Thiên đường có thể đợi - Chương 07

Chương 07

Đèn sáng choang bên trong Ngôi Nhà Dành Cho
Những Ai Muốn Trở Thành Ma vì vậy tôi xoay đấm cửa và đẩy vào. Cửa bị khóa.

“Brian,” tôi la lên qua khe bỏ thư, sợ bị bỏ
lại trước ngưỡng cửa lần nữa. “Lucy đây. Anh mở cửa cho tôi vào được không?”

Có tiếng lạo xạo ở trên lầu, tiếng bước
chân nặng nề dọc cầu thang và rồi cửa mở.

“À, Lucy. Tạ Ơn Chúa là cô đã về.”

“Tôi mừng là anh vẫn nhớ tôi,” nhẹ nhõm vì
anh ta biết tôi là ai. “Và tôi có nhiều điều hỏi anh lắm. Trước tiên tôi cần biết
tại sao…”

“Chúng ta sẽ chuyện trò sau,” anh ta giơ một
tay lên ngăn lại. “Chúng ta cần cứu Claire trước.”

“Khỏi cái gì cơ?”

“Nguyên văn lời nhắn của cô ấy là,” anh ta
ngúc ngoắc đôi bốt đen nặng trịch, “tôi sắp sửa đá vào đầu con chồn cái đó. Hãy
đến giúp tôi.”

“Cái gì! Anh định đi giúp cô ta đánh ai đó
à?”

“Tất nhiên là không,” anh ta vừa nói vừa
xua tôi khỏi ngưỡng cửa và đóng sầm cửa lại. “Tôi sắp đi cản cô ấy lại. Và cô sẽ
giúp tôi.”

“Không, không đâu.” Tôi phản đối. “Lúc nãy
Claire rất khiếm nhã với tôi và…” nhưng Brian đã đi ra khỏi cổng và chạy xuống
đường như một Gã Hành Động điên cuồng.

Tôi quay lại cửa trước và đẩy nó, rồi đẩy mạnh
hơn, nhưng nó không nhúc nhích. Tức thật! Tôi nhìn từ cánh cửa sang Brian. Tôi
phải đi theo anh ta hay ngồi trên thềm cả đêm đợi họ về.

Tôi chạy nước rút đuổi theo Brian, bắp đùi
co giật khi tôi chạy trên nền đất cứng và ôm lấy một bên hông bị xóc. Chết mà vẫn
yếu sao? Thế có bất công không?

“Brian,” tôi hổn hển lúc chúng tôi gần đến
trạm xe buýt, “anh có từng gia nhập Dân Quân Tự Vệ không?”

Anh ta gật đầu và đưa tay lên cái trán chẳng
có giọt mồ hôi nào chào theo kiểu nhà binh. “Có. Làm thế nào mà cô…” Anh ta
nhìn xuống đường. “Xe buýt!” Chừng đó là đủ, một chiếc xe hai tầng màu đỏ ôm lấy
góc cua. Nó dừng lại cạnh chúng tôi, Brian trả tiền vé và leo lên tầng trên.
Tôi đi theo sau, nắm lấy tay vịn và kéo lê mình lên các bậc thang. Anh ta đứng
trên đỉnh thang, nhìn quanh, mắt lia sang trái rồi sang phải như trọng tài bóng
bàn.

“Tôi chỉ đang tìm một chỗ riêng tư mà sẽ
không bị nghe lỏm,” anh ta thì thầm như thể chúng tôi đang thực hiện một nhiệm
vụ bí mật quân sự.

Tôi lách qua anh ta, tìm chỗ và ngồi xuống
một cái ghế ở phía trước.

“Nếu chúng ta ngồi đây,” tôi giật cổ tay
anh ta, “chúng ta có thể quan sát toàn bộ khung cảnh ngoài cửa sổ và chắc chắn
là chẳng có ai theo dõi chúng ta.”

“Tôi nghĩ cô định nói tới phe đảo chính,
Lucy.” Brian thận trọng ngồi xuống rìa ghế sao cho chúng tôi không chạm vào
nhau.

Tôi thấy mình đỏ mặt. “Đúng.”

“Chúng ta không tìm phe đảo chính,” anh ta
cau mày với tôi. “Chúng ta tìm Claire. Cô ấy nói với tôi là cô ấy ở quán bar
Dublin Castle ở đường Camden.”

Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta chằm chằm, nhất
thời bị choáng với những gì anh ta vừa ám chỉ. Claire có là kẻ khó ưa hay Brian
bốc đầy mùi cũng chẳng đáng kể gì vì chúng tôi có thể giao tiếp với nhau qua thần
giao cách cảm. Làm sao mà có thể bình chân trước điều đó chứ?

“Anh có thể đọc được suy nghĩ trong đầu tôi
không, Brian?” tôi hỏi đầy hi vọng. “Anh có thể nói lúc này tôi đang nghĩ gì
không?”

“Tất nhiên là không.” Anh ta dịch ra xa,
nhìn tôi như thể tôi bị điên. “Tôi đã nói chuyện với Claire trên điện thoại,
Lucy. Có một cái điện thoại trên giá ngay cạnh bếp.”

“À.”

Rồi một khoảng lặng kéo dài và tôi nhìn chằm
chằm ra cửa sổ, tay cứ mở đóng ví tách tách. Cuộc sống trên đường phố Bắc
London vẫn hối hả diễn ra, những tài xế xe giận dữ bấm còi liên tục, các chàng
trai cúi người trên quầy thịt nướng đốt nhờ điếu thuốc trong khi mắt vẫn dán
trên những cô gái đi trên phố Đàn ông mặc com lê vội vàng đi về nhà, vượt qua
những nhóm thanh niên tụ tập cười đùa, các cặp tình nhân, tay trong tay, dừng
trước cửa nhà hàng và đọc các thực đơn được đặt ngay trước quán.

“Brian,” cuối cùng tôi cất lời, “làm thế
nào mà trong ví tôi có hai trăm bảng, nhưng tất cả giấy tờ, thẻ ngân hàng và đồ
đạc đều biến mất?”

Anh ta tặc lưỡi. “Cô vẫn chưa đọc các quy
đĩnh phải không?”

“Tôi không có thời gian,” tôi ngoái lại,
nhìn không rời mắt khỏi một cặp đôi tựa vào cửa số quán rượu và đang hôn nhau
say đắm. “Tôi phải đi gặp hôn phu.”

“Rồi sao?”

“Thật là kinh khủng,” môi dưới run run và
tôi ép mình không được khóc nữa. “Anh ấy không nhận ra tôi, Brian.”

“Ôi, Lucy,” anh ta thở dài. “Nếu cô chỉ cần
đọc qua các quy định cô sẽ biết việc đó sẽ xảy ra.”

“Nhưng tôi vẫn giống trước kia,” tôi quay
sang nhìn anh ta. “Tôi đã kiểm tra trong gương rồi mà.”

“Tôi thấy cô,” đôi mắt anh ta ánh lên sự
thương cảm, “giống như hình dạng mà cô thấy. Claire cũng thế. Nhưng những người
khác, người còn sống, họ thấy chúng ta hơi khác, Lucy. Cái đó gọi là bẻ cong
thái dương trong thị giác.”

“Cái gì?” Tôi kinh hoàng.

“Cứ hình dung là tôi đang có trong tay một
hình nhân bằng đất sét.” Brian giơ hai tay lên trước mặt. “Và rồi tôi nén nó lại
một chút.” Anh ta ép hai tay lại với nhau. “Nó vẫn là hình nhân đó nhưng trông
hơi khác một chút. Đó là những gì xảy ra với chúng ta.”

“Nhưng Dan nhận ra tôi. Trong một giây ngắn
ngủi đầu tiên.”

Brian gật đầu. “Việc bẻ cong thị giác không
xảy ra ngay lập tức. Luôn sau một khắc.”

“Điều đó có tác động gì đến giọng nói của
chúng ta không? Đó là lý do Dan cũng không nghe được tôi nữa phải không?”

“Không. Nó giống như câm. Điều 512.6: nếu bạn
cố giao tiếp với người quen, những nỗ lực của bạn sẽ bị chặn lại. Bạn sẽ trở
thành câm nếu cố nói, chữ viết sẽ biến thành ngôn ngữ khó hiểu. Cô sẽ biết điều
đó nếu chịu đọc…”

“Quy định. Đúng, anh đã nói rồi, Brian.”

