Có Duyên Nhất Định Sẽ Có Phận - Chương 08

Chương 8 - Vé tàu đi về phương Bắc

Không có Alawn ở bên cạnh,
những chuỗi ngày khô cứng trở nên bức bối và buồn tẻ. Nỗi nhớ Alawn căn bản
không cần phải cố ý mà nó cứ tự nhiên ùa tới, cũng giống như khi Alawn gạt nhẹ
những cánh hoa quế trên vai tôi, rơi rơi, rơi rơi. Tôi nhớ cậu ấy, tôi muốn
cuối tuần này sẽ đi Bắc Kinh thăm Alawn. Tôi quyết định trước khi đi sẽ không
nói cho cậu ấy biết, sẽ từ trên trời rơi xuống để tặng cậu ấy một điều bất ngờ.

Tâm trí tôi bị ý nghĩ đó làm
cho xốn xang rạo rực không yên. Thứ Sáu, mua được vé tàu, ôm ý chí lang bạt
mãnh liệt, cùng với nỗi kích thích và tâm hồn lãng mạn khi tự đi du lịch, mang
theo ba trăm đồng, tôi bắt đầu xuất phát. Tôi cũng chẳng buồn chú ý một chút
xem thời tiết ở thủ đô bấy giờ như thế nào.

Sau khi lên tàu, tôi bắt đầu
mơ tưởng cảnh tôi sẽ bất ngờ mơ tưởng cảnh tôi sẽ bất ngờ xuất hiện trước mặt
Alawn, tôi sẽ xuất hiện trước đám bạn học của Alawn với hình ảnh đẹp nhất, cách
cư xử tốt nhất của một cô gái phương Nam để cậu ấy có dịp lên mặt, để cậu ấy có
dịp

tự hào về tôi! Để cậu ấy phải
nhìn nhận, đối xử với tôi bằng con mắt khác!

Nghĩ đến những điều đó, chân
tay tôi bắt đầu khua khoắng loạn xạ, máu nóng chảy rần rật.

Trời đã bắt đầu vào đông rồi.
Ởnhà, với nhiệt độhơn mười độ, chỉ cần mặc một áo phông bên trong và một áo
khoác ngoài là đủ ấm rồi. Nghe tiếng chạy xình xịch ồn ào của tàu hỏa, nhìn màn
đêm đang dần khô héo ngoài cửa sổ, bên cạnh vùng núi non nhấp nhô phía xa xa,
khi trái tim đang kích động đã dần chuyển sang trạng thái bình tĩnh đã có ngay
một cảm giác cô đơn khi lần đầu tiên đi xa một mình.

Mười một giờ đêm, Alawn gọi
điện tới một cách rất đúng giờ. Tôi sợ cậu ấy nghe thấy những tiếng động lạ,
liền tắt đi không nghe. Ai ngờ cậu ấy không nản chí, lại gọi tiếp. Sau đó, tôi
phải giả giọng của mẹ tôi, nhắn tin cho Alawn: “Alawn phải không, cô đây. Lạc
Lạc đã ngủ rồi, có việc gì mai gọi lại nhé”.

Tên tiểu tử đó quả nhiên đã
bị mắc lừa, yên lặng không gọi nữa.

Ngày hôm sau, đến Bắc Kinh.
Vừa xuống tàu tôi đã tối tăm mặc mũi: âm năm độ C!

Ánh nắng thì tràn trề, chiếu
rọi lên mặt tôi, hoàn toàn trái ngược với cơn gió phương Bắc lạnh như cắt da
cắt thịt đang quất lên người tôi.

