Viên thuốc ma thuật của tình yêu - Chương 07 - Phần 1

Reng reng... reng
reng...

- Ồn ào quá!

Tôi thò tay ra khỏi cái chăn ấm áp,
tắt tiếng chuông báo thức rồi mới dụi đôi mắt to, bước xuống giường, ra khỏi
phòng ngủ.

Cái chăn đã được gấp gọn gàng trên sô-pha,
thì ra Thánh Y Đằng đã dậy từ lâu, cái gã này ngày nào cũng chỉ ngủ vài tiếng đồng
hồ mà tinh thần luôn phấn chấn, đúng là một quái vật!

*

* *

Trong phòng bếp vang lên tiếng nấu
nướng, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là hắn...

Khóe miệng tôi thoáng nhếch lên, tôi
vươn vai gõ cửa phòng bố mẹ:

- Bố mẹ sao dậy muộn thế! Lại còn bắt
Thánh Y Đằng nấu bữa sáng nữa.

Gõ cửa hồi lâu mà chẳng thấy ai trả
lời.

Ấy? Chẳng nhẽ hai người ngủ say thế
sao?

- Bố mẹ cô ra ngoài từ sớm rồi, họ
phải tới thành phố bên cạnh tham gia cuộc hội thảo khoa học, họp xong họ sẽ về
Mỹ luôn! – Thánh Y Đằng kiễng chân, đặt cái đĩa lên bàn, nói với tôi.

- Cái gì chứ? Chẳng nói với tôi tiếng
nào đã đi rồi, thật quá đáng! Tôi thực sự nghi ngờ không biết họ có phải là bố
mẹ của tôi không!

Tôi còn rất nhiều chuyện phải hỏi họ
cơ mà!

- Bà thím, cô ngủ như một con heo
nên họ đành phải đi trước thôi.

Heo?

Hắn lại chửi tôi là heo? Đồ xấu xa
đáng ghét, thế mà hôm qua tôi còn... Nhưng chuyện hứa hôn mà bố mẹ tôi nói hình
như là thật, chẳng nhẽ tôi thực sự phải đính hôn với Thánh Y Đằng ngay sau khi
tốt nghiệp?

Không... không muốn đâu!

Ít nhất thì cũng phải yêu đương gì
đó chứ? Ngất thôi, rốt cuộc là tôi đang nghĩ gì? Sao tôi lại muốn yêu một thằng
tiểu quỷ cao 1,1m?

Chắc chắn là tôi điên rồi!

- Trước khi đi họ không nói gì sao?
Ví dụ như... chuyện đính hôn?

Lời vừa nói ra khỏi miệng, tôi lập tức
thấy hối hận, bởi vì ánh mắt Thánh Y Đằng nhìn tôi bỗng dưng trở nên nguy hiểm,
thân hình bé nhỏ của hắn dịch chuyển lại gần tôi, sau đó hắn ngẩng đầu lên nhìn
tôi trân trối.

- Cô có vẻ mong đợi lắm nhỉ? Có phải
cô thích tôi rồi không? Hử?

- Khụ khụ. Ai... ai thích anh? Anh đừng
có làm ra vẻ háo sắc thế được không? Lạ thật! Tôi chỉ muốn nói, tốt nhất là đừng
có tiến hành! Người... người tôi thích là... là “Nhật Thần đại nhân”, không phải
là đồ giả dạng như anh, hừ!

Tôi cố ý nói rất to để che giấu trái
tim thực sự của mình.

- Rất tốt! Nếu tôi bị kiểu bà thím
như cô thích thì đúng là gánh nặng cả đời...

Gương mặt nhỏ của Thánh Y Đằng đanh
lại, sau đó hắn lặng lẽ ngồi lên ghế ăn sáng, chẳng nhìn tôi lấy một cái.

Gánh nặng? Hắn dám nói tôi thích hắn
là gánh nặng? Hu hu... vì sao tôi lại đau lòng khi nghe hắn nói thế? Vì sao tôi
có cảm giác nước mắt sắp trào ra?

