Nếu không phải là anh - Chương 13

13

Hạnh phúc mãi mãi có quá khó khăn mà con
người luôn luôn tìm kiếm? Phải chăng, không có gì thật sự viên mãn?

™--------------------˜

Quyển
nhật ký mà ông An để lại cho Huy, trước kia anh đọc được vài đoạn, sau đó vì
chuyện của Gia Nhi mà anh tạm thời quên mất nó. Anh đã giữ rất kĩ trong chiếc
hộp thiếc cùng vài vật kỷ niệm còn lại của ông. Có lẽ vì hôm nay anh gặp phải
một chuyện nên trong lòng rất ấm ức muốn biết tất cả những chuyện còn lại của
cha mình.

Ngày 5 tháng 10 năm 1983

Gần hai tháng qua, chúng ta luôn ở bên cạnh
nhau. Lệ Xuân, em biết không, mỗi khoảnh khắc trong hai tháng ấy đều có ý nghĩa
với anh. Đã nhiều lần anh muốn ngỏ lời cầu hôn em, nhưng tại sao em luôn cố ý
lảng tránh? Phải chăng thời gian chúng ta bên nhau vẫn chưa đủ để em hiểu được
tâm ý của anh?

Các
trang nhật ký tiếp theo, ông An thay đổi cách xưng hô, tựa như thư tình ông
dành riêng cho người ấy. Và như những người đang trong giai đoạn yêu đương, ông
ghi chép lại tất cả kỷ niệm giữa hai người. Thảo nào, suốt quãng thời gian sau
này, dù nằm trên giường bệnh, ông vẫn gối đầu giường quyển nhật ký này, ngày ngày
chăm chú đọc nó, hồi tưởng lại những ký ức tươi đẹp một thời, có lẽ cũng là một
cách để an ủi bản thân.

Huy
định cất nó đi, không đọc nữa, để những bí mật này an nghỉ bên người cha thân
thương. Nhưng sự tò mò về người đàn bà đó luôn thôi thúc anh. Chẳng phải cũng
vì chuyện này mà anh đã quyết định thay đổi công ty thực tập sao?

Sáng
nay, khi nghe người dẫn chương trình giới thiệu, tim anh giật thót. Mặc dù anh
biết cái tên “Trần Lệ Xuân” không phải hiếm, có thể chỉ là sự trùng hợp, thế mà
anh vẫn không kìm được lòng mình, chấp nhận từ bỏ hy vọng từ lâu, dứt khoát
chuyển sang công ty bất động sản Thiên Tân thực tập.

Ngày 10 tháng 11 năm 1982

Dạo gần đây có vẻ như sức khỏe của em không
tốt? Em thường xuyên bị chứng nhức đầu, chóng mặt hành hạ, thỉnh thoảng còn nôn
ọe. Anh khuyên em đi bệnh viện, nhưng em lại tỏ vẻ khó chịu với anh. Cũng vì
chuyện này mà chúng ta tranh cãi, anh thực lòng không muốn như thế. Đã ba ngày
rồi em không liên lạc với anh, em lại chơi trò “mất tích” với anh nữa sao?

Ngày 15 tháng 11 năm 1982

Cuối cùng anh cũng tìm được em. Tại sao em
lại khờ dại như thế?
Tại sao em luôn không tin tưởng anh? Em vẫn nghĩ
anh là người rũ bỏ trách nhiệm sao? Em có biết anh đã vô cùng lo lắng khi nhận
được tin em đang ở bệnh viện không? May mắn là em không sao, và con của chúng
ta nữa. Thật sự anh rất hạnh phúc khi nhận được tin này. Giữa chúng ta đã có
kết tinh tình yêu, anh nhất định sẽ không đánh mất em lần nữa, sẽ chăm sóc cho
mẹ con em thật chu toàn. Em phải tin anh nhé!

“Năm 1982... có nghĩa là
bà ấy sẽ sinh con vào năm 1983, không phải là mình. Vậy người đó là ai? Chẳng
lẽ là...” Trong tâm trí Huy lập tức hiện ra ngay một gương mặt khá quen thuộc,
anh thất kinh nhớ lại lời nói của Gia Nhi.

“Ông ấy là ba kế!”

“Không
thể như thế được, anh ta họ Cao kia mà.” Anh tự lắc đầu phủ nhận. Huy lật tiếp
những trang nhật ký càng ngày càng thưa thớt dần.

