Trảm long (Tập 2) - Chương 14 - Phần 1

Chương 14: Thấy đao trong sương

Trải qua một trận
xung đột dữ dội nữa ở cửa thành Nam Xương, nhóm người Lục Kiều Kiều biết mình
đã bị truy binh đuổi sát gót, cả bọn không dám ăn uống trên đường hoặc vào trọ
trong những khách điếm lớn thoải mái nữa, ngày ngày đều đi hết tốc lực cho tới
khi bốn thớt ngựa kiệt sức mới thôi.

Bốn người chia làm
bốn ca lần lượt nghỉ ngơi, buổi tối ẩn mình ở những chốn hoang thôn dã điếm, lại
để An Long Nhi không cần phải ngủ dẫn theo Đại Hoa Bối phụ trách canh đêm.

Đêm hôm ấy, bốn
người dừng chân ở một khách điếm vắng trong ngôi làng nhỏ, cả bọn ngồi quây
quần dưới ánh đèn mờ mịt, đang chuẩn bị ăn cơm, Jack lấy trong chiếc rương da
của mình một bình rượu bằng sắt hình bầu dục mặt ngoài bọc da, rót cho mỗi
người một chén.

Lục Kiều Kiều lâu
lắm chưa uống rượu Tây của Jack, hiếm khi nào anh chàng lại rộng rãi như hôm
nay, cô vừa cầm lên định uống thì Jack đã vội vàng ngăn lại, đoạn nói với cả
bọn: “Trước khi ăn, xin mọi người hãy cùng tôi cầu nguyện, khi tôi nói đến câu
Amen cuối cùng, mọi người cùng nhắc lại theo nhé.”

Lục Kiều Kiều hỏi: “Tại
sao phải cầu nguyện? Đồ ăn nguội hết cả rồi...”

Jack nói: “Nhanh
lắm mà, cầu nguyện trước rồi ăn sau... Nào, chắp hai tay vào giống như tôi đây
này, cúi đầu xuống.”

Lục Kiều Kiều học
theo Jack, mười ngón tay đan vào nhau thành nắm đấm, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc
pha lẫn mừng rỡ: “Đây là Ngoại phược ấn trong Cửu Tự ấn đấy, anh
cũng biết cơ à!”

“Đừng nói mà!” Jack
nghiêm trang nạt Lục Kiều Kiều: “Cảm tạ Chúa giáng sinh xuống đời chuộc tội
thay chúng con, cảm tạ Chúa đã ban cho sinh mạng để con đến nước Trung Quốc xa
xôi này, cảm tạ Chúa để con tìm thấy người con yêu nhất, chúng con là những kẻ
hầu hèn mọn của Người, chúng con tin vào sự nhân từ và vạn năng của Người, cầu
Chúa Giê-su ban cho chúng con trí tuệ và lòng dũng cảm, để chúng con không phải
nghi hoặc trước sự dò xét; không bị sợ hãi trước hiểm nguy, để chúng con được
Người chỉ dẫn chiến thắng tất thảy, để chúng con có thể vui vẻ khỏe mạnh, để
con có thể vĩnh viễn ở bên Kiều Kiều, Amen.”

Cả bọn đồng thanh
nói theo: “Amen.”

Sau khi mấy người
nói xong, Jack liền dẫn đầu giơ chén rượu lên nói: “Chúc mọi người lễ Giáng
sinh vui vẻ!”

Mặc dù mấy người
bọn Lục Kiều Kiều không biết Giáng sinh là lễ gì, nhưng cứ có rượu uống là tốt,
huống hồ còn là rượu vodka xưa nay chưa từng nếm, sau khi cụng chén, ai nấy đều
làm một hơi, ho sặc sụa rồi mặt đỏ bừng bừng ngồi xuống ăn cơm.

Lục Kiều Kiều hỏi: “Vừa
nãy anh nói cái gì mà a với chẳng men thế!”

“Amen... nghĩa là
hy vọng có thể như vậy, mong là được như thế.” Jack giải thích, nhưng không gắp
thức ăn cho vào miệng, mà đi ra chỗ rương hành lý lấy ba cái hộp bọc trong vải
hoa, đưa cho Lục Kiều Kiều, An Long Nhi và Tôn Tồn Chân mỗi người một cái.

Lục Kiều Kiều rất
thông minh, cô nói: “À, tôi biết rồi, cầu nguyện là chú ngữ của Tây Dương các
anh, Amen chính là câu Cấp cấp như luật lệnh mà chúng tôi hay
nói, thế còn đây là cái gì?”