Tôi vẫn cố mường tượng ra việc bẻ cong thái
dương khi xe buýt vòng qua góc đường Camden High và rẽ sang Parkway. Những người
vui chơi đêm thứ Sáu tụ tập trước ga tàu điện Camden. Tiếng nhạc vang ra từ các
câu lạc bộ, quán rượu, nhà hàng. Đủ hạng người, đủ loại trang phục lẫn những kẻ
vô gia cư đổ ra đường. Cuộc sống đầy sinh lực vây quanh chúng tôi. Chẳng lạ gì
khi Claire không thể từ bỏ.

“Có một lần tôi gặp mẹ mình ở Covent
Garden, hay tôi tưởng thế. Lúc đó khoảng một tháng sau lễ tang.” Tôi xoay sang
nhìn Brian. “Anh có nghĩ như vậy có nghĩa là bà quay lại trần thế để hoàn thành
thử thách không?”

“Hoàn toàn có thể,” anh ta nói với vẻ hiểu
biết.

“Nhưng bà ấy chưa bao giờ làm ma xuất hiện
trước mặt tôi. Anh có nghĩ là bà đã thất bại?”

Anh ta lắc đầu. “Thỉnh thoảng có người vượt
qua được thử thách và không chọn thành ma.”

“Nhưng tại sao, như thế thật vô lý? Tại sao
phải vượt qua bao khó khăn, rồi lại không xuất hiện trước người bạn yêu…”

Brian giơ tay lên cắt ngang và đứng dậy.
“Chúng ta tới rồi.”

Bên trong Dublin Castle đông nghẹt. Tôi đi
theo mái tóc xoăn đen của Brian khi anh ta lách qua đám đông xay xỉn hướng về
phía cánh cửa có hàng chữ đen đỏ LU$T BOYS viết bằng phông chữ xấu nhất tôi từng
thấy. Lúc chúng tôi đến gần, một gã gầy giơ xương mặc áo thun T-shirt bó màu
đen, quần jean chật cứng giơ tay ra chặn lại.

“Mấy người?” hắn hỏi.

Brian lục trong ví và lấy ra tờ hai mươi bảng.
“Hai.”

Gã Mỏng Dính chộp lấy tờ tiền của Brian và
dán lên tay chúng tôi một cái hình ngoằn ngoèo màu đen.

“Vào đi.”

Cửa đóng sầm sau lưng chúng tôi và tiếng trống
inh tai nhức óc nện vào tai tôi. Bên trong tối thui, đầy mùi bia và mồ hôi, chẳng
có chỗ nào để thở, để di chuyển (nó còn tệ hơn phòng giam). Brian nhón lên và
nhìn quanh.

“Lucy,” anh ta rống vào tai tôi. “Tôi đã thấy
Claire và hình như có máu.”

“Máu,” tôi lặp lại. “Chết tiệt.”

Tôi đi theo hướng Brian chỉ, len lỏi qua
đám đông, lờ đi mấy cái khuỷu tay chọc trúng hay chân dậm phải. Có thứ gì đó bắn
vào lưng tôi và một chất lỏng ấm ấm chảy xuống áo ngoài, từ gáy xuống mông.

Tôi khấn, lạy Trời đó là bia, và tiếp tục
hướng tới sân khấu.

Dễ dàng nhận ra ban nhạc. Một ca sĩ tóc nhuộm,
thấp bé đang gào vào micro, còn người đánh trống béo ú đập hai cái dùi vào trống
với điệu bộ như bị thần kinh. Chỉ có tay đánh ghi-ta điện là vẫn đứng đàng
hoàng, mắt nhắm nghiền, chỉ có ngón tay đang gảy đàn là chứng tỏ anh ta không
phải đang đứng ngủ gục.

“Nhìn kìa,” Brian túm lấy vai tôi. “Cô ấy
kia kìa.”

Claire đang nằm trên sàn, đôi bốt đen huơ
huơ trong không khí, váy cuốn lên tận eo, lộ cả quần lót. Một lỗ mũi lốm đốm
máu, vài lọn tóc bung ra khỏi búi. Một ả tóc vàng mặc áo lót màu đỏ đang ngồi
giạng chân trên người cô ta, nện đầu Claire xuống sàn nhà trong khi Claire vừa
kéo quần áo vừa thụi vào ả kia. Mặt cả hai đỏ lựng và cùng thở hổn hển.