Trên đường đi, hai bên đường
vẫn còn chất đầy những đống tuyết lưu lại từ đêm hôm qua! Cảnh tượng đó khiến
một cô bé từ nhỏ lớn lên ở phương Nam vừa hiếu kỳ vừa lo sợ. Mọi

người đi trên phố đều quàng
khăn kín mít, mặc những bộ quần áo lông dày cộm, chỉ để lộ mỗi khuôn mặt nhỏ
xíu và đầu mũi ứng đỏ. Tôi – một người đến từ thành phố nhỏ của phương Nam,
một cư dân nhàn hạ nhỏ nhoi đi lại trên phố, hoàn cảnh không thể hòa nhập với
vẻ vội vàng bận rộn để kiến thiết tổ quốc của cư dân thủú đô được.

Sau mười phút đồng hồ tôi
không còn lòng dạ nào để tiếp tục lang thang trên phố nữa. Tôi lạnh đến nỗi hai
hàm răng va vào nhau lập cập. Khó khăn lắm mới vẫy được một chiếc taxi đi đến
trường của Alawn.

Đến trường đại học B, tôi mới
biết rằng hiện thực và tưởng tượng khác xa nhau tới mười vạn tám ngàn dặm.

Đại học B này cũng to quá
đáng rồi. Chỉ riêng việc hỏi đường cũng phải mất cả nửa ngày.

Tôi bắt đầu cảm thấy căm ghét
cái nơi đã khiến cho tôi lạnh cóng tới nỗi đầu nặng chân nhẹ này. Dù có đẹp đến
mấy cũng không có được sự tán dương của tôi nữa. Khó khăn lắm tôi mới

tìm ra được tòa nhà của khoa
công trình Sinh vật, nơi Alawn đang theo học. Tìm đến nơi tôi mới chợt nhớ ra,
trường đại học rốt cuộc không phải là trường tiểu học, không thể đều ngoan

ngoãn ngồi yên trên giảng đường
chờ tôi đến tìm. Không những thế, hôm nay lại là thứ Sáu, ai còn ở lại giảng
đường nữa. Tôi bắt đầu cảm thấy ân hận vì hành trình vượt dặm tìm người thân
của mình, bắt đầu nhớ nhà, bắt đầu nhớ tới cái ấm áp ẩm ướt của phương Nam.

Tôi ngồi trên bậc thềm của
tòa nhà giảng đường chính, vừa đói vừa rét, rút điện thoại ra gọi cho Alawn
trong tâm trạng không còn biết bấu víu vào đâu. Tôi thề độc rằng nếu bây giờ,
Alawn mà không nghe máy của tôi thì tôi sẽ lột da cậu ấy.

Cậu ấy bắt máy gần
như ngay từ hồi chuông đầu tiên: “Oa, phù thủy Gà Mên, hôm nay cậu
hào phóng thật đấy, lại còn chủ động gọi điện thoại cho tớ!”.

Tôi thều thào nói,
tớ không còn sức để phí lời với cậu nữa rồi, mau đến cứu tớ.
Tớ sắp chết cóng rồi.

Alawn cũng chẳng hỏi tôi tại
sao lại bị lạnh cóng, tôi đang ở đâu, cậu ấy chỉ lập
tức ngắt lời tôi, “Tớ sẽ đi mua vé máy bay ngay”.

Tôi dở khóc
dở cười, dùng chút hơi tàn còn lại hét lên: “Mua cái đầu cậu ấy!
Tớ đang ởtrường của cậu!”.

Ban đầu, tên đáng ghét đó còn
không tin, sau khi tôi miêu tả kiến trúc các toà nhà xung quanh, cậuấy xúc
động đến nỗi âm điệu giọng nói cũng biến đổi: “Cậu ngồi yên đấy, đừng động đậy,
năm phút nữa tớ đến, không được đi lung tung nhé!”.

Tôi đang muốn khóc thét lên
rằng phải đợi những năm phút nữa thì tôi sẽ sớm chết cóng ở đây
rồi, điện thoại phía bên kia đã ngắt tín hiệu.

Sau năm phút, cái
đồ đáng ghét Alawn đã đứng trước mặt tôi, nhễ nhại mồ hôi nhìn
tôi đang co ro vì lạnh.

