Viên thuốc ma thuật của tình yêu - Chương 01 - Phần 2
3.
- Hu ra, chiếc giường xinh đẹp ấm áp của tôi, Cục Xương đẹp trai và chu đáo của chị, chị về rồi, cả “Nhật Thần đại nhân” mà tôi yêu nhất nữa, nụ hôn độc quyền của thiếu nữ Tây Mễ tặng cho anh, ha ha, xấu hổ quá…
Tôi hơi đổ người về phía trước, dành tặng cho bức tượng “Nhật Thần đại nhân” một nụ hôn.
- Buồn nôn.
Thằng tiểu quỷ khoanh hai tay dựa vào tường, khóe miệng co giật.
Hừ! Ranh con còn thích giả bộ!
- Này này, cậu em phải hiểu rõ tình hình đấy. Đây là địa bàn của chị, tốt nhất là cậu em nghe lời một chút, nếu không Cục Xương nhà chị sẽ nổi giận đấy nhé.
“Gâu gâu, gâu gâu…”. Cục Xương ở trong nhà nghe thấy tiếng của tôi bèn lên tiếng đáp.
Quả nhiên chỉ có Cục Xương là trung thành nhất.
- Bà thím ơi, mở cửa mau đi! Nóng chết mất!
Thánh Y Đằng lau mồ hôi, bắt đầu mất kiên nhẫn.
- Này, cậu phải gọi chị là chị, hoặc là chị Tây Mễ. Làm ơn đi, em còn là một thằng bé, đừng có lạnh lùng ra vẻ trưởng thành như thế, cẩn thận kẻo có tóc bạc và nếp nhăn, lão hóa sớm đấy… Ấy? Chìa khóa đâu nhỉ?
Tôi vừa thò tay vào cái ba lô con gấu tìm chìa khóa, vừa “dạy bảo” thằng tiểu quỷ, nhưng tìm thế nào tôi cũng không thấy chìa khóa đâu.
- Mất chìa khóa rồi!
Tôi bắt đầu sốt ruột.
Gương mặt thằng tiểu quỷ tối sầm lại.
Tôi ngượng ngùng cười hai tiếng, sau đó dốc ngược cái ba lô con gấu ra. Lạch cạch, mấy món đồ trong đó rơi đầy mặt đất, tôi lẩm bẩm như đọc thần chú:
- Chìa khóa ơi chìa khóa, đừng chơi trò trốn tìm với
tao nữa, mau ra đây đi.
Gương mặt thằng tiểu quỷ đã đen lại càng đen hơn.
- Ha ha, hình như chị quên chìa khóa trong nhà rồi. Ha ha, em không phải lo, chuyện này thường xảy ra lắm, chị có cách giải quyết, thế nên chúng ta phải bình tĩnh.
Tôi mỉm cười đứng lên, quay người đi xuống dưới nhà, gọi vọng lên tầng 2:
- Cục Xương, Cục Xương đẹp trai ơi, chị Tây Mễ xinh đẹp quên mang chìa khóa rồi, làm phiền chú chó đẹp nhất thế giới nhé!
“Gâu gâu!”.
Cục Xương đẹp trai sủa một tràng dài về phía tôi.
- Bà thím đừng nói với tôi là bà nhờ con chó lông trắng đó ném chìa khóa xuống nhé.
A, a…
Cậu ta mắc bệnh gì hả? Sao miệng cứ co giật thế kia?
- Cái gì mà chó lông trắng, Cục Xương của chị là chú chó đẹp trai nhất, thông minh nhất đấy. Hừ, lát nữa em sẽ biết nó lợi hại thế nào!
Cục Xương đi vòng quanh ban công một vòng, rồi lại vào trong phòng. Tôi nghe thấy trong nhà vang lên tiếng mở ngăn kéo tủ, tiếng gõ bình bịch, vừa nghe vừa giật mình thon thót, ôi, xem ra lại phải dọn nhà rồi.
“Ting toong, ting toong…”.
Trên ban công, Cục Xương ngậm chiếc chìa khóa
thong thả đi ra, ánh mặt trời rọi lên chiếc chìa khóa sáng lấp lánh, khiến tôi vui như hoa.
