Phù Sinh Nhược Mộng (Quyển 3) - Chương 58

Chương 58: Thánh chỉ đột nhiên rơi xuống

Trở lại Vân Châu, dàn xếp ổn
thỏa đám sơn phỉ xong, Tử Thanh liền cùng Triều Cẩm chậm rãi trở về phủ.

“Hài tử, con đã trở lại!” Tử
Thanh mới bước vào phủ, Đoạn phu nhân liền vội vội vàng vàng chạy ra đón: “Ta
còn thiếu điều kêu Đỗ y quan đi tìm con, con trở về là tốt rồi!”

“Mẫu thân, con không sao”,
Tử Thanh cười nhẹ nhàng: “A? Lí công tử đâu?”

Đoạn phu nhân nhíu mày:
“Nghe nói Thánh Thượng chính thức hạ chỉ sắc phong con làm thứ sử Vân Châu,
lĩnh hàm An Quốc tướng quân, Lí tướng quân dẫn binh ra khỏi thành đi nghênh đón
công công truyền chỉ rồi.” Nói xong liền nghiêm túc lắc lắc đầu: “Thánh chỉ mà
hạ xuống, hài tử, điều hôm nay con muốn nói vẫn nên nhịn xuống đi.”

Triều Cẩm giật mình, nhìn Tử
Thanh: “Hôm nay ngươi muốn nói gì?”

Tử Thanh chỉ lắc đầu, nhìn
Đoạn phu nhân, thở dài thật sâu. Nay đã thành quan viên nhập tịch triều đình,
nếu ở trước mặt mọi người tuyên bố mình không phải nam nhi, vậy thì chỉ sợ sẽ
mắc trọng tội khi quân phạm thượng!

“Thánh chỉ tới…!”

Tử Thanh lập tức nghênh đón,
quỳ rạp xuống dưới chân vị công công truyền chỉ mặc cẩm y hoa phục: “An Khánh
Ân tiếp chỉ.”

Trong phủ, toàn bộ mọi người
quỳ rạp xuống đất.

“Phụng thiên thừa vận, hoàng
đế chiếu viết: Nhi tử của Tam trấn Tiết độ sứ An Lộc Sơn – An Khánh Ân thiếu
niên đa mưu, một trận chiến với Đột Quyết đại thắng, dương cao quốc uy của Đại
Đường, trẫm cảm thấy vui mừng sâu sắc. Đặc biệt hạ chiếu lệnh An Khánh Ân làm
Thứ sử Vân Châu, lĩnh hàm An Quốc tướng quân. Nhi tử của Đông Đô Lưu thủ Lí Vũ,
anh dũng hơn người, được thăng lên làm phó Lưu thủ Đông Đô, lập tức về Lạc
Dương phục mệnh, không được sai phạm! Khâm thử…”

“Vạn tuế vạn tuế vạn vạn
tuế!” Tiếp được thánh chỉ, Tử Thanh dàn xếp cho công công truyền chỉ ổn thỏa
xong liền quay đầu nhìn Lí Vũ: “Lí công tử có thể an tâm mà đi, Hoắc cô nương
cùng Lí tiểu thư tạm thời ở chỗ này, ta có thể bảo đảm các nàng bình an.”

“Kỳ thật ta không muốn đi.”
Lí Vũ nhún nhún vai: “Ta không yên lòng về Vân Châu lắm.”

Tử Thanh cười nhẹ: “Kỳ thật
có thể không đi là tốt nhất, Lạc Dương sớm hay muộn cũng là nơi nguy hiểm.”

“Đông Đô có nguy hiểm?”

“Không chỉ Đông Đô, mà ngay
cả Trường An cũng đều có nguy hiểm.”

Lí Vũ kinh hãi, Triều Cẩm
cũng kinh ngạc nhìn Tử Thanh.

Tử Thanh cười nhẹ: “Có vài
chuyện ta không thể nói rõ ràng được, nếu không chẳng may cải biến lịch sử thì
ta cũng đáng trách. Tóm lại, Lí sư phụ, đi đường cẩn thận.”

“Được!” Tuy rằng Lí Vũ không
rõ lời Tử Thanh nói, nhưng cũng biết nếu hỏi tiếp thì cũng sẽ không có kết quả
gì: “Hương nhi và muội muội liền giao cho ngươi, aish, thánh chỉ này dù thời
gian một ngày cũng không cho ta, vốn đang tính hôm nay mang Hương nhi ra ngoài
thành đạp thanh, xem ra lại biến thành yến tiếc li biệt rồi.”

“Cho nên hiện tại càng nên
đi bồi tiếp Hoắc cô nương đi.” Tử Thanh vỗ vỗ Lí Vũ, cười nói: “Mau đi đi.”

“Được! Hôm nay quân vụ gì ta
cũng không quản!” Nói xong Lí Vũ xoay người chạy về phía nội đường trong phủ.

Nắm thánh chỉ trong tay, nét
tươi cười trên mặt Tử Thanh đột nhiên cứng đờ, Đoạn phu nhân và Triều Cẩm đều
cảm thấy được biến hóa của nàng.

Tử Thanh liếc nhìn Đoạn phu
nhân, đột nhiên cười: “Nương, người chưa chuẩn bị cơm trưa cho hài nhi sao?”

“Con xem trí nhớ của ta này!
Được rồi! Nương đi làm ngay đây.” Khẽ vỗ trán, Đoạn phu nhân cười khanh khách
đi ra ngoài.

Nét tươi cười biến mất trên
mặt, Tử Thanh nặng nề thở dài, nhìn Triều Cẩm: “Triều Cẩm, ta có cảm giác bất
an, đạo thánh chỉ này không phải việc vui gì mà là điềm báo tai họa.”

Triều Cẩm bỗng nhiên hiểu ra
ý tứ Tử Thanh: “Ý ngươi nói là có người cố ý buộc Lí Vũ đi?”

Tử Thanh gật đầu, trong lòng
đột nhiên hiện lên gương mặt Hằng vương: “Ta hy vọng là mình cả nghĩ, nhưng mà
câu cuối cùng của thánh chỉ kia là ‘tức khắc hồi Lạc Dương phục mệnh’, câu từ
không lầm, cũng rõ ràng nói ra hàm nghĩa phải rời đi – nay Đông Đô thái bình,
Lí công tử trở về nhanh hay chậm cũng sẽ không có ảnh hưởng gì, vì sao cố tình
phải cấp bách như thế?”

Triều Cẩm có chút đăm chiêu
nhìn hướng nội đường, nghĩ tới lời Hằng vương nói với nàng đêm qua: “Tử Thanh,
có lẽ ngươi cứu phải một con sói rồi.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3