Nếu không phải là anh - Chương 01
01
Mỗi con người trong cuộc sống này đều gắn với
một hoàn cảnh khác nhau. Không thể khẳng định được ai hạnh phúc hơn hay ai đau
khổ hơn ai. Phải chăng Thượng đế cố tình sắp đặt hạnh phúc đến với người này,
mang niềm đau cho người kia, để rồi khi họ gặp nhau, hạnh phúc trở thành sự cứu
vớt. Còn niềm đau vẫn tồn tại hay không, sẽ tùy vào duyên phận của họ.
--------------------
“Thằng
Tuấn nó nhập viện rồi, con tranh thủ về ngay nhé!”
Nhi
run rẩy chạy dọc theo hành lang trắng toát của bệnh viện đa khoa nồng nặc mùi
thuốc khử trùng. Tin xấu từ người dì họ dưới quê luôn ám ảnh trong đầu cô suốt
quãng đường từ Sài Gòn về. Thế nên mặc dù cô luôn tự trấn an rằng em trai mình
sẽ không gặp vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng linh tính mách bảo khiến những bước
chân của Nhi không còn vững nữa.
“Bác
sĩ, em trai của tôi sao rồi ạ?”
“Lúc
còn nhỏ có phải bệnh nhân đã hít phải một lượng lớn khí cacbon không?”
“Dạ...
phải...”
“Chính
vì điều này khiến cậu ta đã mắc phải căn bệnh động kinh nặng. Đây là trường hợp
rất hiếm và khó chữa trị. Cậu ta cần được điều trị sớm và đều đặn. Nhưng chi
phí điều trị khá cao, cộng thêm tiền thuốc có lẽ cũng sẽ hơn vài chục triệu. Cô
và gia đình hãy nhanh chóng quyết định. Sau đó chúng tôi sẽ chuyển cậu ta lên
bệnh viện ở Sài Gòn.”
Bác
sĩ vỗ vỗ vai Nhi an ủi khi thấy cô đứng sững sờ trong làn nước mắt. Vài chục
triệu ư? Hai năm qua học ở Sài Gòn, đến hai triệu đồng cô còn chưa có. Tiền nhà
trọ, tiền học phí, lại thêm việc mỗi tháng cô đều phải gửi tiền về quê cho
người dì họ chăm sóc đứa em trai khờ khạo, số tiền làm thêm và dành dụm cô cũng
chỉ xoay xở được những phần chi phí sinh hoạt tối thiểu khác.
[Chúc bạn đọc truyện vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]
Nhi
bước chậm rãi đến trước phòng cấp cứu. Đứa em trai chỉ nhỏ hơn cô hai tuổi nhưng
chẳng khác nào đứa trẻ lên ba. Cô hết lòng hết dạ thương yêu, chăm sóc Tuấn từ
nhỏ, từ khi mẹ cô không còn trên cõi đời. Thế mà cô không biết làm cách nào để
cứu được em.
Trong
tiếng nhạc xập xình inh ỏi của một quán bar, Cao Nguyên nốc rượu ừng ực khiến
tên bartender đứng trong quầy cũng phải nhắc nhở:
“Anh
trai à, rượu không phải để giải khát đâu, anh uống từ từ mà thưởng thức chứ!
Trông anh hình như là khách lạ, anh có cần tôi giới thiệu một cô gái nào đó ra
phục vụ anh không?”
“Tùy
cậu.” Nguyên lạnh lùng đáp.
Không
lâu sau, tên bartender dẫn một cô gái đến trước mặt anh. Hắn nở nụ cười đểu
giả, nói nhỏ vào tai anh: “Người mới đến, tôi ưu tiên cho anh. Hy vọng anh sẽ
thích.” Sau đó hắn lại quay sang người con gái đứng co ro bên cạnh, đẩy mạnh cô
về phía trước. “Nè, phục vụ khách chu đáo đấy nhé!”
“Tôi
muốn đưa cô ấy đi đâu cũng được chứ?”
“Đương
nhiên rồi!”
Cao
Nguyên nốc hết ly rượu còn lại. Anh lấy ra một xấp tiền rồi đưa cho tên
bartender. Không biết Nguyên đã đưa bao nhiêu, chỉ biết rằng đến khi anh và
người con gái kia đã bước ra khỏi cửa quán bar vẫn còn nghe sau lưng là tiếng
cám ơn rối rít và những lời nịnh bợ không thể nào ngọt ngào hơn nữa của hắn.
