Nếu không phải là anh - Chương 15

15

“Yêu nhạt lại, nhớ ít thôi, để nhận ra đâu mới là
tình thương thật sự ở cuối đường. Chứ đừng dốc cạn cho thứ tình cảm chưa gọi
nổi tên, để rồi dừng chân nhìn lại mới biết bản thân chỉ là một quân cờ trong
sự tính toán nhằm cho xe pháo sang sông, vua hậu hợp cẩn, còn mình chỉ là thứ
quân tốt hy sinh...”[1]

[1]Trích Đường hai ngả, người thương thành lạ -
Anh Khang.

™--------------------˜

Cao
Nguyên mở mắt, nhưng cơn đau bỗng ập đến bên con mắt phải. Anh đưa tay sờ, nó
đã được băng bó lại. Mí mắt nặng trĩu khiến anh không thể mở to mắt để nhìn
cảnh vật xung quanh, chỉ cảm nhận được mùi thuốc khử trùng nồng nặc. Thì ra anh
đang ở bệnh viện. Anh chầm chậm ngồi dậy, lờ mờ nhìn thấy có hai người đang
đứng trước cửa. Định bước xuống giường nhưng cơn ê ẩm khắp người lại lan tỏa,
anh nhăn mặt ngồi yên.

“Vết
thương có nặng không ạ?” Có giọng nói phát ra từ phía hai người ấy.

“Không,
đều là vết thương ngoài da, cũng không có chỗ nào bị gãy xương cả. Duy chỉ có
mí mắt là tổn thương nặng nhất, chúng tôi đã khâu lại, sẽ mau lành thôi. Đợi
anh ấy tỉnh lại cô có thể đưa anh ấy về nhà, nhưng nếu cô muốn yên tâm hơn thì
cứ để anh ấy ở đây vài ngày.”

“Tôi
phải đợi người nhà anh ấy đến rồi mới quyết định được.”

“Thế cô không phải là...”

“Tôi chỉ là bạn của anh ấy. Cảm ơn bác sĩ.”

Gia Nhi bước vào phòng thì đã nhìn thấy Cao Nguyên tỉnh
lại, ngồi tiu nghỉu trên giường.

“Là em thật à?” Anh vui mừng ra mặt.

“Không phải là em thì là ai?”

“Anh nghe giọng em nói chuyện ngoài cửa phòng, cứ nghĩ
anh mới tỉnh lại nên đầu óc còn mơ mơ màng màng. Nhưng anh ngốc thật, ngay cả
trong mơ anh cũng chưa bao giờ được nhìn thấy em.”

“Anh bị thương như thế mà vẫn còn bỡn cợt được à?”

“Anh nói thật! Anh thực sự ngạc nhiên và vô cùng hạnh
phúc khi được gặp em!” Cao Nguyên bày tỏ nỗi lòng.

“Được rồi! Được rồi! Anh còn đau không?” Cô ngồi xuống
chiếc ghế cạnh giường, đối diện Cao Nguyên.

“Nếu anh nói hết đau rồi, em có còn ở đây với anh không?”

“Anh nghiêm túc một chút đi!”

Anh bất ngờ nắm lấy tay Gia Nhi thật chặt. “Anh rất rất
rất nghiêm túc. Anh muốn hỏi em một câu, câu hỏi này luôn luôn theo anh dai
dẳng từ khi anh biết mình có tình cảm với em. Em phải trả lời thành thật cho
anh biết: em đã yêu anh rồi, phải không?”

“Anh bị đánh đến phát điên rồi à? Sao lại nghĩ rằng em
yêu anh chứ? Chẳng phải em đã nói với anh bao nhiều lần rồi sao, người em yêu
là anh Huy, mãi mãi chỉ yêu mỗi anh ấy! Nếu anh cứ nói những chuyện này, ngay
cả xem anh là bạn em cũng không quan tâm!” Cô giật mạnh tay lại, bỗng nhìn thấy
ánh mắt buồn bã của Cao Nguyên, cô cảm thấy mình nói hơi nặng lời, dù sao cô đã
nghĩ tất cả mọi chuyện đều liên quan đến cô, nếu không anh đã không ra nông nỗi
này.