Alawn sau này nói,
cậu ấy mãi mãi không thể nào quên được cảnh tượng ngày hôm đó, tôi
ngồi trước tòa nhà giảng đường, cuộn tròn thành một khối, mái tóc rối lòa xòa,
từ xa đã nhìn thấy tôi đang run cầm cập. Alawn nói, đó là giây phút cảm
động nhất trong cuộc đời cậu ấy, bởi vì cậu ấy không thể nào
tưởng tượng được rằng một người ngốc nghếch và lười nhác như tôi lại có
thể một mình ngồi tàu hỏa trong suốt một ngày một đêm,
chỉ để đến thăm cậu ấy.

Thực ra, đơn giản là tôi
nhớ cậu ấy, nghĩ một cách vô tư, đơn thuần là muốn đùa cậu ấy.
Hành động khác thường đó của bản thân chẳng hề khiến tôi phải suy nghĩ
kỹ càng gì cả.

Alawn lập tức cởi áo khoác
ra, khoác lên người tôi. Tức giận hét lên: “Sao cậu mặc ít áo như vậy. Tại
sao không đi tìm chỗ nào đó kín gió để ngồi!”.

Tôi vất vả vượt qua
nghìn sông vạn suối, trăm khó vạn nguy để đến thăm cậu ấy,
cậu ấy còn nổi giận với tôi, vậy là nước mắt tôi bắt đầu chảy vòng quanh.
Tôi vô cùng ấm ức, lại lạnh đến nỗi không thể nói nên lời. Cảm
giác như nước mắt hễ chảy ra là có thể đóng băng ngay được.

Nhưng ngay giây sau đó, Alawn
đã ôm chặt tôi vào lòng, có mùi hương và hơi ấm từ áo khoác của
cậu ấy, tôi cảm thấy ấm lên, dần dần không còn run bần bật nữa. Đám
sinh viên đi qua đi lại bắt đầu nhìn chúng tôi bằng ánh mắt lấy làm lạ. Tôi bắt
đầu cảm thấy xấu hổ.

Alawn hỏi tôi: “Sao không gọi
điện thoại để tớ đi đón cậu?”.

“Người ta muốn cho cậu một
điều bất ngờ mà.” Tôi lại bắt đầu cảm thấy ấm ức.

Bấy giờ mới phát hiện ra, sau
lưng Alawn còn có thêm hai nam sinh nữa. Hai cậu bạn đang đứng nhìn chúng tôi
cười nồng hậu. Thấy tôi nhìn, bọn họ liền họi tôi là chị dâu, nói rằng chị dâu
ơi, hai người làm người khác quá cảm động rồi.

Mặt tôi đỏ hồổng lên, cũng
không dám hấp tấp trước mặt người lạ. Alawn lại không nói gì, vui mừng hớn hở
giữ chặt tôi trong lòng, tâm trạng vui sướng không thể giấu đi đâu được. Sau
đó, cậu ấy đưa tôi đi ăn cơm.

Tôi và Alawn đi phía trước,
hai cậu bạn cùng phòng thích xem trò vui của Alawn đi theo phía sau thì thầm
bình phẩm không ngớt, thi thoảng lại vang lên tiếng cười.

Tôi chảy nước mũi, cóng đến
nỗi mặt mũi đỏ lựng, mái tóc bị gió thổi tung, rối mù như tổ chim, toàn thân
đầy bụi đất, lôi thôi lếch thếch. Tôi khe khẽ hỏi Alawn: “Tớ còn giống một cô
gái lung linh xinh đẹp đến từ phương Nam nữa không? Tớ không làm cậu bị
mất mặt đấy

chứ?”

Alawn không trả lời, nắm chặt
lấy tay tôi, liên tục xoa bóp để giúp tôi ấm lên. Cậu ấy bọc tôi trong lớp áo
khoác dày. Tôi tưởng tượng ra hình ảnh của chúng tôi. Nếu nhìn từ xa phía sau
lưng, chắc chắn sẽ giống một người cao cao to béo, chậm rãi lắc lư đi trong ánh
nắng chói chang và trong suốt trên sân trường Đại học B.