Giống như nhìn hai tên Gothicơ[1] tham gia
vào Quỹ Bảo Vệ Động Vật Hoang Dã.

[1] Dân Gothic ăn mặc
như ma cà rồng, đánh mặt trắng, tô mắt đen, áo khoác đen.

Brian đứng như cắm rễ xuống sàn, miệng há hốc.
“Này,” tôi thụi vào cánh tay anh ta. “Làm gì đó đi! Ngăn họ lại!”

Anh ta bước tới một bước, ngừng, rồi lui lại.
“Quân đội không huấn luyện tôi đối phó với tình huống này, Lucy.”

Tôi đảo tròn mắt. “Ôi, lạy Chúa! Chỉ cần
tách họ ra thôi. Tôi sẽ giúp anh.”

Hóc môn adrenaline[2] và trạng thái mụ mị đẩy
tôi bước ra khỏi đám đông và tiến về phía vụ ẩu đả.

[2] Một loại
hormone được sản xuất ra bởi cơ thể khi sợ hãi, tức giận hay thích thú và làm
cho nhịp tim đập nhanh hơn, cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại sự
nguy hiểm.

“Kéo cô ta ra,” tôi chỉ Brian về hướng ả
tóc đỏ. “Tôi sẽ kéo Claire.”

Brian xông tới và lấy hai tay xốc nách kẻ tấn
công Claire, kéo cô ta ra trong khi tôi tóm lấy một tay Claire cố kéo cô ta đứng
dậy. Trước khi tôi kịp định thần, bàn tay tự do của cô ta hất trong không khí,
trúng vào góc hàm tôi. Tôi loạng choạng lùi lại, hơi sửng sốt rồi lại với tới
chỗ cô ta.

“Đừng có làm trò hề,” cô ta la lên, mấy lọn
tóc quăn trên đầu cô ta phất phơ như những con rắn của Gorgon[3]. “Tôi chẳng cần
ai giúp.”

[3] Nữ thần tóc rắn
có mái tóc được kết thành từ vô số rắn độc.

“Lạy Chúa, Claire,” tôi gào lên, tay xoa cằm.
“Tôi chỉ ngăn cô không bị giết.”

“Tôi không thể chết,” cô ta rít lên. “Nhớ
chứ?”

“Đúng,” tiếng của vài kẻ vang lên từ đám
đông. “Tất cả chúng ta sẽ sống mãi. Như nhạc rock and roll!”

Bên kia sàn khiêu vũ ả tóc vàng giãy giụa
trong tay Brian, hai nắm tay đấm vào hai bên đầu Brian. Cằm anh ta nghiến lại
nên tôi đoán anh ta đau lắm.

“Claire,” tôi gào lên. “Cô cũng muốn Brian
bị đau nữa

à?”

Cô ta nhìn về phía Brian và vẽ mặt giãn ra
một chút.

“Được rồi,” cô ta nhỏm người lên. “Mai tôi
sẽ giải quyết cô ta sau.”

Đám đông vẫn la ó khi chúng tôi loạng choạng
rút ra ngoài. Claire cười như điên cả quãng đường.

“Nhìn kìa,” tôi nói khi bước chân ra ngoài
đường. “Xe buýt của chúng ta kìa.”

“Xéo đi,” Claire rủa. “Tôi phấn khích quá.
Tôi sẽ chạy bộ về nhà.”

Chiếc xe buýt vụt qua và tôi chằm chằm nhìn
vào đuôi

xe.

Chết tiệt.

Nếu làm thế thì sẽ mất cả tiếng đồng hồ. Giờ
tôi phải làm gì đây? Tôi nhìn Claire khuất bóng ở đằng xa và quyết định. Tôi phải
đi theo cô ta. Cô ta chỉ là một đứa trẻ. Tay tôi xách giày ống và bắt đầu chạy.
Cố lên nào, tôi tự nhủ, chạy nhanh hơn nào.

“Để tôi yên,” Claire rít khi tôi đuổi kịp.

“Không thể được,” tôi thở hổn hển khi
Claire ngừng chạy và bắt đầu đi bộ. “Tôi bị lỡ xe buýt.”