“Em đang nói dối! Anh đã nhớ ra mọi chuyện, chính em đã
cứu anh, nếu không thì anh đã bị bọn lưu manh đó đánh đến chết rồi. Em vì anh
mà bị thương, vì anh mà nhọc nhằn đến bệnh viện. Em có thể bỏ mặc anh ở đây cho
bác sĩ chăm sóc, tại sao em lại còn ở đây? Thực lòng em luôn nghĩ đến anh, luôn
quan tâm anh, chỉ là em đang cố che giấu cảm xúc thật sự trong lòng em thôi!”

“Anh suy nghĩ quá nhiều rồi! Nghĩ đến anh, quan tâm đến
anh thì không nhất thiết là em yêu anh! Nếu như người gặp chuyện là bạn của em,
em cũng sẽ hành động như bây giờ!”

“Anh không muốn lúc nào em cũng xem anh là bạn! Nếu có
thể, anh chẳng muốn trở thành bạn của em!”

Cô cau mày nhìn anh, biết anh vẫn còn trong trạng thái
chưa tỉnh táo, cô không muốn tranh cãi nữa. “Anh vẫn chưa tỉnh rượu hẳn. Hay là
anh nghỉ ngơi đi! Em đã liên lạc với gia đình anh, họ sẽ đến ngay thôi, em cũng
nên tránh mặt thì tốt hơn!” Nói rồi cô đứng dậy bỏ đi.

“Nhi... em đừng đi...”

Cao Nguyên nhào người đến nắm lấy tay cô, nhưng mất trớn
ngã nhào từ giường xuống đất.

“Anh không sao chứ?” Cô đành quay lại đỡ anh, thực sự anh
đã thay đổi quá nhiều. “Ôi, vết thương lại chảy máu rồi, để em gọi bác sĩ!”

“Không!” Anh ôm chặt hai cánh tay của Gia Nhi, đôi mắt
ươn ướt nhìn cô chan chứa đầy tình cảm. “Nhi... anh rất yêu em... anh không thể
sống thiếu em.”

Một cô gái yếu đuối, mỏng manh đang lơ lửng trong một
cuộc tình mơ màng không tên gọi, lời nói của anh, ánh mắt của anh khiến một
trái tim băng giá nhất cũng có thể tan chảy, huống chi cô là người rất nhạy cảm.

Trong lúc Gia Nhi thẫn thờ với những cảm xúc hỗn độn của
con tim, cô chợt cảm nhận được vị nồng ấm trên môi. Lần thứ ba anh hôn cô.
Không như hai lần trước, một nụ hôn để ngăn chặn sự kích động của cô và một nụ
hôn trêu ghẹo, lần này là tất cả tình cảm anh dành cho cô, nhẹ nhàng, ngọt lịm.

Gia Nhi đưa tay đẩy anh theo phản xạ, nhưng sự phản kháng
đã không còn mạnh mẽ nữa. Cô kinh ngạc khi nhận ra trong thời khắc này cô đã
ngả vào lòng người đàn ông này.

Có tiếng sập cửa thật mạnh. Gia Nhi giật thót, cô đẩy
mạnh Cao Nguyên, một cảm giác bất an lan tỏa. Cô quay đầu nhìn ra cửa, lờ mờ
trông thấy một bóng dáng quen thuộc thoáng qua, cô hốt hoảng chạy theo.

“Huy! Anh Huy!” Cô càng kêu Huy càng bước đi thật nhanh,
cô ra sức chạy vòng đến trước mặt anh, thở hổn hển. “Tại sao anh... lại đến
đây?”

“Nếu anh không đến thì làm sao được xem một cảnh tượng vô
cùng lãng mạn của hai người.” Huy mỉa mai.

“Anh... anh hiểu lầm rồi!”

“Hiều lầm?” Anh bực dọc nói. “Em xem anh là con nít sao?
Chỉ một câu hiểu lầm thì có thể bỏ qua tất cả à? Chính mắt anh nhìn thấy em và
anh ta đang hôn nhau, em không chống cự, không phản kháng. Nếu thế là hiểu lầm
thì trên đời này chẳng có gì là sự thật cả!”

“Em... em... không có ý đó...” Gia Nhi đã rưng rưng nước
mắt.

“Sự nghi ngờ của anh quả là không sai! Em đã có tình cảm
với anh ta rồi!”

“Không! Em không có! Thật sự không có!” Cô gần như hét
toáng lên.

“Nếu không có thì tại sao em lại liều mạng cứu anh ta,
không có thì tại sao để mặc anh ta ôm em giữa bàn dân thiên hạ, không có thì
tại sao em lại ân cần chăm sóc anh ta, âu yếm thân mật với anh ta?”

