Hoàng tử công chúa của thế giới ngầm - Chương 01 + 02 + 03
Chương 1: Kí ức
“Mẹ, đừng… đừng đi… Van xin
người… đừng đi… Hãy trở lại…”
A, thì ra chỉ là nằm mơ! Xem
ra mình đã gặp ác mộng rồi! Khóe mắt ẩm ướt, đưa tay vừa sờ, nước mắt, đã bao
lâu rồi không có rơi lệ a! Mắt nhìn đồng hồ, chỉ mới có năm giờ sáng, đứng dậy
đi tới cửa sổ, đẩy cửa ra hơi lạnh gió sớm thổi vào mặt, không nhịn được thân
mình run run, đóng kín cửa sổ, vừa nằm lại trên giường, nhưng như thế nào cũng
ngủ không được, chuyện cũ từng chút một thoáng hiện ở trong đầu.
Mẹ, người có khỏe không?
***
Hôm sau.
“Tiểu thư, cô đã dậy rồi à.”
“Tiểu thư, bữa ăn sáng đã
chuẩn bị xong.”
“Ông ta đâu?” Người hầu đã
sớm quen cách cô gọi cha của mình.
“Lão gia đã sớm lên công ty
rồi.”
Gật đầu, ngồi vào bàn, lẳng
lặng ăn bữa ăn sáng.
Hôm nay làm cái gì hảo đâu
rồi, có muốn hay không trở về trong bang xem một chút, đang suy nghĩ, quản gia
thanh âm đột nhiên vang lên.
“Tiểu thư, Trình tiểu thư
cùng Lộ tiểu thư tới rồi.”
“Mời họ vào đây.”
“Vâng.”
“Băng Thần, bạn trở lại sao
không nói cho chúng mình biết một tiếng a, mình cùng Trình Mộng sẽ đi đón bạn.”
Lộ Phỉ Phỉ vừa vào đã nói thật to, thuận tiện chạy lại ôm cô.
“Đúng vậy a, nếu không phải
chú Tài nói, chúng mình cũng sẽ không biết là bạn về đâu.” Trình Mộng cũng vào
ôm cô, sau đó oán giận tựa như nói.
“Mình cũng quyết định trở lại
tạm thời, còn muốn nói cho các người một kinh hỉ đâu?” Cô nhìn bọn họ nói, bất
kể là đối với người ngoài hay là người trong nhà, cô đều diện lên khuôn mặt
lạnh lùng, chỉ khi đối mặt với hai người bạn tốt này, cô mới có thể tỏ thái độ
ôn nhu.
“Nga, vậy hôm nay bạn muốn đi
đâu?” Trình Mộng hỏi.
“Không biết.”
“Vậy thì chúng ta dạo phố
đi.”
“Tốt tốt, ba người chúng ta
đã lâu không có ở chung một chỗ, cùng nhau đi dạo phố nữa.” Lộ Phỉ Phỉ kích
động nói.
Ngất, Ficoll (tên tiếng Anh
của Phỉ nhi) là người thích mua sắm, cô không thể nào không đồng ý a, Lộ Phỉ
Phỉ tỏ vẻ đáng thương nhìn cô, vẻ mặt nhìn thật giống như đang nói: Bạn không
đi thì mình sẽ khóc cho xem, không tin bạn cứ thử đi. Mà cô sợ nhất là khi Phỉ
Phỉ khóc, quả thực sẽ bị cô nàng bám lấy đến sít sao. Azz! Sợ hai người rồi! Cô
liền gật đầu đồng ý.
“Ok. Mình cùng dạo phố nào.”
Phỉ Phỉ cao hứng vừa nhảy vừa nói.
Cự tuyệt quản gia phái xe đưa
bọn họ đi, tự chính mình lái xe, đi vào chỗ phồn hoa nhất của thành phố! Bởi vì
giờ làm việc đã qua rồi, trên đường đã bớt người đi lại, cho nên bọn họ đã lập
tức đến nơi, tìm được chỗ đậu xe, phải đi đi dạo phố, mặc dù là giờ làm việc,
nhưng mọi người đi mua đồ đều phi thường náo nhiệt, nơi này mua đồ “hiệu” là
vốn là đắt tiền nhất, những người đến đây mua đồ, hẳn là những người giàu có.
Cho nên an ninh ở đây vô cùng nghiêm ngặt.
