Trọn đời bên em - Ngoại truyện 1 + 2

Ngoại truyện 1: Giản Quân Phàm

Giản Quân Phàm gặp Bạch Dĩ
Mạt chỉ là ngẫu nhiên, nhưng yêu cô lại thành tất nhiên…
Lần đầu tiên gặp cô là lúc cô đang đuổi theo tên trộm cao hơn cô một cái đầu,
hôm đó anh vừa mới nghỉ phép chuẩn bị quay về thành phố Y, không ngờ lại gặp
phải cảnh như thế.
Anh sợ cô bị thương nên cũng theo gót, đuổi đến nơi thì tình huống trước mắt
làm cho anh chấn động, người đàn ông kia bị cô chế ngự nằm trên mặt đất, thế
là, anh không khỏi ngắm nhìn người con gái nhìn có vẻ nhu nhược này, lại còn
giống học sinh hơn.
Anh đi lên cùng với cảnh sát bắt tên trộm về, sau đó còn có lòng hỏi cô có bị
thương hay không, cô chỉ lắc đầu vẻ mặt hờ hững, đúng lúc anh chuẩn bị xoay
người đi thì đột nhiên cô ôm bụng đau đớn, thậm chí trên trán còn chảy mồ hôi.
Đưa cô đến bệnh viện mới biết thì ra cô có thai, do trước đó đánh nhau với tên
trộm động tác quá mạnh nên phải sinh non, khi anh cầm chứng minh thư của cô
đăng ký thì anh mới phát hiện, thì ra cô chính là Bạch Dĩ Mạt, con gái của ân
nhân.
Lúc Bạch Dĩ Hạo đến vội vàng hỏi bác sĩ tình hình của Bạch Dĩ Mạt, sau khi biết
được đáp án chưa kịp phân bua đã đánh cho anh một trận, đánh xong rồi mới biết,
thì ra mình đánh nhầm người, chẳng qua người lạ là anh chỉ đưa Bạch Dĩ Mạt vào
viện thôi.
Mấy ngày sau đó, bọn họ giống như có cảm giác hận đã gặp nhau quá muộn, anh với
Bạch Dĩ Mạt tán gẫu nói chuyện mãi không ngừng, nụ cười của cô cùng với vẻ hờ
hững khi mới gặp không giống nhau.
Sau đó, chính Bạch Dĩ Hạo cũng nghi ngờ liệu anh có ý gì với Bạch Dĩ Mạt?
Nhưng người kia đã phủ nhận, bởi vì lúc đó anh đã đem cái tình cảm này quy
thành cảm giác bứt rứt ới cô, đối với cô chẳng qua chỉ là vì bồi thường, gửi
gắm lên tâm tình.
Cũng có lẽ, anh đang sợ, sợ sau khi không kiềm chế được yêu mất, lại bị cô phát
hiện ra mình chính là người mà cô hận nhất, như thế thì bọn họ sẽ như thế nào
đây? Anh không dám nghĩ! Anh không ngờ thì ra mình yếu đuối như vậy…
Mà anh từ đầu đến cuối không hề hỏi qua chuyện Bạch Dĩ Mạt sinh non, bất kể ánh
mắt Bạch Dĩ Hạo có lạnh tới cỡ nào, có đe nẹt thế nào, cô cũng không chịu nói,
chuyện của cô ngoài bác sĩ ra, cũng chỉ có anh và Bạch Dĩ Hạo, còn cả vị luật
sư vốn là bạn của Bạch Dĩ Hạo là Quý Phi Dương biết, cuối cùng đã trở thành bí
mật của bốn người họ.
Nhưng di chứng của vụ sinh non lại khiến cho Bạch Dĩ Mạt ngang bướng vì bọn họ
lại cảm thấy không biết làm sao, cho dù là người anh trai cô luôn kính trọng
cũng thế…
Lúc học đại học cô yêu hai lần, thời gian cũng không dài, sau đó không yêu nữa,
dường như trong lòng cô đang cất giữ một người, anh đoán chính là người khiến
cô mang thai kia!
Tiếp sau đó, cô tốt nghiệp, vào văn phòng luật sư của Quý Phi Dương, hoa đào
bên người không ngừng, nhưng đến một người cô chẳng buồn để ý, còn Giản Quân
Phàm người xuất hiện thường xuyên bên cạnh cô bị hiểu lầm thành bạn trai cô, cô
không giải thích lại khiến anh thấy vui vẻ.