Alawn mời tôi ăn món tái dê.
Tiệm ăn cách Đại học B không xa lắm.

Liên tục có bạn học của
Alawn, nam có, nữ có, giả vờ đi ngang qua, thực chất là muốn tận mắt nhìn thấy
phù thủy Gà Mên trong truyền thuyết của Alawn. Đoàn người qua lại xem mặt tôi
nườm nượp không ngớt, cứ như đi xem khỉ trong vườn bách thú vậy. Hóa ra, cuộc
sống ở Đại học B cũng không rực rỡ phong phú như trong tưởng tượng, chỉ một
người bên ngoài mới

đến cũng dọa họ đến nỗi chân
tay cuống quýt hết cả lên.

Đám chiến hữu của Alawn nói với
tôi: “Alawn rất nổi tiếng trong trường, các cô gái theo đuổi cậu ấy nhiều vô
kể, nhưng cậu ấy nhất định không chịu nhận bạn gái, lòng dạ kiên định như cao
tăng nhập thiền. Nhưng bọn tớ đều biết cậu, thường xuyên nghe Alawn nhắc đến
cậu,

nói rằng cậu là một cô gái
nhỏ rất đáng yêu, chúng tớ đã ngưỡng mộ cậu từ lâu, hôm nay coi như là đã được
gặp người thật rồi”.

Lại khiến tôi ngớ đến một câu
thoại: Chị chỉ là một truyền thuyết.

Vậy là tôi liền cúi đầu cười
hì hì.

Alawn cho rằng tôi đang cười
nhạo cậu ấy, đỏ mặt đánh mạnh vào cậu bạn vừa nói, nói rằng cậu luyên thuyên
nhiều rồi đấy!

Có Alawn ở bên, tôi cũng
không giữ kẽ, thêm vào đó tôi đang rất đói nên ăn ngấu ăn nghiến một bàn đầy
thức ăn. Sau đó, đám bạn tới xem cuộc vui của Alawn liền nhìn thấy một cô gái
úp mặt xuống đĩa thức ăn mà ngấu nghiến, chốc chốc chỉ vào quyển thực đơn khua
mây múa tay nói “gọi món này, gọi món này”. Không còn hình tượng gì mà giữ nữa.
Alawn lại không hề để ý, liên tục tiếp thức ăn cho tôi, nói ăn thêm một chút,
ăn thêm một chút, sau đó cười hì hì ngồi nhìn tôi ăn, khuôn mặt tràn ngập niềm
vui sướng.

Buổi chiều, Alawn giúp tôi
đặt một phòng ở khách sạn, đặt luôn cả vé máy bay về ngày hôm

sau. Đó cũng chính là nguyên
nhân tại sao tôi chỉ có ba trăm đồng mà dám đi một mình đi lên phương Bắc.

Buổi tối, ăn cơm xong, chúng
tôi đi đến quán Karaoke chơi đến mười giờ. Ký túc sắp đóng cửa, tôi giục cậu ấy
mau về trường, nói tôi có thể tự về khách sạn được.

Đám bạn thích xem trò vui đi
theo sau lưng chúng tôi đã lục tục kéo nhau về trường, chỉ còn lại mình Alawn,
bám riết lấy tôi không chịu quay về.

Cậu ấy đột nhiên hỏi tôi, nói
phù thủy Gà Mên, tớ mời cậu đi ăn vịt quay, tớ biết một cửa hàng vịt quay cực
kỳ ngon! Cậu có dám uống bia trong mùa đông không.

Tôi là người không chịu nổi
sự công kích của người khác, lập tức quên ngay việc quyết tâm phải giục Alawn
quay về trường, hào hứng đồng ý luôn. Alawn lại lắc đầu, đau khổ nói, phụ nữ
tham ăn quả nhiên dễ bị đàn ông lừa đi mất.