Nhìn Lộ Phỉ Phỉ đi dạo một
tiệm lại vừa một tiệm, mua một bọc lại vừa một bọc, cũng đã đi dạo cho tới trưa
rồi, mà vẫn không thấy mệt, cô thật là phục Phỉ nhi.
“Phỉ Phỉ, bạn còn muốn đi dạo
a, mình tay chân đều đã mệt, chúng ta nghỉ ngơi một chút có được hay không.”
Rốt cục, Trình Mộng chịu không được, mở miệng nói, nhân tiện ghé vào cửa tiệm
trang sức ngồi nghỉ.
Phỉ Phỉ quay lại nhìn Trình
Mộng, lại vừa nhìn cô, rồi lại nhìn ba túi lớn nhỏ đang ở trên tay của hai
người, rốt cục cũng gật đầu đồng ý. “Được rồi, cũng đã trưa rồi, chúng ta đi ăn
cơm đi!”
Trình Mộng như trút được gánh
nặng thở ra một hơi. “Rốt cục có thể bỏ tức rồi, mệt chết mình mất.” Nhưng một
giây sau Phỉ Phỉ nói tiếp. “Mau đi ăn cơm, sau khi cơm nước xong hảo tiếp tục
đi dạo.” Ngất.
Bọn họ đi vào nhà hàng đối
diện, muốn giữ sức tốt, phải ăn một bữa, đang chờ thức ăn mang lên, Trình Mộng
hỏi cô:
“Băng Thần, tại sao đột nhiên
như vậy từ Nhật Bản trở về.”
“Đúng vậy a, đúng vậy a, mình
cũng muốn biết!” Phỉ Phỉ phụ họa nói.
“Cũng không có việc gì đáng
lo.”
“Phải không, trước kia cho dù
xảy ra chuyện gì, bạn khi trở lại cũng sẽ nói trước cho chúng mình biết.” Trình
Mộng phản kháng.
“Đừng nghĩ quá nhiều nữa.”
“Ân, bất quá, nếu như có sự
tình gì, nhất định phải nói cho chúng mình biết, không được đối với chúng ta có
bất cứ diều gì giấu giếm, biết không?” Mộng yêu cầu.
“Ừ.”
[Chúc các bạn đọc sách vui vẻ
tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách]
Trình Mộng còn muốn nói điều
gì đó, nhân lúc món ăn vừa đem lên, cô thuận tiện nói sang chuyện khác, không
để cho bọn họ tiếp tục mở miệng hỏi thăm.
Cô có thể nói cho họ biết, cô
đến đây là tìm người đàn bà kia sao? Người đàn bà ấy vứt bỏ cô, là một người
mưu mô, mặc dù cô rất hận bà ta, nhưng cô lại không hạ thủ giết bà ta được,
không chỉ là bởi vì cô cùng bà ta có quan hệ máu mủ, còn bởi vì đây là người mà
ông ta kiếp này yêu nhất, ông vì người đàn bà này đã tìm kiếm suốt mười năm
qua.
Bà ta rốt cuộc là dạng người
như thế nào! Ở chung một chỗ mấy năm nay, hai người họ cũng không biết cô có bí
mật này.
Sau khi ăn cơm xong, Trình
Mộng nói không cần tiếp tục đi dạo, cho nên bọn họ đều về nhà, lúc ăn cơm,
Trình Mộng cùng Phỉ Phỉ nói cho cô biết tình trạng gần đây, cho nên sau khi đem
hai người họ về nhà, cô liền đi đến phân bộ của Hồn Tế. (Bởi vì trụ sở chính
của công ty ở Nhật Bản, cho nên phần lớn thời gian cô đều ở Nhật.)
Trong bang không ai gặp qua
diện mạo thật của bọn họ, bởi họ đều dịch dụng! Lái xe tới đến trước của phân
bộ.
“Đứng lại, nơi này là địa bàn
của Hồn Tế, cô là người tới từ nơi nào.”
Lấy ra tín vật. (Đại đương
gia là chiếc nhẫn màu tím, Nhị đương gia là màu đỏ, Tam đương gia là màu lam).
Vì vậy tên bảo vệ nhìn vào, lập tức kêu lên:
“Chào Bang chủ.”
Những người khác vội vàng mở
cửa để cho cô đi vào, bởi vì lúc cô ở ngoài cửa, tên bảo vệ đã báo cho những
người khác, cho nên, vừa tiến vào tất cả những người cấp cao ở đây đều chờ hết
ở đại sảnh.