“Lúc đó anh cũng trông thấy à?” Gia Nhi ngẩn người. “Thế
thì tại sao anh không đến giúp em?”

Câu hỏi ngược lại của cô khiến Huy sững người, anh quay
đi, lảng tránh ánh mắt dò xét kia. “Đã có rất nhiều người ở đó, không cần anh
phải ra mặt.”

“Nếu như đội dân phòng đó đến không kịp lúc thì sao?”

“...” Huy không trả lời, nói đúng hơn là anh không thể
trả lời.

“Em... em... phải nói thế nào đây? Anh có mặt ở đó nhưng
không đến giúp em, anh bỏ mặc em trong nỗi sợ hãi với bọn lưu manh kia, thế có
nghĩa là gì chứ?” Cô như hóa điên, hai tay ôm đầu, ngồi thụp xuống, khóc nức
nở.

Huy trông thấy bộ dạng của cô, sự áy náy chợt giày xé tâm
can.

“Ngay cả khi em gọi điện thoại cho anh, anh cũng chẳng
bắt máy! Anh có biết em đã run sợ đến mức nào không? Em chỉ muốn có anh bên
cạnh, ôm em, an ủi em, nhưng anh lại bỏ mặc em! Tại sao? Tại sao chứ?”

“Anh xin lỗi!”

“Anh đừng đụng vào em! Em muốn được yên tĩnh!”

Anh định ôm cô, nhưng Gia Nhi bỗng có cảm giác sợ hãi, cô
né người, bỏ chạy mất hút.

***

Hai ngày sau Cao Nguyên được bà Xuân đưa về nhà trong
tinh thần sẵn sàng chịu đựng cơn “cuồng phong” từ phía bà. Không hiểu ai đã
nhanh tay nắm bắt cơ hội, chụp được cảnh tượng hỗn loạn lúc ấy, tung tin trên
mạng và báo chí. Điều đáng nói là có người nhận ra nam chính trong bài báo
chính là Chủ tịch Hội đồng quản trị Cao Nguyên, vì dạo trước, anh đã ra mặt
trong buổi tài trợ cấp học bổng cùng ba mẹ ở trường đại học. Thế là tin tức
càng ngày càng phát triển theo hướng “cộng đồng”, nghĩa là từ một chuyện nhỏ
nhặt được tung hứng thành những phiên bản khác nhau. Anh chỉ lo cho Gia Nhi,
bỗng trở thành tâm điểm cho bọn người thích lo chuyện bao đồng, không biết cô
sẽ đối mặt ra sao.

“Nói thật cho mẹ biết, con với nó đã chính thức chấm dứt
chưa?”

“Chuyện này không liên quan đến Gia Nhi, mẹ đừng trách cô
ấy nữa!”

“Nó có thực lòng tốt bụng với con như vậy không? Hay là
có mục đích khác?”

Anh ngao ngán thở dài. “Nếu mẹ đã nghĩ mọi việc làm của
cô ấy đều có mục đích thì con chẳng còn gì phải giải thích cả. Con muốn được
nghỉ ngơi.”

***

Vài ngày sau đó, Huy và Gia Nhi càng ít gặp nhau hơn. Cô
trốn ở ký túc xá, không trò chuyện với ai. Có lẽ những sự việc ngày hôm đó đã
khiến cô suy sụp tinh thần, vả lại, những tin tức trên báo chí càng làm cho cô
thêm đau đầu, có cảm giác như hễ bước ra đường sẽ có người tụm lại bàn tán và
chỉ trỏ.

Nhưng nếu cứ trốn tránh, liệu có phải là cách tốt nhất?
Thà một lần đối diện với nỗi đau, còn hơn ngày ngày bị nó giày vò, hành hạ. Tại
sao buổi tối hôm đó cô không mở lòng hơn, tìm hiểu Huy thêm một chút, biết đâu
sự hiểu lầm giữa hai người sẽ được giải tỏa. Cô yêu Huy rất nhiều, chẳng thể dễ
dàng từ bỏ tình cảm này chỉ vì một lần anh không đến giúp cô? Biết đâu chừng
ngay lúc đó anh có nỗi khổ tâm riêng? Suy cho cùng, anh hiểu lầm cô cũng phải
thôi. Thiết nghĩ cô chẳng từng bị Cao Nguyên làm cho lung lay tinh thần sao? Cô
đã để mặc cho anh hôn như thế là đã có lỗi với Huy, cô không thể trách Huy
được. Càng nghĩ cô càng cảm thấy bản thân thật ngốc nghếch.

