Nếu không phải là anh - Chương 18 - Phần 2

Không
khí trước buổi đấu thầu trở nên xôn xào và ồn ào vì lý do công ty Thiên Tân rút
khỏi danh sách ngay cận giây phút quyết định. Một công ty đứng đầu đột nhiên bỏ
cuộc, sự cạnh tranh của các công ty khác lại thêm phần kịch tính. Ai cũng nôn
nao và thấp thỏm trong thời điểm này.

“Kết
quả của ngày hôm nay sẽ do nhà tài trợ chính của chúng ta tuyên bố. Mời Chủ
tịch Hội đồng quản trị Cao Nguyên ạ!”

Sau lời
giới thiệu, Cao Nguyên lịch lãm bước lên cầm micro. Gia Nhi ngồi dưới hàng ghế
cạnh Trưởng phòng nhìn anh chăm chú. Đã hai ngày rồi từ sau khi ở Đà Lạt về cô
chưa gặp lại anh, cũng hạn chế việc liên lạc.

Vừa rồi
tình cờ gặp lại Huy, tâm trạng của cô lại có chút dao động khi Huy đã chủ động
tiến tới gần và chào hỏi.

“Chào
em! Đã lâu không gặp!”

“Chào
anh! Anh và Hân vẫn tốt chứ?” Cô mỉm cười, cố gắng thật tự nhiên một chút.

“Ừm.
Thật ra thì... không tốt lắm!” Anh ậm ờ, ánh mắt thoáng nét buồn, nhưng nhanh
chóng điềm tĩnh lại ngay. “Mà cũng chẳng nghiêm trọng đâu. Công việc của em vẫn
tốt chứ?”

“Vẫn
tốt ạ! Nhưng em nghe nói công ty của anh đã rút khỏi danh sách, anh vẫn đến để
xem à?”

“Anh
muốn biết công ty nào may mắn được trúng thầu. Đúng là không thể lường trước
được, anh và ba đã vất vả trong thời gian này, thế mà chỉ vì một câu nói của
mẹ, ba đã bỏ cuộc.” Anh thở dài thườn thượt.

“Việc
rút khỏi danh sách là quyết định của bà Xuân à? Tại sao thế?”

“Anh và
ba cũng không hiểu rõ, chắc em cũng biết bà làm việc gì cũng có lý do riêng mà,
không ai có thể can thiệp hay thay đổi được.”

Cô nhìn
anh với ánh mắt đồng cảm. Sau đó hai người không nói thêm gì nữa.

Tình
cảm là như thế. Khi hai người có sự vấn vương tơ lòng, cả ngày có thể cùng nhau
trò chuyện hàng giờ về những vấn đề thậm chí có thể không liên quan và chẳng có
một chủ đề nào cả, chỉ đơn thuần là những câu chuyện phiếm không đầu không
cuối, nhưng họ vẫn hy vọng ngày ngày được tán gẫu như thế, được gần gũi nhiều
hơn thế. Nhưng khi sự vấn vương đó bị thay thế bởi sự xa cách và e dè, dù tận
đáy lòng vẫn muốn tương phùng, thế mà đến lúc đối diện nhau, mọi câu chuyện đều
trở nên xa lạ và dù có liên quan cũng chẳng còn quan trọng và cần thiết nữa.

Huy
ngồi ngang tầm với hàng ghế của Gia Nhi. Thỉnh thoảng anh có liếc sang nhìn,
tim khẽ nhói đau khi bất chợt nhận ra người con gái bé nhỏ khi xưa đã thay đổi
quá nhiều, điều đau lòng nhất chính là nụ cười tươi tắn và trong sáng xưa kia
đã bị thay thế bởi cái nhoẻn cười gượng gạo, ánh mắt say đắm ngày nào giờ đây
đã thật sự dành cho người khác.

Con
đường do Huy đã chọn, anh không thể nào trách được ai, kể cả trong giấc mơ anh
cũng phải tiếp tục bám đuổi con đường này.

Tiếng
vỗ tay lốp bốp đưa Huy trở về hiện tại. Cao Nguyên đã phát biểu xong những gì
cần nói. Cầm trên tay phong bì đựng kết quả đã được niêm phong, anh giơ ra
trước mặt toàn thể để chứng minh rằng nó không có dấu vết cắt xé nào trước thời
điểm này.