Tuy nói là thế, còn cô, mỗi lần có người hiểu lầm là lại lặng lẽ nói xin lỗi
với anh, nhưng anh chỉ cười trừ, anh biết anh không nên quản nhiều chuyện của
cô, nhưng cảm giác ở cạnh nhau lại tự nhiên như thế, tự nhiên đến mức anh hi
vọng cứ thế cả đời.
Thậm chí cả bố Bạch Dĩ Mạt cho dù biết anh chính là cậu bé năm kia cũng rất vừa
ý anh, luôn bảo Bạch Dĩ Mạt dẫn anh về nhà ăn cơm, nghiễm nhiên coi anh là con
rể.
Nhưng Bạch Dĩ Mạt lại không yên lòng, khiến anh biết người kia trong lòng cô
vẫn chưa ra khỏi đó, còn anh lại cam tâm tình nguyện trở thành nam khuê mật lúc
đó.
Cụ thể mà nói, Giản Quân Phàm không biết mình đã yêu Bạch Dĩ Mạt từ lúc nào,
anh cũng nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, dáng vẻ cô quả thật rất được, đôi mắt
trong suốt, nụ cười nhạt lộ ra lúm đồng tiên, rất đẹp, nhưng từ trước đến nay
anh không phải là kiểu đàn ông theo đuổi tình yêu.
Huống hồ, từ nhỏ đến lớn bên cạnh anh không thiếu mỹ nữ vờn quanh, so với cô
còn cả khối người đẹp hơn, tính tình so với cô cũng tốt hơn nhiều, quan trọng
nhất là bọn họ không hề từ chối anh, sẽ không nổi giận với anh.
Còn cô thì sao, tính khí lạnh lùng, không lễ phép, độc miệng xoi xét, giống như
con lừa vậy, nhưng vì sao những khuyết điểm này trong mắt anh lại trở thành ưu
điểm? Vì sao anh lại cảm thấy tính cách như thế làm rung động con tim?
Thì ra anh đã sớm yêu, cũng có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy cô đã yêu từ lúc
nào…
Ý thức được bản thân hết thuốc chữa cũng đã chậm, người trong lòng cô đã quay
về, càng châm biếm hơn là không ngờ người kia lại là em họ anh.
Anh thấy ánh mắt Bạch Dĩ Mạt nhìn Hướng Nhu, tuy có vẻ khinh thường, nhưng cái
nhìn đó không giống như nhìn anh, đêm đó anh đem thắc mắc hỏi ra thì thấy Bạch
Dĩ Mạt kích động né tránh, cuối cùng anh cũng hiểu được thì ra bố của đứa trẻ,
người cô cố chấp bảo vệ chính là Hướng Nhu.
Hướng Nhu thích quấn lấy Bạch Dĩ Mạt, ngày ngày khiến cô xù lông, tuy cô luôn
phủ nhận tình cảm với Hướng Nhu, nhưng từng chút từng chút, trong lúc cô khóc
trong vòng tay của Hướng Nhu, cuối cùng anh cũng bắt đầu đau, cơn đau không thể
nói rõ, lòng đau như dao cắt.
Anh bắt đầu thu nhận vụ án ma túy về mình, làm cho mình mệt mỏi, thấy bọn họ
ngọt ngào anh chỉ có thể mỉm cười, nỗ lực mỉm cười, cho dù là anh biết Hướng
Nhu cố ý biểu hiện ân ái trước mặt anh, anh cũng chỉ có thể cười, bởi vì anh đã
đánh mất người sau năm năm trông nom bên cạnh, đã đánh mất hoàn toàn.
Anh không hề từ chối trong nhà sắp xếp đi xem mặt, một lần lại là một người…
Có lẽ anh nghĩ mình thật sự vẫn còn có thể vùi đầu vào tình cảm khác, nhưng vì
sao anh lại tìm kiếm bóng dáng Bạch Dĩ Mạt trên người những người con gái này,
cho dù chỉ là một chút, anh cũng có thể cùng người đó bắt đầu cuộc sống mới.