Nhi
ngồi im thin thít ở một góc giường trong phòng của một khách sạn cô không biết
tên. Cô không dám nhìn xung quanh, không dám đối diện với thế giới ngoài kia,
vì cô sợ ánh mắt của mọi người khi bắt gặp cô trong hình ảnh này - váy ngắn cũn
cỡn, lớp trang điểm dày và màu môi đỏ rực khiến cô chẳng khác nào một ả cave.
Nhi đã từng cảm thấy ghê tởm những người con gái bán thân mình vì tiền, nhất là
sinh viên, chạy theo những xô bồ của cuộc sống. Giờ thì cô cũng thế. Chỉ vài
phút nữa thôi cơ thể của cô sẽ không còn là của cô nữa.
“Cạch!”
Tiếng
mở cửa phòng tắm khiến Nhi giật thót. Cô lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn người
đàn ông trước mặt, hồi hộp theo từng bước chân của anh ta, nhịp thở của cô càng
lúc càng gấp gáp. Thế nhưng, anh ta không bước đến bên cô. Anh ngồi trên ghế
đối diện, mở bao thuốc lá, lấy một điếu đưa lên miệng.
“Lại
đây! Châm thuốc cho tôi!”
Nhi
chậm rãi tiến về phía anh, thật gần anh, tay khẽ run cầm chiếc bật lửa, nhưng
quẹt mãi lửa vẫn không cháy.
“Cô
không biết châm thuốc à?”
“...”
“Thế
cô có biết hút thuốc không?”
Nhi
lắc đầu.
“Chẳng
phải những người như cô đều hút thuốc rất giỏi sao?”
Cô
cúi gằm mặt, lí nhí: “Tôi... không biết...”
“Tôi
quên mất, tên kia nói cô là người mới đến.” Nói rồi anh cười khẩy, “Người mới,
không biết gì? Chỉ cần một tháng nữa thôi, cô không chỉ biết hút thuốc mà những
“chuyện khác” có lẽ cô còn rành hơn cả tôi. Những loại người như cô, chỉ hai từ
để hình dung: rẻ mạt!” Anh phun làn khói thuốc trắng vào mặt Nhi rồi cởi chiếc
áo choàng tắm ra, trên người anh chỉ còn quấn ngang chiếc khăn tắm mỏng manh.
Cao
Nguyên dập tắt điếu thuốc. Anh thô bạo đẩy Nhi nằm xuống giường, đè cả cơ thể
nặng nề của mình lên người cô. Cô cảm nhận được hơi thở nóng hổi của anh phả
mạnh vào cổ khiến cô rợn người.
Nhi
nhắm chặt hai mắt, cô cảm thấy thật nhục nhã, muốn đẩy anh ta ra xa, mắng anh
ta một trận cho hả giận, nhưng hình ảnh Tuấn nằm trong viện cứ ghim chặt trong
tâm trí cô, gương mặt tái xanh, nhợt nhạt, cảm giác khó chịu của Tuấn mỗi khi
lên cơn khiến cô quên đi tất cả. Dù có chết, cô vẫn phải cứu em. Nước mắt cô
giàn giụa hai bên má lúc nào không hay.
“Cô
có biết tôi rất ghét nhìn thấy người khác khóc không? Nhất là loại phụ nữ như
cô, đã dám bán mình lại còn giả vờ rơi nước mắt cá sấu! Cô làm tôi mất hứng
đấy!” Cao Nguyên hậm hực ngồi dậy, trong khi Nhi vẫn nằm khóc tức tưởi.
“Rè...
rè... rè...”
Bất
chợt chiếc điện thoại của Nguyên rung lên từng hồi trên đầu giường.
“Con
nghe đây!”
“Nguyên
à, dạo gần đây con ít liên lạc với gia đình, con bận lắm à?” Đầu dây bên kia,
giọng một người phụ nữ hỏi.
“Dạ...
con xin lỗi. Dạo này công ty nhiều việc nên con không có thời gian gọi cho mẹ.”
“Không
sao, dù gì ba ngày nữa ba mẹ và em con cũng về Việt Nam. Con nhớ ra sân bay đón
mọi người đấy!”
“Sao ạ? Ba ngày nữa à?”
