Tứ quái TKKG (Tập 19) - Chương 03

BA: CHÍN ÁC THẦN

Gierke nằm khểnh trên giường khi chuông
điện thoại réo. Căn hộ gã ở ngó thật ớn lạnh, dưới sàn là những chiếc gạt tàn
đầy ứ và đủ loại vỏ chai rượu nằm lăn lóc. Trong không gian âm u đó, gã khều
khều cái máy điện thoại rủa lầm bầm:

- Chó đẻ thiệt…

Gã uể oải nhấc ống nghe lên tai và đột
nhiên tỉnh táo hẳn. Giọng Plotzka cuống quýt:

- Em đây thưa đại ca. Lính của em đã có tin
mới về thằng Tarzan. Nó và ba đứa cóc nhái nữa đang rong ruổi trên một con
thuyền. Chúng khởi hành cách đây hai mươi phút, xuôi theo dòng sông. Trong đó
có một thằng gầy như cây tăm, một thằng béo lùn hay đi cùng nó và con nhỏ Gaby
Glockner, bồ của nó.

- Sao tụi bay không “hốt” nó luôn?

- Hai thằng Thêo và Sam thì làm gì được hở
anh. Bốn đứa nhãi lại còn được hộ tống trên một chiếc Jaguar sang trọng.

- Hừm, vậy thì đành đợi bọn nhãi quay về
tối nay vậy.

- Thêo báo cáo rằng tụi nó đem cả lều và
thực phẩm xuống thuyền. Ít nhất chuyến đi cũng kéo dài vài tuần.

Gierke tái mặt. Gã với tay lấy bao thuốc:

- Mày đoán bọn nhãi đi đâu, Plotzka?

- Em mù tịt.

- Nghe tao nói đây. Tụi nó ở trên sông thì
tụi bay ở trên bộ. Hiểu chứ?

- Ý anh là…

- Mày đúng là đồ con bò. Này nhé, trên hàng trăm cây số, không có chỗ nào
là không có đường quốc lộ chạy theo con sông. Tụi mày phải bám sát chúng,
Rainer à. Những chiếc mô-tô của mày và bọn đàn em nhanh hơn con thuyền là cái
chắc. Khi tụi nhãi ghé bờ là bọn mày có thể… À, tao quên hỏi chuyện này: Mày có
chắc là thằng Tarzan ôm theo bức vẽ không hả?

Plotzka nói như đinh đóng cột:

- Chắc chớ! Em biết thằng khỉ đột đó. Nó luôn luôn tự hành động một mình.
Nếu bức vẽ ấy vô giá trị thì nó đã không “thó” cho vào túi. Em đoán rằng nó đã
có ý đồ gì đó với bức vẽ.

Trán Gierke toát mồ hôi hột. Gã rên lên:

- Giữ máy. Đợi tao một chút.

Chuột Đồng Vàng tuột khỏi giường, hùng hổ lao đến kệ sách bẩn thỉu. Gã kiếm
cuốn bản đồ và giở phần bản đồ nước Đức. Ngón tay trỏ của gã miết theo dòng
sông nhỏ như sợi chỉ. Thiên địa quỷ thần ạ, dòng sông khốn khiếp này chảy tới
tận gần Obersalau!

Obersalau!

Chỉ cần một đoạn đường ngắn nữa là tới… Chẳng lẽ thằng Tarzan vớ vẩn đó đã
tìm ra chìa khóa của sơ đồ. Ôi, hi vọng rằng bốn đứa nhãi chỉ tình cờ xuôi
thuyền theo hướng đó…

Gierke thấy chóng mặt. Gã ấn lên hai thái dương cho đỡ căng thẳng. Nếu bọn
nhãi nhanh chân, gã sẽ mất hết. Dĩ nhiên gã có thể phóng xe hơi đến Obersalau
trước chúng, nhưng không có sơ đồ kho báu trong tay thì chẳng được “nước non”
gì.