Quyết định cuối cùng, cô muốn hàn gắn lại tình cảm này.
Tình yêu rất khó tìm, đã nắm giữ được, cô không đành lòng buông tay.

Gia Nhi xắn tay áo bước vào bếp.

***

Huy giết nỗi nhớ Gia Nhi bằng công việc. Anh vùi đầu vào
mớ tài liệu của công ty, việc gì của ai cần trợ giúp, anh sẵn sàng tiên phong,
ngay cả việc photo tài liệu hàng ngày của một nhân viên nhỏ trong công ty, anh
cũng giành làm, lấp hết chỗ trống của thời gian rảnh rỗi.

Giờ trưa, Huy lại mày mò với những công văn trên máy
tính, chẳng đoái hoài đến cái bụng rỗng đang kêu réo ỏm tỏi. Đến khi nhìn lại
đồng hồ, chỉ còn hai mươi phút để ăn trưa và nghỉ ngơi.

“Anh định nhịn đói đến chiều luôn à?”

Ngọc Hân thình lình đứng trước bàn làm việc, đặt xuống
một phần cơm hộp.

“Hân à? Gì thế?”

“Cơm trưa bồi dưỡng cho nhân viên.”

“Thật ngại quá! Ai lại để Giám đốc mua thức ăn cho nhân
viên chứ, lại còn là nhân viên thực tập nữa!” Anh ngượng ngịu.

“Em chỉ không muốn người khác nhìn vào sẽ nghĩ công ty
này chèn ép nhân viên đến mức bỏ cả giờ ăn trưa.”

Cô kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, nở nụ cười xinh đáo để.

“Vậy thì anh không ngại nhé!”

“Anh cứ tự nhiên!”

Ngọc Hân ngồi nhìn Huy ăn ngon lành. Cô cảm thấy anh thật
đáng thương. Mấy hôm nay sắc mặt anh rất kém, ánh mắt rầu rĩ. Có lẽ anh đã biết
chuyện xảy ra giữa người con gái kia và anh trai cô. Cô cảm thấy thật căm phẫn
thay cho anh. Tại sao hết lần này đến lần khác bị Gia Nhi phản bội mà anh lại
còn tiếc thương thế chứ? Cô thực lòng muốn nói với anh Gia Nhi thật không xứng
đáng được anh yêu. Nhưng có lẽ chỉ làm cho Huy thêm đau buồn.

“Hi hi!”

“Em cười gì thế?”

“Trông anh như con nít vậy. Ăn uống dính tèm lèm trên mặt
kìa!”

“Chà! Thật thất lễ quá!” Huy vội lấy khăn giấy chùi,
nhưng chẳng đâu vào đâu khiến Ngọc Hân còn cười to hơn.

“Ha ha! Anh trở thành Lọ Lem mất rồi! Hay để em giúp anh
nhé!”

Ngọc Hân cầm lấy tờ khăn giấy, nhẹ nhàng và tỉ mỉ giúp
Huy. Bàn tay cô mềm mại di chuyển trên gương mặt anh khiến cho anh có một cảm
giác thật khó diễn tả. Người con gái trước mặt rất xinh xắn. Đôi môi được tô
son với màu đỏ đậm căng mọng quyến rũ mê hồn. Trong phúc chốc, Huy giữ chặt tay
Hân. Ánh mắt anh đăm đăm vào đôi môi đó. Gương mặt anh từ từ áp lại gần, thật
gần. Hơi thở của cả hai như hòa quyện vào nhau. Đến khi môi đã kề môi, cảm giác
khi nãy còn mãnh liệt hơn, anh nhắm mắt, hôn cô say đắm.

“Bịch!”

Có âm thanh gì đó từ phía cửa ra vào. Cả hai giật thót,
ngoảnh nhìn. Là Gia Nhi. Dưới đất là phần cơm trưa mà cô đã dồn tất cả tâm tư
và tình cảm vào đó, là thứ mà cô dành cả tâm huyết chỉ mong được làm lành với
Huy.

“Nhi! Nhi!”