Thế là tôi cầm ba lô lên, giận dỗi
không thèm ăn bữa sáng của hắn, đi thẳng tới trường.

Vì không ăn sáng nên tới tiết thứ
hai bụng tôi đã kêu òng ọc.

- Đói quá...

Tôi ôm bụng mệt lả bò ra bàn.

- Tây Mễ, cậu sao vậy?

Tiểu Đới vỗ lưng tôi hỏi.

- Tiểu Đới, cậu có gì để chống đói
không?

Tôi nhìn Tiểu Đới đầy hy vọng, nhưng
cô lắc đầu nói:

- Không có, cậu không ăn sáng à? Tan
học tớ đi mua với cậu.

- Không cần đâu.

Chờ tới lúc tan học thì chắc tôi đã
đói ngất đi rồi! Tôi ủ rũ bò ra bàn.

Ấy?

Sao trên bàn lại có một cái bánh xăng-uých?

Nhưng đói tới mức bụng đã dính vào
lưng nên tôi chẳng nghĩ ngợi nhiều làm gì. Tôi cầm cái bánh xăng-uých lên rồi
lén lút ăn dưới gầm bàn. Chỉ hai, ba miếng là tôi đã ăn hết chiếc bánh.

Mùi vị này... quen thuộc quá!

Hình như là mùi vị đồ ăn sáng mà
ngày nào Thánh Y Đằng cũng làm cho tôi...

Tôi sực tỉnh, ngẩng đầu lên nhìn tiểu
quỷ đang ngồi chếch phía trước. Hắn đang chăm chú nghe cô giáo giảng bài, cứ
như chưa từng có việc gì xảy ra.

Hu hu, Bối Tây Mễ, mày thật là vô dụng,
sao lại ăn thức ăn do hắn bố thí?

Ọe...

Thật muốn nôn hết chỗ bánh vừa ăn
xong! Tôi hối hận vỗ bàn.

Lúc này, Tiểu Đới chỉ vào một đứa
con gái trang điểm như bươm bướm đứng ngoài cửa sổ:

- Tây Mễ, cậu nhìn cô gái kia kìa,
xinh quá!

Tôi nhìn theo hướng bạn chỉ.

- Ngân La? Sao cô ta lại ở đây?

Miệng tôi há hốc ra, người ngoài kia
chính là Ngân La. Cô ta cứ như âm hồn không tan vậy, chạy tới cả trường Thâm Điền
nữa!

- Ha, Bối Tây Mễ, tớ đã chuyển tới
trường Trung học Thâm Điền rồi, học lớp bên cạnh cậu. Ha ha, không ngờ vừa chuyển
tới đã có rất nhiều bạn thích tớ, nhìn đi, tớ nhận được rất nhiều quà của các bạn
nam.

Quả nhiên, vừa tan học, “ác ma nữ”
Ngân La đã tươi cười đi vào phòng học, tìm tôi thách thức, còn con trai cả lớp
bị cô ta thu hút, vây lấy cô ta.

Đáng ghét nhất là Thánh Y Đằng, hắn
cũng nhìn cô ta. Đồ xấu xa, ngày trước còn giả bộ không thích cô ta, chắc chắn
chỉ là ngụy quân tử!

- Chẳng phải cậu có bạn trai rồi
sao? Vì sao còn nhận quà của các bạn nam khác? Cậu thật là tùy tiện.

Tôi cố ý nói thật to.

Mặt Ngân La biến sắc, nhưng cô ta lập
tức cười cười giải thích:

- Mọi người đừng nghe cậu ấy nói
linh tinh, tớ chưa có bạn trai, người con trai đó đang theo đuổi tớ nhưng tớ vẫn
chưa đồng ý, bởi vì tớ tin rằng người bạn trai thực sự đang chờ tớ trong tương
lai!

Bọn con trai xung quanh gật đầu, dường
như đang mong người của cô ta chính là mình.

Đột nhiên Ngân La cúi xuống, nói nhỏ
bên tai tôi:

- Cái người đó chính là Thánh Bách
Nguyên, chỉ có tớ mới xứng đứng bên cạnh anh ấy...