Chương 2: Đi Học
Mọi người đều ra đón cô, quần
áo chỉnh tề sắp thành hai hàng. “Chào bang chủ.”
“Ngồi đi. Báo cáo tình hình
gần đây của các bang khác đi.”
“Bang chủ,” người đang nói
chính là Đường chủ – chịu trách nhiệm tình báo. “Mới vừa nhận được tin tức,
Lang Bang – một bang đang chống đối với chúng ta đã liên hiệp với những bang
nhỏ khác để đối phó chúng ta.”
“Nga, nói cụ thể đi.”
***
An bài tốt mọi việc ở phân,
khi về nhà đã là mười giờ rồi. Về nhà sao!
“Tiểu thư, cô đã về rồi. Lão
gia bảo rằng khi nào cô về thì vào thư phòng gặp ông ấy.”
Ông ta tìm cô có chuyện gì?
“Vào đi.” Một giọng nói uy
nghiêm phát ra từ bên trong cửa truyền đến, mở cửa, ngẩng đầu nhìn cô một cái,
lại tiếp tục vùi đầu làm việc, trước bàn làm việc là một người đàn ông trung
niên, nhìn trông rất uy nghiêm, năm tháng ở trên người ông để lại quá nhiều dấu
vết. Vốn là trên khuôn mặt đã có vài nếp nhăn, ở hai bên thái dương cũng đã
điểm vài hạt tóc trắng, mái tóc đen đã được cắt tỉa gọn gàng, cho dù ở nhà cũng
mặc tây trang cà vạt cẩn thận tỉ mỉ, không có chút nào xốc xếch! Đây chính là
cha của cô, người quen thuộc nhất cũng là người xa lạ nhất.
“Ngồi đi.”
“Có việc gì?” Bọn họ tựa như
người ngoài, nói chuyện khách khí với nhau.
“Con muốn đợi bao lâu?”
“Không xác định.”
“Có tính toán gì không?”
“Ta hỏi một chút không được
sao?” Rốt cục ông cũng thả cây bút trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn cô, haizz!
Con bé cùng mẹ nó càng lúc càng giống nhau. Nó rốt cuộc cũng trưởng thành rồi!
Có phải hay không nên đem công ty giao cho nó, để cho nó quản lý, ta như vậy
hảo có thời gian đi tìm bà ấy rồi!
Gần như xem thấu ý nghĩ của
ông. “Tôi sẽ không tiếp nhận công ty.” Cô lạnh lùng nói. “Ông nên biết tôi đã
có sự nghiệp cùng bang phái của mình, tôi không muốn nhúng tay chuyện của ông.”
“Đây cũng là chuyện sớm hay
muộn.” Ông nhịn không được rống lớn. “Lập tức đem cái công ty buồn cười đó cùng
với bang phái gì đó giải tán đi.”
“Ông không có quyền can thiệp
vào chuyện của tôi.” Cô cũng nhịn không được nữa đáp lại thật to.
“Ta là cha của con.”
“Ha ha ha, buồn cười, hiện tại đã biết ông là cha của tôi rồi ư, ông đã bao
giờ làm trách nhiệm của một người cha chưa? Kể từ khi người đàn bà kia bỏ đi,
ông đã từng chiếu cố tôi chưa?” Hai mắt mơ hồ, ngẩng đầu nhìn hướng trần nhà,
không muốn cho ông ta thấy bộ dáng yếu ớt của cô! Nhịn xuống không thể để cho
nước mắt chảy ra.
Ông ta đi tới trước mặt của cô, buộc cô phải nhìn vào ông ấy. “Bất kể con
có thừa nhận hay không, trên người của con đang chảy máu của ta, con không thể
thay đổi được.”
Cô biết, ông ta thông qua cô để nhìn một người khác, mẹ của cô, người yêu
của hắn – Tô Huệ, người phụ nữ Nhật Bản kia. Đột nhiên cảm giác ông ta cũng rất
đáng thương, không nhịn được nước mắt chảy xuống, giơ tay lên, lấy hai tay đặt
ở hai vai của cô lấy ra, ngồi trở lại trên ghế salon, lạnh lùng nói:
“Tôi đã thấy bà ta.”
“Cái gì, con nói đã nhìn thấy bà ấy?” Thanh âm của ông nhịn không được mà
run lên, kinh ngạc nhìn cô.
