng vội vàng khoát
tay, cười cười nói: “Không phải không phải. Tôi làm sao mà không nhận
ra được giám đốc Triệu đây! Chỉ là… Một nhân vật lớn như anh, sao lại
xuất hiện trong khu phố rách nát này thế?”
Triệu Cảnh Hàng đưa tay
vỗ vỗ đầu cô, nhìn cô ân cần cười, không khỏi cảm thán, nha đầu này,
quả đúng là không chỉ đần một chút.
“Thật sao? Thì ra tôi là
một nhân vật lớn sao? Sao tôi còn không biết nhỉ?” Triệu Cảnh
Hàng vừa nói, vừa chỉ chỉ chú chó trong lòng Thuần Tưởng: “Có
muốn đưa nó đến bệnh viện khám không?”
“A? Hả… Cái gì? Nó
à…” Thuần Tưởng cười phá lên, bứt lấy một móng tay của Một Đồng
Tiền, làm nó không rét mà run. “Không có gì không có gì, không cần
đến bệnh viện uổng phí như vậy, nó tốt lắm mà!”
“Có vẻ cô rất thích nó,
tôi thấy… Hay là đi đi, lên ngồi xe tôi đi, về phần viện phí cô lo lắng
thì cứ để tôi trả. Mặc dù cậu nhỏ này chạy đến nhưng dù sao cũng là
tôi đụng.”
“Không cần không cần, anh
khách sáo quá rồi. Cạnh nhà tôi có một bác sĩ mà, không cần sợ!” Thuần
Tưởng vội vàng từ chối ý tốt của anh ta, đành tạm thời dùng Tô Mộc làm
bia đỡ đạn.
“Hửm? Trùng hợp vậy sao?” Thấy
Thuần Tưởng cứ từ chối mãi, Triệu Cảnh Hàng mặc dầu thấy không vui
nhưng cũng không để trong lòng, chỉ là càng lúc càng thấy nghi ngờ
thôi.
Như vậy có tính là nói
láo không… Tô Mộc vốn là bác sĩ mà, Thuần Tưởng cười thản nhiên rồi
gật đầu.
“Bác sỹ thú y à? Có thể trị được không?” Triệu Cảnh
Hàng không từ bỏ ý định, lại hỏi tiếp một câu.
Nụ cười lúc này của Thuần Tưởng cứng đờ, không ngờ anh ta lại hỏi
như vậy, đành phải thuận thế tiếp tục gật đầu: “Đúng vậy!”
Cô vẫn thản nhiên như cũ, dĩ nhiên là trong lòng không lấy làm
thản nhiên là mấy, đành để ai kia chịu thiệt một chút, tuy hơi biến
đổi chuyên môn của ai kia nhưng cô lại không cảm giác được mình đang
nói dối, có người đã từng nói mà, người cao cấp thì cũng đều là
động vật thôi. Tên kia chữa bệnh cho người, vậy cứ coi như một nửa là
trị cho động vật, về phần anh ta có thể chữa bệnh cho con chó này
không thì… Cô cũng không rõ lắm, bác sĩ mà, bác sĩ cũng có bằng cao
cấp chứ!
“A, trùng hợp như vậy cũng tốt.” Triệu Cảnh Hàng đáp một
tiếng.
Nói xong, hai người đứng yên tại chỗ, đột nhiên không còn đề tài
gì để nói. Đứng một hồi lâu, Thuần Tưởng mới phát hiện bây giờ trông
cô cực kỳ mất hình tượng!
Quần ngủ rộng thùng thình mặc ở nhà, dép lê màu xanh lam hình
khối vuông, tóc thì rối bời, buộc lung tung, tóm lại là vô cùng xấu
xí.
“Chuyện đó… Nếu không có gì thì tôi đi trước đây…” Thuần Tưởng
lấy tay lay lay hai cái bím tóc rối tinh của mình.
“Đợi chút, tôi muốn tiếp tục hàn huyên với cô.” Triệu Cảnh
Hàng thấy Thuần Tưởng định bỏ đi, vội vàng mở miệng trước, định chuẩn
bị nói tiếp thì lại bị một người khác cắt ngang.
“Ở đây làm gì thế? Thế nào? Hai người quen biết nhau? Sao không
vào nhà mà hàn huyên đi? Đứng ở ngoài này hóng gió sao?” Giọng
nói vô cùng nhẹ nhàng nhưng lực sát thương lại mạnh mẽ đến ghê gớm
truyền đến, Triệu Cảnh Hàng và Thuần Tưởng đều ngây ngẩn cả người.
Giọng nói này, con bà nó! Thuần Tưởng không cần quay đầu cũng biết
người nọ là ai, chỉ là… Sao anh ta lại đi ra đây chứ? Còn nói những
lời này, vừa rồi cô không muốn tiếp tục nói chuyện với Triệu Cảnh
Hàng nên mới kiếm cớ vào trong, không ngờ tên kia lại… Đúng là thích
làm cô khó xử mà.