- Nhìn đi, Cục Xương nhà chị có phải là giỏi lắm không?
- Quả nhiên là giỏi, lần đầu tiên tôi thấy có con chó biết tán gái…
Tán gái?
Cảnh tượng lần trước lập tức xuất hiện trong đầu tôi, từ sau khi Cục Xương gặp cô nàng chó Giai Giai xinh đẹp nhà hàng xóm và trúng tiếng sét ái tình, cứ dăm bữa nửa tháng nó lại gặm đồ trong nhà đem ra ban công, sau đó tặng tín vật cho con chó ở bên kia lan can, bao gồm cả búp bê đồ chơi, móc khóa điện thoại, nắp chai, hạt táo…
Chẳng nhẽ lần này…
Tôi ngẩng đầu lên, thấy Cục Xương đang vẫy đuôi, sau đó ném chiếc chìa khóa đi, chiếc chìa khóa bay thành một đường vòng cung tuyệt đẹp, rơi xuống ban công nhà bên cạnh.
- Cục Xương! Mày dám mang chìa khóa nhà mình tặng cho Giai Giai hả, mày chán sống rồi sao? Mà có thấy chủ nhân thân yêu của mày đang phải dầm nắng, sắp biến thành than không hả?
Phẫn nộ!
Tuy rằng tôi biết tình yêu có thể khiến người ta mất đi lý trí, nhưng chủ nhân gặp nạn, sao nó có thể mang chùm chìa khóa cứu mạng đi tán gái được?
- Mày… là con chó trọng sắc quên chủ nhân, vào nhà tao sẽ chặt đôi mày ra. Tức chết đi mà, mất mặt quá!
Gương mặt thằng tiểu quỷ bên cạnh đầy vẻ khinh bỉ khiến tôi càng điên tiết hơn.
Những tia lửa xẹt ngang qua đầu tôi, tôi hét lớn rồi leo lên đường ống nước sát tường như một con khỉ, tôi leo mãi, leo mãi, leo được một nửa thì có một sinh vật vẫn thường được gọi là con gián bò ngang qua tay tôi, thế là…
- Á…
Tôi rơi từ trên cao xuống.
Trời ơi, mẹ ơi, tôi ngã nhào vào thằng tiểu quỷ như một gã biến thái, mà đôi môi tôi lại chạm đúng vào đôi môi bé xíu của nó!
Hai mắt thằng tiểu quỷ trợn tròn như quả trứng gà, nhìn tôi trân trối.
Tích tắc, tích tắc…
10 giây sau, cuối cùng tôi cũng sực tỉnh, bò dậy khỏi người thằng tiểu quỷ, bật khóc lớn:
- Hu hu hu, thằng tiểu quỷ này sàm sỡ tôi. Nếu người ta biết đối tượng có được nụ hôn đầu của tôi là một thằng nhóc 8 tuổi thì tôi sẽ bị người ta cười chết mất…
Hu hu…
Tôi khóc đến muốn chết cho xong.
- Bà thím ơi, bà nên giảm cân đi thôi.
Gương mặt lạnh lùng của thằng tiểu quỷ chết tiệt thoáng đỏ bừng đáng nghi, nhưng nó biến mất chỉ một giây sau đó. Nó phủi bụi trên người, đi lên lầu như thể không có việc gì xảy ra.
Có phải ban nãy nó đỏ mặt không nhỉ?
Biểu cảm thiếu tự nhiên của thằng tiểu quỷ khiến tâm trạng buồn thương vì đánh mất nụ hôn đầu của tôi trở nên tốt hơn. Hừ, bị một thằng nhỏ hôn thì có là gì.
Mấy mẹ ở nhà trẻ cũng thường hôn môi bọn trẻ con đó thôi!
Nghĩ thế, tôi thấy được giải phóng, thấy thằng tiểu quỷ lên lầu, tôi cũng lên theo.
- Này này, tôi cảnh cáo cậu lần nữa, đừng có gọi tôi là thím, nếu không tôi trở mặt đấy nhé. Này, cậu có nghe tôi nói không? Này…
Tức chết đi mất! Nó bị điếc à?
