Viên thuốc ma thuật của tình yêu - Chương 02 - Phần 2
Tôi nhìn chiếc xe của Mông Thái Tử, đúng là ngang tàng đỗ giữa cổng trường, chiếm mất quá nửa vị trí…
Ấy!
Thằng tiểu quỷ này sao cứ cố ý gây chuyện với Mông Thái Tử thế? Chỉ là chắn trước mặt nó thôi mà? Nó dịch chân đi một chút chẳng phải là xong rồi không? Có điều nói đi cũng phải nói lại, có phải nó ở cổng trường tìm tôi không?
Lạ nhỉ? Sao nó biết tôi ở đây mà tìm?
- Bà thím, tay bà thô quá, mau bỏ tôi ra, tôi không có thời gian nói chuyện phiếm với bà đâu, lát nữa tôi phải tới trường Trung học Thâm Điền điểm danh.
A… chẳng nhẽ những gì nó nói lúc sáng… là thật?
- Bỏ tay anh ra.
Y Đằng trợn tròn mắt, cau mày lại, nghiến răng nói với Mông Thái Tử, nhưng Mông Thái Tử dường như càng thích véo má nó hơn, không chịu bỏ tay ra.
- Ha ha, tiểu quỷ, bây giờ biết sai rồi chứ? Dám nói với tao bằng cái giọng điệu ấy à!
Nhìn Mông Thái Tử ỷ lớn ăn hiếp Y Đằng, tôi không thể nhịn được nữa, dù sao Y Đằng cũng chỉ là một đứa trẻ.
Tôi lao lên như một mũi tên, kéo Y Đằng ra sau lưng.
- Sao anh lại bắt nạt một đứa trẻ con?
- Thú cưng, cô đừng có lắm chuyện! – Mông Thái Tử nhìn tôi, giọng to lên gấp đôi, “ma trảo” của hắn đang tiến về phía tôi, định kéo tôi ra.
- Không được bắt nạt nó. – Tôi bảo vệ Y Đằng như
con gà mẹ bảo vệ gà con, bất kể hắn kéo thế nào, tôi cũng đứng bất động.
- Trẻ con? Giọng nói của nó vừa nãy nghe rất khó chịu, nếu không phải nể tình nó là trẻ con thì tôi đã tẩn cho một trận…
Mông Thái Tử còn chưa nói xong, Y Đằng đã khóc thét lên:
- Hu hu hu… chị ơi, má em đau quá, đau quá, cái chú này thật đáng sợ, vừa nãy chú ấy bắt nạt em, chị đưa em về nhà đi… hu hu…
- Cái gì? Tiểu quỷ, mày dám gọi tao là chú, mày muốn chết à?
Bị Mông Thái Tử dọa, Y Đằng càng khóc lớn hơn.
Tôi đau lòng lau nước mắt cho nó, Y Đằng như thế này trông thật đáng thương, chẳng giống cái ông cụ non thường ngày nữa! Mông Thái Tử đúng là một gã khốn nạn, đến trẻ con mà cũng bắt nạt!
- Y Đằng ngoan nào, đừng khóc nữa… – Tôi ôm nó vào lòng, dỗ dành.
- Á! Thú cưng, cô đừng để thằng ranh này sàm sỡ! – Mông Thái Tử thấy tôi ôm Y Đằng thì nhảy dựng lên như một con khỉ.
Hả, hắn vừa nói cái gì thế?
Một thằng bé 8 tuổi thì sàm sỡ gì với tôi? Cái đầu toàn là tư tưởng xấu! Có điều…
- Híc, em muốn được thơm, mẹ bảo thơm rồi sẽ
không đau nữa. – Thằng bé nhào vào lòng tôi, sau đó áp má vào miệng tôi, đôi mắt to tròn mở lớn, dáng vẻ vô cùng ngây thơ, vô tội.
Hử…?
Thằng bé này sao mà thay đổi nhanh thế? So với cái “gương mặt lạnh lùng” và “giọng điệu chết tiệt” ban nãy thì giờ nó chẳng khác nào một thiên thần… Chẳng nhẽ nó thực sự sợ Mông Thái Tử?
- Thơm? Hả! Thú cưng, tôi từng nói cô chỉ được thơm một mình tôi, cô mà dám thơm nó thì chết chắc rồi.