“Đúng vậy, ở Nhật Bản. Tôi đã đem tư liệu của người ấy điều tra rõ ràng,
sau khi xem thì liên lạc với tôi.” Cô từ trong ba lô lấy ra một phong tài liệu
đặt lên bàn, rồi đứng dậy rời đi, trước khi ra cửa, quay đầu lại nhìn ông một
cái, vẫn đứng ở chỗ cũ ánh mắt không có tiêu điểm, ông ta lại đang nghĩ tới bà
ấy sao!
***
Tịch mịch mới nói yêu, vì sao em lại muốn hư hỏng như vậy, ban đầu là người
nào tỏ tình nói yêu vĩnh viễn không thay đổi. Bài hát này là nàng sau khi rời
đi hắn thường nghe, sáng sớm người nào gọi điện thoại cho cô a!
“Nói.”
“Băng Thần, chẳng phải hôm nay chúng ta sẽ đi học sao, mình đã cùng Mộng
nói qua rồi, còn có thủ tục nhập học chúng ta cũng đã cho người làm tốt rồi nha.”
Phi Phỉ ở đầu dây bên kia kích động kêu to, nha đầu này, làm cái gì cũng thật
có tinh thần a!
“Chẳng phải đã học xong rồi sao, vì sao phải đi học lại?”
“Ai nha! Chúng ta không phải là nhàm chán sao? Đi trường học không tồi a,
đi đi! Băng Thần.” Phỉ Phỉ làm nũng nói. “Hơn nữa, Mộng cũng đồng ý rồi. Chúng
mình lập tức đến nhà bạn tập hợp nga, cứ như vậy đi, mình đến ngay!” Bên kia đã
ngắt điện thoại, cô chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
“Tiểu thư, cô dậy rồi à.”
“Ông ta đâu?”
“Lão gia đi công ty rồi.”
Không biết ông ta nghĩ như thế nào, chẳng phải đây là vấn đề ông ta muốn
biết ư, tại sao còn có thể bình tĩnh như thế đi làm. Hay là ông ta cũng không
có yêu bà ấy như trong tưởng tượng của cô, hừ!
Đang suy nghĩ, Trình Mộng cùng Phỉ Phỉ đã tới rồi.
“Băng Thần, chúng mình đi thôi.”
“Không cùng nhau ăn điểm tâm sao.”
“Tốt, nhanh lên một chút nga, nếu bây giờ không đi sẽ bị muộn mất.” Phỉ Phỉ
đáp.
***
Học viện Hoàng Gia.
“Đến rồi.” Trình Mộng lên tiếng, trường này là do ba gia tộc cùng sáng lập,
khắp cả nước chỉ có hai học viện như thế này! Có thể ở chỗ này đi học đều là
người có bối cảnh đặc biệt.
“Chúng ta phải đi báo danh.” Phỉ Phỉ nói, ba người bọn họ đem xe cất kỹ,
hướng phòng làm việc của hiệu trưởng đi tới! Dọc theo đường đi hấp dẫn rất
nhiều người.
“Oa! Học viên mới a! Cô gái ở giữa (Băng Thần), ta đây muốn đi đuổi theo cô
ấy.” Một tên mê gái A.
“Stop! Nhìn người như ngươi vậy cô ta có thể coi trọng ngươi, hơn nữa, nhìn
cô ta qua lạnh lùng như vậy, không sợ sẽ biến ngươi thành khối băng à.” Một đám
nữ sinh ghen tỵ nói.
“Nhìn kìa, cô gái tóc đỏ bên cạnh (Trình Mộng) thoạt nhìn thật linh hoạt a,
vượt qua mê người ôi chao! Nếu là bạn gái của ta thật là tốt.” Tên mê gái B.
“Cô gái tóc lam (Lộ Phỉ Phỉ) cũng thật đáng yêu, ôi chao! Vừa đáng yêu vừa
có khí chất, làm lão bà của ta cũng được.” Mê gái nam C nói.
Chương 3: Gây chiến
Cau mày nhìn những người này, phí phạm si (ngu ngốc + mê gái).
Thật vất vả tìm được phòng làm việc của hiệu trưởng, gõ cửa.
“Mời vào.” Còn rất lễ phép.
“Hiệu trưởng, chúng tôi đến báo danh.” Phỉ Phỉ nói.
Hiệu trưởng ngẩng đầu nhìn ba người bọn họ, lấy ra tài liệu vừa nhìn, lại
là ba cô công chúa của ba gia tộc.