Gierke lê bước nặng trịch lại bàn đặt điện thoại. Gã ngao ngán nhấc ống
nói:

- Rainer, hãy thu hồi bức vẽ cho tao! Bằng
mọi giá.

- Ê, đừng chơi ép nhau quá đại ca. Tụi em
tới chín mạng rong ruổi trên đường hết ngày này qua ngày khác trong khi xăng
càng ngày càng đắt?

- Tao chịu luôn phần xăng nhớt lẫn cà phê.
Tụi bay vừa ý chưa?

- Xin anh nêu giá cả?

Gierke đau khổ:

- Mỗi thằng được chi 1.000 mark đúng. Tiền
xăng tính riêng. Nhưng phải có biên lai.

Plotzka huýt sáo:

- Ôkê, coi như tổng cộng 9.000 mark. Cũng
đáng cho một cuộc truy sát dài hạn. Này Gierke, bức vẽ ấy giá trị lắm à?

- Chỉ với tao thôi. Tụi bay sẽ chẳng biết
làm gì với nó đâu.

- Hề hề, em hiểu, thưa đại ca. Anh yên trí
đi, tụi em sẽ cho cả bốn đứa mò tôm thăm Hà Bá, hề hề…

*

Tứ quái đã bơi thuyền được ba tiếng theo
dòng sông. Chẳng đứa nào nghe Tròn Vo than đói, đúng là điểm lành. Làm sao
Tarzan biết thằng mập đã tranh thủ lúc mái chèo đập bì bõm, lén mở giấy thiếc
bọc sôcôla không làm phát ra tiếng sột soạt.

Những thị trấn, làng mạc hun hút đằng sau
lưng chúng. Công Chúa bây giờ mới cảm thấy bị bó chân. Sự háo hức ban đầu bão
hòa. Cô bé nói thăm dò:

- Mình cho con thuyền giải lao một chút
chớ?

Tarzan gật đầu:

- Chúng ta sẽ neo sau khúc quanh kia…

Thuyền từ từ nhích lại gần bờ. Gió đang
thổi ngược tự nhiên đổi hướng. Tiếng rền rĩ của những chiếc mô-tô phân khối lớn
đập vào tai Tarzan chát chúa. Hắn kinh ngạc liếc vào bờ. Trời đất. Gần chục cái
nón bảo hộ đỏ, vàng, xanh rực rỡ dưới ánh nắng. Dưới những cái nón đương nhiên
là các chiếc áo da màu đen gớm ghiếc. Không đọc nổi dòng chữ sau lưng chúng,
nhưng Tarzan thừa biết, đó là:Thiên Thần
Địa Ngục
.

Plotzka ngạo nghễ chở
theo Rosa nữ quái. Mái tóc vàng lợt của cô nàng thò ra ngoài vành nón
lất phất.

Riêng đám em út còn lại thì mỗi thằng một
xe.

Tarzan giễu cợt:

- Chúng ta được bảo vệ cẩn thận từ trên
đường lộ đó các bạn.

Công Chúa trố mắt:

- Lạy chúa, bọn Thiên Thần Địa Ngục đó!

Karl nhíu mày:

- Tại sao bọn này dai như đỉa vậy kìa?

Tròn Vo gầm gừ:

- Coi bên nào lì lợm hơn. Tụi mình cứ ung
dung trên mặt sông thế nào tụi nó cũng hết xăng và chết máy.

Tarzan không tham dự vào trò đùa của thằng
mập. Hắn hiểu vấn đề theo một cách khác:

- Tăng tốc lên các bạn!

Chiếc du thuyền tăng tốc trở lại, rồi… con
đường tách ra khỏi dòng sông. Một ngọn đồi nổi lên đột ngột đã ngăn cản những
cặp mắt nham nhở của tụi Thiên Thần Địa Ngục.

Gaby thở phào:

- Chúng có thể vô bờ được rồi.

- Ghé bên kia an toàn hơn.