Tình cảnh này như đêm hôm trước, chỉ có điều người đau
khổ lúc này lại là Gia Nhi. Giờ đây cô mới hiểu được cảm giác chua xót của Huy
là như thế nào.

“Nghe
anh giải thích!”

“Không!
Không!” Cô vừa khóc vừa cười. “Anh không phải giải thích gì cả! Em hiểu mà!”

Hiểu ư?
Hiểu chuyện gì? Giờ phút này cô hiểu được bao nhiêu về anh, ngay cả bản thân cô
cũng không thể hiểu được mình đang nghĩ gì.

“Cô
hiểu thì tốt thôi! Từ giờ trở đi, anh ấy sẽ chính thức là bạn trai của tôi!”
Ngọc Hân bước đến, nắm chặt cánh tay Huy.

“Hân,
em đang nói gì thế?”

“Em nói
sự thật thôi!”

“Xin
lỗi, em đã làm phiền giây phút lãng mạn của hai người.”

Gia Nhi
chạy xuống cầu thang, Huy cũng chạy theo, ra đến khuôn viên của công ty, anh
mới đuổi kịp cô và thoát khỏi sự lôi kéo của Ngọc Hân.

“Nhi!
Xem như anh đã sai. Chúng ta làm lại từ đầu được không em?” Anh ôm cô vào lòng,
giọng nói thành khẩn.

“Buông
em ra! Giờ thì em đã hiểu rồi. Ngay từ đầu anh đổi địa điểm thực tập là vì cô
ấy, phải không? Những ngày làm việc ở đây anh cũng dần lạnh nhạt với em, xa cách
em, ít liên lạc với em, tất cả đều là cùng nguyên nhân. Em ngốc thật! Cứ nghĩ
nấu một bữa trưa mang đến cho anh, tình cảm của chúng ta sẽ như gương vỡ lại
lành, nhưng em đã sai. Thực chất chúng ta không thể làm lành.”

“Nghe
anh nói đã...”

“Á!”

Tiếng hét
vang lên cắt ngang cuộc tranh cãi của hai người. Nhi vừa trông thấy cảnh tượng
phía sau cũng la lên một tiếng.

“Anh
Huy... cứu em...”

Một
người đàn ông chừng ngoài bốn mươi với gương mặt hốc hác, mái tóc lốm đốm những
sợi bạc, mở to đôi mắt đỏ lừng chứa đầy sự thù hận. Điều đáng sợ hơn là trên
tay ông ta cầm một con dao sắc nhọn, lưỡi dao đang kề ngay bên cổ Ngọc Hân. Cả
ba đều hoàn toàn không biết người đàn ông này là ai.

“Ông là
ai? Ông không được làm liều ở đây? Tôi sẽ báo công an đấy!” Huy vừa nhích tới
gần vừa móc điện thoại từ trong túi ra.

“Mày
thử gọi điện đi! Sau đó thì nhận xác của con nhỏ này về!” Giọng nói ồm ồm, ông
ta dứ dứ con dao sát ngay trên cổ, một vệt máu nhỏ loang ra.

“Đừng
mà!” Ngọc Hân khóc lóc thảm thiết.

“Đừng!
Được rồi! Ông muốn gì? Cứ nói ra, tôi sẽ giúp ông. Nhưng ông không được làm hại
cô ấy!”

Huy vội
buông điện thoại, trong lúc này việc nên làm không phải là đe dọa ông ta, ông
ta đã dám làm liều, còn sợ chuyện gì nữa, chỉ gây thêm phiền phức. Tốt nhất là
nên biết mục đích của ông ta là gì.

“Tao
muốn gặp thằng Cao Nguyên! Tao muốn nó trả lại cho tao chức Tổng Giám đốc, chỉ
có tao mới xứng đáng được làm Tổng Giám đốc, hiểu không?”

“Ông là... Phạm Chí Khang?” Gia Nhi run rẩy hỏi.

“Con
nhóc kia, mày giỏi lắm! Tao là Phạm Chí Khang! Là
Tổng Giám đốc của công ty này, chứ không phải là lão già kia!”

“Sao em lại biết?” Huy hỏi.

“Dạo trước kia báo chí có đưa tin tức về ông ta, nói rằng
ông ta có liên quan đến việc cho vay nặng lãi, vi phạm pháp luật. Nhưng em
không ngờ việc này lại liên quan đến anh Nguyên.”