“Chẳng lẽ con không muốn gặp mọi người sao?
Ba mẹ về để gặp mặt cháu nội! Mẹ sẽ hỏi tội con tại sao cưới vợ mà không cho ba
mẹ biết. Tuần rồi mẹ gặp bà Kiều hàng xóm ngày xưa của gia đình mình, bà ấy nói
hai tháng trước có nói chuyện với vợ chồng con ở trung tâm thương mại, đến giờ
mới có dịp hỏi thăm mẹ. Bà ấy cứ nghĩ mẹ biết chuyện, hóa ra là con giấu tất cả
mọi người.”
“Con... xin lỗi! Con bận nhiều việc nên không
nhớ đến việc gì cả.”
“Vậy con có rảnh để ra sân bay đón mọi người
không?”
“Dạ, nhất định con sẽ đến.”
“Đưa cháu nội đi cùng đấy! Thế nhé!”
“Tạm biệt mẹ!”
Cao Nguyên tắt máy, thở dài thườn thượt. Anh
lại lấy một điếu thuốc, rít một hơn thật dài như muốn nuốt hết mọi phiền muộn.
Nhi ngồi dậy, cô không khóc nữa. Cô đưa đôi mắt đỏ hoe và có đôi chút khó hiểu
nhìn anh.
“Cô cần tiền phải không?” Cao Nguyên bước đến
bên cạnh Nhi, ngồi đối diện với cô, ánh mắt sắc lạnh khiến cô chỉ dám cúi gằm
mặt và gật đầu.
“Làm vợ tôi nhé?”
Nhi sững người, mở to đôi
mắt vẫn còn sưng húp nhìn Cao Nguyên. Miệng cô lắp bắp không thành lời:
“Tôi... vợ anh... nghĩa là
sao?...”
“Vợ là vợ, chứ là sao?”
“Vậy cũng đâu khác gì với
việc tôi... đến đây cùng anh đêm nay chứ...”
“Tôi sẽ giải thích cho cô
sau, nhưng tôi có vài điều muốn hỏi. Cô tên gì?”
“Nhi... Trần Gia Nhi.”
“Bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi.”
“Còn đi học không?”
“Tôi đang là sinh viên.”
“Tại sao lại làm công việc
này?”
“Tôi cần tiền...”
“Sinh viên cần nhiều tiền
để làm gì?”
“Tôi...” Nhi ngước mắt nhìn
anh, suy nghĩ gì đó rồi lại thôi. “Vậy anh nghĩ loại người như tôi cần tiền để
làm gì?”
“Được thôi!” Cao Nguyên
chống tay đứng dậy, vừa thay quần áo vừa nói. “Thế này nhé, tôi sẽ thuê cô làm
vợ trong vòng một tháng, cô muốn bao nhiêu cũng được.”
“Anh... nói thật chứ?” Nhi
tỏ vẻ nghi ngờ.
“Cô có quyền tin hay không tin. Nếu cô không đồng ý, tôi sẽ tìm
người khác.”
“Khoan đã... Nếu như một tháng sau tôi không tìm được anh thì tôi
phải làm sao?”
Cao Nguyên nhíu mày, vội lấy từ trong ví một tấm danh thiếp rồi
ném lên giường trước mặt cô.
“Chủ tịch Hội đồng quản
trị Công ty Cổ phần Cao Nguyên”
Những dòng chữ trên tấm danh thiếp như những áng mây làm Gia Nhi
mờ cả mắt. Công ty Cổ phần Cao Nguyên là một tập đoàn rất lớn ở Sài Gòn, cô đọc
được khá nhiều tin tức về công ty này nhưng rất ít khi thấy hình ảnh của người
đứng đầu xuất hiện trên các mặt báo. Không ngờ hôm nay, ngày đầu tiên cô làm
công việc tồi tệ này lại gặp anh.
“Này, suy nghĩ xong rồi chứ? Cô cần bao nhiêu?”
“Năm... năm mươi triệu...”
“Hừ! Cô cũng biết chớp lấy thời cơ đấy nhỉ?” Anh nhếch mép cười
mỉa mai. Sau đó lấy từ trong ví một tờ tiền mặt rồi đưa Gia Nhi. “Đây là 50
USD, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày tôi sẽ đưa cô 100 USD. Nhưng tôi có một điều
kiện, tất cả mọi chuyện cô đều phải nghe theo lời tôi, không được thắc mắc hay
có ý kiến, hiểu chưa?”
