Phù Sinh Nhược Mộng (Quyển 4) - Chương 94 - 95

Chương 94: Đêm trốn khỏi Vân Châu

Trời chiều ngả về tây, Huyền
Hoàng công chúa rốt cục vung tay lên, ý bảo Nhã Hề dừng tiếng ca lại: “Bản cung
đói bụng rồi, muốn đi dùng bữa, Nhã Hề cô nương có nguyện đi cùng không?”

“Khụ khụ...” Nhã Hề khẽ ho
khan, tiếng nói lại là một mảnh khàn khàn: “Nhã Hề... chỉ là một tiểu dân,
không dám cùng công chúa ngồi cùng bàn dùng bữa, công chúa, Nhã Hề cáo lui.”

“Chậm đã.” Huyền Hoàng công
chúa bỗng nhiên gọi Nhã Hề đứng lại: “Ngày mai bản cung muốn nghe ngươi đánh
đàn, tối nay cần phải suy nghĩ thật kỹ, ngày mai nên đàn cho bản cung khúc gì?”

“Nhã Hề đã rõ.” Nhã Hề cúi
người, xoay người rời đi.

Thanh soái nhìn bóng dáng
Nhã Hề, không khỏi nhướng mày, xem ra nếu không sớm ngày cứu nàng ra thì còn
không biết Huyền Hoàng sẽ dùng biện pháp gì để tra tấn nàng nữa.

Vào doanh trướng, Hoắc Hương
đã bưng một chén thuốc ưu tư nhìn Nhã Hề: “Ngươi một lần ca chính là cả ngày,
nếu làm bị thương cổ họng thì phải làm sao đây?”

Nhã Hề nhẹ nhàng cười: “Ta
không sao, ngược lại ta lại cảm thấy vui vẻ, bởi vì ta rốt cục có thể làm chút
gì đó vì Tử Thanh.”

Hoắc Hương buồn bã lắc đầu,
cầm chén thuốc giao cho nàng: “Nhã Hề, mau uống hết chén thuốc này đi.” Nói
xong, quay về phía sau, bưng lên một chén cháo: “Còn có, mau uống thứ này nữa,
nếu bị đói đến gầy đi, Yến công tử nhìn thấy, tất nhiên sẽ thấy khổ sở.”

“Được.” Nhã Hề cười tiếp
nhận chén thuốc, nhíu mày uống hết: “Đắng quá...”

“Thuốc đắng dã tật.” Hoắc
Hương đẩy chén cháo tới: “Nhã Hề, dù thế nào ta cũng cảm thấy chúng ta nên sớm
ngày rời khỏi nơi này.”

“Ta biết.” Nhã Hề có chút
đăm chiêu gật đầu: “Chúng ta còn ở trong này một ngày thì Tử Thanh còn bị uy
hiếp một ngày, nếu có thể thoát khỏi đây thì mới có thể khiến nàng yên tâm đánh
trận.” Cầm lấy bát cháo, Nhã Hề thong thả uống một ngụm: “Không biết lúc này Tử
Thanh đã tới nơi nào?”

Hoắc Hương nhẹ nhàng vén
rèm, nhìn bóng đêm dần dần tối thẫm: “Hẳn là đã đi được ngoài trăm dặm.” Tử
Thanh, hy vọng ngươi hết thảy đều mạnh khỏe.

Bỗng nhiên, một hòn đá được
ném vào trong trướng.

Hoắc Hương cùng Nhã Hề không
khỏi cả kinh.

Nhã Hề nhặt hòn đó lên, lại
chỉ thấy phía mặt trên có ba dấu gạch ngang được khắc bằng binh khí.

“Đây là cái gì đó do ai đấy
ném vào?” Buông rèm, Hoắc Hương nghi hoặc nhìn hòn đá trong tay Nhã Hề.

Nhã Hề hơi nhíu mày, bỗng
nhiên có chút hiểu ra: “Chẳng lẽ là...” Hoắc Hương vừa định hỏi, Nhã Hề đã ra
thủ thế ý bảo nàng nhỏ giọng, khẽ nói: “Có lẽ là lúc chúng ta có thể chạy trốn
rồi.”