Dĩ nhiên, không muốn nói gì nhiều, cũng không phải do Thuần Tưởng thấy
Triệu Cảnh Hàng là người xấu hay không thích đến gần gì, đúng ra mà
nói thì quen được người có quyền thế thì ở phương diện nào cũng
đều tốt nhưng… Không biết vì sao, Thuần Tưởng lại rất sợ, sợ thương
nhân như Triệu Cảnh Hàng đã mò mẫm lăn lộn trên thương trường nhiều
năm, đã tôi luyện thành một thương nhân cáo già.
Chương 26: Hay là đã có người
khác?
“Ơ, đây không phải là Tô Đại thiếu gia sao, hạnh ngộ hạnh ngộ!” Triệu
Cảnh Hàng nương theo giọng nói xoay đầu lại, thấy Tô Mộc, đầu tiên hơi sửng
sốt, nhưng nhanh chóng phản ứng kịp, nở nụ cười công thức hoá, chạy
đến chào hỏi cùng Tô Mộc chào hỏi.
Thuần Tưởng ngơ ngác nhìn hai người kia, chắc là quen nhau đây! Lúc này
xoay mặt lại nhìn Tô Mộc, đúng, người này quả là giống Triệu Cảnh
Hàng, ngay cả nụ cười hiện giờ cũng giống nhau như đúc.
“Giám đốc Triệu, người bận rộn như anh sao lại rảnh rỗi đến đây
chứ?” Tô Mộc hừ hừ cười, đi đến bên cạnh Thuần Tưởng, đưa tay khoác
lên vai cô, hành động tự nhiên đến không ngờ.
Tôi và anh quen thuộc lắm sao? Thuần Tưởng bĩu môi, nhún vai, thôi thì
cứ giữ lại chút mặt mũi ít đến đáng thương của anh ta đi.
“A… Anh quen với cô Thuần Tưởng à?” Triệu Cảnh Hàng nhìn Tô Mộc,
rồi ánh mắt lại ý vị lướt qua đôi tay đang khoác lên đôi vai kia.
Anh ta làm sao mà biết tên cô chứ? Thuần Tưởng đột nhiên nhớ lại, hình
như cô chưa từng đề cập đến, Triệu Cảnh Hàng hình như cũng chưa từng
hỏi, vậy làm sao mà anh ta biết được?
“Bình thường, chỉ là hàng xóm mà thôi.” Tô Mộc buông tay đáp trả,
tiếp tục nói: “Anh cũng quen với Thuần Tưởng mà, dù sao cô ấy làm
việc ở chỗ ông ngoại anh, không muốn quen cũng khó.”
“Sặc! Cái gì?” Thuần Tưởng kinh ngạc mở to hai mắt, hỏi Tô Mộc: “Anh
vừa nói cái gì vậy? Chuyện đó…”
Cái gì gọi là “Cô ấy làm ở chỗ ông ngoại anh, không muốn quen
cũng khó chứ?” Ai là ông ngoại anh ta chứ? Vương sư phụ, Lão Vương sao?
Triệu Cảnh Hàng này thật là! Đúng là quá mức giảo hoạt! Vì sao không
nói với cô chứ? Triệu Cảnh Hàng biết tên họ của cô… nhất định là do
Lão Vương nói đây.
Vậy mà còn làm như không quan hệ đến mình, có gì để giấu diếm
cơ chứ? Thuần Tưởng không hiểu rốt cuộc người này đang suy nghĩ điều
gì, cũng cảm thấy cảm kích Tô Mộc, tại sao Tô Mộc lại cố ý nói ra
thân phận của Triệu Cảnh Hàng chứ? Chắc là sợ cô không biết rồi lại
mắc bẫy đây mà!
“A, thì ra là hàng xóm…
Lúc nãy Thuần Tưởng có nói đến bác sĩ thú y, chẳng lẽ…” Vội
vàng chuyển đề tài, Triệu Cảnh Hàng quả là khôn khéo, nhẹ nhàng chuyển
đề tài trở về Tô Mộc.
“Bác sỹ thú y?!” Tô
Mộc thu lại nụ cười, nhăn mày liếc nhìn tiểu nha đầu đang cúi gằm mặt
kế bên.
Thuần Tưởng làm bộ như không
nghe thấy, vội vàng nói: “Nếu hai vị đã quen nhau thì chi bằng cứ
tiếp tục nói chuyện đi, vừa lúc tôi phải về nhà chăm sóc cho cún
cưng, không làm phiền hai người nữa.”
Thuần Tưởng vừa nhấc chân đã
bị Tô Mộc kéo cổ áo trở về.
“Nè, anh làm gì vậy? Đang
ngăn cản quyền tự do của con người sao? Đây là phạm pháp nha!” Vẻ
mặt Thuần Tưởng cầu xin giãy dụa.
“Tôi không có ngăn cản quyền
tự do của cô, tôi chỉ muốn hỏi cô một chút điều thôi.” Tô Mộc ngẫm
lại, giương mắt nhìn Triệu Cảnh Hàng: “Triệu Cảnh Hàng, hôm nay không
còn sớm nữa, hôm nào rảnh thì sang ăn bữa cơm, hôm nay tôi phải đưa người
này về nhà trước rồi.”