Ngày 2 tháng 4 năm 1983

Chúng ta kết hôn đã gần nửa năm, con của mình
cũng sắp chào đời rồi em nhỉ? Em thường hỏi anh thích con trai hay con gái, em
thật ngốc, đã là con của anh thì trai hay gái anh vẫn thương yêu như nhau,
nhưng người anh yêu nhất trong tim vẫn là em. Anh đã quyết định chuyển một nửa
cổ phần trong công ty của anh cho mẹ con em. Anh rất không vui khi em từ chối.
Em đã là vợ anh, là cuộc sống của anh, anh mong muốn em được sống cuộc sống
sung túc và an nhàn. Anh đã ký quyết định, em buộc phải đồng ý.

Ngày 8 tháng 5 năm 1983

Con của chúng ta đã chào đời rồi, một bé trai
kháu khỉnh đáng yêu. Thật vất vả cho em! Nhưng bù lại, ai cũng nói con giống em
nhiều hơn, con trai thường giống mẹ mà. Con sở hữu sống mũi cao, ánh mắt trong
sáng từ em. Em cười nói với anh rằng sau này anh yên tâm vì đã có người nối
nghiệp rồi, khi con đủ tuổi trưởng thành, em sẽ giao tất cả cổ phần cho con. Em
luôn luôn nghĩ cho anh, anh rất hạnh phúc khi có em bên cạnh.

Ngày 23 tháng 10 năm 1983

Huy
ngạc nhiên khi dòng nhật ký này đã bị lemmực, chữ viết lấm tấm mờ dần. Anh phải
rất cố gắng mới đọc được mạch lạc những dòng chữ này.

Hôm nay là một ngày vô cùng tồi tệ. Ta cứ ngỡ
bản thân đã tìm được một sự hạnh phúc vĩnh viễn, nào ngờ tất cả chỉ do tôi ảo
tưởng. Tại sao lại để cho ta phát hiện ra sự thật khủng khiếp này? Nếu có một
điều ước, ta thà rằng ước gì mình cứ mãi đắm chìm trong sự toan tính lọc lừa,
si mê trong niềm hạnh phúc ảo. Còn gì đau đớn hơn khi ta nhận ra người ta vô
cùng thương yêu, bên cạnh ta đã bao ngày qua, cho ta mơ mộng về một tương lai
tươi sáng vĩnh hằng. Thì ra tất cả đã nằm trong kế hoạch và sự tính toán của
em, mà không, là của hai người. Ngày ấy hắn giới thiệu em, tìm cách để em tiếp
cận ta, thì ra đều có mục đích. Ta nào ngờ người bạn thân bao năm qua, ta xem
như anh em lại bị đồng tiền che mắt, ngay cả em cũng vì thế mà bị hắn sai
khiến. Em có biết tâm trạng của ta đau khổ như thế nào khi biết được đứa con ta
rất kỳ vọng lại chẳng phải là máu mủ ruột thịt với ta không? Mọi việc làm của
hai người như một vở kịch hoàn hảo, nhưng hai người không thể nào ngờ vở kịch
này lại kết thúc nhanh đến thế, cũng không thể ngờ chính ta đã thuê người theo
dõi cả hai, sau đó tận tay mang “con” mình xét nghiệm ADN. Nhưng thực lòng ta
không mong mọi việc lại đổ vỡ nhanh chóng như thế này. Vì bản thân ta đã quá
yêu em, ta đã đặt quá nhiều lòng tin vào một người con gái “hiền đức” như em,
và vì ta thật ngu xuẩn khi luôn xem trọng người anh em lòng lang dạ sói kia. Em
biết ta rất đau lòng mà, rất tuyệt vọng mà, tại sao em còn đành lòng giúp đỡ
hắn, nhượng lại tất cả cổ phần của em cho hắn, đánh bật ta ra khỏi công ty mà
gia đình ta đã cố công gầy dựng? Những ngày tháng bên cạnh ta, chỉ một chút
rung động với ta em cũng chưa hề có sao? Em thật quá nhẫn tâm, Lệ Xuân!

Ta đã mất hết tất cả. Chỉ trong một ngày, sự
nghiệp tiêu tan, vợ con rơi vào tay người khác, tình bạn trở thành hận thù.
Chẳng còn gì thì ta cũng chẳng thiết sống nữa. Trang nhật ký này sẽ là những
dòng chữ cuối cùng ta để lại. Ta muốn khi ta không còn trên cõi đời này nữa,
những ai quan tâm đến ta sẽ xem nó như một bài học kinh nghiệm, và tội ác của
hai người sẽ lưu truyền mãi trong bút tích của ta, cho người người khinh bỉ.