Nhưng mà, không có, bọn họ đến một đặc điểm cũng không giống, anh bắt đầu tự
cười nhạo mình, cần gì chứ? Trên thế gian này chỉ có một Bạch Dĩ Mạt mà thôi…
Cuối cùng trong ngày đêm vùi mình vào vụ án ma túy, trong một lần lại một lần
đi xem mắt vô ích, trong lòng đau nhức khi dùng rượu thuốc lá, anh lại nhận
được thiếp mời kết hôn của Bạch Dĩ Mạt và Hướng Nhu.
Một ngày trước hôn lễ, anh là người duy nhất đi cùng chú rể cô dâu đến tham gia
bữa tiệc chia tay độc thân, Hướng Nhu bị mấy người anh em kia chuốc không ít
rượu, tửu lượng hắn dù có tốt, cũng phải say ngà ngà.
Còn anh vốn không muốn đến, nhưng ai bảo anh là anh họ của hắn đây?
“Anh họ, em kính anh một ly.” Hướng Nhu tạm thời thoát khỏi đám bạn, đi đến
cạnh Giản Quân Phàm ngồi trong góc nhìn hạnh phúc của hắn.
Giản Quân Phàm mỉm cười, ngữ khí nhẹ cảnh cáo Hướng Nhu đối tốt với Bạch Dĩ
Mạt, sau đó cầm ly rượu lên một hơi cạn sạch, nhưng vì sao hôm nay rượu lại
chua xót như thế, chua đến tận lòng.
Hướng Nhu bật cười ha ha, ù ù cạc cạc nói câu cảm ơn với anh.
Anh biết được hai chữ kia bao hàm ý gì, nhưng điều anh khó chịu chính là, hai
chữ này từ lúc tham gia bữa tiệc, Bạch Dĩ Mạt cũng nói với anh.
Về đến nhà, anh lẳng lặng ngồi trên ghế salon, trợn tròn mặt ngẩn người, ngồi
đó cả một đêm, Doãn Hiểu Hàn đến tìm anh thấy vẻ mặt tiều tụy của anh, sắc mặt
cũng không tốt lắm.
Cô kéo anh đi tắm rửa, tắm xong anh thấy Doãn Hiểu Hàn đứng trong phòng giữ
quần áo vì anh mà khoa chân múa tay chọn quần áo khiến anh có chút áy áy, có
chút chật vật.
Doãn Hiểu Hàn là bảo bối của bác Doãn, là thiên kim đại tiểu thư, tình yêu gần
như trái ngược với Bạch Dĩ Mạt, trong tình yêu Bạch Dĩ Mạt luôn bị động, còn
Doãn Hiểu Hàn lại là người chủ động.
Cô vì Giản Quân Phàm mà vào trường cảnh sát đuổi theo đến thành phố S, mặc anh
lạnh lùng thế nào với cô, hờ hững với cô, cô vẫn như kẹo da trâu dính lấy anh.
Anh xem mắt ngày càng nhiều, cố ý để cô biết, để cô biết khó mà rút lui, nhưng
cô lại chỉ nói: “Đi đi đi đi, dù sao cũng không thành công.”
Anh cảm thấy kỳ lạ, dựa vào cái gì mà cô cảm thấy anh nhất định chướng mắt với
những người đó, dựa vào cái gì cô có thể tự tin như thế, tuy quả thật bị cô nói
trúng, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn cười mà không nói gì với cô.
Anh đã nói với Doãn Hiểu Hàn, nói một cách nghiêm túc, anh nói cho cô biết, cô
còn nhỏ, chưa bao giờ yêu đương, cho nên mới sinh ra cảm giác ỷ lại với anh,
cái tình cảm này không nhất định là tình yêu, cô chẳng qua chỉ ảo tưởng, cô
phản đối thì anh nói rất rõ ràng cho cô biết, Giản Quân Phàm anh sẽ không thích
Doãn Hiểu Hàn cô, để trái tim cô chết rũ.
Kết quả vừa đấm vừa xoa không như mong muốn, hai mắt cô đỏ lên không nói lời
nào, cuối cùng nói cho anh biết thích anh là chuyện của cô, anh không có quyền
xen vào.
Ngày hôm sau lại như không có chuyện gì, dường như chuyện hôm qua chỉ là một
giấc mơ, tỉnh dậy cuộc sống vẫn tiếp tục, tình yêu cũng vẫn tiếp tục.