Nhi gật đầu, chăm chú nhìn tờ tiền trước mặt.
“Được rồi! Giờ tôi đưa cô về nhà, tranh thủ thu dọn mọi thứ sang
nhà tôi.”
“Nhà anh?”
“Chẳng lẽ hai vợ chồng mà lại ở riêng? Nhà cô ở đâu?”
“Tôi ở ký túc xá. Nhưng anh chờ tôi một chút, tôi không thể ăn mặc
thế này về được.”
Nói rồi, Gia Nhi lặng lẽ vào nhà tắm thay quần áo. Khoảng mười
phút sau, cô bước ra với gương mặt mộc, tóc búi cao, áo sơ mi trắng và chiếc
quần tây giản dị. Cô nhìn Nguyên, chỉ thấy anh vẫn còn ngồi nhìn cô với ánh mắt
khác lạ.
“Tôi đi được rồi chứ?”
“Ừm...” Anh giật mình, vội vàng đứng dậy. Bước vài bước đến cửa,
anh chợt ngoảnh mặt nói với Nhi. “Nhìn cô không trang điểm và ăn mặc cầu kì có
vẻ ổn hơn nhiều đấy!”
*****
Tám giờ ba mươi tối, ký túc xá có vẻ vắng lặng, chỉ có vài sinh
viên rảnh rỗi rủ nhau vào ăn uống ở những quán ăn trước cổng. Mọi việc sẽ diễn
ra như bình thường nếu như không xuất hiện một chuyện không bình thường. Một chiếc
ô tô đắt tiền chạy đến và đậu ngay trước cổng. Người từ trên xe bước xuống
không phải là một người ăn mặc sang trọng hay cầu kỳ, chỉ là một sinh viên của
trường mà hầu như cả khối đều nhận ra được cô chính là Chi hội trưởng của khoa
Kinh tế khóa 10.
“Mười lăm phút thôi đấy.” Cao Nguyên nhìn qua ô cửa kính, nói như
ra lệnh rồi phóng xe đi tìm nơi đỗ.
Gia Nhi bước thật nhanh vào ký túc xá, tránh những đôi mắt hiếu kì
đang hướng về phía mình. May mà lịch học của hai đứa bạn cùng phòng hôm nay đến
tận 9 giờ mới xong, thế nên cô vội vã thu dọn ngay quần áo và sách vở vào ba lô
và nhanh chóng rời khỏi ký túc xá. Cô bước thật nhanh như muốn vượt qua cả
không gian và thời gian xung quanh, đến khi chỉ còn vài bước nữa là đến cổng,
bất chợt lại có tiếng gọi từ phía sau.
“Nhi!”
“Huy... sao anh lại ở đây?” Cô giật thót, ngoảnh lại nhìn.
Người con trai tên Huy vội vàng chạy đến bên Nhi. Cậu nhìn cô, rồi
lại nhìn chiếc ba lô to đùng cô đang đeo trên người.
“Em đi đâu thế?”
“Em... em về quê thăm Tuấn...”
“Tuấn có chuyện gì à? Tại
sao em không nói cho anh biết? Giờ này đã hết xe rồi, anh đưa em về.” Huy nắm
chặt tay cô.
“Không...”
“Nhi!” Cô chưa kịp nói dứt
lời, bất ngờ từ đằng xa Cao Nguyên tỏ vẻ khó chịu bước đến. “Cô làm gì lâu
thế?”
“Anh ta là ai vậy?” Huy
nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt với trang phục sang trọng và dáng vẻ
lịch lãm.
“Tôi là chồng của Nhi.”
Câu trả lời của Cao Nguyên
khiến Huy sững sờ kinh ngạc, bàn tay nắm chặt lấy Nhi dần nới lỏng. Trong khi
đó, Nhi cũng thất thần không kém.
“Cô còn đứng ở đó làm gì,
đi nhanh thôi.”
Cao Nguyên không chần chừ,
anh lôi Nhi khỏi Huy rồi kéo cô đi một mạch. Cô chỉ kịp nhìn Huy vẫn đứng thừ
ra đó mà không giải thích được lời nào.
“Bạn trai của cô à?”
“...”