Tarzan điều khiển công việc cập
bờ. Hắn chọn một nơi có nhiều bụi rậm. Gaby ba chân bốn cẳng biến đi một
lát. Con Oskar cũng noi theo, ghếch chân lên một gốc cây.

Năm phút sau, một tấm nhựa được trải ra
trên bãi cỏ. Gaby phân phát cho mỗi quái một khẩu phần gồm bánh mì sấy,
phô-mai, một trái táo, chai nước chanh. Tròn Vo xực xong, xoa bụng, vặn nắp
chai, liệng xuống sông… và há hốc mồm: Bờ bên kia, con đường sau một khúc vòng
vèo đã thò mặt ra. Còn phải hỏi, trên con đường là bọn cô hồn lố nhố. Nó tru
tréo:

- Kia kìa, bọn ác quỷ địa ngục!

Coi, tám “ác quỷ” đã dừng xe. Một thằng giơ tay chỉ về
hướng Nam. Nơi trên bản đồ chừng một cây số nữa có cây cầu vắt ngang sông
cái. Gaby chết điếng:

- Tụi nó sẽ đợi chúng ta ở trên cầu. Kể
luôn nữ quái Rosa, quân số của chúng tới chín mạng. Đại ca tính sao?

Tarzan ra lệnh:

- Còn tính gì nữa… Tất cả xuống thuyền!

Cuộc đua tốc độ giữa dưới nước và trên bờ
có kết quả ngay tức khắc. Khi Tứ quái ra đến giữa dòng thì bọn ác ôn đã lên đến
giữa cầu. Chúng tắt máy, xuống xe và khoanh tay chờ đợi.

Tarzan khua mạnh mái chèo:

- Chúng ta phải cảnh giác tối đa lúc tới
gầm cầu. Chắc chắn tụi lưu manh sẽ liệng đá xuống.

Tròn Vo than như bộng:

- Kiểu này chỉ có nước lặn như người nhái.
Liệng đá còn đỡ, tao chỉ sợ chúng phóng phi tiêu hoặc… lựu đạn, trong khi
thuyền lại chẳng có mui.

- Bớt mè nheo đi Kloesen. Giữa các chân cầu
nước chảy xiết nên thuyền sẽ vọt lẹ. Chúng ta phải biết lợi dụng cơ hội ngàn
năm có một.

Con thuyền bắt đầu tròng trành khi chỉ còn
mười mét là đụng chân cầu. Ba quái không hẹn mà cùng nín thở, chỉ riêng mình
Tarzan ngước mặt lên. Hắn gầm như sư tử rống bởi cánh tay ba thằng du đãng đang
vung mạnh:

- Chú ý! Nhanh đi các bạn!

Hòn đã thứ nhất rơi sát sạt Tứ quái văng
xuống sông làm nước bắn tung toé. Hòn đá thứ hai nhè đúng đỉnh đầu Tarzan tấn
công. Phản xạ như máy, trong một phần ba giây, Tarzan hóa thân thành một vận
động viên bóng chày tung mái chèo đỡ gọn hòn đá khiến nó chệch mục tiêu rơi
xuống mạn thuyền.

Bốn đứa đã chui tọt dưới gầm cầu. Luồng
nước xoáy cuốn chiếc thuyền băng băng như hỏa tiễn. Con Oskar bỗng nhảy dựng
lên sủa ngậu xị. Gaby hét thất thanh:

- Oskar trúng “đạn” rồi. Thằng đội nón xanh
mất dạy.

Tarzan nói mà không quay mặt lại:

- Con chó bị thương chỗ nào?

Gaby thở hổn hển:

- Ơn trời, nó chỉ lãnh một hòn đá nhỏ trúng
vào… cái đuôi cụt.

Con thuyền cuối cùng cũng cách xa cầu, ra
khỏi vùng tử địa. Tarzan lúc này mới thấy hết toàn cảnh. Hắn ngoái nhìn lũ súc
sinh phóng lên xe gắn máy. Chà, bọn ác ôn chia thành hai tốp xỉa dọc theo hai
đường quốc lộ hai bên bờ sông.