Nói xong, cô ta mỉm cười mê đắm, bước
trên đôi giày cao gót rời khỏi phòng học trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.

Cơ thể tôi như biến thành băng, sau
đó là vỡ vụn.

Thì ra cô ta vì Thánh Bách Nguyên,
không, vì Thánh Y Đằng giả danh “Nhật Thần đại nhân” nên mới chuyển tới đây?

Phát hiện này khiến tôi thật bối rối.

Gương mặt đẹp như tượng sau khi biến
lớn của Thánh Y Đằng lại xuất hiện trong đầu tôi. Tôi quay đầu nhìn hắn, dưới
ánh mặt trời, mái tóc màu vàng có vài sợi rủ xuống trán, trông hắn thật là cao
quý...

Giây phút đó, tôi bỗng dưng phát hiện,
hình như mình thực sự đã hơi... hơi thích hắn rồi...

- Oa, chị đó xinh quá, chị ấy nói gì
với chị vậy?

Hừ, đừng có tưởng cho tôi tí đồ ăn
là tôi sẽ hòa giải với anh, tôi không mắc bẫy đâu, nhất là giờ tôi đang rất dị ứng
khi hắn nói Ngân La “xinh đẹp”.

- Xinh cái gì, tâm địa xấu xa, Tiểu
Đới nhà chúng ta mới là xinh đẹp thực sự! – Tôi trừng mắt nhìn hắn. – Chuyện của
người lớn không cho em biết được, đồ... trẻ... con!

...

Thánh Y Đằng nheo mắt, rõ ràng là
đang nổi giận.

- Tiểu Đới, chúng ta đi vệ sinh đi.
– Tôi thấy tình hình không bình thường bèn lập tức kéo Hàn Tiểu Đới chạy vội ra
ngoài để không bị biến thành bột pháo.

*

* *

Ngân La làm việc gì cũng nhanh nhẹn,
lại có ngoại hình xinh đẹp, bởi vậy cô ta nhanh chóng thay thế vị trí hoa khôi
trường Trung học Thâm Điền của Tiểu Đới. Có điều cô ta sử dụng rất nhiều thủ đoạn,
cuối cùng vẫn không thể thăm dò được bất cứ tin tức nào liên quan tới Thánh
Bách Nguyên, thế là cô ta bèn chĩa “móng vuốt” về phía tiểu quỷ.

Thấy cô ta khổ sở thế, tôi rất muốn
tốt bụng nói với cô ta rằng người cô ta tìm xa tận chân trời, gần ngay trước mắt...

Ở nhà ăn của trường, tôi và Tiểu Đới
bị Ngân La dồn về một phía, còn cô ta thì cười tươi gắp đầy những thịt bò, cá
viên... từ đĩa thức ăn của mình vào đĩa của Thánh Y Đằng.

- Chị nghe nói em ở cùng với Bối Tây
Mễ phải không, thế em có từng thấy một anh rất đẹp trai tới tìm chị ấy không?

Tôi ra sức đánh mắt ra hiệu cho Thánh
Y Đằng, bảo hắn ít lời thôi, ai ngờ cái gã này coi tôi như người trong suốt,
còn chớp đôi mắt to, giả bộ ngây thơ:

- Anh đẹp trai? Có ạ!

Sau đó thản nhiên nhét một miếng thịt
bò vào miệng, nhai ngon lành.

Khóe miệng tôi khẽ co giật.

Tôi muốn xem hắn sẽ nói dối tiếp như
thế nào.

- Nhưng không phải một anh, mà còn
hai anh cơ, một anh tóc giống em, màu vàng rất đẹp; còn một anh “khỉ” tóc đỏ rực,
anh tóc vàng đẹp trai lắm, còn anh “khỉ đỏ” kia thì không ra sao cả, tính tình
khó chịu...

Khóe miệng tôi càng giật mạnh hơn.

Hắn đang khen bản thân còn chê bai Mông
Thái Tử sao? Không hổ danh là đồ “độc mồm”...