Cái đầu “sao Chổi” đỏ rực của Mông Thái Tử đang bốc hỏa.
Nghĩ đến hành động của tiểu quỷ trước đây, tôi hơi do dự, nhưng thấy nó chớp mắt nhìn tôi bằng ánh mắt vừa đáng yêu vừa ngây thơ, tôi thực sự không thể nào khước từ…
Cho dù thế nào thì nó cũng chỉ là một đứa trẻ con!
Tôi mặc kệ Mông Thái Tử, nhẹ nhàng thơm lên gương mặt Y Đằng, miệng nó lập tức nở một nụ cười đầy ý nghĩa!
Bùm!
Đầu Mông Thái Tử bốc khói đen, hắn chỉ vào tôi và Thánh Y Đằng, giận dữ quát:
- Các người chết chắc rồi!
Nói xong, hắn nhảy lên, tóm lấy Y Đằng lôi ra khỏi lòng tôi.
- Này, thả nó ra!
Tôi vốn yếu ớt, muốn giằng Y Đằng từ tay Mông Thái Tử là điều không thể, chỉ đành trợn mắt nhìn hắn nhấc bổng Y Đằng lên không trung.
- Hu hu hu… người lớn bắt nạt trẻ con, các anh các chị ơi, cứu em bé đáng thương này với… hu hu…
Các bạn đứng xem xung quanh vốn sợ thế lực của Mông Thái Tử, không ai dám lên tiếng, nhưng Y Đằng vừa kêu thế, một số cô gái dấy lên tình thương.
- Anh Thái Tử, anh… anh tha cho nó đi, nó chỉ là đứa trẻ con thôi mà, trẻ con thì vô tội…
- Đúng thế, Thái Tử, anh là người lớn, độ lượng, đừng chấp nhặt một đứa trẻ con!
- Thái Tử, anh vốn là thần tượng của bọn em, làm như thế thì ảnh hưởng tới hình ảnh quá…
…
Mỗi người một câu khiến Mông Thái Tử đỏ mặt tía tai, đành phải bỏ Y Đằng xuống, sầm mặt nhìn nó.
- Tiểu quỷ, lần sau đừng có để tao đụng phải mày, nếu không chắc chắn tao sẽ không tha cho mày đâu.
Sau đó hắn nhảy lên cái xe đua, lái đi với tốc độ như bay, tôi thoáng thấy lửa giận bốc lên ở sau xe.
Cuối cùng cũng đi rồi!
- Chị ơi, em đói rồi, mình về nhà thôi! – Tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng thằng tiểu quỷ vẫn không chịu buông tha, cái vẻ ngây thơ của nó như thêm dầu vào lửa. – Cái quần chip hình chú cừu của chị và quần áo bẩn em đều bỏ vào máy giặt rồi, có phải em giỏi lắm không?
Mọi người xung quanh cười ngặt nghẽo.
- Ha ha, cô ta còn mặc quần chip hình con cừu!
- Sao mà ấu trĩ thế, mất mặt quá…
- Chậc chậc, có phải trẻ con nữa đâu mà còn có thói quen đấy, đáng ghét!
…
Tiếng cười giễu cợt vang lên tứ phía, mặt tôi đỏ như gấc chín, trong lòng thầm oán hận thằng tiểu quỷ này.
Chắc chắn là nó cố ý! Vừa nãy còn giả bộ vô tội, ngây thơ! Nó đúng là một thằng tiểu quỷ xấu xa!
Tôi không bao giờ tin nó nữa!
- Mọi người đừng tin lời thằng tiểu quỷ này, trẻ con hay nói xằng mà. Em trai, muộn rồi, trăng mọc rồi kìa, chị em mình mau về nhà thôi.
Tôi túm lấy thằng tiểu quỷ, lao vút ra khỏi đám người.
Oa oa oa, nếu ở đó thêm nữa thì tôi không biết nó còn nói những gì nữa!
3
- Tại
sao em lại xuất hiện trước cổng trường chị?
…
- Sao không nói gì? Chị cảnh cáo em nhé, đừng có gây phiền
phức cho chị!
…
- Này, mặt em được làm bằng bài poker à?