Tôi đi theo sau nó lên tầng 2, thằng tiểu quỷ cúi đầu nhìn chiếc khóa trên cửa, rồi móc một chiếc chìa khóa trong túi ra, cắm vào ổ khóa.
- Cậu định làm gì…
Còn chưa nói xong, cạch một tiếng, cánh cửa đã mở ra.
- Có nhầm không vậy? Sao em mở ra được? Chẳng nhẽ ông bố thối của chị đưa chìa khóa cho em? Không đúng, cả bố với mẹ đều không có chìa khóa mà, lần nào về mình cũng phải ra mở cửa!
Trong đầu tôi xuất hiện một dấu hỏi to đùng.
- Đây là chìa khóa vạn năng.
Thằng tiểu quỷ đút hai tay vào túi quần, thong thả đi vào nhà, bật điều hòa, rồi còn đi về phía tủ lạnh.
Nó thực sự coi đây là nhà nó à?
- Chờ chút! Chìa khóa vạn năng? Sao em lại có thứ đó, á… chẳng nhẽ… – Trong đầu tôi lướt qua một suy nghĩ đáng sợ, tôi giận dữ nhìn thằng tiểu quỷ đang lôi chai trà chanh trong tủ lạnh ra uống.
- Cái chìa khóa này có phải là em chuyên dùng để mở cửa nhà người khác rồi chui vào đó lấy trộm đồ không? Á… em mới 8 tuổi mà, sao có thể làm chuyện xấu xa như thế được, thật là quá đáng.
“Phụt!”…
Gương mặt thằng tiểu quỷ tối sầm lại, sau đó phun ngụm trà chanh ra ngoài.
- Bà thím, sức tưởng tượng của bà phong phú quá rồi đấy!
Lúc này, trong chiếc tivi mà trước khi đi tôi quên tắt vang lên một đoạn đối thoại, đó là một bộ phim truyền hình, gã đại ca bụi đời đang tẩy não cho thằng em mới nhập hội.
- Ranh con, đi theo đại ca thì sau này sẽ có vinh hoa phú quý…
- Đại ca, em sẽ làm thật tốt!
…
Thì ra là thế! Sao tôi lại không nghĩ ra cơ chứ?
- Hu hu, cậu bé đáng thương, chắc em là người vô tội, bị người khác làm hư, đúng không? – Máu nóng của tôi bốc lên, tay nắm chặt, sau đó đưa ra một quyết định, – Không sao, tiểu quỷ, chị nhất định sẽ dùng tình yêu của chị, dùng toàn bộ sự nhiệt tình của chị để cảm hóa em, giáo dục gia đình là mấu chốt để một đứa trẻ có thể trưởng thành lành mạnh!
Chiếp! Chiếp! Chiếp!
Một đàn quạ đáng ghét bay qua đầu thằng tiểu quỷ lạnh lùng.
- Bà thím đang diễn kịch à…
- He he, không phải chị đang diễn kịch đâu, chị đang cảm hóa em.
- Sao nhìn bà cười ẩn ý thế, bà định làm gì? – Nãy giờ vẫn tỏ vẻ lạnh lùng, thằng tiểu quỷ nhìn tôi đang từng bước tiến lại gần nó, giọng nói đã thay đổi.
- He he!
Tôi sải từng bước rộng rồi giữ thằng tiểu quỷ lại, ôm nó đặt lên đùi mình.
- Bà thím, bà bế tôi làm gì, thả tôi xuống, đồ háo sắc! – Thằng tiểu quỷ ra sức giằng co trong lòng tôi, chỉ tiếc là trước cơ thể “cao lớn” của tôi, he he, nó chỉ phí công vô ích thôi.
- Ý? Đúng là kỳ tích! Em cũng biết đỏ mặt à. Ha ha, đáng yêu quá, nhưng mà… – Tôi quay mặt nó lại, quan sát thật kỹ, – Chị thực sự cảm thấy em rất giống cái gã “Dê xồm nhà vệ sinh” mà chị gặp ở sân bay hôm nay.