Triệu Cảnh Hàng lễ phép cười
một tiếng, khẽ gật đầu, nhìn hai người ồn ào rời khỏi, chân mày càng
lúc càng nhíu sâu.
***
“Này này này! Buông
ra!” Thật sự không nể mặt cô! Sao lại đối xử với cô trước mặt
người ngoài như vậy? Thuần Tưởng phản kháng la lên.
Nha đầu này, lại còn xù
lông nhím nữa! Tô Mộc bĩu môi, không phản ứng gì, chỉ rụt tay về, dĩ
nhiên, lôi cả thêm con chó của cô nữa… Vào nhà cô…
“Này này này, nhà tôi anh
vào làm chi vậy?” Thuần Tưởng đứng thẳng người, chỉ vào Tô Mộc hô to
nói.
“Cô gái bé bỏng, đừng ầm
ĩ nữa, hơn nữa… Tôi hỏi cô, ai tên “này này này” thế? Nếu cô đang nói
chuyện với tôi thì tôi cho cô biết, tôi cũng có tên! Tên tôi lại càng
không phải “này này này”. Tô Mộc quét mắt nhìn Thuần Tưởng,
ngượng ngùng nói.
“Được rồi, anh đến nhà tôi
hẳn là không phải nói về chuyện này!” Thuần Tưởng vỗ vỗ lưng Một
Đồng Tiền phía sau lưng, để nó ngồi xuống đất, có lẽ do quá kinh sợ
nên vật nhỏ xám xịt gục trên mặt đất, cúi gằm đầu.” Có chuyện gì thì mời
nói nhanh, tôi còn phải chăm sóc cho cún cưng của tôi.”
“Cún cưng?! Được, ôm chó
của cô lại đây để tôi xem xem.” Tô Mộc hất cằm, chỉ chỉ vật nhỏ
trong tay Thuần Tưởng.
“Tôi thấ… Hình như khỏi đi
thì hơn.” Thuần Tưởng gượng gượng cười hai tiếng, biết Tô Mộc thích
sạch sẽ như vậy, đừng nói là bản thân mình, chỉ sợ một ngày tắm
nước sát trùng một trăm lần, Tô Mộc vẫn khinh thường những cún cưng
này như cũ, khó đảm bảo cô đưa Một Đồng Tiền đến trước mặt anh ta,
anh ta sẽ trở mặt!
“Không là sao chứ? Không
phải cô nói tôi là bác sĩ thú y sao! Sao cô không mau chóng giao cún
cưng cho tôi khám bệnh đi?” Tô Mộc nói.
Thuần Tưởng cười càng lúc
mất tự nhiên, người này quả nhiên vẫn còn ghi hận, lòng dạ đúng là
hẹp hòi: “Không cần làm phiền anh, không cần không cần, ô… A không,
hải quy sinh viên đại học a, thạc sĩ hay là bác sĩ? Hay là cái gì gì
đó? Làm sao mà để anh khám bệnh cho cún cưng được…”
Thuần Tưởng cứng ngắc cười,
mở miệng là muốn tiễn khách, Tô Mộc nhân lúc Thuần Tưởng nói, kéo
chặt cổ tay Thuần Tưởng lại.
Trái tim Thuần Tưởng bỗng
lỗi mất hai nhịp, cô ngẩng đầu, đôi mắt nhìn sâu chăm chú vào ánh
mắt loé lên vẻ giảo hoạt của Tô Mộc, anh ta chầm chậm mỉm cười: “Chó
và mèo…”
“Không phải tôi chưa từng
xem.” Khi nói đến đây, Tô Mộc dường như cố ý, ngồi dịch vào gần
Thuần Tưởng, đôi môi để sát vào vành tai cô, thấp giọng nói nhỏ.
Khoảng cách quá gần làm
cô không tự nhiên đỏ mặt, vội vàng hất con người này ra, Thuần Tưởng
lắp bắp: “Tôi, tôi … Aizzz, thì cũng chỉ là chuyện chó và mèo thôi
mà! Anh, anh nói lẹ đi… Rồi mau chóng trở về nhà nữa.”
“Gần đây không có chuyện
gì làm… Mời tôi thử độc được không?” Tô Mộc chau chau mày, chuyển
sang đề tài một cách tự nhiên.
Có lầm hay không? Anh ta
có ý gì chứ? Nói không muốn ăn nữa cũng là anh ta, hôm nay thì tốt
rồi, đột nhiên lại bị bệnh thần kinh gì nữa đây? Không biết có phải
bệnh nhân cách phân liệt nghiêm trọng không? Thuần Tưởng bĩu môi không
trả lời.
“Hay là đã có người khác
thử độc giúp rồi?” Tô Mộc nhăn nhó mặt, nhưng nói ra lại rất nhẹ
nhàng: “Là người cô nói đã từng thích? Hay là… Người vừa gặp lúc
này, Tổng giám đốc Triệu?”