“Hai
đứa mày to nhỏ gì đó? Có muốn tao cắt cổ nó không? Tao muốn gặp Cao Nguyên!
Nghe rõ chưa?”

“Ông
bình tĩnh lại đã! Tôi sẽ gọi cho Cao Nguyên ngay!” Huy trấn tĩnh. Tiếc là giờ
này còn trong giờ ăn trưa, các nhân viên vẫn chưa về, khuôn viên này lại nằm
khuất trong một góc của công ty và được ngăn bởi một vách tường cạnh căng tin,
thế nên những người từ ngoài cửa chính ra vào sẽ không nhận thấy. Trước mắt nên
liên lạc với Cao Nguyên.

“Anh
Huy... mau cứu em... em sợ lắm...”

Trong
lúc Huy đang tìm cách trì hoãn, Ngọc Hân thều thào kêu cứu. Gương mặt cô đã tái
xanh, có lẽ vì hoảng sợ và vết thương trên cổ, cô trông như sắp xỉu đến nơi.

“Tổng
Giám đốc Khang...”

“Mày
vừa gọi tao à?”

“Ông là
Tổng Giám đốc mà, đúng không? Có phải ông rất hận Cao Nguyên?”

Nghe
nhắc đến tên Cao Nguyên, ông ta lại như hóa điên:

“Phải!
Tao rất căm ghét nó! Chính nó đã làm tao ra nông nỗi này. Nó chưa điều tra kĩ
mọi chuyện đã cắt chức của tao, nó nghĩ cho tao vào làm nhân viên quèn thì có
thể bù đắp cho tao sao? Chẳng qua nó chỉ muốn chiếm luôn cái công ty này vào
tay gia đình nó thôi! Mày đã gọi cho nó chưa? Tao muốn gặp nó, nếu không tao sẽ
giết con nhỏ này!”

“Ông
bình tĩnh! Nghe tôi nói!” Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt đang trắng bệch
của Ngọc Hân, anh hít một hơi thật sâu. “Ông đã bắt lầm người rồi! Cô ấy không
có liên quan gì đến Cao Nguyên, anh ta sẽ không liều mạng lại đây gặp ông vì cô
gái này đâu!”

Ông ta
có vẻ suy nghĩ một chút. Bàn tay thả lỏng, nhưng vẫn còn đủ tỉnh táo để cảnh
giác. “Mày nói thì tao phải tin sao?”

“Ông
nên tin tôi!” Bất ngờ anh nắm lấy tay Gia Nhi, kéo cô về phía trước. “Cô gái
này là người yêu của Cao Nguyên! Nếu biết cô ấy đang gặp nguy hiểm, nhất định
anh ta sẽ đến đây ngay!”

Gia Nhi
há hốc mồm nhìn Huy.

“Huy...
anh... anh nói gì vậy?”

“Anh
xin lỗi!”

“Con
nhỏ kia, mày có phải là bạn gái của thằng Cao Nguyên không?” Ông ta lớn tiếng
hỏi.

“Ông
nên tin tôi! Thả cô gái kia ra, tôi sẽ đưa cô gái này cho ông giữ!”

Ông ta
suy nghĩ một lúc. “Được! Nếu mày lừa tao, tao sẽ cho nó về chầu ông bà ngay!
Mày lùi ra xa đi! Con nhỏ đó, mày từ từ đi lại đây!”

Huy
buông tay cô ra. Ngay giây phút này đây, cô cứ nghĩ đây chỉ là một cơn ác mộng.
Người mà cô từng yêu, người từng đau khổ vì cô, anh ấy đang giao cô cho một kẻ
thần kinh không ổn định làm con tin, có nghĩa là lấy mạng sống của cô để đổi
lấy Ngọc Hân.

Cô đau
khổ nhích từng bước về phía ông ta, nước mắt ướt đẫm. Dường như cô đã bị từng
nhát dao cứa vào tim rồi, thế nên cô chẳng còn sợ lưỡi dao trên tay ông ta nữa.

Gia Nhi
vừa bước tới, ông ta nhanh chóng đẩy mạnh Ngọc Hân về phía trước, cô ngã sóng
soài trên mặt đất. Ông vội chụp lấy Gia Nhi, lại kề dao ngay cổ.

“Anh
Huy... em sợ lắm... em không muốn ở đây nữa.”

Huy chạy đến đỡ lấy Ngọc Hân, cô ôm chặt anh, khóc nức nở.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3