“Tôi
xin được cắt nó ra nhé!”

Cao
Nguyên chầm chậm cắt phong bì, nhẹ nhàng lấy tờ kết quả. Anh đưa mắt nhìn sơ
những dòng chữ trong ấy, tỏ vẻ hơi ngạc nhiên và bất ngờ, nhưng sau đó lại mỉm
cười nhìn toàn thể.

“Kết
quả sau cùng, công ty đã giành được việc thầu xây dựng lần này, đó chính là...”
Anh đột ngột dừng lại, ánh mắt đảo về hướng một người nào đó. Chỉ có Gia Nhi
nhận ra, anh đang nhìn cô. “Xin chúc mừng công ty liên doanh Minh Khang!”

Gia Nhi
há mồm kinh ngạc, như không tin vào sự thật, cô nhìn Cao Nguyên, anh gật đầu
khẳng định. Bên cạnh Trưởng phòng vỗ tay liên hồi trong khi Tổng Giám đốc công
ty đang từng bước tiến lên chính thức nhận hợp đồng. Các công ty còn lại tuy vô
cùng thất vọng và hụt hẫng nhưng cũng hòa chung niềm vui, lần lượt từng người
lại gần bắt tay tổng giám đốc và các nhân viên của công ty.

Cao
Nguyên cũng nhân cơ hội này đến gần Gia Nhi.

“Chúc
mừng em nhé! Ôm một cái ăn mừng nào!” Anh dang hai tay ra, làm bộ dạng chờ cô
tiến đến ôm anh, nhưng chỉ nhận được cú đấm nhẹ vào bụng. May mà mọi người đều
đang chúc mừng Tổng Giám đốc nên không để ý đến hai người.

“Hứ!
Lại không nghiêm túc! Ở đây rất đông người đấy!”

“Chẳng
phải em nói sau buổi đấu thầu này thì tùy anh quyết định sao? Hay là nhân tiện
anh công khai ra mắt em với mọi người luôn nhé!”

“Không
được, không được!” Cô vội xua tay. “Kết quả vừa mới có, anh cứ từ từ đã. Em vẫn
muốn hỏi anh một chuyện.” Cô kéo anh ra một chỗ trống cách biệt với đám đông ồn
ào kia.

“Chuyện
gì mà có vẻ nghiêm trọng thế?”

“Em
muốn biết, kết quả này anh thật sự không nhúng tay vào chứ?”

Anh bật
cười vì sắc mặt căng thẳng của cô. “Ngốc à, dù anh là nhà tài trợ chính nhưng
kết quả lại được các lãnh đạo khác của tổng công ty sàng lọc, anh chỉ nhận từ
họ phong bì đó mà tuyên bố thôi. Lẽ nào anh lại vì em mà công tư bất phân sao?”

“Vậy
thì em yên tâm! Em cũng không muốn anh vì em gì cả. Thôi, em phải lại đó thôi,
nếu không Trưởng phòng tìm.” Cô quay người bỏ đi.

“Ơ...
giận anh à?”

“Anh
làm gì khiến em phải giận à?”

“Thế
sao em đi nhanh thế? Chẳng lẽ kéo anh ra đây chỉ để hỏi một câu đó thôi sao?”

Cô cười
lém lỉnh gật gật đầu.

“Em
thật là... Anh phải phạt em vì tội vô tâm với anh.”

Nói
rồi, Cao Nguyên nhanh nhẹn đặt lên trán cô một nụ hôn khiến cô giật thót, thấp
thỏm nhìn xung quanh.

“Họ
không để ý đến chúng ta đâu!”

Cao
Nguyên không hề hay biết, từ phía xa, vẫn có một ánh mắt lặng lẽ dõi theo từng
hành động của hai người.

***

Ngọc
Hân háo hức ra khỏi bệnh viện, kết quả cho thấy cô đã có thai hai tháng. Nhưng
tình hình sức khỏe và tinh thần không được ổn định lắm, bác sĩ bảo cô phải ăn
uống đầy đủ và suy nghĩ tích cực hơn, không nên để những chuyện ưu phiền lấn át
tâm trí. Điều quan trọng nhất lúc này, cô muốn báo tin vui cho Huy biết, vì chỉ
Huy mới có thể khiến cô vui vẻ.