Jack ngồi xuống bàn,
nói: “Cầu nguyện không phải chú ngữ, mà là trò chuyện với Thiên Chúa, đây là
quà Giáng sinh tôi tặng cho mọi người, trong lễ Giáng sinh, người nào cũng nhận
được quà.”

Lục Kiều Kiều vừa
nghe thấy có quà liền hớn hở: “Mấy ngày trước mới vừa Đông chí, thì ra hôm nay
chính là lễ Giáng sinh của người Tây các anh đấy à, có quà thì tốt quá, tôi
tưởng chỉ có Tết mới được quà thôi chứ?” Cô vừa mở cái hộp ra vừa nói: “Cả cái
gói to tướng này là gì đây? A... khăn choàng lông cừu mềm quá! Dễ chịu quá dễ
chịu quá...”

Lục Kiều Kiều vui
vẻ áp mặt vào tấm khăn lăn qua lăn lại, Jack thấy vậy thì sung sướng vô cùng, anh
nói: “Thời tiết càng lúc càng lạnh, chiếc khăn choàng lông cừu của Đức này rốt
cuộc cũng có thể dùng được rồi, lần trước đốt xe ngựa tôi còn không nỡ vứt đi...
tiếc là trong xe bị cháy rất nhiều thứ, bằng không tôi sẽ có quà hay hơn cho
Long Nhi và Tôn Tồn Chân, à, hai người mở ra xem có thích hay không?”

An Long Nhi mở hộp
ra, thấy một con dao găm vỏ da, liền rút ra xem xét kỹ lưỡng, thấy lưỡi dao ánh
lên hàn quang, sống dao khắc một hàng chữ Tây. Nó ngạc nhiên thốt lên: “Con dao
nhỏ này đẹp thật, sắc lắm phải không anh Jack?”

Jack đáp: “Đây là
dao găm do Thụy Sĩ sản xuất, tốt nhất thế giới đấy.”

An Long Nhi nghe
nói vậy lại càng thích thú, cứ cầm trên tay ngắm nghía không nỡ rời, luôn miệng
cảm ơn.

Tôn Tồn Chân mở hộp
ra, lại thấy bên trong có một cái hộp nhỏ bằng bạc khắc hình chim ưng tung cánh
hết sức tinh xảo, bên ngoài hộp còn có một bánh răng nhỏ, y nghi hoặc cầm lên
xem xét, sau đó mở nắp hộp, trông thấy bên trong có rất nhiều chi tiết, nhưng
không hiểu dùng để làm gì.

Jack thấy y không
hiểu, liền vươn tay cầm lấy, “tách” một tiếng bật nắp ra, ngón tay vẩy nhẹ, ngọn
lửa lập tức nảy lên, thì ra là một chiếc bật lửa bằng bạc.

Lục Kiều Kiều vừa
trông thấy bật lửa, lập tức sấn tới xem: “Cái này hay thế...”

Tôn Tồn Chân nhận
lại chiếc bật lửa, cũng “tách” một tiếng, bật ra ngọn lửa, thích thú đến độ bật
ra tiếng cười ha hả từ sau tấm màn đen che mặt, còn nói cảm ơn Jack.

Lục Kiều Kiều thấy
vậy bèn ỉu xìu, cô muốn đổi quà với Tôn Tồn Chân, nhưng Jack ngăn lại nói: “Em
biết dùng ngón tay châm lửa, y không biết, với lại bật lửa là đồ dùng của đàn
ông, con gái không dùng...”

Lục Kiều Kiều xịu
mặt bảo Jack: “Ứ... tôi cũng muốn bật lửa nữa mà...”

Tôn Tồn Chân liền
đưa ngay bật lửa ra cho Lục Kiều Kiều, Jack vội vàng nói: “Vẫn còn một chiếc, không
phải tranh giành, vẫn còn một chiếc bật lửa nữa...” Nói đoạn liền lục lọi một
hồi rương hành lý, moi ra được một chiếc khác hơi cũ một chút, nhưng kiểu dáng
cũng tinh xảo đáng yêu hệt như chiếc lúc nãy.

Lục Kiều Kiều nheo
mắt nhìn cái rương của Jack: “Bên trong còn có gì nữa thế?”

“Có gì cũng không
thể cho em hết được, cho em rồi anh vẫn phải tự vác đi, ha ha ha...” Jack nói
cũng đúng, cả bọn chỉ có mấy người như thế, không phải vác rương này thì vác
hòm kia, cho ai cũng vậy cả thôi.