…
Sau n giây, tôi thất bại ngồi xuống sô-pha cầm cốc nước lên
uống ừng ực. Khụ khụ, khát nước quá, hỏi suông một hồi mà không được câu trả lời
nào, tôi thật là đáng thương!
- Cái thằng “Khỉ đỏ” tóc đỏ chói ấy là ai? Hình như hắn
thích bà!
Ý?
Thằng tiểu quỷ đang nói à?
Tôi phụt một cái, “Khỉ đỏ” là chỉ Mông Thái Tử phải không? Hắn
thích tôi? Thôi cho xin, hắn chỉ coi tôi là đồ chơi thôi, còn luôn miệng gọi
tôi là “thú cưng” nữa, đáng ghét kinh khủng! Thằng tiểu quỷ này hỏi thế là vì cố
ý chọc tức tôi sao? Tức thật mà!
- Ha ha, ở đây có người đang nói à? Chị nghe không rõ, nghe
không rõ…
Tôi cố ý giả bộ.
Trên trán thằng tiểu quỷ lập tức có thêm một “ngã tư”[1]
- Bà không nói thì thôi, tóm lại tôi cũng không có hứng thú.
– Nói xong, nó vỗ mông đứng dậy, đi ra ngoài cửa.
Chờ chút, hành động này của nó…
- Em đi đâu đấy?
- Ra ngoài.
Quả nhiên…
- Tiểu quỷ, em bướng quá đấy, em định bỏ nhà ra đi à? Được
thôi, em đi đi, đến lúc biến thành ăn xin, ngủ ở gầm cầu thì không liên quan tới
chị đâu nhé!
Tức chết đi mất!
Chỉ là đùa với hắn thôi mà hắn giận bỏ nhà đi sao?
- Điên à? Tôi đi mua đồ về nấu cơm thôi, nhà chẳng còn gì ăn
cả. – Thằng tiểu quỷ quay người lại, khóe miệng giần giật.
Hả?
Tôi ngại ngần mở mắt đứng sững ở chỗ cũ.
- Đồ ngốc.
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì nó đã biến mất sau cánh cửa
như một con… quỷ.
- Này, chờ chút, em thì biết mua cái gì?
Tôi cuống cuồng vớ lấy ví tiền, đuổi theo.
Chết mất!
Thằng tiểu quỷ này lúc chọn thức ăn rất là ra dáng, đã thế
miệng còn ngọt như mía lùi, cứ một điều dì, hai điều chú, đến nỗi mấy người bán
thức ăn ở chợ loạn hết cả lên, bán hàng rất nhiệt tình.
- Dì xinh đẹp ơi, cháu mua con cá này.
- Ha ha ha, tiểu quỷ, miệng con bôi mật à? Dì tặng con thêm
một con nhỏ nhé, thế nào?
- Con cám ơn dì xinh đẹp.
Dì xinh đẹp? Làm ơn đi, bà thím ấy phải hơn 40 tuổi rồi, mặt
đầy nếp nhăn, vết nám, cằm còn chảy xệ xuống nữa.
- Chú đẹp trai ơi, cho con chỗ thịt bắp ấy…
- Thằng bé đáng yêu quá, chú sẽ cắt cho con chỗ ngon nhất.
- Con cảm ơn… chú đẹp trai hơn cả Lưu Đức Hoa!
Ặc, ông chú đó răng vàng khè, tóc thì lưa thưa mà đẹp trai
hơn Lưu Đức Hoa? Trời ơi, trời ơi, không biết Lưu Đức Hoa mà nghe thấy có bị thổ
huyết không…
Có điều thằng tiểu quỷ này rất biết chọn người để so sánh,
biết là nếu so sánh với mấy thần tượng trẻ tuổi thì chắc chắn là ông chú đó
không biết, nhìn ông chú đó vui chưa kìa, có khi ông ấy còn tặng không thịt bò
cho chúng tôi ấy chứ!
Nhưng mà…
Vì sao nó lúc nào cũng lạnh lùng với tôi? Chẳng nhẽ vì nhân
phẩm của tôi thấp hơn người khác sao? A a a, điên mất, đối xử khác biệt rõ ràng
quá!
Cuối
cùng, xách một đống thức ăn, tôi như một
nàng ô sin đi sau lưng thằng tiểu quỷ,
còn nó thì đút tay vào túi quần, vẻ mặt đắc thắng.