Chúng tôi đuổi đuổi đánh đánh
trên đường phố vắng vẻ. Cơn gió đêm mang theo những bông hoa tuyết, tung bay
tung bay, tăng thêm chút lãng mạn và phong tình của phương Bắc cho đêm đen.Tôi
rất hiếm khi nhìn thấy tuyết, vô cũng hưng phấn, cao giọng hét lên, chạy qua
chạy lại. Tôi mặc áo khoác của Alawn, quàng chiếc khăn trắng của Alawn, cảm
thấy ấm áp mà vừa ý. Alawn mặc áo nỉ dày, cậu ấy nói không lạnh. Áo nỉ đó vốn
là cặp áo tình nhân, năm ngoái Alawn tặng tôi. Cậu ấy một chiếc, tôi một chiếc.
Áo của cậu ấy to hơn một số, bên ngoài áo có dòng chữ “Tôi chỉ rửa bát, không ăn
cơm”, áo của tôi cỡ nhỏ hơn, trên áo có dòng chữ “Tôi chỉ ăn cơm, không rửa
bát”.

Tôi ngân nga câu đồng dao,
cậu ấy khe khẽ phụ họa theo. Vô cùng ăn ý. Tuyết rơi xuống tóc cậu ấy, người
cậu ấy, lông mi cậu ấy nhưng đều nhanh chóng tan ngay. Tôi nhón chân phủi tuyết
giúp cậu ấy, Alawn cười nói: “Cậu quả nhiên càng lớn càng lùn”.

Sau đó, một câu nói đột nhiên
thốt ra từ miệng tôi, tôi nói: “Tớ rất vui! Chúng ta không hôn nhau, cậu cần gì
lo tớ lùn hay không lùn.” Lời nói vừa ra khỏi miệng chợt gặp phải ánh mắt khác
lạ của Alawn đang chăm chú nhìn tôi.

Tôi cũng cảm thấy có chút
thẹn thùng.

Hồi học cấp ba, chúng tôi có
thể vô tư nói đùa kiểu như vậy, cũng chẳng hề cảm thấy có chút gì bối rối.

Nhưng giờ đây, tại con phố
mang đầy nét văn hiến, trên từng ngõ ngách, trong đêm khuya với những bông
tuyết trắng xóa lả tả bay, trên ngả đường ngay cả đèn điện cũng khiến người ta

cảm thấy lạ lẫm và thê mỹ của
nơi này, tại sao câu nói đùa đó lại khiến tôi nhìn thấy ánh mắt phức tạp của
cậu ấy. Tại sao ngay bản thân tôi cũng không thể khống chế được chú hươu

nhỏ đang chạy loạn trong lồng
ngực.

Điều này có thể coi là nỗi
phiền não đến cùng sự trưởng thành không.

Dù rằng tôi và Alawn, chẳng
có câu gì là không nói được. Nhưng sự thay đổi nhỏ nhoi này tôi

lại luôn giữ kín trong lòng,
tuyệt đối không thể tự chuốc lấy xấu hổ mà kể cho cậu ấy nghe được.

Món vịt quay mà Alawn đưa tôi
đi ăn, quả là ngon như lời cậu ấy miêu tả, hương vị độc đáo. Không khô và cay
như ở quê nhà, điều đáng nói nhất là khi nuốt vào cổ họng còn mang theo chút vị
ngòn ngọt. Không khí giống như một chiếc tủ lạnh khổng lồ, bia cũng thanh nhạt
hơn ở quê nhà rất nhiều. Lạnh giá thấm buốt tim gan. Tôi thậm chí còn cảm thấy
uống loại bia này vào, tửu lượng của tôi chắc chắn sẽ cao hơn. Trong đêm mùa
đông lạnh giá, ông chủ cửa hàng mỗi lần đem đồ ăn liền bước nhanh vào phòng hơ
lửa giữ ấm.

