Trọn đời bên em - Chương 29 + 30

Chương 29: Quan Hệ Thân Mật

Bạch Dĩ Mạt vừa đi ra ngoài là mọi người đã không
nhịn được bật cười lăn lộn, tâm tình Hướng Nhu rất tốt nên không theo chân bọn
họ tính toán, nở một nụ cười như hoa đào, vẫy tay nói với Hạ Nhất Bắc: “Tiểu
tử, chụp ảnh anh ư? Muốn chết à! Lấy ra đây anh xem…”
Hạ Nhất Bắc đưa điện thoại cho Hướng Nhu, nói: “Không phải là em chộp được thời
khắc kỳ tích sao? Đây là chứng cứ, chứng cứ, có hiểu không?”
Hướng Nhu thấy trong ảnh là một đôi kim đồng ngọc nữ trao nhau ánh mắt thâm
tình, trong lòng vô cùng vui vẻ, sau đó bắn bức ảnh đó qua điện thoại mình,
thuận tay xóa bỏ tấm hình này trong máy Hạ Nhất Bắc, sau khi làm xong mới đưa
trả cho cậu.
Hạ Nhất Bắc thấy ảnh không còn thì liên tục kêu gào: “Làm sao anh có thể tùy
tiện xóa bỏ kiệt tác của em chứ, sau này em vẫn còn phải trông cậy vào tấm hình
này…”
Ba chữ ‘để dọa anh’ bị ánh mắt Hướng Nhu bắn đến ngăn lại ở yết hầu không thốt
ra được.
Hạ Nhất Triển đồng tình vỗ vai Hạ Nhất Bắc, vuốt đuôi* nói: “Anh mà là chú thì
tuyệt đối sẽ không đem chứng cứ giao cho tay địch, chú đây đúng là trộm gà
không được còn mất nắm gạo.”
(* Ở đây ví với hành động không kịp thời,
chẳng giúp ích được gì.)

Hạ Nhất Bắc nhìn Hạ Nhất Triển lắc đầu: “Em phát hiện sau khi đá lưỡi với anh,
anh không những thâm hiểm mà còn rất độc! Cả đám độc hại như mấy người, cách xa
tôi ra chút đi.” Nói xong còn gườm gườm gạt bỏ móng vuốt trên vai mình.
Hạ Nhất Triển vỗ Hạ Nhất Bắc một cái, ngữ khí trong trẻo nhưng lạnh lùng với
lời nói ra dường như không cùng cấp bậc nhau: “Nhìn dáng vẻ khiếm khuyết của
chú đi, có mà không ai muốn làm bạn với chú ấy!”
Tưởng Quân đứng đối diện Hướng Nhu, cười nói: “Bây giờ trông vui vẻ nhỉ, trái
tim đó đã yên định rồi? Cũng may hai người quấn quýt đến kiêu ngạo như vậy,
cuối cùng cũng viên mãn.”
Hướng Nhu gật đầu, trên mặt vô cùng hạnh phúc, ánh mắt tự mãn kia lại xuất
hiện: “Dĩ nhiên, đây chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.”
Lời này vừa dứt đã đưa tới từng đợt ồn ào, cho đến lúc Bạch Dĩ Mạt đi theo bác
sĩ y tá đi vào mọi người mới tạm thời ngậm miệng dưới ánh mắt cảnh cáo của
Hướng Nhu.
Bác sĩ y tá thay thuốc cho Hướng Nhu trong phòng bệnh, còn những người khác ra
ngoài phòng khách ngồi nói chuyện.
Bọn họ liên tục trêu chọc Bạch Dĩ Mạt, Bạch Dĩ Mạt tiếp từng chiêu một, cô tất
nhiên biết chắc sẽ bị đám người này trêu đùa, kết quả, so với cô tưởng tượng
coi như tốt hơn chút, hơn phân nửa đã bị Hướng Nhu uy hiếp!
Còn lại Hạ Nhất Phỉ đang nhớ lại chuyện hồi học cấp hai, nhân lúc mọi người
đang ở đây bèn lấy ra nói: “Dĩ Mạt, tớ nhớ trước kia Hướng Nhu cũng từng thổ lộ
qua với cậu, sau đó vì thế mà hai người cãi nhau, đúng không!”
Vừa nhắc đến chuyện này, quả thật đúng thế, Bạch Dĩ Mạt còn nhớ rõ năm hai năm
ấy, hôm đó là ngày cá tháng Tư, Hướng Nhu đã bày tỏ với cô, nói thích cô.