Lục Kiều Kiều thở
dài một tiếng, quấn chiếc khăn lông cừu trắng quanh cổ nói: “Lâu lắm không được
nhận quà rồi, Giáng sinh hay thật đấy, cám ơn anh.” Nói xong, cô liền nắm lấy
tay Jack.

An Long Nhi đột
nhiên nói: “Không phải nói lễ Giáng sinh ai ai cũng có quà sao? Anh Jack không
có quà à?”

Jack mỉm cười nói: “Anh
đã có món quà lớn nhất rồi, Thượng đế đã dẫn đường cho anh quen biết mọi người,
quen biết Kiều Kiều, anh vô cùng cảm tạ tất cả những gì mọi người mang đến cho
anh, ở Trung Quốc mấy năm nay, à không, trong suốt cuộc đời anh, ba tháng này
là vui vẻ nhất...”

Anh thuận tay vỗ
nhẹ lên cánh tay An Long Nhi, tay kia cũng nắm chặt bàn tay Lục Kiều Kiều, gật
đầu mỉm cười với Tôn Tồn Chân.

Lục Kiều Kiều lí
nhí nói: “Trên người tôi ngoài ngân phiếu ra thì chẳng có thứ gì hay ho cả, con
búp bê vải của tôi lại đánh mất rồi, vốn có thể tặng anh một con búp bê vải...”

Jack vẫn nắm chặt
tay Lục Kiều Kiều không buông, anh nói với cô: “Có em là đủ rồi, em là món quà
lớn nhất Thượng đế ban tặng cho tôi, búp bê Trung Quốc của tôi.”

Lục Kiều Kiều đỏ
mặt cúi đầu, lần này cô đỏ mặt thật chứ không phải cố ý làm ra vẻ ngượng ngùng,
tự sâu thẳm nội tâm cô dâng lên một cảm giác xao động. Có điều, cô lại lập tức
ngẩng đầu lên nói: “Phải rồi, nói cho chúng tôi biết lễ Giáng sinh là lễ gì đi?”

Vậy là cả bọn vừa
ăn cơm, vừa nghe Jack kể chuyện Giê-su ra đời ở Jerusalem, sau đó đi truyền đạo
trong dân gian, cuối cùng bị đóng đinh chết trên cây thập giá.

Lục Kiều Kiều nghe
xong cảm thán nói: “Thì ra Su sê vĩ đại như vậy, đến thế gian này để cứu vớt
chúng ta, rồi lại cam lòng bị đóng đinh trên cây thập giá để chuộc tội cho
chúng ta, nhưng chúng ta tặng quà nhau là ý gì vậy?”

Jack nói: “Để thể
hiện sự nhân từ của Chúa trời, để mỗi người trên thế giới này đều được chia sẻ
niềm vui trong ngày hôm nay, cũng là để chúng ta nhớ rằng cho đi thì tốt hơn là
nhận lấy.”

Lục Kiều Kiều tiếp
lời: “Cho thì tốt hơn là nhận, lão hòa thượng cũng nói y như thế.”

Jack hỏi Lục Kiều
Kiều: “Em có gì muốn nói với Thượng đế không? Em cũng có thể cầu nguyện.”

“Được thôi.” Lục
Kiều Kiều lập tức chắp hai tay lại cúi đầu nhắm mắt nói: “Thượng đế à, con muốn
có nơi ăn chốn ở có tiền bạc có nhà cửa, xin ngài phù hộ con gặp dữ hóa lành, gặp
hiểm thành an, một vốn bốn lời, trăm điều thuận lợi, cấp cấp như luật lệnh, Amen.”

Jack và An Long Nhi
nghe vậy thì cười bò ra bàn, nước mắt nước mũi giàn giụa, chỉ riêng Tôn Tồn
Chân vẫn ngồi yên gắp đậu muối nhắm với vodka.

Tối hôm ấy, Lục
Kiều Kiều gọi Jack sang phòng mình, đóng chặt cửa lại, dưới ánh sáng đỏ của lò
lửa, cô chầm chậm cởi bỏ y phục trên người, chỉ để lại một chiếc khăn lông cừu
trắng muốt dài thượt quấn trên mình.

Jack kéo tấm chăn
bông dịu dàng cuộn Lục Kiều Kiều lại bế lên giường.