Đã gần
một tuần không về nhà, điện thoại lại tắt, những ngày trước Huy có đến năn nỉ
cô về nhưng cô lại ương bướng không đi, giờ thì lại rất hối hận vì đã cáu gắt
khác thường. Dù sao anh cũng chỉ vì công việc của công ty. Lẽ ra cô nên hiểu và
thông cảm cho anh.

Cửa
không khóa, Ngọc Hân đẩy nhẹ, chẳng lẽ Huy ở nhà. Giờ này đáng lý ra anh phải ở
công ty chứ?


không vội lên tiếng, muốn tạo cho anh sự bất ngờ. Chầm chầm bước vào, phòng
khách không có ai. Cô chợt nghe có tiếng nói chuyện phát ra từ phòng ngủ của
hai người, nhẹ nhàng từng bước tiến vào. Cô áp sát tai vào cửa để nghe động
tĩnh bên trong, quả là Huy, anh đang nói chuyện với ai đó qua điện thoại.

“Những
gì tôi đã hứa thì nhất định sẽ làm được. Bà không cần lo lắng, dù sao cô ấy
cũng là người chung chăn gối với tôi, chỉ cần bà tôn trọng lời tôi nói, tôi đảm
bảo con gái bà sẽ không phải chịu bất cứ tổn thương nào. Tôi sẽ chăm sóc cô ấy
theo đúng nghĩa của một người chồng tốt.”

Ngọc
Hân bất thần đứng ngây trước cửa. Anh đang nói chuyện với ai? Những gì cô nghe
được thì có thể đoán ra người đầu dây bên kia chính là bà Xuân? Nhưng tại sao
giọng điệu của anh lại khác thường như thế? Cô thật sự không hiểu.

“Hân...”
Huy mở cửa bước ra từ lúc nào, trông thấy sắc mặt của Ngọc Hân, anh nghĩ cô đã
nghe được cuộc trò chuyện vừa rồi, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh và vui mừng
hỏi, “Em về rồi à? Tại sao không gọi cho anh đến đón?”

“Em...
em muốn tạo cho anh sự bất ngờ.”

“Thế
thì em thành công rồi. Anh đang rất bất ngờ đây!” Anh xoa đầu Ngọc Hân, rồi ôm
cô vào lòng. Bất thình lình, cô đẩy anh ra.

“Ơ...
em sao thế?”

“Không...
không có gì. Em chỉ thấy hơi mệt.”

“Thế ư?
Vậy em nghỉ ngơi đi! Anh phải vào công ty rồi. Anh sẽ tranh thủ về sớm với em!”

Huy dìu
cô vào phòng, khi cô đã thực sự nằm yên trên giường nhắm mắt lại, anh mới yên
tâm đi.

Tiếng
sập cửa vừa dứt, Ngọc Hân ngồi bật dậy, cô gọi điện thoại ngay cho bà Xuân.

“Mẹ
nghe đây! Con về nhà chưa?”

“Dạ rồi
ạ! Con muốn hỏi mẹ...” Cô không biết phải mở lời thế nào.

“Alo...
Con nói gì? Mẹ nghe không rõ!”

“À... con
chỉ muốn hỏi nãy giờ có ai liên lạc với mẹ không?”

“Có
đấy!”

“Ai thế
ạ?”

“Con
gái của mẹ chứ ai!”

“Ơ...
không phải... mà thôi, sẵn tiện con muốn báo cho mẹ một tin mừng. Con có thai
rồi ạ!” Cô định hỏi rõ, nhưng thấy không cần thiết lắm, đành chuyển đề tài.

“Ôi thế
thì tốt quá!” Giọng bà vô cùng mừng rỡ, chẳng thể hiện gì về việc vừa rồi.
Chẳng lẽ cô nghe nhầm. “Mẹ sẽ báo cho ba và anh con biết! Vậy thì con nên ở lại
nhà cho mẹ chăm sóc thì tốt hơn về đó một mình, chồng con lúc nào cũng bận rộn,
lỡ như con cần gì thì sao?”

“Con tự
lo được mà mẹ. Vả lại, cũng đâu phải con ở nơi nào xa xôi lắm đâu, một tuần con
sẽ về một lần. Mẹ yên tâm, anh Huy dù bận rộn nhưng luôn quan tâm đến con mà.”

“Ừm.
Thế thì con phải cẩn thận nhé! Đừng làm những việc nặng nhọc quá sức đấy!”