Bạch Dĩ Mạt vốn rất vui, nhưng tại sao lại cố tình nhằm vào cá tháng Tư chứ, cô
biết mình nhất định đã bị Hướng Nhu đùa cợt, thế là liền mắng hắn ta, mắng hắn
bị điên, đếch có quái gì làm, còn nói cả đời này sẽ không thích cái kiểu công
tử ăn chơi như hắn…
Sau này, cô mới phát hiện, hôm đó Hướng Nhu không chỉ thổ lộ với cô mà còn với
mấy nữ sinh khác nữa, cô lại càng thêm tức giận, ngày cá tháng Tư, quả nhiên là
lừa gạt người xung quanh.
Sau nữa, khoảng chừng một tuần lễ cô không để ý đến Hướng Nhu, sau sau nữa
Hướng Nhu giải thích là lừa cô, nói gì là chọc cô chơi tí cho vui, sau đó mua
thật nhiều Đại Bạch Thỏ lấy lòng cô mới miễn cưỡng được Bạch Dĩ Mạt tha thứ…
Về chuyện này Hạ Nhất Bắc là người lên tiếng phát biểu sớm nhất, cậu buồn bã
lắc đầu nói: “Chuyện này phải trách tớ, lúc đó tớ trốn học bị cậu bắt được, về
sau bị bố tớ tẩn một trận, tớ cứ tưởng là cậu đi tố cáo ổng nên nghĩ cách trả
thù. Tớ thấy cậu đối xử đặc biệt với Hướng Nhu nên nghĩ có phải cậu thích ông
ấy hay không, tiếp đó mới tùy tiện xúi bậy ổng làm vậy, ai ngờ cậu lại phản ứng
dữ thế, chuyện đó, Hướng Nhu thật đã chỉnh đốn tớ không ít.”
Mọi người rất ăn ý “à” dài một tiếng cùng nhau, nhìn về phía Bạch Dĩ Mạt, cửa
phòng bên trong mở ra, bác sĩ y tá gật đầu với mọi người rồi rời đi, Hướng Nhu
đi theo ra, vừa hay nghe thấy mọi người ‘a’ lên, không hiểu chuyện gì bèn hỏi:
“À cái gì thế?”
Mọi người nhìn sang Hướng Nhu, rồi lại nhìn Bạch Dĩ Mạt, lại một tiếng ‘à’ vang
lên…
Hạ Nhất Triển vẻ mặt nghiêm chỉnh: À, tôi bỗng nhớ ra mình còn có việc, đi
trước đã.
Hạ Nhất Phỉ nhảy dựng lên đưa mắt ra hiệu với Hạ Nhất Triển: À, em không lái xe
em muốn đi nhờ xe.
Hạ Nhất Bắc sửa lại chiếc áo dài bác sĩ của mình: À, có lẽ em nên chuồn êm mới
được, về trước nhé.
Tưởng Quân cầm tách trà lên ra vẻ thưởng thức: À, anh a lên vì vui thôi.
Vẻ mặt của Lâm Thắng Nam vô cùng nghiêm túc, không hề lay động: Tôi không có a
à gì cả, tôi về công ty trước xử lý đống dây dợ anh gây ra.

Nói xong tất cả mọi người đứng dậy đi, lúc này Hướng Nhu không rảnh để để ý mấy
bóng đèn đó, đáng lẽ phải nên đi từ sớm mới phải, sau khi hắn nhìn cánh cửa
đóng lại, mới ngồi vào bên cạnh Bạch Dĩ Mạt, nhẹ giọng hỏi: “Lúc nãy mấy người
nói gì đó?”
Bạch Dĩ Mạt bật cười: “À…”
Hướng Nhu véo lưng Bạch Dĩ Mạt một cái, vô cùng ngây thơ hỏi: “Em cũng à rồi.”
Bạch Dĩ Mạt đánh vào tay hắn, hất ra: “Ai bảo anh động tay động chân.”
Khóe miệng Hướng Nhu càng lúc càng cong, ánh mắt híp lại, nhẹ nhàng ôm Bạch Dĩ
Mạt vào lòng, âm thanh vô cùng quyến rũ hấp dẫn: “Cảm giác từ bạn thân biến
thành người yêu thật tốt, có thể quang minh chính đại động tay động chận rồi.”
Bạch Dĩ Mạt không ầm ĩ đẩy hắn ra mà cứ im lặng để mặc hắn ôm, đầu gối lên trên
bờ vai nở nang của hắn, rất cẩn thận tránh cánh tay bị thương.
“Nói anh biết một chút thôi! A cái gì chứ!” Hướng Nhu nhẹ nhàng thở trên đỉnh
đầu cô, bàn tay còn vuốt ve mấy ngón tay Bạch Dĩ Mạt, khiến Bạch Dĩ Mạt lại mặt
đập tim đỏ.
Bạch Dĩ Mạt sao chịu nổi khiêu khích như vậy của hắn chứ, vì thế thành thật
nói: “Em hỏi anh, cái hôm cá tháng tư mà anh tỏ tình với em lúc còn đi học ấy,
thật ra là thật sao!”