Cô với anh cứ như vậy một lần từ chối, một lần kiên trì, dường như không có bờ
bến, dây dưa không có chừng mực…
Doãn Hiểu Hàn cẩn thận thắt cà vạt cho anh, sau đó đẩy anh đến trước gương:
“Nhìn đi, đẹp trai chưa, hôm nay phải cướp lấy nổi bật của chú rể.”
Giản Quân Phàm định thần nhìn mình trong gương, sau đó không tự giác nhìn sang
Doãn Hiểu Hàn bên cạnh mình kỳ thật khá là đăng đối (môn đăng hộ đối), cuối
cùng cũng cười khan một tiếng.
++
Hôm sau đến tham dự hôn lễ có rất nhiều người, danh nhân, thương nhân, quan
chức, đều không ngoại lệ, buổi hôn lễ trước sau không có trong vòng một thế kỷ
này ở thành phố S.
Từ việc chuẩn bị hôn lễ, rồi lựa chọn quần áo, đến mời khách khứa ngồi vào, vật
phẩm này nọ, mỗi chi tiết lớn nhỏ đều do Hướng Nhu tự mình chuẩn bị, xa hoa
không gì sánh kịp.
Theo khúc nhạc hôn lễ, Bạch Dĩ Mạt mặc áo cưới tinh xảo làm bằng tay kiểu cung
đình châu Âu chậm rãi đi vào lễ đường, từng bước đi của cô, trái tim của Giản
Quân Phàm lại nảy lên một lần, thì ra vẻ đẹp của cô là rung động lòng ngươi như
vậy, nụ cười của cô như chạm đến mỗi dây thần kinh của anh.
Còn trong mắt cô chỉ có Hướng Nhu nở nụ cười tươi rối, bọn họ là đôi bích nhân
môn đăng hộ đối trong mắt nhiều người, là tiêu điểm trong ống kính của nhiếp
ảnh gia, là ngọn nguồn của hạnh phúc.
Bọn họ đọc lời thề, trao nhẫn cho đối phương, trong tiếng hoan hô của mọi người
ôm lấy nhau, vỗ tay, tiếng hát, pháo hoa, pháo mừng đều vì họ mà vang lên, chỉ
có anh im lặng rút lui khỏi cảnh tượng khiến trái tim anh đau đớn.
Giản Quân Phàm, không yêu, thật sự khó như thế sao?
Anh nhìn thấy Doãn Hiểu Hàn đứng cạnh bờ hồ, nha đầu kia cũng ra đây, từ lúc
nào thì anh thật sự không biết, có lẽ là lúc trong mắt anh chỉ có Bạch Dĩ Mạt?
Làm anh giật mình là Doãn Hiểu Hàn đang khóc, dường như cô biết anh đang nhìn
cô, vội vàng gạt đi nước mắt, sau đó lại mỉm cười.
Anh hỏi cô sao lại thế, cô lại nói mình cảm động, có lẽ anh biết cô khóc vì cái
gì, nhưng trước sau không hề hỏi.
Cho đến nhiều năm sau, khi bọn họ đã là người làm bố làm mẹ, lại một lần nữa
bước vào hôn lễ người khác tham gia thì cô mới nói cho anh biết năm đó cô vì
anh mà khóc, vì anh đau mà buồn, Giản Quân Phàm chỉ có thể yêu chiều ôm lấy
Doãn Hiểu Hàn vào lòng, nói với cô một câu: Thật là đứa trẻ ngốc!
Người cả đời cố chấp rất nhiều, gã ngốc Giản Quân Phàm cố chấp đã thôi những
năm tháng khiến anh nhớ mãi không quên, còn cô bé ngốc Doãn Hiểu Hàn cố chấp
lại thu hoạch được một tình yêu hạnh phúc mỹ mãn.
Có lẽ hạnh phúc này không dễ có, có lẽ hạnh phúc này cô cũng từng nhịn đau mà
buông tay, nhưng đến cuối cùng, bọn họ nhìn rõ bản thân, nhìn rõ đối phương,
nhìn rõ tương lai tay nắm tay cùng đi hết con đường đến bạc đầu.