Hắn xoa mõm con Oskar:

- Mọi sự đã rõ ràng. Chúng ép tụi mình từ
hai phía. Chúng đợi tụi mình ghé bờ lần tới. Ổ phục kích của chúng nằm sẵn trên
bờ.

Máy Tính Điện Tử mở tấm bản đồ ra, đăm
chiêu:

- Hôm nay mình sẽ chẳng qua thị trấn nào
nữa. Chỉ toàn làng nằm cách xa bờ sông. Vùng sắp tới cực kì hẻo lánh.

*

Suốt buổi chiều, Tứ quái chèo mê mệt. Bốn
đứa như bốn lãng tử da đỏ bập bềnh trên sóng nước. Nắng thì rực rỡ và thiên
nhiên mùa hạ tuyệt đẹp. Giá không có bọn côn đồ thì sung sướng biết bao.

Mặt trời khởi sự lặn sau ngọn đồi phía tây.
Hoàng hôn đỏ thắm. Hàng cây hai bên bờ đổ bóng xuống mặt sông lê thê. Và hai
tốp du đãng chạy mô-tô vẫn để mắt đến con thuyền không một giây sao nhãng.

Giọng Gaby run run:

- Làm sao đây? Tốt nhất là tụi mình hãy cầu
cứu cảnh sát!

Tarzan trầm ngâm:

- Chẳng lẽ chúng ta đi tố cáo rằng đám lưu
manh đã ném đá vào chúng ta? Ai sẽ là nhân chứng đây hả Gaby? Còn việc tụi nó
bám đuôi trên đường thì tất nhiên cảnh sát không thể can thiệp. Có ai cấm bọn
chúng tự do “du lịch” bao giờ?

Tròn Vo giãy nảy:

- Nhưng không thể nào chèo thuyền suốt đêm
được. Tay tao đã phồng rộp lên…

- Thì mày bôi mỡ hươu vô và chèo tiếp.

Tròn Vo miệng méo xệch nhưng còn lâu nó mới
dám phản đối. Nó đành an phận làm chàng thủy thủ bất đắc dĩ. Đến khi thấy trên
bờ bên phải, con đường mỗi lúc một gần lại, cu cậu nhịn không được hét lớn:

- Đại ca nhìn kìa, có xe tải và xe hơi chạy
trên đường. Bọn ác quỷ
đã chán nản trò chơi rượt đuổi rồi chăng?

Quân sư Karl cũng hấp háy mắt:

- Mình nghĩ là tụi nó quay về rồi.

Gaby thở phào:

- Chúng ta ghé lại bãi cỏ trên kia đi. Hai
chân mình tê cứng.

Tứ quái tạt thuyền vào bờ. Tarzan nhảy lên
bờ, giữ chặt mạn thuyền cho thầy trò Gaby, Oskar bước lên…

Đúng lúc đó tiếng động cơ mô-tô vang lên
khắp bốn phía. Trời đất, bọn côn đồ bất thần xuất hiện như từ địa ngục chui
lên. Chúng đã gom hết thành một băng, gầm rú tối đa từ khoảng cách một trăm
mét.

- Xuống thuyền!

Tarzan ôm con Oskar và kéo tay Gaby quành
trở lại. Những viên sỏi bay trên đầu chúng tới tấp. Khi cơn mưa sỏi chấm dứt
cũng là lúc con thuyền đã lướt khá xa. Tuy nhiên mắt Tarzan không rời thằng đội
nón xanh lơ đang chạy sát mép sông. Không hiểu tay nó quơ quơ cái gì giữa
bóng chiều chạng vạng…

Thằng chó đẻ đó đã đứng
lại. Tay trái nó chĩa thẳng về phía trước còn tay phải co ngang vai.
Tarzan báo động liền:

- Nằm xuống, nó xài súng cao su đó!

Tiếng rít của một viên đạn thép thật rùng
rợn, cũng may là thằng xạ thủ bắn trật lất. Tròn Vo la oai oái:

- Mù mắt như chơi đại ca ơi!