Đáng
nghi!
Càng
nghĩ càng thấy đáng nghi!
Chỉ
là một đứa trẻ 8 tuổi, hành động, cử chỉ và cả lời nói của nó chẳng phù hợp với
độ tuổi chút nào…
-
Khai thật mau, em có phải yêu quái không?
…
-
Hay em là con thỏ chạy ra từ cái hang mà Alice từng vào?
…
- Thế
thì chắc chắn em là người máy rồi, đúng không? Đúng rồi, đúng rồi, chắc chắn là
thế, em là rôbôt do bố mẹ chị làm ra. Trời ơi, sao chức năng của em đầy đủ thế,
không những biết nấu cơm siêu ngon mà còn biết chơi trò trở mặt nữa…
Gương
mặt thằng tiểu quỷ bỗng chốc sa sầm xuống như bầu trời trước cơn mưa.
- Bà
thím, có phải trong đầu bà nhét đầy bông không?
-
Cái gì? Tiểu quỷ chết tiệt, chị nhất định sẽ chứng minh suy đoán của mình là
đúng, em đứng lại cho chị! – Tôi giơ nanh múa vuốt lao về phía nó, hai tay tìm
kiếm trên người nó.
Ấy?
Sao không có pin hay linh kiện
máy móc nào nhỉ?
Chẳng nhẽ người máy bây giờ đã cao cấp
đến độ không khác gì con người rồi sao?
- Bà dừng tay lại cho tôi…
Trong giọng nói lạnh lẽo của nó có cả sự giận dữ, và cả sự
run run.
Chuyện gì nhỉ?
Sao người đi đường cứ há hốc miệng ra và nhìn tôi bằng ánh mắt
hoảng sợ thế kia?
Tôi ngẩng phắt đầu lên, phát hiện nửa trên thân người tiểu
quỷ đã trần ra, còn cái áo sơ mi của nó thì bị tôi xé làm đôi, bên trái một nửa,
bên phải một nửa…
Có điều sao thân trên của thằng tiểu quỷ lại đáng sợ như thế,
trên làn da trắng nõn là rất nhiều vết thâm, còn có vết sẹo do bị thương nữa,
tuy rằng đã khỏi tương đối rồi, nhưng trông vẫn khiến người ta phải rúng động…
- Sao lại thế? Hu hu hu, đáng thương thế, còn bé tí đã phải
chịu nhiều vết thương đáng sợ, rốt cuộc là ai đối xử với một đứa bé 8 tuổi như
thế, hu hu hu…
Không hiểu vì sao mà sống mũi tôi cay xè, nước mắt tuôn rơi.
- Bà không phải lo.
Thằng tiểu quỷ giật cái áo đã bị tôi xé rách, miễn cưỡng che
những vết thương trên cơ thể đi.
Lúc này…
Một bà mẹ tóc vàng kéo một chú cảnh sát mặc sắc phục chạy tới.
-
Chính là cô ta, chúng tôi tận mắt nhìn thấy cô ta đánh thằng bé này, còn xé áo
của nó nữa, thật là quá đáng, anh cảnh sát, anh phải chủ trì công lý.
Bùm
bùm bùm…
Đầu
óc tôi trống rỗng.
Chuyện
gì thế này?
-
Các người đi với tôi.
Thế
là tôi ngốc nghếch cùng thằng tiểu quỷ bị chú cảnh sát đưa tới đồn, sau lưng là
các bà mẹ đang phẫn nộ đòi công bằng cho thằng tiểu quỷ.
Điên
mất…
- Cậu
ấy là em của cháu?
- Dạ
không ạ, đó là con của đồng nghiệp bố mẹ cháu, bây giờ đang ở nhờ nhà cháu.
- Thế
sao cháu lại đánh cậu bé?
Chú
cảnh sát cau mày, nghiêm giọng hỏi:
-
Đánh ư? Cháu đâu có đánh! – Tôi vội vàng phủ nhận, đầu lắc mạnh như một cỗ máy.
-
Nói dối? Trên người thằng bé rất nhiều vết thương, nhìn là biết ngay bình thường
cô thường xuyên đánh nó… Anh cảnh sát, anh nhìn cho kỹ, đừng có để con nha đầu
này lừa.