Có tình yêu che kín trong bụi gai, có tình yêu là im lặng cả đời, có tình yêu
mãnh liệt như lửa, có tình yêu bình thản như nước, chỉ cần kiên trì trên con
đường tình yêu, cuối cùng nhận được sự vĩnh hằng, mới là người chiến thắng…

Phiên ngoại 2: Hạnh phúc ngọt ngào

Từ sau khi Giản Quân Phàm
cản một dao cho Bạch Dĩ Mạt, Bạch Dĩ Mạt đã đối tốt hơn với Giản Quân Phàm,
những ân oán trước kia như là chuyện của tổ tiên, khiến trong lòng Hướng Nhu
lại ghen tuông, áp lực, khổ sở không người để ý.
Như bây giờ, Hướng Nhu ngồi trên ghế trên mặt đủ mọi sắc màu, thỉnh thoảng lại
liếc nhìn Bạch Dĩ Mạt, trong ánh mắt ngập tràn u ám, cô vợ này rốt cuộc là nhà
ai, càng ngày hắn càng mơ hồ.
Giản Quân Phàm đã sớm xuất hiện tám trăm năm rồi, bây giờ cơ thể cũng khỏe
mạnh, ăn uống bình thường, làm sao lúc nào cũng chạy đến nhà cô thế?
Được, anh nói anh là anh họ, lại là bạn tốt, còn là bạn sinh tử thường xuyên
đến ăn chùa hắn chấp nhận, thế quái gì rõ ràng Thỏ Con lúc trước đã đồng ý kết
hôn với hắn, bây giờ chỉ cần hắn nhắc đến chuyện này, đã bị nha đầu kia chêm
chọc cười nhạo, có đôi khi hắn nhìn mình trong gương cẩn thận đánh giá, là mình
đã bị cô chơi chán rồi sao? Hay là cô nhìn chán mình rồi? Hay là có kẻ thứ ba
xen vào?
Bạch Dĩ Mạt đi ra phòng bếp nhìn Hướng Nhu vẻ mặt không vui ngồi trên ghế thì
nhất thời cảm thấy buồn cười, bộ mặt này cô đã nhìn quen lắm rồi, giống như ông
chồng lâu năm không ở nhà, lòng đầy oán hận cô vợ trẻ.
Cô đi đến sau ghế, hai tay vòng lấy ôm cổ Hướng Nhu, cười hì hì hỏi: “Sao thế?
Sao lại giống oán nữ vậy?”
Hướng Nhu đè nén ý nghĩ muốn giết chết cô, sau đó cố ý hừ miệng nói: “Oán nữ?
Chỗ nào hả? Để cho oán nam anh nhìn, nói không chừng vừa hay gom đủ thành một
đôi, không gây hiềm khích với người ta.”
Bạch Dĩ Mạt cười phì một tiếng, giơ một tay ra nhéo nhéo khuôn mặt tuấn tú của
Hướng Nhu: “Ồ, hiếm khó nhé, nhà em lại có một oán nam đẹp trai như vậy.”
“…”
“Này, đồ ăn đã rửa sạch rồi, cũng xắt ra rồi, đầu bếp khi nào sẽ lên sân khấu
đây?” Bạch Dĩ Mạt nhìn Hướng Nhu không nói lời nào, thế là cố ý nói vào tai
hắn.
Hướng Nhu chỉ cảm thấy cơ thể bực dọc bỗng bị luồng khí bên tai xua tan, thay
vào đó là một luồng nhiệt nóng xông lên từ đan điền, hắn xoay người kéo Bạch Dĩ
Mạt đến, trực tiếp đặt lên trên ghế.
Bạch Dĩ Mạt còn chưa kịp phản ứng mình đã vào vị trí, thì miệng đã bị bịt lấy
hormone nam giới mãnh liệt trên người hắn đang toát ra mị lực đặc biệt.
Đầu lưỡi hắn thành thạo quay cuồng trong miệng cô, đùa nghịch đủ kiểu, sự bá
đạo cường thế quấn lấy mùi thơm, bàn tay dần dần không thành thật.
Bạch Dĩ Mạt cảm giác được ý đồ của Hướng Nhu, liền gỡ hai tay hắn ra, nhân cơ
hội thở lấy hơi liền ngăn hắn tiếp tục: “Dừng dừng dừng, không được, lát nữa
Giản Quân Phàm đến rồi.”