Thân thể Lục Kiều
Kiều nõn nà mịn màng như đồ sứ trắng, Jack bế cô lên chỉ thấy tay mình nhẹ vô
cùng, giống như đang nâng một sợi lông ngỗng có thể bay vút bất cứ lúc nào vậy.

Anh nhẹ nhàng đặt
Lục Kiều Kiều lên giường, hai tay cô vòng lên bá lấy cổ anh, cặp mắt long lanh
nãy giờ vẫn chăm chú nhìn dán vào gương mặt Jack. Jack chưa bao giờ nhìn kỹ Lục
Kiều Kiều ở khoảng cách gần như vậy. Ba tháng trước, Lục Kiều Kiều mà anh gặp ở
Quảng Châu sắc mặt lúc nào cũng nhợt nhạt như tờ giấy trắng, làm gương mặt
thanh tú của cô toát lên vẻ chán chường đầy chất quý tộc; còn Lục Kiều Kiều hôm
nay trải qua ba tháng bôn ba liều mạng, người không gầy đi, ngược lại, mặt còn
lộ vẻ hồng hào khỏe mạnh, khiến người ta nảy sinh khao khát, chỉ muốn người phụ
nữ này làm mẹ của các con mình.

Cô khẽ hé làn môi, hơi
thở đều đặn phả vào môi và cằm Jack, Jack vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt đỏ
hồng lên vì ánh lửa trong lò của Lục Kiều Kiều, ánh mắt đầy vẻ dịu dàng.

Một giọt lệ lăn dài
trên khóe mắt cô, hai tay cô kéo đầu Jack vào lòng mình, nhắm mắt một lúc thật
lâu, Jack cũng nhắm nghiền mắt lại, lặng lẽ lắng nghe tiếng tim đập của Lục
Kiều Kiều.

Jack lắng nghe rất
chăm chú, anh đang tập trung hết tinh thần để cảm nhận cơ thể này, trong tấm
thân nhỏ bé ấy, ẩn chứa linh hồn mà anh chưa bao giờ có, đồng thời sẵn lòng
dùng cả tính mạng mình để bảo vệ.

Anh cảm thấy cơ thể
Lục Kiều Kiều nóng dần lên, mặt hơi ẩm ướt, không biết do giọt nước mắt kia hay
là tại mồ hôi. Anh thì thầm bên tai Lục Kiều Kiều: “Đây là quà Giáng sinh hả...”

“Không phải... đây
là cái thứ hại anh...”

Lục Kiều Kiều áp
mặt vào mặt Jack, lần tìm đến bờ môi anh, khẽ hôn lên đó, sau đó dùng hai tay
nâng mặt anh lên hỏi: “Không muốn à?”

“Muốn, từ lần đầu
tiên gặp em đã muốn rồi...”

Lục Kiều Kiều thở
hắt ra, khe khẽ nói: “Đeo bám bao nhiêu lâu mới được... anh lỗ vốn to rồi...”

Jack mỉm cười, một
tay chống xuống để khỏi đè lên người cô, tay kia vuốt ve vạt tóc trước trán Lục
Kiều Kiều, trán cô hơi ẩm, những lọn tóc dính bết vào làn da: “Ba tháng trước
anh cũng cảm thấy như thế, nhưng sau này anh phát hiện... thực ra anh không thể
có được em, thứ anh có chỉ là quyền được trao đi...”

Lục Kiều Kiều chầm
chậm cởi y phục trên người Jack, sau đó từ từ trượt tay vào bên trong lần áo, ú
ớ nói: “Vậy thì... anh trao đi đi...”

Động tác nhẹ nhàng
chậm chạp của Jack khiến Lục Kiều Kiều đắm chìm trong cảm giác an toàn và ấm áp,
khoái cảm dâng trào hết đợt này đến đợt khác lại làm cô không kìm được mà mở
mắt ra, nhìn người đàn ông trong đầu chứa một thứ tư tưởng hoàn toàn xa lạ như
đến từ một thế giới khác, nhưng lại sẵn sàng đi theo mình không cần bất cứ lý
do gì ấy, lòng Lục Kiều Kiều chợt dấy lên một khao khát chưa từng có, cô đột
nhiên ôm chặt thân thể Jack, ngừng lại, hổn hển hỏi anh: “Đàn ông ở nước các
anh có lấy phụ nữ không còn trong trắng không?”

Jack bị cú dừng đột
ngột của cô làm cho đỏ bừng cả mặt, mở miệng trả lời theo phản xạ: “Đương nhiên
rồi...”