Hướng Nhu thản nhiên ừ một tiếng: “Em còn nói nữa, làm sao anh biết Tiểu Bắc cố
ý tìm anh trả thù em chứ. Lúc ấy chỉ nghĩ là bày tỏ với em vào ngày cá tháng
tư, nếu em cũng thích anh thì hay rồi, tất cả đều vui vẻ; nếu em không thích
anh, thì nói chỉ là cá tháng tư giỡn chơi, mọi người vẫn là bạn bè với nhau,
không xấu hổ, thế cũng tốt.
Vốn chỉ nghĩ đến hai vấn đề này, có ai ngờ loại thứ nhất em không phải, loại
thứ hai cũng không phải, cố tình chọn loại thứ ba, chơi bạo lực, làm càn tức
giận lâu đến thế.”
“Ai bảo bộ dạng anh cứ trêu chọc như thế, còn nữa, hôm đó có phải bày tỏ với
một mình em đâu!”
Hướng Nhu cười to, giọng điệu còn rất oan ức: “Không phải là vì anh sợ em hiểu
lầm sao? Thế nên đi tỏ tình với thêm hai người nữa, chẳng qua là cho em yên tâm
thôi!”
Bạch Dĩ Mạt xì một tiếng, nói: “Nói cách khác là từ sớm anh đã thích em? Anh
thầm mến em đã lâu!”
Hướng Nhu bất đắc dĩ xoa nhẹ tóc Bạch Dĩ Mạt: “Đúng thế! Là anh thích em lâu
lắm lắm rồi.”
Mặc dù biết Hướng Nhu cố ý nói vậy, nhưng trong lòng Bạch Dĩ Mạt vẫn rất ấm áp,
cô ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sáng như sao của Hướng Nhu, nhẹ nhàng nói: “Thật
ra, em cũng thầm thích anh lâu rồi, chúng ta huề nhau!”
Hướng Nhu không tin nổi nhìn Bạch Dĩ Mạt, nhiều ít cũng có chút khó mà tin được
lời này lại được thốt ra từ miệng cô, nhưng tai hắn rõ ràng nghe thấy rất rõ!
“Em nói cái gì?”
“Cứ xem như không thấy gì đi.”
“Bạch Dĩ Mạt, em đúng là một cô nàng yêu tinh.”
“Yêu tinh rất xứng với yêu nghiệt mà!”
“…”
Vốn Bạch Dĩ Mạt không bị thương tích gì, cho nên đi khám kiểm tra cũng không có
gì bèn xuất viện, còn Hướng Nhu dù sao thì cũng bị súng bắn thương, cho nên
nhất định phải ở lại bệnh viện vài ngày.
Chuyện Hướng Nhu bị thương phải giấu người nhà, tuy cũng có chút tạp chí nhanh
nhẹn biết được chuyện thì rất muốn đưa tin, nhưng kết quả đã bị Lâm Thắng Nam
dồn xuống.
Bạch Dĩ Mạt cứ tưởng sẽ bị Bạch Dĩ Hạo trừng phạt bức cung, đâu ngờ hôm đó sau
khi quay lại, đến một chữ Bạch Dĩ Hạo cũng không nhắc đến, chỉ hỏi Hướng Nhu bị
thương thế nào, phải nằm viện bao lâu mà thôi!
Bạch Dĩ Mạt có cảm giác sờ không đến, Bạch Dĩ Hạo khác thường thật là khiến da
đầu người ta run lên, hơn nữa anh vẫn quan tâm đến Hướng Nhu, càng thêm quỷ
quái.
Mấy ngày nằm viện này, dường như Bạch Dĩ Mạt xem Hướng Nhu như tổ tiên mà hầu
hạ, Hướng Nhu càng thêm đắc ý, nhìn Bạch Dĩ Mạt ngồi bên bóc vỏ trái cây, trong
lòng tràn ngập hạnh phúc, thì ra hạnh phúc chính là đơn giản như vậy.
Bạch Dĩ Mạt đưa quả táo đã gọt sạch vỏ cho Hướng Nhu, Hướng Nhu miệng há to, vẻ
mặt đau khổ: “Tay anh vẫn còn đau lắm, không thể dùng sức được, vợ đút cho anh
đi!”
Bạch Dĩ Mạt nhìn người đàn ông vừa mới dính vào yêu đương mà chỉ số thông minh
đã lập tức giảm đi hai mươi năm thì thật không còn gì để nói, lấy dao cắt mấy
múi táo, đưa đến bên miệng Hướng Nhu: “Đột nhiên em phát hiện anh không chỉ có
không biết xấu hổ, mà còn vô lại muốn chết, nếu không phải vì anh đỡ đạn thay
em thì không ai có thời gian rảnh mà hậu hạ anh đâu.”