“Thật sự?”

Nhã Hề gật đầu: “Hôm nay Tử
Thanh nói với chúng ta, cha sẽ cứu chúng ta ra ngoài.”

“Vậy ba gạch là có ý gì?”

“Có lẽ là lúc canh ba.” Nhã
Hề nắm chặt hòn đá, Tử Thanh, ta rất nhớ nàng, nếu có thể chạy trốn thành công,
ta muốn lập tức được nhìn thấy nàng.

Hoắc Hương thở phào nhẹ
nhõm, tạ ơn trời đất.

Canh ba vừa tới, bên trong
đại doanh, trừ âm thanh tiếng áo giáp ma sát của tướng sĩ Đột Quyết tuần tra
ban đêm ra thì tĩnh lặng đến đáng sợ.

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng
kêu của hai tên tướng sĩ Đột Quyết ở bên ngoài trướng, hai tên lính mê man bị
ném vào trong doanh trướng, dọa Hoắc Hương cùng Nhã Hề nhảy dựng.

Chương 95: Binh biến lúc bình minh

Rời Vân Châu đã được hai
ngày.

Đóng quân ở trong rừng
hoang, đêm có vẻ đặc biệt tĩnh lặng, mới đảo mắt đã rất nhanh đến bình minh.

Dưới ánh nến, bên trong đại
trướng lại vẫn sáng trưng như trước.

Tử Thanh ngã lên chiếc
giường trong đại trướng, tay vuốt ve Thanh long hổ phù Thanh soái đã giao cho
nàng, không hiểu sao tim lại đập vội, từng nhịp từng nhịp, kích động lòng người
hoảng loạn không thôi.

Nếu muốn bảo vệ Lạc Dương,
vậy phải tập kích bất ngờ đại quân của An Lộc Sơn. Trong số năm vạn quân này,
gần nhất thì có ba vạn có thể dùng hổ phù để điều động, trước khi đến Lạc
Dương, phải tiến hành binh biến để đoạt quyền, hai vạn người thừa kia, là thả
hay giam cầm, phải tính sớm.

“Tử Thanh...” Thanh âm Triều
Cẩm bỗng vang lên bên ngoài trướng.

Tử Thanh ngồi dậy từ trên
giường, nhìn Triều Cẩm vén rèm đi vào: “Triều Cẩm, nàng tới vừa đúng lúc, ta
đang muốn tìm nàng.”

Triều Cẩm gật đầu: “Ta cũng
có chuyện muốn hỏi nàng.”

Ngồi xuống cạnh Tử Thanh,
Triều Cẩm nhìn vào mắt nàng: “Tử Thanh, nàng nói cho ta biết, nàng thật sự muốn
đi tấn công Lạc Dương?”

Tử Thanh lắc đầu: “Hoàn toàn
ngược lại, ta nghĩ muốn đi cứu Lạc Dương.”

“Năm vạn người ngăn cản hai
mươi vạn đại quân? Đây là chuyện hoàn toàn không có khả năng!” Triều Cẩm hít
sâu một hơi: “Tổng soái Đông Đô Tất Tư Sâm dù có tài đi chăng nữa, nhưng chỉ
bằng số thủ vệ ít ỏi ở Lạc Dương kia, đương nhiên sẽ không thủ được quá một
tháng.”

“Triều Cẩm, chúng ta chỉ có
ba vạn thôi, là tâm phúc của cha ta, chính là ba vạn, trước khi tới Lạc Dương,
hai vạn tinh binh của Huyền Hoàng bên trong đại quân này là rào cản thứ nhất
chúng ta phải vượt qua!” Nói xong liền giơ thanh đồng hổ phù ra trước mặt Triều
Cẩm, Tử Thanh nghiêm túc nói: “Đây là trách nhiệm cha giao cho ta. Trận chiến ở
Lạc Dương, nếu không thủ được, Đại Đường sẽ rơi vào tay địch, ta đã nghe nói An
Lộc Sơn đi đến đâu, đốt nhà cướp của, không chuyện ác nào không làm, bách tính
vô tội thực rất đáng thương...”