- Thì ra con ranh Bối Tây Mễ bắt cá
hai tay, mình phải ghi lại mới được! – Ngân La lôi một quyển sổ tay ra, chăm
chú chép lại.

Cô ta làm gì thế nhỉ? Tưởng rằng
mình là paparazi sao?

- Chị nói sai rồi, chị Tây Mễ không
thích anh “khỉ đỏ” kia đâu... – Thánh Y Đằng nghe Ngân La nói thế thì lập tức
nghiêm túc, sa sầm mặt. – Chị ấy là vị hôn thê của em, tốt nghiệp bọn em sẽ
đính hôn với nhau đấy...

Một cơn dông quét qua, cuốn lên một
đám lá rụng, còn tôi thì nước mắt giàn giụa.

Cái gã này chắc chắn là cố ý.

- Á á, thật không?

Ngân La kích động tới mức hai con mắt
sắp rơi ra, run tay viết một dòng “Có quan hệ mờ ám với một đứa trẻ 8 tuổi” vào
quyển sổ.

Khóe miệng tôi tiếp tục co giật. Tôi
định nói gì đó để ngăn cản Ngân La tiếp tục hỏi tiểu quỷ, để hắn không nói ra
câu nào gây chấn động cả trường nữa.

Đúng lúc đó vang lên tiếng nói rất
to của một ông chú.

- Các bạn học sinh thân mến, hãy chú
ý, từ hôm nay, mỗi tuần nhà ăn sẽ tổ chức một hoạt động Thách đấu, bạn nào chiến
thắng sẽ được miễn phí thưởng thức bữa ăn VIP trong vòng một tháng, mọi người
tích cực tham gia nào.

Ông chú cầm cái loa trong tay, huơ
huơ cái tay nung núc mỡ tuyên bố với những người đang ăn cơm trong nhà ăn.

- Thách đấu?

Mắt Ngân La thoáng qua một tia lạnh
lẽo, tôi dịch chuyển chân theo phản xạ, có khát vọng trốn khỏi đây.

- Bối Tây Mễ, chúng ta cùng tham gia
Thách đấu đi? Nếu cậu thắng, tớ sẽ nhường Thánh Bách Nguyên cho cậu; nhưng nếu
cậu thua, cậu có thể chọn một là thề từ nay không bám lấy Thánh Bách Nguyên nữa,
hai là...

Mắt cô ta đảo nhanh, dường như đang
tìm kiếm cái gì đó, sau đó ánh mắt dừng lại bên cái máy bán hàng tự động, nói
tiếp:

- Hai là uống hết Côca trong máy bán
hàng tự động.

Một làn khói đen treo lơ lửng sau
gáy tôi.

Làm ơn đi?

Đại tiểu thư ơi, cậu xem phim Hàn Quốc
nhiều quá phải không, mấy cái tình tiết nhân vật nữ phụ vì nhân vật nam mà cố ý
gây phiền phức cho nhân vật nữ chính thực sự là quá lỗi thời rồi!

Huống hồ Thánh
Y Đằng đâu có phải của cậu, thế nào gọi là “nhường cho tớ”?

Tôi nghĩ bụng,
con ranh xấu xa này chỉ coi hắn là “Nhật Thần đại nhân” mà thôi, hay là nói với
cô ta Thánh Y Đằng chỉ là giả mạo?

Nhưng tôi
chưa nói gì, chỉ nhìn xéo sang Thánh Y Đằng, hắn bỗng dưng đứng dậy vỗ tay, miệng
thì reo:

- Hay lắm,
hay lắm, chị Tây Mễ cố lên, em muốn uống Côca.

Uống cái đầu
anh ấy!

Chẳng nhẽ
anh muốn biến lớn trước mặt mọi người rồi sau đó bị bọn yêu quái bắt đi sao?

Hơn nữa...
đồ trẻ con chết tiệt, hắn như thế chẳng phải rõ ràng là muốn tôi thua sao? Cái
gã này chắc chắn là vì tham lam sắc đẹp của Ngân La nên mới cố ý nói thế để
giúp cô ta...

- Thách đấu
thì thách đấu, ai sợ ai?