Miệng Hướng Nhu nhai táo nhồm nhoàm, đặc biệt hưởng thụ, nuốt trôi miếng táo
lại há miệng ra, còn cố tình như mấy bọn trẻ ‘a’ một tiếng.
Bạch Dĩ Mạt hoàn toàn suy sụp, thì ra người này thiếu tình mẹ hay là thế nào,
không ngây thơ chút nào cả: “Này, anh đừng có bẩn bựa thế chứ? Bao nhiêu tuổi
rồi mà còn trẻ con như thế.”
Mặt Hướng Nhu chau lại, túm lấy Bạch Dĩ Mạt kéo về phía hắn, Bạch Dĩ Mạt không
kịp phòng bị rơi vào trong lòng Hướng Nhu, cô định nói hắn là đồ ngốc, không
thấy trong tay đang cầm dao à!
Kết quả chưa nói gì đã bị môi hắn khóa chặt, đây là một nụ hôn bá đạo, hắn
khiêu khích cánh môi cô, cạy mở hàm răng trắng tinh, đưa cái lưỡi vào miệng cô
quấn quýt, cắn nhẹ, mút lấy, sau đó đưa lưỡi của cả hai người vào miệng Bạch Dĩ
Mạt thăm dò bên trong, rồi lại đè xuống, không để cô có cơ hội thở.
Bạch Dĩ Mạt vốn không có kinh nghiệm hôn hít, bị hắn bá đạo hôn mạnh mẽ như vậy
làm cho thiếu không khí, trong lúc cô thật sự cho mình là có thể bị hôn ngất đi
thì Hướng Nhu chậm rãi buông lỏng cô ra, trán đỡ lấy cô, hơi thở ấm áp thản
nhiên phả vào mặt Bạch Dĩ Mạt, còn Bạch Dĩ Mạt thì nhanh chóng hô hấp bù lại
lượng oxi bị thiếu.
Giọng nói hắn rõ mờ ám: “Còn nói anh trẻ con nữa không?”
Lúc này ý thức trong đầu Bạch Dĩ Mạt mới chậm rãi khôi phục lại, cô không phục
nói: “Là anh vốn trẻ con mà, ưm…”
Vừa dứt lời miệng lại bị lấp lại, Hướng Nhu thừa lúc nghỉ lấy hơi tiếp tục hỏi:
“Trẻ chứ không phải trẻ con, nhé?”
Một tay Bạch Dĩ Mạt cầm táo, tay kia nắm lấy con dao, cơ bản là không dám phản
kháng, thắt lưng với gáy bị Hướng Nhu giữ chặt, khuỷu tay cô hơi đè lên bả vai
Hướng Nhu mới có thể không bị mất trọng tâm mà ngã xuống.
Mấy ngày này chăm sóc hắn, cô phát hiện Hướng Nhu rất bựa, dường như lúc nào
cũng có thể bị hắn chọc ghẹo đùa giỡn lưu manh. Cô vô cùng cảm thấy bản tính
của đàn ông quả nhiên giống nhau, đều là mặt người dạ thú, hơn nữa tên cầm thú
đối diện cô này lại được giáo dục một cách phi truyền thống, cho nên thật không
dám so dũng khí chỉ có thể đấu trí.
“Không trẻ con, không trẻ con, ưm…”
Bạch Dĩ Mạt rất không hiểu gì, rõ ràng cô đã giương cờ đầu hàng rồi mà, sao kết
quả vẫn là bị sát thương thế này…

Chương 30: Tòa án

Hướng Nhu buông Bạch Dĩ Mạt ra, nhìn thấy cái
miệng bị hắn hôn đến sưng đỏ thì rất hài lòng trêu đùa: “Bạch Dĩ Mạt, bây giờ
anh phát hiện ra anh đã có cách trị em.”
Bạch Dĩ Mạt đẩy Hướng Nhu ra, ngồi qua một bên, tức giận trừng mắt liếc hắn,
bởi vì vừa bị hôn nên trên mặt ráng hồng, giờ phút này nhìn trong mắt Hướng Nhu
thì gọi là phong tình vạn chủng! Hắn cảm nhận rõ cơ thể mình đang có phản ứng,
nhưng Tiểu Thỏ Tử của hắn giờ không được vui, hắn cũng chỉ có thể làm ninja
rùa.
Bạch Dĩ Mạt cầm trái táo lên huơ huơ, tức giận hỏi: “Còn ăn nữa không?”
Hướng Nhu gật đầu, giả vờ nịnh nọt: “Còn hơn quả táo này nữa, anh cảm thấy cái
miệng nhỏ nhắn của vợ anh rất ngọt, ngọt đến mức lan tận vào tim.”