Hướng Nhu mỉm cười tươi, trong đôi mắt đào hoa tràn đầy vẻ mãnh liệt bạn biết
tôi cũng biết kia, dục vọng làm mờ đôi mắt hắn.
“Nhưng bây giờ anh rất đói bụng…” Nói xong không để ý Bạch Dĩ Mạt có phản kháng
không tiện đà hôn xuống.
Bạch Dĩ Mạt từ trước đến nay không chịu nổi Hướng Nhu vô ý hay cố ý trêu đùa,
cho nên khi cô bị hôn đến ngất đi, đầu óc mới khôi phục lại chút thần trí thì
lại bị Hướng Nhu bóc lột sạch sẽ.
Cô đang muốn tránh thoát thì cảm giác hai chân bị tách ra nghênh đón cái thứ
cứng cáp, tốc độ của hắn dịu dàng, lại có chút mãnh liệt xông vào, đem đến cho
cô khoái cảm quen thuộc.
Hướng Nhu vừa ra vào vừa cắn bên tai Bạch Dĩ Mạt, thở ra khí nóng: “Thử xem
nào, cơ thể em vẫn thành thật hơn, em còn đói hơn cả anh nữa?”
Bạch Dĩ Mạt đương nhiên hiểu ý của Hướng Nhu, hai tay bám trên vai hắn không tự
giác dùng sức, móng tay chậm rãi bấu lên da hắn.
“Anh ra đi, em khuông muốn, a…” Bạch Dĩ Mạt giận dỗi nói chưa xong đã bị Hướng
Nhu bất chấp trực tiếp chạm vào điểm mẫn cảm của cô, hung hăng không chừa đường
lui đụng trái sờ phải, mỗi lần chạm đến dây thần kinh vẫn còn tỉnh táo của Bạch
Dĩ Mạt.
Nước mắt của Bạch Dĩ Mạt đã bị hắn làm cho đến nỗi phải chảy ra, cắn răng nhắm
mắt hưởng thụ từng đợt kích thích, còn cô không nhìn thấy lúc này Hướng Nhu
đang nở nụ cười tà khí, nụ cười kiểu này là lúc hắn đang âm mưu chuyện gì đó sẽ
xuất hiện.
“Ding dong…” Hai người trên ghế đang toát mồ hôi như mưa bỗng nghe thấy tiếng
chuông cửa, như một chú chim sợ cành cong mở to đôi mắt, nhưng lại không chút
lưu tình tiếp tục cày cấy.
Bạch Dĩ Mạt nức nở đẩy Hướng Nhu ra: “Giản Quân Phàm đến đó, anh mau ra đi…á…”
Lại một lần nữa dồn sức, Bạch Dĩ Mạt sợ người ngoài cửa sẽ nghe thấy, vội bịt
miệng lại, cố để cho tiếng rên rỉ không khống chế được phát ra nhỏ thôi.
Hai tay cô đập Hướng Nhu, hạ giọng: “Hướng Nhu, em bảo anh ra đi, anh có nghe
không? Ưm…”
Miệng của cô bị tay Hướng Nhu thành công che lại, sau đó tay kia của hắn ôm
chặt Bạch Dĩ Mạt, để hai chân cô quấn ngang eo hắn, rồi khẽ kéo cả mông cả
người cô đứng lên, cô giật mình ôm chặt lấy cổ hắn, trơ mắt nhìn hắn ôm mình đi
vào phòng ngủ, quan trọng nhất là chỗ nào đó của bọn họ vẫn nằm nguyên, không
hề tách ra, kích thích như vậy vẫn là lần đầu.
Cửa phòng ngủ bị đóng lại, Bạch Dĩ Mạt trừng mắt Hướng Nhu: “Anh điên rồi, anh
mau buông ra!”
Hướng Nhu nhanh chóng đem Bạch Dĩ Mạt một lần nữa đè ngã xuống giường, hung
hăng cắn lấy cắn để đôi môi đỏ mọng của cô, phía dưới dùng sức ra vào.
Điện thoại trong phòng khách vang lên, Bạch Dĩ Mạt giãy dụa muốn đứng lên, cô
biết chắc là Giản Quân Phàm gọi điện đến, rõ ràng là mời người ta ăn cơm, bây
giờ lại để khách ở ngoài cửa, chủ nhà lại ở trong phòng hầu hạ, nghĩ thế nào
cũng thấy mình không nên.