Huy
như không tin vào những gì bản thân vừa đọc được. Anh ngồi thừ ra đó phải mất
vài phút sau mới có thể tịnh tâm trở lại. Nước mắt đã nóng hổi hai bên má lúc
nào không hay. Thật sự anh rất kinh hãi! Chỉ vài trang nhật ký nhưng chứa đựng
bao nhiêu cảm xúc và tâm trạng của ông An, như thẩm thấu qua từng thớ thịt
khiến Huy rùng mình. Những dòng chữ ấy ông đã viết với tất cả sự đau thương,
phẫn nộ và căm thù. Nhưng cuối cùng, là ai đã vực dậy ý chí sinh tồn của ông?
Ai đã giúp ông thoát khỏi nỗi đau ấy? Huy chỉ có thể nhớ đến một người, người
ấy không ai khác ngoài mẹ của anh. Thế thì tại sao ông lại không tiếp tục viết
tiếp những trang nhật ký về ngày tháng bên cạnh bà? Vì đối với Huy, cái chết
của mẹ rất không bình thường.

Huy
sực nghĩ, “Có lẽ mình đã quyết định
đúng!”

***

Công
ty bất động sản Thiên Tân tuy chưa phát triển bằng công ty doanh nghiệp An
Dương, nhưng đối với ngành nghề này, nơi đây cũng có thể gọi là đứng đầu giới
bất động sản. Tổng Giám đốc trước kia tuy hiện tại dính líu với việc cho vay
nặng lãi, song, không vì thế mà có thể đánh giá thấp bản lĩnh trên thương
trường của ông ta. Chỉ có điều Cao Nguyên không thể hiểu, với sự nghiệp và tài
sản đã gầy dựng trong nhiều năm qua, hà cớ gì ông lại phải sa vào việc làm phạm
pháp để mất hết tất cả. Vẫn chưa tìm được chứng cớ xác thực, thế nên anh chỉ
thực hiện xử lý theo kỷ luật nội bộ. Ban đầu, anh bãi nhiệm ông ta, vẫn chấp
nhận cho ông ta một chức vụ nhỏ trong công ty để có việc làm sinh sống. Thế mà,
ông chẳng những không cảm phục, lại còn tỏ ra rất oán hận anh. Nghe nói, dạo
gần đây tinh thần của ông đã giảm sút nặng nề, lý trí không còn sáng suốt nữa.
Cũng chính vì điều này khiến Cao Nguyên cũng có phần áy náy.

“Cộc...
cộc... cộc...”

Đang
mải mê suy nghĩ mông lung, tiếng gõ cửa vang lên sau lưng khiến anh bừng tỉnh.
Và lại càng ngạc nhiên hơn khi người đứng trước cửa lại là ông Cường.

“Ơ...
ba... khuya rồi ba vẫn chưa ngủ sao?”

“Ừm.
Ba có chút việc muốn nói với con. Con không phiền chứ?”

“Sao
lại phiền chứ? Ba cứ tự nhiên.”

“Con
uống rượu à?” Ông ngồi xuống chiếc ghế sofa cạnh bàn làm việc của anh, nhìn
thấy chai rượu đã vơi đi một nửa.

“Chỉ
uống một chút cho dễ ngủ thôi ạ!”

“Sáng
nay ba đọc báo, tình cờ biết được chuyện của ông Khang, thật sự cũng rất tiếc
cho ông ấy.”

Phạm
Chí Khang là Tổng Giám đốc cũ kia. Cao Nguyên hiểu ông đang muốn nói đến điều
gì.

“Con
cũng mới vừa biết.”

Không
gian rơi vào sự yên tĩnh. Có thể nói đây là cuộc nói chuyện riêng đầu tiên của
cả hai kể từ khi ông trở thành ba của Cao Nguyên. Giữa hai người không cùng
huyết thống, rất khó để có tiếng nói chung, nhưng giờ đây, có lẽ ông là người
duy nhất nhìn ra được suy nghĩ của anh.

“Vì
việc này nên con mới thức khuya và suy nghĩ phải không?” Ông nhìn Cao Nguyên,
dù đã cố che giấu cảm xúc, ông vẫn nhận ra sắc mặt anh đã thay đổi. “Ba biết
việc quyết định bãi nhiệm ông ấy khiến con rất khó xử, chẳng những thế lại còn
phải đối mặt với lời ra tiếng vào của những cổ đông khác. Thực lòng ba không
muốn con phải đi đến bước đường này, nhưng con cũng biết, mọi việc ba không thể
tự ý quyết định.”