“Nga, các em được phân vào lớp mười một, muốn ta dẫn các em đi không?”
Hiệu trưởng lễ phép đối với bọn họ nói, không có cảm giác làm bộ cùng nịnh nọt.
Nhìn ra được, Phỉ Phỉ cùng Trình Mộng đối với vị hiệu trưởng này ấn tượng rất
tốt.
“Không cần, tự chúng ta đi được rồi, còn có, hy vọng hiệu trưởng đối với
thân phận của chúng ta giữ bí mật.” Trình Mộng yêu cầu.
“Đó là đương nhiên, ba vị tiểu thư yên tâm đi.”
Ra khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng, Mộng nhỏ giọng nói:
“Hiệu trưởng này rất phù hợp, thẳng thắn, biết chúng ta là người của ba gia
tộc lớn, cũng không có một tia nịnh hót, không biết trường học này như thế nào,
có phải hay không cũng giống như ông ấy.” Băng Thần cùng Phỉ Phỉ nghe cũng cười
gật đầu.
***
Lớp mười một.
“Các bạn học, hôm nay lớp chúng ta mới chuyển tới ba vị đồng học, hy vọng
các bạn học sau này có thể ở chung hòa thuận với nhau.” Ban đạo (lớp trưởng)
lớn tiếng nói. Mà trong lớp không ai quan tâm anh ta, vẫn chơi điện thoại di
động, hóa trang, ngủ.
Bất đắc dĩ, ban đạo đối với đứng ở bên ngoài đối với bọn họ có chút lúng
túng nói:
“Khụ! Ba vị đồng học vào đi.”
Ba người liếc mắt nhìn nhau, đã đoán được bên trong là tình huống nào rồi,
đi tới trước bàn giáo viên.
“Nhìn kìa, đây không phải là ba vị mỹ nữ buổi sáng hôm nay đến ư, lại
chuyển tới lớp chúng ta, ôi chao.” Tên giáp lên tiếng.
“Oa! Là họ a, đúng vậy a, xem ra ta có cơ hội rồi.” Tên bính liền đáp lại.
“…”
Các bạn học ở trong lớp thảo luận kịch liệt, đột nhiên, ban đạo nói:
“Mọi người yên lặng nào, trước hết để cho đồng học mới tự giới thiệu mình,
được không?”
Trong phòng học lập tức yên tĩnh lại.
“Chào, mình tên là Lộ Phỉ Phỉ, sau này thỉnh mọi người chỉ giáo nha.” Phỉ
Phỉ nói xong, còn nháy mắt mấy cái. Ngất, lại giả bộ khả ái.
“Thật đáng yêu nha.” A.
“Chào các bạn, mình tên là
Trình Mộng.” Mộng khẽ cười nói.
“Ta hôn mê rồi, cô ấy cười
lên thật là đẹp nha.” B.
“Băng Thần.” Cô lạnh lùng báo
ra tên của mình.
“Có cá tính, cực giỏi a, ta
thích.” C.
“Tốt lắm, các bạn tự đi tìm
chỗ ngồi của mình đi! Chúng ta bắt đầu học.”
Nhìn vào dãy bàn gần cửa sổ
không có ai, ba người bọn họ an vị hảo, Phỉ Phỉ cùng Trình Mộng ở phía trước,
cô một người ngồi một loạt, phòng học ở lầu ba, có thể dễ dàng nhìn thấy hơn
phân nửa sân trường, lấy ra sách giáo khoa, đang chuẩn bị đọc sách đột nhiên
một bàn tay đặt lên trên bàn của họ.
“Không cho phép các ngươi
ngồi ở đây.”
Nhìn theo bàn tay tô sơn đỏ,
trắng nõn nhìn qua. Trong mắt lộ ra nét ganh tỵ với cô, cong cong lông mày,
lông mi thật dài, làn da trắng nõn lộ ra nhàn nhạt phấn hồng, ôm trọn đôi môi,
khuôn mặt tức giận. Là mỹ nữ đâu rồi, đáng tiếc so ra kém Mộng!
Không tự chủ rung phía dưới,
thấy cô lắc đầu không nói lời nào, cho là cô không đem mình đưa vào mắt, cô ả
rống lên một tiếng:
“Uy, cô lắc đầu cái gì a.”