Nhi không trả lời anh. Ánh
mắt cô đang chăm chăm nhìn vào kính chiếu hậu, ở phía sau Huy vẫn còn đứng lặng
đó, nhìn theo chiếc xe sang trọng từ từ rời đi. Bỗng trước mắt cô mọi vật bị
nhòa đi trong làn nước mắt.
*****
Huy trở về ký túc xá, ngồi
lặng im trên giường mặc cho ba đôi mắt đang nhìn anh khó hiểu. Ba anh chàng
cùng phòng Huy không biết chuyện gì đã xảy ra với người bạn của mình khi chỉ
khoảng nửa tiếng trước đó, Huy còn hớn hở với món quà sinh nhật mà anh đã cẩn
thận chọn lựa cho Nhi.
“Ê, mày hỏi thử xem!”
Hoàng đeo cặp kính trắng to
đùng như che gần hết gương mặt thúc tay Minh mập mạp bên cạnh đang ngồi xì xà
xì xụp với tô mì gói cay nồng. Trong khi đó Gia vẫn đang chăm chú dán mắt vào
chiếc laptop, thỉnh thoảng liếc nhìn Huy.
“Huy! Mày không sao chứ? Cãi nhau với Gia Nhi à? Giời ạ, chuyện bình
thường của đôi lứa yêu nhau mà, cùng lắm thì chia tay thôi, hot boy như mày
thiếu gì người theo đuổi!”
Nhìn thấy ánh mắt Huy có
phần thay đổi vì những câu hỏi liên tục không ngừng của Minh, Hoàng nhanh tay
bịt lấy miệng cậu ta.
“Thằng Minh nó không có ý
gì đâu! Chỉ muốn quan tâm đến mày thôi! Dù sao cũng là anh em cùng phòng ba năm
rồi, có gì thì cứ nói, tụi tao sẵn sàng chia sẻ mà. Phải không? Phải không?”
Hoàng nháy nháy mắt với
Minh và Gia, hai người họ vội nhìn Huy gật đầu lia lịa. Bất giác Huy mỉm cười,
ngồi thẳng dậy, khẽ thở dài.
“Không có gì! Tụi mày đừng
lo. Chẳng qua là tao đang suy nghĩ, tại sao con gái lại nhanh chóng thay đổi
như thế? Ngày hôm qua còn thân thiết, hôm nay đã trở nên xa lạ.” Huy lôi món
quà từ trong chiếc cặp da của mình ra, ném xuống đất trước mặt Minh và Hoàng.
“Món quà này không còn giá trị nữa, tụi mày ai muốn tặng bạn gái thì cứ lấy mà
tặng.”
“Món quà này có được xem là
đã bị nguyền rủa không nhỉ? Có khi nào tao đem tặng thì lại bị nàng “đá” không?
Ha ha!” Hoàng cười lớn trêu chọc, nhưng lại nhận ra mọi ánh mắt đều đổ dồn về
phía mình vì câu trêu chọc quá ư là không đúng lúc này, cậu vội im bặt, lảng
qua chuyện khác. “À, à, ý của tao là tao chỉ yêu thầm người ta thôi, tặng quà
như thế thì có vẻ lộ liễu quá! Gia, nghe nói mày đang muốn cưa một nàng bên
khoa Ngôn ngữ Anh, mày lấy đi này!”
“Sao mày biết chuyện của
tao rõ vậy?” Gia vừa nghe nhắc đến nàng vội vàng bỏ chiếc laptop, nhào đến sát
bên Hoàng.
“Mày quên là thằng Hoàng
đang học ngành gì rồi sao? Báo chí đó! Trừ những chuyện nó không muốn biết, nó
đã được mọi người xem là Đài truyền hình rồi! Thôi, tao đi đánh răng rửa mặt
rồi vào ngủ đây! Minh! Dạo này tao thấy mày có thể lăn tròn đến trường rồi đó!
Đừng suốt ngày ăn nữa được không? Tao không muốn phòng này có một con heo đâu!
Ha ha!”
Huy vừa nói vừa cười, Gia
và Hoàng cũng cười ồ theo. Không ai biết, sau những câu nói đùa đó, sau cánh
cửa vừa khép lại, ánh mắt Huy lại đượm nét u buồn. Cũng không ai biết, tình cảm
một năm qua của Huy dành cho Nhi đã sâu đậm đến nhường nào.