Con Oskar nhảy dựng lên. Gaby kêu thất
thanh. Karl hét:

- Cẩn thận kẻo đắm thuyền!

Viên đạn thép thứ hai đập trúng mạn thuyền.

Tarzan quát:

- Không được cuống!

Hắn chồm tới kiểm tra chỗ lãnh đạn. Gỗ chỉ
hơi bị trầy.

Gaby thổn thức:

- Lên bờ không được. Trở về nhà lại càng
không. Ngược dòng làm sao chèo thuyền về nổi. Vậy mà mình đã vui mừng vì chuyến
đi này biết bao nhiêu.

Tarzan cảm thấy đau nhói ở tim. Hắn có thể
chịu đựng được tất cả, trừ chuyện phải chứng kiến Gaby buồn khổ!

Hắn an ủi cô bé:

- Chúng ta sẽ ráng chèo thuyền cho tới… ban
đêm. Trong bóng đêm, chúng ta sẽ tìm ra chỗ nghỉ dưỡng sức. Gaby đừng sợ.

Đêm xuống nhanh. Mặt sông tối om. Những
ngôi nhà trên các triền đồi đã lên đèn. Xe cộ thưa thớt hẳn. Chỉ còn đám ác ôn
Thiên Thần Địa Ngục vẫn bám chặt đường quốc lộ.

Gaby ngồi duỗi dài chân cho đỡ mỏi. Cô bé
ngả người đếm những ngôi sao bí ẩn trên bầu trời mượt như nhung và thầm nghĩ:
“Cầu cho chín đứa mất dạy bị… trúng gió hoặc xe gắn máy bị cán đinh bể bánh!
Cầu cho mọi chuyện này qua đi!...”.

Lời cầu nguyện của cô bé vừa dứt thì Tarzan
đã reo lên:

- Một hòn đảo kìa Gaby!

Hòn đảo mà Tarzan mới khám phá vốn là một
cái cù lao nhỏ nhô lên khỏi mặt nước. Thực ra nó là một tảng đá phẳng lì dài cỡ
tám mét rộng bốn mét. Rồi đất bồi phù sa. Rồi gió đưa hạt về làm mọc cỏ và phát
sinh bụi rậm. Tarzan khoái trá:

- Cảm ơn Thượng đế. Chúng ta thừa chỗ ngả
lưng giữa các lùm bụi.

Tứ quái ngồi bệt xuống cỏ như những triết
gia ẩn sĩ. Sông chảy cuồn cuộn quanh cù lao. Đám du đãng đã xa tít tắp. Máy
Tính Điện Tử hoan hỉ:

- Bọn chúng đã bị mất dấu vết.

Rất tiếc là lần này quân sư đã nhầm.

Cả tám chiếc xe máy nhất loạt ngoặt khỏi
con đường, rẽ về phía bờ sông. Chúng chạy vòng tròn trên một bãi cỏ có các bụi
cây ngăn cách với con đường. Rồi các đèn pha tắt ngấm. Động cơ cũng im bặt.

Tarzan nói:

- Chúng biết tụi mình đang ở đâu, nhưng đã
có sáu mươi mét nước cản trở chúng.

Chiếc thuyền đã được cột neo vững chắc. Tứ
quái tiến hành công việc căng lều. Miễn giới thiệu về tài mọn của từng quái,
đứa nào lại chẳng rành nghiệp vụ hướng đạo sinh. Coi, Kloesen và Gaby hợp tác
nhau bắc bếp để nấu súp. Bếp lửa ấm áp một cách lạ lùng.

Chưa bao giờ Tứ quái chia sẻ với nhau niềm
vui và nỗi buồn trọn vẹn như thế này. Chúng đặt bốn bàn tay lên nhau thân ái…
Bữa ăn du mục rồi cũng trôi qua. Con Oskar ngoan ngoãn nằm giữa Gaby và Tarzan
lim dim mắt.