Hàn khí trên người phát ra,
một chữ “Cút” không biết là bị tức, vẫn bị trên người của cô phát ra hơi thở bị
hù dọa. Chu Mẫn rùng mình một cái nhưng vẫn mạnh miệng nói.
“Vị trí này là của Phong
thiếu gia, không cho phép ngươi ngồi ở chỗ này.”
Phong thiếu gia? Không cần
biết hắn ta là ai, vị trí này cô muốn định rồi, ân?
Làm sao oán khí lại nặng như
vậy, vừa nhìn, không phải đâu, lớp học cơ hồ tất cả nữ sinh cũng dung ánh mắt
phát hỏa để nhìn, thật giống như muốn đem cô ăn tươi nuốt sống, bất quá, cô sẽ
sợ sao?
Cô đứng lên, nhìn Chu Mẫn,
nhè nhẹ chuyển hàn khí thành sát khí, Chu Mẫn chân đã như nhũn ra rồi, nếu
không phải chống vào cái bàn, chỉ sợ đã bị té ngã rồi, có mấy nữ sinh nhát gan
không nhịn được khóc ra thành tiếng, ban đạo xem tình hình không đúng.
“Này, mọi người ở lại học
đi.” Nói xong cầm lấy sách giáo khoa bỏ chạy, mắt thấy ban đạo cũng chạy, những
người khác mọi người so với thỏ chạy còn nhanh hơn. Trong chớp mắt trong phòng
học, chỉ còn lại bốn người. Cô vẫn lạnh lùng nhìn Chu Mẫn. Hai chân của cô ta
run rẩy không ngừng, mồ hôi lạnh theo khuôn mặt đi xuống giọt, nhưng cô ta cũng
không dám đi lau. Nhìn cô ta cái bộ dáng này, có chút khinh bỉ cô ta, cô dần dần
thu lại sát khí trên người. Chu Mẫn đã chống đỡ không nổi, ngất đi.
Thật vô dụng.
“Băng Thần, bạn đừng đùa
nữa.” Phỉ Phỉ vừa nhìn Chu Mẫn ngất đi, vừa nhìn cô. Nhìn Chu Mẫn trên mặt đất
một lần nữa, rồi cầm lấy túi rời đi, Mộng cùng Phỉ Phỉ vội vàng đuổi theo.
“Băng Thần, chúng ta đi ăn
cơm thôi.” Mộng nói.
Gật đầu, dọc theo đường đi
cười cười nói nói rất nhanh đã đến phòng ăn, bởi vì vẫn chưa tới tan giờ học
thời gian, phòng ăn người không phải là rất nhiều, bọn họ tìm một vị trí gần
của sổ mà ngồi vào.
Tịch mịch mới nói yêu, vì
sao em lại muốn hư hỏng như vậy, ban đầu là người nào tỏ tình nói yêu vĩnh viễn
không thay đổi.
“Nói.” Lấy điện thoại di động
ra, nhìn cũng chưa từng nhìn liền trực tiếp nhận.
“Bang chủ, bọn họ bắt đầu
hành động.”
“Mục tiêu.” Bên cạnh vừa phát
ra trận trận hàn khí.
“Buổi tối, ở phân đường.”
“Làm chuẩn bị đi.”
“Hảo, bang chủ cẩn thận.”
“Ân.” Cúp điện thoại, lẳng
lặng suy nghĩ.
“Băng Thần, Băng Thần, Băng
Thần.” Phỉ Phỉ gọi.
Gọi cô phải không? Ngẩng đầu
nhìn Phỉ Phỉ.
“Đang suy nghĩ gì, xảy ra
chuyện gì vậy.” Phỉ Phỉ hỏi.
“Không có gì.”
“Phải không, bạn mới vừa nghe
điện thoại, trên người có sát khí, có phải hay không Hồn tế xảy ra chuyện gì.”
Mộng hỏi.
“Ân.” Sau đó hạ giọng đem mọi
chuyện nói cho các hai người biết. Nghe xong chuyện đã xảy ra, trên người các
nàng cũng phát ra nhè nhẹ sát khí!
Cô cười nắm lấy tay của họ,
làm cho các họ yên tâm, nếu như ngay cả điểm này cũng làm không xong, thì những
việc khác cũng không cần cho xen lẫn nữa! Nhìn tâm tình của hai người dần dần
bình tĩnh trở lại, cô biết họ đã yên tâm, sau khi ăn cơm xong ba người trở lại
phòng học.
Nhưng, đây là tình huống gì?