- Thả tôi xuống mau!
Thằng tiểu quỷ dường như đã bình tĩnh lại, lạnh lùng ra lệnh cho tôi.
Thật là đáng nghi! Sao nhìn thằng tiểu quỷ này có vẻ căng thẳng thế nhỉ?
- Không được, chị vẫn chưa giảng cho em về bài học gia đình. Trước tiên, chúng ta phải nói rằng ăn cắp là hành vi không tốt, thế nên em đừng… – Tôi kéo dài giọng, cố gắng truyền đạt hết những kiến thức đạo đức mà tôi được học ở trường cho tiểu quỷ.
…
Nhưng nó không có vẻ gì là cảm kích, ngược lại còn lạnh mặt, xung quanh người nó bốc lên luồng khói đen thù oán, cuối cùng tôi nói đến rát cổ bỏng họng mà không ăn thua gì, đành phải thả nó ra.
- Tuy rằng bây giờ em nghe không vào, nhưng sau này lớn lên thành người, em nhất định sẽ cảm ơn chị. Ha ha, chị thật là có phong thái của một người chị…
Phịch!
Vì tôi quá kích động đứng lên đột ngột nên tiểu quỷ lăn khỏi đùi tôi, ngã phịch xuống đất.
- Ôi ôi, em không sao chứ? Á, đầu sưng lên rồi. Nhìn thế này trông giống quái thú một sừng thật đấy, ha ha ha…
- Bối… Tây… Mễ!
Thằng tiểu quỷ nghiến răng nghiến lợi gọi tên tôi. Ha ha, cuối cùng thì nó cũng không gọi tôi là bà thím nữa rồi, chẳng nhẽ nó đã lĩnh ngộ được đạo lý mà tôi giảng rồi sao?
“Gâu gâu!”.
Lúc này, Cục Xương oai phong lẫm liệt từ ban công nhảy vào phòng.
- Cục Xương thối, chẳng phải mày bỏ nhà đi với Giai Giai rồi sao? Sao giờ mày lại quay về lấy lòng tao, tao không thèm chơi với mày nữa, hừ! – Tôi quay đầu đi, giả bộ giận dữ.
“Hu hu!”.
Cục Xương phát ra hai tiếng kêu oan ức, sau đó…
Sau đó nó nhào về phía tiểu quỷ.
- Cục Xương, đừng!
Ui chà!
Tôi quên mất Cục Xương nhà tôi luôn có ý thù địch với tất cả bọn con trai có ý định tiếp cận tôi. Tiểu quỷ tuy còn nhỏ, nhưng nó cũng là con trai. Lần trước, tôi đi trên đường gặp một cậu bé rất đáng yêu, bèn cho nó cái kẹo mút, không ngờ Cục Xương lao lên cắn cậu bé, cũng may bố cậu bé kịp thời bế cậu bé lên…
Trời ơi, lần này tiểu quỷ chết chắc rồi!
Lấy tay che mắt, tôi không muốn nhìn thấy thảm cảnh sắp tiếp diễn.
- Con chó chết tiệt, lắm dãi quá!
Tôi mở bừng mắt ra, kinh ngạc phát hiện Cục Xương đang nằm trên người tiểu quỷ, dùng cái lưỡi dày của nó liếm mặt thằng bé.
- Có nhầm không vậy? Nó là con trai đấy, Cục Xương, sao em lại đối xử với nó tốt thế? Chẳng nhẽ em bị bệnh?
Tôi vội vàng đặt tay lên trán Cục Xương, chính xác mà nói thì là lên đầu.
- Mau mang nó đi. – Tiểu quỷ nhìn Cục Xương bằng ánh mắt ghê sợ, nói tiếp. – Ở lâu với loại chủ nhân như bà nên con chó cũng trở nên đáng ghét.
- Cái gì? Cục Xương, tiếp tục dùng nước dãi rửa mặt cho cậu bé này đi! Là lá la, giờ chị phải đi tắm đây, lúc nãy ra ngoài người toàn là mồ hôi…
Nói xong, tôi chẳng buồn quan tâm chú chó của mình với cậu bé như thế nào, nhảy chân sáo vào phòng tắm, vừa đi vừa ngân nga hát.