Hai chúng tôi vừa ăn vừa
chuyện phiếm, lời qua tiếng lại cười đùa không làm mất đi vẻ thanh nhã. Mặc kệ
gió trăng, tiếng cười của chúng tôi truyền đi khắp phố, bay đi rất xa, hòa quyện,
vấn vương cùng những bông hoa tuyết trong không trung.

Cuối cùng, chẳng chút nghi
vấn gì, tôi lại để Alawn đưa tôi về khách sạn.

Hôm đó tôi ngủ rất sâu, mơ
một giấc mơ dài, mơ thấy tôi và Alawn thành những đứa trẻ con, cùng nhau ngủ
trưa trên một chiếc giường, cậu ấy vòng tay ôm tôi từ phía sau lưng, hồn nhiên
không chút ngờ vực, chúng tôi ngủ rất ngon lành.

Sáng sớm tỉnh dậy mới biết
Alawn cũng ở lại trong khách sạn cùng với tôi, chỉ có điều cậu ấy thuê riêng
một phòng khác.

Tôi xoa xoa cái đầu còn đang
mơ mơ màng màng, nói với cậu ấy rằng tối qua tôi mơ thấy cậu ấy ôm tôi ngủ.
Alawn trêu cười tôi lại có thể mơ một giấc mơ xuân rồi. Nhưng đôi môi của Alawn
nở một nụ cười khác lạ, giống như một chú mèo vừa ăn vụng được cá.

Tôi càng nghĩ càng cảm thấy không
đúng, bắt đầu nghi ngờ tính chân thực giấc mơ đêm hôm qua. Tôi hỏi cậu ấy rốt
cuộc ngủ ở phòng nào, cậu ấy liền lập tức giơ tay lên trời thề rằng

tuyệt đối không phải trong
phòng của tôi. Sau đó lại lặp lại luận điệu rằng tôi không có ngực, không có mông,
người như cọng giá đỗ, đầu óc như bã đậu phụ, hẹn hò với tôi chỉ tội viêm

đốt sống cổ một cách không
biết nhàm chán.

Tôi cũng tin luôn. Vừa thầm
nghĩ cậu ấy cũng còn có chút phong độ của một quân tử, không lợi dụng cơ hội để
hại người khác. Vừa nghi ngờ liệu có phải cậu ấy phát dục tương đối muộn, cơ
bản là không hiểu gì về chuyện nam nữ. Tôi nhìn Alawn, khuôn mặt trẻ trung, nụ
cười vô tư, đang vừa xoay lưng lại vừa ngân nga câu hát trong bộ phim hoạt hình
Mạch Đâu, “Hãy cho tôi thêm hai lồng bánh bao to nữa, hãy cho tôi thêm hai lồng
bánh bao to nữa…”. Tôi nghĩ cậu ấy đúng là một cậu bé trong sáng mà.

Buổi tối, về đến thành phố
quen thuộc, chân tay mới ấm áp trở lại.

Tối hôm đó, nhận được tin
nhắn của Alawn, cậu ấy nói: “Cậu, một cô gái ngốc nghếch, từ nay về sau không
được phép qua đêm với đàn ông ở bên ngoài”.

Tôi trả lời cậu ấy: “Tớ thấy
cậu vẫn chưa đủ phát dục, không đáng coi là nguy hiểm nên mới yên tâm uống rượu
qua đêm với cậu mà”.

Alawn lập tức gọi điện tới,
tôi tắt luôn máy, không nghe.

Tôi biết, cậu ấy không thể
chịu được khi bị người khác chế giễu vào lòng tự trọng của một người đàn ông,
cậu ấy nhất định gầm rú lên tức tối.

Vậy là tôi nở nụ cười xảo
quyệt. Núi cao, hoàng đế ở xa, chị không nghe điện thoại của em thì em làm gì
được chị nào?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3