Cũng không biết là sức mình quá lớn, hay là Hướng Nhu cố ý, cuối cùng cô cũng
giãy dụa ra khỏi hắn, thế là vội vàng nhảy xuống giường chuẩn bị đi ra ngoài.
Chân vừa chạm đất đã bị Hướng Nhu kéo trở về, dồn ép đến bên cửa sổ, vì nhà cô
nằm rất cao, bốn phía lại là kiến trúc thấp bé, cho nên lúc Hướng Nhu xem xét
có vẻ được thì kéo rèm lên, đặt Bạch Dĩ Mạt bên cửa sổ sát đất, một tay ôm lấy
nơi cao vút của cô, một tay nắm chặt eo cô, trực tiếp tiến vào từ phía sau.
Hắn vừa không kiêng nể đâm cô, vừa nói bên tai cô: “Xem ra hôm nay anh họ cũng
đói bụng…” Nói xong ngón tay chỉ vào dưới lầu cách đó không xa.
Đây là lần đầu tiên Bạch Dĩ Mạt với Hướng Nhu kích thích như thế, tuy tầng nhà
cô với khung cảnh trời đen trước mắt là tuyệt đối không có khả năng bị người
khác nhìn, nhưng lộ liễu như vậy vẫn khiến cô có cảm giác không an toàn.
Cô nhìn theo ngón tay Hướng Nhu, quả nhiên dưới lầu có vẻ như Giản Quân Phàm
lái xe rời đi…
Mặt mày Hướng Nhu nhíu lại, tiếp tục giữ lấy trên diện rộng, cho đến khi hai
chân Bạch Dĩ Mạt mềm oặt mới đặt cô lên giường tiếp tục hành động, không hề
kiêng nể bắn hạt giống vào…
Kẻ mặt người dạ thú nào đó thỏa mãn y như ăn đứa trẻ được ăn kẹo, hài lòng ôm
lấy Bạch Dĩ Mạt đến ngón tay cũng không buồn nhúc nhích.
“Bạch Dĩ Mạt?”
“Ừ…” Bạch Dĩ Mạt mơ mơ màng màng trả lời một câu.
“Sáng mai đi đăng ký nhé?”
“Ừ…”
“Nói rồi nhé, không được thay đổi…”
“…”
Ngày hôm sau.
“Đi chỗ nào cơ? Sáng sớm thế này?” Bạch Dĩ Mạt chẳng hiểu gì, nhìn Hướng Nhu
ngồi trên ghế lái hỏi.
“Đi đăng ký kết hôn!” Hướng Nhu không giấu giếm.
Bạch Dĩ Mạt nghe thế, đầu thôi hôn mê, thân không yếu ớt, cơn buồn ngủ cũng tỉnh
rụi: “Anh nói cái gì?”
Hướng Nhu nghiêng đầu nhìn Bạch Dĩ Mạt mở to mắt, lặp lại: “Đi đến cục dân
chính đăng ký.”
Bạch Dĩ Mạt bình tĩnh lại, sau đó nở nụ cười: “Được!”
Hướng Nhu quay đầu nhìn Bạch Dĩ Mạt cười có chút kỳ quái, bản thân cũng nở nụ
cười, trong lòng nha đầu kia tính toán gì hắn đều rõ.
Cho nên, Hướng Nhu hết sức phấn chấn một tay cầm hai cuốn sổ màu đỏ, một tay
kéo Bạch Dĩ Mạt nghi ngờ ra khỏi cục dân chính, lúc này Bạch Dĩ Mạt mới bỏ tay
Hướng Nhu ra.
“Hôm nay không phải là cuối tuần sao?”
“Đúng thế!” Hướng Nhu trả lời thành thật.
“Vì sao cục dân chính vẫn mở?”
“Bọn họ tận tâm với nghề.”
“Anh, anh lạm dụng chức vụ.”
“Anh tuyệt đối không có, bạn của bạn anh vừa khéo là cục trưởng, việc bạn bè
giúp không được tính là lạm dụng quyền lợi.”
“Thế hộ khẩu thì nói thế nào?” Hộ khẩu của Bạch Dĩ Mạt nằm trong tay Bạch Thụy,
ông bố đã đi công tác, sao Hướng Nhu có thể lấy được.