Cao
Nguyên nhận ra ông đang muốn nhắc đến mẹ. Chẳng phải anh không nhận ra, tuy bà
đã giao cho anh trách nhiệm gánh vác công ty, nhưng thực chất mọi quyền hành
đều phải thông qua ý kiến của bà. Chỉ vì trước kia đã từng có lần anh khiến cho
công ty rơi vào nguy cơ phá sản. Thế mà chỉ cần thông qua một e-mail từ nước
ngoài gửi về, bà đã giải quyết mọi việc ổn thỏa. Kinh nghiệm trên thương trường
của anh dù bao năm được cải thiện bao nhiêu đi chăng nữa, trong mắt những cổ
đông lớn tuổi làm việc lâu năm, anh cũng chỉ là hạng tép riu, chỉ cần sơ sót
một lỗi nhỏ thôi, cái chức Chủ tịch này cũng sẽ nhanh chóng bị đánh sập bất cứ
lúc nào. Chính vì lý do này nên những gì bà Xuân quyết định, anh đều buộc phải
chấp nhận.

“Con
hiểu mà. Mẹ cũng chỉ muốn tốt cho công ty và gia đình mình. Ba yên tâm, con
không xem trọng những lời bàn tán xung quanh. Làm việc quan trọng là thực lực,
dẫu sao suốt những năm qua con đã đóng góp nhiều công sức vào công ty, bên cạnh
con cũng có rất nhiều trợ thủ đắc lực, chẳng phải ai cũng muốn chống đối con.
Nhiều người chỉ muốn đánh đổ người này, chà đạp người kia để được ngồi lên cái
ghế cao hơn thôi.”

“Thương
trường như chiến trường mà. Dù là nhân viên bình thường cũng mong được cấp trên
để mắt tới, huống chi con lại giữ vị trí này, con phải vất vả và áp lực nhiều
lắm nhỉ?”

Anh
lại nhấp một ngụm rượu. “Cảm ơn ba! Công việc nào cũng có áp lực và gánh nặng
riêng, con đã biến nó trở thành thói quen rồi, nên có lẽ không còn vất vả như
những ngày đầu nữa. Nhưng... thật sự ba không ngại khi làm việc ở công ty Thiên
Tân chứ?”

Ông
Cường nhoẻn miệng cười. “Ba già đến tuổi này rồi, tiếp xúc với bao nhiêu người,
đâu còn biết ngại ngùng là gì. Vả lại ba làm việc cũng nhìn theo thực lực, chứ
không nhìn bằng sắc mặt, ai tốt ai xấu, ba có thể phân biệt được. Ba chỉ hơi lo
cho Ngọc Hân, nó vẫn chưa đủ kinh nghiệm làm việc, lại còn thường xuyên đi trễ
về sớm. Đứa con gái này, chẳng biết đến khi nào mới trưởng thành!” Gương mặt
ông lại trầm xuống.

“Ngọc
Hân được mẹ nuông chiều quá nhiều rồi! Nhưng con cố tình sắp xếp nó vào vị trí
đó là có mục đích đấy ạ! Tiếp xúc với nhiều người, chắc chắn nó sẽ được trau
dồi thêm nhiều kỹ năng giao tiếp, hy vọng sẽ giảm bớt tính cách ngang ngạnh và
ương bướng.”

“Ừm.
Sắp tới công ty có sinh viên vào thực tập, con vẫn giao trách nhiệm đó cho nó
sao?”

“Những
việc này trước kia đều do Tổng Giám đốc công ty quyết định, con không thể đi
quá sâu vào mọi chuyện của các cổ đông. Ba đã nắm chức vụ này rồi, tùy ba có
tin tưởng vào Ngọc Hân hay không.”

Ông
gật đầu tán thành rồi đứng dậy. “Thôi, ba không làm phiền con nữa!”

“Vậy
ba nghỉ ngơi cho khỏe ạ!”

Bước
ra đến cửa phòng, ông chợt quay lại nói. “Hôm trước ba trông thấy Gia Nhi ở
trường đại học, có lẽ con cũng đã gặp rồi phải không?

Cao
Nguyên sững người. “Dạ... phải!”

“Việc của công ty con có thể giao cho người
khác quyết định, nhưng còn chuyện tình cảm chỉ có thể tùy thuộc vào bản thân
con thôi. Hạnh phúc không dễ tìm, khi tìm được rồi thì đừng vội buông tay,
không có gì là mãi mãi đâu con trai à.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3