Triều Cẩm kinh ngạc nhìn hổ
phù trong tay Tử Thanh: “Nàng đây là lấy trứng chọi đá mà, binh pháp có nói,
tránh đi mũi nhọn, nhưng nàng lại khăng khăng đòi đâm đầu vào, nếu không thay
đổi được kết quả, vậy ngược lại còn có thể toàn quân bị diệt! Tử Thanh, nàng
đừng quên, phía sau chúng ta còn có năm vạn tinh binh của Huyền Hoàng, nếu xảy
ra binh biến, mọi mũi giáo đều chĩa vào nàng, cho dù nàng có ba vạn người thì
sao? Không đến một ngày thì nàng cũng sẽ chết thảm dưới vó thiết kỵ rồi!”

Tử Thanh nhíu chặt mày:
“Chẳng lẽ ta lại trơ mắt nhìn Lạc Dương bị rơi vào tay địch?”

“Không sai, chỉ có thể như
thế.” Triều Cẩm bình tĩnh nhìn Tử Thanh: “Nay chúng ta ở ngoài chỗ sáng, nếu
muốn xoay chuyển càn khôn thì quá khó khăn, chỉ có thể chuyển vào chỗ tối, tìm
thời cơ thích hợp rồi phối hợp với Đường quân cùng thảo phạt nghịch tặc.” Lòng
Triều Cẩm bỗng nhiên trùng xuống: “Tử Thanh, ta có chút sợ hãi, trận loạn thế
này quá đột ngột, tất nhiên cũng sẽ chóng vánh kết thúc, ta sợ có một ngày,
mình sẽ chỉ còn hai bàn tay trắng.”

Tử Thanh khẽ thở dài: “Nàng
đang nói là về cha nàng, Sử Tư Minh?” Dựa theo lịch sử, người này trước tiên
hàng Đường, sau đó lại phản Đường, cuối cùng chết dưới tay thân sinh nhi tử Sử
Triều Nghĩa, nhưng mà lúc này không thể nói chuyện này cho nàng được, Triều
Cẩm.

Triều Cẩm gật đầu: “Nói gì
thì khi ở Sử gia, cha đã từng cho ta một tia thân nhân ấm áp, hiện tại ta lại...
Ta lại...” Ảm đạm thở dài, thân mình Triều Cẩm không khỏi run lên.

Nàng lại là vì ta mà đối đầu
với phụ thân, phải không? Im lặng thầm hỏi, Tử Thanh hít một hơi thật sâu, bỗng
nhiên nghiêm nghị cười: “Lạc Dương phải cứu, kế của nàng ta cũng nghe, nhưng
mà, Triều Cẩm, giao trận này cho ta đi, nếu ngày sau Sử Tư Minh rơi vào trong
tay ta, ta cam đoan hắn có thể bình yên.”

“Nàng định làm thế nào?”
Triều Cẩm kinh ngạc nhìn Tử Thanh.

“Binh biến trước.” Ba chữ
chém đinh chặt sắt.

Bước đầu tiên này cho dù có
khó khăn đến mức nào thì cũng phải đi, nếu không giải trừ nguy cơ gần nhất thì
những gì sau đó đều là lời nói suông.

“Nàng không sợ Huyền Hoàng
công chúa mà biết sẽ giận chó đánh mèo sao?”

Tử Thanh khẽ rùng mình: “Ta
chỉ có thể cược canh bạc này mà thôi! Cha hẳn sẽ không làm cho ta thất vọng.”

“Yến Tử Thanh, ngươi quả
nhiên có lòng phản nghịch!” Đột nhiên, một thanh trường kiếm từ ngoài trướng
đâm thẳng vào: “Phụng lệnh của chủ công, đến lấy tính mệnh ngươi!”

“Triều Cẩm cẩn thận!” Tử
Thanh bảo hộ Triều Cẩm sau người, nhanh chóng rút ra bội kiếm từ trên bàn gỗ,
nghênh tiếp sát thủ Đột Quyết.

“Tử Thanh, cẩn thận, phía
sau còn có người!” Triều Cẩm nảy ra kế sách trong lòng, đột nhiên thổi tắt ánh
nến.

Trong bóng tối, chỉ còn lại
vô số hàn quang của binh khí.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3