“Sao nói nhiều thế, ăn táo của anh đi.” Bạch Dĩ Mạt thô lỗ nhét táo vào cái
miệng vừa mới mở ra của Hướng Nhu.
Hướng Nhu vừa nhai táo vừa lắc đầu, giọng điệu ngả ngớn: “Ừm, xem ra anh phải
giáo dục tốt em hơn nữa, để cho em biết thế nào là hầu hạ tốt tướng công nhà
em.”
Bạch Dĩ Mạt hoàn toàn bại trận, cô thừa nhận trên vài phương diện cô thật không
nói lại được Hướng Nhu, bởi vì cô không có cái thứ… không biết xấu hổ kia.
Tuy bệnh viện Lăng Vân là bệnh viện tốt nhất trong thành phố, các máy móc thiết
bị đều đạt chuẩn cao cấp, nhưng Hướng Nhu vẫn thích sống nơi đông đúc, lại thêm
Bạch Dĩ Mạt ngày ngày chạy qua chạy lại giữa hai bên, hắn quả thật đau lòng,
cho nên quyết định xuất viện sớm.
Mấy ngày ra viện Hướng Nhu chỉ ở trong nhà, chuyện của công ty cứ để cho Lâm
Thắng Nam xử lý số văn kiện ở chỗ hắn, nếu có mấy cuộc họp quan trọng thì cũng
tiến hành liên lạc qua màn hình.
+++
Vụ đánh thương người lần trước cuối cùng cũng mở phiên tòa, Bạch Dĩ Mạt và
Hướng Nhu làm nhân chứng đều cần ra tòa, sau này bọn họ mới biết thì ra thế lực
sau lưng của Kim tiểu thư không ngờ lại chính là đại ca xã hội đen tiếng tăm
lừng lẫy, là Hồng đại ca anh trai của cô ta.
Ở ngoài nhìn Hồng đại ca thì như thương nhân làm ăn chính đáng, nhưng trên thực
tế lại buôn lậu vũ khí đạn dược, hợp tác mua bán ma túy với bên Việt Nam Thái
Lan cũng rất khí thế, từ sớm cảnh sát đã theo dõi hắn ta, nhưng người này giảo
hoạt âm hiểm, lòng dạ thâm hậu, cho nên luôn không có chứng cứ nào bắt hắn.
Cho đến lúc Bạch Dĩ Mạt ma xui quỷ khiến làm Kim tiểu thư thua án, mà Kim tiểu
thư vừa hay thấy cô cùng với luật sư của chồng trước qua lại rất thân, vì thế
âm thầm phái người điều tra, quả nhiên tra ra được thì ra những chứng cứ Tần
Dật có được là do một người nặc danh gửi cho anh, trải qua một cuộc thăm dò
chuyên nghiệp,cuối cùng cũng tra ra được người nặc danh kia chính là luật sư
của ả – Bạch Dĩ Mạt.
Rõ ràng bản thân đã có thể yên ổn thắng án, ôm trong tay số tài sản kếch xù, ai
ngờ lại nuôi ong tay áo, bất kể thế nào ả cũng không bỏ qua cho Bạch Dĩ Mạt,
thế là bảo Hồng đại ca giúp đỡ bắt Bạch Dĩ Mạt lại đây.
Hắn cũng không ngờ Bạch Dĩ Mạt có võ, lại càng không nghĩ đến cô còn có một
người lợi hại đến giúp, người nổ súng là một thuộc hạ của Hồng đạ ca, hắn bảo
nguyên nhân nổ súng là, đại ca bảo không bắt được thì cứ giáo huấn cho tốt,
không cần thương hoa tiếc ngọc gì cả, cứ bắn.
Hắn cũng không biết cô gái này lại đánh nhau hăng như thế, cho nên lúc nhìn
thấy anh em đều bị đánh ngã, hắn nhất thời nóng lòng mới có thể không hiểu
chuyện rút súng ra hù dọa hai người họ, ai ngờ vừa nghe thấy còi xe cảnh sát
thì đã cướp cò nổ súng.
Trông thấy hai người ngã xuống, phản ứng đầu tiên của hắn là mau chạy đi, nhưng
vẫn chậm một bước, cảnh sát đến quét một lưới bắt hết đám người kia.
Cùng lúc đó bên kia, đại đội điều tra của Giản Quân Phàm cùng với đại đội
chuyên truy bắt tội phạm hợp tác tấn công bọn Hồng đại ca xã hội đen đã đến
giai đoạn giăng lưới, bọn họ cùng phái người đi nằm vùng trong ứng ngoài phối,
tiêu diệt hết tập đoàn buôn lậu thuốc phiện quy mô lớn này, nhưng cuối cùng vẫn
để sổng đầu lĩnh bên Thái Lan chạy mất.