- Chú dê vui, chú dê đẹp, chú dê lười… đừng thấy tôi chỉ là chú dê…
4.
Tôi tắm rồi cọ, tắm rồi cọ. Ai da, tắm thích thật đấy! Ý? Sao ngoài kia chả có tí động tĩnh gì? Mặc quần áo vào rồi ra ngoài xem sao…
- Chết rồi! Quần áo của mình đâu?
Trên móc chẳng có gì cả. Lúc này tôi mới nhớ ra, vừa nãy khi vào phòng tắm tôi chẳng mang theo thứ gì cả. Trời ơi, làm thế nào đây? Bình thường tôi ở nhà một mình quen rồi, nhiều khi cứ quấn khăn tắm vào rồi đi lang thang khắp nhà, nhưng… bây giờ có thêm một người, tuy nó chỉ là trẻ con, nhưng dù sao cũng là con trai…
- Này, tiểu quỷ, em còn sống không?
- Làm gì?
Giọng nói bình thường, xem ra trận chiến người – chó đã kết thúc.
- Lấy quần áo trong tủ giúp chị, còn nữa… ừm, cả quần chip nữa…
- Rốt cuộc bà có chút tự tôn nào của con gái không vậy?
Giọng nói của thằng tiểu quỷ có vẻ như đang giận dữ từ chối tôi.
- Ranh con, việc gì em phải xấu hổ, em chỉ là một thằng nhóc thôi, được chứ? Có gì mà quan trọng. He he, mau lên, chẳng nhẽ em muốn nhìn chị cứ thế này đi ra ngoài.
…
- Thế chị ra nhé.
- Tôi lấy giúp bà! – Tiếng nghiến răng trèo trẹo vang lên.
Ha ha ha, thằng tiểu quỷ cũng biết xấu hổ mà, dọa nó một chút quả nhiên có hiệu quả.
* * *
10 phút đã trôi qua, nhưng thằng tiểu quỷ vẫn không mang quần áo vào cho tôi.
- Tiểu quỷ?
Không trả lời.
- Thánh Y Đằng?
Vẫn không trả lời.
Tôi đang định quấn khăn vào người và đi ra xem có việc gì xảy ra thì một bàn tay rất to thò vào qua khe cửa, trên cánh tay vắt quần áo của tôi, lại còn dùng hai ngón tay vẻ ghê tởm để cầm cái quần chip hình dâu tây của tôi nữa.
- Tiểu quỷ, tìm quần áo mà chậm thế, chị tưởng em bị quần áo ăn luôn rồi.
- Đồ ngốc!
Tiểu quỷ độc mồm! Lại chửi người ta.
Không đúng, giọng nói này… và cả bàn tay to ban nãy nữa!
- Anh, anh là ai? – Tôi run giọng hỏi.
Rầm!
Cánh cửa bị đẩy ra, tôi vội vàng dùng khăn quấn nhanh người lại.
- Không quen tôi hả? – Một giọng trầm quyến rũ
vang lên, khóe môi hơi nhếch lên, đôi mắt màu hổ phách đang nhìn tôi giễu cợt.
A, a, a! Là “Dê xồm nhà vệ sinh” mà tôi gặp ở nhà vệ sinh sân bay!
- Là anh! Anh là đồ biến thái, sao anh biết nhà tôi ở đây? Anh chạy đến nhà tôi làm… làm gì? – Tôi sợ tới mức toàn thân run rẩy, co người vào góc tường.
- Cô nói xem?
Hắn hỏi vặn lại tôi, còn cố ý dùng ánh mắt tà ác lướt qua tôi một lượt.
Hu hu… đáng sợ quá! Liệu hắn có ý đồ gì với tôi không?
Bàn chân trần của tôi lúc này đang giẫm trên sàn phòng tắm, bờ vai mịn màng còn lộ ra bên ngoài, mái tóc dài vừa gội xong đang nhỏ nước, cảnh tượng này trông thật mờ ám…
Tôi bất giác quấn chặt cái khăn tắm, cả người tôi sắp tan biến vào bức tường mất rồi.