-
Đúng thế, đúng thế, vừa nãy đi trên đường, cô ta còn dùng tay đánh cậu bé, cậu
bé đáng thương còn chẳng dám khóc, đúng là số khổ!
- Thật
là đau lòng, rớt nước mắt, đáng thương quá…
…
Cái…
cái gì thế này? Cuối cùng tôi cũng biết thế nào là “oan Thị Kính” rồi! Mấy bà mẹ
này có trí tưởng tượng phải nói là siêu phong phú!
Rầm!
Chú
cảnh sát bực mình với mấy câu nói lanh chanh của các bà, kích động đập mạnh tay
xuống bàn.
Yên lặng…
yên lặng…
Cả
thế giới này cuối cùng cũng đã yên tĩnh lại!
- Vết
thương trên người cháu có phải do cô ấy đánh không? Đừng sợ, chú rót cho cháu một
cốc Côca nhé? Cháu uống xong rồi từ từ kể cho chú nghe. – Chú cảnh sát nghiêm
khắc quét mặt quanh một vòng, sau đó ngồi xuống bên cạnh thằng tiểu quỷ, đưa
cho nó cốc Côca.
Thằng
tiểu quỷ uống ừng ực một hơi hết cạn, sau đó làm ra vẻ đáng thương, buồn rầu ngẩng
đầu lên nhìn tôi.
Mẹ
ơi!
Lần
này thì xong thật rồi, một cơ hội tốt như thế, chắc chắn nó sẽ tranh thủ để trả
thù tôi, ném tôi ở đồn cảnh sát, tạm giam hai, ba ngày. Hu hu hu, thiếu nữ Bối
Tây Mễ lần này sẽ phải ở tù rồi.
Các
bà mẹ nhìn thằng tiểu quỷ bằng ánh mắt khích lệ.
- A!
Trên
trán thằng tiểu quỷ bỗng dưng đổ rất nhiều mồ hôi, gương mặt đau khổ co lại
trên ghế.
-
Này, tiểu quỷ, em đừng có quá đáng nhé! Vừa nãy chị đâu có đánh em, sao em lại
làm ra vẻ đau đớn như thế, thật là khoa trương!
Hu
hu, thằng tiểu quỷ này diễn xuất giỏi thật. Nó như thế là vì muốn mọi người hiểu
lầm nó bị thương nghiêm trọng lắm sao? Lần này thì tôi có nhảy xuống sông Hoàng
Hà cũng không hết tội rồi!
- Thấy
chưa, nó bị thương rất nghiêm trọng…
Đúng
lúc một bà mẹ đang chỉ trích tôi thì thằng tiểu quỷ yếu ớt nói:
-
Chú ơi, cháu mót tiểu, nhà vệ sinh ở đâu?
Bùm!
Mọi
người tưởng ngất hết.
- Ra
cửa đi thẳng rồi rẽ trái, sau đó rẽ phải là tới. – Chú cảnh sát khó nhọc bò dậy,
chỉ đường cho thằng tiểu quỷ.
Vèo…
Trong
giây lát, thằng tiểu quỷ đã biến mất tăm mất tích, để lại tôi với một đám các
bà mẹ, và cả ông chú cảnh sát đang trừng mắt.
1
phút.
2
phút.
3
phút.
10 phút sau, vẫn không thấy tăm hơi thằng tiểu quỷ, mấy bà mẹ
nói mình phải về nhà nấu cơm nên đi trước, chỉ còn lại mấy bà vẫn kiên quyết
không mềm lòng, ở lại giám sát nhất cử nhất động của tôi.
- Sao mà lâu thế? Không xảy ra chuyện gì chứ? – Tôi bắt đầu
lo lắng.
- Ở đồn cảnh sát thì còn xảy ra chuyện gì được? – Chú cảnh
sát tỏ ra không vui. Chú đứng lên, định đi xem thằng tiểu quỷ bị làm sao.
Cốc cốc.
Đúng lúc đó cánh cửa mở rộng vang lên tiếng gõ.
Một thiếu niên đẹp tới mức không giống người thường đi vào
trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người. Nhìn thấy tôi, hắn thoáng chau mày, sau
đó xoa đầu tôi, nói bằng giọng trầm trầm:
- Quả nhiên như Y Đằng nói, cô vẫn còn ở đây à, thật là khiến
người ta lo lắng.