Chuyện này cuối cùng đã đi đến giai đoạn tố cáo, mà từ hôm xảy ra sự cố cho đến
ngày hôm nay mở tòa, Bạch Dĩ Mạt mới có cơ hội gặp Giản Quân Phàm, trông an có
vẻ mệt mỏi, khiến Bạch Dĩ Mạt bất bình vì anh, rốt cuộc là cục cảnh sát hết
người hay sao mà lúc nào người xông pha chiến đấu luôn là anh?
Hướng Nhu ngồi ở đại sảnh tòa án vô cùng khó chịu nhìn Bạch Dĩ Mạt: “Tốt xấu gì
anh cũng là người bệnh, anh phải ngồi đây chờ em xong chuyện với bọn đàn ông
khác chắc!”
Bạch Dĩ Mạt quay đầu cười trừng mắt với Hướng Nhu: “Đó cũng là anh họ của anh,
một chút tình cảm anh em cũng không có, sao lại có thể máu lạnh vậy chứ.”
“Chẳng qua cũng chỉ là anh họ, nói đúng hơn thì là tình địch, Bạch Dĩ Mạt em
đừng nói với anh là em không biết anh họ anh lúc nào cũng nhìn em, anh sao có
thể tốt bụng đến cỡ đấy chứ! Hào phóng để vợ mình liếc mắt qua lại với tình
địch…”
Bạch Dĩ Mạt đập Hướng Nhu một cái, lập tức Hướng Nhu nhe răng trợn mắt: “Em
tính mưu sát chồng đúng không, bị thương chỗ nào lại đập vào đó…”
“Kệ anh.” Bạch Dĩ Mạt biết Hướng Nhu giả vờ, mấy vết thương kia đã lành lặn bảy
tám phần cả rồi, sao có thể nghiêm trọng như hắn nói chứ, người đàn ông này
ngây thơ, thật ra nghĩ lại một người đàn ông đồng ý giả bộ ngây thơ trước mặt
một cô gái, không chừng đó là minh chứng cho việc anh ấy thật sự yêu bạn.
Giản Quân Phàm giải quyết xong chuyện đi ra, nhìn thấy Bạch Dĩ Mạt và Hướng Nhu
ngồi đằng kia, vẻ mặt có phần dịu đi, sau đó bước về phía bọn họ.
“Giản Quân Phàm, anh xong việc rồi à?” Bạch Dĩ Mạt cười, nhìn đối phương.
Giản Quân Phàm gật đầu nói: “Ừ, sao em lại thế này rồi?”
“Em có thể có gì cơ chứ, vẫn tốt lắm!”
Giản Quân Phàm quay đầu nhìn sang Hướng Nhu: “Em họ, nghe nói em bị thương, đã
đỡ chưa?”
Hướng Nhu khoát tay, cười nói: “Em đây bị thương thì có gì lớn đâu, đã sớm lành
cả rồi, không nghiêm trọng đâu.”
“Bữa nay anh còn việc, cũng không có thời gian đến thăm em, đừng tức giận!”
“Cái này thì giận làm gì chứ, em còn phải cảm ơn anh không nói lại vơi người
nhà, chuyện này còn phải dấu, không thể để trong nhà biết được, nếu không lại
gây gổ ghê gớm lắm, còn có Thỏ Con chăm sóc hết mức khủng khiếp, nửa đời sau
của em thật đáng thương.” Hướng Nhu cô ý xoa nhẹ huyệt thái dương, làm bộ ai
oán, hắn là cố ý, cố ý một câu hai nghĩa, Giản Quân Phàm thông mình như vậy,
sao có thể không nghe ra ý tứ chứ.
Bạch Dĩ Mạt âm thầm bấm Hướng Nhu một cái, ý bảo hắn nói ít chút đi, Hướng Nhu
lại đau đớn nhìn Bạch Dĩ Mạt, vẻ mặt hồn nhiên khiến Bạch Dĩ Mạt đau đầu, lại
tới nữa rồi lại tới nữa rồi, lại mê tít cái trò giả vờ con nít.
Cô xấu hổ hắng giọng, cười nói: “Nhìn anh thế này chắc gần đây đã vất vả lắm
rồi! Nhớ giữ gìn cơ thể, sắp ăn tết đến nơi rồi, anh cũng đừng liều mạng lắm.”
Giản Quân Phàm nhìn sâu vào Bạch Dĩ Mạt, bây giờ trong ánh mắt không chỉ trong
suốt mà còn toát lên vẻ hạnh phúc, sao anh lại có thể không biết bọn họ đến với
nhau chứ? Hôm nay coi như Hướng Nhu không tố cáo chủ quyền, thì anh cũng biết,
nguyên nhân Bạch Dĩ Mạt trì trệ không chịu giao trái tim cho người khác, không
phải vì trên đời này còn có một người tên là Hướng Nhu sao?