- Tôi nói, tôi nói… Tôi làm sao mà biết anh định làm gì? Hu hu… chẳng lẽ vì Bối Tây Mễ tôi quá có sức hút nên anh không quên được?
Á, Bối Tây Mễ, mày đang nói gì thế? Mày nói thế chẳng phải sẽ càng thêm khiêu khích sao?
Hu hu, tôi không muốn sống nữa…
- Ha ha ha, cô thế này trông thật là thú vị, tuy rằng thân hình chẳng ra làm sao, nhưng tôi vẫn có thể miễn cưỡng thu nạp cô… – Hắn xoa cằm, trên gương mặt là nụ cười tà ác.
Miễn cưỡng thu nạp tôi? Là có ý gì?
Tim tôi đập chậm mất một nhịp.
- Đừng, anh đừng có… đừng có miễn cưỡng, thực ra… thực ra tôi bảo thủ lắm! Hơn nữa trí tuệ của tôi cũng được mọi người cả trường trung học Thâm Điền công nhận là thấp nhất trong lịch sử…
Có điều tôi nói thế dường như cũng chẳng ích gì, hắn đã đi về phía tôi. Bước chân của hắn nhẹ nhàng, nho nhã, giống như quý tộc châu Âu thế kỷ XIX…
- Hu hu… Thánh Y Đằng, em ở đâu? Mau tới cứu chị… hu hu hu…
Vào lúc tôi đang khóc rất thương tâm thì gã “Dê xồm nhà vệ sinh” sắp đi tới trước mặt tôi bỗng dưng cau mày ôm chặt ngực, suýt nữa thì ngã xuống đất.
Hắn cau mày, cắn chặt môi, cảm giác vô cùng đau khổ…
Hử? Hắn sao thế nhỉ? Trông có vẻ đáng thương quá!
- Anh… anh sao thế?
Tôi bước lên trước một bước, thận trọng hỏi.
Nhưng hắn chỉ ngẩng đầu lên nhìn tôi một cái, sau đó run rẩy đứng lên, nắm vào tay nắm cửa phòng tắm, mở cửa ra, chạy ra ngoài.
Lúc này tôi mới phản ứng lại.
Trời ơi! Sao tôi lại đồng cảm với hắn?
- Hu hu… anh là đồ dê xồm đáng chết… hu hu… tôi liều mạng với anh!
Làn khói đen bốc lên sau lưng, tôi vội vàng mặc quần áo vào rồi lao ra ngoài như một cơn gió.
Ơ? Người đâu?
Hắn là siêu nhân, người nhện hay là người sắt? Sao thoáng cái đã mất tăm mất tích rồi?
- Hừ! Cũng may anh biết điều, chạy nhanh, nếu không chắc chắn tôi sẽ cho anh một bài học… Hu hu, bên ngoài tối quá, đáng sợ quá, mau quay về thôi!
“Meo… meo!”.
Một con mèo hoang ngồi trên bờ tường con phố đối diện, đôi mắt xanh nhấp nháy như một con đom đóm.
- Mẹ ơi! – Tôi hộc tốc chạy vào nhà.
“Gâu gâu!”…
Vừa chạy về tới cửa, Cục Xương đã nhào vào người tôi, làm tôi ngã ra sau.
- Hi hi, Cục Xương, vẫn là em tốt nhất. – Tôi cười hỉ hả vuốt bộ lông trắng của Cục Xương. – Ơ? Tiểu quỷ đâu? Thằng tiểu quỷ này, bảo nó lấy giúp bộ quần áo mà nó lại dẫn sói về nhà. Hừ, tức quá đi mất! Cục Xương, chúng ta đi tìm nó tính sổ!
- Tiểu quỷ, em ở đâu? Mau ra đây!