Gaby thở dài:

- Nếu tụi mình không bị quấy nhiễu thì
tuyệt biết bao!

Tròn Vo xen vô một câu… mất hứng:

- Mình chỉ lo không còn đủ thức ăn dự trữ
thôi.

Câu nói của nó làm Công Chúa trở lại thực
tế. Cô bé rầu rĩ:

- Bữa nay còn có đảo này. Nhưng mai thì tụi
mình làm sao đây?

Tarzan cười:

- Yên tâm đi Gaby. Sẽ có cách!

Tròn Vo ngáp dài. Nó rúc ngay vào túi ngủ
làm cơn buồn ngủ lập tức lây lan. Gaby bế con Oskar về chiếc lều đơn của mình.

Tarzan đợi Kloesen và Karl Máy Tính “chăn
êm đệm ấm” khoảng mười phút mới chui ra khỏi túi ngủ. Hắn cẩn thận khép kín tấm
màn chống muỗi rồi lom khom nhìn vô bờ. Ê, trên bờ đống lửa trại của tụi du
đãng mọc ngang nhiên như thách thức.

Không một phút chần chờ, Tarzan trút áo
quần thể thao, mặc chiếc quần bơi và nhẹ nhàng nhảy xuống nước. Nước lạnh ngắt.
Hắn bơi với tốc độ của một con kình ngư mà vẫn bị giạt đến hai mươi mét khi
đụng bờ đất. Càng tốt – Tarzan nghĩ thầm - đỡ bị tụi khốn kiếp chú ý.

Hắn leo lên bờ dốc cao nghệu bò tới chỗ
băng Thiên Thần Địa Ngục cắm trại. Tarzan chỉ hơi sửng sốt khi thấy năm thằng
áo da co quắp ngon lành trong túi ngủ. Điều đó chứng tỏ bọn chúng đã chuẩn bị
kĩ lưỡng cho cuộc săn đuổi trường chinh. Có lí do nào chúng chịu gian khổ vậy
chỉ để trả đũa vụ hắn nện thằng Plotzka? Hẳn là không. Hiểu rồi, Plotzka và nữ
quái Rosa đã thấy hắn lượm mớ giấy trong thùng rác. Và chúng cũng đã
biết giá trị của bức vẽ.

Hắn chỉ còn cách đống lửa đã sắp tàn lụi
bằng một bụi cây um tùm. Bốn thằng khác đang tỉnh queo chuyền tay chai rượu,
chân nhịp nhịp trên các túi ngủ của chúng.

Cặp Plotzka và Rosa ngồi quay
lưng lại, quàng vai nhau âu yếm. Nhìn phía sau, mớ tóc Rosa trắng
xóa, cứ như là Plotzka đang ôm một bà lão già lụ khụ.

Đối diện cặp đào kép là hai thằng phó băng
Thiên Thần Địa Ngục. Một thằng có mái tóc đỏ, cổ và mặt đầy mụn trứng cá mà
Tarzan đã gặp trước kí túc xá. Thằng thứ hai gian ác hơn, cùi chỏ nó
chống lên một cái nón bảo hiểm màu xanh lơ vênh váo.

Tarzan nói nhỏ trong bụng: “Té ra thằng sử
dụng súng cao su là mày. Tướng mày cũng có vẻ lì đấy.”

Plotzka đã uống cạn một phần ba chai
Whisky. Giọng nó chếnh choáng:

- Tiếp đi Thêo. Mỗi thằng ba mươi phần
trăm. Lai rai trước khi nhai xương tụi nhãi.

Thằng tóc đỏ nhếch mép đỡ chai rượu đã vơi
từ tay sếp:

- Nghe mày nói mà tao nóng ran cả người.

Nó ực đúng chỉ tiêu Plotzka đã ấn định và
chuyền chai Whisky cho thằng đội nón xanh lơ.

- Nè Sam, giàu út ăn khó út chịu. Mày làm
sạch.