Tôi không dám tin vào mắt mình…
Hắn là… “Dê xồm nhà vệ sinh”.
- Anh… sao anh lại ở đây?
- Suỵt! Đừng nói gì vội, tôi nghĩ trước tiên là đưa cô rời
khỏi nơi này thì tốt hơn. – Hắn đặt tay lên miệng, hành động này vô cùng quyến
rũ, nhưng vẫn có vẻ gì đó lạnh lùng.
- Chú cảnh sát, đây là bạn gái của cháu, giờ cháu muốn đưa
cô ấy đi…
Tôi như hóa đá.
Điên rồi, điên rồi, bạn gái? Tôi thành bạn gái của hắn từ
lúc nào?
- Cậu này là ai, ở đồn cảnh sát mà dám ngang tàng…
Chú cảnh sát kích động hét lên, nhưng nhìn thấy chiếc nhẫn
hình chữ S trên tay “Dê xồm nhà vệ sinh” xong tự dưng im bặt, sắc mặt thay đổi,
cư xử rất khách sáo với hắn.
- Tôi… tôi xin lỗi. Tôi không biết là anh! Nhưng cô này bị
tình nghi là ngược đãi trẻ em, thế nên…
- Thằng bé đó là em họ của cháu, vết thương trên người nó là
do đá bóng bị ngã gây ra, không liên quan gì tới bạn gái cháu cả, với lại…
Bỗng dưng hắn lạnh lùng nhìn mấy bà mẹ.
- Các dì thực sự nhìn rõ cả quá trình sao? Nếu làm chứng giả
sẽ bị ngồi tù đấy!
Mấy bà mẹ run như cầy sấy, vội vàng xua tay nói vừa nãy chỉ
thấy tôi nhào tới cù thằng tiểu quỷ thôi chứ không nhìn rõ là tôi đánh người.
Điên mất!
Mấy bà suy đoán bừa bãi này suýt nữa thì hại chết tôi.
Thì ra hắn là anh họ của tiểu quỷ Y Đằng à? Chả trách giống nhau
như đúc… đến tính cách cũng kỳ quái như nhau, thật đáng ghét!
- Baby, đi thôi!
Tôi
bị hắn bế lên theo kiểu “bế công chúa”. Tôi nghiêng đầu chỉ nhìn thấy gương mặt
hoàn hảo theo góc nghiêng của hắn.
Hắn
bế tôi đi từng bước ra khỏi đồn cảnh sát. Trông hắn có vẻ rất tao nhã, cao quý.
Có
người nói, mỗi một người con gái đều có giấc mơ trở thành công chúa, và vào lúc
quan trọng, họ sẽ gặp được hoàng tử của mình, mà hoàng tử của cô ấy sẽ dành cho
cô ấy một kiểu “bế công chúa” vô cùng hoàn mĩ.
Tôi
lúc này giống như một công chúa nằm trong lòng hắn, nghiêng đầu nhìn gương mặt
hắn, cảm nhận cảm giác kỳ diệu lúc này, màn đêm dày đặc mở dần ra trước mặt
chúng tôi, chỉ có vài ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời đêm…
Dường
như cảm nhận được ánh mắt của tôi, hắn hơi cúi đầu xuống, dưới đôi lông mày rậm,
đôi mắt màu hổ phách chạm ngay vào ánh nhìn của tôi:
-
Sao hả? Muốn hôn à?
Bùm!
Một
tiếng sét vang lên giữa thế giới mơ tưởng không có thực của tôi.
Tôi!
Bối
Tây Mễ!
Bị một
kẻ “Dê xồm nhà vệ sinh” từng có ý đồ bất chính với mình bế đi như thế trên đường
vào một đêm tối, kết quả của nó là gì? Nghĩ thôi đã thấy ớn lạnh…
-
Anh… anh thả tôi xuống…
Phịch!
Tôi
còn chưa nói xong đã bị người đó ném xuống đất, không hề thương hoa tiếc ngọc.
Ôi,
đau, đau, đau chết mất, cái mông đáng thương của tôi, liệu nó có thành món thịt
xay không?
- Á,
con người anh sao lại…