“Hộc... hộc...
người đã kết hôn thì sao?”

“Có chứ... chỉ cần
hai người yêu nhau... đương nhiên là có... hộc...”

Jack vẫn đang dồn
sức ưỡn người lên, Lục Kiều Kiều không làm được, phát ra tiếng rên rỉ: “Ưm...
người đã có con... có con rồi thì có muốn không...”

Jack cắn nhẹ vào
tai Lục Kiều Kiều, ú ớ trả lời: “Yêu một người... tức là yêu tất cả những gì
của người ấy... kể cả đứa trẻ nữa...”

Lục Kiều Kiều
ngoảnh đầu đi, rồi xoay lại cắn vào tai Jack thì thầm: “Em đã kết hôn ở quê...
có một đứa con...”

Jack ôm cô chặt hơn,
cố nhịn cảm giác sướng khoái ở tai, hít sâu vào một hơi khí lạnh: “Anh cần em...
đứa trẻ lớn chừng nào rồi... a... mau dẫn nó đi gặp anh... anh làm bố nó, dẫn
nó đi Mỹ chơi...”

Nói xong, anh vòng
tay ôm qua lưng Lục Kiều Kiều, nâng cái cổ nhỏ xinh của cô lên, hôn sâu vào
miệng cô...

Lục Kiều Kiều đắp
chăn bông, nằm phục trên người Jack. Cô phát hiện thì ra dùng đàn ông làm nệm
nằm rất dễ chịu, có điều, chỉ nằm trên loại đàn ông lồng ngực rộng như Jack mới
có cảm giác như nằm trên giường.

Đầu óc cô mơ màng, nhắm
mắt lại mà lại không nỡ ngủ, cô đang dùng chút tỉnh táo còn sót lại, kết hợp
với từng tấc da thịt trên thân thể để cảm nhận thứ cảm giác không thể hình dung
pha trộn giữa quyến luyến và không sợ hãi tất thảy ấy, đoạn lẩm bẩm hỏi Jack: “Anh
còn nhớ lúc nãy em nói gì không?”

“Em nói em đã kết
hôn, có con...” Bàn tay Jack không ngừng chầm chậm vuốt ve tấm lưng cô.

“Anh... có nhớ anh
nói gì không?”

“Anh nói mình thành
hôn, cùng nuôi con... Lục Kiều Kiều, anh thích trẻ con...”

“Anh cũng thích cả
chó nữa... em thấy anh rất thích con Đại Hoa Bối.”

Jack thấp giọng ậm
ừ một tiếng, nhớ đến con Đại Hoa Bối từng cứu mình một mạng, lại cũng từng
chuốc họa cho cả bọn khẽ bật cười thành tiếng.

Lục Kiều Kiều áp
mặt vào ngực Jack, gác tay lên vai anh nói:

“Em gạt anh đấy...
em không có con...”

“Cũng được... chỉ
cần có em là được...”

“Biết anh muốn lấy
em... em vui lắm, cám ơn anh...”

Jack nghe thấy cô
nói vậy thì lấy làm lạ hỏi: “Em là phong thủy sư, không phải còn biết xem bói
nữa sao? Em có thể bói xem anh có muốn lấy em không mà?”

Lục Kiều Kiều chống
người nhổm lên khỏi lồng ngực Jack, yếu ớt bò tới trước mặt anh, mệt mỏi nhìn
Jack rồi mỉm cười gục xuống vai anh, chầm chậm thì thầm vào tai:

“Lòng người khó
đoán... em có thể tính ra mình thành thân vào lúc nào, cũng có thể bói ra chồng
em là người như thế nào, vóc dáng ra sao... nhưng em không bói ra được người đó
là ai...”

“Nhất định là anh rồi.”

“Ưm...” Lục Kiều Kiều dựa vào vai anh nhoẻn cười gật gật đầu, từ lần đầu
tiên gặp Jack, cô đã nhìn ra được người đàn ông này không biết gạt người, trực
giác còn mách bảo cô rằng, anh ta sẽ không gạt cô.

“Nếu như...” Lục Kiều Kiều không nói tiếp, chỉ ôm chặt lấy cổ Jack.

“Nếu như gì?”

“Nếu như ngày mai chúng ta sẽ chết... hôm nay chúng ta thành hôn nhé...”

“Ngày mai chúng ta sẽ chết à?”

“Anh có sợ không?”

“Ở bên em, anh không sợ...”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3