Sam cười lạnh lẽo:

- Vấn đề là tụi mình phải đổ bộ lên cái hòn
đảo ấy thế nào khiến bọn học trò không hề hay biết.

Plotzka nuốt nước bọt:

- Tao đồng ý. Chúng ta sẽ bơi lùi một khúc
nữa để nước đẩy đến là vừa.

- Sếp tính bao lâu nữa thì xuất phát?

- Sau nửa đêm. Phải đợi tụi nó chu du cõi
mộng. Hai thằng mặt mày búng ra sữa và con nhỏ kia coi như vất đi, chủ yếu là
thằng Tarzan. Phải nện ngay một cú trúng vào đầu nó.

Thêo tóc đỏ cười tít mắt:

- Vũ khí của tao không thấm nước. Nhưng làm
sao đem sang đảo đây? Chẳng lẽ cắn giữa hai hàm răng ư? Thở thế chó nào được…

Sam quăng chai rượu đã cạn vô bụi rậm suýt
nữa thì… bể trán Tarzan. Nó gầm gừ:

- Có vậy mà cũng thắc mắc. Mày nhét vào
quần bơi như tao đây nè. Cột thắt lưng thật chặt là êm hết.

Plotzka gật đầu. Nó quay sang ả bồ:

- Nhiệm vụ của em là quản lí đống mô-tô cùng với thằng Berti. Chịu không?

- Ôkê! Em biết rồi.

- Đưa giùm anh cái ống nhòm sau lưng lẹ lên cưng!

Plotzka gí sát chiếc ống nhòm vào mắt. Nó quan sát cù lao giữa sông
chớ còn phải hỏi. Cặp môi dày của nó mấp máy:

- Chà, tao thấy rõ hòn đảo, một phần con thuyền và hai cái chóp của cặp
lều. Loại này nhìn ban đêm bá phát.

Plotzka thận trọng bỏ ống nhòm trên lớp nệm êm của chiếc túi ngủ. Giọng
thằng Sam nôn nóng:

- Bao giờ đánh thức tụi kia?

- Cứ để tụi nó ngủ thêm để lấy sức. Sẽ thức chúng trước lúc khởi hành năm
phút.

Tarzan cảm thấy cuộc trinh sát trên cạn đã thu hoạch khá đủ. Hắn rút lui
khỏi bụi rậm và liếc thấy một chiếc gậy dài khoảng một mét nằm tênh hênh trên
bãi cỏ. Hắn lặng lẽ chụp cây gậy, trườn như rắn không gây một tiếng động nhỏ
rồi… dùng đầu gậy khều sợi dây đeo ống nhòm, thận trọng kéo về hướng bụi rậm.

Coi, cái ống nhòm nằm sau lưng Plotzka đã bị phần thân thể kềnh càng của nó
và Rosa che khuất. Tarzan lôi nhẹ nhàng “cặp kính thần” xuống lớp nệm
túi ngủ dễ dàng. Hắn với tay nắm lấy dây đeo rồi lùi ra thật xa, đứng dậy. Hắn
chĩa ống nhòm về cù lao và rủa lầm bầm trong bụng: “Giống y chang kiểu ống nhòm
tia hồng ngoại của thằng Karl Máy Tính. Không tịch thu cái này thì về sau gây
hậu hoạn như chơi. Trời tối cỡ nào bọn chúng cũng chẳng bị… cận thị.”

Tarzan gật gù móc một đầu dây treo tòn teng thứ vũ khí lợi hại đó trên một
cành cây cao ngất cạnh bờ sông. Vừa khỏi ray rứt về tội ăn cắp vừa cho bọn
Thiên Thần Địa Ngục một cú hoảng vía.

Hắn thả người xuống nước bơi trở lại đảo. Chân mới chạm lên bờ đá, Tarzan
đã giật mình. Trời ạ, bầu trời tự nhiên ùn ùn mây đen ngòm tiêu diệt những ngôi
sao trong chớp nhoáng. Đêm tối đen như bưng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3