Trong lúc bị
lửa giận làm mờ mắt, tôi chưa suy nghĩ kỹ đã nói ra câu đó. Nóng nảy quả nhiên
còn đáng sợ hơn cả ma quỷ!

2.

Thế là tôi
tham gia cuộc thi Thách đấu một cách kỳ lạ.

Các bạn
trong nhà ăn lập tức chia làm hai phe, sau lưng Ngân La chật ních những người,
còn bên tôi chỉ có Tiểu Đới và Thánh Y Đằng ngồi lẻ loi.

- Nội dung
Thách đấu hôm nay là “Đố mẹo”. – Ông chú của nhà ăn xoa cái bụng phệ, cười ha hả
lấy ra một bức ảnh rất to. – Quy tắc là, sau khi tôi hô bắt đầu, ai biết đáp án
thì lấy thìa gõ vào bát, sau đó trả lời, đáp đúng được 1 điểm, tổng cộng có 5
câu hỏi.

Ông chú vừa
nói xong, mọi người đã bắt đầu chảy mồ hôi.

Dùng thìa
gõ vào bát.

Nghe cứ như
là đại hội ăn xin trên tivi vậy...

Nhưng ông
chú nhà ăn vẫn hào hứng đọc đề thi:

- Câu hỏi
thứ nhất, rõ ràng Tiểu Minh biết đáp án bài thi nhưng vẫn cứ xem bài thi của
các bạn khác?

Vì sao?

Sao lại có
kẻ ngốc thế nhỉ? Biết đáp án rồi còn đi xem của người khác, bị cô giáo phát hiện
thì chắc chắn bị tính là quay cóp! Tôi còn đang lẩm bẩm trong miệng.

Ting...

Ngân La ngồi
đối diện lấy thìa ra gõ vào bát, nhướng mày nhìn tôi một cái, ngẩng đầu cao ngạo
nói:

- Vì Tiểu
Minh là giáo viên.

- Đúng rồi!

Ông chú nhà
ăn bật ngón cái lên khen ngợi, rồi cộng cho Ngân La 1 điểm lên cái bảng đen.

- Vì sao?
Giáo viên sao lại tên là Tiểu Minh? Tiểu Minh nghe như tên của một học sinh tiểu
học mà! – Tôi bất mãn vỗ bàn đứng lên.

Quạc quạc
quạc...

Một đám quạ
bay ngang qua đầu đám người đối diện.

- Ha ha
ha... Bối Tây Mễ, làm ơn đi, đây là phần thi “Đố mẹo” mà, sao cậu ngốc thế? Ha
ha ha, thật nực cười, sao Thánh Bách Nguyên lại thích một đứa con gái ngu ngốc
như cậu nhỉ...

Ngân La cười
ngặt nghẽo, những người khác cũng hùa vào cười theo.

Tôi không hiểu
nên quay sang Tiểu Đới cầu cứu, khi cô giải thích xong cho tôi quy tắc của trò
chơi này là không trả lời theo lý lẽ thông thường, tôi bỗng muốn tìm một lỗ nẻ
nào đó mà chui xuống đất.

- Đồ ngốc.

Tiếng nói lạnh
lùng của Thánh Y Đằng từ bên phải vang lên.

- Câu hỏi
thứ hai, vì sao trong nước ếch không bơi thắng chó?

Ting...

Tôi tự tin chớp mắt nhìn Thánh Y Đằng,
sau đó đứng lên:

- Ha ha, cái này cháu biết, vì con ếch
đó sợ chó!

Mọi người xung quanh lập tức xì một
tiếng rõ dài.

Gì thế? Chẳng nhẽ mọi người đều biết
đáp án sao?

- Sai! Ngân La, cháu trả lời đi? – Ông
chú nheo mắt nhìn Ngân La, ra hiệu bảo cô ta trả lời.

Ngân La nhìn tôi khinh bỉ rồi nói:

- Bởi vì cuộc thi đó cấm bơi ếch.

Hả? Còn có chuyện như thế hả?

Tôi phải kháng nghị!

- Đáp án quái quỷ gì đó? Ai nói là
thi bơi cấm bơi ếch?