“Anh em đưa cho.” Hướng Nhu cười đến xuân phong đắc ý.
“Không thể nào, anh em rất không hi vọng em gả cho anh, sao lại có lòng như
thế, lại còn câu kết với anh lừa em.”
Hướng Nhu cười ha ha: “Điều kiện của anh ấy là đừng giới thiệu bạn gái cho anh
ấy nữa.”
“Sau đó anh ấy đưa sổ hộ khẩu cho anh à?”
“Đúng thế…”
Bạch Dĩ Mạt vừa nghe thì trong nháy mắt sụp đổ, ngay cả Bạch Dĩ Hạo cũng làm
phản rồi, sao chớp mắt mình lại biến thành vợ người ta thế này?
Hướng Nhu nhìn vẻ mặt không vui của Bạch Dĩ Mạt thì thấy buồn bực, rõ ràng là
nước chảy thành sông, vì sao không muốn làm thủ tục với hắn?
Hắn cầm lấy tay Bạch Dĩ Mạt, hai mắt trêu đùa bỗng nghiêm túc hẳn, trên mặt
cũng thôi cợt nhả: “Dĩ Mạt, vì sao em không muốn làm xong mấy thủ tục này với
anh?”
Bạch Dĩ Mạt nhìn Hướng Nhu, hắn đang chờ đáp án của cô, nghiêm túc chờ cô trả
lời…
Không phải cô không đồng ý lấy Hướng Nhu, chỉ là cô biết cơ thể của mình, sau
lần sinh non đó đã tạo thành vết thương rất lớn trong cô, ngộ nhỡ cô không thể
mang thai thì làm sao?
Hướng Nhu là con độc đinh mấy đời của Hướng gia, cô không thể ích kỷ như vậy,
cô biết Hướng Nhu không cần, nhưng sau đó thì sao? Người nhà hắn có thể không
cần sao? Một nàng dâu không thể sinh đẻ bất luận thế nào đi chăng nữa cũng sẽ
không được hoan nghênh, cho nên cô mới đợi, đợi đến khi nào có đứa con với hắn
thì có thể yên tâm gả cho hắn, nhưng bây giờ hắn lại dùng thủ đoạn như vậy lừa
cô kết hôn, cô có thể không tức giận được sao?
“Em sợ..” Cuối cùng Bạch Dĩ Mạt cũng nói ra băn khoăn của mình: “Em sợ em không
thể có con, em sợ Hướng gia các anh tuyệt hậu.”
Hướng Nhu lại nhẹ thở dài một hơi, kéo Bạch Dĩ Mạt vào lòng: “Nha đầu ngốc, làm
anh còn tưởng có gì nữa chứ? Người anh yêu chính là em, có thể sinh con hay
không có liên quan gì? Đúng là nha đầu ngốc…”
Thế là, một tháng sau…
Trong khoa phụ sản của bệnh viện tư gia Lăng Vân sau lần Giản Quân Phàm nhập
viện có nữ sư tử gầm, bây giờ lại là một nam sư tử rống…
Hướng Nhu ôm Bạch Dĩ Mạt, cười vui như đứa trẻ, hắn hôn lên Bạch Dĩ Mạt, sau đó
cao hứng hoa chân múa tay vui sướng: “Anh muốn làm bố, anh muốn làm bố…”
Bạch Dĩ Mạt thấy bộ dạng ngây thơ của Hướng Nhu, rất khinh bỉ như những người
đứng bên cạnh, không phải, là ánh mắt hình viên đạn nhìn Hướng Nhu kéo bác sĩ
hỏi đông hỏi tây, nói với Hạ Nhất Bắc: “Còn nói không cần, xem cái dạng kia…”
Hạ Nhất Bắc đồng ý gật đầu, sau đó nén giận với Bạch Dĩ Mạt: “Còn không phải
trách cậu sao, cái bụng của cậu cũng không thể nói bậy được, nhanh như vậy mang
thai làm gì? Cậu có biết mình áp lực nhiều thế nào không?”
Bạch Dĩ Mạt đồng tình vỗ vai Hạ Nhất Bắc, vẻ mặt mình hiểu cậu: “Mình biết,
đồng chí, cậu vất vả rồi…”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3