Lạ thật, thằng tiểu quỷ này biến đi đâu mất nhỉ? Á! –
“Dê xồm nhà vệ sinh” tới thì không thấy tiểu quỷ đâu, chẳng nhẽ nó bị…
Chẳng nhẽ nó bị “Dê xồm nhà vệ sinh” bắt đi rồi? Có thể lắm, làm thế nào đây? Mình phải báo cảnh sát thôi, hu hu, tiểu quỷ đáng thương, liệu có bị người ta xẻo thịt làm thịt nướng không?
- Di động, di động, 11…
Nút cuối cùng chưa kịp ấn thì tôi đã nghe thấy có một giọng nói không rõ tiếng vang lên từ phòng ngủ của tôi.
“Thình thịch…”
Tôi chạy nhanh vào phòng ngủ, thấy quần áo chất đầy phòng. Tiểu quỷ đang bị chôn giữa đống quần áo. Nó vùng vẫy muốn thoát ra ngoài, nhưng không tài nào tìm được phương hướng.
- Ha ha… buồn cười quá! Ha ha ha…
Tôi cười chảy cả nước mắt, suýt nữa thì ôm bụng lăn lộn trên đất.
Ha ha, chắc chắn là thằng nhóc này mở cái tủ quần áo vô địch của tôi nên bị đống đồ lộn xộn cùng đống quần áo chất cao như núi bên trong đổ vào người.
- Hừ hừ…
- Được rồi, để chị cứu em! Ha ha ha…
Gạt đống quần áo trên đầu tiểu quỷ ra, cuối cùng một gương mặt to bằng bàn tay cũng xuất hiện trước mắt tôi. Tôi ôm chầm lấy nó.
- Hu hu… cũng may mà em không bị người ta xẻ thịt mang nướng. Chị nói cho em biết, vừa nãy có một gã dê xồm đến nhà mình, hơn nữa hắn còn… ừm, chuyện này trẻ con không hiểu, không được nói..
- Đồ ngốc!
Tiểu quỷ đẩy tôi ra, nhìn tôi khinh bỉ.
- Cái tủ của bà bừa bãi như một bãi chiến trường.
- Tiểu quỷ chết tiệt! Em muốn chết à?
- Đừng gọi tôi là tiểu quỷ.
- Chẳng phải em cũng gọi chị là thím! Thế thì việc gì chị phải gọi tên em? Hơn nữa cái tên Thánh Y Đằng chẳng hợp với em chút nào cả, trừ phi…
- Cái gì?
- Trừ phi em gọi chị là chị Tây Mễ thì chị sẽ gọi em là Tiểu Y Đằng, được không?
- Buồn nôn.
- Gì mà buồn nôn? Em hiểu cho rõ nhé, giờ em đang sống nhờ ở nhà chị, thế nên em phải nghe lời chị, nếu không chị sẽ ném em ra ngoài! Nếu em không gọi thế, người khác làm sao biết được quan hệ của chúng ta. Chị là một mỹ nữ mà đem theo một đứa tiểu quỷ, ngộ nhỡ người ta tưởng chị là bà mẹ đơn thân thì sao?
Trời ơi! Sự trong sáng của tôi.
Tiểu quỷ chết tiệt! Ta nể tình cuốn truyện tranh bản giới hạn nên mới thu giữ ngươi, nếu không phải vì sợ ngươi phá hoại hình tượng công chúa trong sáng đáng yêu của ta thì ta đã không dùng cách xưng hô dễ thương như thế để gọi cái gương mặt lạnh lùng đáng ghét của ngươi rồi!
Lần này, tiểu quỷ không từ chối ngay mà làm ra vẻ trầm tư suy nghĩ, gật đầu.
- Như thế nghĩa là em đồng ý rồi? Ha ha, thế mới đúng chứ, trẻ con thì phải giống trẻ con, nếu không người ta sẽ tưởng em là ông cụ non đấy!
- Trước mặt người khác tôi có thể gọi bà là chị Tây Mễ. Nhưng khi chỉ có hai chúng ta, tôi sẽ gọi bà là thím, bởi vì cái danh xưng này hợp với bà hơn.
- Hả! Tiểu quỷ! Nhìn chị tét mông em đây!
Rầm!
Sô-pha đổ rồi!
Xoảng!
Cốc vỡ rồi!
…