Ngày hôm đó, thật ra anh đã đến bệnh viện thăm Hướng Nhu.
Đến trước cửa phòng nhưng không bước vào bên trong, xuyên qua khe cửa trông
thấy hai người bên trong ôm hôn nhau, anh xiết chặt tay, gân xanh trên mu bàn
tay hiện rõ vô cùng, anh nhắm mắt kìm nén bản thân, lẳng lặng đi ra khỏi phòng
bệnh.
Đêm hôm đó, lần đầu tiên anh uống say như chết, trong đầu đều là cảnh Bạch Dĩ
Mạt và Hướng Nhu ôm hôn nhau, anh đã bên cạnh nhiều năm như thế nhưng người
cuối cùng không phải là anh.
Còn bây giờ, là lúc nên buông tay!
Kỳ thật đến một giây Giản Quân Phàm cũng không muốn đợi thêm, hạnh phúc của bọn
họ quả thật quá chói mắt, anh vẫn giữ lấy nụ cười sắp không chống đỡ nổi, nói:
“Yên tâm đi, bản thân anh luôn rất khỏe mà đúng không? Vụ án gần đây cũng xong
rồi, anh nghĩ cũng đã đến lúc anh phải thả lỏng rồi.”
“Anh về thành phố Y sao?” Bạch Dĩ Mạt hỏi.
Giản Quân Phàm ừ một tiếng, nói: “Nên quay về ăn tết một chuyến.”
Hướng Nhu nói với Giản Quân Phàm: “Anh về thì ghé qua nhà em chút, hình như mẹ
em có thứ gì đó muốn đưa cho cậu.”
Giản Quân Phàm nhận lời: “Anh đi trước đã, trong cục còn có chút chuyện, liên
lạc sau vậy.”
Bạch Dĩ Mạt gật đầu nói hẹn gặp lại, Hướng Nhu không nói gì, chỉ cười cười,
khóe miệng Giản Quân Phàm dùng hết sức kéo lên thành một nụ cười, sau đó đi ra
ngoài cửa lớn, vừa bước ra khỏi cửa nụ cười kia đã biến mất.
Hướng Nhu nhìn theo sau bóng lưng Giản Quân Phàm, tiếp đấy kéo lấy tay Bạch Dĩ
Mạt cười nói: “Anh phát hiện ra sức nhẫn nại của anh họ tình địch thật tốt, rõ
ràng rất khó chịu nhưng vẫn phải mỉm cười chào hỏi.”
Bạch Dĩ Mạt giật mười ngón tay bấu chặt của Hướng Nhu, cố ý trêu chọc: “Thế mới
nói! Mắt em làm sao ấy nhỉ? Rõ ràng còn có một Giản Quân Phàm tốt như vậy, còn
có một Vương Tường Vũ hoàn mỹ như thế, sao em lại nằm trong tay của con yêu
quái này nhỉ?”
Hướng Nhu nắm lấy cằm Bạch Dĩ Mạt, bình tĩnh nói, trong đôi mắt đào hoa tràn
đầy mị hoặc: “Bạch Dĩ Mạt, anh vì thương tiếc em, cho nên đến ngày hôm nay vẫn
chưa làm với em.”
Bạch Dĩ Mạt đẩy bàn tay Hướng Nhu đang nắm mình ra, sắc mặt ửng đỏ, cô thừa
nhận cô không chịu nổi cái ánh mắt này của Hướng Nhu: “Đây là tòa án đấy, anh
sao có thể chỗ nào cũng làm bậy thế chứ.”
“Bạch Dĩ Mạt.”
Hai người đang đấu đá nhau, bỗng nghe thấy phía sau có người gọi cô, âm thanh
này rất quen, cô thả tay Hướng Nhu ra, Hướng Nhu biết Bạch Dĩ Mạt cố ý nhân cơ
hội này buông hắn ra, hắn biết cô nhát, chỉ biết cười rầu rĩ, đi theo sau Bạch
Dĩ Mạt.
“Tần Dật.” Bạch Dĩ Mạt cười gọi anh.
“Đúng rồi, nghe nói lúc trước cậu bị thương, không sao chứ!”
Bạch Dĩ Mạt lắc đầu, cười nói: “Thật đúng là chuyện tốt không ra khỏi cửa,
chuyện xấu đã lan ngàn dặm, chuyện này ai cũng biết cả.”
Tần Dật thấy tinh thần Bạch Dĩ Mạt như vậy, xem ra đúng là không có việc gì:
“Không chỉ có mình biết đâu, bây giờ cả Tường Vũ ở bên Pháp cũng biết, còn gọi
điện hỏi mình.”