- Ha ha ha...

Lại một tràng cười ngặt nghẽo.

Ngân La nhìn tôi bằng ánh mắt khinh
bỉ hơn, cứ như thể tôi là một quái nhân.

- Đồ ngốc, đây là phần thi “Đố mẹo”!
Cô đừng có làm mất thể diện nữa. – Thánh Y Đằng cũng thêm dầu vào lửa, mặt tôi
càng trắng bệch ra.

- Câu hỏi thứ ba...

...

*

* *

Cứ thế, một đứa não phẳng như tôi đã
gây ra rất nhiều chuyện cười, cuối cùng thì đương nhiên là tôi thua Ngân La một
cách triệt để.

- Uống hết đi. – Ngân La chỉ vào 30
chai Côca trên bàn, đắc ý nhìn tôi đang lùi về sau một bước, cười. – Cậu không
định quỵt nợ đấy chứ? Rất nhiều người ở đây làm chứng nhé...

- Nhưng mà chỗ này thì nhiều quá!

Tiểu Đới nhìn đống Côca trước mặt, bất
bình thay tôi.

- Ồ? Thế thì cậu có thể lựa chọn, hoặc
là nói cho tớ biết thông tin về Thánh Bách Nguyên, sau đó thề là từ nay về sau
không bám lấy anh ấy nữa, như vậy không cần phải uống chỗ Côca này. – Ngân La
giả bộ tốt bụng, gợi ý cho tôi.

Không được.

Tôi tuyệt đối không thể nói cho cô
ta biết chuyện tiểu quỷ giả làm “Nhật Thần đại nhân”, tuy rằng hắn là đồ giả mạo,
nhưng tôi không muốn Ngân La biết bí mật hắn có thể biến lớn!

- Uống thì uống.

Tôi oai phong mở nắp một chai Côca,
dốc vào miệng, một chai, hai chai... Uống được năm chai, tôi gần như đã không
chịu nổi.

Hu hu...

Bụng tôi
căng cứng lên rồi! Cứ như thể vừa uống hết một con sông Trường Giang, dạ dày
đang nhộn nhạo cả lên...

Uống xong
30 chai Côca, chắc chắn là tôi sẽ “toi” mất!

- Tớ giúp cậu...

Tiểu Đới
không nhịn nổi nữa, lại gần chia sẻ giúp tôi, nhưng với cái dạ dày bé xíu của
cô ấy thì không lâu sau cô ấy đã nấc cụt và nằm trên ghế rồi.

Khi còn lại
5 chai, bụng tôi đã tròn xoe, chẳng khác nào bụng ông chú của nhà ăn, tôi liếc
mắt, tay cầm một chai Côca, không tài nào uống tiếp được nữa, nếu uống là sẽ
nôn ra ngoài.

- Chị Tây Mễ,
em rất thích uống Côca, để em uống cho. – Một đôi tay nhỏ đưa ra, giằng lấy
chai Côca trong tay tôi, đôi mắt màu hổ phách thoáng một nét lo lắng.

- Không được,
em không thể uống Côca.

Tôi giằng
chai Côca lại, không cho hắn đụng vào.

Rốt cuộc là
hắn đang nói cái gì thế?

Hắn biết rõ
là uống Côca vào sẽ biến lớn, nếu biến lớn rồi thì phải làm thế nào!

- A... ngon
quá!

Thấy tôi
không chịu đưa cho hắn lon Côca trong tay, Thánh Y Đằng bèn cầm mấy chai Côca
còn lại trên bàn, uống ừng ực hết chai này tới chai khác.

Khựng lại một
hồi lâu tôi mới hét lên:

- Đừng. – Tôi khua cánh tay, ôm cái
bụng to đùng nhào lên trước, nhưng phát hiện ra hắn đã dốc giọt Côca cuối cùng
vào bụng.

Chết rồi!

Tôi bịt chặt hai tai, không đủ dũng
khí và cũng không muốn nghe tiếng hét thất thanh của mọi người khi Thánh Y Đằng
biến lớn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3