Cô cúp
máy, nằm gác tay lên trán, tâm trí không ngừng suy nghĩ về chuyện vừa rồi.
Trong lòng chỉ thầm mong bản thân mình nghe nhầm. Nhưng nếu không phải là sự
nhầm lẫn, thế thì những chuyện mà anh nói là gì? Cô nhận thấy mình chẳng thể
nào chợp mắt được, bèn ngồi dậy đi xung quanh phòng. Bước đến mở cửa sổ, ánh
sáng ùa vào khiến tâm trạng cũng trở nên sáng sủa hơn. Cô sực nhớ đến lời
khuyên của bác sĩ không nên suy nghĩ quá nhiều, tốt nhất cứ hỏi thẳng Huy sẽ
tốt hơn.

Ngọc Hân
định tắm rửa cho sảng khoái tinh thần, đi ngang qua bàn làm việc, cô chợt thấy
một bìa hồ sơ, trong đó rải rác vài tấm hình ảnh gì đó. Tò mò, cô cầm lên xem
thì vô cùng thảng thốt.

Hai
nhân vật chính trong hình, một người cô nhận ra ngay chính là Cao Nguyên, còn
người con gái kia, dù không nhìn rõ mặt, nhưng vóc dáng ấy cô có thể đoán ra
ngay là Gia Nhi. Họ đang hôn nhau, cảnh vật xung quanh chẳng phải ở Đà Lạt sao?
Vài ngày trước cô có nghe mẹ nói Cao Nguyên lên Đà Lạt để chuẩn bị cho buổi đấu
thầu. Tại sao Huy lại có những tấm hình này? Lẽ nào anh cũng đến đó và bắt gặp
họ? Nhưng khoảng thời gian này là lúc cô cãi nhau với anh và bỏ về nhà, tối nào
anh cũng đến nài nỉ cô về, thế thì anh không thể nào đi đến nơi xa xôi ấy được.
Chẳng lẽ có người nào đó đã chụp lại và gửi cho anh? Thế người đó là ai? Tại
sao lại làm điều này?

Bao
nhiêu câu hỏi cứ dồn dập khiến đầu cô như muốn vỡ tung. Thật sự Huy có bí mật
gì muốn giấu cô sao? Cô sực nhớ ra trước kia cô có nhìn thấy Huy cất quyển sổ
gì đó trong ngăn tủ dưới cùng của bàn làm việc. Cô nhanh chóng mở nó ra, nhưng
không được, anh đã khóa tủ lại. Quyển sổ ấy có gì quan trong khiến anh phải
giấu giếm cả vợ mình?

Không
biết bà Xuân đã nhìn thấy những tấm ảnh này chưa, điều trước mắt có lẽ cô nên
đưa chúng cho Cao Nguyên đã.

***

Chủ
nhật là một ngày thật hạnh phúc và vui vẻ khi Cao Nguyên được hẹn hò với Gia
Nhi. Nhưng có điều, cô dặn anh nhớ đưa Nguyên Dương đi cùng, vì đã lâu rồi
không gặp, cô thật sự rất nhớ cô bé đáng yêu ấy.

Cao
Nguyên đưa cả hai dạo chơi ở công viên giải trí Đầm Sen. Trước kia Gia Nhi rất
thích đến đây nhưng chưa có dịp và thời gian, thế nên lần này cô thực sự cảm
thấy rất vui vẻ.

Ngồi
trong một buồng của trò chơi đu quay, từ trên cao nhìn xuống khắp công viên,
cảm giác thật sảng khoái. Cô ngồi cạnh Nguyên Dương, chỉ hết chỗ này đến chỗ
kia, tuy cô bé chỉ mới hai tuổi nhưng rất lanh lợi và thông minh, đặc biệt rất
có cảm tình với Gia Nhi, điều này khiến Cao Nguyên vô cùng hạnh phúc. Nhưng có
một điều anh vẫn canh cánh trong lòng, đến lúc này cô vẫn chưa đồng ý công khai
chuyện tình cảm với anh.

“Cười
lên nào! Để anh chụp hình em và con!”

“Ôi! Đu
quay sắp hạ xuống rồi, chẳng còn đẹp nữa đâu mà anh chụp!”

“Em là
người đẹp nhất rồi, cảnh vật ở đây không thể so với em, thế nên anh chỉ cần
chụp hình em thôi!”