Bạch Dĩ Mạt cảm thấy kinh ngạc, thật ra chuyện này luôn được giữ kín, người
ngoài cơ bản là không có khả năng biết: “Làm sao anh ấy biết được.”
Tần Dật xoa đầu nói: “Cái này mình cũng không rõ lắm, anh ấy bảo gọi điện cho
cậu thì tắt máy, gửi tin nhắn cũng thấy trả lời, tưởng cậu nghiêm trọng gì lắm
mới tìm đến mình hỏi chuyện.”
Bạch Dĩ Mạt sửng sốt, nói: “Không có, mình không nhận được điện của anh ấy,
cũng không nhận được tin nhắn nào cả.”
Tần Dật cũng không hiểu gì, nhưng chính Vương Tường Vũ đã nói với anh như vậy:
“Thôi quên đi, cậu có rảnh thì gọi cho anh ấy nói chuyện, anh ấy thật tình quan
tâm đến cậu, nếu không phải bên kia vướng chuyện thì hơn phân nửa đã bay về
rồi.”
Bạch Dĩ Mạt gật đầu, cuối cùng Hướng Nhu chậm rãi đi đến: “Tần Dật, trùng hợp
thế?”
Làm sao Tần Dật không phát hiện ra Hướng Nhu, khi anh thấy Bạch Dĩ Mạt thì đã
nhìn thấy mười ngón tay cô nắm chặt Hướng Nhu, xem ra sau lần đó, bọn họ thật
sự qua lại ới nhau.
“Hướng Nhu, xin chào.”
Hai người khách khí bắt tay, Tần Dật nhìn đồng hồ, vội nói: “Mình còn có việc,
không nói chuyện với cậu nữa, cậu nhớ gọi điện trả lời đó.”
Bạch Dĩ Mạt gật đầu: “Nhớ rồi, tạm biệt.”
“Bai!”
Bạch Dĩ Mạt với Hướng Nhu đi ra bãi đỗ xe, ngồi trên xe, hình như Bạch Dĩ Mạt
nghĩ thông suốt cái gì đó, liền hỏi Hướng Nhu ngồi bên ghế phục: “Em nhớ lúc
trước anh lấy điện thoại em ra chơi, có phải anh tắt điện thoại của Vương Tường
Vũ, còn xóa tin nhắn của anh ấy hay không?”
Hướng Nhu quay đầu lại, không để ý nhìn Bạch Dĩ Mạt, không phủ nhận: “Đúng
thế!”
Bạch Dĩ Mạt tức giận: “Làm sao anh có thể tùy tiện tắt điện thoại của em rồi
còn xóa tin nhắn thế chứ, đó đều là của em…”
Hướng Nhu hừ một tiếng, cười nói: “Bạch Dĩ Mạt, Vương Tường Vũ kia vừa nhìn đã
biết còn mơ mộng với em, ở bên Pháp xa xôi mà nhất cử nhất động của em đều nắm
rõ, còn nữa, lúc đi dựa vào cái gì mà ôm em!” Anh còn chưa ra tay đấy!
“Đó chẳng qua cũng chỉ là tạm biệt một người bạn, có gì mà không được? A, anh
nhìn thấy hết rồi sao?” Nhớ lại lúc ấy vừa quay người lại trông thấy khuôn mặt
đen sì của Hướng Nhu, thì ra là nguyên nhân này.
Hướng Nhu cười tươi: “Bạn? Cái cách em ở riêng với bạn mình cũng thật đặc biệt
đấy!”
“Hướng Nhu, bây giờ chúng ta đang nói về chuyện anh tự tiện xem đồ của em, sao
anh có thể lảng sang chuyện khác chứ.”
“Điều anh muốn nói đúng là cái này, cái tên họ Vương kia đối với em hỏi han ân
cần, hay là Giản Quân Phàm đối với em tình ý kéo dài, Bạch Dĩ Mạt, em thật sự
làm tăng thể diện của anh đấy!”
Bạch Dĩ Mạt trừng mắt nhìn Hướng Nhu, quát: “Hướng Nhu, sao em không phát hiện
ra anh là người vô lý thế chứ.”
“Sao thế, bị anh nói trúng tim đen rồi à, bây giờ anh vô lý, em cho là em to
tiếng thì có lý sao.” Hướng Nhu giễu cợt, trong ánh mắt cũng vô cùng giận dữ.
“Em không muốn cãi nhau với em, anh xuống xe cho em.”
Hướng Nhu bật cười, sắc mặt lại càng không dễ nhìn: “Em nhìn cho kĩ đi, đây là
xe của anh.”
Bạch Dĩ Mạt dùng sức liếc xéo hắn một cái, cầm lấy túi xách của mình xuống xe,
dùng sức đóng cửa xe thật mạnh, rồi nện từng bước đi trong bãi đỗ xe

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3