“Hay thật.”

“Hay thật.”

Chúng tôi cuốc bộ trong im lặng, từ ngữ bật
tách tách trong đầu. Tôi không chịu nổi sự im lặng kéo dài, nó làm tôi lo lắng.
Im lặng càng lâu tôi càng lo lắng về việc mình sẽ nói thành một tràng như kiểu
bị hội chứng Tourette[4]. Tôi liếc nhìn Claire. Con-Bò-Gothic-Ích-Kỷ-Béo-Ú-Ngu-Ngốc-Đáng-Ghét.

[4] Là bệnh liên đới
thần kinh, có những biểu hiện như lặp lại một số cử động hoặc âm thanh hoàn
toàn không chủ ý.

“Vậy,” tôi cố ép ra một nụ cười, “cô có định
kể cho tôi nghe chuyện xảy ra tối nay không?”

“Tại sao tôi nên làm thế?” Claire lại rảo
bước nhanh hơn.

Tôi chạy theo cô ta, nhất quyết đeo bám.
“Vì tôi cố giúp cô mà cô lại đấm tôi, lí do đấy.”

“Tò mò, phải không,” cô ta nhướng một chân
mày lên. “Nếu cô thấy cần phải biết thì con chồn tóc vàng đó ngủ với Keith. Tôi
chẳng thể nói gì vì điều khoản câm, vì thế tôi tát ả.”

“Keith là ai?”

“Chúa ơi, Người Tiền Sử.” Claire liếc tôi.
“Cô quá chậm tiêu hay thật sự không biết gì đấy? Keith Krank là ca sĩ chính của
ban nhạc Lu$t Boys. Anh ấy trên sân khấu tối nay, đồ ngốc.”

“Tại sao cô lại bận tâm chuyện cô ta ngủ với
Keith chứ?” Tôi hỏi tiếp, bỏ qua lời nhận xét tôi là đồ ngốc.

“Bởi vì ả ngủ với anh ấy chỉ một tiếng rưỡi
sau khi tôi quan hệ với Keith.”

“Tối nay à?”

“Không, ba tiếng trước khi tôi chết.”

“Nhưng cô…”

“Tự tử. Đúng thế.”

Làm sao mà tôi hiểu được cơ chứ? Tôi chưa
bao giờ trò chuyện với một người tự tử. Hay người chết.

“Keith là bạn trai của cô à?” Tôi đánh liều
hỏi.

Claire nhún vai. “Tôi không biết. Quan hệ
năm lần với ai đó thì có được tính là bạn trai không?”

“Tôi không chắc.”

“Cô biết đấy, anh ấy là một thi sĩ.” Claire
tiếp tục, mắt nhìn tôi với vẻ nghi ngờ. “Anh ấy thật sự ngọt ngào, dễ xúc động.
Khi không hát cho ban nhạc thì anh ấy làm việc cho Trại Chó.”

“Trại chó. Được. Vậy cô gặp anh ta như thế
nào? Cô là fan hâm mộ đi theo cổ động à?”

“Không!” Cô ta liếc tôi như thể tôi vừa buộc
tội cô ta là fan hâm mộ của ban nhạc Westlife. “Tôi thử giọng cho ban nhạc. Và
đừng tỏ vẻ ngạc nhiên như thế, Lucy. Tôi thật sự là một tay ghi-ta cừ đấy.”

“Vậy tại sao họ không nhận cô vào ban nhạc?”

“Bao nhiêu cô gái quá khổ được nhận vào ban
nhạc chứ?” Cô ta vòng qua góc cua.

Tôi nghĩ ra một ý. Tôi cần phải nói gì đó
làm cho cô ta cảm thấy khá hơn. Tôi phải đưa ra một hình mẫu có tính khích lệ.

“Thế Mass
Cass của ban nhạc ‘Mama và Papa’ thì sao? Cô ấy béo và thông minh, nhưng đâu có tự sát. Cô ta chết
lúc đang ăn một cái bánh sandw…”

“Mẹ kiếp, Lucy” Claire đốp lại. “Cô thật là
dai dẳng.”

Cô ta chẳng nói thêm lời nào với tôi suốt
quãng đường còn lại.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3