“Lại
dẻo miệng! Nguyên Dương, cười lên nào!” Dù nói thế nhưng cô vẫn hớn hở tạo
dáng.

Nhạc
chuông điện thoại của anh thình lình vang lên trong khi anh vẫn chưa nhấn nút
chụp hình.

“Con
nghe ạ!”

Giọng
bà Xuân từ đầu dây bên kia vô cùng hoảng loạn và run rẩy.

“Nguyên...
con đang ở đâu... Ngọc Hân xảy ra chuyện...”

Bà khóc
nức nở khiến anh không thể hiểu đầu đuôi câu chuyện bà đang nói là gì.

“Alo!
Alo! Mẹ! Bình tĩnh nói cho con biết có chuyện gì thế?”

Gia Nhi
cũng lo lắng nhìn anh.

“Nguyên...
là ba đây... Hân bị tai nạn, đang cấp cứu trong bệnh viện...” Ông Cường trả lời
hộ bà Xuân. Có lẽ bà đã không còn đủ tỉnh táo để nói thêm gì nữa.

Cao
Nguyên và Gia Nhi nhanh chóng chạy đến bệnh viện. Trước cửa phòng cấp cứu, bà
Xuân đang khóc trên vai ông Cường, còn Huy cứ liên tục đi tới đi lui, thỉnh
thoảng nhìn lên tín hiệu đèn cấp cứu, sắc mặt vô cùng căng thẳng.

“Ba!
Mẹ! Mọi chuyện là như thế nào?”

“Ba mẹ
cũng không rõ lắm! Đang ở nhà thì nhận được cuộc gọi của một người đi đường,
nghe nói Ngọc Hân bị một chiếc ô tô nào đó đâm phải, tên tài xế đã chạy mất!
Tạm thời vẫn chưa tìm được hắn!” Ông Cường nói.

“Huy!
Cậu không biết nó đi đâu à?”

“Em
không biết! Sáng nay ngủ dậy đã không thấy cô ấy, em có gọi điện thoại thì cô
ấy nói là đi ăn sáng cùng bạn và trên đường về. Nào ngờ chỉ khoảng nửa tiếng
sau lại nhận được hung tin.”

“Nó
đang mang thai, tại sao lại còn một mình ra đường thế chứ?” Bà Xuân nức nở.

“Mẹ
đừng lo, con tin cô ấy sẽ vượt qua được!”

Huy
tiến lại gần an ủi bà. Cùng lúc ấy bác sĩ từ trong phòng cấp cứu bước ra. Bà
Xuân vội vàng chạy lại nắm tay ông, hỏi:

“Con
tôi sao rồi? Nó vẫn ổn chứ?”

“Xin
lỗi! Cô ấy bị thương quá nặng, khi đưa đến đây đã mất máu nhiều nên không qua
khỏi. Gia đình hãy chuẩn bị hậu sự cho cô ấy.”

“Không!
Không thể nào!” Bà Xuân gào thét, nắm chặt cổ áo của người bác sĩ lay thật
mạnh. “Ông là bác sĩ, trách nhiệm của ông là phải cứu người. Tại sao ông lại dễ
dàng bỏ cuộc như thế? Bao nhiêu tiền tôi cũng trả cho ông! Ông phải cứu con gái
của tôi! Ông phải cứu nó!”

“Lệ
Xuân! Bình tĩnh lại!” Ông Cường giữ chặt lấy bà, nước mắt ứa ra. Nhưng ông biết
trong giây phút này ông không thể nào gục ngã.

“Ngọc
Hân...”

Huy đổ
gục xuống sàn bệnh viện. Gương mặt tái xanh, ánh mắt trở nên vô hồn, khô khốc.

Nỗi đau
quá lớn khiến con người không còn rơi lệ được nữa.

Cao
Nguyên gạt giọt nước mắt rưng rưng trên mi, mặt úp vào tường. Cảnh tượng này
khiến người ngoài như Gia Nhi cũng lòng đau như cắt. Cô bế Nguyên Dương tiến về
phía anh, không biết phải nói gì để xoa dịu sự mất mát quá lớn này, cô chỉ khẽ
ôm vai anh an ủi. Phút chốc anh ôm chặt lấy cô, đôi mắt nhắm chặt để cho những
giọt lệ vô tư kia trôi theo nỗi buồn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3